Chương 10: Gặp lại
Tinh Bất Thị Tam Kim
29/06/2024
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đến sân kiểm tra, khu vực này khá rộng, dài khoảng hai trăm mét, rộng một trăm mét, chính giữa khu vực này có một nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế ngủ gật, nhìn qua có vẻ hơn 50 tuổi.
“Thầy Triệu, em dẫn người mới đến cho bài kiểm tra thứ tư.”
“Hửm? Năm nay có thể đến vòng thứ tư? Vậy mà có đến bốn người?” Người đàn ông trung niên mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, có chút kinh ngạc nhìn bốn thiếu nam thiếu nữa trước mặt, như là gặp phải một điều gì đó khó tin.
Đới Mộc Bạch nói: “Bốn người bọn họ không chỉ đến được vòng thứ tư, mà là đều được miễn vòng thứ hai và thứ ba.”
Ánh mắt thầy Triệu sáng lên, đứng lên khỏi ghế, dáng người hắn không cao, tướng mạo thực bình thường nhưng nhìn qua lại cực kỳ rắn chắc. Bả vai rộng lớn như là tường thành, áo khoác không che dấu được cơ bắp rắn chắc như thép đúc của hắn, tuy rằng sắc mặt ôn hòa nhưng dáng người cường tráng tạo cho người ta một loại áp bách mãnh liệt trong vô hình.
“Bốn người đều vượt qua cấp 25, không tồi, không tồi, có vẻ như năm nay có không ít tiểu quái vật. Đây là vòng cuối cùng, thông qua bài kiểm tra của ta, mấy đứa sẽ có thể trở thành học viên của Học viện Sử Lai Khắc. Tuy nhiên, bài kiểm tra của ta không dễ vượt qua như vậy. Ta tin rằng tiểu Bạch đã nói với các trò rồi, bài kiểm tra này chính là khả năng thực chiến của các trò.”
Ánh mắt mỉm cười quét qua bốn người Đường Tam, ôn hòa nhìn bốn người, “Ta là Triệu Vô Cực, nếu bốn người các trò đều miễn kiểm tra vòng hai và vòng ba, ta đây sẽ tự mình chơi với mấy đứa. Hiện tại ta cho mọi người thời gian một nén nhang hiểu biết và thương lượng với nhau. Sau khi hết một nén nhang, kiểm tra sẽ bắt đầu. Nội dung kiểm tra là bốn người các trò cùng nhau ngăn cản công kích của ta trong thời gian một nén nhang. Chỉ cần có một người có thể kiên trì đến cuối cùng thì các trò sẽ được tính qua kiểm tra. Đồng thời, ta cũng nhắc nhở các trò, chỉ dựa vào năng lực của bản thân sẽ không có khả năng ngăn cản công kích của ta. Phối hợp lẫn nhau là cơ hội thành công duy nhất của các trò.”
“Chờ đã, thầy Triệu, viện trưởng không có nói như thế này!” Đột nhiên một giọng nói trong sáng nhu hòa của con gái từ nơi xa truyền đến.
Chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người.
Triệu Vô Cực nhíu mày, có chút tức giận, nha đầu này cầm lông vũ của viện trưởng đương lệnh tiễn, thật vất vả có chút trò vui, “Trò đừng xen vào việc của người khác, ta sẹ tự về nói với viện trưởng!”
Chu Trúc Thanh nghe được giọng nói quen thuộc, đôi mắt đỏ lên, nhìn về hướng giọng nói phát ra, quyển sách trong tay cô gái phóng ra hai sợi tơ quấn quanh thân thể Triệu Vô Cực, dùng sức kéo mạnh đưa mình đến trước mặt mọi người, Triệu Vô Cực không chút sứt mẻ, trên mặt bình tĩnh không có chút dao động nào.
“Nha đầu này, lúc nào cũng xem ta như một bức tường!” Hiển nhiên chuyện này không phải lần đầu tiên cô gái làm.
Cô gái mỉm cười nói: “Không phải em tới cứu phiền sao? Còn có thể luyện tập Hồn Kỹ, thật tốt!”
“A Vu!” Chu Trúc Thanh nhìn hình bóng quen thuộc đang trò chuyện vui vẻ với người khác, cuối cùng cũng không nhịn được mà xông lên, ôm chặt lấy cô, đôi mắt ngân ngấn nước, nức nở kêu.
Đới Mộc Bạch thấy thế âm thầm bực, vui vẻ khi gặp Chu Trúc Thanh mà quên nói cho nàng cái người khiến người ta ghét này cũng đã đến nơi này trước đó không lâu.
Cô gái kia chính là Kỷ Vu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nói: “Được rồi A Thanh, đừng khóc, mọi người đang nhìn kìa!”
Chu Trúc Thanh đang khóc thì ngừng lại, nhận ra hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, mặt đẹp đỏ lên, lau lau nước mắt, lại khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, nắm tay Kỷ Vu đứng ở bên cạnh cô. Kỷ Vu nhỏ giọng nói bên tai nàng, kiểm tra xong lại tâm sự sau.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn băng sơn phá băng, băng tuyết tan chảy, ánh mắt nhìn Kỷ Vu đều mang theo vài phần bội phục, Kỷ Vu thản nhiên nhận lấy ánh mắt của mọi người, nghịch ngợm xoa tay nhỏ của Chu Trúc Thanh.
Kỷ Vu nhìn Chu Trúc Thanh, đột nhiên nổi lên một suy nghĩ, xoay người cười nói: “Thầy Triệu, hay là để em đến kiểm tra bọn họ đi!”
“Không được! Thật vất vả mới có trò vui... Không phải.” Tròng mắt Triệu Vô Cực chuyển động, chỉ Chu Trúc Thanh nói: “Trò kiểm tra thì làm sao có thể đảm bảo trò sẽ không nương tay với nha đầu này?”
“Ờm...” Kỷ Vu nghẹn lời, thế nhưng đã quên mất điều này.
“Được rồi, được rồi, đừng có này kia nữa, ta kiểm tra, này, mấy đứa, nhang đã thắp rồi, nếu muốn thông qua thì mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi, tiểu Bạch, trò có thể nói đặc điểm năng lực của ta chỉ điểm cho bọn chúng.” Nói xong, lại một lần nữa trở về ghế dựa của mình nằm híp mắt.
Không biết nhang đã được cắm xuống đất khi nào, đã rơi xuống một nhúm tàn nhang rồi. Cả ba nắm chặt thời gian vây đến bên người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh tạm thời thu hồi tâm tình kích động, buông tay Kỷ Vu ra nhập bọn.
Đường Tam, Khí Võ Hồn —— Lam Ngân Thảo, cấp 29, chiến Hồn Sư hệ khống chế.
Tiểu Vũ, Thú Võ Hồn —— Nhu Cốt Mị Thỏ, cấp 29, chiến Hồn Sư hệ cường công.
Ninh Vinh Vinh, Khí Võ Hồn —— Thất Bảo Lưu Ly Tháp, cấp 28, chiến Hồn Sư hệ phụ trợ.
Chu Trúc Thanh, Thú Võ Hồn —— U Minh Linh Miêu, cấp 28, chiến Hồn Sư hệ mẫn công.
Sau khi bốn người lần lượt giới thiệu bản thân, ba người còn lại, bao gồm Đới Mộc Bạch, đều tập trung vào Ninh Vinh Vinh, ngoại trừ Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh không quan tâm Võ Hồn của Ninh Vinh Vinh là Khí Võ Hồn hệ phụ trợ mạnh nhất, không quan tâm Ninh Vinh Vinh là ai, đến từ đâu, bởi vì tâm trí của nàng đã trôi về phía Kỷ Vu.
Kỷ Vu đang trò chuyện cùng Triệu Vô Cực, cảm nhận được ánh mắt từ nàng, cười nhẹ với nàng một cái, ánh mắt ý bảo nàng tập trung thảo luận chiến thuật với những người còn lại.
Mặt Chu Trúc Thanh ửng đỏ, trong lòng dâng lên vài phần xin lỗi vì sự thiếu tập trung của mình. Nửa nén nhang kế tiếp nghiêm túc nghe bọn họ sắp xếp, đáy lòng thầm khuyến khích chính mình, nhất định phải cố gắng bày ra thành quả ba năm tu luyện này trước mặt cô.
Cuối cùng bốn người nhất trí quyết định, Ninh Vinh Vinh sẽ phụ trợ ba người, Tiểu Vũ phụ trách trợ công, Đường Tam phụ trách khống chế đòn tấn công của Triệu Vô Cực, đồng thời phụ trợ Tiểu Vũ đánh chính diện, Chu Trúc Thanh sẽ dùng tốc độ để ngăn chặn hai bên sườn.
Khi nhan đã cháy hết, bốn người đã sẵn sàng, Triệu Vô Cực đứng dậy đốt một nén nhang khác, khởi động gân cốt, xương khớp khắp người vang lên tiếng răng rắc, áp lực vô hình tăng thêm vài phần.
Có tầng quan hệ này với Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh không bị áp lực chút nào, không cần tiểu Hồn Sư hệ phụ trợ Ninh Vinh Vinh, Triệu Vô Cực phát động đòn tấn công đánh gãy hiệu quả phụ trợ của Ninh Vinh Vinh, đồng thời nó cũng ảnh hưởng đến ba người còn lại ở mức độ khác nhau, trong đó Chu Trúc Thanh là bị nghiêm trọng nhất.
Kỷ Vu ở một bên quan sát trận chiến thầm mắng một tiếng, không phải bình thường chèn ép thầy nhiều một chút thôi sao, lòng dạ hẹp hòi đến nỗi trả đũa lên người A Thanh?
Oanh, mặt đất kịch liệt chấn động, một vòng màu nâu đất đột nhiên cuộn sóng theo mặt đất phóng về hướng bốn người Đường Tam.
Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh đều phản ứng cực nhanh, Tiểu Vũ nhảy lên chính diện, Chu Trúc Thanh nhảy sang một bên, đồng thời tránh đi chấn động.
“Tiểu Vũ, lên!” Đường Tam khẽ kêu một tiếng, đôi tay ở trước ngực nâng lên đẩy về phía trước.
Hai mũi chân Tiểu Vũ dừng một chút trên lòng bàn tay Đường Tam, mượn lực đẩy của Đường Tam, bắn về phía Triệu Vô Cực tựa như một mũi tên.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô nàng đã hoàn thành quá trình Võ Hồn bám vào người, đồng thời hai chân giẫm hai bên sườn Triệu Vô Cực.
Mà Chu Trúc Thanh nhân lúc lực chú ý của Triệu Vô Cực đặt vào phía trước lặng lẽ giấu đi thân mình, chờ đợi thời cơ.
Hai chân Tiểu Vũ dính trên người Triệu Vô Cực, cộng thêm Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn quanh cơ thể Triệu Vô Cực, cùng nhau động thủ mạnh mẽ xoay tròn thân thể hắn lên. Khi ba người đang giằng co, xoẹt một tiếng, dây leo khắp người Triệu Vô Cực đồng thời rách nát, bay tứ phía, hai chân hắn đứng vững vàng trên mặt đất.
Mà ngay vào lúc này, sắc mặt Triệu Vô Cực đột nhiên hơi đổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bành trướng.
Bảy vòng Hồn Hoàn huyễn lệ đồng thời dâng lên, hai vàng, hai tím, ba đen, bảy cái Hồn Hoàn khủng bố quay quanh người hắn.
Leng keng leng keng leng keng leng keng ——
Một loạt âm thanh sắc sảo dày đặc phát ra từ sau lưng Triệu Vô Cực, là Chu Trúc Thanh bắt đầu tấn công.
Lúc nàng bắt đầu hiện thân, tốc độ được huấn luyện trong Tinh La đại sâm lâm một năm trời đã được thể hiện ra hết, đáng sợ nhất chính là, cho dù Chu Trúc Thanh có làm gì cũng không phát ra tiếng động, cả người lặng yên nhảy ra, lặng yên tấn công, không có nửa phần năng lượng phóng ra ngoài, cũng không có tiếng hồn lực phá không.
Sau khi Chu Trúc Thanh tiến hành Võ Hồn bám vào người, vuốt mèo của nàng lại là gai nhọn, hai mắt đồng thời đổi màu, mắt trái xanh lục đậm, mắt phải xanh lam, tóc dài trên đầu tự nhiên dính ở trên lưng, trong lúc thân thể chuyển động, chỉ có một chuỗi ảo ảnh nhàn nhạt, rất khó để người biết được vị trí chính xác của nàng. Mà đòn tấn công của nàng cũng cực kỳ sắc bén, lợi trảo luôn tìm điểm yếu mà xuống tay, ép cho Triệu Vô Cực không thể không phóng xuất ra Võ Hồn của mình.
Lúc ra tay, Chu Trúc Thanh nắm giữ thời cơ rất tinh tế, vừa lúc là Triệu Vô Cực lơi lỏng hồi lực. Nếu không, lực tấn công của nàng không đủ để phá vỡ đòn tấn công của Triệu Vô Cực.
Tuy nhiên, khi Triệu Vô Cực đã hoàn thành Võ Hồn bám vào người, đòn tấn công của Chu Trúc Thanh đã không còn dễ dàng có hiệu quả nữa. Thân thể Triệu Vô Cực như được đúc từ sắt thép, vuốt mèo của nàng sử dụng toàn lực cũng chỉ có thể đâm thủng quần áo trên người hắn.
Trước đó Triệu Vô Cực không dùng hồn lực, trước khi Chu Trúc Thanh tìm kiếm chỗ yếu nhất của hắn, thậm chí hắn cũng không ngờ phải dùng Võ Hồn bám vào người.
Triệu Vô Cực kéo kéo cái áo rách nát trên người mình, tức giận nói: “Thật con mẹ nó @$#%. Xem ra không thể không nghiêm túc với các em.”
Kỷ Vu lo lắng nhìn Chu Trúc Thanh, tuy rằng 3 năm qua nàng đã tiến bộ rất nhiều nhưng bốn người ở trước mặt một Hồn Thánh cấp 76, hiển nhiên không đủ để đặt vào mắt. Kỷ Vu chuyên tâm nhìn trận chiến trong sân, thời khắc chuẩn bị can ngăn. Suy cho cùng thì nếu Triệu Vô Cực thật sự ra tay thì chỉ sợ sẽ đổ máu, huống chi năng lực thực chiến của bọn họ đã sớm thông qua kiểm tra của học viện, làm gián đoạn Triệu Vô Cực kiểm tra cũng hợp tình hợp lý.
“Thầy Triệu, em dẫn người mới đến cho bài kiểm tra thứ tư.”
“Hửm? Năm nay có thể đến vòng thứ tư? Vậy mà có đến bốn người?” Người đàn ông trung niên mở đôi mắt buồn ngủ mông lung, có chút kinh ngạc nhìn bốn thiếu nam thiếu nữa trước mặt, như là gặp phải một điều gì đó khó tin.
Đới Mộc Bạch nói: “Bốn người bọn họ không chỉ đến được vòng thứ tư, mà là đều được miễn vòng thứ hai và thứ ba.”
Ánh mắt thầy Triệu sáng lên, đứng lên khỏi ghế, dáng người hắn không cao, tướng mạo thực bình thường nhưng nhìn qua lại cực kỳ rắn chắc. Bả vai rộng lớn như là tường thành, áo khoác không che dấu được cơ bắp rắn chắc như thép đúc của hắn, tuy rằng sắc mặt ôn hòa nhưng dáng người cường tráng tạo cho người ta một loại áp bách mãnh liệt trong vô hình.
“Bốn người đều vượt qua cấp 25, không tồi, không tồi, có vẻ như năm nay có không ít tiểu quái vật. Đây là vòng cuối cùng, thông qua bài kiểm tra của ta, mấy đứa sẽ có thể trở thành học viên của Học viện Sử Lai Khắc. Tuy nhiên, bài kiểm tra của ta không dễ vượt qua như vậy. Ta tin rằng tiểu Bạch đã nói với các trò rồi, bài kiểm tra này chính là khả năng thực chiến của các trò.”
Ánh mắt mỉm cười quét qua bốn người Đường Tam, ôn hòa nhìn bốn người, “Ta là Triệu Vô Cực, nếu bốn người các trò đều miễn kiểm tra vòng hai và vòng ba, ta đây sẽ tự mình chơi với mấy đứa. Hiện tại ta cho mọi người thời gian một nén nhang hiểu biết và thương lượng với nhau. Sau khi hết một nén nhang, kiểm tra sẽ bắt đầu. Nội dung kiểm tra là bốn người các trò cùng nhau ngăn cản công kích của ta trong thời gian một nén nhang. Chỉ cần có một người có thể kiên trì đến cuối cùng thì các trò sẽ được tính qua kiểm tra. Đồng thời, ta cũng nhắc nhở các trò, chỉ dựa vào năng lực của bản thân sẽ không có khả năng ngăn cản công kích của ta. Phối hợp lẫn nhau là cơ hội thành công duy nhất của các trò.”
“Chờ đã, thầy Triệu, viện trưởng không có nói như thế này!” Đột nhiên một giọng nói trong sáng nhu hòa của con gái từ nơi xa truyền đến.
Chỉ nghe thấy tiếng, không nhìn thấy người.
Triệu Vô Cực nhíu mày, có chút tức giận, nha đầu này cầm lông vũ của viện trưởng đương lệnh tiễn, thật vất vả có chút trò vui, “Trò đừng xen vào việc của người khác, ta sẹ tự về nói với viện trưởng!”
Chu Trúc Thanh nghe được giọng nói quen thuộc, đôi mắt đỏ lên, nhìn về hướng giọng nói phát ra, quyển sách trong tay cô gái phóng ra hai sợi tơ quấn quanh thân thể Triệu Vô Cực, dùng sức kéo mạnh đưa mình đến trước mặt mọi người, Triệu Vô Cực không chút sứt mẻ, trên mặt bình tĩnh không có chút dao động nào.
“Nha đầu này, lúc nào cũng xem ta như một bức tường!” Hiển nhiên chuyện này không phải lần đầu tiên cô gái làm.
Cô gái mỉm cười nói: “Không phải em tới cứu phiền sao? Còn có thể luyện tập Hồn Kỹ, thật tốt!”
“A Vu!” Chu Trúc Thanh nhìn hình bóng quen thuộc đang trò chuyện vui vẻ với người khác, cuối cùng cũng không nhịn được mà xông lên, ôm chặt lấy cô, đôi mắt ngân ngấn nước, nức nở kêu.
Đới Mộc Bạch thấy thế âm thầm bực, vui vẻ khi gặp Chu Trúc Thanh mà quên nói cho nàng cái người khiến người ta ghét này cũng đã đến nơi này trước đó không lâu.
Cô gái kia chính là Kỷ Vu, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nói: “Được rồi A Thanh, đừng khóc, mọi người đang nhìn kìa!”
Chu Trúc Thanh đang khóc thì ngừng lại, nhận ra hiện tại có nhiều người ở đây như vậy, mặt đẹp đỏ lên, lau lau nước mắt, lại khôi phục lại bộ dáng lãnh đạm, nắm tay Kỷ Vu đứng ở bên cạnh cô. Kỷ Vu nhỏ giọng nói bên tai nàng, kiểm tra xong lại tâm sự sau.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn băng sơn phá băng, băng tuyết tan chảy, ánh mắt nhìn Kỷ Vu đều mang theo vài phần bội phục, Kỷ Vu thản nhiên nhận lấy ánh mắt của mọi người, nghịch ngợm xoa tay nhỏ của Chu Trúc Thanh.
Kỷ Vu nhìn Chu Trúc Thanh, đột nhiên nổi lên một suy nghĩ, xoay người cười nói: “Thầy Triệu, hay là để em đến kiểm tra bọn họ đi!”
“Không được! Thật vất vả mới có trò vui... Không phải.” Tròng mắt Triệu Vô Cực chuyển động, chỉ Chu Trúc Thanh nói: “Trò kiểm tra thì làm sao có thể đảm bảo trò sẽ không nương tay với nha đầu này?”
“Ờm...” Kỷ Vu nghẹn lời, thế nhưng đã quên mất điều này.
“Được rồi, được rồi, đừng có này kia nữa, ta kiểm tra, này, mấy đứa, nhang đã thắp rồi, nếu muốn thông qua thì mau chóng chuẩn bị sẵn sàng đi, tiểu Bạch, trò có thể nói đặc điểm năng lực của ta chỉ điểm cho bọn chúng.” Nói xong, lại một lần nữa trở về ghế dựa của mình nằm híp mắt.
Không biết nhang đã được cắm xuống đất khi nào, đã rơi xuống một nhúm tàn nhang rồi. Cả ba nắm chặt thời gian vây đến bên người Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh tạm thời thu hồi tâm tình kích động, buông tay Kỷ Vu ra nhập bọn.
Đường Tam, Khí Võ Hồn —— Lam Ngân Thảo, cấp 29, chiến Hồn Sư hệ khống chế.
Tiểu Vũ, Thú Võ Hồn —— Nhu Cốt Mị Thỏ, cấp 29, chiến Hồn Sư hệ cường công.
Ninh Vinh Vinh, Khí Võ Hồn —— Thất Bảo Lưu Ly Tháp, cấp 28, chiến Hồn Sư hệ phụ trợ.
Chu Trúc Thanh, Thú Võ Hồn —— U Minh Linh Miêu, cấp 28, chiến Hồn Sư hệ mẫn công.
Sau khi bốn người lần lượt giới thiệu bản thân, ba người còn lại, bao gồm Đới Mộc Bạch, đều tập trung vào Ninh Vinh Vinh, ngoại trừ Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh không quan tâm Võ Hồn của Ninh Vinh Vinh là Khí Võ Hồn hệ phụ trợ mạnh nhất, không quan tâm Ninh Vinh Vinh là ai, đến từ đâu, bởi vì tâm trí của nàng đã trôi về phía Kỷ Vu.
Kỷ Vu đang trò chuyện cùng Triệu Vô Cực, cảm nhận được ánh mắt từ nàng, cười nhẹ với nàng một cái, ánh mắt ý bảo nàng tập trung thảo luận chiến thuật với những người còn lại.
Mặt Chu Trúc Thanh ửng đỏ, trong lòng dâng lên vài phần xin lỗi vì sự thiếu tập trung của mình. Nửa nén nhang kế tiếp nghiêm túc nghe bọn họ sắp xếp, đáy lòng thầm khuyến khích chính mình, nhất định phải cố gắng bày ra thành quả ba năm tu luyện này trước mặt cô.
Cuối cùng bốn người nhất trí quyết định, Ninh Vinh Vinh sẽ phụ trợ ba người, Tiểu Vũ phụ trách trợ công, Đường Tam phụ trách khống chế đòn tấn công của Triệu Vô Cực, đồng thời phụ trợ Tiểu Vũ đánh chính diện, Chu Trúc Thanh sẽ dùng tốc độ để ngăn chặn hai bên sườn.
Khi nhan đã cháy hết, bốn người đã sẵn sàng, Triệu Vô Cực đứng dậy đốt một nén nhang khác, khởi động gân cốt, xương khớp khắp người vang lên tiếng răng rắc, áp lực vô hình tăng thêm vài phần.
Có tầng quan hệ này với Kỷ Vu, Chu Trúc Thanh không bị áp lực chút nào, không cần tiểu Hồn Sư hệ phụ trợ Ninh Vinh Vinh, Triệu Vô Cực phát động đòn tấn công đánh gãy hiệu quả phụ trợ của Ninh Vinh Vinh, đồng thời nó cũng ảnh hưởng đến ba người còn lại ở mức độ khác nhau, trong đó Chu Trúc Thanh là bị nghiêm trọng nhất.
Kỷ Vu ở một bên quan sát trận chiến thầm mắng một tiếng, không phải bình thường chèn ép thầy nhiều một chút thôi sao, lòng dạ hẹp hòi đến nỗi trả đũa lên người A Thanh?
Oanh, mặt đất kịch liệt chấn động, một vòng màu nâu đất đột nhiên cuộn sóng theo mặt đất phóng về hướng bốn người Đường Tam.
Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh đều phản ứng cực nhanh, Tiểu Vũ nhảy lên chính diện, Chu Trúc Thanh nhảy sang một bên, đồng thời tránh đi chấn động.
“Tiểu Vũ, lên!” Đường Tam khẽ kêu một tiếng, đôi tay ở trước ngực nâng lên đẩy về phía trước.
Hai mũi chân Tiểu Vũ dừng một chút trên lòng bàn tay Đường Tam, mượn lực đẩy của Đường Tam, bắn về phía Triệu Vô Cực tựa như một mũi tên.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô nàng đã hoàn thành quá trình Võ Hồn bám vào người, đồng thời hai chân giẫm hai bên sườn Triệu Vô Cực.
Mà Chu Trúc Thanh nhân lúc lực chú ý của Triệu Vô Cực đặt vào phía trước lặng lẽ giấu đi thân mình, chờ đợi thời cơ.
Hai chân Tiểu Vũ dính trên người Triệu Vô Cực, cộng thêm Lam Ngân Thảo của Đường Tam quấn quanh cơ thể Triệu Vô Cực, cùng nhau động thủ mạnh mẽ xoay tròn thân thể hắn lên. Khi ba người đang giằng co, xoẹt một tiếng, dây leo khắp người Triệu Vô Cực đồng thời rách nát, bay tứ phía, hai chân hắn đứng vững vàng trên mặt đất.
Mà ngay vào lúc này, sắc mặt Triệu Vô Cực đột nhiên hơi đổi, gầm nhẹ một tiếng, thân thể chợt bành trướng.
Bảy vòng Hồn Hoàn huyễn lệ đồng thời dâng lên, hai vàng, hai tím, ba đen, bảy cái Hồn Hoàn khủng bố quay quanh người hắn.
Leng keng leng keng leng keng leng keng ——
Một loạt âm thanh sắc sảo dày đặc phát ra từ sau lưng Triệu Vô Cực, là Chu Trúc Thanh bắt đầu tấn công.
Lúc nàng bắt đầu hiện thân, tốc độ được huấn luyện trong Tinh La đại sâm lâm một năm trời đã được thể hiện ra hết, đáng sợ nhất chính là, cho dù Chu Trúc Thanh có làm gì cũng không phát ra tiếng động, cả người lặng yên nhảy ra, lặng yên tấn công, không có nửa phần năng lượng phóng ra ngoài, cũng không có tiếng hồn lực phá không.
Sau khi Chu Trúc Thanh tiến hành Võ Hồn bám vào người, vuốt mèo của nàng lại là gai nhọn, hai mắt đồng thời đổi màu, mắt trái xanh lục đậm, mắt phải xanh lam, tóc dài trên đầu tự nhiên dính ở trên lưng, trong lúc thân thể chuyển động, chỉ có một chuỗi ảo ảnh nhàn nhạt, rất khó để người biết được vị trí chính xác của nàng. Mà đòn tấn công của nàng cũng cực kỳ sắc bén, lợi trảo luôn tìm điểm yếu mà xuống tay, ép cho Triệu Vô Cực không thể không phóng xuất ra Võ Hồn của mình.
Lúc ra tay, Chu Trúc Thanh nắm giữ thời cơ rất tinh tế, vừa lúc là Triệu Vô Cực lơi lỏng hồi lực. Nếu không, lực tấn công của nàng không đủ để phá vỡ đòn tấn công của Triệu Vô Cực.
Tuy nhiên, khi Triệu Vô Cực đã hoàn thành Võ Hồn bám vào người, đòn tấn công của Chu Trúc Thanh đã không còn dễ dàng có hiệu quả nữa. Thân thể Triệu Vô Cực như được đúc từ sắt thép, vuốt mèo của nàng sử dụng toàn lực cũng chỉ có thể đâm thủng quần áo trên người hắn.
Trước đó Triệu Vô Cực không dùng hồn lực, trước khi Chu Trúc Thanh tìm kiếm chỗ yếu nhất của hắn, thậm chí hắn cũng không ngờ phải dùng Võ Hồn bám vào người.
Triệu Vô Cực kéo kéo cái áo rách nát trên người mình, tức giận nói: “Thật con mẹ nó @$#%. Xem ra không thể không nghiêm túc với các em.”
Kỷ Vu lo lắng nhìn Chu Trúc Thanh, tuy rằng 3 năm qua nàng đã tiến bộ rất nhiều nhưng bốn người ở trước mặt một Hồn Thánh cấp 76, hiển nhiên không đủ để đặt vào mắt. Kỷ Vu chuyên tâm nhìn trận chiến trong sân, thời khắc chuẩn bị can ngăn. Suy cho cùng thì nếu Triệu Vô Cực thật sự ra tay thì chỉ sợ sẽ đổ máu, huống chi năng lực thực chiến của bọn họ đã sớm thông qua kiểm tra của học viện, làm gián đoạn Triệu Vô Cực kiểm tra cũng hợp tình hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.