Chương 518: Cổ Nguyệt đồng hành
Đường Gia Tam Thiểu
29/10/2018
Vừa nghĩ tới Cổ Nguyệt muốn cùng đi với mình, trong lòng Đường Vũ Lân đột nhiên có chút chờ mong. Vũ lão sư mới vừa cho hắn thẻ thân phận Cơ Giáp, lần này rốt cục có thể điều khiển Cơ Giáp đi ra ngoài. Lái Cơ Giáp đi hóng gió, ngẫm lại đều rất sảng khoái. Mà Cơ Giáp lại vừa vặn có thể mang theo một người.
Khu tu luyện chuyên dụng.
Đường Vũ Lân khoanh chân ngồi ở chỗ đó, xung quanh cơ thể, có một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt quanh quẩn. Từng cây Lam Ngân Thảo cứ như thể những con rắn nhỏ, đong đưa ở bên cạnh hắn.
Kim Ngữ cứ như vậy yên tĩnh nằm rạp ở nơi đó, trên thân thể màu vàng, tương tự cũng có quang văn màu xanh lam. Vóc người nó so với trước đây còn to lớn hơn mấy phần, chiều dài hiện tại đã vượt quá 1m50. Tuy rằng vẫn tinh tế như trước, nhưng khí tức lại rõ ràng thâm trầm hơn rất nhiều, màu sắc của vảy cũng trở nên càng thêm diễm lệ.
Là Hồn Linh đầu tiên của Đường Vũ Lân, cũng là Hồn Linh duy nhất hiện nay của hắn, theo tu vi của Đường Vũ Lân, sự phát triển của nó cũng rất là nhanh chóng.
Tinh hoa Kim Long Vương mà Đường Vũ Lân hấp thu có một phần bị nó đồng hóa, hấp thu, cho nên mới khiến cho một Phế Hồn Linh như nó từ từ biến hóa, xuất hiện dị biến tốt. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng tương đương đã có được huyết thống của Kim Long Vương.
Vì lẽ đó, khi số Hồn Hoàn của Đường Vũ Lân tăng lên, đồng thời hồn lực tăng lên, tất nhiên sẽ có trợ giúp đối với nó. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là lượng huyết mạch lực tăng cường của Đường Vũ Lân. Mỗi một lần đột phá phong ấn, hấp thu tinh hoa Kim Long Vương, tương đương với trợ giúp Kim Ngữ tiến hóa một lần.
Đối với chuyện này, chính bản thân Đường Vũ Lân biết được vô cùng rõ ràng. Đặc biệt là sau khi đột phá phong ấn lần thứ tư, Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, trí tuệ của Kim Ngữ tiến bộ hơn rất nhiều, tâm linh tương thông với mình cũng càng thêm trực tiếp hơn.
Bình thường mà nói, Hồn Linh cũng có thể mượn dùng hồn lực của kí chủ để sử dụng hồn kỹ, chỉ là uy lực không mạnh bằng Hồn Sư trực tiếp sử dụng. Bởi vậy Hồn Sư và Hồn Linh bình thường đều trực tiếp tiến hành chiến đấu.
Nhưng trên người Kim Ngữ lại xuất hiện một số biến hóa kỳ dị, sau khi Đường Vũ Lân đột phá đạo phong ấn thứ tư lần này, Kim Ngữ ngoại trừ có thể đủ khả năng sử dụng mấy hồn kỹ của Lam Ngân Thảo với uy lực khoảng 50% ra, lại có thêm một cái Huyết Thống Hồn Kỹ mà nó có thể đơn độc sử dụng. Cũng tương tự như Đường Vũ Lân, chính là Hoàng Kim Long Thể. Có thể trong nháy mắt tăng cường rất lớn cường độ thân thể của nó với Hoàng Kim Long Thể.
Hơn nữa, thứ tiêu hao chính là khí tức huyết mạch của nó. Khí tức huyết mạch của nó nếu bị tiêu hao, cần ở trên người Đường Vũ Lân ôn dưỡng. Lượng cơm ăn của Đường Vũ Lân lại có sự tăng lên, có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì nhu cầu của Kim Ngữ đối với huyết mạch của hắn càng ngày càng lớn.
Quay chung quanh cơ thể Đường Vũ Lân, hấp thu gợn sóng hồn lực và khí tức huyết thống trên người hắn tỏa ra, Kim Ngữ nhìn qua có vẻ lười biếng. Đầu nó nhẹ nhàng dựa ở trên bắp đùi Đường Vũ Lân. Ai nói loài rắn là động vật máu lạnh? Chí ít lúc này trong ánh mắt Kim Ngữ, tràn ngập một sự thân thiết rõ ràng, cứ như thể một đứa bé đầy yêu thương quấn quít quanh người cha mẹ.
Trước ngực Đường Vũ Lân đột nhiên nhô lên, hít sâu một hơi thở, từng cây Lam Ngân Thảo tự do đong đưa này đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, mỗi một cây Lam Ngân Thảo đều tỏa ra kim quang óng ánh. Cũng giống như Kim Ngữ, Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân cũng tiếp tục tiến hóa, cũng đồng dạng là bởi vì năng lực huyết thống Kim Long Vương của hắn đấy!
Từng cây dây leo so với trước đây càng thêm cường tráng hơn, màu sắc càng thêm diễm lệ, loáng thoáng, đã có nhiều hơn mấy phần khí tức vương giả. Đây là khí tức vương giả do huyết thống Kim Long Vương mang đến, đề cao Võ Hồn Lam Ngân Thảo đối với thực vật hệ, để nó tỏa ra gợn sóng khí tức giống như khí tức của vương giả trong số quần thể Lam Ngân Thảo.
Một cái hít vào thật sâu này kéo dài tận mấy phút đồng hồ, hơi thở chậm rãi của Đường Vũ Lân, hít vào thật sâu, từ từ thở nhẹ, chính là phương pháp nén khí của Huyền Thiên Công.
Một lát sau, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, hai con mắt sáng loáng, hết thảy Lam Ngân xung quanh cơ thể Thảo tất cả đều được lặng yên thu hồi, chỉ có Kim Ngữ có chút không nỡ lòng rời bỏ bò lên trên, quấn quanh ở trên cổ hắn, phần đầu dụi dụi ở trên gò má hắn, một bộ dáng vẻ đầy thân thiết.
Trên mặt Đường Vũ Lân lộ ra nét mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa thân thể trơn bóng lạnh lẽo của Kim Ngữ, một người một rắn tâm ý tương thông, "Được rồi, đồng ý với ngươi, cứ ở bên ngoài lâu hơn cũng được."
Kim Ngữ hướng về Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, kim quang lóe lên, lặng yên dung nhập vào trong thân thể Đường Vũ Lân. Ở trong quá trình dung hợp, nó cứ như là đã hóa thành một hình xăm màu vàng trên người Đường Vũ Lân, lặng yên ghi dấu ấn thật sâu lên cơ thể. Quang văn lại từ từ biến mất, huyền diệu dị thường.
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện ở trên mặt Đường Vũ Lân.
Hắn và Kim Ngữ càng ngày càng ăn ý, chỉ cần thêm một quãng thời gian, nói không chừng Kim Ngữ liền có thể nắm giữ một năng lực tác chiến của mình. Hồn Linh chỉ có sau khi đạt đến cấp bậc kia, mới có thể chân chính trợ giúp Hồn Sư ở trong chiến đấu.
Nguyên Ân Dạ Huy cũng tốt, Cổ Nguyệt cũng được, các nàng cũng đều có Hồn Linh. Nhưng ở trong chiến đấu lại ít có người sẽ phóng thích Hồn Linh của mình ra, cũng là bởi vì trợ lực của Hồn Linh khi ở trong cơ thể mình đối với các nàng sẽ là lớn hơn.
Hồn Sư chỉ sau khi vượt quá cảnh giới tứ hoàn, trí tuệ của Hồn Linh mới sẽ từng bước được hoàn toàn mở ra, hơn nữa còn phải là Thiên Niên Hồn Linh trở lên mới có thể. Mà muốn có sức chiến đấu trực tiếp, không cần Hồn Sư khống chế, sẽ cần một thời gian dài hơn để bồi dưỡng. Một khi bồi dưỡng thành công, như vậy, Hồn Linh nói theo một ý nghĩa nào đó, chính là một phân thân của Hồn Sư, sẽ có thể trợ giúp Hồn Sư ở một trình độ rất lớn ở trong chiến đấu.
Đây cũng là chỗ mạnh mẽ của tứ hoàn Hồn Tông trở lên. Đương nhiên, đối với Hồn Sư phổ thông mà nói, trong tình huống bình thường muốn đạt đến trình độ Hồn Linh một mình xuất chiến, ít nhất phải đến cấp độ Hồn Vương mới được.
Bồi dưỡng Hồn Linh cần huyết mạch lực của bản thân đủ mạnh, đủ dồi dào, cũng cần có hồn lực đủ mạnh để chống đỡ, đồng thời, còn phải có đầy đủ tinh thần lực để khai phá trí tuệ của Hồn Linh mới được.
Ở những phương diện này, Đường Vũ Lân không thể nghi ngờ là được trời cao ưu ái, vượt xa người thường.
Hào quang nhàn nhạt lấp loá, trên mặt Đường Vũ Lân toát ra một ít thần quang lạnh lẽo, hai tay hợp lại ở trước ngực, mỗi một lần ánh sáng trong mắt lấp loá, không khí đều sẽ nhẹ nhàng vặn vẹo một chút. Lam Ngân Thảo lần thứ hai chen chúc mà ra, như từng con rắn dài vậy, vung vẩy bên trong căn phòng tu luyện chuyên dụng. Toàn thân bọn chúng có màu vàng nhạt, hoa văn bên ngoài lớp vỏ cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Khiêu chiến cùng với năm thứ ba, không biết có thể làm tới trình độ nào, nỗ lực giành thắng lợi là được!
Bất quá, trước đó, trước tiên cần cảm thụ một chút lạc thú được điều khiển Cơ Giáp đã! Hành trình đi bằng Cơ Giáp đi tới Thiên Đấu Thành lần này, Đường Vũ Lân vô cùng chờ mong. Đây là lần đầu tiên hắn điều khiển Cơ Giáp đi xa nhà, huống chi còn có Cổ Nguyệt bầu bạn.
Rời khỏi phòng tu luyện chuyên dụng, Đường Vũ Lân trở về ký túc xá công đọc sinh.
Lúc này thời gian còn sớm, chính là sáng sớm. Vừa vào sân, Đường Vũ Lân liền nhìn thấy Tạ Giải đang ở nơi đó ra sức quét rác.
Tạ Giải quét rác thực sự rất chăm chú, Đường Vũ Lân đi tới, hắn cũng không phát hiện ra.
Nhìn dáng vẻ ân cần này của hắn, trên mặt Đường Vũ Lân không khỏi hiện ra một nụ cười. Cái tên này, cũng thật là kiên trì mà! Chỉ là không biết hắn kiên trì như vậy có thể làm Nguyên Ân cảm động hay không? Cùng với thực lực tăng lên, sự tự tin của hắn xem ra càng ngày càng đầy đủ nhỉ?
Tạ Giải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Vũ Lân, "Ngày hôm nay về sớm nhỉ! Nghỉ ngơi à, không phải là nên tu luyện nhiều hơn một chút rồi mới trở về sao?" Thời gian tu luyện Tử Cực Ma Đồng vừa mới qua mà thôi. Hiển nhiên Đường Vũ Lân là sau khi tu luyện Tử Cực Ma Đồng xong liền trực tiếp trở về.
Đường Vũ Lân nói: "Ngày hôm nay ta phải đi ra ngoài một chuyến, vì lẽ đó về sớm một chút. Ta đi đến Thiên Đấu Thành, ngươi có muốn mua cái gì không?"
Tạ Giải xua xua tay, tiếp tục quét rác, "Sử Lai Khắc Thành chúng ta cái gì không có? Không cần đâu!"
Đường Vũ Lân cười cười, đi tới trước cửa phòng Cổ Nguyệt, gõ nhẹ mấy lần ở trên cửa phòng.
Vào lúc này, Hứa Tiểu Ngôn và Diệp Tinh Lan khẳng định cũng đã dậy, bởi vì các nàng sáng sớm cũng phải tu luyện Tử Cực Ma Đồng, tự nhiên cũng không sợ làm ảnh hưởng đến bọn họ nghỉ ngơi.
Cửa mở, quả nhiên, Hứa Tiểu Ngôn nhô đầu ra.
"Ồ, lớp trưởng, làm sao ngươi lại đến sớm như thế? Có chuyện gì?"
Đường Vũ Lân cười nói: "Ta tìm Cổ Nguyệt, nàng đã dậy chưa?"
"Ưm, dậy rồi." Âm thanh Cổ Nguyệt từ bên trong cửa truyền đến, Hứa Tiểu Ngôn hì hì nở nụ cười, liền rúc đầu vào, Cổ Nguyệt đẩy cửa đi ra.
Nhìn thấy Cổ Nguyệt trước mặt, Đường Vũ Lân không khỏi hơi ngẩn ngơ.
Mái tóc dài màu đen quấn quanh sau gáy, cột thành một cái đuôi ngựa, tràn ngập sức sống thanh xuân. Áo màu trắng liền quần, không dính một hạt bụi, không có trang sức gì. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho ánh mắt hắn nhìn đến sảng sảng khoái khoái.
Cùng với tuổi tác tăng lên, thiếu nữ đã tiếp cận 15 tuổi càng ngày càng trổ mã, có dáng dấp của một người phụ nữ trưởng thành. Cổ Nguyệt tuy không phải là loại tuyệt mỹ kia, nhưng lại có một loại khí chất kỳ dị khó tả. Vô hình trung sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác cao quý trang nhã.
"Ngày hôm nay thật đẹp." Đường Vũ Lân thấp giọng nói rằng.
Khuôn mặt Cổ Nguyệt hơi đỏ lên, "Ngươi ăn điểm tâm không?" Nàng biết, đối với hắn mà nói, được ăn là một chuyện vô cùng quan trọng.
Đường Vũ Lân lắc đầu nói: "Vẫn còn chưa ăn, còn không phải là liền lập tức đi đón nàng sao? Sau đó chúng ta sẽ đi Đường Môn một chuyến."
"Ừm, vâng!" Cổ Nguyệt gật đầu đáp ứng.
"Chu choa, đây là muốn đi hẹn hò à?" Tiếng trêu ghẹo của Tạ Giải truyền đến.
"Ngươi lo quét rác đi!" Cổ Nguyệt tức giận quát lớn một tiếng.
Lại nói, Tạ Giải vẫn đúng là rất sợ nàng. Có khả năng là từ nhỏ bị đánh mà phát sợ, cũng có khả năng là bởi vì ngày hôm qua Cổ Nguyệt bạo phát mà sợ rồi. Ở trước mặt Cổ Nguyệt, hắn thật sự không dám nhảy nhót.
Khu tu luyện chuyên dụng.
Đường Vũ Lân khoanh chân ngồi ở chỗ đó, xung quanh cơ thể, có một vầng sáng xanh lam nhàn nhạt quanh quẩn. Từng cây Lam Ngân Thảo cứ như thể những con rắn nhỏ, đong đưa ở bên cạnh hắn.
Kim Ngữ cứ như vậy yên tĩnh nằm rạp ở nơi đó, trên thân thể màu vàng, tương tự cũng có quang văn màu xanh lam. Vóc người nó so với trước đây còn to lớn hơn mấy phần, chiều dài hiện tại đã vượt quá 1m50. Tuy rằng vẫn tinh tế như trước, nhưng khí tức lại rõ ràng thâm trầm hơn rất nhiều, màu sắc của vảy cũng trở nên càng thêm diễm lệ.
Là Hồn Linh đầu tiên của Đường Vũ Lân, cũng là Hồn Linh duy nhất hiện nay của hắn, theo tu vi của Đường Vũ Lân, sự phát triển của nó cũng rất là nhanh chóng.
Tinh hoa Kim Long Vương mà Đường Vũ Lân hấp thu có một phần bị nó đồng hóa, hấp thu, cho nên mới khiến cho một Phế Hồn Linh như nó từ từ biến hóa, xuất hiện dị biến tốt. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng tương đương đã có được huyết thống của Kim Long Vương.
Vì lẽ đó, khi số Hồn Hoàn của Đường Vũ Lân tăng lên, đồng thời hồn lực tăng lên, tất nhiên sẽ có trợ giúp đối với nó. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là lượng huyết mạch lực tăng cường của Đường Vũ Lân. Mỗi một lần đột phá phong ấn, hấp thu tinh hoa Kim Long Vương, tương đương với trợ giúp Kim Ngữ tiến hóa một lần.
Đối với chuyện này, chính bản thân Đường Vũ Lân biết được vô cùng rõ ràng. Đặc biệt là sau khi đột phá phong ấn lần thứ tư, Đường Vũ Lân kinh ngạc phát hiện, trí tuệ của Kim Ngữ tiến bộ hơn rất nhiều, tâm linh tương thông với mình cũng càng thêm trực tiếp hơn.
Bình thường mà nói, Hồn Linh cũng có thể mượn dùng hồn lực của kí chủ để sử dụng hồn kỹ, chỉ là uy lực không mạnh bằng Hồn Sư trực tiếp sử dụng. Bởi vậy Hồn Sư và Hồn Linh bình thường đều trực tiếp tiến hành chiến đấu.
Nhưng trên người Kim Ngữ lại xuất hiện một số biến hóa kỳ dị, sau khi Đường Vũ Lân đột phá đạo phong ấn thứ tư lần này, Kim Ngữ ngoại trừ có thể đủ khả năng sử dụng mấy hồn kỹ của Lam Ngân Thảo với uy lực khoảng 50% ra, lại có thêm một cái Huyết Thống Hồn Kỹ mà nó có thể đơn độc sử dụng. Cũng tương tự như Đường Vũ Lân, chính là Hoàng Kim Long Thể. Có thể trong nháy mắt tăng cường rất lớn cường độ thân thể của nó với Hoàng Kim Long Thể.
Hơn nữa, thứ tiêu hao chính là khí tức huyết mạch của nó. Khí tức huyết mạch của nó nếu bị tiêu hao, cần ở trên người Đường Vũ Lân ôn dưỡng. Lượng cơm ăn của Đường Vũ Lân lại có sự tăng lên, có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì nhu cầu của Kim Ngữ đối với huyết mạch của hắn càng ngày càng lớn.
Quay chung quanh cơ thể Đường Vũ Lân, hấp thu gợn sóng hồn lực và khí tức huyết thống trên người hắn tỏa ra, Kim Ngữ nhìn qua có vẻ lười biếng. Đầu nó nhẹ nhàng dựa ở trên bắp đùi Đường Vũ Lân. Ai nói loài rắn là động vật máu lạnh? Chí ít lúc này trong ánh mắt Kim Ngữ, tràn ngập một sự thân thiết rõ ràng, cứ như thể một đứa bé đầy yêu thương quấn quít quanh người cha mẹ.
Trước ngực Đường Vũ Lân đột nhiên nhô lên, hít sâu một hơi thở, từng cây Lam Ngân Thảo tự do đong đưa này đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, mỗi một cây Lam Ngân Thảo đều tỏa ra kim quang óng ánh. Cũng giống như Kim Ngữ, Lam Ngân Thảo của Đường Vũ Lân cũng tiếp tục tiến hóa, cũng đồng dạng là bởi vì năng lực huyết thống Kim Long Vương của hắn đấy!
Từng cây dây leo so với trước đây càng thêm cường tráng hơn, màu sắc càng thêm diễm lệ, loáng thoáng, đã có nhiều hơn mấy phần khí tức vương giả. Đây là khí tức vương giả do huyết thống Kim Long Vương mang đến, đề cao Võ Hồn Lam Ngân Thảo đối với thực vật hệ, để nó tỏa ra gợn sóng khí tức giống như khí tức của vương giả trong số quần thể Lam Ngân Thảo.
Một cái hít vào thật sâu này kéo dài tận mấy phút đồng hồ, hơi thở chậm rãi của Đường Vũ Lân, hít vào thật sâu, từ từ thở nhẹ, chính là phương pháp nén khí của Huyền Thiên Công.
Một lát sau, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, hai con mắt sáng loáng, hết thảy Lam Ngân xung quanh cơ thể Thảo tất cả đều được lặng yên thu hồi, chỉ có Kim Ngữ có chút không nỡ lòng rời bỏ bò lên trên, quấn quanh ở trên cổ hắn, phần đầu dụi dụi ở trên gò má hắn, một bộ dáng vẻ đầy thân thiết.
Trên mặt Đường Vũ Lân lộ ra nét mỉm cười, nhẹ nhàng xoa xoa thân thể trơn bóng lạnh lẽo của Kim Ngữ, một người một rắn tâm ý tương thông, "Được rồi, đồng ý với ngươi, cứ ở bên ngoài lâu hơn cũng được."
Kim Ngữ hướng về Đường Vũ Lân lắc đầu một cái, kim quang lóe lên, lặng yên dung nhập vào trong thân thể Đường Vũ Lân. Ở trong quá trình dung hợp, nó cứ như là đã hóa thành một hình xăm màu vàng trên người Đường Vũ Lân, lặng yên ghi dấu ấn thật sâu lên cơ thể. Quang văn lại từ từ biến mất, huyền diệu dị thường.
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện ở trên mặt Đường Vũ Lân.
Hắn và Kim Ngữ càng ngày càng ăn ý, chỉ cần thêm một quãng thời gian, nói không chừng Kim Ngữ liền có thể nắm giữ một năng lực tác chiến của mình. Hồn Linh chỉ có sau khi đạt đến cấp bậc kia, mới có thể chân chính trợ giúp Hồn Sư ở trong chiến đấu.
Nguyên Ân Dạ Huy cũng tốt, Cổ Nguyệt cũng được, các nàng cũng đều có Hồn Linh. Nhưng ở trong chiến đấu lại ít có người sẽ phóng thích Hồn Linh của mình ra, cũng là bởi vì trợ lực của Hồn Linh khi ở trong cơ thể mình đối với các nàng sẽ là lớn hơn.
Hồn Sư chỉ sau khi vượt quá cảnh giới tứ hoàn, trí tuệ của Hồn Linh mới sẽ từng bước được hoàn toàn mở ra, hơn nữa còn phải là Thiên Niên Hồn Linh trở lên mới có thể. Mà muốn có sức chiến đấu trực tiếp, không cần Hồn Sư khống chế, sẽ cần một thời gian dài hơn để bồi dưỡng. Một khi bồi dưỡng thành công, như vậy, Hồn Linh nói theo một ý nghĩa nào đó, chính là một phân thân của Hồn Sư, sẽ có thể trợ giúp Hồn Sư ở một trình độ rất lớn ở trong chiến đấu.
Đây cũng là chỗ mạnh mẽ của tứ hoàn Hồn Tông trở lên. Đương nhiên, đối với Hồn Sư phổ thông mà nói, trong tình huống bình thường muốn đạt đến trình độ Hồn Linh một mình xuất chiến, ít nhất phải đến cấp độ Hồn Vương mới được.
Bồi dưỡng Hồn Linh cần huyết mạch lực của bản thân đủ mạnh, đủ dồi dào, cũng cần có hồn lực đủ mạnh để chống đỡ, đồng thời, còn phải có đầy đủ tinh thần lực để khai phá trí tuệ của Hồn Linh mới được.
Ở những phương diện này, Đường Vũ Lân không thể nghi ngờ là được trời cao ưu ái, vượt xa người thường.
Hào quang nhàn nhạt lấp loá, trên mặt Đường Vũ Lân toát ra một ít thần quang lạnh lẽo, hai tay hợp lại ở trước ngực, mỗi một lần ánh sáng trong mắt lấp loá, không khí đều sẽ nhẹ nhàng vặn vẹo một chút. Lam Ngân Thảo lần thứ hai chen chúc mà ra, như từng con rắn dài vậy, vung vẩy bên trong căn phòng tu luyện chuyên dụng. Toàn thân bọn chúng có màu vàng nhạt, hoa văn bên ngoài lớp vỏ cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Khiêu chiến cùng với năm thứ ba, không biết có thể làm tới trình độ nào, nỗ lực giành thắng lợi là được!
Bất quá, trước đó, trước tiên cần cảm thụ một chút lạc thú được điều khiển Cơ Giáp đã! Hành trình đi bằng Cơ Giáp đi tới Thiên Đấu Thành lần này, Đường Vũ Lân vô cùng chờ mong. Đây là lần đầu tiên hắn điều khiển Cơ Giáp đi xa nhà, huống chi còn có Cổ Nguyệt bầu bạn.
Rời khỏi phòng tu luyện chuyên dụng, Đường Vũ Lân trở về ký túc xá công đọc sinh.
Lúc này thời gian còn sớm, chính là sáng sớm. Vừa vào sân, Đường Vũ Lân liền nhìn thấy Tạ Giải đang ở nơi đó ra sức quét rác.
Tạ Giải quét rác thực sự rất chăm chú, Đường Vũ Lân đi tới, hắn cũng không phát hiện ra.
Nhìn dáng vẻ ân cần này của hắn, trên mặt Đường Vũ Lân không khỏi hiện ra một nụ cười. Cái tên này, cũng thật là kiên trì mà! Chỉ là không biết hắn kiên trì như vậy có thể làm Nguyên Ân cảm động hay không? Cùng với thực lực tăng lên, sự tự tin của hắn xem ra càng ngày càng đầy đủ nhỉ?
Tạ Giải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Vũ Lân, "Ngày hôm nay về sớm nhỉ! Nghỉ ngơi à, không phải là nên tu luyện nhiều hơn một chút rồi mới trở về sao?" Thời gian tu luyện Tử Cực Ma Đồng vừa mới qua mà thôi. Hiển nhiên Đường Vũ Lân là sau khi tu luyện Tử Cực Ma Đồng xong liền trực tiếp trở về.
Đường Vũ Lân nói: "Ngày hôm nay ta phải đi ra ngoài một chuyến, vì lẽ đó về sớm một chút. Ta đi đến Thiên Đấu Thành, ngươi có muốn mua cái gì không?"
Tạ Giải xua xua tay, tiếp tục quét rác, "Sử Lai Khắc Thành chúng ta cái gì không có? Không cần đâu!"
Đường Vũ Lân cười cười, đi tới trước cửa phòng Cổ Nguyệt, gõ nhẹ mấy lần ở trên cửa phòng.
Vào lúc này, Hứa Tiểu Ngôn và Diệp Tinh Lan khẳng định cũng đã dậy, bởi vì các nàng sáng sớm cũng phải tu luyện Tử Cực Ma Đồng, tự nhiên cũng không sợ làm ảnh hưởng đến bọn họ nghỉ ngơi.
Cửa mở, quả nhiên, Hứa Tiểu Ngôn nhô đầu ra.
"Ồ, lớp trưởng, làm sao ngươi lại đến sớm như thế? Có chuyện gì?"
Đường Vũ Lân cười nói: "Ta tìm Cổ Nguyệt, nàng đã dậy chưa?"
"Ưm, dậy rồi." Âm thanh Cổ Nguyệt từ bên trong cửa truyền đến, Hứa Tiểu Ngôn hì hì nở nụ cười, liền rúc đầu vào, Cổ Nguyệt đẩy cửa đi ra.
Nhìn thấy Cổ Nguyệt trước mặt, Đường Vũ Lân không khỏi hơi ngẩn ngơ.
Mái tóc dài màu đen quấn quanh sau gáy, cột thành một cái đuôi ngựa, tràn ngập sức sống thanh xuân. Áo màu trắng liền quần, không dính một hạt bụi, không có trang sức gì. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại khiến cho ánh mắt hắn nhìn đến sảng sảng khoái khoái.
Cùng với tuổi tác tăng lên, thiếu nữ đã tiếp cận 15 tuổi càng ngày càng trổ mã, có dáng dấp của một người phụ nữ trưởng thành. Cổ Nguyệt tuy không phải là loại tuyệt mỹ kia, nhưng lại có một loại khí chất kỳ dị khó tả. Vô hình trung sẽ làm cho người ta có một loại cảm giác cao quý trang nhã.
"Ngày hôm nay thật đẹp." Đường Vũ Lân thấp giọng nói rằng.
Khuôn mặt Cổ Nguyệt hơi đỏ lên, "Ngươi ăn điểm tâm không?" Nàng biết, đối với hắn mà nói, được ăn là một chuyện vô cùng quan trọng.
Đường Vũ Lân lắc đầu nói: "Vẫn còn chưa ăn, còn không phải là liền lập tức đi đón nàng sao? Sau đó chúng ta sẽ đi Đường Môn một chuyến."
"Ừm, vâng!" Cổ Nguyệt gật đầu đáp ứng.
"Chu choa, đây là muốn đi hẹn hò à?" Tiếng trêu ghẹo của Tạ Giải truyền đến.
"Ngươi lo quét rác đi!" Cổ Nguyệt tức giận quát lớn một tiếng.
Lại nói, Tạ Giải vẫn đúng là rất sợ nàng. Có khả năng là từ nhỏ bị đánh mà phát sợ, cũng có khả năng là bởi vì ngày hôm qua Cổ Nguyệt bạo phát mà sợ rồi. Ở trước mặt Cổ Nguyệt, hắn thật sự không dám nhảy nhót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.