Đấu La Đại Lục 4 -Chung Cực Đấu La
Chương 207: Phát triển dưới áp bách
Đường Gia Tam Thiểu
28/09/2019
Dịch: Đức Thành
Chỉ có Lam Hiên Vũ là tình huống tốt nhất, hắn có song sinh Võ Hồn cùng tố chất thân thể vượt xa người thường, miễn cưỡng có thể ngăn cản.
Có áp bách thì có phản kháng, tựa như lúc trước đối mặt với Ám Hắc Ma Hổ vậy, khi sợ hãi cùng áp lực thông suốt tới cực điểm, vàng bạc vòng xoáy trong ngực Lam Hiên Vũ lập tức kịch liệt xoay tròn, một tiếng Long ngâm vang vọng mà ra.
Trong tiếng long ngâm sục sôi, tầng áp lực đập vào mặt kia đã bị Lam Hiên Vũ miễn cưỡng ngăn trở trong nháy mắt, hắn huy động tay phải, hai cây Kim văn Lam Ngân Thảo nhanh chóng bay ra, phân biệt quấn quanh bên hông Tiền Lỗi cùng Lưu Phong, huyết mạch chi lực rót vào làm tinh thần hai người chấn động, miễn cưỡng đứng thẳng.
Dưới luồng áp bách cực lớn này, ba người lại một lần nữa miễn cưỡng đứng vững, tất cả đều cắn chặt răng mà chống cự. Trong mắt Quý Hồng Bân cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc, Võ Hồn của hắn là thủ trọng khí thế, lúc trước hắn có thể được Sử Lai Khắc Học Viện chọn trúng, dù chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại viện nhưng cũng nhất định có chỗ hơn người. Ban đầu hắn có ý định là vừa lên liền lấy uy áp làm ba người tan vỡ, để cho bọn chúng chính thức cảm thụ việc đối mặt với cường giả đỉnh cấp là mãnh liệt đến cỡ nào. sau đó, khi bọn hắn phục sinh lại dần dần tăng áp, giúp tiềm năng của bọn hắn bị kích phát ra dưới áp lực. Nhưng như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Lam Hiên Vũ lại có thể miễn cưỡng phản kháng dưới áp lực của mình, lại còn phóng xuất ra Võ Hồn giúp đỡ hai tên kia, khó trách bọn hắn có thể trổ hết tài năng trong thi đấu hải tuyển, quả nhiên là có ưu thế của ba người tăng phúc, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể ngăn lại phần áp lực này.
Quý Hồng Bân lộ ra một vẻ mỉm cười hiếm có, chẳng qua là nụ cười này trên mặt hắn, lúc này trong mắt ba người Lam Hiên Vũ lại là một thứ rất lãnh khốc.
Nháy mắt sau đó, bóng đen sau lưng Quý Hồng Bân đột nhiên trở nên rõ ràng, đó là một cái bóng đen bộ dáng nhân loại thân cao vượt qua mười mét, hình thể khổng lồ mà cường tráng. Hắn mặc một bộ khải giáp đen sì như mực, ngay cả bộ mặt cũng đều bao trùm nón trụ mặt giáp, trong tay nắm một thanh trường thương cực lớn.
Chân phải Quý Hồng Bân dậm một đập, lập tức "Oanh" một tiếng, phía sau hắn, trên cái bóng đen kịt bốc lên một nhọn lửa tím. Khí tức kinh khủng lập tức bộc phát, đó là một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt khó có thể hình dung, uy áp phô thiên cái địa lập tức nghiền ép mà đến.
Ba người Lam Hiên Vũ đồng thời mở to hai mắt mà nhìn, sau đó lại đồng thời thất khiếu phun máu, "Oanh" một tiếng, toàn bộ nổ thành bột mịn. Quý Hồng Bân nhìn ba người Lam Hiên Vũ bị uy áp đập vụn, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu. Danh xưng đại ma vương không chỉ đến từ đệ tử, đồng thời cũng tới từ các sư phụ, ban đầu, cái danh xưng này chính là từ những người chính thức hiểu rõ hắn mà truyền đi đấy. Võ Hồn của hắn là Khủng Cụ Kỵ Sĩ! Đó là một loại võ hồn cực kỳ hiếm thấy, kỳ thật hẳn là xem như tà Võ Hồn.
Chẳng qua cái Võ Hồn này của hắn, dưới sự dạy bảo của Sử Lai Khắc Học Viện, chẳng những không có trở nên tà ác mà trái lại lại để cho hắn dưỡng thành ngay thẳng vô cùng, tính cách Ngân Thiên Phàm kiêu ngạo như vậy nhưng ở trước mặt hắn lại cũng không thể làm gì, tất nhiên không chỉ là vì tính cách hắn, mà càng vì thực lực của hắn.
Tuy chỉ vẹn vẹn có Bát Hoàn, nhưng trên thực tế, lực chiến đấu của hắn tuyệt không kém hơn những Phong Hào Đấu La bình thường. Vì hắn là đến từ Sử Lai Khắc Học Viện a! Vừa mới một lát này cũng chẳng qua là một góc của băng sơn mà thôi.
Khi ba người Lam Hiên Vũ phục sinh lại ở ngoài sân huấn luyện, bọn hắn đều vẫn còn đang trố mắt. Đó là một loại cảm giác hoàn toàn ngây người, dường như mọi tế bào trong cơ thể đều đã triệt để ngưng trệ.
Thân thể bị uy áp đập vụn là cái cảm giác gì? Dù là trong thế giới giả tưởng cảm nhận rất thấp nhưng cũng tuyệt không phải một loại kinh nghiệm tuyệt vời gì. Giống như là có xe lu lăn qua người rồi dần đè nát vậy, sau đó tất cả mọi thứ của bản thân đều hỏng mất. Cảm thụ của Lam Hiên Vũ cùng Tiền Lỗi và Lưu Phong lại có chỗ bất đồng. Trong khoảnh khắc đó, dưới tình huống hoàn toàn không thể chống cự, hắn cảm nhận được thân thể của mình dường như co rút lại, hoàn toàn hướng vào phía trong mà co rút lại, hình như là lập tức sáp nhập vào điểm hào quang bảy màu trong ngực mình. Nháy mắt sau đó, thống khổ biến mất, khi thân thể phục sinh lại ở chỗ này thì dường như tất cả lại đều giãn ra từ điểm hào quang đó, sau đó hắn mới xuất hiện ở chỗ này.
Đây là cảm giác như thế nào đây? Lam Hiên Vũ sinh lòng nghi hoặc. Đây là ở thế giới giả tưởng, phục sinh là một việc rất bình thường, thế nhưng thứ mình vừa mới cảm nhận được là cái gì đây? Hơn nữa còn có một loại cảm giác như phá đi rồi lại lập, trong cơ thể, huyết mạch vàng bạc song sắc rõ ràng đều có chút xao động, xung đột lẫn nhau, hắn dùng ý chí lực cưỡng ép đi áp chế, lúc này mới dần dần bình phục lại. Mà điểm hào quang bảy màu trong trung tâm vòng xoáy kia tựa hồ đã mờ đi vài phần. Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, đó cũng không phải do bản nguyên có tiêu hao, mà là trong đó có năng lượng gì đó bị tiêu hao, chúng đều đang dần dần khôi phục thông qua việc hấp thu huyết mạch của mình, ngay cả Lam Hiên Vũ cũng không rõ cuối cùng là chân thật hay do mình sinh ra ảo giác nữa, nhưng loại cảm giác này vẫn đang khắc thật sâu ở trong lòng hắn.
"Lại đến đây " Quý Hồng Bân lặng yên hiện ra trước mắt bọn hắn, chẳng qua là một cái vẫy tay cũng làm ba người một lần nữa khắc sâu vào trí nhớ. Lần này hắn liền nói một câu cũng không, khí thế trực tiếp hướng ba người mà áp bách tới.
Rõ ràng khí thế lần nàu đã trở nên nhu hòa hơn một ít, ít nhất cũng không phải vừa lên liền toàn bộ triển khai làm bọn hắn nhanh chóng hỏng mất, biểu lộ của cả ba đều trở nên phong phú, tự mình phóng thích hồn lực, một nháy mắt khi Quý Hồng Bân phóng thích võ đó quả thực đã để cho bọn chúng sinh ra bóng ma trong nội tâm, thậm chí bọn hắn còn không rõ võ hồn của Quý lão sư là cái gì. Cái loại cảm giác bị nghiền ép này thật sự là rất đáng sợ, nhưng dù đổi thành bất luận kẻ nào cũng đều tuyệt không nghĩ Lam Hiên Vũ lại vì bọn họ tăng phúc, ba người đau khổ nhưng vẫn cố ngăn cản. Đã thừa nhận một lần đau khổ, nên khi bọn hắn chống cự đã hoàn toàn đem hết toàn lực đến đối kháng, trong lúc nhất thời, trên mặt ba người đều nổi gân xanh. Mà cái này cũng chính là thứ Quý Hồng Bân hy vọng thấy nhất.
Sau đó ba người Lam Hiên Vũ liền cảm nhận được cảm giác thế nào là ngồi xe cáp treo. Quý Hồng Bân xuất phát ra khí thế từ yếu trở nên mạnh mẽ, mà khi thân thể của bọn hắn gần như tan vỡ, cái khí thế kia lại đột nhiên yếu bớt, để cho bọn chúng có thể buông lỏng một hơi. Sự chấn động khí huyết trong cơ thể bọn hắn lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn, ngay cả hồn lực cũng là như thế.
Chờ bọn hắn thật vất vả mới điều chỉnh xong một ít, vừa có thể buông lỏng một hơi, luồng khí thế kia lại đột nhiên tăng cường, rất nhanh nó lại đẩy bọn hắn tới gần cực hạn, thật sự là giày vò đến mức thống khổ.
Quý Hồng Bân chỉ là đứng ở nơi đó nhưng cũng đã hóa thân thành Đại Ma Vương khủng bố không gì không làm được, giúp ba người thiếu niên chuẩn bị thụ tra tấn.
Thậm chí ba người bọn hắn cũng không biết về sau mình quay về kí túc xá như thế nào nữa, rời đi mô phỏng khoang thuyền nhưng mỏi mệt trên tinh thần cũng không có khôi phục. Sau khi bọn hắn tỉnh ngủ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đại não lại càng như bị kim đâm. Sau đó, thứ nghênh đón bọn hắn chính là một bữa tiệc lớn được nấu từ thiên tài địa bảo. Ăn xong bữa tiệc lớn này, cuối cùng bọn hắn cũng thư thái hơn một ít, nhưng cũng chẳng được bao lâu lại bị Quý Hồng Bân lôi vào mô phỏng khoang thuyền.
Cứ tuần hoàn như thế...
Dù sao ba người đều có chung một loại cảm giác, đó chính là mười ngày sống trong địa ngục. Bọn hắn chỉ mơ hồ nhớ Quý Hồng Bân đã từng nói qua, khi vận chuyển trong Vũ Trụ chính là thời điểm cho bọn hắn nghỉ ngơi khôi phục. Mà sau mười ngày này sẽ có hai ngày nghỉ ngơi.
Nhưng đối với ba người Lam Hiên Vũ mà nói, hai ngày nghỉ ngơi này trên thực tế chính là hai ngày mê man mà thôi. Khi bọn hắn khôi phục một ít lại bị Mục Trọng Thiên tự mình đưa đến một nơi trung tâm tại Thiên La Thành. Đó là một tòa tháp cao, một tòa tháp nguy nga. Từ bên ngoài nhìn lại nó có chừng chín tầng, rất vuông vức, chiếm diện tích thật lớn. Đúng vậy, nó chính là Truyền Linh Tháp, là thứ Lam Hiên Vũ mới chỉ được nghe nói qua nhưng còn chưa từng tới.
Chỉ có Lam Hiên Vũ là tình huống tốt nhất, hắn có song sinh Võ Hồn cùng tố chất thân thể vượt xa người thường, miễn cưỡng có thể ngăn cản.
Có áp bách thì có phản kháng, tựa như lúc trước đối mặt với Ám Hắc Ma Hổ vậy, khi sợ hãi cùng áp lực thông suốt tới cực điểm, vàng bạc vòng xoáy trong ngực Lam Hiên Vũ lập tức kịch liệt xoay tròn, một tiếng Long ngâm vang vọng mà ra.
Trong tiếng long ngâm sục sôi, tầng áp lực đập vào mặt kia đã bị Lam Hiên Vũ miễn cưỡng ngăn trở trong nháy mắt, hắn huy động tay phải, hai cây Kim văn Lam Ngân Thảo nhanh chóng bay ra, phân biệt quấn quanh bên hông Tiền Lỗi cùng Lưu Phong, huyết mạch chi lực rót vào làm tinh thần hai người chấn động, miễn cưỡng đứng thẳng.
Dưới luồng áp bách cực lớn này, ba người lại một lần nữa miễn cưỡng đứng vững, tất cả đều cắn chặt răng mà chống cự. Trong mắt Quý Hồng Bân cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc, Võ Hồn của hắn là thủ trọng khí thế, lúc trước hắn có thể được Sử Lai Khắc Học Viện chọn trúng, dù chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại viện nhưng cũng nhất định có chỗ hơn người. Ban đầu hắn có ý định là vừa lên liền lấy uy áp làm ba người tan vỡ, để cho bọn chúng chính thức cảm thụ việc đối mặt với cường giả đỉnh cấp là mãnh liệt đến cỡ nào. sau đó, khi bọn hắn phục sinh lại dần dần tăng áp, giúp tiềm năng của bọn hắn bị kích phát ra dưới áp lực. Nhưng như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Lam Hiên Vũ lại có thể miễn cưỡng phản kháng dưới áp lực của mình, lại còn phóng xuất ra Võ Hồn giúp đỡ hai tên kia, khó trách bọn hắn có thể trổ hết tài năng trong thi đấu hải tuyển, quả nhiên là có ưu thế của ba người tăng phúc, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể ngăn lại phần áp lực này.
Quý Hồng Bân lộ ra một vẻ mỉm cười hiếm có, chẳng qua là nụ cười này trên mặt hắn, lúc này trong mắt ba người Lam Hiên Vũ lại là một thứ rất lãnh khốc.
Nháy mắt sau đó, bóng đen sau lưng Quý Hồng Bân đột nhiên trở nên rõ ràng, đó là một cái bóng đen bộ dáng nhân loại thân cao vượt qua mười mét, hình thể khổng lồ mà cường tráng. Hắn mặc một bộ khải giáp đen sì như mực, ngay cả bộ mặt cũng đều bao trùm nón trụ mặt giáp, trong tay nắm một thanh trường thương cực lớn.
Chân phải Quý Hồng Bân dậm một đập, lập tức "Oanh" một tiếng, phía sau hắn, trên cái bóng đen kịt bốc lên một nhọn lửa tím. Khí tức kinh khủng lập tức bộc phát, đó là một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt khó có thể hình dung, uy áp phô thiên cái địa lập tức nghiền ép mà đến.
Ba người Lam Hiên Vũ đồng thời mở to hai mắt mà nhìn, sau đó lại đồng thời thất khiếu phun máu, "Oanh" một tiếng, toàn bộ nổ thành bột mịn. Quý Hồng Bân nhìn ba người Lam Hiên Vũ bị uy áp đập vụn, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu. Danh xưng đại ma vương không chỉ đến từ đệ tử, đồng thời cũng tới từ các sư phụ, ban đầu, cái danh xưng này chính là từ những người chính thức hiểu rõ hắn mà truyền đi đấy. Võ Hồn của hắn là Khủng Cụ Kỵ Sĩ! Đó là một loại võ hồn cực kỳ hiếm thấy, kỳ thật hẳn là xem như tà Võ Hồn.
Chẳng qua cái Võ Hồn này của hắn, dưới sự dạy bảo của Sử Lai Khắc Học Viện, chẳng những không có trở nên tà ác mà trái lại lại để cho hắn dưỡng thành ngay thẳng vô cùng, tính cách Ngân Thiên Phàm kiêu ngạo như vậy nhưng ở trước mặt hắn lại cũng không thể làm gì, tất nhiên không chỉ là vì tính cách hắn, mà càng vì thực lực của hắn.
Tuy chỉ vẹn vẹn có Bát Hoàn, nhưng trên thực tế, lực chiến đấu của hắn tuyệt không kém hơn những Phong Hào Đấu La bình thường. Vì hắn là đến từ Sử Lai Khắc Học Viện a! Vừa mới một lát này cũng chẳng qua là một góc của băng sơn mà thôi.
Khi ba người Lam Hiên Vũ phục sinh lại ở ngoài sân huấn luyện, bọn hắn đều vẫn còn đang trố mắt. Đó là một loại cảm giác hoàn toàn ngây người, dường như mọi tế bào trong cơ thể đều đã triệt để ngưng trệ.
Thân thể bị uy áp đập vụn là cái cảm giác gì? Dù là trong thế giới giả tưởng cảm nhận rất thấp nhưng cũng tuyệt không phải một loại kinh nghiệm tuyệt vời gì. Giống như là có xe lu lăn qua người rồi dần đè nát vậy, sau đó tất cả mọi thứ của bản thân đều hỏng mất. Cảm thụ của Lam Hiên Vũ cùng Tiền Lỗi và Lưu Phong lại có chỗ bất đồng. Trong khoảnh khắc đó, dưới tình huống hoàn toàn không thể chống cự, hắn cảm nhận được thân thể của mình dường như co rút lại, hoàn toàn hướng vào phía trong mà co rút lại, hình như là lập tức sáp nhập vào điểm hào quang bảy màu trong ngực mình. Nháy mắt sau đó, thống khổ biến mất, khi thân thể phục sinh lại ở chỗ này thì dường như tất cả lại đều giãn ra từ điểm hào quang đó, sau đó hắn mới xuất hiện ở chỗ này.
Đây là cảm giác như thế nào đây? Lam Hiên Vũ sinh lòng nghi hoặc. Đây là ở thế giới giả tưởng, phục sinh là một việc rất bình thường, thế nhưng thứ mình vừa mới cảm nhận được là cái gì đây? Hơn nữa còn có một loại cảm giác như phá đi rồi lại lập, trong cơ thể, huyết mạch vàng bạc song sắc rõ ràng đều có chút xao động, xung đột lẫn nhau, hắn dùng ý chí lực cưỡng ép đi áp chế, lúc này mới dần dần bình phục lại. Mà điểm hào quang bảy màu trong trung tâm vòng xoáy kia tựa hồ đã mờ đi vài phần. Nhưng hắn lại có thể cảm nhận được, đó cũng không phải do bản nguyên có tiêu hao, mà là trong đó có năng lượng gì đó bị tiêu hao, chúng đều đang dần dần khôi phục thông qua việc hấp thu huyết mạch của mình, ngay cả Lam Hiên Vũ cũng không rõ cuối cùng là chân thật hay do mình sinh ra ảo giác nữa, nhưng loại cảm giác này vẫn đang khắc thật sâu ở trong lòng hắn.
"Lại đến đây " Quý Hồng Bân lặng yên hiện ra trước mắt bọn hắn, chẳng qua là một cái vẫy tay cũng làm ba người một lần nữa khắc sâu vào trí nhớ. Lần này hắn liền nói một câu cũng không, khí thế trực tiếp hướng ba người mà áp bách tới.
Rõ ràng khí thế lần nàu đã trở nên nhu hòa hơn một ít, ít nhất cũng không phải vừa lên liền toàn bộ triển khai làm bọn hắn nhanh chóng hỏng mất, biểu lộ của cả ba đều trở nên phong phú, tự mình phóng thích hồn lực, một nháy mắt khi Quý Hồng Bân phóng thích võ đó quả thực đã để cho bọn chúng sinh ra bóng ma trong nội tâm, thậm chí bọn hắn còn không rõ võ hồn của Quý lão sư là cái gì. Cái loại cảm giác bị nghiền ép này thật sự là rất đáng sợ, nhưng dù đổi thành bất luận kẻ nào cũng đều tuyệt không nghĩ Lam Hiên Vũ lại vì bọn họ tăng phúc, ba người đau khổ nhưng vẫn cố ngăn cản. Đã thừa nhận một lần đau khổ, nên khi bọn hắn chống cự đã hoàn toàn đem hết toàn lực đến đối kháng, trong lúc nhất thời, trên mặt ba người đều nổi gân xanh. Mà cái này cũng chính là thứ Quý Hồng Bân hy vọng thấy nhất.
Sau đó ba người Lam Hiên Vũ liền cảm nhận được cảm giác thế nào là ngồi xe cáp treo. Quý Hồng Bân xuất phát ra khí thế từ yếu trở nên mạnh mẽ, mà khi thân thể của bọn hắn gần như tan vỡ, cái khí thế kia lại đột nhiên yếu bớt, để cho bọn chúng có thể buông lỏng một hơi. Sự chấn động khí huyết trong cơ thể bọn hắn lập tức trở nên cực kỳ hỗn loạn, ngay cả hồn lực cũng là như thế.
Chờ bọn hắn thật vất vả mới điều chỉnh xong một ít, vừa có thể buông lỏng một hơi, luồng khí thế kia lại đột nhiên tăng cường, rất nhanh nó lại đẩy bọn hắn tới gần cực hạn, thật sự là giày vò đến mức thống khổ.
Quý Hồng Bân chỉ là đứng ở nơi đó nhưng cũng đã hóa thân thành Đại Ma Vương khủng bố không gì không làm được, giúp ba người thiếu niên chuẩn bị thụ tra tấn.
Thậm chí ba người bọn hắn cũng không biết về sau mình quay về kí túc xá như thế nào nữa, rời đi mô phỏng khoang thuyền nhưng mỏi mệt trên tinh thần cũng không có khôi phục. Sau khi bọn hắn tỉnh ngủ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đại não lại càng như bị kim đâm. Sau đó, thứ nghênh đón bọn hắn chính là một bữa tiệc lớn được nấu từ thiên tài địa bảo. Ăn xong bữa tiệc lớn này, cuối cùng bọn hắn cũng thư thái hơn một ít, nhưng cũng chẳng được bao lâu lại bị Quý Hồng Bân lôi vào mô phỏng khoang thuyền.
Cứ tuần hoàn như thế...
Dù sao ba người đều có chung một loại cảm giác, đó chính là mười ngày sống trong địa ngục. Bọn hắn chỉ mơ hồ nhớ Quý Hồng Bân đã từng nói qua, khi vận chuyển trong Vũ Trụ chính là thời điểm cho bọn hắn nghỉ ngơi khôi phục. Mà sau mười ngày này sẽ có hai ngày nghỉ ngơi.
Nhưng đối với ba người Lam Hiên Vũ mà nói, hai ngày nghỉ ngơi này trên thực tế chính là hai ngày mê man mà thôi. Khi bọn hắn khôi phục một ít lại bị Mục Trọng Thiên tự mình đưa đến một nơi trung tâm tại Thiên La Thành. Đó là một tòa tháp cao, một tòa tháp nguy nga. Từ bên ngoài nhìn lại nó có chừng chín tầng, rất vuông vức, chiếm diện tích thật lớn. Đúng vậy, nó chính là Truyền Linh Tháp, là thứ Lam Hiên Vũ mới chỉ được nghe nói qua nhưng còn chưa từng tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.