Đấu La Đại Lục 4 -Chung Cực Đấu La
Chương 55: Hẳn là phảo hoa đi
Đường Gia Tam Thiểu
19/04/2019
Đúng lúc này, một bóng người bay lên từ bên cạnh, vững vàng rơi xuống đỉnh mái nhà, chẳng phải là Chiêm Kinh sao.
"Đã thành công. Vĩnh Dạ Quân Vương, ngươi thật sự không cân nhắc mà thoáng một phát đã thả một đám thuốc nổ xuống Tử La Thành? Cái này thật là đáng giá làm Tội Ác Chi Thành kiêu ngạo thật lâu a! Dù sao khoản thu nhập này cũng đủ để chèo chống Tội Ác Chi Thành rất lâu." Ánh mắt Chiêm Kinh có chút điên cuồng, với hắn mà nói thì thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là cái cảm giác thỏa mãn sau khi phạm tội này.
"Câm miệng, lập tức lên chiến hạm. Ngươi có biết hay không, mấy lão gia hỏa kia của Liên bang đáng sợ đến cỡ nào? Chẳng lẽ ngươi muốn kéo người Chiến Thần Điện tới đây sao? Còn có Đường Môn cùng Sử Lai Khắc Học Viện. Ngươi muốn muốn chết thì tự nhảy xuống mà chết đi, đừng có làm liên lụy toàn bộ Tội Ác Chi Thành." Âm thanh lạnh như băng của Vĩnh Dạ Quân Vương truyền tới, tuy nghe không có tâm tình chấn động nhưng lại làm cho Chiêm Kinh rùng mình một cái. Vĩnh Dạ Quân Vương nhắc tới mấy cái tên này, với hắn mà nói, thật là như sấm bên tai a!
"Không có, không có! Ta đương nhiên không có ý đó. Vậy lui lại a, có điều, tiểu đội thứ tư mất liên lạc rồi." Chiêm Kinh nói.
"Mặc kệ bọn hắn, lập tức ly khai. Thời gian phong tỏa tín hiệu đã đến cực hạn."
Hào quang lóe lên, Chiêm Kinh cũng đã biến mất tại chùm tia sáng. Nháy mắt sau đó, hắn đã tới trên chiến hạm. Chiếc chiến hạm này tuy rằng không tính là lớn nhưng tốc độ nhanh vô cùng, có thể dùng tốc độ xấp xỉ với tốc độ ánh sáng mà phi hành, khi Na Na ngẩng đầu nhìn về phía nó thì đã chỉ còn một cái quang điểm thật nhỏ, nàng lẩm bẩm: "Nghĩ chạy thoát sao?"
Nàng cầm chặt lấy tay phải của Lam Hiên Vũ, chiếc nhẫn trên ngón tay cái của hắn rất tự nhiên liền rơi vào lòng bàn tay của nàng. Nháy mắt sau đó, Na Na nghiêng người, dưới sự ngạc nhiên của Lam Hiên Vũ, nàng làm ra một cú ném. Một đạo quang ảnh màu ám lam phóng lên trời. Quang ảnh biến lớn giữa không trung, lóe lên rồi biến mất.
"Na Na lão sư." Lam Hiên Vũ cũng không có phát hiện ngón tay mình đã thiếu đi chiếc nhẫn, hắn chỉ có chút khó hiểu rằng Na Na đã làm cái gì.
Na Na cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn: "Không sao, đều đã xong rồi."
"Oànhhhhh — "
Xa xa phía chân trời, tại nơi tiếp cận tầng khí quyển, một tiếng nổ cực lớn vang lên, quang điểm kia nở rộ thành một trái cầu lữa khổng lồ. Quả cầu lửa kia cháy tới mấy chục giây mới dần dần biến mất.
Na Na nâng tay phải vung lên không trung, một đạo quang ảnh màu ám lam nhanh chóng rơi vào trong tay nàng. Nàng rất tùy ý mà cầm chặt lấy tay phải Lam Hiên Vũ, chiếc nhẫn màu ám lam kia lại lặng yên không một tiếng động mà về tới ngón cái của hắn.
"Na Na lão sư, đó là cái gì?" Lam Hiên Vũ nhìn hỏa quang phía xa ngoài không trung, nghi ngờ hỏi.
"Hẳn là... Pháo hoa a." Na Na khẽ cười.
Mà cũng đúng lúc này, ngân quang lại hiện lên ở đáy mắt nàng, một cỗ sóng tinh thần vô hình lập tức khuếch tán ra xung quanh, gần như chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ Tử La Thành.
Lúc này Diệp Phong đang đứng ở bên cửa sổ tầng thứ một trăm mười một trí khố trung tâm, hắn ngơ ngác nhìn cái hỏa cầu thật lớn ngoài kia.
Cái kia...hình như là.... chiến hạm của Tội Ác Chi Thành bị nổ tung?
"Tít tít tít, tít tít tít!" hồn đạo thông tin của hắn đột nhiên điên cuồng vang lên. Mà cũng đúng lúc này, tất cả thiết bị giám sát điều khiển,thiết bị thư từ qua lại, toàn bộ khôi phục bình thường.
Hơn mười giây sau, trong một tòa căn hộ cách Thiên Tế cao ốc không xa, mặt đất thoáng vặn vẹo, một tấm vải bị nhấc lên, một người từ bên trong chui ra.
Hắn chỉ là một gã trung niên tướng mạo bình thường, trên tay tựa hồ là một kiện cực áo choàng cực lớn, mà lúc này, trong mắt hắn là sự sợ hãi mãnh liệt. Thân thể của hắn thậm chí đang run rẩy vì sợ hãi.
"Nổ...nổ... Cuối cùng là phương nào ra tay? Đến tột cùng là ai? Nếu như không phải có áo choàng ẩn nấp, chỉ sợ cái luồng tinh thần lực kia đã bắt được ta. Thật là đáng sợ! Cái này ít nhất cũng là Linh Thành Cảnh! Trời ạ! Cái Tử La Thành này thậm chí có cả tồn tại khủng bố mức này sao. May mắn, may mà ta không có ở trên chiến hạm. Rời khỏi, ta phải lập tức đồ khỏi nơi đây.
"Thành chủ, ta là Vĩnh Dạ, xảy ra chuyện lớn rồi, chúng ta chỉ sợ... Đánh lên thiết bản..."(đánh trúng tấm sắt ấy mà - lđt)
Khi Nam Trừng mang Lam Hiên Vũ về đến nhà đã là xế chiều. Trải qua các loại hỏi thăm xác nhận, còn bởi vì nguyên nhân mang theo hài tử nên bọn hắn mới có thể được cục cảnh sát thả ra sớm như vậy.
Trận tập kích này đã làm chấn động toàn bộ Thiên La tinh. Hiện tại Thiên Tế cao ốc đã bị quân đội tiếp quản hoàn toàn, cụ thể số thương vong còn không rõ ràng lắm. Vô luận như thế nào, lần này Thiên Tế cao ốc chỗ bị tổn thất đều là cực lớn đấy.
- ------------------------------------------------------------------------------------
"Đã thành công. Vĩnh Dạ Quân Vương, ngươi thật sự không cân nhắc mà thoáng một phát đã thả một đám thuốc nổ xuống Tử La Thành? Cái này thật là đáng giá làm Tội Ác Chi Thành kiêu ngạo thật lâu a! Dù sao khoản thu nhập này cũng đủ để chèo chống Tội Ác Chi Thành rất lâu." Ánh mắt Chiêm Kinh có chút điên cuồng, với hắn mà nói thì thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là cái cảm giác thỏa mãn sau khi phạm tội này.
"Câm miệng, lập tức lên chiến hạm. Ngươi có biết hay không, mấy lão gia hỏa kia của Liên bang đáng sợ đến cỡ nào? Chẳng lẽ ngươi muốn kéo người Chiến Thần Điện tới đây sao? Còn có Đường Môn cùng Sử Lai Khắc Học Viện. Ngươi muốn muốn chết thì tự nhảy xuống mà chết đi, đừng có làm liên lụy toàn bộ Tội Ác Chi Thành." Âm thanh lạnh như băng của Vĩnh Dạ Quân Vương truyền tới, tuy nghe không có tâm tình chấn động nhưng lại làm cho Chiêm Kinh rùng mình một cái. Vĩnh Dạ Quân Vương nhắc tới mấy cái tên này, với hắn mà nói, thật là như sấm bên tai a!
"Không có, không có! Ta đương nhiên không có ý đó. Vậy lui lại a, có điều, tiểu đội thứ tư mất liên lạc rồi." Chiêm Kinh nói.
"Mặc kệ bọn hắn, lập tức ly khai. Thời gian phong tỏa tín hiệu đã đến cực hạn."
Hào quang lóe lên, Chiêm Kinh cũng đã biến mất tại chùm tia sáng. Nháy mắt sau đó, hắn đã tới trên chiến hạm. Chiếc chiến hạm này tuy rằng không tính là lớn nhưng tốc độ nhanh vô cùng, có thể dùng tốc độ xấp xỉ với tốc độ ánh sáng mà phi hành, khi Na Na ngẩng đầu nhìn về phía nó thì đã chỉ còn một cái quang điểm thật nhỏ, nàng lẩm bẩm: "Nghĩ chạy thoát sao?"
Nàng cầm chặt lấy tay phải của Lam Hiên Vũ, chiếc nhẫn trên ngón tay cái của hắn rất tự nhiên liền rơi vào lòng bàn tay của nàng. Nháy mắt sau đó, Na Na nghiêng người, dưới sự ngạc nhiên của Lam Hiên Vũ, nàng làm ra một cú ném. Một đạo quang ảnh màu ám lam phóng lên trời. Quang ảnh biến lớn giữa không trung, lóe lên rồi biến mất.
"Na Na lão sư." Lam Hiên Vũ cũng không có phát hiện ngón tay mình đã thiếu đi chiếc nhẫn, hắn chỉ có chút khó hiểu rằng Na Na đã làm cái gì.
Na Na cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn: "Không sao, đều đã xong rồi."
"Oànhhhhh — "
Xa xa phía chân trời, tại nơi tiếp cận tầng khí quyển, một tiếng nổ cực lớn vang lên, quang điểm kia nở rộ thành một trái cầu lữa khổng lồ. Quả cầu lửa kia cháy tới mấy chục giây mới dần dần biến mất.
Na Na nâng tay phải vung lên không trung, một đạo quang ảnh màu ám lam nhanh chóng rơi vào trong tay nàng. Nàng rất tùy ý mà cầm chặt lấy tay phải Lam Hiên Vũ, chiếc nhẫn màu ám lam kia lại lặng yên không một tiếng động mà về tới ngón cái của hắn.
"Na Na lão sư, đó là cái gì?" Lam Hiên Vũ nhìn hỏa quang phía xa ngoài không trung, nghi ngờ hỏi.
"Hẳn là... Pháo hoa a." Na Na khẽ cười.
Mà cũng đúng lúc này, ngân quang lại hiện lên ở đáy mắt nàng, một cỗ sóng tinh thần vô hình lập tức khuếch tán ra xung quanh, gần như chỉ trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ Tử La Thành.
Lúc này Diệp Phong đang đứng ở bên cửa sổ tầng thứ một trăm mười một trí khố trung tâm, hắn ngơ ngác nhìn cái hỏa cầu thật lớn ngoài kia.
Cái kia...hình như là.... chiến hạm của Tội Ác Chi Thành bị nổ tung?
"Tít tít tít, tít tít tít!" hồn đạo thông tin của hắn đột nhiên điên cuồng vang lên. Mà cũng đúng lúc này, tất cả thiết bị giám sát điều khiển,thiết bị thư từ qua lại, toàn bộ khôi phục bình thường.
Hơn mười giây sau, trong một tòa căn hộ cách Thiên Tế cao ốc không xa, mặt đất thoáng vặn vẹo, một tấm vải bị nhấc lên, một người từ bên trong chui ra.
Hắn chỉ là một gã trung niên tướng mạo bình thường, trên tay tựa hồ là một kiện cực áo choàng cực lớn, mà lúc này, trong mắt hắn là sự sợ hãi mãnh liệt. Thân thể của hắn thậm chí đang run rẩy vì sợ hãi.
"Nổ...nổ... Cuối cùng là phương nào ra tay? Đến tột cùng là ai? Nếu như không phải có áo choàng ẩn nấp, chỉ sợ cái luồng tinh thần lực kia đã bắt được ta. Thật là đáng sợ! Cái này ít nhất cũng là Linh Thành Cảnh! Trời ạ! Cái Tử La Thành này thậm chí có cả tồn tại khủng bố mức này sao. May mắn, may mà ta không có ở trên chiến hạm. Rời khỏi, ta phải lập tức đồ khỏi nơi đây.
"Thành chủ, ta là Vĩnh Dạ, xảy ra chuyện lớn rồi, chúng ta chỉ sợ... Đánh lên thiết bản..."(đánh trúng tấm sắt ấy mà - lđt)
Khi Nam Trừng mang Lam Hiên Vũ về đến nhà đã là xế chiều. Trải qua các loại hỏi thăm xác nhận, còn bởi vì nguyên nhân mang theo hài tử nên bọn hắn mới có thể được cục cảnh sát thả ra sớm như vậy.
Trận tập kích này đã làm chấn động toàn bộ Thiên La tinh. Hiện tại Thiên Tế cao ốc đã bị quân đội tiếp quản hoàn toàn, cụ thể số thương vong còn không rõ ràng lắm. Vô luận như thế nào, lần này Thiên Tế cao ốc chỗ bị tổn thất đều là cực lớn đấy.
- ------------------------------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.