Dấu Mộng

Chương 17: Cầu hôn

Tuyết Linh Chi

20/02/2014

Hương thơm thoang thoảng đánh thức Giản Tư khỏi giấc ngủ say, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, ánh nắng bị rèm vải hoa màu trà ngăn lại, không gian mông lung mơ hồ, vừa ấm áp lại xa hoa. Giản Tư vô thức nhìn vào hoa văn tinh tế trên rèm vải, rồi đưa mắt về hướng chiếc ghế sofa cạnh tường. Anh nắng nhàn nhạt, có thể nhìn rõ khuôn mặt ngược sáng của anh, hàng mi dài điểm chút sương gió, đôi mắt sâu thẳm phảng phất tia sáng mê người.

Giản Tư nhíu mày, sự việc hôm qua dần hiện ra, cô chỉ nhớ mình đã nói rõ ràng mọi chuyện với Hề Kỷ Hằng, cơ thể bay bổng thư thái trong cơn say, sau đó chìm vào giấc ngủ…

Chỗ này… ánh mắt cô điềm tĩnh dời khỏi khuôn mặt anh tuấn kia, chậm rãi quan sát xung quanh, căn phòng này xa hoa lộng lẫy y như biệt thự trong phim truyền hình, cô đã quen tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm ẩm ướt, đã quen nhìn thấy những bức tường loang lổ xấu xí, cô khẽ mỉm cười, mặc dù cô chưa biến thành một con người thực dụng quá, nhưng thật sự cô đã khuất phục trước vật chất hào nhoáng, cô cảm thấy rung động trước căn phòng đẹp đẽ thoải mái này hơn người đàn ông hoàn hảo kia. Ánh mắt cô dừng lại bên thành cửa sổ đối diện giường, hương thơm khiến người ta thư thái tâm hồn đến từ bông hoa bách hợp cắm trên chiếc bình đặt ở đó.

Đáng tiếc làm sao, căn phòng này, cuộc sống này, và cả anh nữa đều là những thứ cô không thể có được.

Cô là con người nực cười như thế đó, một mặt khao khát cuộc sống nho nhã sung túc, một mặt lại không vượt qua nổi cái hố trong tim mình, nếu không cô đã nhận lời đề nghị của Hề Kỷ Hằng rồi. Mỗi lần cảm thấy tiếc nuối như thế này, cô sẽ tự nói với mình: ngày trước cuộc sống của cô cũng sung túc giàu có, nhưng bây giờ lại nghèo đến nỗi không có nổi một bộ quần áo tử tế, ngày trước cô cũng có một người bạn trai đẹp như minh tinh, nhưng bây giờ chỉ còn lại những hồi ức không dám nhắc lại… có thể thấy rằng, cái gọi là hạnh phúc chẳng qua chỉ như gió thổi mây trôi. Dùng biện pháp chiến thẳng tinh thần như AQ một hồi, cô sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.

Mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường to ngang căn phòng chật hẹp của mình, ga giường mềm mại chạm vào da thịt vô cùng dễ chịu, mùi hương êm dịu chui vào cánh mũi. Cô mặc đồ ngủ nam giới, nằm gọn trong chăn, trông giống như một con búp bê đặt trên giường, chỉ chiếm một phần năm diện tích. Chiếc gối bên cạnh cô phẳng phiu, có lẽ chưa ai nằm lên nó, phát hiện này cũng chẳng khiến cô yên tâm hay vui vẻ hơn. Vào giây phút nhìn thấy Hề Thành Hạo, cô đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cô có chút lo lắng, rồi đột nhiên thấy mình buồn cười. Có gì đáng lo lắng chứ?

Cho dù ngủ cùng nhau cũng đã sao? Cô và anh… đã ngủ cùng nhau từ lâu rồi, điều đó chẳng có nghĩa gì cả, anh vẫn có thể ra đi dứt khoát, không cho cô cơ hội để hối hận.

Cô nhìn thấy quần áo của mình xếp gọn trên chiếc ghế dài đầu giường, Hề Thành Hạo có lối sống gọn gàng quy củ, không tùy hứng nông nổi như những thiếu gia khác, anh… đã luôn như thế.

Anh lặng lẽ nhìn cô, không nói gì, cũng không cử động.

Giản Tư hơi do dự, cô biết anh sẽ không tránh mặt chỉ vì cô muốn thay quần áo, anh chính là người như vậy, không bao giờ nhượng bộ người khác. Cô với lấy quần áo, bước đến một góc giường, quay lưng với anh, bắt đầu thay đồ, cử chỉ bình thản, cố gắng không để bản thân tỏ ra lúng túng.

“Tư Tư…” Anh khẽ gọi tên cô, giọng nói khàn đặc sau thời gian dài không lên tiếng.

“Đừng gọi tôi như thế, Tổng giám đốc.” Cánh tay hơi run làm cô không cài được khuy áo.

Cách xưng hô của cô làm anh cứng người. Ánh mắt u tối, anh nheo mắt, hình như đã hạ quyết tâm, “Tư Tư, anh có thế lấy em.” Nếu cái giá để được ở lại bên cô là hôn nhân, anh cũng bằng lòng.

Sống lưng cô lạnh toát, toàn thân sững sờ, lưng anh không tựa hẳn vào sofa, ánh nắng sau rèm cửa hắt lên lưng anh, không nóng mấy, nhưng mồ hôi lại đổ ra đầm đìa.

Cô đứng dậy, kéo khóa váy, không quay lại nhìn anh, hỏi:

“Tại sao?” vẫn là câu hỏi cô dành cho Hề Kỷ Hằng, chỉ khác trình tự thôi.



Anh cắn răng, sự thực đập nát niềm kiêu hãnh của anh, nhưng lúc này, anh không dám dùng lời dối trá lấp liếm, cơ hội của anh… không có nhiều. “Anh, không quên nổi em.”

Anh buồn rầu khép mắt lại, đúng thế, anh không quên nổi cô.

Anh tưởng năm năm nay, anh đã thành công quên đi mối tình này. Đến khi gặp lại anh càng không tin vào kết luận giả tạo này, sau năm năm anh đã trèo lên đỉnh cao, còn cô thì vẫy vùng bên dưới. Giống như bố mẹ anh đã nói, hồi đó cô không phải là đối tượng lý tưởng của anh, bây giờ lại càng không. Anh cũng không còn là chàng thanh niên ngô nghê năm nào, anh cũng biết chuyện đũa mốc mà chòi mâm son. Nhưng… lúc hay tin cô và Trương Nhu phải đi gặp mặt tên họ Vu háo sắc, lúc Hề Kỷ Hằng tỏ tình với cô, lúc cô ngủ say trên giường anh, toàn bộ lý trí của anh đã sụp đổ vỡ nát.

Anh đã từng thô bỉ oán hận cô, năm năm nay rốt cuộc cô đã làm gì? Tại sao không lấy phắt một người cho rồi? Tại sao không đáp ứng đề nghị của Hề Kỷ Hằng?! Nếu vậy anh có thể từ bỏ được rồi.

Cô chính là liều thuốc phiện dành cho trái tim anh. Mặc dù đã cai nghiện, đã tự dặn lòng không bao giờ sờ đến nữa, nhưng mỗi khi lên cơn, nỗi đau khủng khiếp điên cuồng đã phản lại anh. Năm năm nay, anh tự bảo mình, cô chẳng qua chỉ là mối tình đầu của anh, nhưng cả đến hôm qua, anh đã không dời mắt khỏi cô gái xinh đẹp đang say ngủ, co ro như một con mèo trong chăn… Đến lúc đó anh mới nhận ra, cô không chỉ là mối tình đầu của anh, cô còn là người con gái duy nhất anh yêu thương.

Năm năm nay, anh đã qua lại với không ít các cô gái, anh cố tình không nhớ nhung, không chờ đợi cô, cũng đã gặp được người mà anh rất thích, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.

Thì ra, năm năm trước, anh muốn kết hôn với cô, năm năm sau, mong muốn đó vẫn không thay đổi. Cô không thể giúp anh chia sẻ gánh nặng công việc, không xuất thân từ gia thế cao quý, không có tài hoa hơn người, nhưng… lúc cô cúi đầu yếu ớt trước mặt anh, khi hai hàng mi khẽ lay động, trong lòng anh dấy lên một suy nghĩ, anh muốn chăm sóc cô cả cuộc đời này.

Anh tưởng rằng anh chỉ say mê nhan sắc của cô, nhưng khi đã có được cô gái xinh đẹp hơn, anh đâm ra hoài nghi, tại sao hình bóng cô vẫn không chịu dời khỏi góc khuất mỏng manh trong tim anh? Cuộc hội thoại hôm đó, cô đưa ra yêu cầu xem như chưa quen biết nhau, lý trí bắt anh gật đầu đồng ý, nhưng tim anh thầm nổi cơn lôi đình, cô tưởng anh không muốn chắc?

Cô chậm rãi quay người, giương mắt có phần chế giễu nhìn anh, “Bố mẹ anh có đồng ý không?”

Bàn tay anh đột nhiên siết chặt lại, anh đứng bật dậy, mối tình bị người khác thao túng năm đó đã trở thành nỗi đau cấm kị trong lòng anh, giờ anh không muốn đánh mất cô thêm một lần nào nữa, “Anh thích ai, đã không cần hỏi ý kiến bố mẹ nữa rồi!” vết thương bị đụng chạm, anh bỗng nổi cơn ngông cuồng, giống như chàng thanh niên hồi đó, giống Hề Kỷ Hằng bây giờ. Cô cười cười, quả nhiên anh đã trưởng thành rồi, có lông có cánh rồi. Nhìn bộ dạng tức giận của anh, cô chợt thở dài, có lẽ anh không quên nổi cô, chỉ bởi vẫn canh cánh trong lòng nỗi thất bại đau đớn dưới sự cưỡng chế của bố mẹ mà thôi.

Tính khí của anh… khiến cô muốn bật cười, thật đáng thương làm sao, cô đã hiểu rõ người đàn ông này đến thế! Anh cao ngạo tự phụ, gặp phải chút trắc trở trong đời, tự nhiên sẽ ôm hận không thôi. Cô giống như một quả táo trên cây mà lúc còn bé anh không hái được, bây giờ anh đã trưởng thành cao lớn, vẫn không ngừng được ý muốn hái xuống thưởng thức, chỉ là… lúc ăn vào miệng rồi, mới thấy mùi vị cũng tầm thường thôi. Đến lúc đó, cô sẽ lại một lần nữa trở thành phế vật bị anh vứt bỏ.

Năm năm nay, anh vẫn là đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió, mỗi bước đi của anh đều được bố mẹ rải sẵn thảm đỏ. Cô thì khác, cô phải chật vật từng bước trên đường đời ghập ghềnh ngoắt nghéo, cô nếm trải nhiều hơn anh.

“Tổng giám đốc.” Cô mỉm cười nhìn anh, hiếm lắm cô mới cười một cách tự nhiên như vậy, cô đã nghĩ thông suốt. Anh sống mãi trong nhung lụa sung sướng nên không lĩnh ngộ được một số điều, cũng bởi vì anh có điều kiện để bướng bỉnh ngông cuồng. “Hãy tìm một người con gái xứng đáng với tình yêu của anh, sau đó kết hôn, sống cuộc đời hạnh phúc.” Cô bỗng lên tiếng khuyên anh.

“Tư Tư!” Anh cau mày nhăn trán nhìn cô, rốt cuộc cô có biết cô đang cự tuyệt cái gì không?

“Tôi đi đây, tạm biệt tổng giám đốc.” Cô đi giày vào.



“Tư Tư, anh bằng lòng lấy em!” Anh vứt bỏ tự trọng, nhắc lại một lần nữa.

“Sau khi nghe những lời bố mẹ anh nói, tôi đã không muốn kết hôn với anh nữa.” Có lẽ suy nghĩ của cô có thể thay đổi lãng quên sau năm năm, nhưng còn bố cô thì sao? Bố cô vì những lời đó mà… đau đớn đến nỗi bệnh tim tái phát, sai lầm của cô vĩnh viễn đóng băng trong đêm mưa gió đó, không thể phai nhòa.

Trước giờ cô cứ tưởng, mình sẽ sảng khoái lắm khi nói lời cự tuyệt thẳng thừng trước mặt anh, như thế Hoàng tử quỳ xuống đưa giày thủy tinh cho Lọ Lem, nhưng Lọ Lem hất hàm không thèm nhận. Trong khoảng thời gian cô hận anh nhất, cô đã nghĩ thế này không dưới một lần – sau này anh ta không quên nổi cô, quay lại khẩn thiết cầu xin cô tha thứ, còn cô, cuối cùng cũng có cơ hội cho anh một cái tát lên mặt, trút giận cho bố mình.

Nhưng đó chỉ là chuyện cổ tích, chuyện cổ tích chỉ dừng lại đến đoạn Lọ Lem được gả vào Hoàng cung, còn sau đó thì sao? Chuyện cổ tích đã kết thúc, nhưng cuộc sống thì mãi mãi tiếp diễn, Lọ Lem thực sự có thể trở thành quý tộc sao? Hoàng tử thật sự sẽ yêu cô cả đời sao?

Cô đã hết cái tuổi đọc chuyện cổ tích, tin vào chuyện cổ tích rồi.

Bình tĩnh lại rồi, cô cảm thấy bố mẹ Hề Thành Hạo thật ra không hề sai. Đứa con trai quý như bảo bối của họ nhỏ tuổi, gặp phải một đứa con gái tầm thường như cô trong mương, con trai họ được số kiếp định sẵn sẽ bay trên cao… Con cá chép biết làm sao đây? Có thể vượt Long Môn được không?

Nói xong, cô lạnh lùng bỏ đi, trước khi cô kịp mở cửa anh đã ôm chặt lấy cô, hơi thở dồn dập của anh phả lên tai cô nóng hổi, lúc này anh không còn là Tổng giám đốc Hề nữa, không còn là Hề thiếu gia nữa, anh chỉ là một người đàn ông yếu đuối, không chịu nổi phải mất đi người con gái mình yêu một lần nữa.

“Tư Tư…” Anh không nói nổi thành lời, chỉ biết gọi tên cô.

“Tổng giám đốc, xin anh đừng gọi tôi như thế nữa.” Cô nói, mỗi lần anh gọi cô như thế, tim cô lại thấy khó chịu.

“Tư Tư…” Anh không nghe, càng ôm cô chặt hơn, “Bắt đầu lại từ đầu nhé, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ đền bù cho em nhũng mất mát trong năm năm qua.”

Cô im lặng rất lâu, thật sự thì, cô cũng muốn thế.

“Anh có thể trả lại bố cho tôi không?” Cô khẽ hỏi, giọng nói nhẹ nhàng đó như một đầu kim nhọn chọc thẳng vào tim anh.

Cả anh và cô đều rõ hơn ai hết, giữa họ có một quá khứ không thể thay đổi được, ví như cái chết của bố cô. Cứ coi như tình yêu của anh chưa từng nhạt đi, cứ coi như anh dùng đủ mọi cách để giữ cô lại bên mình, thì trong lòng hai người vẫn luôn có một cây kim nhức nhối.

Thật ra anh cũng hiểu, cảm xúc bộc phát sau một đêm tích lũy chẳng qua chỉ là sự cố chấp sau cùng đối với một mối tình xưa cũ, mộng đẹp sớm đã tan thành mây khói, anh khăng khăng siết chặt không chịu buông, chẳng qua chỉ là dấu mộng lờ mờ thấp thoáng, anh biết rõ dù có cố sức siết chặt cỡ nào, cũng không giữ lại được.

Cánh tay anh mất đi sức lực, cô khẽ giằng ra, thoát khỏi vòng tay anh.

Cô không quay đầu, chỉ mỉm cười, “Tổng giám đốc, tạm biệt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Dấu Mộng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook