Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 128: Một tháng trôi nhanh

Liễu Hồng Ca

03/02/2023

Sau khi cùng hai vị Long Vương bàn bạc thêm nhiều thứ nữa thì Thế Hoa mới cáo lui, cùng Tiểu Bảo đi ra khỏi hồ nước.

Bọn hắn cùng nhau nói chuyện cũng chỉ tốn một canh giờ, dẫn đến bây giờ còn sớm cũng chỉ mới 3 giờ chiều.

Tiểu Bảo sau khi đi ra khỏi hồ nước thì bất mãn nhìn Thế Hoa.

"Ngươi tên nhân loại này đúng là xảo quyệt, đây rõ ràng là muốn đem ta làm công cụ mà."

Thế Hoa không chỉ muốn đem bảo vật mà hắn tích cóp bao lâu nay lột sạch, mà còn đề nghị hắn trong tương lai dùng năng lực của bản thân hỗ trợ hắn tìm kiếm bảo vật, với mỹ danh tăng tốc quá trình phát triển của bản thân.

Hơn nữa tiểu Bảo trong khoảng thời gian này còn phải đem Tiên Thảo cùng linh thảo bên Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn chăm sóc kỹ càng, thúc đẩy quá trình của bọn chúng.

Cái này là muốn nghiền ép toàn bộ giá trị của bản Bảo gia a.

Mà làm hắn bất lực nhất chính là Thuỷ Hoả Long Vương vậy mà đồng ý với thuyết pháp của tên tiểu tử nhân loại này, khiến lời từ chối trong miệng của hắn cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.

Thế Hoa thì một mặt tươi cười nhẹ nhàng bình thản, đối với thái độ của Tầm Bảo Thú coi như không thấy.

Một cái máy dò cơ duyên có tuế nguyệt dài đằng đẵng, Thế Hoa có bị hàng trí mới không tận dụng.

Tiểu Bảo thấy vậy cũng chỉ bĩu môi, vì gặp lại một nửa của Long Thần, hắn nhịn.

Thế Hoa cùng tiểu Bảo ngay lập tức đến chỗ của Dương Vô Song đang đợi bên ngoài.

Dương Vô Song thấy Thế Hoa thì liền tới hành lễ một cái.

"Công tử, ngươi đã xong rồi sao?"

Thế Hoa gật đầu, nói.

"Ân, mọi người đã vất cả rồi."

"Không có việc gì, là chức trách của chúng ta."

"Không biết đây là..." Dương Vô Song lúc này mới chỉ hướng về phía Tiểu Bảo.

Thế Hoa hướng tay chỉ về phía tiểu Bảo nói.

"Hắn là Tầm Bảo Thú, ngươi có thể gọi nó là Bảo gia, giống như Thập Thủ Liệt Dương Xà, hắn không phải Hồn Thú mà là một đầu Hồng Hoang dị chủng chính hiệu."

Thế Hoa tất nhiên là bịa ra cái loại danh tính này, chứ nói thân phận thật sự của Tiểu Bảo thì không cần thiết, hơn nữa phiền phức cũng rất nhiều.

Dương Vô Song gật đầu đã hiểu, Thập Thủ Liệt Dương Xà là hắn từ trong sách của Vũ Hồn Điện biết được, tuy không phải là Hồn Thú nhưng bản thân lại chứa hoả độc cực mạnh.

Mà kiến thức về Thập Thủ Liệt Dương Xà này là do Ngôn Thiếu Triết đem vào bên trong Vũ Hồn Điện, nếu không liền Thập Thủ Liệt Dương Xà có tồn tại hay không thì liền Vũ Hồn Điện cũng liền không biết.

Cứ nhìn trong nguyên tác Hồ Liệt Na thì biết, nàng thân là Thánh Nữ nhưng liền gặp được Thập Thủ Liệt Dương Xà trong Địa Ngục Lộ cũng không thể nhận biết được nó là gì.

Thế Hoa nói tiếp.

"Bảo gia có năng lực thúc đẩy các loại dược thảo bên trong Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn, bao gồm cả các loại Tiên Thảo, hơn nữa nó có rất nhiều kinh nghiệm trong việc dưỡng thảo."

"Nên ta muốn nó ở lại Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn phối hợp với năng lực của Phá chi nhất tộc nhằm bồi dưỡng được nhiều loại thiên tài địa bảo hơn cho Vũ Hồn Điện phát triển."

Tiên Thảo cùng linh thảo bên trong Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn rất nhiều, nhưng đây là do tuế nguyệt thoi đưa mà dẫn đến sự phồn vinh như hiện giờ, tương lai nuôi dưỡng kỳ tài nhiều như vậy thì chẳng bao lâu sẽ hết sạch.

Nguyên bản là Thế Hoa chỉ định sử dụng tài nguyên bên trong Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn cho một số cá nhân nhất định mà thôi, không thể diện rộng đào tạo siêu cấp thiên tài được.

Nhưng có Tiểu Bảo tại thì quá trình phát triển của thực vật ở đây sẽ được rút ngắn đi rất nhiều lần, giá trị khai thác của Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn sẽ được nâng lên rất nhiều bậc.

Dương Vô Song nghe vậy thì đều ngu, thiên hạ còn có loại này thần kỳ dị thú?

Tiểu Bảo thấy Dương Vô Song như thế thì làm một bộ tức giận nói.

"Nhân loại, ngươi không tin năng lực của bản Bảo gia?"

Dương Vô Song trừng lớn đối mắt, nhìn về phía Bảo gia.

"Ngươi lại còn biết nói?"

"Bản Bảo gia tốt xấu gì cũng là Hồng Hoang dị chủng, tư chất ngất trời, mặc dù chỉ sống được 1 vạn năm nhưng giao tiếp với nhân loại há chẳng phải là dễ dàng?"

Thế Hoa nhìn Tiểu Bảo ngay lập tức hoá thân nhân vật thì không khỏi chép miệng cảm khái, không hổ là đệ nhất đạo tặc a, diễn chính là tròn vai.

Thế Hoa thấy Dương Vô Song một dạng mộng bức thì ho khan nói.

"Khụ, Dương tiền bối, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút."

...

Sau khi sắp xếp xong chuyện của tiểu Bảo thì Thế Hoa ngay lập tức lên Hồn Đạo Khí trở về Vũ Hồn Thành.

Hắn đối với Dương Vô Song rất tin tưởng, hắn nhất định sẽ không đối với Tiểu Bảo thể hiện ra địch ý.

...

9 giờ tối, Đông Quân Phủ.



Bước chân của Thế Hoa nhẹ nhàng đi vào bên trong khu vực phòng khách, rất nhanh thì nghe được tiếng lầm bầm của Thiên Nhận Tuyết.

"Tối vậy rồi mà sao hắn chưa về a?"

"Tiểu Nguyệt, hay là hắn bị giữ lại rồi?"

"Xì..."

"Ngươi cái đầu trăn ngốc này, đúng là không nhờ được gì."

Kim Nguyệt một mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.

Ta một cái xà liền 1 năm tuổi chưa tới, hơn nữa thế giới bên ngoài như thế nào cũng không biết thì làm sao biết được bạn trai của ngươi như thế nào.

Thế Hoa lúc đầu nghe thì còn có chút cảm thấy cảm động, nhưng về sau nghe được Kim Nguyệt nằm không cũng trúng đạn thì không khỏi trong lòng buồn cười.

Thế Hoa mở cửa ra, thân ảnh ngay lập tức đến sau lưng Thiên Nhận Tuyết mà ôm nàng.

"Mới không gặp nhau có nửa ngày liền nhớ ta như vậy?"

Thiên Nhận Tuyết cảm nhận được khí tức thân thuộc thì mặt mày không khỏi giãn ra, nói với hắn.

"Trễ vậy rồi ngươi mới về, đã ăn tối chưa?"

Thế Hoa nghe lời hỏi thăm của Thiên Nhận Tuyết thì không hiểu có cảm giác như là kiều thê đang đợi trượng phu trở về nhà, lắc đầu mà thành thật nói.

"Trừ bữa sáng ra thì sáng giờ ta chưa ăn gì."

Thiên Nhận Tuyết bất mãn đánh vào tay của hắn.

"Đang còn nhỏ mà trong chăm sóc bản thân mình."

Lực đạo rất nhẹ, như thể là một đầu thỏ con yếu đuối.

Nhưng Thiên Nhận Tuyết giận dỗi là thật sự, Thế Hoa bây giờ cũng mới 10 tuổi mà thôi, hơn nữa tu vi cũng chỉ mới là Hồn Tông nên khả năng tích cốc là có hạn, nhịn ăn đối với sự phát triển cơ thể của hắn không có chỗ tốt.

Thế Hoa cười khẽ, bên tai của nàng nói.

"Không có ngươi ăn cùng, ta thấy mỹ thực cũng không cảm thấy muốn ăn."

Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì trong giận dỗi nhất thời bị hạ bớt, hơn nữa trong lòng ngọt ngào như thuỷ triều mà từ từ dâng lên, nhưng vẫn khẽ đánh hắn một lần nữa.

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Về sau không được chiếu theo lệ này nữa biết không?"

Thế Hoa cũng biết nàng là lo lắng cho bản thân, dùng giọng nhẹ nhàng nói.

"Ta biết rồi, đừng để giận được chứ?"

"Mà không biết Tuyết nhi của ta đã ăn tối chưa a?"

"Ta cũng giống như ai kia, không có người bên cạnh liền hứng thú đối với thức ăn cũng không có." Thiên Nhận Tuyết đáp lại.

Thiên Nhận Tuyết bây giờ cũng đã có tu vi của Hồn Đấu La, thực phẩm ăn uống bình thường đối với nàng cũng đã không còn tác dụng vốn có, so với việc hấp thụ Hồn Lực vào cơ thể để tích cốc thì có hiệu quả thấp hơn nhiều.

Ăn uống với nàng mà nói thì chỉ là một quá trình hưởng thụ, nhưng nàng cũng ít khi nào ăn một mình, chỉ khi nào có phụ mẫu, gia gia hoặc Thế Hoa thì mới dùng bữa.

"Vậy cùng ta ăn tối, được chứ?" Thế Hoa đề nghị.

"Ân." Thiên Nhận Tuyết gật đầu, sau đó nhìn sang Kim Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt, đi thôi."

"Xì..." Kim Nguyệt rít nhẹ một tiếng, sau đó trườn thân rắn theo sau chân hai người.

...

Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng đã dùng xong bữa tối, lúc này đang cùng nhau ăn một phần sữa chua được trộn chung với một ít trái cây.

Thiên Nhận Tuyết lúc này cũng như bình thường đang được Thế Hoa đút cho ăn.

Nàng đối với cái này không có quá nhiều bài xích, dù sao những lần phản kháng lúc trước đều bị Thế Hoa dùng môi mà "dập tắt".

Thế Hoa lúc này từ Hồn Đạo Khí lấy ra một viên đan hoàn cho Thiên Nhận Tuyết, nói.

"Viên đan hoàn này là ta từ bên trong Băng Hoả Lưỡng Nghi Nhãn lấy được, năng lượng bên trong rất nhu hoà."

"Ngươi sau khi đả thông hết kinh mạch cho Kim Nguyệt xong thì có thể cho nó hấp thụ viên đan hoàn này, đối với nó chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu."

Viên đan hoàn này là hắn nhờ Thủy Hoả Long Vương giúp ngưng tụ ra, năng lượng bên trong cực kỳ nhu hoà, nhưng đầy đủ để Kim Nguyệt rút ngắn thời gian tu luyện khoảng 5 vạn năm.

Long Vương a, chính là ngang tàng như vậy.

Thiên Nhận Tuyết gật đầu, cũng không nhiều lời mà tiếp nhận viên đan hoàn kia, nói.

"Ngươi cũng giống như ta, đối với tiểu Nguyệt cũng rất tốt."

Thế Hoa khẽ cười nói.



"Nó nếu đã quyết định đi theo ngươi thì ta cũng sẽ không bạc đãi nó."

Thiên Nhận Tuyết kiều mị nhìn hắn.

"Vậy là vì ta sao?"

Thế Hoa gật đầu.

"Không sai, là vì ngươi."

...

Một tháng rất nhanh liền trôi qua,

Vũ Hồn Thành lúc này đã bước vào tháng 11, những cơn gió tuyết lạnh thấu xương lúc này ngày càng mạnh mẽ hơn, khiến cho toàn bộ Vũ Hồn Thành bị phủ lên một lớp màng trắng làm bằng tuyết.

Nhưng trái với thời tiết khắc nghiệt ngoài kia, không khí bên trong Vũ Hồn Thành lại phá lệ nhộn nhịp cùng sôi nổi.

Bởi vì đây là thời gian mà các thương nhân "xả" ra những món hàng mà mình không bán được trong năm nay với giá giảm cực lớn, dẫn đến toàn bộ con phố mua sắm của Vũ Hồn Thành trở nên nhộn nhịp như vậy.

Nhưng một tiểu thư cuồng mua sắm như Thiên Nhận Tuyết lại đối với việc này đã không còn để ý, mà đang chán chường dựa vai của Thế Hoa.

Một tháng trôi qua cũng có nghĩa là phụ mẫu của nàng sắp trở về, điều này cũng có nghĩa là nàng cũng sắp rời khỏi Thế Hoa, theo mẫu thân học cách cứu người để chuẩn bị cho Thần Khảo.

Mặc dù ở bên phụ mẫu cũng rất hạnh phúc, nhưng so với bên Thế Hoa mà nói thì lại không giống nhau a.

Một tháng này ở chung với nhau làm cho Thiên Nhận Tuyết rất vui vẻ, mặc dù mỗi ngày đều bị Thế Hoa chiếm tiện nghi nhưng cảm giác yên bình khi cùng nhau ở bên nhau sớm chiều lại giống như một loại cám dỗ, khiến nàng khó mà có thể dứt ra được.

Mà Thế Hoa ở một bên quan sát thấy nàng như vậy thì khuyên nhủ.

"Chúng ta cách nhau cũng không có bao xa, ngươi đừng có buồn như vậy a."

"Vậy bây giờ ngươi không nỡ sao?" Thiên Nhận Tuyết phồng miệng nói, cả cái má như một quả đào mọng nước đang dụ dỗ Thế Hoa.

Thế Hoa khẽ nhéo má của nàng mà hơi sinh khí nói.

"Ta mà không nỡ ngươi thì ai nỡ ngươi?"

Cảm giác của Thế Hoa cũng không so với Thiên Nhận Tuyết kém bao nhiêu.

Một tháng đã là quá đủ để khiến Thế Hoa đối với người bạn gái này có một mối liên kết không thể nào tách rời.

Sáng thức dậy giúp nàng hồi phục thể lực rồi cùng nhau ăn sáng, sau đó buổi tối lại cùng nhau đi dạo trong thành, ăn tối,, vuốt ve Kim Nguyệt, tâm sự rồi cùng nhau đi ngủ.

Một nếp sống lặp đi lặp lại lại không khiến cho tình cảm nhạt dần, mà càng khiến tình cảm của cả hai trở nên gắn kết sâu sắc hơn.

Bởi vì vậy nói Thế Hoa không nỡ nàng là chuyện vô lý nhất trần đời.

"Chỉ là chúng ta cách nhau ra thì cũng chẳng bao xa, chiều đến ta đi thăm ngươi cũng không thành vấn đề."

"Hơn nữa chuyện tách nhau ra này có liên quan đến Thần Khảo của ngươi, không thể nào vì vui vẻ nhất thời mà bỏ lỡ được."

"Hơn nữa ta cũng có việc cần làm, nhưng có mỹ nhân như ngươi bên cạnh thì ta có chút không tập trung được, nên tách nhau một khoảng thời gian cũng là chuyện tốt."

Mặc dù một tháng này tiến triển về tu vi cũng như kiến thức vẫn được giữ ở mức ổn định, nhưng Thế Hoa có cảm giác mình sẽ làm hiệu quả hơn nữa, chỉ là có Thiên Nhận Tuyết bên cạnh nên bị kiềm hãm lại.

Thế Hoa cũng không oán trách Thiên Nhận Tuyết cái này, dù sao cái này quy chung lại cũng là từ hắn mà ra.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Thế Hoa cũng không ngoại lệ.

Thiên Nhận Tuyết cũng không phải nữ nhân không nói đạo lý, biết Thế Hoa có ý gì. Hai bọn họ tách nhau ra một khoảng thời gian đối với cả hai đều là trăm lợi mà vô hại.

Thiên Nhận Tuyết là mộ anh hùng của Thế Hoa, mà Thế Hoa cũng là mộ anh hùng của Thiên Nhận Tuyết.

Nàng tất nhiên cũng không hi vọng tình yêu của cả hai thay vì là động lực thúc đẩy hai người phát triển lại biến thành vũng lầy kiềm hãm tương lai của cả hai.

Nhưng trong lòng nàng cỡ nào cũng có chút buồn a.

Thế Hoa thấy vậy thì dịu dàng đem nàng sát vào vai của mình hơn, nói.

"Bây giờ nhạc phụ cùng nhạc mẫu cũng chưa về, không thì chúng ta tản bộ Vũ Hồn Thành như thế nào?"

"Mùa này khu vực mua sắm ở sông Trường Yên rất nhộn nhịp, hơn nữa còn có rất nhiều thương nhân trên khắp đại lục tập trung lại, có lẽ ở đó sẽ có thứ làm ngươi cảm thấy thú vị."

Thiên Nhận Tuyết cũng biết bản thân u buồn không có ích lợi gì, đối với Thế Hoa đáp lại.

"Được."

"Nhưng ta có đi mua quần áo cho ngươi thì ngươi cũng không được cản ta."

Một tháng này bọn họ tất nhiên có đi dạo phố nhiều lần, Thiên Nhận Tuyết cũng mua được cho Thế Hoa vô số đồ vật như ngọc bội, quạt, tranh vẽ, tượng... Nhưng tuyệt đối không mua được cho Thế Hoa bất kỳ bộ y phục nào.

Cái này cũng là do Thế Hoa lấy lý do cơ thể đang phát triển nhanh ra mà ngăn cản Thiên Nhận Tuyết, cái này làm Thiên Nhận Tuyết rất bất đắc dĩ.

Nhưng bây giờ nhân lúc Thế Hoa đang dỗ dành nàng thì đòi một chút lợi ích cũng không tệ a.

Thế Hoa đối với yêu cầu này cũng chỉ có thể gật đầu, chỉ cần nàng thấy vui là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook