Chương 215: Khéo léo từ chối mê hoặc
Đường Gia Tam Thiểu
26/05/2018
Vũ Trường Không nói: "Võ Hồn của hắn vốn chỉ là Lam Ngân Thảo bình
thường, Hồn Linh cũng rất yếu. Thế nhưng, trạng thái thân thể của hắn
lại vượt xa những người bình thường. Cho nên ta nói ta không biết, cũng
bởi vì sau khi huyết mạch của hắn biến dị, ảnh hưởng ngược lại đến Võ
Hồn, không chịu ảnh hưởng của Võ Hồn. Càng kỳ dị hơn chính là, huyết
mạch biến dị của hắn tựa hồ lại không có quan hệ gì với Võ Hồn. Tuyệt
nhiên giống với hai loại tồn tại độc lập, nhưng lại không phải Song Sinh Võ Hồn. Tình huống như thế, ta cũng mới lần đầu gặp phải."
"Có muốn dẫn hắn đến học viện hay không? Mời những lão nhân gia tiến hành kiểm tra?" Cô gái tóc trắng mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Vũ Trường Không ngưng lại, nhưng hắn không chút do dự kiên định gật đầu, "Muốn. Nhưng nếu như bọn trẻ muốn gia nhập học viện, nhất định phải bằng bản lĩnh tiến vào, mà không phải là cái gì khác."
Cô gái tóc trắng than nhẹ một tiếng, "Ngươi vẫn còn ghi hận bọn họ sao? Kỳ thực, tình huống ban đầu..."
"Không cần phải nói thêm gì nữa. Ta cũng không có ghi hận ai, nếu như có hận, vậy cũng chỉ là hận chính ta mà thôi. Hiện tại, dù sống nhưng tim ta cũng đã chết. Ta cũng không phải là không nỡ chết theo nàng, mà chỉ là muốn đi tìm phương pháp giúp nàng sống lại." Một nét thống khổ từ trong đáy mắt Vũ Trường Không nghẹn ngào.
"Ngươi thật sự quá quật cường." Cô gái tóc trắng thở dài một tiếng.
Vũ Trường Không ánh mắt khôi phục lạnh lẽo, "Nếu như không phải như vậy, ta vẫn là ta sao?"
Cô gái tóc trắng nở nụ cười, "Đúng đấy! Nếu như không phải như vậy, ngươi sẽ không còn là nam nhân có thể làm cho Long Băng yêu tha thiết, Bạch Y Lam Kiếm, Thiên Băng Tuyết Hàn."
Vũ Trường Không trầm mặc, nhìn về nơi so tài, ánh mắt của hắn xa xưa mà thâm thúy, ở nơi sâu xa trong con ngươi, phảng phất hiện về vô số hồi ức năm nào…
Mãi một lát sau, hắn mới lẩm bẩm nói: "Thẩm Dập, mấy ngày trước ta đã đến thăm nàng ấy."
Cô gái tóc trắng Thẩm Dập ánh mắt khẽ nhúc nhích, "Ngươi về Thiên Đấu? Ngươi thật sự mãi mãi cũng không muốn quay về học viện sao? Ngươi có biết, lúc trước sau khi ngươi đi rồi, lão sư ngươi thương tâm cỡ nào không?"
Một vẻ thống khổ từ trong đáy mắt Vũ Trường Không hiện lên, "Ta có lỗi với lão sư, ta không còn mặt mũi nào trở về…"
Thẩm Dập nói: "Ngươi bồi dưỡng mấy hài tử này, chính là vì tương lai đưa đến học viện, giao cho lão sư để bồi thường sao?"
Vũ Trường Không không hề hé răng.
Thẩm Dập thở dài một tiếng, "Ngươi sai rồi, có một số việc, không ai có thể thay ngươi bồi thường cả. Muốn bồi thường, chỉ có mình ngươi. Dù sao, ngươi còn sống sót, cũng nên tái xuất!”
Bên trong sân vận động, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn đã đến từ rất sớm. Bởi vì là thi đấu vòng tròn theo bảng, thời gian phân chia khá là tỉ mỉ. Mỗi một bảng đều có khung giờ thi đấu của riêng mình. Mỗi một bảng 9 đội, mỗi ngày sẽ có một đội được nghỉ không phải thi đấu*.
*luân không
Vòng thứ nhất bọn Đường Vũ Lân cũng không được luân không, đối thủ của bọn họ chính là đội 2 của Thiên Hải trung cấp học viện của Thiên Hải Thành. Cũng như Thiên Hải thành, Đông Hải Thành là một thành phố lớn, ở cùng một nhóm tuổi thi đấu có thể phái ra 3 đội ngũ dự thi. Đường Vũ Lân bọn họ cũng chỉ là một trong những đội ngũ được Đông Hải học viện phái ra. Cũng là đội ngũ có tuổi tác nhỏ nhất.
Thiên Hải học viện có thể nói là trung cấp học viện có thực lực tổng thể mạnh nhất trong toàn bộ Thiên Hải Liên Minh. Vì lẽ đó, tuy rằng bọn họ chỉ phải đối mặt với một đội ngũ hạng hai, nhưng không thể nghi ngờ, thực lực của đội ngũ này trong đám thiếu niên cùng nhóm tuổi cũng là đứng hàng đầu.
"Tùy cơ ứng biến, dựa theo kế hoạch tác chiến làm việc." Đường Vũ Lân thấp giọng phân phó.
Bọn họ đã xem qua mấy tràng thi đấu trước. Tiến vào cuộc thi vòng loại, thực lực của đối thủ quả nhiên không giống như những vòng sơ khảo. Bất kể là năng lực thực chiến hay là tu vi đều khá cường hãn trong độ cùng độ tuổi.
Cổ Nguyệt nói: "Vũ Lân, ngươi xác định thân thể không có chuyện gì sao?" Dù sao ngày hôm qua hắn cũng thụ thương nghiêm trọng như vậy…
Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Thật sự không có chuyện gì mà, ngươi yên tâm đi."
"Đường Vũ Lân." Chính vào lúc này, âm thanh có chút xa lạ vang lên, hấp dẫn ánh mắt mấy người.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão tóc trắng cùng vài người trung niên đang đi hướng về phía mình. Vị đi ở phía trước nhất, một đầu tóc bạc, tinh thần quắc thước, thân hình cao lớn khôi vĩ. Đôi bàn tay nhìn qua đặc biệt khoan hậu. Trên người toả ra một khí tức nghiêm nghị một cách tự nhiên, hiển nhiên là người ở vị trí cao lâu ngày.
"Chào ngài, ngài tìm ta?" Đường Vũ Lân vững tin, người này không phải đến từ đại biểu đội của Đông Hải Thành, chính mình cũng chưa từng quen biết người này.
"Nghe nói hôm qua ngươi thi đấu bị thương, vì lẽ đó hôm nay không đến tham dự vòng cuối cùng của thi đấu Đoán Tạo Sư?" Ông lão tóc bạc đi thẳng đến trước mặt hắn mới dừng bước lại.
Vóc người vị này thật là cao to, Đường Vũ Lân tuy không thấp hơn so với những bạn cùng tuổi, nhưng cũng chỉ đứng đến dưới bụng hắn.
"Đúng vậy! Bị thương nhẹ. Vì sợ ảnh hưởng vết thương, nên con không đến dự thi." Đường Vũ Lân đúng quy đúng củ hồi đáp.
Ông lão tóc bạc nói: "Ta là hội trưởng Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, Đoàn Huyên, ngươi có thể gọi ta là Đoàn lão. Thiên phú đoán tạo của ngươi rất tốt, lần này không tham gia vòng cuối cùng thật đáng tiếc."
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, hội trưởng của Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội?
"Chào ngài, Đoàn lão. Con lần sau sẽ cố gắng hơn." Đường Vũ Lân cung kính nói.
Đoàn Huyên mỉm cười nói: "Là như vậy, Thiên Hải Thành chúng ta hiện tại có kế hoạch tiến cử một loạt nhân tài, ta xem qua tác phẩm đoán tạo của ngươi, cảm thấy ngươi rất có thiên phú. Không biết ngươi đã từng có ý nghĩ đến Thiên Hải Thành chúng ta để tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình?"
Mời chào? Đường Vũ Lân giờ mới hiểu được dụng ý của đối phương đến tìm mình, "Đoàn lão, chuyện này e rằng không được." Đường Vũ Lân vội vàng trả lời.
Tuy rằng hắn ở Đông Hải Thành vẫn chưa đến một năm, nhưng ở nơi đó, hắn đã mọc rễ nẩy mầm. Vũ lão sư, Mộ Thần lão sư đều đối với hắn tốt vô cùng, nhờ có bọn họ bảo ban, mới có quá trình độ phát triển nhanh chóng của Đường Vũ Lân một năm vừa qua. Hắn cũng không muốn thay đổi địa phương.
Đoàn Huyên nói: "Tiểu tử, đừng vội từ chối. Không bằng trước tiên hãy nghe một chút điều kiện của lão phu. Ngươi hẳn phải biết, Thiên Hải Thành là thành thị lớn thứ nhất đại lục phía Đông, bất kể là địa vị chính trị hay kinh tế đều ở trên Đông Hải Thành. Những gì Đông Hải Hiệp Hội có thể cho ngươi, chúng ta cũng có thể cho ngươi. Đồng thời, chúng ta có thể bảo đảm, toàn bộ mọi kinh phí trước khi ngươi xung kích cấp độ Thánh Tượng đều sẽ do Hiệp Hội thanh toán. Ngươi ắt hẳn phải biết, thời điểm xung kích Linh Đoán Tạo cần tiêu hao bao nhiêu. Rất nhiều Đoán Tạo Sư đều ở giai đoạn này lãng phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực, tiền tài để xung kích. Với thiên phú của ngươi, Thiên Hải Hiệp Hội chúng ta đồng ý vì ngươi thanh toán những khoản chi phí này, mãi đến tận ngươi vượt qua Linh Đoán Tạo mới thôi. Đồng thời, Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội còn có thể bảo đảm, tương lai chí ít có thể giúp ngươi đem tu vi tăng lên tới cấp độ Hồn Đế. Chúng ta có nội tình đủ sức đảm bảo cho việc này. Ngươi thấy thế nào?"
Không thể không nói, điều kiện mà vị Đoàn lão này đưa ra có sức dụ hoặc vô cùng phi thường. Cung cấp toàn bộ kinh phía để xung kích Thánh Tượng cấp, hơn nữa còn bảo đảm tu vi Hồn Đế cấp. Đây chính là điều kiện bất kỳ Đoán Tạo Sư nào cũng rất khó từ chối, Đường Vũ Lân bất giác tim cũng đập thình thịch.
Đáp ứng Đoàn lão, mang ý nghĩa, Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội cử hắn đi học để trở thành Đoán Tạo Đại Tông Sư cấp 6. Trong giới Đoán Tạo Sư, có thể nắm giữ địa vị rất quan trọng.
"Cảm tạ ngài hậu ái." Đường Vũ Lân lần thứ hai hướng về Đoàn lão cúc cung, "Nhưng mà con không thể chấp nhận. Con đã có lão sư. Con là một thành viên của Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội. Điều kiện của ngài khiến con rất động tâm, nhưng con không thể phản bội trái tim của chính mình."
Đường Vũ Lân rất khách khí, nhưng từ chối cũng rất kiên định.
Đoàn Huyên sửng sốt một chút, "Tiểu tử, ngươi có biết sự bảo đảm của ta sẽ tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên và tiền bạc để phụ trợ không? Cái kia đối với ngươi mà nói chỉ sợ là con số trên trời. Dựa vào chính bản thân ngươi, coi như vận may ngươi tốt, năng lực mạnh hơn, e rằng cùng cần phải mất hơn 10 năm bươn chải vất vả, thậm chí cần nhiều thời gian hơn để hoàn thành. Một đời người có thể có bao nhiêu lần 10 năm? Bỏ qua thời kỳ hoàng kim, cơ hội ngươi xung kích Thánh Tượng trong tương lai sẽ trở nên xa vời. Ta tin tưởng những gì ta có thể đem lại cho ngươi, Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội không để nào cho được."
Đường Vũ Lân không có nửa điểm do dự, lập tức nói: "Đoàn lão, con xin cảm tạ ngài một lần nữa. Nhưng con thật sự không thể. Con biết lễ vật ngài hứa hẹn với con quý giá biết chừng nào. Nhưng mà con đã có lão sư, cũng không thể phản bội lại người thầy của mình."
Câu nói này hắn nói phi thường kiên quyết, cũng cực kỳ nhanh, sau khi nói xong, hắn lại như là một gã hài tử phạm lỗi, cúi cúi đầu.
Đoàn Huyên nhíu mày thật sâu, một người trung niên bên cạnh hắn tiến lên một bước, vừa định nói cái gì, lại bị Đoàn Huyên giơ tay ngăn cản.
Vị hội trưởng Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội thở dài một tiếng, "Con ngoan. Mộ Thần vận may thực là không tồi. Nếu như có một ngày, Đông Hải Thành Đoán Tạo Sư Hiệp Hội buông tha cho ngươi, cửa lớn Thiên Hải Hiệp Hội chúng ta vĩnh viễn vì ngươi mở rộng."
Nói xong câu đó, Đoàn Huyên giơ tay sờ sờ đầu của Đường Vũ Lân, xoay người nhanh chân rời đi, với địa vị của hắn, bị cự tuyệt đương nhiên sẽ không muốn dây dưa lâu.
Mãi cho đến Đoàn Huyên đi xa, Đường Vũ Lân mới không nhịn được thở dài một hơi.
"Điều kiện nghe có vẻ rất tốt đấy, tại sao ngươi lại không đáp ứng? Là không nỡ chúng ta sao? Có phải tại vì ngươi đã trót trầm mê trong vẻ đẹp trai của ta đúng không?" Tạ Giải một mặt cười xấu xa hỏi.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Đâu chỉ là không tệ! Quả thực chính là không thể nào tốt hơn! Các ngươi không biết, Linh Đoán Tạo là cảnh giới mà Đoán Tạo Sư cấp 5 mới có thể nắm giữ, cũng chính là ngưỡng cửa quan trọng nhất trong cuộc đời của một Đoán Tạo Sư. Muốn vượt qua cực kỳ gian nan, cần sử dụng rất nhiều kim loại hiếm để tiến hành rèn đúc. Rèn đúc thất bại, kim loại hiếm sẽ đi tong. Số lượng tiền tài tiêu hao có thể tưởng tượng được."
"Có muốn dẫn hắn đến học viện hay không? Mời những lão nhân gia tiến hành kiểm tra?" Cô gái tóc trắng mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Vũ Trường Không ngưng lại, nhưng hắn không chút do dự kiên định gật đầu, "Muốn. Nhưng nếu như bọn trẻ muốn gia nhập học viện, nhất định phải bằng bản lĩnh tiến vào, mà không phải là cái gì khác."
Cô gái tóc trắng than nhẹ một tiếng, "Ngươi vẫn còn ghi hận bọn họ sao? Kỳ thực, tình huống ban đầu..."
"Không cần phải nói thêm gì nữa. Ta cũng không có ghi hận ai, nếu như có hận, vậy cũng chỉ là hận chính ta mà thôi. Hiện tại, dù sống nhưng tim ta cũng đã chết. Ta cũng không phải là không nỡ chết theo nàng, mà chỉ là muốn đi tìm phương pháp giúp nàng sống lại." Một nét thống khổ từ trong đáy mắt Vũ Trường Không nghẹn ngào.
"Ngươi thật sự quá quật cường." Cô gái tóc trắng thở dài một tiếng.
Vũ Trường Không ánh mắt khôi phục lạnh lẽo, "Nếu như không phải như vậy, ta vẫn là ta sao?"
Cô gái tóc trắng nở nụ cười, "Đúng đấy! Nếu như không phải như vậy, ngươi sẽ không còn là nam nhân có thể làm cho Long Băng yêu tha thiết, Bạch Y Lam Kiếm, Thiên Băng Tuyết Hàn."
Vũ Trường Không trầm mặc, nhìn về nơi so tài, ánh mắt của hắn xa xưa mà thâm thúy, ở nơi sâu xa trong con ngươi, phảng phất hiện về vô số hồi ức năm nào…
Mãi một lát sau, hắn mới lẩm bẩm nói: "Thẩm Dập, mấy ngày trước ta đã đến thăm nàng ấy."
Cô gái tóc trắng Thẩm Dập ánh mắt khẽ nhúc nhích, "Ngươi về Thiên Đấu? Ngươi thật sự mãi mãi cũng không muốn quay về học viện sao? Ngươi có biết, lúc trước sau khi ngươi đi rồi, lão sư ngươi thương tâm cỡ nào không?"
Một vẻ thống khổ từ trong đáy mắt Vũ Trường Không hiện lên, "Ta có lỗi với lão sư, ta không còn mặt mũi nào trở về…"
Thẩm Dập nói: "Ngươi bồi dưỡng mấy hài tử này, chính là vì tương lai đưa đến học viện, giao cho lão sư để bồi thường sao?"
Vũ Trường Không không hề hé răng.
Thẩm Dập thở dài một tiếng, "Ngươi sai rồi, có một số việc, không ai có thể thay ngươi bồi thường cả. Muốn bồi thường, chỉ có mình ngươi. Dù sao, ngươi còn sống sót, cũng nên tái xuất!”
Bên trong sân vận động, Đường Vũ Lân, Tạ Giải, Cổ Nguyệt cùng Hứa Tiểu Ngôn đã đến từ rất sớm. Bởi vì là thi đấu vòng tròn theo bảng, thời gian phân chia khá là tỉ mỉ. Mỗi một bảng đều có khung giờ thi đấu của riêng mình. Mỗi một bảng 9 đội, mỗi ngày sẽ có một đội được nghỉ không phải thi đấu*.
*luân không
Vòng thứ nhất bọn Đường Vũ Lân cũng không được luân không, đối thủ của bọn họ chính là đội 2 của Thiên Hải trung cấp học viện của Thiên Hải Thành. Cũng như Thiên Hải thành, Đông Hải Thành là một thành phố lớn, ở cùng một nhóm tuổi thi đấu có thể phái ra 3 đội ngũ dự thi. Đường Vũ Lân bọn họ cũng chỉ là một trong những đội ngũ được Đông Hải học viện phái ra. Cũng là đội ngũ có tuổi tác nhỏ nhất.
Thiên Hải học viện có thể nói là trung cấp học viện có thực lực tổng thể mạnh nhất trong toàn bộ Thiên Hải Liên Minh. Vì lẽ đó, tuy rằng bọn họ chỉ phải đối mặt với một đội ngũ hạng hai, nhưng không thể nghi ngờ, thực lực của đội ngũ này trong đám thiếu niên cùng nhóm tuổi cũng là đứng hàng đầu.
"Tùy cơ ứng biến, dựa theo kế hoạch tác chiến làm việc." Đường Vũ Lân thấp giọng phân phó.
Bọn họ đã xem qua mấy tràng thi đấu trước. Tiến vào cuộc thi vòng loại, thực lực của đối thủ quả nhiên không giống như những vòng sơ khảo. Bất kể là năng lực thực chiến hay là tu vi đều khá cường hãn trong độ cùng độ tuổi.
Cổ Nguyệt nói: "Vũ Lân, ngươi xác định thân thể không có chuyện gì sao?" Dù sao ngày hôm qua hắn cũng thụ thương nghiêm trọng như vậy…
Đường Vũ Lân mỉm cười nói: "Thật sự không có chuyện gì mà, ngươi yên tâm đi."
"Đường Vũ Lân." Chính vào lúc này, âm thanh có chút xa lạ vang lên, hấp dẫn ánh mắt mấy người.
Đường Vũ Lân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông lão tóc trắng cùng vài người trung niên đang đi hướng về phía mình. Vị đi ở phía trước nhất, một đầu tóc bạc, tinh thần quắc thước, thân hình cao lớn khôi vĩ. Đôi bàn tay nhìn qua đặc biệt khoan hậu. Trên người toả ra một khí tức nghiêm nghị một cách tự nhiên, hiển nhiên là người ở vị trí cao lâu ngày.
"Chào ngài, ngài tìm ta?" Đường Vũ Lân vững tin, người này không phải đến từ đại biểu đội của Đông Hải Thành, chính mình cũng chưa từng quen biết người này.
"Nghe nói hôm qua ngươi thi đấu bị thương, vì lẽ đó hôm nay không đến tham dự vòng cuối cùng của thi đấu Đoán Tạo Sư?" Ông lão tóc bạc đi thẳng đến trước mặt hắn mới dừng bước lại.
Vóc người vị này thật là cao to, Đường Vũ Lân tuy không thấp hơn so với những bạn cùng tuổi, nhưng cũng chỉ đứng đến dưới bụng hắn.
"Đúng vậy! Bị thương nhẹ. Vì sợ ảnh hưởng vết thương, nên con không đến dự thi." Đường Vũ Lân đúng quy đúng củ hồi đáp.
Ông lão tóc bạc nói: "Ta là hội trưởng Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, Đoàn Huyên, ngươi có thể gọi ta là Đoàn lão. Thiên phú đoán tạo của ngươi rất tốt, lần này không tham gia vòng cuối cùng thật đáng tiếc."
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, hội trưởng của Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội?
"Chào ngài, Đoàn lão. Con lần sau sẽ cố gắng hơn." Đường Vũ Lân cung kính nói.
Đoàn Huyên mỉm cười nói: "Là như vậy, Thiên Hải Thành chúng ta hiện tại có kế hoạch tiến cử một loạt nhân tài, ta xem qua tác phẩm đoán tạo của ngươi, cảm thấy ngươi rất có thiên phú. Không biết ngươi đã từng có ý nghĩ đến Thiên Hải Thành chúng ta để tiếp tục phát triển sự nghiệp của mình?"
Mời chào? Đường Vũ Lân giờ mới hiểu được dụng ý của đối phương đến tìm mình, "Đoàn lão, chuyện này e rằng không được." Đường Vũ Lân vội vàng trả lời.
Tuy rằng hắn ở Đông Hải Thành vẫn chưa đến một năm, nhưng ở nơi đó, hắn đã mọc rễ nẩy mầm. Vũ lão sư, Mộ Thần lão sư đều đối với hắn tốt vô cùng, nhờ có bọn họ bảo ban, mới có quá trình độ phát triển nhanh chóng của Đường Vũ Lân một năm vừa qua. Hắn cũng không muốn thay đổi địa phương.
Đoàn Huyên nói: "Tiểu tử, đừng vội từ chối. Không bằng trước tiên hãy nghe một chút điều kiện của lão phu. Ngươi hẳn phải biết, Thiên Hải Thành là thành thị lớn thứ nhất đại lục phía Đông, bất kể là địa vị chính trị hay kinh tế đều ở trên Đông Hải Thành. Những gì Đông Hải Hiệp Hội có thể cho ngươi, chúng ta cũng có thể cho ngươi. Đồng thời, chúng ta có thể bảo đảm, toàn bộ mọi kinh phí trước khi ngươi xung kích cấp độ Thánh Tượng đều sẽ do Hiệp Hội thanh toán. Ngươi ắt hẳn phải biết, thời điểm xung kích Linh Đoán Tạo cần tiêu hao bao nhiêu. Rất nhiều Đoán Tạo Sư đều ở giai đoạn này lãng phí rất nhiều thời gian cùng tinh lực, tiền tài để xung kích. Với thiên phú của ngươi, Thiên Hải Hiệp Hội chúng ta đồng ý vì ngươi thanh toán những khoản chi phí này, mãi đến tận ngươi vượt qua Linh Đoán Tạo mới thôi. Đồng thời, Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội còn có thể bảo đảm, tương lai chí ít có thể giúp ngươi đem tu vi tăng lên tới cấp độ Hồn Đế. Chúng ta có nội tình đủ sức đảm bảo cho việc này. Ngươi thấy thế nào?"
Không thể không nói, điều kiện mà vị Đoàn lão này đưa ra có sức dụ hoặc vô cùng phi thường. Cung cấp toàn bộ kinh phía để xung kích Thánh Tượng cấp, hơn nữa còn bảo đảm tu vi Hồn Đế cấp. Đây chính là điều kiện bất kỳ Đoán Tạo Sư nào cũng rất khó từ chối, Đường Vũ Lân bất giác tim cũng đập thình thịch.
Đáp ứng Đoàn lão, mang ý nghĩa, Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội cử hắn đi học để trở thành Đoán Tạo Đại Tông Sư cấp 6. Trong giới Đoán Tạo Sư, có thể nắm giữ địa vị rất quan trọng.
"Cảm tạ ngài hậu ái." Đường Vũ Lân lần thứ hai hướng về Đoàn lão cúc cung, "Nhưng mà con không thể chấp nhận. Con đã có lão sư. Con là một thành viên của Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội. Điều kiện của ngài khiến con rất động tâm, nhưng con không thể phản bội trái tim của chính mình."
Đường Vũ Lân rất khách khí, nhưng từ chối cũng rất kiên định.
Đoàn Huyên sửng sốt một chút, "Tiểu tử, ngươi có biết sự bảo đảm của ta sẽ tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên và tiền bạc để phụ trợ không? Cái kia đối với ngươi mà nói chỉ sợ là con số trên trời. Dựa vào chính bản thân ngươi, coi như vận may ngươi tốt, năng lực mạnh hơn, e rằng cùng cần phải mất hơn 10 năm bươn chải vất vả, thậm chí cần nhiều thời gian hơn để hoàn thành. Một đời người có thể có bao nhiêu lần 10 năm? Bỏ qua thời kỳ hoàng kim, cơ hội ngươi xung kích Thánh Tượng trong tương lai sẽ trở nên xa vời. Ta tin tưởng những gì ta có thể đem lại cho ngươi, Đông Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội không để nào cho được."
Đường Vũ Lân không có nửa điểm do dự, lập tức nói: "Đoàn lão, con xin cảm tạ ngài một lần nữa. Nhưng con thật sự không thể. Con biết lễ vật ngài hứa hẹn với con quý giá biết chừng nào. Nhưng mà con đã có lão sư, cũng không thể phản bội lại người thầy của mình."
Câu nói này hắn nói phi thường kiên quyết, cũng cực kỳ nhanh, sau khi nói xong, hắn lại như là một gã hài tử phạm lỗi, cúi cúi đầu.
Đoàn Huyên nhíu mày thật sâu, một người trung niên bên cạnh hắn tiến lên một bước, vừa định nói cái gì, lại bị Đoàn Huyên giơ tay ngăn cản.
Vị hội trưởng Thiên Hải Đoán Tạo Sư Hiệp Hội thở dài một tiếng, "Con ngoan. Mộ Thần vận may thực là không tồi. Nếu như có một ngày, Đông Hải Thành Đoán Tạo Sư Hiệp Hội buông tha cho ngươi, cửa lớn Thiên Hải Hiệp Hội chúng ta vĩnh viễn vì ngươi mở rộng."
Nói xong câu đó, Đoàn Huyên giơ tay sờ sờ đầu của Đường Vũ Lân, xoay người nhanh chân rời đi, với địa vị của hắn, bị cự tuyệt đương nhiên sẽ không muốn dây dưa lâu.
Mãi cho đến Đoàn Huyên đi xa, Đường Vũ Lân mới không nhịn được thở dài một hơi.
"Điều kiện nghe có vẻ rất tốt đấy, tại sao ngươi lại không đáp ứng? Là không nỡ chúng ta sao? Có phải tại vì ngươi đã trót trầm mê trong vẻ đẹp trai của ta đúng không?" Tạ Giải một mặt cười xấu xa hỏi.
Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Đâu chỉ là không tệ! Quả thực chính là không thể nào tốt hơn! Các ngươi không biết, Linh Đoán Tạo là cảnh giới mà Đoán Tạo Sư cấp 5 mới có thể nắm giữ, cũng chính là ngưỡng cửa quan trọng nhất trong cuộc đời của một Đoán Tạo Sư. Muốn vượt qua cực kỳ gian nan, cần sử dụng rất nhiều kim loại hiếm để tiến hành rèn đúc. Rèn đúc thất bại, kim loại hiếm sẽ đi tong. Số lượng tiền tài tiêu hao có thể tưởng tượng được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.