Đấu La Chi Thần Tử

Chương 2: Ngô An Phúc Tiểu Bàn Tử

Cổ Nguyệt Thiên

21/03/2021

Cứ như vậy đến cuối buổi học cũng không có gì phát sinh thêm , do đây là tiết của trịnh lão sư nên hắn cũng chỉ có thể ngồi đó ngủ gà ngủ gật mà nghe lão sư giảng bài .

Tiếng chuông vừa reo lên thì hắn cũng là bừng tỉnh , vũ băng đứng lên với một bộ dáng lười nhác , sau đó khẽ vươn vai một cái .

“Aiiii..! Qua hai tiết khoá mà giống như cả hai thế kỷ vừa trôi qua , mệt chết ta mất .”

“ôi ôi cái cổ của ta , xem ra lần sau đến lớp vẫn là cầm theo gối ngủ cho tốt , chẳng may bị vẹo cái cổ làm giảm đi mỵ lực cuả bản soái ca thì quả thật là tiếc nuối cho bao nhiêu thiếu nữ hoài xuân . “

“Mẹ kiếp giờ phút này là chỉ muốn về nhà mà thân mật cái giường một chút , mà lại phải đi chạy vòng vòng, thật đen đủi a , xem ra hôm nay ra khỏi nhà Là bước nhầm chân ra cửa . ”

Trong lúc Vũ Băng còn đang tự lẩm bẩm tự kỷ một mình ,thì từ đằng sau chạy tới một tên bàn tử có chút mập mạp ,Dáng vẻ lùn lùn trông lại càng thêm vài phần khôi hài .

Tên này gọi là Ngô An Phúc ,bởi vì thân hình của hắn có chút mập mạp nên trong lớp vẫn được mọi người gọi là đại phúc .

Hắn cũng là tên chơi thân nhất với vũ băng tại trong lớp , 2 người cũng được coi là bạn chí cốt từ khi còn tại cao trung .

Lúc này chỉ thấy hắn đi tới khoác lấy cánh tay mập mạp của mình lên vai của vũ băng , sau đó cất giọng ồm ồm nói :

“Tiểu băng tử , ngươi còn có thời gian ở đây chơi trò tự kỷ một mình , còn không nhanh đi chịu phạt thì trịnh lão sư sẽ xử đẹp ngươi a . ”

Vũ Băng gạt lấy cánh tay mập mạp của hắn ra khỏi vai mình sau đó có chút tức giận nói :

“ Hừ , ngươi còn có mặt mũi nói , thấy lão sư tới cũng không có thông báo cho ta , thật không nghĩa khí chút nào .”

“Aiza aiza, tiểu băng tử ngươi cũng không thể trách ta, lúc đó ta cũng là một bộ dáng ngủ gà ngủ gật , ta hoàn toàn là cũng không có biết lão sư xuống đến tới.”

“Yên tâm chịu phạt đi ,lần sau ta sẽ canh chừng tốt cho ngươi , đảm bảo là lão sư không thể nào phát hiện ra .”

Thật là ngươi lúc đó ngủ gật ?

Vũ băng nghi ngờ hỏi .



Thật 100% . Ngô an phúc khẳng định nói .

Ngươi còn nghi ngờ hảo hữu tốt của ngươi ,nhớ năm đó kết bái chúng ta đã từ nói gì .chính là có phúc cùng hưởng ,có hoạ cùng chia , anh em là chí cốt .

Vũ băng

Ồ , có phúc cùng hưởng , có hoạ cùng chia hay sao ? Vậy được anh em tốt , ngươi chịu phạt cùng với ta đi .

Cái , cái gì . Haha tiểu băng tử , ta nhớ là nhà ta có việc , ta đi trước .

Vừa dứt lời hắn đã vác lấy thân hình mập mạp của chính mình chạy đi , khi chạy mỡ trên người còn không ngừng rung chuyển ,khiến vũ băng ko khỏi miệng co giật nói :

“Quả thật là anh em tốt , đây mà gọi là có hoạ cùng chua hay sao , thật không có nghĩa khí .”

Vũ Băng cũng chỉ là muốn trêu chọc hắn một chút mà thôi , Vũ Băng cũng không chờ mong gì tên huynh đệ này.

Vũ băng biết tên huynh đệ này của mình có chút không đáng tin nhưng đối với hắn qủa thật vẫn là rất tốt .

Cứ thế , vũ băng dọn lấy đồ đạc của chính mình vào balo, sau đó đi ra ngoài phòng học bắt đầu chịu phạt,hắn vẫn là không có ý định gì là trốn đi .

Nói đùa ,trốn khỏi được hay sao , nếu trốn đi hắn ngày mai còn là thê thảm hơn rất nhiều .

........

Cứ thế trôi qua .

Hơn một giờ sau , lúc này vũ băng đang ngồi tại một gốc cây không ngừng mà thở hổn hển lấy .

“Ai , quả thật là mệt chết ra rồi . Ôi cái chân của ta , có lẽ lại phải đi khập khiễng mất một hai hôm a , lần sau vẫn là tránh xa lấy trịnh lão sư cho tốt nhất , để đỡ phải ăn đau khổ a ,”



Cả quá trình chạy, vũ băng vẫn biết là Trịnh Xảo Xảo vẫn đang giám sát lấy chính mình , cho nên hắn cũng không thể nào ăn gian được một chút a .

“Aiiii..! Đúng là nữ nhân phiền phức a , lại còn phải giám sát kỹ càng như vậy, cũng quá là rảnh rỗi đi , thật là không cho học sinh có chút cơ hội ăn gian nào a. “

Nghỉ ngơi trong chốc lát , lúc này vũ băng mới đứng dậy vác lấy thân xác uể oải cuả mình đi về phía khu ký túc xá của trường .

Nửa năm trước vào đại học ,hắn cũng là chuyển tới ký túc xá của trường ở . Tại phòng hắn cũng chỉ ở có một mình , vài lần bàn tử đại phúc tới muốn ở lại đều là bị hắn đạp ra ngoài .

Nói đùa , phòng hắn cũng chỉ có duy nhất một chiếc giường , hắn cũng không muốn ngủ cùng một tên mập mạp a.

Vừa về tới gian ký túc xá của chính mình , hắn đã không kịp chờ đợi gì mà đã ngã ngay trên giường của mình , mồm thì lẩm bẩm không thôi :

“Aiii aiii , thật là thoải mái a , giường ngủ vẫn là tốt nhất a ,ngày mai vẫn là nên mang theo chiếc gối lên lớp a,”

Thân thể có chút đau nhức cùng mệt mỏi , càng làm cho quyết tâm ngày mai phải mang gối ngủ lên lớp của hắn tăng cao Mãnh liệt .

Theo dòng suy nghĩ mà hắn đã ngủ đi lúc nào không hay ,không những thế hắn còn mơ lấy một giấc mơ kỳ lạ , Hắn mơ là hắn xuyên việt tới đấu la đại lục thế giới mà quẩy phá một phen .

Thẳng tới nửa đêm lúc này tiếng sấm chớp do trời chuẩn bị bắt đầu mưa đã đánh thức hắn .

Hắn khẽ ngồi dậy xoa xoa lấy đầu của chính mình sau đó khẽ nói :

“Một giấc mơ kỳ lạ nha , có lẽ là do đọc nhiều tiểu thuyết quá đi. “

“Aiii...! Ước gì ta cũng xuyên qua tới đấu la đại lục như trong mơ thì tốt ,trang bức quả thực là làm cho người ta hưng phấn nha , không nhữ vậy lại còn rất nhiều mỹ nữ à nha.“

“Bỏ đi ,bỏ đi , tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi làm sao lại có chuyện xuyên qua , tất cả cũng chỉ là trong tiểu thuyết mà thôi .”

“Vẫy là đi tắm rửa một chút cho thoải mái a.”

Vũ băng cũng không để ý tới , khi hắn vừa nói ra câu ước nguyện thì ngoài trời tiếng sấm cũng càng ngày trở nên lớn hơn , chớp dật cũng bắt đầu sáng cả bầu trời đêm .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Chi Thần Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook