Chương 5: (2)
Giản Anh
01/02/2016
Cho đến lúc xác định là Bạch Nhã Hân đã đi xa, sẽ không quay lại nữa, Diêm Đằng mới thả cô ra.
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ cùng một chỗ.
Cái ôm vừa rồi còn khắc sâu trong lòng cô.
Trong đầu cô bỗng nhiên toát ra một ý tưởng điên cuồng. . . . . .
Bọn họ sao không —— sao không thật sự kết hôn giả, chọc giận Bạch Nhã Hân chứ?
Đối với cô mà nói là không có tổn thất, có thể cùng Diêm Đằng người mà cô thầm mến đã lâu trở thành vợ chồng, dù chỉ là một đám cưới giả, cuộc đời của cô cũng không có gì tiếc nuối.
Bởi vì, nếu như không phải là đám cưới giả, thân phận bọn họ khác nhau quá xa, cả đời cô cũng không cách nào đi đến bên cạnh anh được, càng đừng nói đến sau khi anh đã kết hôn, trở thành người đàn ông đã có vợ, đến lúc đó thì ngay cả tư cách thầm mến cô cũng không có nữa rồi.
Hiện tại không xác định là, anh có thể tiếp nhận một đề nghị điên cuồng như vậy sao?
Anh thật sự có thể bỏ xuống Bạch Nhã Hân được sao?
Hay vừa rồi cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, chờ đến lúc hết giận, anh lại muốn quay lại khổ sở chờ đợi bên cạnh Bạch Nhã Hân. . . . . .
Kỳ quái! Nghĩ nhiều, lề mề dài dòng như vậy, không giống với cá tính của Thành Hiểu Vũ cô!
Cô quyết định! Cô liền đưa ra đề nghị với anh, không chắc anh sẽ tiếp nhận đề nghị của cô, không chắc ánh sẽ cần cô làm cô dâu giả, cho dù là anh cự tuyệt, cô cũng không có tổn thất gì, nhiều lắm thì cũng chỉ là bị từ chối mà mắc cở sờ mũi một cái mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt. . . . . .
"Chuyện mới vừa rồi. . . . . . Tôi rất xin lỗi." Diêm Đằng nhìn cô, mi tâm nhăn lại thật sâu, tâm tư rối loạn.
Anh không thể nghi ngờ là đã tìm một phiền toái rất lớn cho mình, dù thế nào muốn dạy dỗ Bạch Nhã Hân, anh cũng không cần phải nói như vậy, không phải sao?
Hôm nay lời đã ra miệng, nếu như anh không kết hôn với Thành Hiểu Vũ, thì chỉ chứng mình lời nói của Bạch Nhã Hân là đúng, chứng minh trong lòng của anh chỉ có nmột người phụ nữ là cô ấy, chứng minh anh không có khả năng kết hôn với người phụ nữ khác, mà cô ấy sẽ rất vui lòng lại tiếp tục xuất hiện bên cạnh anh, làm tình cảm của anh dao động.
Không! Anh tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Bạch Nhã Hân không thể tiếp tục thao túng tình cảm của anh được, cô ấy đã chà đạp tình cảm của anh đến cực hạn, anh không cần thiết phải chờ đợi cô ấy nữa.
Anh bỗng nhìn Hiểu Vũ.
Nếu như bọn họ thật sự kết hôn. . . . . .
Đáng chết! Anh đang nghĩ cái gì? Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy? Cho dù có bị bức ép đến mức nóng nảy cũng không thể nghĩ như vậy!
Thành Hiểu Vũ đơn thuần như vậy, trẻ tuổi như thế, còn có tương lai tốt đẹp đang chờ cô ấy, chẳng may cô ấy đã có người trong lòng rồi, cô ấy có lý do gì đồng ý yêu cầu vô lễ của anh, phối hợp làm đám cưới giả với anh một cách vô lý như vậy?
"Tổng giám đốc. . . . . ." Hiểu Vũ hít sâu một hơi, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô muốn nói chuyện đám cưới giả với anh, mặc dù rất da mặt dày, nhưng, cô vẫn phải nói.
"Thư ký Thành, chuyện tối nay, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi lại trịnh trọng xin lỗi cô một lần nữa." Anh mệt mỏi nói: "Tôi nghĩ chúng ta cũng không có tâm trạng dự tiệc nữa, tôi đưa cô về nhà."
"Không phải, tôi không nói đến chuyện đó." Cô liếm liếm môi, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực.
Diêm Đằng nháy nháy mắt."Vậy, cô muốn nói gì?"
Vì làm cho mình bớt khẩn trương, Hiểu Vũ hắng giọng, dùng giọng điệu cực kỳ tầm thường, cực kỳ qua quýt, nhanh nhẹn hỏi "Chúng ta làm một bản khế ước hôn nhân thế nào?"
Diêm Đằng ngây ngẩn cả người.
"Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa." Anh trừng mắt nhìn cô, giống như hoài nghi cô bị sinh vật ngoài hành tinh nào đó nhập vào người vậy.
"Tôi nói ——" cô lại Thanh Thanh cổ họng, cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng dũng khí lớn nhất trong đời nói: "Tôi có thể làm đám cưới giả với anh, chỉ cần anh trả thù lao cho tôi là được, Tổng giám đốc cũng biết, tôi là bà thím yêu tiền mà, cho nên, chúng ta làm một bản khế ước hôn nhân như thế nào?"
Vài ngày sau, Diêm Đằng đang làm việc lại nhớ tới vậy mà mình lại đồng ý làm khế ước hôn nhân với Thành Hiểu Vũ, nhiều lần anh cảm thấy người bị sinh vật lạ ngoài hành tinh nhập vào là anh mới đúng.
Cho dù đề nghị của cô rất phù hợp với nhu cầu của anh, anh cũng không nên tùy hứng theo.
Sự thật chứng minh, tự ái của đàn ông có lúc quan trọng hơn bất cứ thứ gì, anh tình nguyện tiếp nhận đề nghị điên cuồng của Hiểu Vũ, cũng không muốn để cho Bạch Nhã Hân chế giễu.
Chuyện cứ như vậy mà được quyết định.
Bọn họ ký kết một hợp đồng hôn nhân, nói rõ quyền lợi nghĩa vụ của hai bên cùng với thù lao mà cô được nhận, ngày cưới thì định vào thời gian mà Hiểu Vũ nói với Bạch Nhã Hân —— cuối tháng.
Cách cuối tháng chỉ còn ba tuần lễ, muốn chuẩn bị hôn lễ cũng hơi vội vàng, nhưng thật may mắn tiền tài là vạn năng, chỉ cần chịu tốn tiền, tự nhiên có đội tổ chức hôn lễ chuẩn bị hoàn mỹ mọi việc, bọn họ chỉ cần phối hợp với đội tổ chức hôn lễ là được rồi.
Ngày hôm qua anh theo cô về nhà gặp người nhà của cô, ông nội và ba của cô đều rất hài lòng về anh, em trai cô đang đi học ở miền Trung, có thể phải đến ngày cưới mới có thể gặp được.
Đối với người nhà của cô, anh thật sự rất áy náy, xem dáng vẻ bọn họ thương yêu Hiểu Vũ như vậy là biết, mặc dù gia cảnh không được tốt, nhưng bọn họ đều coi cô như công chúa, nếu như biết rõ bọn họ làm đám cưới giả, nhất định bọn họ sẽ ngất xỉu hết.
Mà bây giờ đã không có đường lui nữa rồi, tin cưới đã ban bố, thiệp mời cũng phát đi trong mấy ngày này, nơi tổ chức tiệc cưới đã đặt, ngày mai bọn họ phải đi chụp ảnh cưới, buổi tối anh muốn đưa cô về nhà, để cho cô người nữ chủ nhân tương lai này, gặp mọi người trong nhà.
Anh nhanh chóng xem mấy phần tài liệu trên bàn, ký tên xong, nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều.
Nửa giờ trước chị Lâm đã gọi điện thoại cho anh, nói đã làm một bàn món ăn đang đợi bọn họ, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi muốn gặp vợ tương lai của anh.
Đột nhiên một hồi chuông tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của anh.
Thấy người nhắn tin đến, thần kinh của anh đều căng thẳng lên.
Anh từ từ mở ra tin nhắn, mi tâm cũng chau lại.
Đã thấy tin đám cưới của anh, hủy bỏ đi, đừng giận dỗi với em nữa, buổi tối đến nhà em đi, chúng ta nói chuyện một chút, em. . . . . . Nghĩ muốn yêu anh.
Tin nhắn là Bạch Nhã Hân gửi đến, trong lòng anh nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Xem ra cô ấy thật sự bị dọa sợ, mới có thể nhanh chóng cầu hòa như vậy.
Cô đã nói cô không còn yêu anh nữa, nhưng khi anh muốn kết hôn với người phụ nữ khác, cô lại không muốn nhường anh cho người ta, cô chỉ muốn anh làm bánh xe dự bị trong tình yêu của cô, làm cả đời.
Người phụ nữ mà anh yêu lâu như vậy, lại là một người phụ nữ ích kỷ như vậy, mặc dù anh rất không muốn thừa nhận mình yêu lầm người, nhưng anh cũng muốn gánh vác trách nhiệm ngang bằng trong chuyện đó.
Là trong một thời gian dài anh để cho cô cần là lấy, cô mới có thể càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cũng do anh trong một thời gian dài không chịu đối mặt với sự thật, cô mới có thể giẫm tình cảm của anh dưới lòng bàn chân như vậy.
Bắt đầu từ bây giờ, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.
Anh quả quyết xóa tin nhắn, đứng dậy cầm cáo khoác âu phục lên, sải bước rời phòng làm việc.
Bên ngoài, Hiểu Vũ đang chui đầu vào thứ gì đó, cô rất chuyên tâm, khuôn mặt thỏa mãn tràn đầy ý cười, thậm chí không cảm giác được anh đã đi đến trước bàn của cô.
Thậm chí cô còn có dũng khí nói với anh việc làm khế ước hôn nhân, cho tới hôm nay, cho đến lúc nhìn cô như vậy, anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cục thì cô lấy dũng khí đó ở đâu ra?
Nếu như là vì tiền, lý do không đầy đủ, anh điều tra tình hình tài chính của nhà họ Thành, mặc dù căng thẳng, cũng có một món nợ, nhưng đều là nợ chồng chất vì tiền chữa bệnh, tiền chữa bệnh của ông nội, ba và người mẹ bị bệnh ung thư đã qua đời của cô, số lượng không lớn đến mức cô phải bán cả việc hôn nhân của mình.
Phải phối hợp cới anh để diễn vở kịch kết hôn long trọng này cũng không dễ dàng, cô phải lừa dối người nhà, bạn bè, đồng nghiệp của mình, cho dù trong tương lai bọn họ có giải trừ khế ước, cô cũng phải đeo cái mác phụ nữ đã ly hôn, làm sao cô sẽ bằng lòng vì tiền mà bán cả bản thân mình chứ?
Anh biết cô rất thích tiền, là bà thím yêu tiền tiêu chuẩn, nhưng cô yêu tiền cũng có đạo lý, chứ không phải cái loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, vì tiền mà bất chấp tất cả. . . . . .
Anh từng thoáng thấy trên bàn của cô có biên lai quyên tiền cho hội trẻ mồ côi Triển vọng thế giới, cũng từng thấy cô từng mua kẹo cao su của ông lão bán kẹo gần công ty.
Một người trong mắt chỉ có tiền là không biết làm loại chuyện đó .
Nếu như không đơn thuần vì tiền, như vậy là vì cái gì? Tại sao cô nguyện ý làm đám cưới giả với anh?
Đám cưới giả đối với cô mà nói là trăm hại không một lợi, cô giúp anh một việc lớn, nhưng còn cô? Cô có ích lợi gì?
"Cô đang chúi đầu vào cái gì thế?" Anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hiểu Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên thấy là anh, cô hốt hoảng cao giọng."Anh anh anh. . . . . . Anh ra ngoài lúc nào?"
May mắn là anh, thư ký là đại diện, thường có khách cùng các quản lý trong công ty ra vào, ngộ nhỡ bị người khác thấy cô đang trong thời gian làm việc mà làm việc riêng sẽ không tốt lắm.
"Vừa mới đi ra mà thôi, cô đang làm cái gì?" Anh tò mò hỏi lại lần nữa.
"Không có gì..., chỉ là mấy tấm thiệp mà thôi." Hiểu Vũ mất tự nhiên cười với anh một cái, vội vàng thu đống thiệp đã làm xong trên bàn vào trong túi xách.
"Cô đang làm thiệp?"
"Cái đó —— thật xin lỗi." Cô áy náy nói: "Tôi biết rõ giờ làm việc không nên làm tư việc riêng, vốn dĩ tôi đã làm xong ở nhà rồi, nhưng lại quên mang đến, cho nên không thể làm gì khác hơn là. . . . . ."
Diêm Đằng khẽ mỉm cười."Tôi không phải là trách cô, chỉ tò mò hiện tại tin tức phát triển như vậy, người ta đều dùng thẻ điện tử để hỏi thăm nhau, sao vẫn còn có người tự mình làm thiệp chứ."
Nghe được anh không có ý trách cứ, Hiểu Vũ yên tâm, cô cười nói: "Bởi vì anh nói, trong nhà của anh mọi người đều đã lớn tuổi, mà người lớn tuổi lại không biết đến thiệp điện tử, cho nên tôi muốn tự mình làm thiệp tặng bọn họ!"
Quà ít lòng nhiều, cô là muốn như vậy, hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền để mua lễ lớn.
Anh nói cha mẹ anh mười năm trước gặp một tai nạn xe cộ đã qua đời, hiện tại ở lại trogn biệt thự đều là một vài người làm lâu năm đã làm việc từ thời cha mẹ của anh, ví dụ như chị Lâm phụ trách việc nhà, chú Lâm phụ trách nghề làm vườn, còn có chú Khang đầu bếp cùng với chú Hà người quản lý phụ trách trong nhà thuỷ điện, hồ bơi, nhà để xe cùng tạp vật.
"Cô nói là, mấy tấm thiệp vừa rồi là muốn tặng cho mất người chị Lâm?" Trong mắt Diêm Đằng thoáng qua một tia sáng, tâm cũng rung động theo.
Trong nháy mắt, anh giống như bị cái gì đụng phải vậy, nhưng anh còn chưa kịp bắt lấy, đã cảm thấy nó vụt mất.
"Ừ." Vẻ mặt Hiểu Vũ đầy tươi cười gật đầu một cái, ánh mắt lóe sáng, giống như ca hát nói: "Bởi vì mấy ngày nữa chính là lễ Giáng Sinh, cho nên tôi muốn. . . . . ." Cô hơi lo lắng nhìn anh."Sao vậy? Anh cảm thấy bọn họ sẽ không thích sao?"
"Đời này có lẽ chưa từng có ai tặng thiệp No – el cho bọn họ." Có dòng cảm giác ấm áp chậm rãi dâng lên trong lòng anh, anh nhìn chằm chằm cô."Chúng ta mau trở về đi thôi! Bọn họ nhất định sẽ hết sức vui vẻ."
Hiện tại chỉ có hai người bọn họ cùng một chỗ.
Cái ôm vừa rồi còn khắc sâu trong lòng cô.
Trong đầu cô bỗng nhiên toát ra một ý tưởng điên cuồng. . . . . .
Bọn họ sao không —— sao không thật sự kết hôn giả, chọc giận Bạch Nhã Hân chứ?
Đối với cô mà nói là không có tổn thất, có thể cùng Diêm Đằng người mà cô thầm mến đã lâu trở thành vợ chồng, dù chỉ là một đám cưới giả, cuộc đời của cô cũng không có gì tiếc nuối.
Bởi vì, nếu như không phải là đám cưới giả, thân phận bọn họ khác nhau quá xa, cả đời cô cũng không cách nào đi đến bên cạnh anh được, càng đừng nói đến sau khi anh đã kết hôn, trở thành người đàn ông đã có vợ, đến lúc đó thì ngay cả tư cách thầm mến cô cũng không có nữa rồi.
Hiện tại không xác định là, anh có thể tiếp nhận một đề nghị điên cuồng như vậy sao?
Anh thật sự có thể bỏ xuống Bạch Nhã Hân được sao?
Hay vừa rồi cũng chỉ là nói lẫy mà thôi, chờ đến lúc hết giận, anh lại muốn quay lại khổ sở chờ đợi bên cạnh Bạch Nhã Hân. . . . . .
Kỳ quái! Nghĩ nhiều, lề mề dài dòng như vậy, không giống với cá tính của Thành Hiểu Vũ cô!
Cô quyết định! Cô liền đưa ra đề nghị với anh, không chắc anh sẽ tiếp nhận đề nghị của cô, không chắc ánh sẽ cần cô làm cô dâu giả, cho dù là anh cự tuyệt, cô cũng không có tổn thất gì, nhiều lắm thì cũng chỉ là bị từ chối mà mắc cở sờ mũi một cái mà thôi, cũng sẽ không mất miếng thịt. . . . . .
"Chuyện mới vừa rồi. . . . . . Tôi rất xin lỗi." Diêm Đằng nhìn cô, mi tâm nhăn lại thật sâu, tâm tư rối loạn.
Anh không thể nghi ngờ là đã tìm một phiền toái rất lớn cho mình, dù thế nào muốn dạy dỗ Bạch Nhã Hân, anh cũng không cần phải nói như vậy, không phải sao?
Hôm nay lời đã ra miệng, nếu như anh không kết hôn với Thành Hiểu Vũ, thì chỉ chứng mình lời nói của Bạch Nhã Hân là đúng, chứng minh trong lòng của anh chỉ có nmột người phụ nữ là cô ấy, chứng minh anh không có khả năng kết hôn với người phụ nữ khác, mà cô ấy sẽ rất vui lòng lại tiếp tục xuất hiện bên cạnh anh, làm tình cảm của anh dao động.
Không! Anh tuyệt đối không thể để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, Bạch Nhã Hân không thể tiếp tục thao túng tình cảm của anh được, cô ấy đã chà đạp tình cảm của anh đến cực hạn, anh không cần thiết phải chờ đợi cô ấy nữa.
Anh bỗng nhìn Hiểu Vũ.
Nếu như bọn họ thật sự kết hôn. . . . . .
Đáng chết! Anh đang nghĩ cái gì? Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy? Cho dù có bị bức ép đến mức nóng nảy cũng không thể nghĩ như vậy!
Thành Hiểu Vũ đơn thuần như vậy, trẻ tuổi như thế, còn có tương lai tốt đẹp đang chờ cô ấy, chẳng may cô ấy đã có người trong lòng rồi, cô ấy có lý do gì đồng ý yêu cầu vô lễ của anh, phối hợp làm đám cưới giả với anh một cách vô lý như vậy?
"Tổng giám đốc. . . . . ." Hiểu Vũ hít sâu một hơi, cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô muốn nói chuyện đám cưới giả với anh, mặc dù rất da mặt dày, nhưng, cô vẫn phải nói.
"Thư ký Thành, chuyện tối nay, tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi lại trịnh trọng xin lỗi cô một lần nữa." Anh mệt mỏi nói: "Tôi nghĩ chúng ta cũng không có tâm trạng dự tiệc nữa, tôi đưa cô về nhà."
"Không phải, tôi không nói đến chuyện đó." Cô liếm liếm môi, trái tim nhảy loạn trong lồng ngực.
Diêm Đằng nháy nháy mắt."Vậy, cô muốn nói gì?"
Vì làm cho mình bớt khẩn trương, Hiểu Vũ hắng giọng, dùng giọng điệu cực kỳ tầm thường, cực kỳ qua quýt, nhanh nhẹn hỏi "Chúng ta làm một bản khế ước hôn nhân thế nào?"
Diêm Đằng ngây ngẩn cả người.
"Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa." Anh trừng mắt nhìn cô, giống như hoài nghi cô bị sinh vật ngoài hành tinh nào đó nhập vào người vậy.
"Tôi nói ——" cô lại Thanh Thanh cổ họng, cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng dũng khí lớn nhất trong đời nói: "Tôi có thể làm đám cưới giả với anh, chỉ cần anh trả thù lao cho tôi là được, Tổng giám đốc cũng biết, tôi là bà thím yêu tiền mà, cho nên, chúng ta làm một bản khế ước hôn nhân như thế nào?"
Vài ngày sau, Diêm Đằng đang làm việc lại nhớ tới vậy mà mình lại đồng ý làm khế ước hôn nhân với Thành Hiểu Vũ, nhiều lần anh cảm thấy người bị sinh vật lạ ngoài hành tinh nhập vào là anh mới đúng.
Cho dù đề nghị của cô rất phù hợp với nhu cầu của anh, anh cũng không nên tùy hứng theo.
Sự thật chứng minh, tự ái của đàn ông có lúc quan trọng hơn bất cứ thứ gì, anh tình nguyện tiếp nhận đề nghị điên cuồng của Hiểu Vũ, cũng không muốn để cho Bạch Nhã Hân chế giễu.
Chuyện cứ như vậy mà được quyết định.
Bọn họ ký kết một hợp đồng hôn nhân, nói rõ quyền lợi nghĩa vụ của hai bên cùng với thù lao mà cô được nhận, ngày cưới thì định vào thời gian mà Hiểu Vũ nói với Bạch Nhã Hân —— cuối tháng.
Cách cuối tháng chỉ còn ba tuần lễ, muốn chuẩn bị hôn lễ cũng hơi vội vàng, nhưng thật may mắn tiền tài là vạn năng, chỉ cần chịu tốn tiền, tự nhiên có đội tổ chức hôn lễ chuẩn bị hoàn mỹ mọi việc, bọn họ chỉ cần phối hợp với đội tổ chức hôn lễ là được rồi.
Ngày hôm qua anh theo cô về nhà gặp người nhà của cô, ông nội và ba của cô đều rất hài lòng về anh, em trai cô đang đi học ở miền Trung, có thể phải đến ngày cưới mới có thể gặp được.
Đối với người nhà của cô, anh thật sự rất áy náy, xem dáng vẻ bọn họ thương yêu Hiểu Vũ như vậy là biết, mặc dù gia cảnh không được tốt, nhưng bọn họ đều coi cô như công chúa, nếu như biết rõ bọn họ làm đám cưới giả, nhất định bọn họ sẽ ngất xỉu hết.
Mà bây giờ đã không có đường lui nữa rồi, tin cưới đã ban bố, thiệp mời cũng phát đi trong mấy ngày này, nơi tổ chức tiệc cưới đã đặt, ngày mai bọn họ phải đi chụp ảnh cưới, buổi tối anh muốn đưa cô về nhà, để cho cô người nữ chủ nhân tương lai này, gặp mọi người trong nhà.
Anh nhanh chóng xem mấy phần tài liệu trên bàn, ký tên xong, nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều.
Nửa giờ trước chị Lâm đã gọi điện thoại cho anh, nói đã làm một bàn món ăn đang đợi bọn họ, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi muốn gặp vợ tương lai của anh.
Đột nhiên một hồi chuông tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của anh.
Thấy người nhắn tin đến, thần kinh của anh đều căng thẳng lên.
Anh từ từ mở ra tin nhắn, mi tâm cũng chau lại.
Đã thấy tin đám cưới của anh, hủy bỏ đi, đừng giận dỗi với em nữa, buổi tối đến nhà em đi, chúng ta nói chuyện một chút, em. . . . . . Nghĩ muốn yêu anh.
Tin nhắn là Bạch Nhã Hân gửi đến, trong lòng anh nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Xem ra cô ấy thật sự bị dọa sợ, mới có thể nhanh chóng cầu hòa như vậy.
Cô đã nói cô không còn yêu anh nữa, nhưng khi anh muốn kết hôn với người phụ nữ khác, cô lại không muốn nhường anh cho người ta, cô chỉ muốn anh làm bánh xe dự bị trong tình yêu của cô, làm cả đời.
Người phụ nữ mà anh yêu lâu như vậy, lại là một người phụ nữ ích kỷ như vậy, mặc dù anh rất không muốn thừa nhận mình yêu lầm người, nhưng anh cũng muốn gánh vác trách nhiệm ngang bằng trong chuyện đó.
Là trong một thời gian dài anh để cho cô cần là lấy, cô mới có thể càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cũng do anh trong một thời gian dài không chịu đối mặt với sự thật, cô mới có thể giẫm tình cảm của anh dưới lòng bàn chân như vậy.
Bắt đầu từ bây giờ, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.
Anh quả quyết xóa tin nhắn, đứng dậy cầm cáo khoác âu phục lên, sải bước rời phòng làm việc.
Bên ngoài, Hiểu Vũ đang chui đầu vào thứ gì đó, cô rất chuyên tâm, khuôn mặt thỏa mãn tràn đầy ý cười, thậm chí không cảm giác được anh đã đi đến trước bàn của cô.
Thậm chí cô còn có dũng khí nói với anh việc làm khế ước hôn nhân, cho tới hôm nay, cho đến lúc nhìn cô như vậy, anh vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Rốt cục thì cô lấy dũng khí đó ở đâu ra?
Nếu như là vì tiền, lý do không đầy đủ, anh điều tra tình hình tài chính của nhà họ Thành, mặc dù căng thẳng, cũng có một món nợ, nhưng đều là nợ chồng chất vì tiền chữa bệnh, tiền chữa bệnh của ông nội, ba và người mẹ bị bệnh ung thư đã qua đời của cô, số lượng không lớn đến mức cô phải bán cả việc hôn nhân của mình.
Phải phối hợp cới anh để diễn vở kịch kết hôn long trọng này cũng không dễ dàng, cô phải lừa dối người nhà, bạn bè, đồng nghiệp của mình, cho dù trong tương lai bọn họ có giải trừ khế ước, cô cũng phải đeo cái mác phụ nữ đã ly hôn, làm sao cô sẽ bằng lòng vì tiền mà bán cả bản thân mình chứ?
Anh biết cô rất thích tiền, là bà thím yêu tiền tiêu chuẩn, nhưng cô yêu tiền cũng có đạo lý, chứ không phải cái loại phụ nữ thấy tiền là sáng mắt, vì tiền mà bất chấp tất cả. . . . . .
Anh từng thoáng thấy trên bàn của cô có biên lai quyên tiền cho hội trẻ mồ côi Triển vọng thế giới, cũng từng thấy cô từng mua kẹo cao su của ông lão bán kẹo gần công ty.
Một người trong mắt chỉ có tiền là không biết làm loại chuyện đó .
Nếu như không đơn thuần vì tiền, như vậy là vì cái gì? Tại sao cô nguyện ý làm đám cưới giả với anh?
Đám cưới giả đối với cô mà nói là trăm hại không một lợi, cô giúp anh một việc lớn, nhưng còn cô? Cô có ích lợi gì?
"Cô đang chúi đầu vào cái gì thế?" Anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Hiểu Vũ sợ hết hồn, ngẩng đầu lên thấy là anh, cô hốt hoảng cao giọng."Anh anh anh. . . . . . Anh ra ngoài lúc nào?"
May mắn là anh, thư ký là đại diện, thường có khách cùng các quản lý trong công ty ra vào, ngộ nhỡ bị người khác thấy cô đang trong thời gian làm việc mà làm việc riêng sẽ không tốt lắm.
"Vừa mới đi ra mà thôi, cô đang làm cái gì?" Anh tò mò hỏi lại lần nữa.
"Không có gì..., chỉ là mấy tấm thiệp mà thôi." Hiểu Vũ mất tự nhiên cười với anh một cái, vội vàng thu đống thiệp đã làm xong trên bàn vào trong túi xách.
"Cô đang làm thiệp?"
"Cái đó —— thật xin lỗi." Cô áy náy nói: "Tôi biết rõ giờ làm việc không nên làm tư việc riêng, vốn dĩ tôi đã làm xong ở nhà rồi, nhưng lại quên mang đến, cho nên không thể làm gì khác hơn là. . . . . ."
Diêm Đằng khẽ mỉm cười."Tôi không phải là trách cô, chỉ tò mò hiện tại tin tức phát triển như vậy, người ta đều dùng thẻ điện tử để hỏi thăm nhau, sao vẫn còn có người tự mình làm thiệp chứ."
Nghe được anh không có ý trách cứ, Hiểu Vũ yên tâm, cô cười nói: "Bởi vì anh nói, trong nhà của anh mọi người đều đã lớn tuổi, mà người lớn tuổi lại không biết đến thiệp điện tử, cho nên tôi muốn tự mình làm thiệp tặng bọn họ!"
Quà ít lòng nhiều, cô là muốn như vậy, hơn nữa cô cũng không có nhiều tiền để mua lễ lớn.
Anh nói cha mẹ anh mười năm trước gặp một tai nạn xe cộ đã qua đời, hiện tại ở lại trogn biệt thự đều là một vài người làm lâu năm đã làm việc từ thời cha mẹ của anh, ví dụ như chị Lâm phụ trách việc nhà, chú Lâm phụ trách nghề làm vườn, còn có chú Khang đầu bếp cùng với chú Hà người quản lý phụ trách trong nhà thuỷ điện, hồ bơi, nhà để xe cùng tạp vật.
"Cô nói là, mấy tấm thiệp vừa rồi là muốn tặng cho mất người chị Lâm?" Trong mắt Diêm Đằng thoáng qua một tia sáng, tâm cũng rung động theo.
Trong nháy mắt, anh giống như bị cái gì đụng phải vậy, nhưng anh còn chưa kịp bắt lấy, đã cảm thấy nó vụt mất.
"Ừ." Vẻ mặt Hiểu Vũ đầy tươi cười gật đầu một cái, ánh mắt lóe sáng, giống như ca hát nói: "Bởi vì mấy ngày nữa chính là lễ Giáng Sinh, cho nên tôi muốn. . . . . ." Cô hơi lo lắng nhìn anh."Sao vậy? Anh cảm thấy bọn họ sẽ không thích sao?"
"Đời này có lẽ chưa từng có ai tặng thiệp No – el cho bọn họ." Có dòng cảm giác ấm áp chậm rãi dâng lên trong lòng anh, anh nhìn chằm chằm cô."Chúng ta mau trở về đi thôi! Bọn họ nhất định sẽ hết sức vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.