Chương 7: Khách Sạn Mai Côi 1
Tối Ái Thượng Tằng Lâu
31/03/2024
Cô có biết Ngọc Tiểu Cương không?
Trên đại lục có một vị đại sư lý luận Võ Hồn rất nổi tiếng, tự mình viết một quyển sách tên là [Vũ Hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực ] , từ đó danh tiếng vang xa."
"Từng nghe nói đến, nhưng không quen, "Chu Trúc Thanh ngữ khí lạnh nhạt nói.
Lâm Kiệt nhớ rằng có một câu nói là, "Không có phế vật Võ Hồn, chỉ có phế vật Hồn sư, Trúc Thanh, ngươi cảm thấy câu này nói thế nào."
Chu Trúc Thanh ngữ khí có chút khinh thường nói: "Nếu như không có phế vật Võ Hồn, thì trên lục địa rộng lớn này khắp nơi sẽ đều là hồn sư."
Yo, Lâm Kiệt không nghĩ rằng Chu Trúc Thanh sẽ nghĩ như vậy, có điều câu này nói cũng không sai, rất rõ ràng.
Kỳ thật, bản thân Ngọc Tiểu Cương chính là sự phản bác tốt nhất cho lý luận này, nếu ông ta cảm thấy không có phế vật Võ Hồn, vậy tại sao Lạc Tam Bảo của ông ta chỉ ở Cấp 29 vậy? Nguyên nhân có phải do ông ta không cố gắng tu luyện hay không? Cho nên cái lý luận này từ lúc mới bắt đầu đã là một trò cười, phẩm chất của Võ Hồn chính là thứ quyết định lấy thành tựu của ngươi, Thiên Nhận Tuyết trời sinh đã là cấp 29, mà những Hồn Sư có Võ Hồn là nông cụ, gia cầm hoặc là động vật bình thường thì có thể cả đời này cũng không đến được cấp 10, Lạc Tam Bảo là biến dị của Lam Điện Bá Vương Long cũng đều như thế chứ đừng nói đến các Võ Hồn bình thường khác.
Lâm Kiệt lấy lại tinh thần có chút cảm thán nói: "Lúc nhỏ ta từng đi tìm ông ta để bái sư, chỉ có điều ông ta không thu nhận, có lẽ là chê ta tư chất quá thấp, nên từ chối ta."
Chu Trúc Thanh mang theo một ánh mắt khác biệt nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng nói: "Chê ngươi có tư chất thấp, nếu ngươi tư chất thấp, như vậy có phải là chúng ta đều không cần tu luyện nữa hay không."
Lâm Kiệt xoa đầu, khẽ cười nói: "Hì ~ Kỳ thật khi còn bé tư chất của ta thật sự có chút thấp, Ngọc Tiểu Cương không thu nhận ta cũng có thể hiểu được, ai mà không hi vọng đệ tử của mình là một thiên tài có tư chất thông minh chứ."
"Có điều ta vẫn là có chút muốn cảm tạ hắn, nếu không phải hắn không chịu thu nhận ta, thì ta cũng không thể tự mình sáng tạo ra phương pháp có thể làm cho tốc độ tu luyện của ta trở nên nhanh như vậy, nhưng trong lòng Lâm Kiệt lại thầm nghĩ: Cảm ơn Ngọc Tiểu Cương cái rắm, đây đều là thành quả mà ta nổ lực đạt được, hiện tại thành kiến của Lâm Kiệt đối Ngọc Tiểu Cương vẫn rất lớn."
Chu Trúc Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cho nên ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy đều là có liên quan đến năng lực kia."
"Không sai, nhưng ta hi vọng ngươi đừng nói cho những người khác."
Chu Trúc Thanh cũng biết, loại phương pháp có thể làm cho tốc độ tu luyện tăng nhanh nếu như bị người có dã tâm biết, khẳng định sẽ không từ thủ đoạn cướp đoạt phương pháp này, cuối cùng có thể gây ra tổn hại lớn cho Lâm Kiệt.
Giọng điệu lạnh lùng ban đầu pha thêm chút ngữ khí ôn nhu:"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người thứ ba biết! Còn nữa ~ Cám ơn ngươi đã tin tưởng ta, đem thứ quan trọng như vậy nói cho ta."
Lâm Kiệt lần đầu tiên nghe được Chu Trúc Thanh dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với mình, hắn nhìn thẳng vào Chu Trúc Thanh với ánh mắt rất khác biệt.
Có lẽ là Chu Trúc Thanh bị nhìn nên có chút thẹn thùng hay gì đó, trên khuôn mặt lạnh lùng lúc ban đầu đã có chút ửng đỏ.
Chu Trúc Thanh thấy Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào mình, cô nói: "Đẹp không?"
Đẹp, Lâm Kiệt trả lời theo bản năng.
uhmm, cảm giác bị gài rồi, thật ra cô có thể cười nhiều một chút, chắc chắn cô cười lên trông càng đẹp.
"Ý của ngươi là bây giờ ta không đẹp"
"Không có, không có, làm sao có thể, cô bây giờ cũng rất đẹp."
Chu Trúc Thanh khẽ hừ một tiếng, rồi bước đi nhanh về phía trước.
Rất nhanh hai người đã đi đến Thành Mai Côi, bởi vì đi bộ có hơi mệt, rất nhanh đã tìm được một khách sạn khá nổi tiếng, hơn nữa rất khéo lại tìm được khách sạn Mai Côi.
Lâm Kiệt nhớ rằng hình như khách sạn mà Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch xảy ra xung đột chính là Khách sạn Mai Côi.
Khách sạn Mai côi nằm ở Thành Mai Côi, Thành Mai Côi ngoài là Vương Đô ra còn là thành lớn nhất ở vương quốc Ba Lạp Khắc, về kinh tế phát triển không tệ, tính ra là thành phố lớn thứ hai ở vương quốc Ba Lạp Khắc, hơn nữa khách sạn Mai Côi rất nổi tiếng ở Thành Mai Côi.
Khách sạn Mai Côi,
Nghe tên biết ngay đây là khách sạn tình nhân.
Chỉ có điều, chủ nhân khách sạn Mai Côi này cũng thật biết làm ăn, chỉ cần thấy một nam một nữ đi vào, thì khách sạn vĩnh viễn chỉ còn một phòng.
Lâm Kiệt tiến lên phía trước nói: "Ông chủ cho 2 phòng, tiền không thành vấn đề, nói xong liền lấy tiền vàng ra."
Một thanh âm làm gián đoạn hành động của Lâm Kiệt,
"Tiên sinh, thật ngại quá, chúng tôi chỉ còn lại một phòng thôi, ngài xem hay là hai vị ở tạm."
Lâm Kiệt liếc nhìn người đàn ông lễ tân kia, rồi lại quay đầu nhìn Chu Trúc Thanh.
Thấy thái độ của cô có chút lạnh lùng, biết không thể nào đồng ý việc hai người cùng ở chung một phòng được.
Cũng là vì hiện tại quan hệ giữa hai người không phải là tình nhân, Chu Trúc Thanh lại là người hay tự ái, kỷ luật chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lâm Kiệt ngữ khí lạnh lùng nói: "Ta biết ở đây còn phòng, cho ta hai phòng."
"Tiên sinh thật là ngại quá, chúng tôi thật sự chỉ còn lại một ...."
Còn chưa nói xong câu, liền bị ánh mắt lạnh như băng của Lâm Kiệt cắt ngang.
"Được .. được, " người đàn ông lễ tân trên trán toát cả mồ hôi lạnh, giọng hơi run rẩy nói, hai căn phòng đây ạ .
Cầm hai thẻ phòng, nhìn qua rồi đưa 1 thẻ phòng có vị trí tương đối ổn cho Chu Trúc Thanh.
Lúc đưa thẻ cho cô, thì thấy cô nhìn mình với ánh mắt hoài nghi.
Trên đại lục có một vị đại sư lý luận Võ Hồn rất nổi tiếng, tự mình viết một quyển sách tên là [Vũ Hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực ] , từ đó danh tiếng vang xa."
"Từng nghe nói đến, nhưng không quen, "Chu Trúc Thanh ngữ khí lạnh nhạt nói.
Lâm Kiệt nhớ rằng có một câu nói là, "Không có phế vật Võ Hồn, chỉ có phế vật Hồn sư, Trúc Thanh, ngươi cảm thấy câu này nói thế nào."
Chu Trúc Thanh ngữ khí có chút khinh thường nói: "Nếu như không có phế vật Võ Hồn, thì trên lục địa rộng lớn này khắp nơi sẽ đều là hồn sư."
Yo, Lâm Kiệt không nghĩ rằng Chu Trúc Thanh sẽ nghĩ như vậy, có điều câu này nói cũng không sai, rất rõ ràng.
Kỳ thật, bản thân Ngọc Tiểu Cương chính là sự phản bác tốt nhất cho lý luận này, nếu ông ta cảm thấy không có phế vật Võ Hồn, vậy tại sao Lạc Tam Bảo của ông ta chỉ ở Cấp 29 vậy? Nguyên nhân có phải do ông ta không cố gắng tu luyện hay không? Cho nên cái lý luận này từ lúc mới bắt đầu đã là một trò cười, phẩm chất của Võ Hồn chính là thứ quyết định lấy thành tựu của ngươi, Thiên Nhận Tuyết trời sinh đã là cấp 29, mà những Hồn Sư có Võ Hồn là nông cụ, gia cầm hoặc là động vật bình thường thì có thể cả đời này cũng không đến được cấp 10, Lạc Tam Bảo là biến dị của Lam Điện Bá Vương Long cũng đều như thế chứ đừng nói đến các Võ Hồn bình thường khác.
Lâm Kiệt lấy lại tinh thần có chút cảm thán nói: "Lúc nhỏ ta từng đi tìm ông ta để bái sư, chỉ có điều ông ta không thu nhận, có lẽ là chê ta tư chất quá thấp, nên từ chối ta."
Chu Trúc Thanh mang theo một ánh mắt khác biệt nhìn về phía tôi, nhẹ nhàng nói: "Chê ngươi có tư chất thấp, nếu ngươi tư chất thấp, như vậy có phải là chúng ta đều không cần tu luyện nữa hay không."
Lâm Kiệt xoa đầu, khẽ cười nói: "Hì ~ Kỳ thật khi còn bé tư chất của ta thật sự có chút thấp, Ngọc Tiểu Cương không thu nhận ta cũng có thể hiểu được, ai mà không hi vọng đệ tử của mình là một thiên tài có tư chất thông minh chứ."
"Có điều ta vẫn là có chút muốn cảm tạ hắn, nếu không phải hắn không chịu thu nhận ta, thì ta cũng không thể tự mình sáng tạo ra phương pháp có thể làm cho tốc độ tu luyện của ta trở nên nhanh như vậy, nhưng trong lòng Lâm Kiệt lại thầm nghĩ: Cảm ơn Ngọc Tiểu Cương cái rắm, đây đều là thành quả mà ta nổ lực đạt được, hiện tại thành kiến của Lâm Kiệt đối Ngọc Tiểu Cương vẫn rất lớn."
Chu Trúc Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Cho nên ngươi có thể tu luyện nhanh như vậy đều là có liên quan đến năng lực kia."
"Không sai, nhưng ta hi vọng ngươi đừng nói cho những người khác."
Chu Trúc Thanh cũng biết, loại phương pháp có thể làm cho tốc độ tu luyện tăng nhanh nếu như bị người có dã tâm biết, khẳng định sẽ không từ thủ đoạn cướp đoạt phương pháp này, cuối cùng có thể gây ra tổn hại lớn cho Lâm Kiệt.
Giọng điệu lạnh lùng ban đầu pha thêm chút ngữ khí ôn nhu:"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho người thứ ba biết! Còn nữa ~ Cám ơn ngươi đã tin tưởng ta, đem thứ quan trọng như vậy nói cho ta."
Lâm Kiệt lần đầu tiên nghe được Chu Trúc Thanh dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với mình, hắn nhìn thẳng vào Chu Trúc Thanh với ánh mắt rất khác biệt.
Có lẽ là Chu Trúc Thanh bị nhìn nên có chút thẹn thùng hay gì đó, trên khuôn mặt lạnh lùng lúc ban đầu đã có chút ửng đỏ.
Chu Trúc Thanh thấy Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào mình, cô nói: "Đẹp không?"
Đẹp, Lâm Kiệt trả lời theo bản năng.
uhmm, cảm giác bị gài rồi, thật ra cô có thể cười nhiều một chút, chắc chắn cô cười lên trông càng đẹp.
"Ý của ngươi là bây giờ ta không đẹp"
"Không có, không có, làm sao có thể, cô bây giờ cũng rất đẹp."
Chu Trúc Thanh khẽ hừ một tiếng, rồi bước đi nhanh về phía trước.
Rất nhanh hai người đã đi đến Thành Mai Côi, bởi vì đi bộ có hơi mệt, rất nhanh đã tìm được một khách sạn khá nổi tiếng, hơn nữa rất khéo lại tìm được khách sạn Mai Côi.
Lâm Kiệt nhớ rằng hình như khách sạn mà Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch xảy ra xung đột chính là Khách sạn Mai Côi.
Khách sạn Mai côi nằm ở Thành Mai Côi, Thành Mai Côi ngoài là Vương Đô ra còn là thành lớn nhất ở vương quốc Ba Lạp Khắc, về kinh tế phát triển không tệ, tính ra là thành phố lớn thứ hai ở vương quốc Ba Lạp Khắc, hơn nữa khách sạn Mai Côi rất nổi tiếng ở Thành Mai Côi.
Khách sạn Mai Côi,
Nghe tên biết ngay đây là khách sạn tình nhân.
Chỉ có điều, chủ nhân khách sạn Mai Côi này cũng thật biết làm ăn, chỉ cần thấy một nam một nữ đi vào, thì khách sạn vĩnh viễn chỉ còn một phòng.
Lâm Kiệt tiến lên phía trước nói: "Ông chủ cho 2 phòng, tiền không thành vấn đề, nói xong liền lấy tiền vàng ra."
Một thanh âm làm gián đoạn hành động của Lâm Kiệt,
"Tiên sinh, thật ngại quá, chúng tôi chỉ còn lại một phòng thôi, ngài xem hay là hai vị ở tạm."
Lâm Kiệt liếc nhìn người đàn ông lễ tân kia, rồi lại quay đầu nhìn Chu Trúc Thanh.
Thấy thái độ của cô có chút lạnh lùng, biết không thể nào đồng ý việc hai người cùng ở chung một phòng được.
Cũng là vì hiện tại quan hệ giữa hai người không phải là tình nhân, Chu Trúc Thanh lại là người hay tự ái, kỷ luật chắc chắn sẽ không đồng ý.
Lâm Kiệt ngữ khí lạnh lùng nói: "Ta biết ở đây còn phòng, cho ta hai phòng."
"Tiên sinh thật là ngại quá, chúng tôi thật sự chỉ còn lại một ...."
Còn chưa nói xong câu, liền bị ánh mắt lạnh như băng của Lâm Kiệt cắt ngang.
"Được .. được, " người đàn ông lễ tân trên trán toát cả mồ hôi lạnh, giọng hơi run rẩy nói, hai căn phòng đây ạ .
Cầm hai thẻ phòng, nhìn qua rồi đưa 1 thẻ phòng có vị trí tương đối ổn cho Chu Trúc Thanh.
Lúc đưa thẻ cho cô, thì thấy cô nhìn mình với ánh mắt hoài nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.