Chương 27: Tập trung rèn
Đường Gia Tam Thiểu
29/09/2016
Chương 27 : Tập trung rèn
Đường Vũ Lân cầm lấy đôi Nghìn Rèn Ô Cương Chùy.
Ô Cương Chùy vào tay, tay cầm lạnh buốt làm Đường Vũ Lân tỉnh táo hẳn, những uể oải mấy ngày nay đều tan biến sạch, trong đầu hắn, chỉ có hai chữ, Nghìn Rèn.
Nghìn Rèn Ô Cương Chùy toàn thân đen nhánh, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mặt ngoài chùy có những đường vân hình cánh hoa, hoa văn này chỉ Nghìn Rèn mới có.
Nung suốt nửa giờ, Trầm Ngân mới đạt nhiệt độ rèn được.
Khối Trầm Ngân được đẩy lên, Đường Vũ Lân dùng cả hai cái Nghìn Rèn Ô Cương Chùy, tập trung chăm chú. Tay phải nâng chùy lên, khẽ đập xuống khối Trầm Ngân một cái, tạo nên tiếng ‘keng’ thanh thúy.
Cú đập khẽ này gọi là thử chùy, Đoán Tạo Sư trước khi rèn đều phải thử chùy để kiểm tra tính dẻo của kim loại rèn.
Nhìn vẻ tập trung của nó, Mang Thiên gật đầu. Thằng bé này cực có ngộ tính, tính cách lại trầm ổn, thông minh, là người truyền thừa y bát của mình phù hợp nhất.
Nghìn Rèn lần này là một bài kiểm tra quan trọng, qua nhiều lần quan sát, Mang Thiên tin rằng thằng bé có khả năng hoàn thành, nhất là sau khi sức lực tăng mạnh, yếu tố cơ thể không thể hạn chế nó hoàn thành Nghìn Rèn nữa.
Nó năm nay mới chín tuổi, nếu hoàn thành Nghìn Rèn, thì đồng nghĩa với việc tạo ra kỷ lục mới. Kỷ lục nghìn rèn trong hiệp hội Đoán Tạo Sư hiện nay là do một vị Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng lập nên, khi ấy, mới mười một tuổi ba tháng lẻ hai ngày.
Đường Vũ Lân đương nhiên không biết điều Mang Thiên đang suy nghĩ, nó tập trung hết tinh thần vào khối Trầm Ngân trước mặt.
Tay trái vung chùy, "Đương" một tiếng, nện xuống, khối Trầm Ngân khẻ nảy lên, chùy tay phải đã nện xuống bên kia.
Tuy chưa làm Nghìn Rèn bao giờ, nhưng sản phẩm trăm rèn do nó tạo ra đã nhiều lắm. Dù Nghìn Rèn có như thế nào, thì trước tiên cũng phải hoàn tất trăm rèn trước rồi mới tính, và trong quá trình trăm rèn đó, cảm ngộ đặc tính của nó.
Đường Vũ Lân chưa bao giờ rèn Trầm Ngân, nên nó rất cẩn thận cảm thụ đặc tính của khối kim loại.
Cả hai chùy không ngừng vung lên, nó không dùng toàn lực, chỉ dùng ba tới bốn thành sức lực mà thôi.
Hoa lửa bắn ra bốn phía, tiếng đập thanh thúy có tiết tấu vang lên rất vui tai khắp phòng rèn.
Rất nhanh, trăm chùy đã nện xong. Sau trăm chùy, Đường Vũ Lân cảm giác được loại kim này thực là cứng. Nó cứng hơn bất kỳ loại kim loại nào nó từng rèn, lại còn rất là đàn hồi, một chùy đập xuống, là lực phản chấn bật lại ngay, cứ như khối Trầm Ngân phản kháng lại việc nện đập nó của thằng bé.
May mà Đường Vũ Lân không dùng toàn lực, nên mới khống chế được lực bắn ngược từ Chú Tạo Chùy.
Kim loại bình thường nặng tám mươi cân, với lực đập của Nghìn Rèn Ô Cương Chùy bốn mươi cân, một chùy đập xuống đủ tạo ra một lỗ, nên khối Trầm Ngân chỉ hơi biến hình mà thôi.
Ba năm rèn luyện, làm Đường Vũ Lân luyện được tính kiên nhẫn, nó không hề sốt ruột. Được rèn khối kim loại hiếm thế này, dù không thể hoàn thành Nghìn Rèn, thì Trăm Rèn cũng vẫn phải làm được.
Lực đập của nó không những không tăng, ngược lại còn hạ xuống, những cú đập liên tiếp để phán đoán hoa văn của Trầm Ngân, cảm thụ đặc tính của nó, từng chút một.
Mang Thiên mỉm cười, thằng nhóc này thực thông minh. Mình không hướng dẫn nó cái gì, thế mà nó cũng tìm ra được tiết tấu riêng cho bản thân.
Đối xử với kim loại hiếm, nên làm như đối xử với người phụ nữ mà mình yêu quý, trong quá rèn phải che chở nó, chứ không phải mù quáng mà đập. Kim loại hiếm thường có mặt ngoài rất cứng, nhưng khi đã nắm được hoa văn của nó, thì sẽ dễ dàng tạo nên sự biến dạng.
Dù gõ nhẹ làm mất nhiều thời gian hơn, nhưng đó rõ ràng là cách an toàn nhất, nhất là khi gặp phải khối kim loại lạ.
Đường Vũ Lân rất tập trung, tập trung tới mức cả người dần tiến vào tới một trạng thái kỳ diệu, trừ khối Trầm Ngân trước mặt, thì không còn nhìn thấy cái gì khác. Hồn Lực và sức mạnh đều tăng, giúp thể lực và khả năng tập trung của nó cũng tăng lên.
Nó không biết, chịu đựng được điều này, Tinh Thần Lực của nó sẽ tăng lên nhất định.
Tinh Thần Lực, dưới Linh Thông Cảnh rất khó nhìn ra công dụng, nhưng dù có ngộ tính tốt, mà không có đủ tinh thần để duy trì, thì cũng không thể kéo dài.
Tinh Thần Lực tăng lên, giúp Đường Vũ Lân càng tăng khả năng tập trung khi rèn. Tinh Thần Lực của hắn có trị số ba mươi tám, con số ấy có liên quan tới bản thân và sự chuyên tâm khi rèn trong ba năm qua.
Một giờ sau, khối Trầm Ngân chỉ hơi biến hình một tí mà thôi.
Sau hai giờ, đã gần đạt tới nghìn lần gõ đập.
Trán Đường Vũ Lân đầy mồ hôi, cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Đã qua hai giờ, chưa tạo được thành tích gì, cách tiêu chuẩn chiết xuất trăm rèn còn rất xa, nhưng hắn đã gần như thành công quá trình ‘trao đổi’ với khối Trầm Ngân.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, mặt ngoài của khối Trầm Ngân, mỗi góc đều hơi lõm xuống, khối lõm có hình tròn, kích thước và hình dạng y hệt nhau, đó là kết quả sau khi bị Nghìn Rèn Ô Cương Chùy gõ vào không biết bao nhiêu lần.
Mỗi một lần phản chấn, mỗi một âm thanh vang ra khi gõ, và sự chấn động truyền trả lại khi gõ, đều nói lên đặc tính của nó cho Đường Vũ Lân.
"Đang!" tiếng đập mạnh lên hẳn làm Mang Thiên cau mày.
Ngay sau đó, những tiếng đập dồn dập vang lên, Đường Vũ Lân đã bắt đầu vận lực!
Sau hai giờ tìm hiểu, đã đến lúc rèn thật sự.
Mỗi một lần rèn, cả người hắn rung lắc, dùng lực ở bắp chân để làm điểm phát lực, kéo dài lên tới eo, sau đó tới sau lưng, cánh tay, cuối cùng Nghìn Rèn Ô Cương Chùy hạ xuống. Mỗi một lần nện xuống, lực đánh đều vượt quá ba trăm cân.
Phần dưới lò có nút để điều chỉnh độ lửa, hắn khẽ đạp chân trái, lò được mở ra cường độ lớn nhất, ngọn lửa màu cam sẫm phụt mạnh lên, quấn lấy khối Trầm Ngân đỏ bừng.
Đường Vũ Lân cầm lấy đôi Nghìn Rèn Ô Cương Chùy.
Ô Cương Chùy vào tay, tay cầm lạnh buốt làm Đường Vũ Lân tỉnh táo hẳn, những uể oải mấy ngày nay đều tan biến sạch, trong đầu hắn, chỉ có hai chữ, Nghìn Rèn.
Nghìn Rèn Ô Cương Chùy toàn thân đen nhánh, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy mặt ngoài chùy có những đường vân hình cánh hoa, hoa văn này chỉ Nghìn Rèn mới có.
Nung suốt nửa giờ, Trầm Ngân mới đạt nhiệt độ rèn được.
Khối Trầm Ngân được đẩy lên, Đường Vũ Lân dùng cả hai cái Nghìn Rèn Ô Cương Chùy, tập trung chăm chú. Tay phải nâng chùy lên, khẽ đập xuống khối Trầm Ngân một cái, tạo nên tiếng ‘keng’ thanh thúy.
Cú đập khẽ này gọi là thử chùy, Đoán Tạo Sư trước khi rèn đều phải thử chùy để kiểm tra tính dẻo của kim loại rèn.
Nhìn vẻ tập trung của nó, Mang Thiên gật đầu. Thằng bé này cực có ngộ tính, tính cách lại trầm ổn, thông minh, là người truyền thừa y bát của mình phù hợp nhất.
Nghìn Rèn lần này là một bài kiểm tra quan trọng, qua nhiều lần quan sát, Mang Thiên tin rằng thằng bé có khả năng hoàn thành, nhất là sau khi sức lực tăng mạnh, yếu tố cơ thể không thể hạn chế nó hoàn thành Nghìn Rèn nữa.
Nó năm nay mới chín tuổi, nếu hoàn thành Nghìn Rèn, thì đồng nghĩa với việc tạo ra kỷ lục mới. Kỷ lục nghìn rèn trong hiệp hội Đoán Tạo Sư hiện nay là do một vị Đoán Tạo Sư cấp Thánh Tượng lập nên, khi ấy, mới mười một tuổi ba tháng lẻ hai ngày.
Đường Vũ Lân đương nhiên không biết điều Mang Thiên đang suy nghĩ, nó tập trung hết tinh thần vào khối Trầm Ngân trước mặt.
Tay trái vung chùy, "Đương" một tiếng, nện xuống, khối Trầm Ngân khẻ nảy lên, chùy tay phải đã nện xuống bên kia.
Tuy chưa làm Nghìn Rèn bao giờ, nhưng sản phẩm trăm rèn do nó tạo ra đã nhiều lắm. Dù Nghìn Rèn có như thế nào, thì trước tiên cũng phải hoàn tất trăm rèn trước rồi mới tính, và trong quá trình trăm rèn đó, cảm ngộ đặc tính của nó.
Đường Vũ Lân chưa bao giờ rèn Trầm Ngân, nên nó rất cẩn thận cảm thụ đặc tính của khối kim loại.
Cả hai chùy không ngừng vung lên, nó không dùng toàn lực, chỉ dùng ba tới bốn thành sức lực mà thôi.
Hoa lửa bắn ra bốn phía, tiếng đập thanh thúy có tiết tấu vang lên rất vui tai khắp phòng rèn.
Rất nhanh, trăm chùy đã nện xong. Sau trăm chùy, Đường Vũ Lân cảm giác được loại kim này thực là cứng. Nó cứng hơn bất kỳ loại kim loại nào nó từng rèn, lại còn rất là đàn hồi, một chùy đập xuống, là lực phản chấn bật lại ngay, cứ như khối Trầm Ngân phản kháng lại việc nện đập nó của thằng bé.
May mà Đường Vũ Lân không dùng toàn lực, nên mới khống chế được lực bắn ngược từ Chú Tạo Chùy.
Kim loại bình thường nặng tám mươi cân, với lực đập của Nghìn Rèn Ô Cương Chùy bốn mươi cân, một chùy đập xuống đủ tạo ra một lỗ, nên khối Trầm Ngân chỉ hơi biến hình mà thôi.
Ba năm rèn luyện, làm Đường Vũ Lân luyện được tính kiên nhẫn, nó không hề sốt ruột. Được rèn khối kim loại hiếm thế này, dù không thể hoàn thành Nghìn Rèn, thì Trăm Rèn cũng vẫn phải làm được.
Lực đập của nó không những không tăng, ngược lại còn hạ xuống, những cú đập liên tiếp để phán đoán hoa văn của Trầm Ngân, cảm thụ đặc tính của nó, từng chút một.
Mang Thiên mỉm cười, thằng nhóc này thực thông minh. Mình không hướng dẫn nó cái gì, thế mà nó cũng tìm ra được tiết tấu riêng cho bản thân.
Đối xử với kim loại hiếm, nên làm như đối xử với người phụ nữ mà mình yêu quý, trong quá rèn phải che chở nó, chứ không phải mù quáng mà đập. Kim loại hiếm thường có mặt ngoài rất cứng, nhưng khi đã nắm được hoa văn của nó, thì sẽ dễ dàng tạo nên sự biến dạng.
Dù gõ nhẹ làm mất nhiều thời gian hơn, nhưng đó rõ ràng là cách an toàn nhất, nhất là khi gặp phải khối kim loại lạ.
Đường Vũ Lân rất tập trung, tập trung tới mức cả người dần tiến vào tới một trạng thái kỳ diệu, trừ khối Trầm Ngân trước mặt, thì không còn nhìn thấy cái gì khác. Hồn Lực và sức mạnh đều tăng, giúp thể lực và khả năng tập trung của nó cũng tăng lên.
Nó không biết, chịu đựng được điều này, Tinh Thần Lực của nó sẽ tăng lên nhất định.
Tinh Thần Lực, dưới Linh Thông Cảnh rất khó nhìn ra công dụng, nhưng dù có ngộ tính tốt, mà không có đủ tinh thần để duy trì, thì cũng không thể kéo dài.
Tinh Thần Lực tăng lên, giúp Đường Vũ Lân càng tăng khả năng tập trung khi rèn. Tinh Thần Lực của hắn có trị số ba mươi tám, con số ấy có liên quan tới bản thân và sự chuyên tâm khi rèn trong ba năm qua.
Một giờ sau, khối Trầm Ngân chỉ hơi biến hình một tí mà thôi.
Sau hai giờ, đã gần đạt tới nghìn lần gõ đập.
Trán Đường Vũ Lân đầy mồ hôi, cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn. Đã qua hai giờ, chưa tạo được thành tích gì, cách tiêu chuẩn chiết xuất trăm rèn còn rất xa, nhưng hắn đã gần như thành công quá trình ‘trao đổi’ với khối Trầm Ngân.
Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra, mặt ngoài của khối Trầm Ngân, mỗi góc đều hơi lõm xuống, khối lõm có hình tròn, kích thước và hình dạng y hệt nhau, đó là kết quả sau khi bị Nghìn Rèn Ô Cương Chùy gõ vào không biết bao nhiêu lần.
Mỗi một lần phản chấn, mỗi một âm thanh vang ra khi gõ, và sự chấn động truyền trả lại khi gõ, đều nói lên đặc tính của nó cho Đường Vũ Lân.
"Đang!" tiếng đập mạnh lên hẳn làm Mang Thiên cau mày.
Ngay sau đó, những tiếng đập dồn dập vang lên, Đường Vũ Lân đã bắt đầu vận lực!
Sau hai giờ tìm hiểu, đã đến lúc rèn thật sự.
Mỗi một lần rèn, cả người hắn rung lắc, dùng lực ở bắp chân để làm điểm phát lực, kéo dài lên tới eo, sau đó tới sau lưng, cánh tay, cuối cùng Nghìn Rèn Ô Cương Chùy hạ xuống. Mỗi một lần nện xuống, lực đánh đều vượt quá ba trăm cân.
Phần dưới lò có nút để điều chỉnh độ lửa, hắn khẽ đạp chân trái, lò được mở ra cường độ lớn nhất, ngọn lửa màu cam sẫm phụt mạnh lên, quấn lấy khối Trầm Ngân đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.