Chương 3: Mất tích
Dealine
01/04/2024
Sáng sớm Doãn đã dậy chuẩn bị một ngày bận rộn. Cô nhanh chóng đi đến cục cảnh sát để làm việc. Bây giờ vẫn còn khá sớm chú Minh còn chưa tới chắc hôm qua chú lại uống say với mấy ông bạn mất rồi, đi vào phòng làm việc đã thấy Hải Thanh nằm dài trên bàn vùi mặt trong đống tài liệu.
Doãn nhìn Hải Thanh đang say giấc mà bàn tay lại có ý muốn trêu chọc em ấy chút. Cô đi ra phía sau nhóc ấy kề cổ mình vào vai em ấy rồi phả một luồng hơi ấm vào cổ Hải Thanh.
"Quái! Chị...chị chơi ác vừa thôi!". Nhóc ấy giật mình tỉnh dậy đến nổi đầu tóc vẫn chưa chỉnh tề lại mà quay ra nhìn Doãn với vẻ mặt tức giận.
"Thấy em ngủ say nên trêu tí xin lỗi em". Doãn xua tay ý muốn cho qua loa chuyện ác bản thân vừa làm.
"Cứ tưởng chị nghiêm túc thế nào hóa ra cũng có lúc chơi mấy trò này!"
"Rồi rồi chị sai, em chỉnh lại đồng phục đi. Chị bao em uống cà phê cho tỉnh xem như chuộc lỗi được chưa".
Hải Thanh nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi đi theo tiền bối như chú cún nhỏ đi ra quán nước đối diện cục. Do tiết trời còn sớm nên cũng chẳng có mấy ai vào quán, bà chủ vẫn loay hoay chuẩn bị mấy cốc cà phê sẵn. Bà chủ thấy họ vào liền niềm nở mời ngồi.
"Hai cô muốn uống gì nào?"
"Cho cháu ly cà phê đen mà phải đậm chút, còn Hải Thanh một ly phê sữa là được". Doãn đứng lên đi đến quầy lấy mấy cái bánh ngọt đưa cho Hải Thanh đang ngồi nghịch điện thoại.
"Này nhóc ăn đi, chứ sáng không ăn gì lót bụng mà uống cà phê dễ bị đau bụng lắm đấy!"
"Cảm ơn chị". Hải Thanh cầm lấy bánh trên tay Doãn, cô xé ra ăn ngay.
Lát sau bà chủ đã đem ra hai ly cà phê cùng một vài viên kẹo ngọt.
"Đây đây nước của hai cháu, uống mau cho tỉnh để còn sớm tìm ra hung thủ trừ họa cho dân".
"Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức cho công việc bác yên tâm!". Hải Thanh dõng dạc đáp.
"Ta tin các cháu sẽ mang lại hòa bình cho người dân". Bà chủ cười cười rồi đi vào quầy tiếp tục công việc đang dở.
Sau khi ăn vài cái bánh để lót dạ xong, Doãn trả tiền thay Hải Thanh rồi cùng em vào cục. Dù gì lúc này đã đến giờ hành chính, chú Minh cũng đã có mặt tại phòng làm việc của họ.
"Chào mấy cháu giờ chú mới tới có vẻ hơi trễ chút". Chú Minh cứ gãi gãi đầu không biết nói sao.
"Không có trễ đâu chú. À mà coi giúp cháu tập hồ sơ này đi". Doãn lấy tập hồ sơ ban tối đã soạn đưa cho chú.
"Mấy anh cảnh sát giúp tôi tìm lại con gái đi! Van xin các anh đấy!"
Tiếng cầu xin phát ra từ bên ngoài văn phòng hình như đó là tiếng một người phụ nữ đang tìm con gái mình. Âm thanh khẩn thiết cứ van mãi còn kèm theo tiếng khóc nức nở. Doãn không chịu nổi đành ra ngoài xem tình hình, đập ngay vào mắt là người phụ nữ độ 40 tuổi, đang níu ông Tôn lại sắc mặt nhợt nhạt, quầng thâm mắt lộ rõ.
Doãn Á Hiên không chịu nổi cảnh này đến đỡ người phụ nữ đứng dậy, dìu bà ấy ngồi một bên để tránh gây ồn cho nơi này. Doãn trấn an bà ấy song bảo Hải Thanh rót nước uống.
"Xin bà bình tĩnh lại đừng làm ồn ở đây, có gì cứ nói với tôi". Doãn tiếp tục trấn an bà ấy.
"Con gái...con gái tôi mất tích rồi!". Bà ấy nói trong tông giọng nức nở.
"Mời bà theo tôi vào phòng lấy lời khai". Cô dẫn bà vào phòng để lấy lời khai báo.
Doãn dẫn bà đến phòng khai báo rồi chuẩn bị giấy bút để ghi chép lại.
"Mời bà ngồi". Cô kéo ghế để bà ấy ngồi đối diện mình.
"Bà tên gì? Cư trú ở đâu? Lí do vì sao đến đây?". Nhìn chăm chăm vào người phụ nữ vẫn còn đang khóc.
"Tôi tên Giang Minh Ngọc năm nay 41 tuổi. Sống ở thành phố Quý Châu. Đến đây để báo về vụ mất tích của con gái". Giọng bà Giang run run nói từ chữ.
"Con gái bà tên gì? Mất tích từ khi nào?".
"Nó tên Giang Dĩ Dung nay vừa tròn 22 tuổi là sinh viên Đại học kinh tế. Tôi đã không thấy nó trở về từ ba ngày trước rồi!".
"Vậy lần cuối cùng nhìn thấy hay tiếp xúc là khi nào?". Tiếp tục ghi chép lời bà Giang nói.
"Lần cuối tôi gặp nó là ở trường, lúc đấy nó nói muốn qua nhà bạn làm bài tập rồi ngủ qua đêm. Sáng hôm sau, con bé vẫn đi học bình thường nhưng tới tối lại không trở về. Cứ nghĩ Dĩ Dung lại qua nhà bạn ngủ nhờ nên chẳng để ý. Cơ mà không thấy quay về mấy ngày liền, tôi có gặng hỏi bạn nó nhưng lại bảo Dĩ Dung đã về sớm. Thấy có điềm nên tôi đi tìm nó mà lại chẳng thấy tung tích".
"Tên người bạn Dĩ Dung là gì?".
"Cậu ta tên Lưu Đức Nghĩa là bạn thuở nhỏ của con gái".
"Ừm hứm, bà có biết hai bọn họ quan hệ thế nào ngoài bạn học ra không?". Doãn dừng bút nhìn sâu vào con ngươi bà Giang.
"Chuyện này tôi không rõ".
"Cảm ơn bà đã cung cấp thông tin. Bây giờ bà có thể ra về nhưng điền thông tin cần thiết để chúng tôi có thể liên lạc được". Doãn đưa tờ giấy khác để bà Giang điền đầy đủ vào.
Xong xuôi cô tiễn bà ra cửa, song bảo bà an tâm sẽ có tin Dĩ Dung. Doãn vì đang phụ trách vụ ông Triệu nên đã đưa bản lời khai cho Lâm Trần đồng nghiệp lớn cô một tuổi.
"Anh Lâm này, thay em phụ trách vụ của bà Giang Minh Ngọc được không?"
"Được đội anh hiện tại vẫn đang trống việc".
Cô đưa hồ sơ cho Lâm Trần song quay lại phòng làm việc của mình.
"Thanh hai ta mau đi nào".
"Vâng".
Bọn họ ra xe lái đến khu nông thôn cách hai tiếng mới tới. Thôn này là thôn Nhĩ Trị được thành lập khá lâu trước đây, một khu hoang sơ, hầu hết người ở đây sinh sống là người già, con cháu họ đều đi nơi khác.
Đường xá nơi đây không thuận tiện cho xe lưu thông nên phải đậu ở một chỗ khác đi bộ vào trong. Tấm bảng treo đầu thôn dường như đã mời đi hết chữ do chưa được tu sửa mấy năm rồi. Nhà cửa xung quanh đều dột nát rất ít người, Doãn và Hải Thanh chia nhau ra để hỏi về mẹ của ông Triệu là bà Mai.
Đi hỏi nửa ngày trời mới biết nhà bà ấy ở cuối đường nằm phía sau giếng của thôn. Khi đến chỉ là căn nhà tạm bợ, phần mái thủng lỗ chỗ, tường xuất hiện dấu hiệu rạn nứt. Như chỉ con gió thổi ngang mọi thứ đều đổ sập.
Doãn vào trong gõ cánh cửa mục nát, một bà lão khoảng bảy mươi bước ra tay chống gậy đi khập khiễng từng bước, tóc đều bạc phơ. Bà ấy vừa mở cửa đã thấy hai cô gái đứng trước mặt.
"Hai cô đây tìm bà lão này có việc gì sao?". Bà mời hai người vào nhà.
"Dạ chúng cháu là lực lượng bên cảnh sát". Hải Thanh lấy trong túi ra thẻ cảnh sát cho bà ấy xem."Tới đây hỏi về thông tin của ông Triệu".
"Thằng Triệu à? Đã lâu rồi nó chẳng về, cũng không biết nó sống nơi nào mà tìm. Hình như nó đã quên bà già này rồi". Thở dài trong đôi mắt mệt mỏi nhìn hai người."Thằng đấy có mệnh hệ gì bà già đây cũng chết mất".
"Bà có biết ông ấy từ đó đến giờ là người thế nào hay có bất đồng với ai không?".
Ngẫm một hồi như đang nhớ lại chuyện gì rồi mới nói. "Nó là người có tánh bậm trợn thường hay xích mích với mấy người trong làng. Lúc còn đây, ngày nào cũng rủ bạn bè đi nhậu. Đến hôm, nó nói muốn lập nghiệp ở thành phố nên tôi đã đưa hết số tiền cho nó. Từ lúc lấy tiền đi, chả thấy về bao giờ hay cuộc gọi nào".
"Sao bà không đi tìm tin gì từ con mình?".
"Đã đi rồi thì biết nó lập nghiệp thành công có vợ con đầy đủ sống sung túc. Tôi biết có gặp chăng nữa thì cũng không nhận bà già này làm mẹ, cứ sống ở đây qua ngày đợi xuống mồ cho xong".
Hải Thanh ngó sang tiền bối như muốn nói ra sự thật cho bà Mai. Doãn biết nhóc ấy muốn hỏi gì nên đã nhìn bà Mai nói thẳng ra. Dù gì nói cho người mẹ này đừng chờ đợi nữa.
"Mong bà nghe tin đừng quá buồn". Doãn dừng lời nói nhìn bà Mai xác định tâm trạng." Ông Triệu đã bị giết hại dã man, vợ mất tích, đứa con mất theo cha". Nhìn biểu cảm bà ấy có chút rầu rĩ.
"Nó chết rồi ư? Đứa cháu duy nhất chưa thấy mặt đã tho cha nó, con dâu cũng chỉ là người dưng chưa gặp bao giờ". Bà trả lời bình thản nhưng đôi mắt đọng lại hàng nước nước mắt.
"Bà không muốn nhìn mặt con trai lần cuối ư?".
"Nhìn làm chi? Nó không còn thì bà này thiết tha gì cuộc đời này nữa". Bà lão nhìn Doãn rồi đi ra sau bếp.
"Hai cháu ở lại đây chút hẳn đi. Để ta nấu cơm xong mời mấy cháu ăn coi như lời cảm ơn nói cho ta biết".
Doãn muốn từ chối do công việc mà Hải Thanh đã nhanh nhảu theo bà ra sau. Cô cũng không muốn nói, lấy điện thoại ra gọi thử cho Lâm Trần có kết quả gì không.
"Alo! Doãn đấy à, em gọi có việc gì sao?". Lâm Trần nhanh chóng bắt máy.
"Ừm, chỉ là muốn hỏi bên anh có suôn sẻ không thôi".
"Bọn anh vẫn đang đi kiểm tra lại camera ở khu vực cô bé đi qua".
"Lâm ơi, cậu qua bên này xem đi!". Giọng nói của đồng nghiệp bảo Lâm Trần từ xa.
"Ừ, tới liền! Anh có việc rồi dừng đây nha". Lâm Trần cúp máy chạy đến chỗ đồng nghiệp.
Hải Thanh và bà Mai đã dọn cơm lên. Món ăn không nhiều nhưng nói chung vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng có cá kho và bát canh rau. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, xong hết mọi thứ Doãn và Hải Thanh trên đường quay về cục.
"Em thấy thương cho bà Mai quá chị, con trai mất bản thân cũng không biết".
"Vậy đấy, sinh tử ai biết trước được. Đó có lẽ là cái giá mà ông ta gây ra. Bà ấy đã phải chịu tổn thất về tinh thần rất lâu đấy". Cô chợp mắt tựa đầu vào ghế."Trong mấy lần phá án, chị đã không biết phải chứng kiến cảnh âm dương của biết bao nạn nhân. Có thể hôm nay nói chuyện với nhau rồi ngày mai cầm di ảnh chứ".
"Ừm, chị nói đúng. Bản thân mình cũng chẳng biết ra đi bao giờ hay bằng cách nào đấy sẽ không mở mắt được nữa".
Hải Thanh lái xe về cục, trong khi ấy Doãn đã ngủ trên đường. Lát sau đã tới, thì cũng ba giờ chiều mất rồi. Doãn soạn hồ sơ sau đó đưa cho chú Minh.
Doãn Á Hiên ngồi trong phòng làm việc xem văn kiện của những người bị tình nghi thì chỉ có tên Khâu Đại Bảo và Tôn Kim Tránh. Cả hai người điều là kẻ cho vay nặng lãi có tiền án tiền sự, khả năng có thể một trong hai người này.
Doãn nhìn Hải Thanh đang say giấc mà bàn tay lại có ý muốn trêu chọc em ấy chút. Cô đi ra phía sau nhóc ấy kề cổ mình vào vai em ấy rồi phả một luồng hơi ấm vào cổ Hải Thanh.
"Quái! Chị...chị chơi ác vừa thôi!". Nhóc ấy giật mình tỉnh dậy đến nổi đầu tóc vẫn chưa chỉnh tề lại mà quay ra nhìn Doãn với vẻ mặt tức giận.
"Thấy em ngủ say nên trêu tí xin lỗi em". Doãn xua tay ý muốn cho qua loa chuyện ác bản thân vừa làm.
"Cứ tưởng chị nghiêm túc thế nào hóa ra cũng có lúc chơi mấy trò này!"
"Rồi rồi chị sai, em chỉnh lại đồng phục đi. Chị bao em uống cà phê cho tỉnh xem như chuộc lỗi được chưa".
Hải Thanh nhanh chóng chỉnh lại quần áo rồi đi theo tiền bối như chú cún nhỏ đi ra quán nước đối diện cục. Do tiết trời còn sớm nên cũng chẳng có mấy ai vào quán, bà chủ vẫn loay hoay chuẩn bị mấy cốc cà phê sẵn. Bà chủ thấy họ vào liền niềm nở mời ngồi.
"Hai cô muốn uống gì nào?"
"Cho cháu ly cà phê đen mà phải đậm chút, còn Hải Thanh một ly phê sữa là được". Doãn đứng lên đi đến quầy lấy mấy cái bánh ngọt đưa cho Hải Thanh đang ngồi nghịch điện thoại.
"Này nhóc ăn đi, chứ sáng không ăn gì lót bụng mà uống cà phê dễ bị đau bụng lắm đấy!"
"Cảm ơn chị". Hải Thanh cầm lấy bánh trên tay Doãn, cô xé ra ăn ngay.
Lát sau bà chủ đã đem ra hai ly cà phê cùng một vài viên kẹo ngọt.
"Đây đây nước của hai cháu, uống mau cho tỉnh để còn sớm tìm ra hung thủ trừ họa cho dân".
"Chúng cháu sẽ cố gắng hết sức cho công việc bác yên tâm!". Hải Thanh dõng dạc đáp.
"Ta tin các cháu sẽ mang lại hòa bình cho người dân". Bà chủ cười cười rồi đi vào quầy tiếp tục công việc đang dở.
Sau khi ăn vài cái bánh để lót dạ xong, Doãn trả tiền thay Hải Thanh rồi cùng em vào cục. Dù gì lúc này đã đến giờ hành chính, chú Minh cũng đã có mặt tại phòng làm việc của họ.
"Chào mấy cháu giờ chú mới tới có vẻ hơi trễ chút". Chú Minh cứ gãi gãi đầu không biết nói sao.
"Không có trễ đâu chú. À mà coi giúp cháu tập hồ sơ này đi". Doãn lấy tập hồ sơ ban tối đã soạn đưa cho chú.
"Mấy anh cảnh sát giúp tôi tìm lại con gái đi! Van xin các anh đấy!"
Tiếng cầu xin phát ra từ bên ngoài văn phòng hình như đó là tiếng một người phụ nữ đang tìm con gái mình. Âm thanh khẩn thiết cứ van mãi còn kèm theo tiếng khóc nức nở. Doãn không chịu nổi đành ra ngoài xem tình hình, đập ngay vào mắt là người phụ nữ độ 40 tuổi, đang níu ông Tôn lại sắc mặt nhợt nhạt, quầng thâm mắt lộ rõ.
Doãn Á Hiên không chịu nổi cảnh này đến đỡ người phụ nữ đứng dậy, dìu bà ấy ngồi một bên để tránh gây ồn cho nơi này. Doãn trấn an bà ấy song bảo Hải Thanh rót nước uống.
"Xin bà bình tĩnh lại đừng làm ồn ở đây, có gì cứ nói với tôi". Doãn tiếp tục trấn an bà ấy.
"Con gái...con gái tôi mất tích rồi!". Bà ấy nói trong tông giọng nức nở.
"Mời bà theo tôi vào phòng lấy lời khai". Cô dẫn bà vào phòng để lấy lời khai báo.
Doãn dẫn bà đến phòng khai báo rồi chuẩn bị giấy bút để ghi chép lại.
"Mời bà ngồi". Cô kéo ghế để bà ấy ngồi đối diện mình.
"Bà tên gì? Cư trú ở đâu? Lí do vì sao đến đây?". Nhìn chăm chăm vào người phụ nữ vẫn còn đang khóc.
"Tôi tên Giang Minh Ngọc năm nay 41 tuổi. Sống ở thành phố Quý Châu. Đến đây để báo về vụ mất tích của con gái". Giọng bà Giang run run nói từ chữ.
"Con gái bà tên gì? Mất tích từ khi nào?".
"Nó tên Giang Dĩ Dung nay vừa tròn 22 tuổi là sinh viên Đại học kinh tế. Tôi đã không thấy nó trở về từ ba ngày trước rồi!".
"Vậy lần cuối cùng nhìn thấy hay tiếp xúc là khi nào?". Tiếp tục ghi chép lời bà Giang nói.
"Lần cuối tôi gặp nó là ở trường, lúc đấy nó nói muốn qua nhà bạn làm bài tập rồi ngủ qua đêm. Sáng hôm sau, con bé vẫn đi học bình thường nhưng tới tối lại không trở về. Cứ nghĩ Dĩ Dung lại qua nhà bạn ngủ nhờ nên chẳng để ý. Cơ mà không thấy quay về mấy ngày liền, tôi có gặng hỏi bạn nó nhưng lại bảo Dĩ Dung đã về sớm. Thấy có điềm nên tôi đi tìm nó mà lại chẳng thấy tung tích".
"Tên người bạn Dĩ Dung là gì?".
"Cậu ta tên Lưu Đức Nghĩa là bạn thuở nhỏ của con gái".
"Ừm hứm, bà có biết hai bọn họ quan hệ thế nào ngoài bạn học ra không?". Doãn dừng bút nhìn sâu vào con ngươi bà Giang.
"Chuyện này tôi không rõ".
"Cảm ơn bà đã cung cấp thông tin. Bây giờ bà có thể ra về nhưng điền thông tin cần thiết để chúng tôi có thể liên lạc được". Doãn đưa tờ giấy khác để bà Giang điền đầy đủ vào.
Xong xuôi cô tiễn bà ra cửa, song bảo bà an tâm sẽ có tin Dĩ Dung. Doãn vì đang phụ trách vụ ông Triệu nên đã đưa bản lời khai cho Lâm Trần đồng nghiệp lớn cô một tuổi.
"Anh Lâm này, thay em phụ trách vụ của bà Giang Minh Ngọc được không?"
"Được đội anh hiện tại vẫn đang trống việc".
Cô đưa hồ sơ cho Lâm Trần song quay lại phòng làm việc của mình.
"Thanh hai ta mau đi nào".
"Vâng".
Bọn họ ra xe lái đến khu nông thôn cách hai tiếng mới tới. Thôn này là thôn Nhĩ Trị được thành lập khá lâu trước đây, một khu hoang sơ, hầu hết người ở đây sinh sống là người già, con cháu họ đều đi nơi khác.
Đường xá nơi đây không thuận tiện cho xe lưu thông nên phải đậu ở một chỗ khác đi bộ vào trong. Tấm bảng treo đầu thôn dường như đã mời đi hết chữ do chưa được tu sửa mấy năm rồi. Nhà cửa xung quanh đều dột nát rất ít người, Doãn và Hải Thanh chia nhau ra để hỏi về mẹ của ông Triệu là bà Mai.
Đi hỏi nửa ngày trời mới biết nhà bà ấy ở cuối đường nằm phía sau giếng của thôn. Khi đến chỉ là căn nhà tạm bợ, phần mái thủng lỗ chỗ, tường xuất hiện dấu hiệu rạn nứt. Như chỉ con gió thổi ngang mọi thứ đều đổ sập.
Doãn vào trong gõ cánh cửa mục nát, một bà lão khoảng bảy mươi bước ra tay chống gậy đi khập khiễng từng bước, tóc đều bạc phơ. Bà ấy vừa mở cửa đã thấy hai cô gái đứng trước mặt.
"Hai cô đây tìm bà lão này có việc gì sao?". Bà mời hai người vào nhà.
"Dạ chúng cháu là lực lượng bên cảnh sát". Hải Thanh lấy trong túi ra thẻ cảnh sát cho bà ấy xem."Tới đây hỏi về thông tin của ông Triệu".
"Thằng Triệu à? Đã lâu rồi nó chẳng về, cũng không biết nó sống nơi nào mà tìm. Hình như nó đã quên bà già này rồi". Thở dài trong đôi mắt mệt mỏi nhìn hai người."Thằng đấy có mệnh hệ gì bà già đây cũng chết mất".
"Bà có biết ông ấy từ đó đến giờ là người thế nào hay có bất đồng với ai không?".
Ngẫm một hồi như đang nhớ lại chuyện gì rồi mới nói. "Nó là người có tánh bậm trợn thường hay xích mích với mấy người trong làng. Lúc còn đây, ngày nào cũng rủ bạn bè đi nhậu. Đến hôm, nó nói muốn lập nghiệp ở thành phố nên tôi đã đưa hết số tiền cho nó. Từ lúc lấy tiền đi, chả thấy về bao giờ hay cuộc gọi nào".
"Sao bà không đi tìm tin gì từ con mình?".
"Đã đi rồi thì biết nó lập nghiệp thành công có vợ con đầy đủ sống sung túc. Tôi biết có gặp chăng nữa thì cũng không nhận bà già này làm mẹ, cứ sống ở đây qua ngày đợi xuống mồ cho xong".
Hải Thanh ngó sang tiền bối như muốn nói ra sự thật cho bà Mai. Doãn biết nhóc ấy muốn hỏi gì nên đã nhìn bà Mai nói thẳng ra. Dù gì nói cho người mẹ này đừng chờ đợi nữa.
"Mong bà nghe tin đừng quá buồn". Doãn dừng lời nói nhìn bà Mai xác định tâm trạng." Ông Triệu đã bị giết hại dã man, vợ mất tích, đứa con mất theo cha". Nhìn biểu cảm bà ấy có chút rầu rĩ.
"Nó chết rồi ư? Đứa cháu duy nhất chưa thấy mặt đã tho cha nó, con dâu cũng chỉ là người dưng chưa gặp bao giờ". Bà trả lời bình thản nhưng đôi mắt đọng lại hàng nước nước mắt.
"Bà không muốn nhìn mặt con trai lần cuối ư?".
"Nhìn làm chi? Nó không còn thì bà này thiết tha gì cuộc đời này nữa". Bà lão nhìn Doãn rồi đi ra sau bếp.
"Hai cháu ở lại đây chút hẳn đi. Để ta nấu cơm xong mời mấy cháu ăn coi như lời cảm ơn nói cho ta biết".
Doãn muốn từ chối do công việc mà Hải Thanh đã nhanh nhảu theo bà ra sau. Cô cũng không muốn nói, lấy điện thoại ra gọi thử cho Lâm Trần có kết quả gì không.
"Alo! Doãn đấy à, em gọi có việc gì sao?". Lâm Trần nhanh chóng bắt máy.
"Ừm, chỉ là muốn hỏi bên anh có suôn sẻ không thôi".
"Bọn anh vẫn đang đi kiểm tra lại camera ở khu vực cô bé đi qua".
"Lâm ơi, cậu qua bên này xem đi!". Giọng nói của đồng nghiệp bảo Lâm Trần từ xa.
"Ừ, tới liền! Anh có việc rồi dừng đây nha". Lâm Trần cúp máy chạy đến chỗ đồng nghiệp.
Hải Thanh và bà Mai đã dọn cơm lên. Món ăn không nhiều nhưng nói chung vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng có cá kho và bát canh rau. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, xong hết mọi thứ Doãn và Hải Thanh trên đường quay về cục.
"Em thấy thương cho bà Mai quá chị, con trai mất bản thân cũng không biết".
"Vậy đấy, sinh tử ai biết trước được. Đó có lẽ là cái giá mà ông ta gây ra. Bà ấy đã phải chịu tổn thất về tinh thần rất lâu đấy". Cô chợp mắt tựa đầu vào ghế."Trong mấy lần phá án, chị đã không biết phải chứng kiến cảnh âm dương của biết bao nạn nhân. Có thể hôm nay nói chuyện với nhau rồi ngày mai cầm di ảnh chứ".
"Ừm, chị nói đúng. Bản thân mình cũng chẳng biết ra đi bao giờ hay bằng cách nào đấy sẽ không mở mắt được nữa".
Hải Thanh lái xe về cục, trong khi ấy Doãn đã ngủ trên đường. Lát sau đã tới, thì cũng ba giờ chiều mất rồi. Doãn soạn hồ sơ sau đó đưa cho chú Minh.
Doãn Á Hiên ngồi trong phòng làm việc xem văn kiện của những người bị tình nghi thì chỉ có tên Khâu Đại Bảo và Tôn Kim Tránh. Cả hai người điều là kẻ cho vay nặng lãi có tiền án tiền sự, khả năng có thể một trong hai người này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.