Chương 44: Ngọc Tiểu Cương Xuất Hiện
Tối Ái Thượng Tằng Lâu
31/03/2024
Lúc này Lâm Kiệt đã về phòng, không lâu sau nghe thấy tiếng Đường Tam nói sư phụ gọi tập hợp có điều cần nói.
Rất nhanh Lâm Kiệt đi đến phòng học, nói là phòng học trái lại có chút miễn cưỡng, quả thực chỉ là một căn phòng với không gian cũ nát có hơi lớn mà thôi, trong phòng có vài cái bàn, nhóm người Chu Trúc Thanh đã ngồi ở bên trong, ngược lại Lâm Kiệt là người cuối cùng đi đến.
Lâm Kiệt đi vào bên trong, đột nhiên thấy trên bục, một người ở bên cạnh Phất Lan Đức, mái tóc cắt ngắn, nhìn qua có hơi tiều tụy, toàn thân mặc trường bào màu đen.
Nhìn thấy người này, Lâm Kiệt cau mày, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là Ngọc Tiểu Cương, không sai, chỉ có thể là ông ta, không ngờ rằng nhanh như vậy liền gặp mặt, chỉ là không biết ông ta còn nhận ra mình không. Đến bây giờ đã qua sáu năm, trước đó Lâm Kiệt rất có thành kiến với Ngọc Tiểu Cương, nhưng bây giờ thì sao, đã không phải là vấn đề thành kiến, hiện tại Lâm Kiệt khó chịu với Ngọc Tiểu Cương".
Lâm Kiệt liếc mắt vài lần, đi đến bên cạnh Đường Tam ngồi xuống, mỉm cười với Đường Tam.
Lúc này Phát Lan Đức trên bục mở lời, lần lượt giới thiệu từng sư phụ, cuối cùng đi đến bên cạnh Ngọc Tiểu Cương giới thiệu: "Vị này, dựa theo nghiên cứu về võ hồn của chính mình, cho ra Thập đại Võ hồn cạnh tranh lực, được khen là người mạnh nhất về lí luận võ hồn, bây giờ cũng có tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục, sau này, các ngươi gọi ông ấy là đại sư đều được, hơn nữa ông ấy còn là sư phụ của Đường Tam".
Nghe hai tiếng đại sư, Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn cảm thấy phấn chấn, ánh mắt nhìn về phía Đường Tam, có đệ tử xuất sắc như Đường Tam, sư phụ của cậu ta làm sao mà kém cỏi chứ?
Chỉ có một người nhìn về Lâm Kiệt, đó là Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh rõ ràng nhớ được Lâm Kiệt từng nói với cô, lúc nhỏ hắn tìm vị đại sư này, muốn bái ông ta làm thầy, sau này vì hồn lực Tiên Thiên của Lâm Kiệt quá thấp, nghĩ rằng tư cách của hắn không đủ mà từ chối Lâm Kiệt.
Mặc dù Chu Trúc Thanh thừa nhận Đường Tam rất xuất sắc, nhưng trong mắt cô so sánh với Lâm Kiệt người cô thích, còn kém hơn một cấp bậc, đúng vậy, bây giờ Chu Trúc Thanh thừa nhận mình thích Lâm Kiệt, mặc dù miệng cô không nói ra, nhưng cơ thể của cô lại rất thành thực.
Lúc này Phất Lan Đức trên bục giảng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, việc học của các ngươi do đại sư phụ trách, chúng ta sẽ phối hợp với đại sư. Vì hôm qua các ngươi mới trở về, chắc cũng rất mệt mỏi, cho nên hôm nay cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày. Bắt đầu từ ngày mai lên lớp bình thường. Điều đáng vui mừng chính là chuyến đi rừng rậm Tinh Đấu lần này, chúng ta lại có bốn học viên đạt đến cảnh giới Hồn Tôn, nhưng Trữ Vinh Vinh và Mã hồng Tuấn chưa đột phá cấp ba mươi, hai người các ngươi cũng cần cố gắng gấp đôi". Phất Lan Đức nói xong, nhìn về Ngọc Tiểu Cương, lên tiếng: "Tiểu Cương, bây giờ ngươi có điều gì muốn nói không?"
Lâm Kiệt nghe thấy lời của Phất Lan Đức cũng không phản đối, chỉ nở nụ cười trên môi.
Ngọc Tiểu Cương nghe lời nói của Phất Lan Đức, gật đầu với ông ta. Sắc mặt nghiêm túc của ông ta nhìn về tám học viên trước mặt, thản nhiên nói: "Học viện chỉ có tám học viên, ta sẽ tiến hành xếp hạng theo tuổi tác, số một Đới Mộc Bạch, số hai Áo Tư Tạp, số ba Đường Tam, số bốn Lâm Kiệt, số năm Mã Hồng Tuấn, số sáu Tiểu Vũ, số bảy Trữ Vinh Vinh, số tám Chu Trúc Thanh, về sau ta sẽ sắp xếp huấn luyện thích hợp cho các ngươi".
Ngọc Tiểu Cương nói xong, ánh mắt đảo qua nhóm người: "Bây giờ các ngươi có thể giải tán, nhưng ta hi vọng ngày mai các ngươi đừng đến trễ".
Lúc này Lâm Kiệt đột nhiên cười khẽ, mà Đường Tam thấy Lâm Kiệt bên cạnh cười, không rõ vì sao hỏi: "Lâm Kiệt, ngươi làm sao vậy".
Về Lâm Kiệt, Đường Tam cũng biết, sáu năm trước họ từng cùng nhau học ở một học viện, hơn nữa hắn còn muốn bái sư phụ mình làm thầy, chỉ là bị sư phụ từ chối mà thôi, nhưng Đường Tam vừa nghĩ đến thực lực đáng sợ của Lâm Kiệt, hơn nữa tốc độ tu luyện còn nhanh hơn mình, nghĩ lại có hơi đáng tiếc, nếu sư phụ cậu ta cũng nhận hắn làm đệ tử, nói không chừng hai người đã trở thành sư huynh đệ. Vì trải qua chuyến đi rừng rậm Tinh Đấu, bây giờ Đường Tam rất có thiện cảm với Lâm Kiệt.
Ngọc Tiểu Vương trên bục lúc này cũng nghe thấy tiếng cười của Lâm Kiệt, trên mặt không cảm xúc nói: "Bạn học này có chuyện gì sao?"
Lâm Kiệt vốn đang cười, lập tức dừng lại, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ nhớ đến chuyện vui thôi".
Về sau mọi người nhìn nhóm sư phụ lần lượt rời đi, Áo Tư Tạp đứng bên cạnh Đường Tam, hạ giọng nói: "Tiểu Tam, làm sao cảm thấy sư phụ của ngươi rất giỏi, hơn nữa còn rất nghiêm túc!"
Đường Tam lúc này khẽ cười nói: "Sư phụ người làm việc chính là như vậy, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ".
"Bỏ đi, ta nhịn”. Mã Hồng Tuấn phất tay: "Các ngươi có đi vào thành không? Không dễ gì có thời gian nghỉ ngơi, ta đi dạo thành Tác Thác".
Đới Mộc Bạch những ngày này kìm nén cũng hơi vất vả, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Chu Trúc Thanh càng ngày càng lạnh lùng, nói thêm ta nữa với Mã Hồng Tuấn.
Áo Tư Tạp ngược lại ngáp một cái: "Không đi, ta về ngủ bù. Bây giờ cuối cùng cấp ba mươi rồi, sau này có thể nhàn rỗi chút".
Đường Tam nói câu thêm cả ta nữa.
Đôi mắt Mã Hồng Tuấn sáng lên, lén lút nhìn sắc mặt khẽ đổi của Tiểu Vũ: "Đường Tam, ngươi thông suốt sao?"
Về sau Đường Tam giải thích nói mình đi tiệm rèn.
Mọi người đi ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại một mình Lâm Kiệt ngồi trong đó, tỏ vẻ lạnh lùng.
Chu Trúc Thanh vốn đã rời đi lại quay trở lại.
Rất nhanh Lâm Kiệt đi đến phòng học, nói là phòng học trái lại có chút miễn cưỡng, quả thực chỉ là một căn phòng với không gian cũ nát có hơi lớn mà thôi, trong phòng có vài cái bàn, nhóm người Chu Trúc Thanh đã ngồi ở bên trong, ngược lại Lâm Kiệt là người cuối cùng đi đến.
Lâm Kiệt đi vào bên trong, đột nhiên thấy trên bục, một người ở bên cạnh Phất Lan Đức, mái tóc cắt ngắn, nhìn qua có hơi tiều tụy, toàn thân mặc trường bào màu đen.
Nhìn thấy người này, Lâm Kiệt cau mày, trong lòng thầm nghĩ: "Đây là Ngọc Tiểu Cương, không sai, chỉ có thể là ông ta, không ngờ rằng nhanh như vậy liền gặp mặt, chỉ là không biết ông ta còn nhận ra mình không. Đến bây giờ đã qua sáu năm, trước đó Lâm Kiệt rất có thành kiến với Ngọc Tiểu Cương, nhưng bây giờ thì sao, đã không phải là vấn đề thành kiến, hiện tại Lâm Kiệt khó chịu với Ngọc Tiểu Cương".
Lâm Kiệt liếc mắt vài lần, đi đến bên cạnh Đường Tam ngồi xuống, mỉm cười với Đường Tam.
Lúc này Phát Lan Đức trên bục mở lời, lần lượt giới thiệu từng sư phụ, cuối cùng đi đến bên cạnh Ngọc Tiểu Cương giới thiệu: "Vị này, dựa theo nghiên cứu về võ hồn của chính mình, cho ra Thập đại Võ hồn cạnh tranh lực, được khen là người mạnh nhất về lí luận võ hồn, bây giờ cũng có tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục, sau này, các ngươi gọi ông ấy là đại sư đều được, hơn nữa ông ấy còn là sư phụ của Đường Tam".
Nghe hai tiếng đại sư, Đới Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn cảm thấy phấn chấn, ánh mắt nhìn về phía Đường Tam, có đệ tử xuất sắc như Đường Tam, sư phụ của cậu ta làm sao mà kém cỏi chứ?
Chỉ có một người nhìn về Lâm Kiệt, đó là Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh rõ ràng nhớ được Lâm Kiệt từng nói với cô, lúc nhỏ hắn tìm vị đại sư này, muốn bái ông ta làm thầy, sau này vì hồn lực Tiên Thiên của Lâm Kiệt quá thấp, nghĩ rằng tư cách của hắn không đủ mà từ chối Lâm Kiệt.
Mặc dù Chu Trúc Thanh thừa nhận Đường Tam rất xuất sắc, nhưng trong mắt cô so sánh với Lâm Kiệt người cô thích, còn kém hơn một cấp bậc, đúng vậy, bây giờ Chu Trúc Thanh thừa nhận mình thích Lâm Kiệt, mặc dù miệng cô không nói ra, nhưng cơ thể của cô lại rất thành thực.
Lúc này Phất Lan Đức trên bục giảng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, việc học của các ngươi do đại sư phụ trách, chúng ta sẽ phối hợp với đại sư. Vì hôm qua các ngươi mới trở về, chắc cũng rất mệt mỏi, cho nên hôm nay cho các ngươi nghỉ ngơi một ngày. Bắt đầu từ ngày mai lên lớp bình thường. Điều đáng vui mừng chính là chuyến đi rừng rậm Tinh Đấu lần này, chúng ta lại có bốn học viên đạt đến cảnh giới Hồn Tôn, nhưng Trữ Vinh Vinh và Mã hồng Tuấn chưa đột phá cấp ba mươi, hai người các ngươi cũng cần cố gắng gấp đôi". Phất Lan Đức nói xong, nhìn về Ngọc Tiểu Cương, lên tiếng: "Tiểu Cương, bây giờ ngươi có điều gì muốn nói không?"
Lâm Kiệt nghe thấy lời của Phất Lan Đức cũng không phản đối, chỉ nở nụ cười trên môi.
Ngọc Tiểu Cương nghe lời nói của Phất Lan Đức, gật đầu với ông ta. Sắc mặt nghiêm túc của ông ta nhìn về tám học viên trước mặt, thản nhiên nói: "Học viện chỉ có tám học viên, ta sẽ tiến hành xếp hạng theo tuổi tác, số một Đới Mộc Bạch, số hai Áo Tư Tạp, số ba Đường Tam, số bốn Lâm Kiệt, số năm Mã Hồng Tuấn, số sáu Tiểu Vũ, số bảy Trữ Vinh Vinh, số tám Chu Trúc Thanh, về sau ta sẽ sắp xếp huấn luyện thích hợp cho các ngươi".
Ngọc Tiểu Cương nói xong, ánh mắt đảo qua nhóm người: "Bây giờ các ngươi có thể giải tán, nhưng ta hi vọng ngày mai các ngươi đừng đến trễ".
Lúc này Lâm Kiệt đột nhiên cười khẽ, mà Đường Tam thấy Lâm Kiệt bên cạnh cười, không rõ vì sao hỏi: "Lâm Kiệt, ngươi làm sao vậy".
Về Lâm Kiệt, Đường Tam cũng biết, sáu năm trước họ từng cùng nhau học ở một học viện, hơn nữa hắn còn muốn bái sư phụ mình làm thầy, chỉ là bị sư phụ từ chối mà thôi, nhưng Đường Tam vừa nghĩ đến thực lực đáng sợ của Lâm Kiệt, hơn nữa tốc độ tu luyện còn nhanh hơn mình, nghĩ lại có hơi đáng tiếc, nếu sư phụ cậu ta cũng nhận hắn làm đệ tử, nói không chừng hai người đã trở thành sư huynh đệ. Vì trải qua chuyến đi rừng rậm Tinh Đấu, bây giờ Đường Tam rất có thiện cảm với Lâm Kiệt.
Ngọc Tiểu Vương trên bục lúc này cũng nghe thấy tiếng cười của Lâm Kiệt, trên mặt không cảm xúc nói: "Bạn học này có chuyện gì sao?"
Lâm Kiệt vốn đang cười, lập tức dừng lại, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ nhớ đến chuyện vui thôi".
Về sau mọi người nhìn nhóm sư phụ lần lượt rời đi, Áo Tư Tạp đứng bên cạnh Đường Tam, hạ giọng nói: "Tiểu Tam, làm sao cảm thấy sư phụ của ngươi rất giỏi, hơn nữa còn rất nghiêm túc!"
Đường Tam lúc này khẽ cười nói: "Sư phụ người làm việc chính là như vậy, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ".
"Bỏ đi, ta nhịn”. Mã Hồng Tuấn phất tay: "Các ngươi có đi vào thành không? Không dễ gì có thời gian nghỉ ngơi, ta đi dạo thành Tác Thác".
Đới Mộc Bạch những ngày này kìm nén cũng hơi vất vả, hơn nữa quan hệ giữa anh ta và Chu Trúc Thanh càng ngày càng lạnh lùng, nói thêm ta nữa với Mã Hồng Tuấn.
Áo Tư Tạp ngược lại ngáp một cái: "Không đi, ta về ngủ bù. Bây giờ cuối cùng cấp ba mươi rồi, sau này có thể nhàn rỗi chút".
Đường Tam nói câu thêm cả ta nữa.
Đôi mắt Mã Hồng Tuấn sáng lên, lén lút nhìn sắc mặt khẽ đổi của Tiểu Vũ: "Đường Tam, ngươi thông suốt sao?"
Về sau Đường Tam giải thích nói mình đi tiệm rèn.
Mọi người đi ra ngoài, bây giờ chỉ còn lại một mình Lâm Kiệt ngồi trong đó, tỏ vẻ lạnh lùng.
Chu Trúc Thanh vốn đã rời đi lại quay trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.