Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng
Chương 104: Gặp lại Mộc Cẩn
Liễu Hồng Ca
03/02/2023
Trong phòng học.
Thế Hoa nhìn chiếc bánh trước mặt thì trầm tư, hỏi lại Diệp Linh Linh.
"Ngươi nói là cả cái bánh cà rốt này là dùng để tạ lỗi với ta sao?"
Diệp Linh Linh vội gật đầu, vẻ ngoài thật thà nói.
"Ân, là do ta đến đây tương đối gấp rút nên có nhờ nhà bếp làm phần bánh này cho ngươi."
"Lần sau ngươi cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ cần nói với ta trước một tiếng là được rồi."
Thế Hoa nghe vậy cũng không nghi ngờ, đúng là việc này có chút khác với thời khoá biểu thường ngày.
Nhưng hắn nào biết trong lòng Diệp Linh Linh vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm lấy.
Bánh cà rốt này là loại bánh nàng đã nghiên cứu sau khi Thế Hoa dùng bữa ở nhà nàng, loại bánh này so với bánh đào nướng kia thì lại phức tạp hơn nhiều.
Diệp Linh Linh đã tốn hơn 50 quả trứng cùng gần 10 cân bột mì mới có thể tạo ra sản phẩm ưng ý.
Mà tối qua là lần nàng tập trung nhất để làm món bánh này, từng bước đều được cân nhắc cẩn thận, thời gian cùng nhiệt độ cần thiết cũng không lệch một li mới cho ra thành phẩm trước mặt.
Nhưng tối qua tự tin bao nhiêu thì bây giờ cũng căng thẳng bấy nhiêu, bởi nàng không chắc hương vị của mẻ bánh này có hợp khẩu vị của Thế Hoa hay không.
"Ta biết rồi, ngươi ăn trước đi." Diệp Linh Linh thúc giục hắn, ánh mắt căng thẳng không dám nhìn Thế Hoa mà nhìn về cái bánh cà rốt mình làm.
Bánh cà rốt này bên ngoài được bao phủ bởi lớp kem bông trắng mịn màng, bên trên là hạt hồ đào nướng được nghiền vỡ cùng một cái kẹo đường hình cà rốt tương đối lớn làm điểm nhấn.
Chỉ xét về vẻ bề ngoài thì món bánh cà rốt này đã là xuất sắc.
Thế Hoa nhìn nàng như vậy thì mỉm cười, là cái bánh mà thôi mà lo lắng như vậy.
Hắn từ Hồn Đạo Khí lấy ra hai bộ dĩa cùng nĩa, nói.
"Ăn cùng ta a."
"Không cần đâu, ngươi ăn là được rồi." Diệp Linh Linh vội vàng từ chối, cái này nàng cũng là đem cho hắn ăn.
"Thức ăn ngon là phải cùng người khác chia sẻ. Hơn nữa lúc nãy ta nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi, bổ sung một chút đường cho cơ thể cũng tốt."
Thế Hoa cũng không cho nàng từ chối mà nhanh tay cắt hai miếng bánh bỏ vào dĩa, sau đó nói.
"Ăn đi thôi." Sau đó hắn tự xúc cho mình một cái.
Vị ngọt nhẹ của cà rốt, vị bùi của hạt hồ đào, mùi thơm của hạt nhục đậu khấu, quế, gừng cùng bơ kết hợp với vị béo ngậy của lớp kem đúng là không khỏi khiến cho vị giác được thoả mãn.
Mà Diệp Linh Linh thấy Thế Hoa hài lòng thì cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, cũng từ trên dĩa múc cho mình một miếng bánh bỏ vào miệng.
Ừm, đúng là rất ngon đâu.
...
Hai người sau khi dùng bữa xong thì cùng nhau rời đi khỏi căn phòng này, từng bước một đi ra đến cổng lớn.
"Tạm biệt."
"Ân, tuần sau gặp lại." Diệp Linh Linh đáp lại Thế Hoa sau đó rời đi.
Nhìn bóng hình đã khuất tầm mắt thì Thế Hoa cũng trở lại căn phòng tiếp tục chế tác Ngũ Tuyệt Trảo.
Cấp 6 Hồn Đạo Khí với hắn cũng là một cái thử thách chứ không đơn giản như ăn cơm uống nước như vậy.
..
4 ngày sau, Giáo Hoàng Điện, buổi trưa.
Bỉ Bỉ Đông lúc này không còn ngồi trên bảo toạ mà xử lý công việc, bây giờ nàng đang đứng ở phía dưới bắt mạch mà kiểm tra cơ thể cho một nữ hài.
"Cẩn Cẩn, cơ thể của ngươi vẫn còn rất tốt, không có di chứng nào." Bỉ Bỉ Đông xoa đầu của Mộc Cẩn, ngón tay cũng không nhịn được mà chạm vào đôi tai mèo của nàng.
Quả thật rất mềm mượt!
"Là lão sư." Mộc Cẩn nhỏ giọng nói, cái đuôi mèo màu trắng phía sau càng là lắc qua lắc lại.
Qua thời gian sử dụng đan dược tẩm bổ cùng thực đơn phong phú bổ dưỡng mà bây giờ Mộc Cẩn đã không còn ốm yếu như trước nữa mà đã trở nên khoẻ mạnh hơn nhiều.
Làn da hiện ra hồng hào khoẻ mạnh, mái tóc tím nay đã óng ả mượt mà chứ không còn khô cứng xơ xác như lúc trước.
Gương mặt trắng hồng đầy đặn, đặc biệt là đôi thú đồng màu tím kia cũng hiện lên tinh mang rõ rệt, như một thanh hảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
"Lão sư, mà rốt cuộc Tiên Thảo ngươi nói đến là thứ gì vậy a?" Mộc Cẩn ngẩng đầu hỏi lại.
Lúc nãy lão sư của nàng nói nếu trong vòng 6 tháng tới mà nàng có thể đột phá đến 20 cấp thì sẽ cho nàng một thứ gọi là Tiên Thảo.
Nhưng Tiên Thảo thứ này nàng chưa từng nghe đến bao giờ.
Bỉ Bỉ Đông cũng không bất ngờ khi mà Mộc Cẩn không biết Tiên Thảo là gì, bởi khi Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn được phát hiện ra thì các kiến thức về nó đã được xem là cấm kỵ, chỉ có cao tầng của Vũ Hồn Điện mới biết được.
May mắn là những người biết được về Tiên Thảo như Cúc Đấu La, Dương Vô Địch cùng Dương Vô Song đều ở bên Vũ Hồn Điện.
Tất nhiên là còn một cái Đường Tam còn đang chăm sóc cho Đường Hạo, nhưng cũng chưa gây hại gì.
"Ân, ngươi học trong Vũ Hồn Điện học viện hẳn cũng nghe danh Hồ Liệt Na, Diễm cùng Tà Nguyệt 3 người này a?"
"Ta biết, 3 người bọn họ là sư huynh cùng sư tỷ của ta." Mộc Cẩn gật đầu.
Với thân phận là đồ đệ của Giáo Hoàng thì cùng lứa với nàng không ai dám đến gần, sợ bản thân lỡ miệng thì diệt tộc.
Chỉ có Hồ Liệt Na nhóm 3 người còn có cả nhóm người của Độc Cô Nhạn là mới tiếp cận nàng được, hơn nữa còn giúp đỡ nàng trong Vũ Hồn Điện học viện rất nhiều.
Nên mặc dù bên trong học viện nàng không có bạn cùng lứa, nhưng sư huynh sư tỷ thì nhiều vô số kể.
Hơn nữa những người này đều là tinh anh đương thời của Vũ Hồn Điện học viện, cũng là nhóm cá nhân phá vỡ được nhiều kỷ lục nhất.
Nhỏ tuổi nhất là Thạch gia hai huynh đệ, mới 8 tuổi mà đã là 33 cấp Hồn Tôn.
Mà lớn hơn bọn hắn 1 tuổi Hồ Liệt Na thì lại càng kinh khủng hơn, bây giờ đã 37 cấp, chỉ thấp hơn cả người có niên linh lớn nhất trong hội là 11 tuổi là Thái Long - nay cũng đã là một cái 39 cấp Hồn Tôn.
Chưa nói đến những người còn lại đều từ 34 cấp trở lên.
Có thể nói thế hệ này đã không chỉ khiến cho Bỉ Bỉ Đông thân đang tại vị Giáo Hoàng được vô hạn khen tặng, mà cũng làm cho áp lực của Vũ Hồn Điện gây lên các đại thế lực cũng tăng cao không kém.
"Ân, bọn họ sỡ dĩ có tu vi cao như vậy thì bên cạnh sự nỗ lực kiên trì cùng thiên phú khác người ra thì Tiên Thảo là thứ đóng góp cao nhất."
"Tiên Thảo thứ này là tinh hoa của thiên địa, có khả năng tăng cường thiên phú của người phục dụng, dưới điều kiện phù hợp thì còn có khả năng làm cho Vũ Hồn biến dị đến phẩm chất cao hơn."
"Nhưng bảo kiếm thì phải vào tay của anh hùng, không thì cũng thành phế vật. Nên Cẩn Cẩn, ngươi tuy đã vượt qua sự thống khổ của tẩy kinh phạt tuỷ, nhưng muốn có Tiên Thảo thì phải cho ta thấy khả năng của ngươi có xứng đáng hay không."
"Ngươi hiểu lời lão sư nói chứ?"
Cái này cũng là muốn để cho Mộc Cẩn tự sức lấy được thứ mình muốn, chứ không phải là một bình hoa được Bỉ Bỉ Đông tưới nước bón phân cho.
"Ta hiểu rồi lão sư, ta sẽ cố gắng!" Mộc Cẩn nghiêm túc gật đầu.
Nàng biết bản thân mình so với người khác đã thiệt thòi rất nhiều, nên phải càng cố gắng kiên trì để bù đắp nhiều hơn.
"Cộc, cộc, cộc." Lúc này một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên làm cho hai sư đồ chú ý.
Mũi nhỏ của Mộc Cẩn khẽ nhíu, mùi hương này sao có chút quen thuộc, là mùi hương của rừng rậm mát mẻ.
"Chậc, chậc, người mà ngươi tưởng nhớ đến rồi kìa."
Bỉ Bỉ Đông có ý cười mà nhìn về phía Mộc Cẩn, nàng đương nhiên biết là ai có thể nhàn nhã mà đi vào Giáo Hoàng Điện được.
"Két..."
Cánh cổng mở ra, xuất hiện ở giữa không phải Thế Hoa thì là ai.
"Mộc Cẩn, đã lâu không gặp." Thế Hoa nhìn về phía nữ hài đang ngốc trân nhìn hắn mà cười nói.
Lúc cứu nàng là giữa tháng 12 năm ngoái, bây giờ mùa xuân năm nay đã gần hết mà chuyển sang hạ, nói là thời gian không lâu là không thể nào.
"Hoa ca, là ngươi thật sao?" Mộc Cẩn nhìn khuôn mặt kia mà lẩm bẩm.
Thế Hoa với Mộc Cẩn ở trong lòng là một cái tồn tại cực kỳ đặc thù.
Lúc đầu đối phương là một cái thanh niên nhìn lớn hơn mình mười mấy tuổi, khiến bản thân mình tự động kêu hắn là thúc thúc.
Hắn cũng đặt cho nàng một cái tên.
Mộc Cẩn, là tên của một loại hoa mà tượng trưng của nó là danh vọng cùng vinh quang.
Hắn bảo là hắn hi vọng bản thân nàng khi chọn con đường này thì có thể nhận được những thứ như vậy.
Sau đó thì hắn dẫn nàng tại Long Hưng Thành đi vệ sinh sạch sẽ, ăn uống, mua sắm những thứ trước đây nàng đều không nghĩ tới là sẽ nhận được.
Lúc đó nàng còn đau lòng tiếc số tiền mà hắn bỏ ra cho nàng đâu, nhưng hắn cũng cười trừ mà cứ mua.
Khi bản thân ở trên lưng của Thương Không Sư Thứu cũng là đối phương che chở gió mạnh cùng sưởi ấm cho bản thân tránh cơn gió cuối đông thổi trúng.
Nhìn bóng lưng kia, nàng cảm nhận được đó là một cái cây cổ thụ, rộng lớn, hiền hoà mà nàng có thể hoàn toàn dựa vào.
Về sau khi đối phương cho mình một cái tên cùng đưa bản thân về Vũ Hồn Thành lại biến hoá trở lại thành một nam hài chỉ lớn hơn mình 3 tuổi, âm thanh cùng hành vi nhẹ nhàng như một cơn suối trong trẻo.
Hắn lúc đó cũng nói ra tên thật của mình, Đông Quân Thế Hoa.
Hắn cũng không giảng giải vấn đề này mà kêu bản thân nàng giữ bí mật.
Suốt mấy ngày tiếp theo, hắn dẫn nàng làm quen mọi thứ trong Vũ Hồn Điện, còn có một người lùn giống nàng nhưng lại là Phong Hào Đấu La gọi là Độc Bất Tử, người mà sau này nàng mới biết là Độc điện chủ, một trong số ít người đạt được cấp độ 99 cấp Cực Hạn Đấu La.
Lúc đó hình tượng của Thiên Đố cùng Thế Hoa dung hợp vào nhau trong đầu nàng, tạo ra một cái tồn tại vừa có thể dựa dẫm vào như hậu bối đối với tiền bối, vừa có thể được cưng chiều như một vị muội muội với ca ca của mình.
Mà cả hai thứ này, nàng đều không cảm nhận được một chút gì từ lúc sinh ra trên cõi đời này.
Về một mặt nào đó, Mộc Cẩn còn tội nghiệp hơn Hồ Liệt Na rất nhiều. Thân nhân lẫn bằng hữu nàng đều không có, chỉ có bản thân độc hành trong suốt quá trình trưởng thành.
Nên có thể nói Thiên Đố, hay Thế Hoa chính là lạc ấn đầu tiên trong tâm hồn non nớt của nàng, cũng là người ra tay cứu giúp nàng khi lúc yếu ớt bất lực nhất.
Chỉ là sau khi tẩy kinh phạt tuỷ xong thì nàng cũng không còn gặp lại Thế Hoa nữa, mà chỉ còn Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông - người làm lão sư của nàng.
Lão sư nói Thế Hoa rất bận, nếu như ngươi cố gắng tốt mà nói thì có thể hắn sẽ tới tìm ngươi.
Thế là nàng cố gắng tu luyện, học tập cùng rèn luyện trong suốt 3 tháng này, phần nhiều là không muốn phụ lòng của Bỉ Bỉ Đông, một phần ít là vì nàng muốn mạnh hơn, mà phần còn lại chính là muốn gặp lại Thế Hoa.
Mà bây giờ hắn đang ở trước mặt nàng đây.
"Là ta đây, Mộc Cẩn." Thế Hoa trả lời, nhéo lỗ mũi của nàng một cái.
"Nhìn ngươi như thế này thì xem ra lời của lão sư ngươi là thật, ngươi sinh hoạt đúng là không tệ." Thế Hoa quan sát nàng từ trên xuống dưới thì nói.
"Ân, lão sư thực sự đối với ta rất tốt." Mộc Cẩn vội gật đầu.
"Này tiểu Thế Hoa, ngươi đây là không tin tưởng ta như vậy." Mà Bỉ Bỉ Đông một bên nghe vậy thì nổi lên hắc tuyến.
"Nào có, chỉ là tai nghe không bằng mắt thấy mà thôi." Thế Hoa lắc đầu nhìn về phía Giáo Hoàng đang sinh khí, vị này Giáo Hoàng đúng là khả ái đâu.
"Thôi được rồi, đi ăn trưa thôi, lúc đó vừa ăn vừa nói chuyện." Bỉ Bỉ Đông nói xong thì đi trước, để Mộc Cẩn cùng Thế Hoa ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
...
Thánh Nữ Điện.
Ở đây 3 người đang vừa dùng bữa vừa nói chuyện.
"Đúng rồi Đông nhi tỷ, ngươi vẫn chưa rời khỏi Thánh Nữ Điện sao?" Thế Hoa nhìn Bỉ Bỉ Đông.
Nếu là lúc trước có một mình thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ cũng đã có Thánh Nữ Mộc Cẩn ở đây thì cũng nên chuyển đi rồi.
"Ngươi cũng biết lão sư cùng sư mẫu bên kia, ở đó sinh hoạt nhiều năm cũng không phải cứ nói buông là buông được."
"Nhưng nghe bọn họ nói là Tuyết nhi bây giờ cũng đã đủ lông đủ cánh, hơn nữa ta cũng có đồ đệ rồi nên cả hai sẽ trở lại nơi ở cũ của sư mẫu, nhường tẩm cung của Giáo Hoàng Điện lại cho ta."
Bỉ Bỉ Đông nói tiếp, nàng cũng phần nào hiểu được cảm nhận của Thiên Tầm Tật cùng Lưu Nhược Thủy hai người.
Giống như Thánh Nữ Điện này nàng cũng đã sử dụng được hơn 40 năm, bây giờ bỏ đi đúng là không nỡ.
Nhưng thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, mà nàng cũng phải bước tiếp, nhường chỗ cho Mộc Cẩn.
Bỉ Bỉ Đông mỉm cười nhìn về phía Mộc Cẩn.
"Cẩn Cẩn, ngươi phải làm rạng danh của Vũ Hồn Điện Thánh Nữ biết không?"
"Ta sẽ cố gắng lão sư." Mộc Cẩn gật đầu, lão sư trước đây cũng là Thánh Nữ nên nàng không thể nào làm nó bị mai một được.
"Đúng rồi, Mộc Cẩn, ta là có quà cho ngươi đây." Thế Hoa lúc này mới nhớ ra mục đích của mình đến đây, từ Tử Hà Dung Mặc Lệ lấy ra một cái hộp ngọc rồi đưa cho nàng.
"Ngươi mở ra thử xem." Thế Hoa nói.
"Cảm tạ ngươi Hoa ca."
Mộc Cẩn cũng không có ngượng ngùng mà từ chối, nói xong liền mở ra hộp ngọc.
Bên trong là một bộ vuốt màu đen ngòm được điểm hoạ bằng các đường vân phù văn phức tạp, bên trên ngũ trảo tương tự cho năm ngón tay thì sắc bén vô cùng, làm cho mới chỉ nhìn thôi thì đã có cảm giác đau mắt.
Thế Hoa nhìn chiếc bánh trước mặt thì trầm tư, hỏi lại Diệp Linh Linh.
"Ngươi nói là cả cái bánh cà rốt này là dùng để tạ lỗi với ta sao?"
Diệp Linh Linh vội gật đầu, vẻ ngoài thật thà nói.
"Ân, là do ta đến đây tương đối gấp rút nên có nhờ nhà bếp làm phần bánh này cho ngươi."
"Lần sau ngươi cũng không cần phiền phức như vậy, chỉ cần nói với ta trước một tiếng là được rồi."
Thế Hoa nghe vậy cũng không nghi ngờ, đúng là việc này có chút khác với thời khoá biểu thường ngày.
Nhưng hắn nào biết trong lòng Diệp Linh Linh vừa căng thẳng vừa nhẹ nhõm lấy.
Bánh cà rốt này là loại bánh nàng đã nghiên cứu sau khi Thế Hoa dùng bữa ở nhà nàng, loại bánh này so với bánh đào nướng kia thì lại phức tạp hơn nhiều.
Diệp Linh Linh đã tốn hơn 50 quả trứng cùng gần 10 cân bột mì mới có thể tạo ra sản phẩm ưng ý.
Mà tối qua là lần nàng tập trung nhất để làm món bánh này, từng bước đều được cân nhắc cẩn thận, thời gian cùng nhiệt độ cần thiết cũng không lệch một li mới cho ra thành phẩm trước mặt.
Nhưng tối qua tự tin bao nhiêu thì bây giờ cũng căng thẳng bấy nhiêu, bởi nàng không chắc hương vị của mẻ bánh này có hợp khẩu vị của Thế Hoa hay không.
"Ta biết rồi, ngươi ăn trước đi." Diệp Linh Linh thúc giục hắn, ánh mắt căng thẳng không dám nhìn Thế Hoa mà nhìn về cái bánh cà rốt mình làm.
Bánh cà rốt này bên ngoài được bao phủ bởi lớp kem bông trắng mịn màng, bên trên là hạt hồ đào nướng được nghiền vỡ cùng một cái kẹo đường hình cà rốt tương đối lớn làm điểm nhấn.
Chỉ xét về vẻ bề ngoài thì món bánh cà rốt này đã là xuất sắc.
Thế Hoa nhìn nàng như vậy thì mỉm cười, là cái bánh mà thôi mà lo lắng như vậy.
Hắn từ Hồn Đạo Khí lấy ra hai bộ dĩa cùng nĩa, nói.
"Ăn cùng ta a."
"Không cần đâu, ngươi ăn là được rồi." Diệp Linh Linh vội vàng từ chối, cái này nàng cũng là đem cho hắn ăn.
"Thức ăn ngon là phải cùng người khác chia sẻ. Hơn nữa lúc nãy ta nhìn ngươi có vẻ mệt mỏi, bổ sung một chút đường cho cơ thể cũng tốt."
Thế Hoa cũng không cho nàng từ chối mà nhanh tay cắt hai miếng bánh bỏ vào dĩa, sau đó nói.
"Ăn đi thôi." Sau đó hắn tự xúc cho mình một cái.
Vị ngọt nhẹ của cà rốt, vị bùi của hạt hồ đào, mùi thơm của hạt nhục đậu khấu, quế, gừng cùng bơ kết hợp với vị béo ngậy của lớp kem đúng là không khỏi khiến cho vị giác được thoả mãn.
Mà Diệp Linh Linh thấy Thế Hoa hài lòng thì cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, cũng từ trên dĩa múc cho mình một miếng bánh bỏ vào miệng.
Ừm, đúng là rất ngon đâu.
...
Hai người sau khi dùng bữa xong thì cùng nhau rời đi khỏi căn phòng này, từng bước một đi ra đến cổng lớn.
"Tạm biệt."
"Ân, tuần sau gặp lại." Diệp Linh Linh đáp lại Thế Hoa sau đó rời đi.
Nhìn bóng hình đã khuất tầm mắt thì Thế Hoa cũng trở lại căn phòng tiếp tục chế tác Ngũ Tuyệt Trảo.
Cấp 6 Hồn Đạo Khí với hắn cũng là một cái thử thách chứ không đơn giản như ăn cơm uống nước như vậy.
..
4 ngày sau, Giáo Hoàng Điện, buổi trưa.
Bỉ Bỉ Đông lúc này không còn ngồi trên bảo toạ mà xử lý công việc, bây giờ nàng đang đứng ở phía dưới bắt mạch mà kiểm tra cơ thể cho một nữ hài.
"Cẩn Cẩn, cơ thể của ngươi vẫn còn rất tốt, không có di chứng nào." Bỉ Bỉ Đông xoa đầu của Mộc Cẩn, ngón tay cũng không nhịn được mà chạm vào đôi tai mèo của nàng.
Quả thật rất mềm mượt!
"Là lão sư." Mộc Cẩn nhỏ giọng nói, cái đuôi mèo màu trắng phía sau càng là lắc qua lắc lại.
Qua thời gian sử dụng đan dược tẩm bổ cùng thực đơn phong phú bổ dưỡng mà bây giờ Mộc Cẩn đã không còn ốm yếu như trước nữa mà đã trở nên khoẻ mạnh hơn nhiều.
Làn da hiện ra hồng hào khoẻ mạnh, mái tóc tím nay đã óng ả mượt mà chứ không còn khô cứng xơ xác như lúc trước.
Gương mặt trắng hồng đầy đặn, đặc biệt là đôi thú đồng màu tím kia cũng hiện lên tinh mang rõ rệt, như một thanh hảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
"Lão sư, mà rốt cuộc Tiên Thảo ngươi nói đến là thứ gì vậy a?" Mộc Cẩn ngẩng đầu hỏi lại.
Lúc nãy lão sư của nàng nói nếu trong vòng 6 tháng tới mà nàng có thể đột phá đến 20 cấp thì sẽ cho nàng một thứ gọi là Tiên Thảo.
Nhưng Tiên Thảo thứ này nàng chưa từng nghe đến bao giờ.
Bỉ Bỉ Đông cũng không bất ngờ khi mà Mộc Cẩn không biết Tiên Thảo là gì, bởi khi Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn được phát hiện ra thì các kiến thức về nó đã được xem là cấm kỵ, chỉ có cao tầng của Vũ Hồn Điện mới biết được.
May mắn là những người biết được về Tiên Thảo như Cúc Đấu La, Dương Vô Địch cùng Dương Vô Song đều ở bên Vũ Hồn Điện.
Tất nhiên là còn một cái Đường Tam còn đang chăm sóc cho Đường Hạo, nhưng cũng chưa gây hại gì.
"Ân, ngươi học trong Vũ Hồn Điện học viện hẳn cũng nghe danh Hồ Liệt Na, Diễm cùng Tà Nguyệt 3 người này a?"
"Ta biết, 3 người bọn họ là sư huynh cùng sư tỷ của ta." Mộc Cẩn gật đầu.
Với thân phận là đồ đệ của Giáo Hoàng thì cùng lứa với nàng không ai dám đến gần, sợ bản thân lỡ miệng thì diệt tộc.
Chỉ có Hồ Liệt Na nhóm 3 người còn có cả nhóm người của Độc Cô Nhạn là mới tiếp cận nàng được, hơn nữa còn giúp đỡ nàng trong Vũ Hồn Điện học viện rất nhiều.
Nên mặc dù bên trong học viện nàng không có bạn cùng lứa, nhưng sư huynh sư tỷ thì nhiều vô số kể.
Hơn nữa những người này đều là tinh anh đương thời của Vũ Hồn Điện học viện, cũng là nhóm cá nhân phá vỡ được nhiều kỷ lục nhất.
Nhỏ tuổi nhất là Thạch gia hai huynh đệ, mới 8 tuổi mà đã là 33 cấp Hồn Tôn.
Mà lớn hơn bọn hắn 1 tuổi Hồ Liệt Na thì lại càng kinh khủng hơn, bây giờ đã 37 cấp, chỉ thấp hơn cả người có niên linh lớn nhất trong hội là 11 tuổi là Thái Long - nay cũng đã là một cái 39 cấp Hồn Tôn.
Chưa nói đến những người còn lại đều từ 34 cấp trở lên.
Có thể nói thế hệ này đã không chỉ khiến cho Bỉ Bỉ Đông thân đang tại vị Giáo Hoàng được vô hạn khen tặng, mà cũng làm cho áp lực của Vũ Hồn Điện gây lên các đại thế lực cũng tăng cao không kém.
"Ân, bọn họ sỡ dĩ có tu vi cao như vậy thì bên cạnh sự nỗ lực kiên trì cùng thiên phú khác người ra thì Tiên Thảo là thứ đóng góp cao nhất."
"Tiên Thảo thứ này là tinh hoa của thiên địa, có khả năng tăng cường thiên phú của người phục dụng, dưới điều kiện phù hợp thì còn có khả năng làm cho Vũ Hồn biến dị đến phẩm chất cao hơn."
"Nhưng bảo kiếm thì phải vào tay của anh hùng, không thì cũng thành phế vật. Nên Cẩn Cẩn, ngươi tuy đã vượt qua sự thống khổ của tẩy kinh phạt tuỷ, nhưng muốn có Tiên Thảo thì phải cho ta thấy khả năng của ngươi có xứng đáng hay không."
"Ngươi hiểu lời lão sư nói chứ?"
Cái này cũng là muốn để cho Mộc Cẩn tự sức lấy được thứ mình muốn, chứ không phải là một bình hoa được Bỉ Bỉ Đông tưới nước bón phân cho.
"Ta hiểu rồi lão sư, ta sẽ cố gắng!" Mộc Cẩn nghiêm túc gật đầu.
Nàng biết bản thân mình so với người khác đã thiệt thòi rất nhiều, nên phải càng cố gắng kiên trì để bù đắp nhiều hơn.
"Cộc, cộc, cộc." Lúc này một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên làm cho hai sư đồ chú ý.
Mũi nhỏ của Mộc Cẩn khẽ nhíu, mùi hương này sao có chút quen thuộc, là mùi hương của rừng rậm mát mẻ.
"Chậc, chậc, người mà ngươi tưởng nhớ đến rồi kìa."
Bỉ Bỉ Đông có ý cười mà nhìn về phía Mộc Cẩn, nàng đương nhiên biết là ai có thể nhàn nhã mà đi vào Giáo Hoàng Điện được.
"Két..."
Cánh cổng mở ra, xuất hiện ở giữa không phải Thế Hoa thì là ai.
"Mộc Cẩn, đã lâu không gặp." Thế Hoa nhìn về phía nữ hài đang ngốc trân nhìn hắn mà cười nói.
Lúc cứu nàng là giữa tháng 12 năm ngoái, bây giờ mùa xuân năm nay đã gần hết mà chuyển sang hạ, nói là thời gian không lâu là không thể nào.
"Hoa ca, là ngươi thật sao?" Mộc Cẩn nhìn khuôn mặt kia mà lẩm bẩm.
Thế Hoa với Mộc Cẩn ở trong lòng là một cái tồn tại cực kỳ đặc thù.
Lúc đầu đối phương là một cái thanh niên nhìn lớn hơn mình mười mấy tuổi, khiến bản thân mình tự động kêu hắn là thúc thúc.
Hắn cũng đặt cho nàng một cái tên.
Mộc Cẩn, là tên của một loại hoa mà tượng trưng của nó là danh vọng cùng vinh quang.
Hắn bảo là hắn hi vọng bản thân nàng khi chọn con đường này thì có thể nhận được những thứ như vậy.
Sau đó thì hắn dẫn nàng tại Long Hưng Thành đi vệ sinh sạch sẽ, ăn uống, mua sắm những thứ trước đây nàng đều không nghĩ tới là sẽ nhận được.
Lúc đó nàng còn đau lòng tiếc số tiền mà hắn bỏ ra cho nàng đâu, nhưng hắn cũng cười trừ mà cứ mua.
Khi bản thân ở trên lưng của Thương Không Sư Thứu cũng là đối phương che chở gió mạnh cùng sưởi ấm cho bản thân tránh cơn gió cuối đông thổi trúng.
Nhìn bóng lưng kia, nàng cảm nhận được đó là một cái cây cổ thụ, rộng lớn, hiền hoà mà nàng có thể hoàn toàn dựa vào.
Về sau khi đối phương cho mình một cái tên cùng đưa bản thân về Vũ Hồn Thành lại biến hoá trở lại thành một nam hài chỉ lớn hơn mình 3 tuổi, âm thanh cùng hành vi nhẹ nhàng như một cơn suối trong trẻo.
Hắn lúc đó cũng nói ra tên thật của mình, Đông Quân Thế Hoa.
Hắn cũng không giảng giải vấn đề này mà kêu bản thân nàng giữ bí mật.
Suốt mấy ngày tiếp theo, hắn dẫn nàng làm quen mọi thứ trong Vũ Hồn Điện, còn có một người lùn giống nàng nhưng lại là Phong Hào Đấu La gọi là Độc Bất Tử, người mà sau này nàng mới biết là Độc điện chủ, một trong số ít người đạt được cấp độ 99 cấp Cực Hạn Đấu La.
Lúc đó hình tượng của Thiên Đố cùng Thế Hoa dung hợp vào nhau trong đầu nàng, tạo ra một cái tồn tại vừa có thể dựa dẫm vào như hậu bối đối với tiền bối, vừa có thể được cưng chiều như một vị muội muội với ca ca của mình.
Mà cả hai thứ này, nàng đều không cảm nhận được một chút gì từ lúc sinh ra trên cõi đời này.
Về một mặt nào đó, Mộc Cẩn còn tội nghiệp hơn Hồ Liệt Na rất nhiều. Thân nhân lẫn bằng hữu nàng đều không có, chỉ có bản thân độc hành trong suốt quá trình trưởng thành.
Nên có thể nói Thiên Đố, hay Thế Hoa chính là lạc ấn đầu tiên trong tâm hồn non nớt của nàng, cũng là người ra tay cứu giúp nàng khi lúc yếu ớt bất lực nhất.
Chỉ là sau khi tẩy kinh phạt tuỷ xong thì nàng cũng không còn gặp lại Thế Hoa nữa, mà chỉ còn Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông - người làm lão sư của nàng.
Lão sư nói Thế Hoa rất bận, nếu như ngươi cố gắng tốt mà nói thì có thể hắn sẽ tới tìm ngươi.
Thế là nàng cố gắng tu luyện, học tập cùng rèn luyện trong suốt 3 tháng này, phần nhiều là không muốn phụ lòng của Bỉ Bỉ Đông, một phần ít là vì nàng muốn mạnh hơn, mà phần còn lại chính là muốn gặp lại Thế Hoa.
Mà bây giờ hắn đang ở trước mặt nàng đây.
"Là ta đây, Mộc Cẩn." Thế Hoa trả lời, nhéo lỗ mũi của nàng một cái.
"Nhìn ngươi như thế này thì xem ra lời của lão sư ngươi là thật, ngươi sinh hoạt đúng là không tệ." Thế Hoa quan sát nàng từ trên xuống dưới thì nói.
"Ân, lão sư thực sự đối với ta rất tốt." Mộc Cẩn vội gật đầu.
"Này tiểu Thế Hoa, ngươi đây là không tin tưởng ta như vậy." Mà Bỉ Bỉ Đông một bên nghe vậy thì nổi lên hắc tuyến.
"Nào có, chỉ là tai nghe không bằng mắt thấy mà thôi." Thế Hoa lắc đầu nhìn về phía Giáo Hoàng đang sinh khí, vị này Giáo Hoàng đúng là khả ái đâu.
"Thôi được rồi, đi ăn trưa thôi, lúc đó vừa ăn vừa nói chuyện." Bỉ Bỉ Đông nói xong thì đi trước, để Mộc Cẩn cùng Thế Hoa ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện.
...
Thánh Nữ Điện.
Ở đây 3 người đang vừa dùng bữa vừa nói chuyện.
"Đúng rồi Đông nhi tỷ, ngươi vẫn chưa rời khỏi Thánh Nữ Điện sao?" Thế Hoa nhìn Bỉ Bỉ Đông.
Nếu là lúc trước có một mình thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ cũng đã có Thánh Nữ Mộc Cẩn ở đây thì cũng nên chuyển đi rồi.
"Ngươi cũng biết lão sư cùng sư mẫu bên kia, ở đó sinh hoạt nhiều năm cũng không phải cứ nói buông là buông được."
"Nhưng nghe bọn họ nói là Tuyết nhi bây giờ cũng đã đủ lông đủ cánh, hơn nữa ta cũng có đồ đệ rồi nên cả hai sẽ trở lại nơi ở cũ của sư mẫu, nhường tẩm cung của Giáo Hoàng Điện lại cho ta."
Bỉ Bỉ Đông nói tiếp, nàng cũng phần nào hiểu được cảm nhận của Thiên Tầm Tật cùng Lưu Nhược Thủy hai người.
Giống như Thánh Nữ Điện này nàng cũng đã sử dụng được hơn 40 năm, bây giờ bỏ đi đúng là không nỡ.
Nhưng thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, mà nàng cũng phải bước tiếp, nhường chỗ cho Mộc Cẩn.
Bỉ Bỉ Đông mỉm cười nhìn về phía Mộc Cẩn.
"Cẩn Cẩn, ngươi phải làm rạng danh của Vũ Hồn Điện Thánh Nữ biết không?"
"Ta sẽ cố gắng lão sư." Mộc Cẩn gật đầu, lão sư trước đây cũng là Thánh Nữ nên nàng không thể nào làm nó bị mai một được.
"Đúng rồi, Mộc Cẩn, ta là có quà cho ngươi đây." Thế Hoa lúc này mới nhớ ra mục đích của mình đến đây, từ Tử Hà Dung Mặc Lệ lấy ra một cái hộp ngọc rồi đưa cho nàng.
"Ngươi mở ra thử xem." Thế Hoa nói.
"Cảm tạ ngươi Hoa ca."
Mộc Cẩn cũng không có ngượng ngùng mà từ chối, nói xong liền mở ra hộp ngọc.
Bên trong là một bộ vuốt màu đen ngòm được điểm hoạ bằng các đường vân phù văn phức tạp, bên trên ngũ trảo tương tự cho năm ngón tay thì sắc bén vô cùng, làm cho mới chỉ nhìn thôi thì đã có cảm giác đau mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.