Chương 586: Đặc huấn giai đoạn thứ hai?
Đường Gia Tam Thiểu
22/04/2019
Hai sức mạnh tách ra, lại có thể đơn độc điều động một ít năng lực khác của hắn. Thí dụ như năng lực có liên quan đến huyết thống Kim Long Vương, hồn lực liền không thể dính líu vào, chỉ có thể thuần túy dùng huyết mạch lực để điều động.
Bởi vậy, ở trong quá trình đoán tạo, Đường Vũ Lân không chỉ tu luyện Đoán Tạo Thuật của mình, mà đồng thời, cũng đang cảm thụ sự biến hóa của bản thân cũng như độ thuần thục và năng lực mới mà sau khi thăng cấp đến tứ hoàn đem lại.
Chuyện này đối với hắn mà nói, mới thật sự là quan trọng nhất.
Đến thời điểm chạng vạng, Đường Vũ Lân kéo tấm thân uể oải trở lại khoang thuyền. Ăn xong cơm tối, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành.
Nằm vật ở trên giường, toàn thân thả lỏng.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu.
Cho tới nay, hắn đều luôn khắc khổ tu luyện, không ngừng phát triển chính mình, đều sẽ luôn cảm thấy chính mình chưa đủ tốt, đều sẽ thấy những người mạnh hơn chính mình, đều luôn đuổi theo bước chân của các đồng đội.
Mà khi hắn bình ổn lại tâm tình, tình cờ dừng chân quay đầu nhìn lại, liền sẽ phát hiện, sự nỗ lực của chính mình cũng không hề uổng phí. Bước tiến của mình trước sau vẫn rất nhanh.
Lại như thời điểm lúc trước hắn bắt đầu rèn luyện, thời điểm mới biết đến các bạn cũ ngày xưa như Trương Dương Tử, Vương Kim Tỳ, hiện tại đã sớm bị hắn kéo dài khoảng cách.
Trong lúc vô tình, mình đã sắp trở thành một người có khả năng tiến vào Nội viện của Sử Lai Khắc học viện. Trở thành thành viên Đấu Hồn Đường của Đường Môn. Thậm chí là đệ tử Tông chủ Bản Thể Tông.
Thế giới này kỳ diệu biết bao nhiêu!
Hắn đột nhiên cảm giác được hạnh phúc.
Định nghĩa của mỗi người đối với hạnh phúc đều có sự khác biệt.
Có người cho rằng, tri túc thường nhạc là hạnh phúc.
Có người cho rằng, nhẹ nhàng là hạnh phúc.
Nhưng Đường Vũ Lân lại nương theo sự trưởng thành của mình dần dần biết được, hai loại này, đều không phải là loại hạnh phúc mình mong muốn.
Hạnh phúc của hắn bắt nguồn từ thực lực, bắt nguồn từ sự khát khao không ngừng đối với thực lực, đối với nấc thang càng cao hơn, xa hơn.
Hắn còn mơ hồ nhớ tới, khi còn bé phụ thân đã từng nói với hắn.
Tri túc thường nhạc có thể khiến cho người ta hạnh phúc một đời, nhưng đây là hạnh phúc tầm thường. Chỉ có lòng tham không đáy mới sẽ mang lại cho người ta động lực, tham lam khiến cho người ta đi tới, chăm chỉ khiến cho người ta tiến bộ.
Có lẽ 99% thiên phú sẽ mang đến chính là vô số cơ duyên. Nhưng nếu như không có 1% nỗ lực kia, hết thảy đều là uổng phí.
Mãi đến tận hiện tại Đường Vũ Lân mới thật sự hiểu được ý tứ của phụ thân. Vì lẽ đó, hắn có tham vọng, một tham vọng theo đuổi sự cường đại, theo đuổi cảm giác thành công một lần lại một lần. Bởi vì, mục tiêu của hắn là, trời cao biển rộng!
"Ầm!" trong một tiếng vang nhẹ, Đường Vũ Lân hầu như là theo bản năng nhảy lên, trực tiếp từ trên giường nhảy dựng xuống đất.
Cửa ban công mở ra, hai tay cắm ở trong túi quần, Mục Dã đang tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Xem ra, ngươi cũng không hề tự mãn. Cũng không tệ." Mục Dã hướng về Đường Vũ Lân gật gật đầu.
Nhìn vị lão sư trước mặt ban ngày uy hiếp Hung Thú, Đường Vũ Lân không khỏi có chút hoảng hốt, thậm chí có chút không dám tin tưởng. Một người mạnh mẽ như vậy, vậy mà lại là lão sư của chính mình!
"Lão sư." Đường Vũ Lân cung kính hướng về Mục Dã hành lễ.
"Không dễ dàng! Cuối cùng cũng coi như là có chút mùi vị chân thành. Đi thôi!" Mục Dã hướng về Đường Vũ Lân vẫy vẫy tay.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, "Đi đâu, làm gì cơ?"
Mục Dã nói: "Huấn luyện!"
Đường Vũ Lân giật mình nói: "Không phải đã kết thúc rồi sao? Võ Hồn của con cũng đã hoàn thành thức tỉnh lần hai!"
Mục Dã nói như đúng rồi: "Ai nói cho ngươi là đã kết thúc? Cái kia bất quá chỉ là huấn luyện giai đoạn thứ nhất mà thôi, là đơn giản nhất. Lập tức ngươi sẽ phải bắt đầu, là huấn luyện giai đoạn thứ hai. Lẽ nào ngươi muốn lười biếng hay sao?"
Khóe miệng Đường Vũ Lân có chút co giật. Mà! Thôi? Lại còn ‘mà thôi’? Dằn vặt trong 49 ngày sinh tử kia, vậy còn là ‘mà thôi’ sao?
"Lão sư, ngài không cảm thấy hẳn là đồ đệ bảo bối của ngài nên được nghỉ ngơi cho tốt một chút hay không? Thả lỏng tinh thần hợp lý cũng sẽ giúp việc tu luyện tiến bộ." Đường Vũ Lân nghiêm túc nói.
"Đó là nói người bình thường, ngươi là người bình thường sao? Ngươi chính là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện. Đừng nói nhảm nữa, đi!" Vừa nói, Mục Dã lướt người tới, vung một cái liền tóm lấy Đường Vũ Lân. Sau một khắc, hai người cũng đã lại lênh đênh trên mặt biển.
"Lão sư, có thể không cần tàn nhẫn như vậy hay không?" Đường Vũ Lân kêu rên.
"Bớt dùng bài này, không tàn nhẫn ngươi có thể thành tài sao? Sư tổ ngươi năm đó đã nói, nếu như sớm tàn nhẫn hơn với ta một vài năm, nói không chừng ta đã có thể trở thành cường giả chân chính."
Đường Vũ Lân mặt đầy bất đắc dĩ, diễn kịch ở trước mặt lão sư, xem ra là sẽ không có hiệu quả gì. Đã như vậy, thì cố gắng lên! Trên thực tế, hắn cũng không hề có ý muốn thật sự lười biếng.
Khiến Đường Vũ Lân có chút bất ngờ chính là, lần này Mục Dã cũng không hề dẫn hắn rời xa khỏi thuyền lớn.
"Mục tiêu của 49 ngày tu luyện đầu tiên, chủ yếu là nhằm nghiền ép năng lực bên trong, áp bức ra tiềm năng của ngươi. Do đó sau khi hoàn thành kích phát thức tỉnh Võ Hồn lần hai và điều chỉnh toàn thể bên trong, hiện bước đi này cần hoàn thành, chính là rèn luyện từ bên ngoài đối với ngươi. Cường độ thân thể ngươi có thiên phú dị bẩm, sức mạnh huyết thống vô cùng tốt. Vì lẽ đó, ta đã giúp ngươi nghĩ ra một ý kiến hay. Tuyệt đối sẽ giúp ngươi cảm thấy rất vui vẻ."
Không biết tại sao, sau khi nghe xong Mục Dã nói câu này, Đường Vũ Lân có một loại cảm giác lông tơ dựng đứng.
Vui vẻ? Vui vẻ gì cơ?
Một sợi dây thừng không biết làm bằng vật liệu gì trói chặt hai tay Đường Vũ Lân, một đầu khác của dây thừng, quăng ra thật xa buộc lấy phần đuôi của thuyền lớn Viễn Dương Cự Luân. Sau đó, Đường Vũ Lân trôi nổi trên mặt biển, trở thành một vật lơ lửng bị kéo đi.
Thoạt nhìn qua, tốc độ di chuyển của con thuyền cũng không nhanh bao nhiêu, nhưng sau khi bị buộc vào đuôi thuyền kéo đi, cảm giác kia lại hoàn toàn khác nhau.
Không có hai tay để giúp cân bằng, muốn đứng lên là tuyệt đối không thể.
Đường Vũ Lân thậm chí còn chưa kịp nói ra một câu phản đối, hắn cũng đã bị kéo vun vút ở trên mặt biển.
Thân thể không ngừng bị đập vào trong nước biển, hứng chịu sóng lớn vỗ tới, rồi lại bị hung hãn kéo đi, rồi lại đập vào trên mặt biển.
Nhìn từ đàng xa, hắn chỉ bất quá là một chấm đen nhỏ bé chập chùng lên xuống mà thôi.
Biển cả lại không có bất kỳ quy luật hay nhịp điệu gì, chìm chìm nổi nổi, không ngừng xung kích và ma sát.
Càng thốn hơn chính là, Mục Dã còn trực tiếp phong tỏa hồn lực và huyết mạch lực của Đường Vũ Lân, khiến cho hắn không cách nào điều động năng lượng bên trong để chống đỡ cơ thể.
"Đây cũng là một loại đoán tạo, là biển rộng đang rèn giũa thân thể của ngươi!"
"Lão sư...giai đoạn...thứ hai...này kéo dài....bao lâu vậy!" Âm thanh của Đường Vũ Lân đứt quãng bên trong từng cơn sóng biển.
"Mãi cho đến khi tới Tinh La Đại Lục."
Đén thời điểm Đường Vũ Lân trở về phòng, cả người đã hoàn toàn xụi lơ. Đó là chuyện của một canh giờ sau.
Thông qua những ngày qua, sự thấu hiểu của Mục Dã đối với tình hình cơ thể của hắn đã vô cùng sâu. Thời điểm kết thúc đều là khi hắn đạt đến giới hạn cuối cùng mà hắn có thể chịu đựng. Mà Đường Vũ Lân cũng không khiến cho ông thất vọng.
Mấy tiếng chìm nổi ở trên mặt biển, toàn thân Đường Vũ Lân đã sớm sưng tấy hết cả lên. Mục Dã cũng không hề giải trừ phong tỏa đối với hồn lực và huyết mạch lực trong cơ thể hắn, mà lại trước tiên dùng thuốc nước đặc chế của Bản Thể Tông bôi lên cơ thể hắn, sau đó mới mở phong ấn ra. Đồng thời nghiêm khắc yêu cầu hắn khoanh chân tu luyện.
Cuộc sống đau khổ như vậy, vừa mới chỉ bắt đầu!
Mỗi ngày hầu như Đường Vũ Lân đều là vượt qua bên trong nước sôi lửa bỏng, quả nhiên là mãi cho đến Tinh La Đại Lục.
Thời điểm phía xa xa chân trời xuất hiện một đường thẳng màu đen, Đường Vũ Lân cảm động suýt nữa khóc lên. Cuối cùng cũng coi như là gắng gượng vượt qua!
Tiếng hoan hô cũng đồng dạng phát ra từ trong miệng đám người Tinh La Đại Lục, đối với bọn họ mà nói, về nhà rồi!
Nhìn từ đàng xa, bãi biển Tinh La Đại Lục tựa hồ cũng không hề có sự khác biệt so với Đấu La Đại Lục. Thậm chí phong cách kiến trúc bến tàu xa xa, cũng chỉ là hơi có sự khác biệt mà thôi.
Nghi thức hoan nghênh long trọng gì gì đó đối với mọi người Sử Lai Khắc học viện mà nói bất quá chỉ là một khúc nhạc dạo. Mà hai sứ đoàn sau khi trải qua một đoạn đường cùng nhau, rốt cục cũng tách ra.
Sứ đoàn phía Tinh La Đại Lục trực tiếp giải tán, nghỉ ngơi. Mà lữ trình đến xứ lạ phương xa của sứ đoàn Đấu La Đại Lục chỉ vừa mới bắt đầu.
"Đây là lịch trình tiếp theo của chúng ta. Trước tiên chúng ta sẽ đến Tinh La Thành, thủ đô của Tinh La đế quốc thuộc Tinh La Đại Lục, tiến hành một loạt thi đấu giao lưu. Đối tượng giao lưu chủ yếu là đội đại biểu của Tinh La Hoàng Gia học viện. Sau đó chúng ta sẽ đi tới..."
Bởi vậy, ở trong quá trình đoán tạo, Đường Vũ Lân không chỉ tu luyện Đoán Tạo Thuật của mình, mà đồng thời, cũng đang cảm thụ sự biến hóa của bản thân cũng như độ thuần thục và năng lực mới mà sau khi thăng cấp đến tứ hoàn đem lại.
Chuyện này đối với hắn mà nói, mới thật sự là quan trọng nhất.
Đến thời điểm chạng vạng, Đường Vũ Lân kéo tấm thân uể oải trở lại khoang thuyền. Ăn xong cơm tối, hiện tại hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành.
Nằm vật ở trên giường, toàn thân thả lỏng.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu.
Cho tới nay, hắn đều luôn khắc khổ tu luyện, không ngừng phát triển chính mình, đều sẽ luôn cảm thấy chính mình chưa đủ tốt, đều sẽ thấy những người mạnh hơn chính mình, đều luôn đuổi theo bước chân của các đồng đội.
Mà khi hắn bình ổn lại tâm tình, tình cờ dừng chân quay đầu nhìn lại, liền sẽ phát hiện, sự nỗ lực của chính mình cũng không hề uổng phí. Bước tiến của mình trước sau vẫn rất nhanh.
Lại như thời điểm lúc trước hắn bắt đầu rèn luyện, thời điểm mới biết đến các bạn cũ ngày xưa như Trương Dương Tử, Vương Kim Tỳ, hiện tại đã sớm bị hắn kéo dài khoảng cách.
Trong lúc vô tình, mình đã sắp trở thành một người có khả năng tiến vào Nội viện của Sử Lai Khắc học viện. Trở thành thành viên Đấu Hồn Đường của Đường Môn. Thậm chí là đệ tử Tông chủ Bản Thể Tông.
Thế giới này kỳ diệu biết bao nhiêu!
Hắn đột nhiên cảm giác được hạnh phúc.
Định nghĩa của mỗi người đối với hạnh phúc đều có sự khác biệt.
Có người cho rằng, tri túc thường nhạc là hạnh phúc.
Có người cho rằng, nhẹ nhàng là hạnh phúc.
Nhưng Đường Vũ Lân lại nương theo sự trưởng thành của mình dần dần biết được, hai loại này, đều không phải là loại hạnh phúc mình mong muốn.
Hạnh phúc của hắn bắt nguồn từ thực lực, bắt nguồn từ sự khát khao không ngừng đối với thực lực, đối với nấc thang càng cao hơn, xa hơn.
Hắn còn mơ hồ nhớ tới, khi còn bé phụ thân đã từng nói với hắn.
Tri túc thường nhạc có thể khiến cho người ta hạnh phúc một đời, nhưng đây là hạnh phúc tầm thường. Chỉ có lòng tham không đáy mới sẽ mang lại cho người ta động lực, tham lam khiến cho người ta đi tới, chăm chỉ khiến cho người ta tiến bộ.
Có lẽ 99% thiên phú sẽ mang đến chính là vô số cơ duyên. Nhưng nếu như không có 1% nỗ lực kia, hết thảy đều là uổng phí.
Mãi đến tận hiện tại Đường Vũ Lân mới thật sự hiểu được ý tứ của phụ thân. Vì lẽ đó, hắn có tham vọng, một tham vọng theo đuổi sự cường đại, theo đuổi cảm giác thành công một lần lại một lần. Bởi vì, mục tiêu của hắn là, trời cao biển rộng!
"Ầm!" trong một tiếng vang nhẹ, Đường Vũ Lân hầu như là theo bản năng nhảy lên, trực tiếp từ trên giường nhảy dựng xuống đất.
Cửa ban công mở ra, hai tay cắm ở trong túi quần, Mục Dã đang tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Xem ra, ngươi cũng không hề tự mãn. Cũng không tệ." Mục Dã hướng về Đường Vũ Lân gật gật đầu.
Nhìn vị lão sư trước mặt ban ngày uy hiếp Hung Thú, Đường Vũ Lân không khỏi có chút hoảng hốt, thậm chí có chút không dám tin tưởng. Một người mạnh mẽ như vậy, vậy mà lại là lão sư của chính mình!
"Lão sư." Đường Vũ Lân cung kính hướng về Mục Dã hành lễ.
"Không dễ dàng! Cuối cùng cũng coi như là có chút mùi vị chân thành. Đi thôi!" Mục Dã hướng về Đường Vũ Lân vẫy vẫy tay.
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, "Đi đâu, làm gì cơ?"
Mục Dã nói: "Huấn luyện!"
Đường Vũ Lân giật mình nói: "Không phải đã kết thúc rồi sao? Võ Hồn của con cũng đã hoàn thành thức tỉnh lần hai!"
Mục Dã nói như đúng rồi: "Ai nói cho ngươi là đã kết thúc? Cái kia bất quá chỉ là huấn luyện giai đoạn thứ nhất mà thôi, là đơn giản nhất. Lập tức ngươi sẽ phải bắt đầu, là huấn luyện giai đoạn thứ hai. Lẽ nào ngươi muốn lười biếng hay sao?"
Khóe miệng Đường Vũ Lân có chút co giật. Mà! Thôi? Lại còn ‘mà thôi’? Dằn vặt trong 49 ngày sinh tử kia, vậy còn là ‘mà thôi’ sao?
"Lão sư, ngài không cảm thấy hẳn là đồ đệ bảo bối của ngài nên được nghỉ ngơi cho tốt một chút hay không? Thả lỏng tinh thần hợp lý cũng sẽ giúp việc tu luyện tiến bộ." Đường Vũ Lân nghiêm túc nói.
"Đó là nói người bình thường, ngươi là người bình thường sao? Ngươi chính là tiểu quái vật của Sử Lai Khắc học viện. Đừng nói nhảm nữa, đi!" Vừa nói, Mục Dã lướt người tới, vung một cái liền tóm lấy Đường Vũ Lân. Sau một khắc, hai người cũng đã lại lênh đênh trên mặt biển.
"Lão sư, có thể không cần tàn nhẫn như vậy hay không?" Đường Vũ Lân kêu rên.
"Bớt dùng bài này, không tàn nhẫn ngươi có thể thành tài sao? Sư tổ ngươi năm đó đã nói, nếu như sớm tàn nhẫn hơn với ta một vài năm, nói không chừng ta đã có thể trở thành cường giả chân chính."
Đường Vũ Lân mặt đầy bất đắc dĩ, diễn kịch ở trước mặt lão sư, xem ra là sẽ không có hiệu quả gì. Đã như vậy, thì cố gắng lên! Trên thực tế, hắn cũng không hề có ý muốn thật sự lười biếng.
Khiến Đường Vũ Lân có chút bất ngờ chính là, lần này Mục Dã cũng không hề dẫn hắn rời xa khỏi thuyền lớn.
"Mục tiêu của 49 ngày tu luyện đầu tiên, chủ yếu là nhằm nghiền ép năng lực bên trong, áp bức ra tiềm năng của ngươi. Do đó sau khi hoàn thành kích phát thức tỉnh Võ Hồn lần hai và điều chỉnh toàn thể bên trong, hiện bước đi này cần hoàn thành, chính là rèn luyện từ bên ngoài đối với ngươi. Cường độ thân thể ngươi có thiên phú dị bẩm, sức mạnh huyết thống vô cùng tốt. Vì lẽ đó, ta đã giúp ngươi nghĩ ra một ý kiến hay. Tuyệt đối sẽ giúp ngươi cảm thấy rất vui vẻ."
Không biết tại sao, sau khi nghe xong Mục Dã nói câu này, Đường Vũ Lân có một loại cảm giác lông tơ dựng đứng.
Vui vẻ? Vui vẻ gì cơ?
Một sợi dây thừng không biết làm bằng vật liệu gì trói chặt hai tay Đường Vũ Lân, một đầu khác của dây thừng, quăng ra thật xa buộc lấy phần đuôi của thuyền lớn Viễn Dương Cự Luân. Sau đó, Đường Vũ Lân trôi nổi trên mặt biển, trở thành một vật lơ lửng bị kéo đi.
Thoạt nhìn qua, tốc độ di chuyển của con thuyền cũng không nhanh bao nhiêu, nhưng sau khi bị buộc vào đuôi thuyền kéo đi, cảm giác kia lại hoàn toàn khác nhau.
Không có hai tay để giúp cân bằng, muốn đứng lên là tuyệt đối không thể.
Đường Vũ Lân thậm chí còn chưa kịp nói ra một câu phản đối, hắn cũng đã bị kéo vun vút ở trên mặt biển.
Thân thể không ngừng bị đập vào trong nước biển, hứng chịu sóng lớn vỗ tới, rồi lại bị hung hãn kéo đi, rồi lại đập vào trên mặt biển.
Nhìn từ đàng xa, hắn chỉ bất quá là một chấm đen nhỏ bé chập chùng lên xuống mà thôi.
Biển cả lại không có bất kỳ quy luật hay nhịp điệu gì, chìm chìm nổi nổi, không ngừng xung kích và ma sát.
Càng thốn hơn chính là, Mục Dã còn trực tiếp phong tỏa hồn lực và huyết mạch lực của Đường Vũ Lân, khiến cho hắn không cách nào điều động năng lượng bên trong để chống đỡ cơ thể.
"Đây cũng là một loại đoán tạo, là biển rộng đang rèn giũa thân thể của ngươi!"
"Lão sư...giai đoạn...thứ hai...này kéo dài....bao lâu vậy!" Âm thanh của Đường Vũ Lân đứt quãng bên trong từng cơn sóng biển.
"Mãi cho đến khi tới Tinh La Đại Lục."
Đén thời điểm Đường Vũ Lân trở về phòng, cả người đã hoàn toàn xụi lơ. Đó là chuyện của một canh giờ sau.
Thông qua những ngày qua, sự thấu hiểu của Mục Dã đối với tình hình cơ thể của hắn đã vô cùng sâu. Thời điểm kết thúc đều là khi hắn đạt đến giới hạn cuối cùng mà hắn có thể chịu đựng. Mà Đường Vũ Lân cũng không khiến cho ông thất vọng.
Mấy tiếng chìm nổi ở trên mặt biển, toàn thân Đường Vũ Lân đã sớm sưng tấy hết cả lên. Mục Dã cũng không hề giải trừ phong tỏa đối với hồn lực và huyết mạch lực trong cơ thể hắn, mà lại trước tiên dùng thuốc nước đặc chế của Bản Thể Tông bôi lên cơ thể hắn, sau đó mới mở phong ấn ra. Đồng thời nghiêm khắc yêu cầu hắn khoanh chân tu luyện.
Cuộc sống đau khổ như vậy, vừa mới chỉ bắt đầu!
Mỗi ngày hầu như Đường Vũ Lân đều là vượt qua bên trong nước sôi lửa bỏng, quả nhiên là mãi cho đến Tinh La Đại Lục.
Thời điểm phía xa xa chân trời xuất hiện một đường thẳng màu đen, Đường Vũ Lân cảm động suýt nữa khóc lên. Cuối cùng cũng coi như là gắng gượng vượt qua!
Tiếng hoan hô cũng đồng dạng phát ra từ trong miệng đám người Tinh La Đại Lục, đối với bọn họ mà nói, về nhà rồi!
Nhìn từ đàng xa, bãi biển Tinh La Đại Lục tựa hồ cũng không hề có sự khác biệt so với Đấu La Đại Lục. Thậm chí phong cách kiến trúc bến tàu xa xa, cũng chỉ là hơi có sự khác biệt mà thôi.
Nghi thức hoan nghênh long trọng gì gì đó đối với mọi người Sử Lai Khắc học viện mà nói bất quá chỉ là một khúc nhạc dạo. Mà hai sứ đoàn sau khi trải qua một đoạn đường cùng nhau, rốt cục cũng tách ra.
Sứ đoàn phía Tinh La Đại Lục trực tiếp giải tán, nghỉ ngơi. Mà lữ trình đến xứ lạ phương xa của sứ đoàn Đấu La Đại Lục chỉ vừa mới bắt đầu.
"Đây là lịch trình tiếp theo của chúng ta. Trước tiên chúng ta sẽ đến Tinh La Thành, thủ đô của Tinh La đế quốc thuộc Tinh La Đại Lục, tiến hành một loạt thi đấu giao lưu. Đối tượng giao lưu chủ yếu là đội đại biểu của Tinh La Hoàng Gia học viện. Sau đó chúng ta sẽ đi tới..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.