Chương 1: Võ Hồn Là Lôi Điện
Tối Ái Thượng Tằng Lâu
21/02/2024
Lâm Kiệt, năm nay 12 tuổi, Võ hồn là một tia Lôi điện, một tia Lôi điện vô cùng thần kỳ, hồn lực Tiên Thiên cấp bốn.
Hắn là con trai của một gia đình bình thường ở đế quốc Thiên Đấu, cuộc sống cũng gọi là tạm được. Dù sao thì Lâm Kiệt cũng đã từng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, dựa vào chút trí nhớ của kiếp trước để giúp đỡ mẹ mình kiếm ít tiền cũng không phải vấn đề lớn.
Trong nhà hắn ngoài mẹ ra thì còn có một cô em gái nữa, còn cha của hắn thì từ khi hắn còn nhỏ đã vì một vài chuyện mà không ở đây nữa rồi.
Em gái năm nay mười tuổi, tên là Lâm Nhiên, Võ hồn là một đóa hoa sen, hồn lực Tiên Thiên cũng là cấp bốn. Võ hồn Liên hoa ở đại lục Đấu La rất hiếm, cha mẹ đều là người bình thường, Lâm Kiệt không biết tại sao em gái mình lại có được võ hồn đó, chắc là di truyền cách đời.
Lâm Kiệt còn có một thân phận nữa, đó là: Người xuyên không.
Kiếp trước của Lâm Kiệt là một thanh niên nghiện đọc tiểu thuyết và xem Anime, nói khó nghe một chút thì chính là một tên trạch nam suốt ngày chỉ ru rú trong nhà.
Còn về việc tại sao lại xuyên vào đại lục Đấu La thì... haizz... nhắc tới là muốn khóc.
Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, Lâm Kiệt trằn trọc không ngủ được. Hắn lên trên lầu hút điếu thuốc, không biết có phải vì ông trời ghen ghét với hắn hay không mà giáng thẳng một tia sét xuống đầu hắn. Sau đó... Không còn sau đó nữa.
Lúc hắn tỉnh dậy thì đã phát hiện ra mình đã tới thế giới này rồi.
Nhưng mà chuyện này cũng qua nhiều năm rồi, Lâm Kiệt đã sớm chấp nhận sự thật. Dù sao thì kiếp trước hắn cũng là cô nhi, chẳng có ràng buộc gì cả, sống ở đâu mà chẳng như nhau.
Tuy nhiên, có một điều Lâm Kiệt cảm thấy rất khó chịu, kiếp trước hắn đã đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính nếu như không có hệ thống thì cũng thông minh học giỏi, hoặc là gia thế hiển hách. Nhưng nhìn hắn xem, hồn lực Tiên Thiên mới chỉ cấp bốn chứ không phải hồn lực đỉnh cấp.
Hồn lực Tiên Thiên cấp bốn, mặc dù cũng có thể tu luyện, nhưng căn cứ theo quy tắc của thế giới đại lục Đấu La thì Lâm Kiệt gần như không có cơ hội tu luyện đến cấp độ Đấu la phong hào chứ đừng nói là thành thần.
Không thấy nữ Giáo hoàng đầu tiên trong lịch sử Đấu La tu luyện Võ hồn thành thần mà còn bị Đường Tam đánh chết đó à?
Lúc Lâm Kiệt thức tỉnh Võ hồn của mình từ năm sáu tuổi thì hắn đã biết hồn lực của bản thân chỉ có cấp bốn. Hắn liền tới học viện Nặc Đinh tìm đại sư, khen ngợi không tiếc lời để người đó nhận mình làm đệ tử. Vị đại sư đó ban đầu cũng rất hào hứng, nhưng khi biết hồn lực Tiên Thiên của Lâm Kiệt chỉ là cấp bốn thì lập tức mất hứng, dùng lý do qua loa “Ta đã có đệ tử rồi” để từ chối Lâm Kiệt. Lâm Kiệt vừa nghe đã hiểu, đây chẳng qua chỉ là ghét bỏ hắn tư chất thấp, không muốn nhận hắn mà thôi.
Lúc đầu, mối quan hệ giữa Lâm Kiệt và Đường Tam rất tốt, nhưng sau khi bái sư thất bại thì hắn có thể cảm nhận được Đường Tam cũng bắt đầu xa lánh mình, nhưng lúc nói chuyện vẫn giữ phép lịch sự.
Quan hệ giữa Lâm Kiệt và Tiểu Vũ cũng không tệ lắm. Dù sao thì hắn cũng đã trải qua giáo dục bắt buộc chín năm rồi, giao lưu với một con thỏ có gì khó khăn đâu. Mặc dù Tiểu Vũ chỉ là một con thỏ một trăm nghìn năm tuổi, nhưng sau khi trưởng thành thì không thể coi như hồn thú được rồi.
Lúc bị từ chối, tâm trạng của Lâm Kiệt không tốt chút nào, rồi lại còn bị Đường Tam xa lánh, hắn nghĩ thầm: “Hay là nhân cơ hội này cướp Tiểu Vũ đi?” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Vũ cũng coi như là em gái của Đường Tam, nếu hắn cướp Tiểu Vũ đi thì Đường Tam chắc chắn không để yên. Mà bây giờ hắn không đánh lại được Đường Tam, Đường Tam còn có một người cha Đấu la phong hào là Đường Hạo nữa đấy!
“Không dùng vũ lực được thì dùng trí tuệ vậy, mình sẽ dùng lợi ích để trêu chọc con nhỏ nhỏ Tiểu Vũ này.”
Nhưng một ngày nọ, Lâm Kiệt nghe được Đường Tam nói không cho con thỏ nhỏ của mình tới gần hắn nữa, lúc đó Lâm Kiệt đã tức giận vô cùng.
Còn tại sao Lâm Kiệt lại nghe được, tất nhiên là dựa vào đặc tính của Võ hồn lôi điện của hắn rồi- Tâm võng, nghe mọi người nói chuyện trong khoảng chừng trăm mét vẫn được.
Lâm Kiệt hiểu ra, người không cùng một giai đoạn rất khó hòa hợp, hắn không phải người cùng một thế giới với Đường Tam, khó mà tiến được vào thế giới của bọn họ.
Hắn rất muốn nói với vị đại sư kia một câu “Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, không ai là kẻ nghèo hèn mãi mãi.” Nhưng mà cảm thấy câu đó hình như hơi đề cao bản thân, thế là hắn không nói nữa.
Mặc dù hắn khó chịu với Ngọc Tiểu Cương vì không thu nhận hắn, nhưng bản thân hắn cũng đâu có gì để người ta phải thu nhận đâu?
Lâm Kiệt nghĩ thầm: “Được rồi, cầu người chẳng bằng cầu mình, dù sao thì mình vẫn là một thanh niên có triển vọng.”
“Ngươi không thu nhận ta thì ta cũng chẳng thèm bái sư nữa, ở đây chẳng còn gì có thể lưu luyến ông đây nữa rồi!”
Sau đó, Lâm Kiệt rời khỏi học viện Nặc Đinh, tất nhiên là trước khi đi còn không quên trêu chọc Tiểu Vũ.
Khi Đường Tam không ở cùng Tiểu Vũ, Lâm Kiệt gọi Tiểu Vũ ra ngoài.
Hắn nói: “Hôm nay ta phải đi rồi, sau này chắc cũng không trở về nữa đâu. Cô nhắm mắt lại đi, ta tặng cô đồ này.”
Khi đó, con thỏ nhỏ cũng không nghĩ nhiều, lập tức nhắm mắt lại.
Lâm Kiệt thấy cô nhắm mắt thì lập tức hôn lên cái miệng nhỏ của cô một cái, sau đó cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Kiệt cảm thấy chắc là Tiểu Vũ sẽ tức giận lắm. Ha ha, Đường Tam, ta có được nụ hôn đầu của con thỏ nhà ngươi rồi!
Hiện tại đã sáu năm trôi qua, Lâm Kiệt năm nay 12 tuổi, hồn lực Tiên Thiên cấp bốn, Đại hồn sư cấp 24. Nếu như Ngọc Tiểu Cương ở đây thì chắc chắn sẽ không tin nổi, sao một người chỉ có hồn lực Tiên Thiên cấp bốn mà lại tu luyện được nhanh thế chứ.
Điều này liên quan đến Võ hồn của Lâm Kiệt, Võ hồn của hắn là một tia lôi điện. Đây không phải lôi điện bình thường, đại lục Đấu La xưa nay đều chưa từng có Võ hồn lôi điện, mà chỉ có Võ hồn bổ sung thuộc tính Lôi điện mà thôi.
Thuộc tính lôi điện thì chỉ có thể đối ngoại chứ không thể đối nội, nhưng Võ hồn Lôi điện của Lâm Kiệt lại có tác dụng với thân thể. Khi hắn sử dụng Võ hồn thì lôi điện âm thầm tôi luyện thân thể cho hắn, khiến thể chất của hắn không ngừng tăng lên, tu luyện hồn lực cũng nhanh hơn.
Khi Lôi Điện cảm nhận được loại năng lượng này thì hắn phát hiện ra Hồn lực của hắn hình như chứa theo một loại sức mạnh- Chân khí. Đúng vậy, nếu như Chân khí có thể sử dụng các loại vũ khí, vậy Hồn lực cũng có thể. Vậy nên Lâm Kiệt bắt đầu hành trình sáng tạo Hồn kỹ của riêng mình.
Mặc dù bây giờ Lâm Kiệt chỉ có hai loại Hồn kỹ là Tâm võng và Thiên điểu, nhưng cả hai đều không hề tầm thường.
Hắn lại nhớ tới trước kia lúc nhìn Đấu La, Đường Tam chiến đấu với Đới Mộc Bạch. Đới Mộc Bạch chỉ có ba Hồn kỹ, còn Đường Tam lại có cả một đống, cái gì mà Huyền Ngọc thủ, Khống hạc cầm long các loại, cái nào cũng rất thuần nhuyễn, thế mà cuối cùng Đới Mộc Bạch vẫn có thể đánh bại Đường Tam.
Hắn bây giờ đã không còn là hắn của ngày xưa, Ngọc Tiểu Cương ban đầu chê bai hắn, cứ để xem, ai sẽ là người có thể cười được đến cuối cùng.
Lâm Kiệt vung tay lên, một luồng sáng màu trắng xuất hiện, hắn khẽ nói: “Hồn kỹ tự tạo- Thiên điểu.”
Hắn là con trai của một gia đình bình thường ở đế quốc Thiên Đấu, cuộc sống cũng gọi là tạm được. Dù sao thì Lâm Kiệt cũng đã từng trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, dựa vào chút trí nhớ của kiếp trước để giúp đỡ mẹ mình kiếm ít tiền cũng không phải vấn đề lớn.
Trong nhà hắn ngoài mẹ ra thì còn có một cô em gái nữa, còn cha của hắn thì từ khi hắn còn nhỏ đã vì một vài chuyện mà không ở đây nữa rồi.
Em gái năm nay mười tuổi, tên là Lâm Nhiên, Võ hồn là một đóa hoa sen, hồn lực Tiên Thiên cũng là cấp bốn. Võ hồn Liên hoa ở đại lục Đấu La rất hiếm, cha mẹ đều là người bình thường, Lâm Kiệt không biết tại sao em gái mình lại có được võ hồn đó, chắc là di truyền cách đời.
Lâm Kiệt còn có một thân phận nữa, đó là: Người xuyên không.
Kiếp trước của Lâm Kiệt là một thanh niên nghiện đọc tiểu thuyết và xem Anime, nói khó nghe một chút thì chính là một tên trạch nam suốt ngày chỉ ru rú trong nhà.
Còn về việc tại sao lại xuyên vào đại lục Đấu La thì... haizz... nhắc tới là muốn khóc.
Đó là vào một đêm trăng thanh gió mát, Lâm Kiệt trằn trọc không ngủ được. Hắn lên trên lầu hút điếu thuốc, không biết có phải vì ông trời ghen ghét với hắn hay không mà giáng thẳng một tia sét xuống đầu hắn. Sau đó... Không còn sau đó nữa.
Lúc hắn tỉnh dậy thì đã phát hiện ra mình đã tới thế giới này rồi.
Nhưng mà chuyện này cũng qua nhiều năm rồi, Lâm Kiệt đã sớm chấp nhận sự thật. Dù sao thì kiếp trước hắn cũng là cô nhi, chẳng có ràng buộc gì cả, sống ở đâu mà chẳng như nhau.
Tuy nhiên, có một điều Lâm Kiệt cảm thấy rất khó chịu, kiếp trước hắn đã đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, nhân vật chính nếu như không có hệ thống thì cũng thông minh học giỏi, hoặc là gia thế hiển hách. Nhưng nhìn hắn xem, hồn lực Tiên Thiên mới chỉ cấp bốn chứ không phải hồn lực đỉnh cấp.
Hồn lực Tiên Thiên cấp bốn, mặc dù cũng có thể tu luyện, nhưng căn cứ theo quy tắc của thế giới đại lục Đấu La thì Lâm Kiệt gần như không có cơ hội tu luyện đến cấp độ Đấu la phong hào chứ đừng nói là thành thần.
Không thấy nữ Giáo hoàng đầu tiên trong lịch sử Đấu La tu luyện Võ hồn thành thần mà còn bị Đường Tam đánh chết đó à?
Lúc Lâm Kiệt thức tỉnh Võ hồn của mình từ năm sáu tuổi thì hắn đã biết hồn lực của bản thân chỉ có cấp bốn. Hắn liền tới học viện Nặc Đinh tìm đại sư, khen ngợi không tiếc lời để người đó nhận mình làm đệ tử. Vị đại sư đó ban đầu cũng rất hào hứng, nhưng khi biết hồn lực Tiên Thiên của Lâm Kiệt chỉ là cấp bốn thì lập tức mất hứng, dùng lý do qua loa “Ta đã có đệ tử rồi” để từ chối Lâm Kiệt. Lâm Kiệt vừa nghe đã hiểu, đây chẳng qua chỉ là ghét bỏ hắn tư chất thấp, không muốn nhận hắn mà thôi.
Lúc đầu, mối quan hệ giữa Lâm Kiệt và Đường Tam rất tốt, nhưng sau khi bái sư thất bại thì hắn có thể cảm nhận được Đường Tam cũng bắt đầu xa lánh mình, nhưng lúc nói chuyện vẫn giữ phép lịch sự.
Quan hệ giữa Lâm Kiệt và Tiểu Vũ cũng không tệ lắm. Dù sao thì hắn cũng đã trải qua giáo dục bắt buộc chín năm rồi, giao lưu với một con thỏ có gì khó khăn đâu. Mặc dù Tiểu Vũ chỉ là một con thỏ một trăm nghìn năm tuổi, nhưng sau khi trưởng thành thì không thể coi như hồn thú được rồi.
Lúc bị từ chối, tâm trạng của Lâm Kiệt không tốt chút nào, rồi lại còn bị Đường Tam xa lánh, hắn nghĩ thầm: “Hay là nhân cơ hội này cướp Tiểu Vũ đi?” Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Vũ cũng coi như là em gái của Đường Tam, nếu hắn cướp Tiểu Vũ đi thì Đường Tam chắc chắn không để yên. Mà bây giờ hắn không đánh lại được Đường Tam, Đường Tam còn có một người cha Đấu la phong hào là Đường Hạo nữa đấy!
“Không dùng vũ lực được thì dùng trí tuệ vậy, mình sẽ dùng lợi ích để trêu chọc con nhỏ nhỏ Tiểu Vũ này.”
Nhưng một ngày nọ, Lâm Kiệt nghe được Đường Tam nói không cho con thỏ nhỏ của mình tới gần hắn nữa, lúc đó Lâm Kiệt đã tức giận vô cùng.
Còn tại sao Lâm Kiệt lại nghe được, tất nhiên là dựa vào đặc tính của Võ hồn lôi điện của hắn rồi- Tâm võng, nghe mọi người nói chuyện trong khoảng chừng trăm mét vẫn được.
Lâm Kiệt hiểu ra, người không cùng một giai đoạn rất khó hòa hợp, hắn không phải người cùng một thế giới với Đường Tam, khó mà tiến được vào thế giới của bọn họ.
Hắn rất muốn nói với vị đại sư kia một câu “Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, không ai là kẻ nghèo hèn mãi mãi.” Nhưng mà cảm thấy câu đó hình như hơi đề cao bản thân, thế là hắn không nói nữa.
Mặc dù hắn khó chịu với Ngọc Tiểu Cương vì không thu nhận hắn, nhưng bản thân hắn cũng đâu có gì để người ta phải thu nhận đâu?
Lâm Kiệt nghĩ thầm: “Được rồi, cầu người chẳng bằng cầu mình, dù sao thì mình vẫn là một thanh niên có triển vọng.”
“Ngươi không thu nhận ta thì ta cũng chẳng thèm bái sư nữa, ở đây chẳng còn gì có thể lưu luyến ông đây nữa rồi!”
Sau đó, Lâm Kiệt rời khỏi học viện Nặc Đinh, tất nhiên là trước khi đi còn không quên trêu chọc Tiểu Vũ.
Khi Đường Tam không ở cùng Tiểu Vũ, Lâm Kiệt gọi Tiểu Vũ ra ngoài.
Hắn nói: “Hôm nay ta phải đi rồi, sau này chắc cũng không trở về nữa đâu. Cô nhắm mắt lại đi, ta tặng cô đồ này.”
Khi đó, con thỏ nhỏ cũng không nghĩ nhiều, lập tức nhắm mắt lại.
Lâm Kiệt thấy cô nhắm mắt thì lập tức hôn lên cái miệng nhỏ của cô một cái, sau đó cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lâm Kiệt cảm thấy chắc là Tiểu Vũ sẽ tức giận lắm. Ha ha, Đường Tam, ta có được nụ hôn đầu của con thỏ nhà ngươi rồi!
Hiện tại đã sáu năm trôi qua, Lâm Kiệt năm nay 12 tuổi, hồn lực Tiên Thiên cấp bốn, Đại hồn sư cấp 24. Nếu như Ngọc Tiểu Cương ở đây thì chắc chắn sẽ không tin nổi, sao một người chỉ có hồn lực Tiên Thiên cấp bốn mà lại tu luyện được nhanh thế chứ.
Điều này liên quan đến Võ hồn của Lâm Kiệt, Võ hồn của hắn là một tia lôi điện. Đây không phải lôi điện bình thường, đại lục Đấu La xưa nay đều chưa từng có Võ hồn lôi điện, mà chỉ có Võ hồn bổ sung thuộc tính Lôi điện mà thôi.
Thuộc tính lôi điện thì chỉ có thể đối ngoại chứ không thể đối nội, nhưng Võ hồn Lôi điện của Lâm Kiệt lại có tác dụng với thân thể. Khi hắn sử dụng Võ hồn thì lôi điện âm thầm tôi luyện thân thể cho hắn, khiến thể chất của hắn không ngừng tăng lên, tu luyện hồn lực cũng nhanh hơn.
Khi Lôi Điện cảm nhận được loại năng lượng này thì hắn phát hiện ra Hồn lực của hắn hình như chứa theo một loại sức mạnh- Chân khí. Đúng vậy, nếu như Chân khí có thể sử dụng các loại vũ khí, vậy Hồn lực cũng có thể. Vậy nên Lâm Kiệt bắt đầu hành trình sáng tạo Hồn kỹ của riêng mình.
Mặc dù bây giờ Lâm Kiệt chỉ có hai loại Hồn kỹ là Tâm võng và Thiên điểu, nhưng cả hai đều không hề tầm thường.
Hắn lại nhớ tới trước kia lúc nhìn Đấu La, Đường Tam chiến đấu với Đới Mộc Bạch. Đới Mộc Bạch chỉ có ba Hồn kỹ, còn Đường Tam lại có cả một đống, cái gì mà Huyền Ngọc thủ, Khống hạc cầm long các loại, cái nào cũng rất thuần nhuyễn, thế mà cuối cùng Đới Mộc Bạch vẫn có thể đánh bại Đường Tam.
Hắn bây giờ đã không còn là hắn của ngày xưa, Ngọc Tiểu Cương ban đầu chê bai hắn, cứ để xem, ai sẽ là người có thể cười được đến cuối cùng.
Lâm Kiệt vung tay lên, một luồng sáng màu trắng xuất hiện, hắn khẽ nói: “Hồn kỹ tự tạo- Thiên điểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.