Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng
Chương 113: 10 vạn năm Giải Trĩ
Liễu Hồng Ca
03/02/2023
Hắc Minh Cốc được bao bọc bởi 3 ba ngọn núi cực kỳ đặc biệt.
Ngọn cao nhất thì tràn đầy âm u khí tức, đất đai ở đây thì khô khốc cùng xám xịt. Nhưng dừng vì vậy mà coi thường nó, bởi ở đây có thể tìm được các loại Hồn Thú cao cấp nhưng tà ác như Quỷ Đằng, Tinh Hồng Ma Thụ, Thực Não Thú...
Lúc trước làm bá chủ ở khu vực này là Ám Hắc Huyễn Ma Ưng tộc đàn.
Tuy nhiên sau khi đầu lĩnh của Ám Hắc Huyễn Ma Ưng biến thành Hồn Hoàn cho Bỉ Bỉ Đông thì vị trí bá chủ của bọn chúng đã có dấu hiệu bị lay động.
Ngọn cao nhì tuy không cao bằng như lại có diện tích rộng nhất, nơi đây Hắc Ám cùng Quang Minh nguyên tố xen kẽ lẫn nhau mà tồn tại, thực vật ở đây cũng phong phú hơn.
Nơi đây cũng chính là khu vực mà hai tộc đàn Lục Dực Ma Hổ cùng Phi Thiên Hùng Miêu thường xuyên tranh chấp lẫn nhau.
Ở đây có hai đại bá chủ là 10 vạn năm Lục Dực Ma Hổ cùng 10 vạn năm Phi Thiên Hùng Miêu, sức chiến đấu của cả hai đã có thể sánh ngang với 95 cấp Siêu Cấp Đấu La.
Mà ngọn thấp nhất có diện tích nhỏ nhất, chỉ bằng một nửa ngọn thứ hai, nhưng ở đây lại được bao phủ bởi rất nhiều Quang Minh nguyên tố, ánh nắng nhu hoà lúc nào cũng phủ xuống đây khiến nơi này giống như một cái địa đàng.
Mà ở nơi này do có sự toạ trấn của 10 vạn năm Giải Trĩ nên cực kỳ yên bình.
Do Giải Trĩ với Hắc Ám thuộc tính cực kỳ khắc chế, hơn nữa bản thân nó cũng chỉ có một mình nên cũng không va chạm vào tranh chấp của những tộc đàn còn lại, mà những kẻ còn lại không quá chú trọng ở khu vực này nên cũng chẳng nảy ra va chạm với Giải Trĩ.
Có điều hôm nay Giải Trĩ lại gặp phải chuyện bất thường, bởi trước mặt nó bây giờ đang có 4 tên nhân loại.
Làm nó kinh hãi nhất chính là Long Tiêu Dao cùng Thiên Đạo Lưu, bởi nó cảm nhận được sức mạnh của Cực Hạn Đấu La.
Với sức mạnh hiện tại của nó thì đánh với cả hai đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy là trong lòng đã nổi lên gió to sóng lớn, nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh nhìn về phía Thiên Đạo Lưu nói.
"Nhân loại Hồn Sư, trên người của ngươi có khí tức rất quen thuộc. Ta đã từng gặp qua ngươi sao?"
Thiên Đạo Lưu gật đầu tiếp lời.
"Đúng vậy, 30 năm trước chúng ta đã từng giao thủ, lúc đó ta 95 cấp chiến đấu ngang tay với ngươi, không thể không nói ngươi chính là một cái đối thủ đáng gờm."
"30 năm trước? À, ta đã nhớ rồi, ngươi là tên Phong Hào Đấu La với Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn đó?"
"Chính là ta." Thiên Đạo Lưu xác nhận.
"Haizzz, lúc đó ngươi rời đi ta đã nghĩ rằng bản thân có thể tránh được một kiếp, xem ra là suy nghĩ nhiều rồi." Giải Trĩ ánh mắt nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.
Hắn tất nhiên cũng hiểu kết cục ngày hôm nay của mình.
"Nhưng quái lạ, ta lại không cảm giác bài xích với nàng." Giải Trĩ nghĩ thầm lấy.
Giải Trĩ nhất tộc bản thân đều có khả năng cảm nhận được ác ý.
Nếu trong thế giới này có trắng và đen, thì Giải Trĩ không thể nghi ngờ là màu trắng tinh khiết nhất, không chứa bất kỳ một tia hắc ám nào.
Nhưng cũng vì vậy bọn hắn đối với các sinh vật khác đều ghét bỏ, bởi trong lòng bọn chúng một phần nào đó đều có phần tà ác của bản thân.
Giống như Long Tiêu Dao, Thiên Đạo Lưu cùng Thế Hoa đều có chứa một phần "ác" trong tâm của mình, nên hắn ít nhiều cũng có bài xích.
Nhưng rõ ràng trong tất cả những người ở đây, nàng mới phù hợp với điều kiện hấp thu Hồn Hoàn.
Bản thân nàng cũng có "tham" bên trong tâm của mình, loại "ác" này thì hẳn hắn phải cảm nhận được mới đúng.
Nhưng bản năng của hắn không hoạt động khi thấy nàng, như thể tâm của nàng không chứa bất kỳ một tạp niệm nào vậy.
"Kỳ lạ, tiểu nữ tử, ngươi đối với Hồn Hoàn của ta không có dục vọng chiếm hữu sao?" Giải Trĩ khó hiểu hỏi.
Hắn cũng không có tính phản kháng cái gì, dù sao cái này cũng chỉ là vô ích. Nhưng ít nhất trước khi chết cũng phải làm rõ ràng chuyện này.
"Ngạch, Giải Trĩ tiền bối, ta nói ta không muốn Hồn Hoàn của ngươi, ngươi tin sao?"
Thiên Nhận Tuyết cũng không cho rằng bản thân lại rộng lượng đến như vậy, dù sao nhân tính lúc nào cũng sẽ gắn kết với thất tình lục dục cả.
"Ta biết, nhưng trên người ngươi ta lại không cảm nhận được khí tức của sự tham lam, thật kỳ lạ." Giải Trĩ đáp lại.
"Điều này ta có thể giải thích, thưa Giải Trĩ tiền bối." Thế Hoa lúc này đứng ra nói.
"Bởi trong cơ thể của nàng có chứa Thần Lực."
"Thần Lực ư?"
"Ân, chuyện này cũng liên quan đến việc ngày hôm nay chúng ta đến đây..." Thế Hoa lúc này cũng giải thích mục đích mà 4 người đến đây, bao gồm cả việc làm Hồn Linh cho Thiên Nhận Tuyết.
Giải Trĩ nghe xong thì trầm mặc rất lâu, mà Thế Hoa đám người cũng không vội vàng đốc thúc, dù sao việc thử nghiệm Hồn Linh chi pháp cũng không phải quyết định nhỏ gì.
Sau khoảng nửa tiếng thì nó nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.
"Tiểu nữ tử, ngươi tên gì?"
"Ta gọi là Thiên Nhận Tuyết."
"Vậy thì Thiên Nhận Tuyết, ta có thể lựa chọn hiến tế cho ngươi."
"Có điều thân ta mang trong người Giải Trĩ huyết mạch, tuy không phải thuần chính nhất nhưng ta vẫn phải giữ mặt mũi cho tộc đàn cùng tổ tiên của mình."
"Nên ta hi vọng ở giữa chúng ta có một cuộc chiến phân định thắng bại."
"Một là để bảo toàn danh dự của Giải Trĩ nhất tộc, hai là ta muốn xem kẻ có thể được hai vị Thần xem trọng có bao nhiêu lợi hại."
"Nhưng là dù thắng dù bại, ta vẫn sẽ là hiến tế cho ngươi."
"Thiên Nhận Tuyết, ngươi thấy thế nào?"
Giải Trĩ nói xong thì im lặng nhìn Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Đạo Lưu mặc dù cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn là cố gắng không tác động lên Thiên Nhận Tuyết.
Đây là chuyện của nàng, chính nàng có thể quyết định. Hắn cũng không thể lúc nào cũng kề sát bên mà thay nàng quyết định mãi được.
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì lâm vào suy tư, rồi nhìn về phía Thế Hoa.
Thế Hoa mỉm cười gật đầu, rõ ràng là đang ủng hộ nàng.
Lúc nãy Hỗn Nguyên Tiên Tâm cũng không cảm nhận được cái gì tiêu cực, nên hắn nghĩ Thiên Nhận Tuyết khi giao đấu với Giải Trĩ trước mặt cũng không bị cái gì.
Đệ nhất Vũ Hồn của nàng là Lục Dực Thiên Sứ có đệ thất Hồn Hoàn là 10 vạn năm, đệ nhị Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp thì có một cái Hung Thú Hồn Hoàn cùng 10 vạn năm Hồn Hoàn. Chưa kể còn có hai khối cực phẩm Hồn Cốt trên người cùng các loại ma pháp của Y Lai Khắc Tư, nên ai thắng ai bại vẫn chưa rõ ràng được.
Với cả Giải Trĩ nhất tộc có tính tình công chính, nên lời tín ước của bọn chúng vẫn có tính tin tưởng rất cao.
Mà Thiên Nhận Tuyết thấy vậy thì như được một liều thuốc bổ, nhìn về phía Giải Trĩ mà tự tin gật đầu.
"Ta đồng ý."
"Được, vậy theo ta." Giải Trĩ thấy vậy thì liền di chuyển cao lên đỉnh núi.
Chỉ có ở nơi đây thì mới đủ sức chịu đựng công phá của hai người bọn họ.
...
Trên đỉnh núi, Giải Trĩ cùng Thiên Nhận Tuyết ở trên không trung mà đối mặt nhau.
"Thiên Nhận Tuyết, song sinh Vũ Hồn Lục Dực Thiên Sứ - Quang Minh Nữ Thần Điệp, 80 cấp Cường Công hệ Hồn Thánh, xin chỉ giáo!"
Thiên Nhận Tuyết dưới chân hiện lên 7 cái Hồn Hoàn.
Tử Tử Hắc Hắc Hắc Hắc Hồng!
"17 vạn năm Giải Trĩ, xin chỉ giáo!" Giải Trĩ cũng biết đây là nghi thức trước khi chiến đấu của nhân loại thì làm theo.
Câu nói vừa dứt thì cả hai đều ngay lập tức hành động.
Toàn thân của Giải Trĩ hiện lên cực kỳ thần thánh quang mang, vảy trên người lên các đốm màu vàng kim như sao trời giữa đêm, chiếc sừng trên đầu cũng dài ra, cạnh sừng sắt bén như muốn cắt đôi cả thiên địa, khiến người ta chỉ nhìn thôi là đã thấy đau cả mắt.
Cả người của Giải Trĩ sáng chói như mặt trời giữa trưa, đậm đặc Thần Thánh nguyên tố toả ra làm cho khắp nơi Quang Minh cùng Hắc Ám hai địa nguyên tố đều bị đồng hoá.
Giải Trãi với tốc độ của lôi điện mà đạp không hướng về Thiên Nhận Tuyết, không khí xung quang bị đè nén mà tạo ra các đợt cuồng phong hướng về môi trường xung quanh mà phá hoại.
Mà Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng đã điều động Hồn Kỹ trên người.
"Đệ lục Hồn Kỹ, Thiên Sứ Chúc Phúc!"
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Thiên Sứ Thủ Hộ!"
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Hư Vô Chi Dực!"
Cả người nàng bây giờ được bao bọc bởi một vòng kim quang, nếu như để ý thì sẽ thấy được vòng kim quang này so với lúc trước tỉ thí với Thế Hoa thì dày hơn một chút.
Đây là tác dụng của việc nâng niên hạn của Hồn Hoàn lên, là khiến cho uy lực của Hồn Kỹ cũng được tăng cao.
"Đoàng!!!!"
Lục Dực Thiên Sứ cùng Giải Trĩ va chạm với nhau tạo ra từng đợt nổ tung liên hoàn, lực lượng khủng bố như muốn khiến không gian xung quanh dường như muốn sụp đổ.
Khói bụi tan đi, Giải Trĩ chễm chệ đứng trên không, nhưng trong đáy mắt vẫn là sự kinh ngạc khi nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết không bị rơi đi một sợi tóc.
Mà lúc này cả người của Thiên Nhận Tuyết mờ mờ ảo ảo, đây là tác dụng của đệ nhị Hồn Kỹ, Hư Vô Chi Dực.
"Không hổ danh là hậu duệ của Thiên Sứ Thần, một cái Hồn Thánh đã sỡ hữu uy lực của Phong Hào Đấu La." Giải Trĩ mỉm cười.
Công kích của hắn lúc nãy đã ngang với 90 cấp Phong Hào Đấu La, tuy so với tu vi của Thiên Nhận Tuyết bây giờ chỉ là 10 cấp nhưng cũng đã là rất là hiếm có rồi.
Cấp độ càng về sau thì càng chênh lệch lớn hơn, hơn nữa Thiên Nhận Tuyết còn chưa được đệ bát Hồn Hoàn, nên đánh giá của Giải Trĩ mới tương đối cao.
Giải Trĩ cũng không dừng lại quá lâu, tiếp tục rót Hồn Lực vào Thiên Sứ Thánh Kiếm mà đối đầu với Giải Trĩ.
Mỗi một lần cả hai va chạm đều khiến cho đám Hồn Thú phía dưới chạy tán loạn, một số chạy không kịp thì đều bị phong nhân chém thành muôn mảnh,
Cả hai cùng nhau giao chiến trên không trung được tầm một nén nhan thì dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nhau.
"Ngươi thật sự rất là không tệ." Giải Trĩ mở miệng ra làm cho khói trắng bên trong bốc ra nghi ngút, Hồn Lực bên trong cơ thể chuyển động càng nhanh hơn.
"Giải Trĩ tiền bối cũng như vậy." Thiên Nhận Tuyết trả lời, đệ thất Hồn Hoàn dưới chân phát ra huyết sắc quang mang,
"Vong Cơ." Giải Trĩ đột nhiên nói.
"Vong Cơ?" Thiên Nhận Tuyết ngớ người, không hiểu tại sao Giải Trĩ lại nói cái tên này.
"Đó là tên của ta, Vong Cơ." Giải Trĩ giải thích.
""Vong" trong "Vong khước thế tục phiền dong" (quên mất phiền muộn của thế tục), "Cơ" trong "Tiêu trừ cơ xảo chi tâm" (tiêu trừ tâm tính giảo quyệt)."
"Cái tên này đúng thật rất là phù hợp với tiền bối."
Thiên Nhận Tuyết nói.
"Ha ha ha, cũng có thể nói là như vậy." Giải Trĩ nghe thế thì cười lớn, tâm tình xem ra rất là không tệ.
Cái tên này cũng là hắn suy nghĩ nhiều năm mới chọn ra, có người hiểu được ý nghĩa đằng sau đó làm cho hắn có cảm giác được thấu hiểu kỳ lạ.
Ngay cả khi đã tồn tại hơn 10 vạn năm thì đối với hắn mà nói, việc tìm kiếm một người có thể đồng điệu với bản thân mình không phải là một chuyện dễ dàng.
"Vậy thì Vong Cơ tiền bối, chúng ta nghiêm túc chứ?" Thiên Nhận Tuyết cầm chặt thanh kiếm trong tay mà nói.
Vong Cơ nói ra tên thật của mình có hai ý nghĩa.
Một là công nhận Thiên Nhận Tuyết, hai là muốn cùng nàng có phân định thắng bại.
"Tất nhiên rồi, hãy cho ta xem toàn bộ thực lực của ngươi nào, Thiên Nhận Tuyết."
Vong Cơ nói xong Hồn Lực trong cơ thể bộc phát ra bên ngoài, một luồng năng lượng tà ác màu đen kỳ lạ chảy dọc theo từng mạch máu của hắn.
Bây giờ mắt thường cũng thấy được cả người của Vong Cơ đã có những chuyển biến đáng kể.
Từ 15 m cao lớn biến thành kích cỡ của một lão hổ. Bên ngoài không còn là mặt trời màu vàng thường thấy nữa, mà đã biến thành một cái mặt trời đỏ hỏn như phôi sắt, các đường vân màu đen chạy dọc theo cơ thể nhìn cực kinh khủng, sát khí xung thiên làm tất cả các sinh vật xung quanh đều không dám hít thở thông.
"Đây là thiên phú của Giải Trĩ, Tàn Thiên!" Ánh mắt của Thế Hoa sáng lên.
Tàn Thiên là tuyệt chiêu khi Giải Trĩ giải phóng toàn bộ "tà ác" của cơ thể được tích tụ qua trong khoảng thời gian sống của mình để tăng cường thực lực của bản thân.
Tuy nói chỉ là một chiêu thức tăng phúc, nhưng bản thân của nó lại chứa âm dương bổ sung lý thuyết, cực tà cùng cực chính cùng nhau tồn tại bên trong cơ thể của Giải Trĩ, giúp toàn bộ thuộc tính của nó tăng cường đến tận 400%.
Nhưng thời gian sử dụng chiêu thức này lại hạn chế ở số lượng "tà niệm" mà Giải Trĩ tích trữ được, nên thời gian kéo dài được bao lâu thì cũng khó đoán được.
"Đệ thất Hồn Kỹ, Thiên Sứ Chân Thân!"
Thiên Nhận Tuyết cũng kích hoạt đệ thất Hồn Hoàn, năng lượng màu đỏ ngòm từ Hồn Hoàn chảy vào bên trong Vũ Hồn của nàng, hư ảnh của Lục Dực Thiên Sứ phía sau lưng lúc này đã lớn bằng bức tượng Thiên Sứ ở Vũ Hồn Thành.
Toàn bộ thuộc tính tăng cường đến 500%, uy áp lúc này đã có thể so với 95 cấp Phong Hào Đấu La.
Nhưng chưa hết, từ Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn xuất hiện ra một vòng lĩnh vực sáng như ánh mặt trời có bán kính rộng đến 6 nghìn mét toản ra xung quanh không trung.
Đây là chuyên chúc lĩnh vực của Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn - Thiên Sứ Lĩnh Vực!
"Lĩnh vực!" Vong Cơ tất nhiên biết được loại năng lực hiếm hoi này của Thiên Nhận Tuyết.
Lĩnh vực không phải bất kỳ một Hồn Sư hoặc Hồn Thú nào cũng sỡ hữu, nhưng nếu muốn sỡ hữu thì bản thân Vũ Hồn phải có sự cường đại nhất định.
Như Trì Hoãn Lĩnh Vực của Thiên Thanh Ngưu Mãng hay Trọng Lực Lĩnh Vực của Thái Thản Cự Viên trong giới Hồn Thú đều là hi hữu tồn tại, nếu không phải cả hai đều sở hữu thượng cổ dị chủng thì cũng chăng ngưng tụ được lĩnh vực.
Còn trong Hồn Sư giới thì có Thất Sát Kiếm Vũ Hồn hay Lục Dực Thiên Sứ mới có thể tự thân ngưng tụ lĩnh vực, không thì phải có cơ duyên như Hồn Cốt hoặc thần ban lĩnh vực thì Hồn Sư mới có thể sở hữu lĩnh vực.
Vong Cơ nghĩ đến đây thì cũng có chút buồn tuổi, nếu như huyết mạch của hắn mạnh hơn một chút nữa thì khi đột phá 10 vạn năm cũng đã có thể ngưng kết lĩnh vực của bản thân.
Nhưng vận mệnh trớ trêu sao có thể vẹn cả đôi đường, hắn vẫn không thể sỡ hữu được lĩnh vực của riêng mình.
"Nhưng cũng chưa tệ lắm, ít nhất ta vẫn có 7 phần thắng." Giải Trĩ cảm nhận được sức mạnh của bản thân bị giảm đến 10% cùng Hồn Lực bên trong cơ thể đang tan rã dần nhưng cũng không quá lo lắng, hắn bây giờ vẫn đang có uy lực của 96 cấp.
"Thái Dương tả thối Hồn Cốt đệ nhị Hồn Kỹ, Thái Dương Thần Vực!"
Chân trái của Thiên Nhận Tuyết sáng lên, lại một vòng lĩnh vực nữa có màu đỏ như hoả diễm điệp gia lên Thiên Sứ Lĩnh Vực.
Sức mạnh của Giải Trĩ lại bị giảm thêm 10%, cấp độ cũng đã tuột xuống 95 cấp ngang hàng với Thiên Nhận Tuyết.
Vong Cơ: "..."
Cái này không phải là khinh bản Giải Trĩ không thể ngưng tụ lĩnh vực sao.
Đúng là kẻ có hai cái dùng không hết, kẻ thèm nhỏ cả dãi của không có cái nào.
Ngọn cao nhất thì tràn đầy âm u khí tức, đất đai ở đây thì khô khốc cùng xám xịt. Nhưng dừng vì vậy mà coi thường nó, bởi ở đây có thể tìm được các loại Hồn Thú cao cấp nhưng tà ác như Quỷ Đằng, Tinh Hồng Ma Thụ, Thực Não Thú...
Lúc trước làm bá chủ ở khu vực này là Ám Hắc Huyễn Ma Ưng tộc đàn.
Tuy nhiên sau khi đầu lĩnh của Ám Hắc Huyễn Ma Ưng biến thành Hồn Hoàn cho Bỉ Bỉ Đông thì vị trí bá chủ của bọn chúng đã có dấu hiệu bị lay động.
Ngọn cao nhì tuy không cao bằng như lại có diện tích rộng nhất, nơi đây Hắc Ám cùng Quang Minh nguyên tố xen kẽ lẫn nhau mà tồn tại, thực vật ở đây cũng phong phú hơn.
Nơi đây cũng chính là khu vực mà hai tộc đàn Lục Dực Ma Hổ cùng Phi Thiên Hùng Miêu thường xuyên tranh chấp lẫn nhau.
Ở đây có hai đại bá chủ là 10 vạn năm Lục Dực Ma Hổ cùng 10 vạn năm Phi Thiên Hùng Miêu, sức chiến đấu của cả hai đã có thể sánh ngang với 95 cấp Siêu Cấp Đấu La.
Mà ngọn thấp nhất có diện tích nhỏ nhất, chỉ bằng một nửa ngọn thứ hai, nhưng ở đây lại được bao phủ bởi rất nhiều Quang Minh nguyên tố, ánh nắng nhu hoà lúc nào cũng phủ xuống đây khiến nơi này giống như một cái địa đàng.
Mà ở nơi này do có sự toạ trấn của 10 vạn năm Giải Trĩ nên cực kỳ yên bình.
Do Giải Trĩ với Hắc Ám thuộc tính cực kỳ khắc chế, hơn nữa bản thân nó cũng chỉ có một mình nên cũng không va chạm vào tranh chấp của những tộc đàn còn lại, mà những kẻ còn lại không quá chú trọng ở khu vực này nên cũng chẳng nảy ra va chạm với Giải Trĩ.
Có điều hôm nay Giải Trĩ lại gặp phải chuyện bất thường, bởi trước mặt nó bây giờ đang có 4 tên nhân loại.
Làm nó kinh hãi nhất chính là Long Tiêu Dao cùng Thiên Đạo Lưu, bởi nó cảm nhận được sức mạnh của Cực Hạn Đấu La.
Với sức mạnh hiện tại của nó thì đánh với cả hai đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tuy là trong lòng đã nổi lên gió to sóng lớn, nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh nhìn về phía Thiên Đạo Lưu nói.
"Nhân loại Hồn Sư, trên người của ngươi có khí tức rất quen thuộc. Ta đã từng gặp qua ngươi sao?"
Thiên Đạo Lưu gật đầu tiếp lời.
"Đúng vậy, 30 năm trước chúng ta đã từng giao thủ, lúc đó ta 95 cấp chiến đấu ngang tay với ngươi, không thể không nói ngươi chính là một cái đối thủ đáng gờm."
"30 năm trước? À, ta đã nhớ rồi, ngươi là tên Phong Hào Đấu La với Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn đó?"
"Chính là ta." Thiên Đạo Lưu xác nhận.
"Haizzz, lúc đó ngươi rời đi ta đã nghĩ rằng bản thân có thể tránh được một kiếp, xem ra là suy nghĩ nhiều rồi." Giải Trĩ ánh mắt nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.
Hắn tất nhiên cũng hiểu kết cục ngày hôm nay của mình.
"Nhưng quái lạ, ta lại không cảm giác bài xích với nàng." Giải Trĩ nghĩ thầm lấy.
Giải Trĩ nhất tộc bản thân đều có khả năng cảm nhận được ác ý.
Nếu trong thế giới này có trắng và đen, thì Giải Trĩ không thể nghi ngờ là màu trắng tinh khiết nhất, không chứa bất kỳ một tia hắc ám nào.
Nhưng cũng vì vậy bọn hắn đối với các sinh vật khác đều ghét bỏ, bởi trong lòng bọn chúng một phần nào đó đều có phần tà ác của bản thân.
Giống như Long Tiêu Dao, Thiên Đạo Lưu cùng Thế Hoa đều có chứa một phần "ác" trong tâm của mình, nên hắn ít nhiều cũng có bài xích.
Nhưng rõ ràng trong tất cả những người ở đây, nàng mới phù hợp với điều kiện hấp thu Hồn Hoàn.
Bản thân nàng cũng có "tham" bên trong tâm của mình, loại "ác" này thì hẳn hắn phải cảm nhận được mới đúng.
Nhưng bản năng của hắn không hoạt động khi thấy nàng, như thể tâm của nàng không chứa bất kỳ một tạp niệm nào vậy.
"Kỳ lạ, tiểu nữ tử, ngươi đối với Hồn Hoàn của ta không có dục vọng chiếm hữu sao?" Giải Trĩ khó hiểu hỏi.
Hắn cũng không có tính phản kháng cái gì, dù sao cái này cũng chỉ là vô ích. Nhưng ít nhất trước khi chết cũng phải làm rõ ràng chuyện này.
"Ngạch, Giải Trĩ tiền bối, ta nói ta không muốn Hồn Hoàn của ngươi, ngươi tin sao?"
Thiên Nhận Tuyết cũng không cho rằng bản thân lại rộng lượng đến như vậy, dù sao nhân tính lúc nào cũng sẽ gắn kết với thất tình lục dục cả.
"Ta biết, nhưng trên người ngươi ta lại không cảm nhận được khí tức của sự tham lam, thật kỳ lạ." Giải Trĩ đáp lại.
"Điều này ta có thể giải thích, thưa Giải Trĩ tiền bối." Thế Hoa lúc này đứng ra nói.
"Bởi trong cơ thể của nàng có chứa Thần Lực."
"Thần Lực ư?"
"Ân, chuyện này cũng liên quan đến việc ngày hôm nay chúng ta đến đây..." Thế Hoa lúc này cũng giải thích mục đích mà 4 người đến đây, bao gồm cả việc làm Hồn Linh cho Thiên Nhận Tuyết.
Giải Trĩ nghe xong thì trầm mặc rất lâu, mà Thế Hoa đám người cũng không vội vàng đốc thúc, dù sao việc thử nghiệm Hồn Linh chi pháp cũng không phải quyết định nhỏ gì.
Sau khoảng nửa tiếng thì nó nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết.
"Tiểu nữ tử, ngươi tên gì?"
"Ta gọi là Thiên Nhận Tuyết."
"Vậy thì Thiên Nhận Tuyết, ta có thể lựa chọn hiến tế cho ngươi."
"Có điều thân ta mang trong người Giải Trĩ huyết mạch, tuy không phải thuần chính nhất nhưng ta vẫn phải giữ mặt mũi cho tộc đàn cùng tổ tiên của mình."
"Nên ta hi vọng ở giữa chúng ta có một cuộc chiến phân định thắng bại."
"Một là để bảo toàn danh dự của Giải Trĩ nhất tộc, hai là ta muốn xem kẻ có thể được hai vị Thần xem trọng có bao nhiêu lợi hại."
"Nhưng là dù thắng dù bại, ta vẫn sẽ là hiến tế cho ngươi."
"Thiên Nhận Tuyết, ngươi thấy thế nào?"
Giải Trĩ nói xong thì im lặng nhìn Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Đạo Lưu mặc dù cảm thấy hơi lo lắng nhưng vẫn là cố gắng không tác động lên Thiên Nhận Tuyết.
Đây là chuyện của nàng, chính nàng có thể quyết định. Hắn cũng không thể lúc nào cũng kề sát bên mà thay nàng quyết định mãi được.
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì lâm vào suy tư, rồi nhìn về phía Thế Hoa.
Thế Hoa mỉm cười gật đầu, rõ ràng là đang ủng hộ nàng.
Lúc nãy Hỗn Nguyên Tiên Tâm cũng không cảm nhận được cái gì tiêu cực, nên hắn nghĩ Thiên Nhận Tuyết khi giao đấu với Giải Trĩ trước mặt cũng không bị cái gì.
Đệ nhất Vũ Hồn của nàng là Lục Dực Thiên Sứ có đệ thất Hồn Hoàn là 10 vạn năm, đệ nhị Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp thì có một cái Hung Thú Hồn Hoàn cùng 10 vạn năm Hồn Hoàn. Chưa kể còn có hai khối cực phẩm Hồn Cốt trên người cùng các loại ma pháp của Y Lai Khắc Tư, nên ai thắng ai bại vẫn chưa rõ ràng được.
Với cả Giải Trĩ nhất tộc có tính tình công chính, nên lời tín ước của bọn chúng vẫn có tính tin tưởng rất cao.
Mà Thiên Nhận Tuyết thấy vậy thì như được một liều thuốc bổ, nhìn về phía Giải Trĩ mà tự tin gật đầu.
"Ta đồng ý."
"Được, vậy theo ta." Giải Trĩ thấy vậy thì liền di chuyển cao lên đỉnh núi.
Chỉ có ở nơi đây thì mới đủ sức chịu đựng công phá của hai người bọn họ.
...
Trên đỉnh núi, Giải Trĩ cùng Thiên Nhận Tuyết ở trên không trung mà đối mặt nhau.
"Thiên Nhận Tuyết, song sinh Vũ Hồn Lục Dực Thiên Sứ - Quang Minh Nữ Thần Điệp, 80 cấp Cường Công hệ Hồn Thánh, xin chỉ giáo!"
Thiên Nhận Tuyết dưới chân hiện lên 7 cái Hồn Hoàn.
Tử Tử Hắc Hắc Hắc Hắc Hồng!
"17 vạn năm Giải Trĩ, xin chỉ giáo!" Giải Trĩ cũng biết đây là nghi thức trước khi chiến đấu của nhân loại thì làm theo.
Câu nói vừa dứt thì cả hai đều ngay lập tức hành động.
Toàn thân của Giải Trĩ hiện lên cực kỳ thần thánh quang mang, vảy trên người lên các đốm màu vàng kim như sao trời giữa đêm, chiếc sừng trên đầu cũng dài ra, cạnh sừng sắt bén như muốn cắt đôi cả thiên địa, khiến người ta chỉ nhìn thôi là đã thấy đau cả mắt.
Cả người của Giải Trĩ sáng chói như mặt trời giữa trưa, đậm đặc Thần Thánh nguyên tố toả ra làm cho khắp nơi Quang Minh cùng Hắc Ám hai địa nguyên tố đều bị đồng hoá.
Giải Trãi với tốc độ của lôi điện mà đạp không hướng về Thiên Nhận Tuyết, không khí xung quang bị đè nén mà tạo ra các đợt cuồng phong hướng về môi trường xung quanh mà phá hoại.
Mà Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng đã điều động Hồn Kỹ trên người.
"Đệ lục Hồn Kỹ, Thiên Sứ Chúc Phúc!"
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Thiên Sứ Thủ Hộ!"
"Đệ nhị Hồn Kỹ, Hư Vô Chi Dực!"
Cả người nàng bây giờ được bao bọc bởi một vòng kim quang, nếu như để ý thì sẽ thấy được vòng kim quang này so với lúc trước tỉ thí với Thế Hoa thì dày hơn một chút.
Đây là tác dụng của việc nâng niên hạn của Hồn Hoàn lên, là khiến cho uy lực của Hồn Kỹ cũng được tăng cao.
"Đoàng!!!!"
Lục Dực Thiên Sứ cùng Giải Trĩ va chạm với nhau tạo ra từng đợt nổ tung liên hoàn, lực lượng khủng bố như muốn khiến không gian xung quanh dường như muốn sụp đổ.
Khói bụi tan đi, Giải Trĩ chễm chệ đứng trên không, nhưng trong đáy mắt vẫn là sự kinh ngạc khi nhìn về phía Thiên Nhận Tuyết không bị rơi đi một sợi tóc.
Mà lúc này cả người của Thiên Nhận Tuyết mờ mờ ảo ảo, đây là tác dụng của đệ nhị Hồn Kỹ, Hư Vô Chi Dực.
"Không hổ danh là hậu duệ của Thiên Sứ Thần, một cái Hồn Thánh đã sỡ hữu uy lực của Phong Hào Đấu La." Giải Trĩ mỉm cười.
Công kích của hắn lúc nãy đã ngang với 90 cấp Phong Hào Đấu La, tuy so với tu vi của Thiên Nhận Tuyết bây giờ chỉ là 10 cấp nhưng cũng đã là rất là hiếm có rồi.
Cấp độ càng về sau thì càng chênh lệch lớn hơn, hơn nữa Thiên Nhận Tuyết còn chưa được đệ bát Hồn Hoàn, nên đánh giá của Giải Trĩ mới tương đối cao.
Giải Trĩ cũng không dừng lại quá lâu, tiếp tục rót Hồn Lực vào Thiên Sứ Thánh Kiếm mà đối đầu với Giải Trĩ.
Mỗi một lần cả hai va chạm đều khiến cho đám Hồn Thú phía dưới chạy tán loạn, một số chạy không kịp thì đều bị phong nhân chém thành muôn mảnh,
Cả hai cùng nhau giao chiến trên không trung được tầm một nén nhan thì dừng lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía nhau.
"Ngươi thật sự rất là không tệ." Giải Trĩ mở miệng ra làm cho khói trắng bên trong bốc ra nghi ngút, Hồn Lực bên trong cơ thể chuyển động càng nhanh hơn.
"Giải Trĩ tiền bối cũng như vậy." Thiên Nhận Tuyết trả lời, đệ thất Hồn Hoàn dưới chân phát ra huyết sắc quang mang,
"Vong Cơ." Giải Trĩ đột nhiên nói.
"Vong Cơ?" Thiên Nhận Tuyết ngớ người, không hiểu tại sao Giải Trĩ lại nói cái tên này.
"Đó là tên của ta, Vong Cơ." Giải Trĩ giải thích.
""Vong" trong "Vong khước thế tục phiền dong" (quên mất phiền muộn của thế tục), "Cơ" trong "Tiêu trừ cơ xảo chi tâm" (tiêu trừ tâm tính giảo quyệt)."
"Cái tên này đúng thật rất là phù hợp với tiền bối."
Thiên Nhận Tuyết nói.
"Ha ha ha, cũng có thể nói là như vậy." Giải Trĩ nghe thế thì cười lớn, tâm tình xem ra rất là không tệ.
Cái tên này cũng là hắn suy nghĩ nhiều năm mới chọn ra, có người hiểu được ý nghĩa đằng sau đó làm cho hắn có cảm giác được thấu hiểu kỳ lạ.
Ngay cả khi đã tồn tại hơn 10 vạn năm thì đối với hắn mà nói, việc tìm kiếm một người có thể đồng điệu với bản thân mình không phải là một chuyện dễ dàng.
"Vậy thì Vong Cơ tiền bối, chúng ta nghiêm túc chứ?" Thiên Nhận Tuyết cầm chặt thanh kiếm trong tay mà nói.
Vong Cơ nói ra tên thật của mình có hai ý nghĩa.
Một là công nhận Thiên Nhận Tuyết, hai là muốn cùng nàng có phân định thắng bại.
"Tất nhiên rồi, hãy cho ta xem toàn bộ thực lực của ngươi nào, Thiên Nhận Tuyết."
Vong Cơ nói xong Hồn Lực trong cơ thể bộc phát ra bên ngoài, một luồng năng lượng tà ác màu đen kỳ lạ chảy dọc theo từng mạch máu của hắn.
Bây giờ mắt thường cũng thấy được cả người của Vong Cơ đã có những chuyển biến đáng kể.
Từ 15 m cao lớn biến thành kích cỡ của một lão hổ. Bên ngoài không còn là mặt trời màu vàng thường thấy nữa, mà đã biến thành một cái mặt trời đỏ hỏn như phôi sắt, các đường vân màu đen chạy dọc theo cơ thể nhìn cực kinh khủng, sát khí xung thiên làm tất cả các sinh vật xung quanh đều không dám hít thở thông.
"Đây là thiên phú của Giải Trĩ, Tàn Thiên!" Ánh mắt của Thế Hoa sáng lên.
Tàn Thiên là tuyệt chiêu khi Giải Trĩ giải phóng toàn bộ "tà ác" của cơ thể được tích tụ qua trong khoảng thời gian sống của mình để tăng cường thực lực của bản thân.
Tuy nói chỉ là một chiêu thức tăng phúc, nhưng bản thân của nó lại chứa âm dương bổ sung lý thuyết, cực tà cùng cực chính cùng nhau tồn tại bên trong cơ thể của Giải Trĩ, giúp toàn bộ thuộc tính của nó tăng cường đến tận 400%.
Nhưng thời gian sử dụng chiêu thức này lại hạn chế ở số lượng "tà niệm" mà Giải Trĩ tích trữ được, nên thời gian kéo dài được bao lâu thì cũng khó đoán được.
"Đệ thất Hồn Kỹ, Thiên Sứ Chân Thân!"
Thiên Nhận Tuyết cũng kích hoạt đệ thất Hồn Hoàn, năng lượng màu đỏ ngòm từ Hồn Hoàn chảy vào bên trong Vũ Hồn của nàng, hư ảnh của Lục Dực Thiên Sứ phía sau lưng lúc này đã lớn bằng bức tượng Thiên Sứ ở Vũ Hồn Thành.
Toàn bộ thuộc tính tăng cường đến 500%, uy áp lúc này đã có thể so với 95 cấp Phong Hào Đấu La.
Nhưng chưa hết, từ Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn xuất hiện ra một vòng lĩnh vực sáng như ánh mặt trời có bán kính rộng đến 6 nghìn mét toản ra xung quanh không trung.
Đây là chuyên chúc lĩnh vực của Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn - Thiên Sứ Lĩnh Vực!
"Lĩnh vực!" Vong Cơ tất nhiên biết được loại năng lực hiếm hoi này của Thiên Nhận Tuyết.
Lĩnh vực không phải bất kỳ một Hồn Sư hoặc Hồn Thú nào cũng sỡ hữu, nhưng nếu muốn sỡ hữu thì bản thân Vũ Hồn phải có sự cường đại nhất định.
Như Trì Hoãn Lĩnh Vực của Thiên Thanh Ngưu Mãng hay Trọng Lực Lĩnh Vực của Thái Thản Cự Viên trong giới Hồn Thú đều là hi hữu tồn tại, nếu không phải cả hai đều sở hữu thượng cổ dị chủng thì cũng chăng ngưng tụ được lĩnh vực.
Còn trong Hồn Sư giới thì có Thất Sát Kiếm Vũ Hồn hay Lục Dực Thiên Sứ mới có thể tự thân ngưng tụ lĩnh vực, không thì phải có cơ duyên như Hồn Cốt hoặc thần ban lĩnh vực thì Hồn Sư mới có thể sở hữu lĩnh vực.
Vong Cơ nghĩ đến đây thì cũng có chút buồn tuổi, nếu như huyết mạch của hắn mạnh hơn một chút nữa thì khi đột phá 10 vạn năm cũng đã có thể ngưng kết lĩnh vực của bản thân.
Nhưng vận mệnh trớ trêu sao có thể vẹn cả đôi đường, hắn vẫn không thể sỡ hữu được lĩnh vực của riêng mình.
"Nhưng cũng chưa tệ lắm, ít nhất ta vẫn có 7 phần thắng." Giải Trĩ cảm nhận được sức mạnh của bản thân bị giảm đến 10% cùng Hồn Lực bên trong cơ thể đang tan rã dần nhưng cũng không quá lo lắng, hắn bây giờ vẫn đang có uy lực của 96 cấp.
"Thái Dương tả thối Hồn Cốt đệ nhị Hồn Kỹ, Thái Dương Thần Vực!"
Chân trái của Thiên Nhận Tuyết sáng lên, lại một vòng lĩnh vực nữa có màu đỏ như hoả diễm điệp gia lên Thiên Sứ Lĩnh Vực.
Sức mạnh của Giải Trĩ lại bị giảm thêm 10%, cấp độ cũng đã tuột xuống 95 cấp ngang hàng với Thiên Nhận Tuyết.
Vong Cơ: "..."
Cái này không phải là khinh bản Giải Trĩ không thể ngưng tụ lĩnh vực sao.
Đúng là kẻ có hai cái dùng không hết, kẻ thèm nhỏ cả dãi của không có cái nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.