Chương 1
Ức Cẩm
14/09/2016
“Học trưởng, thực ra em... Em...”
Chàng trai xoay người, từ trên cao nhìn xuống chính mình, đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn không rõ mặt.
Nhắm mắt lại, không cần quan tâm gì nữa.
“Em thích anh!”
Lời vừa ra khỏi miệng, vô số tiếng cười nhạo như thủy triều vọt tới chỗ cô.
“Ha ha, cóc lại muốn ăn thịt thiên nga!”
“Thật không biết xấu hổ, thổ lộ ngay trước mặt mọi người!”
...
Tần Khai Hân giật mình tỉnh giấc, trên trán đều là mồ hôi.
Năm giờ, đồng hồ báo thức trong di động liên tục kêu vang, nhắc nhở: Ngày 18/12 – Tiệc cưới ở khách sạn Hilton.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng tắt đồng hồ báo thức, rời giường, bắt đầu ngày mới.
Tám giờ sáng, Tiết Mạn mặc một chiếc áo măng tô lông cừu màu đỏ nhung, không nhanh không chậm đi tới phòng làm việc của Tần Khai Hân, trong tay cô cầm một túi bánh bao chiên vừa mua ở dưới lầu.
Nóng hổi, béo ngậy, thơm phức.
“Khai Hân...”
Không đợi cô ấy nói gì, Tần Khai Hân giống như gà mẹ bảo vệ con, bước lên trước dùng thân thể chắn giữa Tiết Mạn và bánh ngọt, “Mau bỏ đi, đừng làm hỏng bánh ngọt của mình!”
“Mẹ nó!” Tiết Mạn mang túi bánh bao chiên ra cửa sổ ném đi, bắt đầu oán giận, “Rõ là lòng tốt bị uổng phí, mang cho cậu điểm tâm mà còn bị ghét bỏ...” Mặc dù miệng nói nhưng tay bắt đầu cởi áo khoác, thay đồng phục màu trắng, rồi đi tới gần hỏi: “Phải làm vội sao?”
“Giúp mình lấy 62 bông hoa trang trí tới đây.” Tần Khai Hân nhìn bánh ngọt không rời mắt.
“Được rồi.” Tiết Mạn lấy hoa trang trí qua.
Tần Khai Hân cầm trên tay, nhướng mày, “Tại sao lại là 62 bông? Mình chỉ cần 61 bông!”
“Rõ ràng cậu nói 62 bông!” Tiết Mạn lườm cô một cái.
“Mình nói 61 bông.”
“Cậu nói 62 bông!”
“61!”
“62!”
...
Tần Khai Hân ngẩn ra, “Thực sự mình nói 62 bông?”
“Cậu nói mà?!”
“Tiểu Mạn, thật xấu hổ, mình mất tập trung một chút.” Tần Khai Hân giải thích.
Tiết Mạn bước đến trước mặt cô, quan sát đôi mắt gấu mèo cỡ lớn ở khoảng cách gần, hỏi: “Lại ngủ không được ngon?”
“Ừm.”
“Không phải lại mơ thấy... việc đó chứ?”
“...” Tần Khai Hân rũ mắt xuống.
Tiết Mạn kinh hô: “Không thể nào, sao lại mơ thấy rồi? Chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy, cậu lại vẫn mơ thấy anh ta như trước, cậu nói xem có phải kỳ thực...”
“Kỳ thực cái gì?” Tần Khai hân hỏi.
“Kỳ thực anh ta đã sớm chết rồi, chỉ là âm hồn không tan với cậu...”
Tần Khai Hân rùng mình một cái, “Cậu đừng nói nữa! Nhanh làm việc đi, sắp không kịp rồi!”
“Mình nói đùa thôi, cậu đừng căng thẳng như vậy.” Tiết Mạn cười hì hì nói, “Nếu anh ta đã sớm chết nhưng âm hồn không tan, thì lúc còn sống đã sớm tìm tới cậu rồi.”
“Tiết! Mạn!”
“Được được được, mình không nói nữa.” Tiết mạn giơ tay đầu hàng.
Đã chết! Đã chết thì tốt! Tần Khai Hân oán giận nghĩ.
Hôm nay là ngày kết hôn của Tổng giám đốc công ty đầu tư Thịnh Trạch và phu nhân Quách Tiểu Thanh, người vài năm nay ở trong giới đầu tư chạm tay có thể bỏng (ý là có quyền thế rất lớn), tiệc cưới này của Cung Trạch xem như là hào khí ngất trời, đến mức trở thành tin tức quan trọng trong nước, ngay cả hoa cưới dùng cho hôn lễ cũng là đặt ở nước ngoài trước nửa năm, có thể nói là ‘dụng tâm lương khổ’(*).
(*) dụng tâm lương khổ: dốc hết tâm sức để làm một việc nào đó.
Hôn lễ long trọng như vậy dĩ nhiên không thể thiếu một bàn đồ ngọt, Tần Khai Hân vì thế mà chuẩn bị mất khoảng ba tháng.
Lần lượt cùng khách hàng trao đổi, suốt mấy đêm sửa chữa thiết kế, vì tìm kiếm nguyên liệu thích hợp không tiếc số tiền lớn đặt hàng từ nước ngoài, chọn ra các loại hoa quả đúng mùa tươi ngon nhất, đảm bảo mỗi một hương vị đều trải qua vô số lần pha trộn và nếm thử, thậm chí đến giá đựng bánh ngọt trên bàn cũng đều do chính cô tự mình thiết kế rồi tìm người đi làm.
Đối với Tần Khai Hân mà nói, đây không đơn giản chỉ là một bàn đồ ngọt mà là tâm huyết của cô tạo ra, bất luận là ai cũng không có cách nào bắt chước tác phẩm nghệ thuật của cô được.
Hôn lễ bắt đầu vào đúng vào 6:18 phút tối, để trang trí xong xuôi tất cả trước khi khách mời tới, hai giờ chiều Tần Khai Hân và Tiết Mạn đã mang theo bánh ngọt chuẩn bị tốt đến khách sạn.
Cô dâu Quách Tiểu Thanh vô cùng thích hoa hồng, vì thế Tần Khai Hân thiết kế toàn bộ bàn đồ ngọt giống như một vườn hoa hồng, từ khăn trải bàn đến mỗi dụng cụ đều mang đặc trưng của phong cách Châu Âu cổ điển, sang trọng tao nhã, xa hoa đẹp đẽ, phối hợp với chủ đề hôn lễ hôm nay cực kỳ ăn khớp.
Khác với nhóm người tổ chức hôn lễ ồn ào ở xung quanh, mặc dù đối mặt với bàn trang trí cuối cùng, Tần Khai Hân vẫn xử lý cẩn thận như cũ, ngay đến mỗi góc đặt đồ ngọt đều đã bị cô điều chỉnh nhiều lần.
Tiết Mạn ở bên cạnh làm trợ thủ cho cô, lấy từng hộp bánh ngọt từ trong thùng ướp lạnh ra.
Bánh kem dâu tây tươi, kiểu không lớn, vị sữa thơm nồng, dùng sữa đánh bông tạo vị chua ngọt, màu sắc đẹp đẽ, phối hợp với chút sữa không đường tạo thành bánh pudding, cách trộn nguyên liệu với tỷ lệ khác nhau khiến cho màu sắc trên giá thủy tinh dần thay đổi, nếm mỗi một tầng đều sẽ mang đến thể nghiệm vị giác khác biệt tại đầu lưỡi.
Không chỉ đẹp, mà còn ăn ngon.
Tiểu Trần, người tổ chức hôn lễ bên kia đi tới, thái độ không tốt lắm, “Ổn cả chứ, khách mời sắp đến rồi.”
“Xong ngay đây.” Tần Khai Hân hít một hơi thật sâu, mở thùng ướp lạnh lớn nhất bên cạnh ra, cẩn thận lấy ra chiếc bánh ngọt quan trọng nhất.
Một đóa hồng lớn trang trí trên mặt chiếc bánh ngọt hai tầng, vừa có nụ vừa có hoa, hình dáng khác nhau, vô cùng lộng lẫy.
Những thứ trang trí này đều dựa theo yêu cầu của Quách Tiểu Thanh, dùng công nghệ phun kem hình bông hoa màu trắng, cũng không khó như phủ đường. Về phần bên trong bánh ngọt thì tham khảo cánh làm bánh ngọt Black Forest (*), dùng kem hoa hồng làm nhân bánh bên trong, khiến cho cả bánh ngọt dù là bề ngoài hay mùi vị của bánh, đều tạo cảm giác giống như đang thong thả dạo chơi trên biển hoa hồng của Bulgaria.
(*) Black Forest Cake là loại bánh kem truyền thống của người Đức. Đúng như tên gọi bánh được bao phủ bằng màu đen huyền bí của soocola, kem tươi ở giữa hai lớp bánh điểm xuyết bằng mứt quả anh đào tươi ngon nhất. Nồng nàn, quyến rũ và đầy mê hoặc, tất cả nguyên liệu đã hòa quyện một cách đầy ấn tượng. Chiếc bánh như một món quà đặc biệt mà nước Đức dành cho các tín đồ ẩm thực trên toàn thế giới.
Tiểu Trần ở bên cạnh nhìn đến ngây người, cố gắng nuốt nước miếng, đúng lúc này, điện thoại trong tay anh ta vang lên.
Vô cùng khẩn trương, Tiểu Trần vừa ngắt điện thoại đã hỏi Tần Khai Hân: “Bàn này hoàn thành chưa?”
“Đã hoàn thành.” Tần Khai Hân gật đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô kéo đi.
Tần Khai Hân nóng nảy: “Sao lại thế này? Anh kéo tôi đi chỗ nào vậy?”
“Cô dâu tìm cô có việc gấp, cô đi theo tôi là được.” Tiểu Trần vừa nói vừa kéo cô tới phòng trang điểm.
Cô dâu Quách Tiểu Thanh và mấy phù dâu đều đã ở đây, vừa thấy Tần Khai Hân tiến vào, vài người trong phòng tính cả thợ trang điểm tất cả cùng đi tới, vây tròn xung quanh cô đánh giá. d"đ/l:q^d
Tần Khai Hân cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, dè dặt hỏi: “Tiểu Thanh, cô tìm tôi có việc à?”
Quách Tiểu Thanh bước tới nắm chặt tay Tần Khai Hân, thành khẩn nói: “Khai Hân, cô nhất định phải giúp tôi!”
“Giúp... Giúp cô chuyện gì?” Tần Khai Hân gãi đầu gãi tai không hiểu.
“Là như vậy, một phù dâu của tôi có chút việc bận không tới được, cô có thể làm phù dâu tạm thời của tôi được không?”
“Cái này...” Vẻ mặt Tần Khai Hân khó xử, “Thực ra cho tới bây giờ tôi chưa từng làm phù dâu.”
“Không sao cả, cô không cần làm gì hết, giúp tôi bổ sung số lượng là được, tình hình rất khẩn cấp, việc này cô nhất định phải giúp tôi, lát nữa tôi sẽ tặng cô một bao lì xì thật lớn.”
“Không cần không cần.” Tần Khai Hân lập tức đáp ứng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đẩy cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, giúp cô chọn đồ, làm tóc, trang điểm,... Tuy chỉ là một phù dâu, nhưng đây là một lễ cưới rất long trọng, nên không thể qua loa.
Đương nhiên cũng có mấy phù dâu nhàn rỗi, đều đã tròn hai mươi tuổi, thừa dịp hôn lễ còn chưa bắt đầu thì tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm.
Phụ nữ mà, chẳng qua chỉ quanh quẩn nói đến mấy đề tài kia, chuyện này chuyện kia cuối cuối cùng chuyển tới trên đầu phù rể ngày hôm nay.
Trong đó có một phù dâu nói: “A, các cô có chú ý tới không, vừa nãy lúc thay chú rể đón tiếp người thân, trong nhóm phù rể có một người dáng vẻ cực kỳ đẹp trai.”
Lời vừa ra khỏi miệng, mấy phù dâu còn lại nhao nhao gật đầu phụ họa, ngay cả mấy thợ trang điểm cho Tần Khai Hân cũng mở miệng nói một câu: “Các cô nói tới người kia, tôi cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai.”
Buổi hôn lễ hôm nay tổng cộng có tám phù rể, đếm cũng không đếm hết, không nghĩ tới chỉ một câu ‘cực kỳ đẹp trai’ có thể làm cho nhiều người đối với một phù rể đặc biệt nào đó cùng sinh ra đồng tình như vậy, đủ để thấy khuôn mặt người này có giá trị cao thế nào rồi.
Tần Khai Hân không khỏi nổi lên tò mò, tiếp tục nghe nhóm phù dâu thảo luận về vị phù rể ‘cực kỳ đẹp trai’ này.
“Chị Thanh, phù dể có dáng dấp anh tuấn kia rốt cuộc là ai vậy?” Có người hỏi cô dâu.
Quách Tiểu Thanh cười hì hì, “Tôi biết ngay hội sắc nữ các cô có hứng thú với người ta nên đã giúp các cô hỏi thăm qua rồi.”
Nhất thời, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, vạn phần mong đợi nhìn Quách Tiểu Thanh.
Quách Tiểu Thanh hắng giọng một cái, “Cậu ấy là em họ của chồng tôi, mới từ nước Mỹ trở về, là một nhiếp ảnh gia rất có tiếng, lúc ở nước ngoài đã tổ chức một số buổi triển lãm nhiếp ảnh cá nhân, quan trọng nhất là người ta vẫn còn độc thân đó nha!”
Người đã đẹp trai thì thôi đi, lại còn có tài năng như vậy, quan trọng là vẫn độc thân, hứng thú của mọi người càng lúc càng lớn rồi.
“Nghe chồng tôi nói, lần này trở về cậu ấy muốn mở một buổi triển lãm cá nhân, đến lúc đó tôi sẽ giúp các cô lấy mấy tấm vé nha...!”
“Lấy nhiều một chút, mọi người cùng nhau đi xem!” Mọi người reo hò nhảy nhót, tưởng chừng như là đang bàn luận đi xem minh tinh biểu diễn.
Tần Khai Hân ở bên cạnh không có cách nào lý giải được sự vui sướng của những cô gái này, so với soái ca, cô cảm thấy tiền lì xì còn thực tế hơn một chút.
“Đúng rồi chị Thanh, chị nói nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa nói tên anh ta đâu.”
“Cậu ấy tên là...”
Quách Tiểu Thanh còn chưa dứt lời, chú rể Cung Trạch đã xuất hiện ngoài cửa, “Tiểu Thanh, thời gian sắp tới, nên xuống tiếp khách rồi.”
“Được!” Quách Tiểu Thanh đứng lên, nói với nhóm phù dâu: “Mọi người cùng nhau xuống tiếp khách thôi.”
Tần Khai Hân cũng muốn đứng lên, lại bị thợ trang điểm ấn bả vai xuống, “Cô gấp cái gì, lễ phục còn chưa thay đâu.”
Quách Tiểu Thanh cũng quay sang nới với cô: “Khai Hân, chúng tôi xuống trước, lát nữa tôi nhờ người lên đón cô.”
“Không cần, không cần.” Tần Khai Hân khoát tay, “Tôi tự mình xuống là được.”
“Vậy thì cảm ơn cô trước.”
Quách Tiểu Thanh bị nhóm phù dâu vây quanh ra khỏi phòng trang điểm, trong nháy mắt, phòng trang điểm vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, giờ chỉ còn lại hai người.
Thợ trang điểm chọn một chiếc váy phù dâu cúp ngực màu hồng cam, phong cách này Tần Khai Hân chưa từng thử qua, trong lòng cô hơi luống cuống.
“Chiếc váy này... Có lộ quá hay không?”
“Hẳn là không... làm phù dâu thôi mà, mặc thế này là hết sức bình thường, mà ngực cô lớn như vậy, mặc vào chắn chắn rất đẹp, yên tâm đi!”
Tần Khai Hân cúi đầu nhìn ngực mình, mồ hôi thậm chí cũng đã nhỏ giọt xuống, nhưng vì lì xì lại không thể không mặc như vậy! Mẹ cô sẽ đánh chết cô!
Mặc dù hết sức không tình nguyện, nhưng mà nghĩ đến số tiền lì xì, Tần Khai Hẫn vẫn ngại ngùng cởi quần áo, ngay lúc cô đang ra sức kéo khóa váy lên thì thợ trang điểm giữ lấy phần áo sau lưng, lôi kéo mạnh mẽ.
Lại kéo.
Tiếp tục kéo.
Cô sắp chết mất!
...
Tần Khai Hân suýt chút nữa hít thở không thông, la lên: “Không thể không thể, phía trên không thể mặc nữa.”
“Mặc không được là chuyện tốt, chứng minh ngực cô lớn.” Thợ trang điểm vừa nói vừa cố gắng.
“Tôi sắp không thở nổi rồi!”
“Hít vào! Hít vào!” Thợ trang điểm hô lớn.
Dáng vẻ này không giống như đang mặc đồ, rõ ràng là giống sinh con! Tần Khai Hân hạ quyết tâm, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, hít sâu một hơi.
Cuối cùng, cô đã mặc được rồi!
“Tôi đã nói có thể kéo lên trên mà!” Thợ trang điểm cười tủm tỉm, ánh mắt đảo qua ngực Tần Khai Hân, lập tức liền mở to.
Tần Khai Hân cũng cúi đầu nhìn, trong nháy mắt cả người không được tự nhiên: “Thực sự tôi không thể mặc như vậy, mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi!” Vẻ mặt cô nói như đưa đám.
Thợ trang điểm vội an ủi: “Phù dâu trước đó rất gầy, ngực cũng phẳng, cô mặc bộ lễ phục này đúng là hơi chặt rồi. Nhưng mà không sao, tôi sẽ đi tìm một chiếc khăn choàng cùng màu giúp cô che chắn, cô chờ một chút nhé!”
Thợ trang điểm vội vàng đi khỏi, để lại Tần Khai Hân một mình trong phòng trang điểm khóc không ra nước mắt, cô thì ‘kín cổng cao tường’, sao tôi lại phải chịu đựng tình trạng ‘cảnh xuân’ chứ! d'đ;l'q'đ
Tần Khai Hân nâng váy, giẫm giày cao gót xuống nền, di chuyển cẩn thận đi ra đóng cửa, ngay trong tích tắc khi cô tiếp xúc với tay nắm cửa, cửa phòng trang điểm bỗng nhiên bị mở ra.
Một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt Tần Khai Hân, cô sợ tới mức cả người đều cứng lại, ánh mắt cô từ từ hướng lên trên, nhìn chiếc quần âu đen bên ngoài bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, bên trong áo comple là chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, hoàn hảo làm nổi bật dáng người vai rộng eo thon.
Cằm của anh ta sạch sẽ gọn gàng, đường cong trên môi quyến rũ, mũi thẳng, khí chất của anh mang đến cảm giác như đã từng quen biết, hơn nữa càng nhìn lên phía trên cảm giác này của Tần Khai Hân càng trở nên mãnh liệt.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng mà, khi ánh mắt của Tần Khai Hân chạm phải ánh mắt anh ta, khuôn mặt này và khuôn mặt của chàng trai nhìn không thấy rõ kia hoàn toàn giống nhau, tạo ra hiệu quả đáng sợ như xem phim kinh dị.
Bùi Thần, kiếp này có hóa thành tro thì cô cũng không quên được người này!
Tần Khai Hân liên tục lùi lại phía sau giống như người bị sét đánh trúng, cuối cùng mông ngã chạm mặt đất, làn váy cuốn lên, hơn nữa... áo ngực còn rách toạc ra.
Chàng trai xoay người, từ trên cao nhìn xuống chính mình, đứng ngược chiều ánh sáng, nhìn không rõ mặt.
Nhắm mắt lại, không cần quan tâm gì nữa.
“Em thích anh!”
Lời vừa ra khỏi miệng, vô số tiếng cười nhạo như thủy triều vọt tới chỗ cô.
“Ha ha, cóc lại muốn ăn thịt thiên nga!”
“Thật không biết xấu hổ, thổ lộ ngay trước mặt mọi người!”
...
Tần Khai Hân giật mình tỉnh giấc, trên trán đều là mồ hôi.
Năm giờ, đồng hồ báo thức trong di động liên tục kêu vang, nhắc nhở: Ngày 18/12 – Tiệc cưới ở khách sạn Hilton.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng tắt đồng hồ báo thức, rời giường, bắt đầu ngày mới.
Tám giờ sáng, Tiết Mạn mặc một chiếc áo măng tô lông cừu màu đỏ nhung, không nhanh không chậm đi tới phòng làm việc của Tần Khai Hân, trong tay cô cầm một túi bánh bao chiên vừa mua ở dưới lầu.
Nóng hổi, béo ngậy, thơm phức.
“Khai Hân...”
Không đợi cô ấy nói gì, Tần Khai Hân giống như gà mẹ bảo vệ con, bước lên trước dùng thân thể chắn giữa Tiết Mạn và bánh ngọt, “Mau bỏ đi, đừng làm hỏng bánh ngọt của mình!”
“Mẹ nó!” Tiết Mạn mang túi bánh bao chiên ra cửa sổ ném đi, bắt đầu oán giận, “Rõ là lòng tốt bị uổng phí, mang cho cậu điểm tâm mà còn bị ghét bỏ...” Mặc dù miệng nói nhưng tay bắt đầu cởi áo khoác, thay đồng phục màu trắng, rồi đi tới gần hỏi: “Phải làm vội sao?”
“Giúp mình lấy 62 bông hoa trang trí tới đây.” Tần Khai Hân nhìn bánh ngọt không rời mắt.
“Được rồi.” Tiết Mạn lấy hoa trang trí qua.
Tần Khai Hân cầm trên tay, nhướng mày, “Tại sao lại là 62 bông? Mình chỉ cần 61 bông!”
“Rõ ràng cậu nói 62 bông!” Tiết Mạn lườm cô một cái.
“Mình nói 61 bông.”
“Cậu nói 62 bông!”
“61!”
“62!”
...
Tần Khai Hân ngẩn ra, “Thực sự mình nói 62 bông?”
“Cậu nói mà?!”
“Tiểu Mạn, thật xấu hổ, mình mất tập trung một chút.” Tần Khai Hân giải thích.
Tiết Mạn bước đến trước mặt cô, quan sát đôi mắt gấu mèo cỡ lớn ở khoảng cách gần, hỏi: “Lại ngủ không được ngon?”
“Ừm.”
“Không phải lại mơ thấy... việc đó chứ?”
“...” Tần Khai Hân rũ mắt xuống.
Tiết Mạn kinh hô: “Không thể nào, sao lại mơ thấy rồi? Chuyện đó đã qua nhiều năm như vậy, cậu lại vẫn mơ thấy anh ta như trước, cậu nói xem có phải kỳ thực...”
“Kỳ thực cái gì?” Tần Khai hân hỏi.
“Kỳ thực anh ta đã sớm chết rồi, chỉ là âm hồn không tan với cậu...”
Tần Khai Hân rùng mình một cái, “Cậu đừng nói nữa! Nhanh làm việc đi, sắp không kịp rồi!”
“Mình nói đùa thôi, cậu đừng căng thẳng như vậy.” Tiết Mạn cười hì hì nói, “Nếu anh ta đã sớm chết nhưng âm hồn không tan, thì lúc còn sống đã sớm tìm tới cậu rồi.”
“Tiết! Mạn!”
“Được được được, mình không nói nữa.” Tiết mạn giơ tay đầu hàng.
Đã chết! Đã chết thì tốt! Tần Khai Hân oán giận nghĩ.
Hôm nay là ngày kết hôn của Tổng giám đốc công ty đầu tư Thịnh Trạch và phu nhân Quách Tiểu Thanh, người vài năm nay ở trong giới đầu tư chạm tay có thể bỏng (ý là có quyền thế rất lớn), tiệc cưới này của Cung Trạch xem như là hào khí ngất trời, đến mức trở thành tin tức quan trọng trong nước, ngay cả hoa cưới dùng cho hôn lễ cũng là đặt ở nước ngoài trước nửa năm, có thể nói là ‘dụng tâm lương khổ’(*).
(*) dụng tâm lương khổ: dốc hết tâm sức để làm một việc nào đó.
Hôn lễ long trọng như vậy dĩ nhiên không thể thiếu một bàn đồ ngọt, Tần Khai Hân vì thế mà chuẩn bị mất khoảng ba tháng.
Lần lượt cùng khách hàng trao đổi, suốt mấy đêm sửa chữa thiết kế, vì tìm kiếm nguyên liệu thích hợp không tiếc số tiền lớn đặt hàng từ nước ngoài, chọn ra các loại hoa quả đúng mùa tươi ngon nhất, đảm bảo mỗi một hương vị đều trải qua vô số lần pha trộn và nếm thử, thậm chí đến giá đựng bánh ngọt trên bàn cũng đều do chính cô tự mình thiết kế rồi tìm người đi làm.
Đối với Tần Khai Hân mà nói, đây không đơn giản chỉ là một bàn đồ ngọt mà là tâm huyết của cô tạo ra, bất luận là ai cũng không có cách nào bắt chước tác phẩm nghệ thuật của cô được.
Hôn lễ bắt đầu vào đúng vào 6:18 phút tối, để trang trí xong xuôi tất cả trước khi khách mời tới, hai giờ chiều Tần Khai Hân và Tiết Mạn đã mang theo bánh ngọt chuẩn bị tốt đến khách sạn.
Cô dâu Quách Tiểu Thanh vô cùng thích hoa hồng, vì thế Tần Khai Hân thiết kế toàn bộ bàn đồ ngọt giống như một vườn hoa hồng, từ khăn trải bàn đến mỗi dụng cụ đều mang đặc trưng của phong cách Châu Âu cổ điển, sang trọng tao nhã, xa hoa đẹp đẽ, phối hợp với chủ đề hôn lễ hôm nay cực kỳ ăn khớp.
Khác với nhóm người tổ chức hôn lễ ồn ào ở xung quanh, mặc dù đối mặt với bàn trang trí cuối cùng, Tần Khai Hân vẫn xử lý cẩn thận như cũ, ngay đến mỗi góc đặt đồ ngọt đều đã bị cô điều chỉnh nhiều lần.
Tiết Mạn ở bên cạnh làm trợ thủ cho cô, lấy từng hộp bánh ngọt từ trong thùng ướp lạnh ra.
Bánh kem dâu tây tươi, kiểu không lớn, vị sữa thơm nồng, dùng sữa đánh bông tạo vị chua ngọt, màu sắc đẹp đẽ, phối hợp với chút sữa không đường tạo thành bánh pudding, cách trộn nguyên liệu với tỷ lệ khác nhau khiến cho màu sắc trên giá thủy tinh dần thay đổi, nếm mỗi một tầng đều sẽ mang đến thể nghiệm vị giác khác biệt tại đầu lưỡi.
Không chỉ đẹp, mà còn ăn ngon.
Tiểu Trần, người tổ chức hôn lễ bên kia đi tới, thái độ không tốt lắm, “Ổn cả chứ, khách mời sắp đến rồi.”
“Xong ngay đây.” Tần Khai Hân hít một hơi thật sâu, mở thùng ướp lạnh lớn nhất bên cạnh ra, cẩn thận lấy ra chiếc bánh ngọt quan trọng nhất.
Một đóa hồng lớn trang trí trên mặt chiếc bánh ngọt hai tầng, vừa có nụ vừa có hoa, hình dáng khác nhau, vô cùng lộng lẫy.
Những thứ trang trí này đều dựa theo yêu cầu của Quách Tiểu Thanh, dùng công nghệ phun kem hình bông hoa màu trắng, cũng không khó như phủ đường. Về phần bên trong bánh ngọt thì tham khảo cánh làm bánh ngọt Black Forest (*), dùng kem hoa hồng làm nhân bánh bên trong, khiến cho cả bánh ngọt dù là bề ngoài hay mùi vị của bánh, đều tạo cảm giác giống như đang thong thả dạo chơi trên biển hoa hồng của Bulgaria.
(*) Black Forest Cake là loại bánh kem truyền thống của người Đức. Đúng như tên gọi bánh được bao phủ bằng màu đen huyền bí của soocola, kem tươi ở giữa hai lớp bánh điểm xuyết bằng mứt quả anh đào tươi ngon nhất. Nồng nàn, quyến rũ và đầy mê hoặc, tất cả nguyên liệu đã hòa quyện một cách đầy ấn tượng. Chiếc bánh như một món quà đặc biệt mà nước Đức dành cho các tín đồ ẩm thực trên toàn thế giới.
Tiểu Trần ở bên cạnh nhìn đến ngây người, cố gắng nuốt nước miếng, đúng lúc này, điện thoại trong tay anh ta vang lên.
Vô cùng khẩn trương, Tiểu Trần vừa ngắt điện thoại đã hỏi Tần Khai Hân: “Bàn này hoàn thành chưa?”
“Đã hoàn thành.” Tần Khai Hân gật đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay cô kéo đi.
Tần Khai Hân nóng nảy: “Sao lại thế này? Anh kéo tôi đi chỗ nào vậy?”
“Cô dâu tìm cô có việc gấp, cô đi theo tôi là được.” Tiểu Trần vừa nói vừa kéo cô tới phòng trang điểm.
Cô dâu Quách Tiểu Thanh và mấy phù dâu đều đã ở đây, vừa thấy Tần Khai Hân tiến vào, vài người trong phòng tính cả thợ trang điểm tất cả cùng đi tới, vây tròn xung quanh cô đánh giá. d"đ/l:q^d
Tần Khai Hân cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, dè dặt hỏi: “Tiểu Thanh, cô tìm tôi có việc à?”
Quách Tiểu Thanh bước tới nắm chặt tay Tần Khai Hân, thành khẩn nói: “Khai Hân, cô nhất định phải giúp tôi!”
“Giúp... Giúp cô chuyện gì?” Tần Khai Hân gãi đầu gãi tai không hiểu.
“Là như vậy, một phù dâu của tôi có chút việc bận không tới được, cô có thể làm phù dâu tạm thời của tôi được không?”
“Cái này...” Vẻ mặt Tần Khai Hân khó xử, “Thực ra cho tới bây giờ tôi chưa từng làm phù dâu.”
“Không sao cả, cô không cần làm gì hết, giúp tôi bổ sung số lượng là được, tình hình rất khẩn cấp, việc này cô nhất định phải giúp tôi, lát nữa tôi sẽ tặng cô một bao lì xì thật lớn.”
“Không cần không cần.” Tần Khai Hân lập tức đáp ứng.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đẩy cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, giúp cô chọn đồ, làm tóc, trang điểm,... Tuy chỉ là một phù dâu, nhưng đây là một lễ cưới rất long trọng, nên không thể qua loa.
Đương nhiên cũng có mấy phù dâu nhàn rỗi, đều đã tròn hai mươi tuổi, thừa dịp hôn lễ còn chưa bắt đầu thì tụ họp một chỗ nói chuyện phiếm.
Phụ nữ mà, chẳng qua chỉ quanh quẩn nói đến mấy đề tài kia, chuyện này chuyện kia cuối cuối cùng chuyển tới trên đầu phù rể ngày hôm nay.
Trong đó có một phù dâu nói: “A, các cô có chú ý tới không, vừa nãy lúc thay chú rể đón tiếp người thân, trong nhóm phù rể có một người dáng vẻ cực kỳ đẹp trai.”
Lời vừa ra khỏi miệng, mấy phù dâu còn lại nhao nhao gật đầu phụ họa, ngay cả mấy thợ trang điểm cho Tần Khai Hân cũng mở miệng nói một câu: “Các cô nói tới người kia, tôi cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai.”
Buổi hôn lễ hôm nay tổng cộng có tám phù rể, đếm cũng không đếm hết, không nghĩ tới chỉ một câu ‘cực kỳ đẹp trai’ có thể làm cho nhiều người đối với một phù rể đặc biệt nào đó cùng sinh ra đồng tình như vậy, đủ để thấy khuôn mặt người này có giá trị cao thế nào rồi.
Tần Khai Hân không khỏi nổi lên tò mò, tiếp tục nghe nhóm phù dâu thảo luận về vị phù rể ‘cực kỳ đẹp trai’ này.
“Chị Thanh, phù dể có dáng dấp anh tuấn kia rốt cuộc là ai vậy?” Có người hỏi cô dâu.
Quách Tiểu Thanh cười hì hì, “Tôi biết ngay hội sắc nữ các cô có hứng thú với người ta nên đã giúp các cô hỏi thăm qua rồi.”
Nhất thời, tất cả mọi người đều dựng lỗ tai, vạn phần mong đợi nhìn Quách Tiểu Thanh.
Quách Tiểu Thanh hắng giọng một cái, “Cậu ấy là em họ của chồng tôi, mới từ nước Mỹ trở về, là một nhiếp ảnh gia rất có tiếng, lúc ở nước ngoài đã tổ chức một số buổi triển lãm nhiếp ảnh cá nhân, quan trọng nhất là người ta vẫn còn độc thân đó nha!”
Người đã đẹp trai thì thôi đi, lại còn có tài năng như vậy, quan trọng là vẫn độc thân, hứng thú của mọi người càng lúc càng lớn rồi.
“Nghe chồng tôi nói, lần này trở về cậu ấy muốn mở một buổi triển lãm cá nhân, đến lúc đó tôi sẽ giúp các cô lấy mấy tấm vé nha...!”
“Lấy nhiều một chút, mọi người cùng nhau đi xem!” Mọi người reo hò nhảy nhót, tưởng chừng như là đang bàn luận đi xem minh tinh biểu diễn.
Tần Khai Hân ở bên cạnh không có cách nào lý giải được sự vui sướng của những cô gái này, so với soái ca, cô cảm thấy tiền lì xì còn thực tế hơn một chút.
“Đúng rồi chị Thanh, chị nói nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa nói tên anh ta đâu.”
“Cậu ấy tên là...”
Quách Tiểu Thanh còn chưa dứt lời, chú rể Cung Trạch đã xuất hiện ngoài cửa, “Tiểu Thanh, thời gian sắp tới, nên xuống tiếp khách rồi.”
“Được!” Quách Tiểu Thanh đứng lên, nói với nhóm phù dâu: “Mọi người cùng nhau xuống tiếp khách thôi.”
Tần Khai Hân cũng muốn đứng lên, lại bị thợ trang điểm ấn bả vai xuống, “Cô gấp cái gì, lễ phục còn chưa thay đâu.”
Quách Tiểu Thanh cũng quay sang nới với cô: “Khai Hân, chúng tôi xuống trước, lát nữa tôi nhờ người lên đón cô.”
“Không cần, không cần.” Tần Khai Hân khoát tay, “Tôi tự mình xuống là được.”
“Vậy thì cảm ơn cô trước.”
Quách Tiểu Thanh bị nhóm phù dâu vây quanh ra khỏi phòng trang điểm, trong nháy mắt, phòng trang điểm vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt, giờ chỉ còn lại hai người.
Thợ trang điểm chọn một chiếc váy phù dâu cúp ngực màu hồng cam, phong cách này Tần Khai Hân chưa từng thử qua, trong lòng cô hơi luống cuống.
“Chiếc váy này... Có lộ quá hay không?”
“Hẳn là không... làm phù dâu thôi mà, mặc thế này là hết sức bình thường, mà ngực cô lớn như vậy, mặc vào chắn chắn rất đẹp, yên tâm đi!”
Tần Khai Hân cúi đầu nhìn ngực mình, mồ hôi thậm chí cũng đã nhỏ giọt xuống, nhưng vì lì xì lại không thể không mặc như vậy! Mẹ cô sẽ đánh chết cô!
Mặc dù hết sức không tình nguyện, nhưng mà nghĩ đến số tiền lì xì, Tần Khai Hẫn vẫn ngại ngùng cởi quần áo, ngay lúc cô đang ra sức kéo khóa váy lên thì thợ trang điểm giữ lấy phần áo sau lưng, lôi kéo mạnh mẽ.
Lại kéo.
Tiếp tục kéo.
Cô sắp chết mất!
...
Tần Khai Hân suýt chút nữa hít thở không thông, la lên: “Không thể không thể, phía trên không thể mặc nữa.”
“Mặc không được là chuyện tốt, chứng minh ngực cô lớn.” Thợ trang điểm vừa nói vừa cố gắng.
“Tôi sắp không thở nổi rồi!”
“Hít vào! Hít vào!” Thợ trang điểm hô lớn.
Dáng vẻ này không giống như đang mặc đồ, rõ ràng là giống sinh con! Tần Khai Hân hạ quyết tâm, dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, hít sâu một hơi.
Cuối cùng, cô đã mặc được rồi!
“Tôi đã nói có thể kéo lên trên mà!” Thợ trang điểm cười tủm tỉm, ánh mắt đảo qua ngực Tần Khai Hân, lập tức liền mở to.
Tần Khai Hân cũng cúi đầu nhìn, trong nháy mắt cả người không được tự nhiên: “Thực sự tôi không thể mặc như vậy, mẹ tôi mà biết chắc chắn sẽ đánh chết tôi!” Vẻ mặt cô nói như đưa đám.
Thợ trang điểm vội an ủi: “Phù dâu trước đó rất gầy, ngực cũng phẳng, cô mặc bộ lễ phục này đúng là hơi chặt rồi. Nhưng mà không sao, tôi sẽ đi tìm một chiếc khăn choàng cùng màu giúp cô che chắn, cô chờ một chút nhé!”
Thợ trang điểm vội vàng đi khỏi, để lại Tần Khai Hân một mình trong phòng trang điểm khóc không ra nước mắt, cô thì ‘kín cổng cao tường’, sao tôi lại phải chịu đựng tình trạng ‘cảnh xuân’ chứ! d'đ;l'q'đ
Tần Khai Hân nâng váy, giẫm giày cao gót xuống nền, di chuyển cẩn thận đi ra đóng cửa, ngay trong tích tắc khi cô tiếp xúc với tay nắm cửa, cửa phòng trang điểm bỗng nhiên bị mở ra.
Một đôi giày da bóng loáng đập vào mắt Tần Khai Hân, cô sợ tới mức cả người đều cứng lại, ánh mắt cô từ từ hướng lên trên, nhìn chiếc quần âu đen bên ngoài bao bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, bên trong áo comple là chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, hoàn hảo làm nổi bật dáng người vai rộng eo thon.
Cằm của anh ta sạch sẽ gọn gàng, đường cong trên môi quyến rũ, mũi thẳng, khí chất của anh mang đến cảm giác như đã từng quen biết, hơn nữa càng nhìn lên phía trên cảm giác này của Tần Khai Hân càng trở nên mãnh liệt.
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Nhưng mà, khi ánh mắt của Tần Khai Hân chạm phải ánh mắt anh ta, khuôn mặt này và khuôn mặt của chàng trai nhìn không thấy rõ kia hoàn toàn giống nhau, tạo ra hiệu quả đáng sợ như xem phim kinh dị.
Bùi Thần, kiếp này có hóa thành tro thì cô cũng không quên được người này!
Tần Khai Hân liên tục lùi lại phía sau giống như người bị sét đánh trúng, cuối cùng mông ngã chạm mặt đất, làn váy cuốn lên, hơn nữa... áo ngực còn rách toạc ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.