Chương 13: Cô Nàng Mạnh Mẽ.
Huy Phong
27/04/2021
Mười phút sau Bùi Nguyễn Văn Phương đã có mặt ở trong xe của Nguyễn Châu Tú Linh.
Cô không nói, hắn cũng im lặng. Một lúc sau chịu không nổi hắn đành lên tiếng:
“Em có chuyện gì?”
“Không có gì!” Nguyễn Châu Tú Linh mệt mỏi trả lời.
“Con bé này muốn ăn đấm thật rồi!” Chưa bao giờ Bùi Nguyễn Văn Phương muốn đấm một người như lúc này, hắn mở cửa xe:
“Anh về trước đây!”
“Anh đừng hỏi gì cả, chỉ cần ngồi ở đó là được.” Cô lạnh lùng nói.
Đến lúc này hắn dù ngốc cũng lờ mờ đoán được cô có chuyện gì đó nhưng cô không muốn nói thì hắn cũng không hỏi, hắn chỉ “Được!” một tiếng rồi ngồi im lặng.
Mười lăm phút sau.
“Hôm nay em ăn tối cùng gia đình...” Nguyễn Châu Tú Linh cuối cùng cũng chịu lên tiếng, sau đó cô kể lại mọi chuyện trừ chuyện Nguyễn Bảo Nhật Lệ chụp ảnh cùng Trần Gia Khiêm.
Bùi Nguyễn Văn Phương nghe xong cũng cảm thấy tức thay cho cô, hắn không có tài ăn nói nên không biết an ủi cô thế nào. Hắn đành nói đại:
“Em có cần anh đập bọn chúng một trận để sau này chúng không dám bắt nạt em nữa không?”
Nguyễn Châu Tú Linh nhìn hắn một chút rồi lắc đầu:
“Không cần, nếu muốn em đã thuê sát thủ thanh toán bọn họ từ lâu rồi. Họ chơi em bằng kinh doanh thì em cũng sẽ hạ họ bằng kinh doanh.”
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười:
“Chuyện kinh doanh hay công ty anh không giúp được em rồi nhưng nếu muốn đập ai hay bị ai bắt nạt cứ nói với anh, anh sẽ đập tụi nó ra bã!”
Nguyễn Châu Tú Linh tỏ vẻ khinh thường:
“Xuỳ xuỳ! Anh thì đánh lại ai? Lúc trước có năm tên du côn đã bị đánh cho te tua rồi! Em thà thuê vệ sĩ còn hơn!”
Hắn có chút tức giận:
“Em dám coi thường anh? Nói cho em biết hôm trước anh còn hạ gục cả gấu xám Bắc Mỹ và cá mập trắng kia kìa, kinh chưa? Kinh chưa? Nếu anh đột phá được giới hạn bản thân thì anh sẽ là người mạnh nhất hành tinh à không mạnh nhất vũ trụ này mới đúng!”
Cô phì cười:
“Anh đang tự ái à? Hay hoang tưởng? Suốt ngày cứ lảm nhảm đột phá giới hạn vậy đến khi nào anh mới đột phá được hả quý ngài mạnh nhất vũ trụ?”
“À thì... cái này anh không chắc. Anh vẫn đang cố gắng, có thể hai năm, ba năm và cũng có thể là năm năm mười năm...”
“Anh đừng có nói nhảm nữa! Em gọi anh đến đây để làm em vui mà anh chỉ làm em thêm bực mình thôi! Chết tiệt!”
“Anh chỉ muốn em biết một điều rằng anh thực sự rất mạnh!”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi!”
“Và một điều nữa anh sẽ luôn luôn bảo vệ em!”
***
Ngày hôm sau Bùi Nguyễn Văn Phương lại cưỡi con Cup Honda 87 cà tàng đi làm, cha mẹ hắn đã năn nỉ hết lời bảo lấy xe SH mà đi nhưng hắn không chịu.
Lí do đơn giản vì hắn thấy thoả mái hơn khi đi xe này, xe rẻ tiền thì không cần quá lo lắng, sửa chữa cũng rẻ, dù bị mất cũng không sao hơn nữa xe của hắn chắc cũng chẳng ai thèm cướp.
Lúc này hắn đang ở đoạn đường Trường Chinh, đường giờ này khá ít xe lưu thông.
“Cướp! Cướp!”
Tiếng hô hoán của một cô trung niên phía sau Bùi Nguyễn Văn Phương vang lên, tiếp đó hai thanh niên cầm theo túi xách vừa cướp được cưỡi trên chiếc Exciter vượt qua hắn, bọn chúng đều đeo khẩu trang nhưng hắn nhớ được biển số xe.
Những người đi đường và người dân ở đó chỉ xì xào bàn tán chứ không ai đuổi theo cướp, vô tâm cũng là một chuyện đáng buồn. Hoặc cũng có thể không ai dám đuổi theo, chẳng may cướp nó mang dao thì nó lại xiên cho vài nhát thì nhanh đi gặp ông bà.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và hai tên cướp khoảng hai mét và đang nhanh chóng tăng lên. Hắn không đuổi theo mà tấp vào lề cầm lấy một cái thùng rác màu xanh.
“Rác rưởi thì phải vào thùng rác phải không nào?”
Đột nhiên tiếng động cơ chói tai vang lên, một chiếc mô tô phân khối lớn phóng vụt qua mặt Bùi Nguyễn Huy Phong, tốc độ của mô tô cực kỳ nhanh chỉ trong chớp mắt đã bắt kịp xe Exciter. Hai tên cướp còn chưa hiểu chuyện gì thì người điều khiển mô tô co chân đạp mạnh vào đầu xe khiến chiếc xe bị ngã kéo theo hai tên cướp văng vào dải phân cách giữa đường.
Hành động người này thực sự liều lĩnh, nếu không đủ gan dạ thì khó lòng làm được.
May mắn là đường ít xe cộ nên không ai bị liên luỵ, người đi đường cùng người dân gần đó thấy thế liền bu lại xem, có người còn rút cả điện thoại ra quay phim.
Két!!!
Người điều khiển mô tô thắng gấp rồi nhảy xuống khỏi xe, lúc này hai tên cướp tuy đau nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, bọn chúng cùng rút ra hai con dao bấm. Mọi người thấy thế hét toáng lên nhưng người đi mô tô vẫn lao tới, hai tên cướp cũng xông lên nhắm người đi mô tô chém loạn xạ.
Khi kẻ địch sử dụng vũ khí lạnh thì ưu tiên không phải tước đoạt vũ khí mà phải hạ gục hắn càng nhanh càng tốt. Người đi mô tô chính là dùng chiến thuật này, đầu tiên người này dùng cạnh bàn tay gạt tay cầm dao của một tên cướp rồi tung cú đá cao như sấm sét vào đầu hắn, tên cướp bị trúng đòn ngã xuống đất bất tỉnh.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị hạ sợ hãi nên phân tâm, người đi mô tô liền nắm lấy thời cơ quét ngang chân phải vào mặt hắn, lực đá của người này rất mạnh, tên cướp còn lại cũng ngã xuống đất bất tỉnh.
Tiếng reo hò vang lên, người đi mô tô cầm lên túi xách trả lại cho cô trung niên bị mất, cô này ríu rít cảm ơn và muốn hậu tạ nhưng người kia lắc đầu từ chối.
Sau đó người kia trói hai tên cướp lại rồi gọi cho công an:
“A lô, tôi xin báo cáo tại số 112 Trường Chinh xảy ra một vụ cướp, tôi đã bắt được hai tên cướp, các đồng chí vui lòng nhanh chóng đến áp giải bọn chúng về đồn!”
Kỳ lạ là giọng người này khá nhẹ nhàng như con gái.
“Mọi chuyện còn lại nhờ mọi người giúp đỡ, tôi có việc phải đi trước!”
Người đi mô tô rời đi thì Bùi Nguyễn Văn Phương cũng rời hiện trường vụ cướp.
***
Bùi Nguyễn Văn Phương đến nhà để xe công ty R&J thì phát hiện cách đó không xa là người đi mô tô lúc nãy đã dũng cảm bắt cướp.
Người này cũng làm ở R&J? Vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm, hắn có cảm tình với người này.
Người kia từ từ cởi nón bảo hiểm xuống, Bùi Nguyễn Văn Phương tròn xoe mắt.
Là một cô gái!
Tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt sáng rực như các vì tinh tú. Hắn nhận ra cô ấy, một trong tám người quyền lực nhất công ty R&J, CTO - Giám Đốc Công Nghệ, Võ Phương Anh.
Trong các giám đốc của R&J thì Bùi Nguyễn Văn Phương ấn tượng với cô nàng Võ Phương Anh này nhất.
Võ Phương Anh năm nay hai mươi bảy tuổi, xuất thân trong một gia đình bình thường ở miền Tây, tốt nghiệp loại xuất sắc Đại học Công Nghệ Thông Tin ĐHQG Tp.HCM ngành Công nghệ thông tin và Đại học Kinh Tế Tp.HCM ngành Quản trị kinh doanh.
Võ Phương Anh thông minh xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ, nhiệt huyết lại rất chính trực, cô có đai đen Karate và nhu đạo Brazil, cô từng mười lần bắt cướp bằng tay không vì thế cô được công an tuyên dương nhiều lần. Chính sự dũng cảm và mạnh mẽ của cô đã gây ấn tượng mạnh với Bùi Nguyễn Văn Phương.
Võ Phương Anh cởi bộ áo khoác mô tô để lộ bên trong là một bộ vét cùng váy công sở màu xám, vòng eo của cô là năm mươi sáu cen ti mét, vòng eo cực phẩm. Võ Phương Anh vô tư huýt sáo bước vào thang máy, chỉ nhìn thôi cũng thấy được năng lượng tích cực phát ra từ cô gái đó.
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười nhưng không hiểu sao hắn có linh cảm không lành.
***
Võ Phương Anh rời khỏi thang máy ở tầng năm, cô vừa đi vừa xem tài liệu về oan toàn thông tin.
“Giám đốc!” Võ Phương Anh quay đầu lại, người vừa gọi cô là Hồ Ngọc Trang, thư ký của cô.
Hồ Ngọc Trang có chút mũm mĩm nhưng đáng yêu, cô nghiêm túc trong công việc nhưng tính cách vẫn có chút ngây ngô nên thường hay bị Võ Phương Anh trêu chọc. Hồ Ngọc Trang có vẻ tức giận, cô đưa điện thoại ra trước mặt Võ Phương Anh, điện thoại đang chiếu video Võ Phương Anh bắt cướp lúc nãy.
“Người này là giám đốc đúng không?”
Võ Phương Anh giả bộ ngó lơ.
“Ờ thì...”
“Ờ thì cái gì mà ừ thì? Em đã dặn giám đốc bao nhiêu lần bắt cướp là công việc nguy hiểm, bắt cướp cứ để cho công an lo. giám đốc không sợ bị bọn chúng trả thù hay sao?” Hồ Ngọc Trang cao giọng.
Võ Phương Anh tươi cười:
“Nếu ai cũng sợ thì ai sẽ làm đây? Bọn chúng cướp ngay trên đường đợi công an tới thì chúng đã cao chạy xa bay rồi!”
“Đúng là hết cách với chị mà!”
“Bé Trang ngoan nào, chút nữa chị bao em ăn trưa!”
***
Bùi Nguyễn Văn Phương muốn đánh nhau.
Hắn muốn đánh nhau với Võ Phương Anh, đúng hơn là một trận đấu.
Hắn thắc mắc cô gái đó mạnh đến đâu?
***
7 giờ tối.
Sau khi tan ca Võ Phương Anh sẽ đến tập luyện Karate tại võ đường SSC, quận 7.
Cô tập luyện khoảng hai tiếng, võ đường gần chung cư của cô nên sau khi tập xong cô sẽ đi bộ về chung cư. Cô vừa đi vài bước thì bị một tên lạ mặt chặn lại.
Gã này khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu mươi bảy, mặt mũi gầy gò, toàn thân xăm trổ, vừa nhìn đã biết không phải người tử tế. Hắn ta lên tiếng trước:
“Mày là Võ Phương Anh đúng không? Tuần trước mày chăm sóc thằng đệ tao chu đáo quá! Vào kia nói chuyện với tao một chút!”
Hắn chỉ vào một con hẻm vừa tối vừa vắng vẻ. Võ Phương Anh biết chắc chắn hắn sẽ còn có đồng bọn, tên này xem ra là đại ca của tên cướp tháng trước bị cô tẩm quất hôm nay tìm đến trả thù.
“Sao thế? Mày sợ à?” Thấy cô đứng im hắn ta liền khiêu khích.
Sợ? Cô từng một đấu mười tên du côn, cho dù bọn chúng có đông hơn cô cũng không sợ. Ta không vào địa ngục thì ai vào?
***
Ngay lúc này Bùi Nguyễn Huy Phong cũng có mặt ở quận 7.
Hắn tập luyện xong nên chạy bộ về nhà trọ, lí do hắn ghé ngang quận 7 là vì hắn muốn đến một nơi.
Nơi đó là phòng tập SSC.
Cô không nói, hắn cũng im lặng. Một lúc sau chịu không nổi hắn đành lên tiếng:
“Em có chuyện gì?”
“Không có gì!” Nguyễn Châu Tú Linh mệt mỏi trả lời.
“Con bé này muốn ăn đấm thật rồi!” Chưa bao giờ Bùi Nguyễn Văn Phương muốn đấm một người như lúc này, hắn mở cửa xe:
“Anh về trước đây!”
“Anh đừng hỏi gì cả, chỉ cần ngồi ở đó là được.” Cô lạnh lùng nói.
Đến lúc này hắn dù ngốc cũng lờ mờ đoán được cô có chuyện gì đó nhưng cô không muốn nói thì hắn cũng không hỏi, hắn chỉ “Được!” một tiếng rồi ngồi im lặng.
Mười lăm phút sau.
“Hôm nay em ăn tối cùng gia đình...” Nguyễn Châu Tú Linh cuối cùng cũng chịu lên tiếng, sau đó cô kể lại mọi chuyện trừ chuyện Nguyễn Bảo Nhật Lệ chụp ảnh cùng Trần Gia Khiêm.
Bùi Nguyễn Văn Phương nghe xong cũng cảm thấy tức thay cho cô, hắn không có tài ăn nói nên không biết an ủi cô thế nào. Hắn đành nói đại:
“Em có cần anh đập bọn chúng một trận để sau này chúng không dám bắt nạt em nữa không?”
Nguyễn Châu Tú Linh nhìn hắn một chút rồi lắc đầu:
“Không cần, nếu muốn em đã thuê sát thủ thanh toán bọn họ từ lâu rồi. Họ chơi em bằng kinh doanh thì em cũng sẽ hạ họ bằng kinh doanh.”
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười:
“Chuyện kinh doanh hay công ty anh không giúp được em rồi nhưng nếu muốn đập ai hay bị ai bắt nạt cứ nói với anh, anh sẽ đập tụi nó ra bã!”
Nguyễn Châu Tú Linh tỏ vẻ khinh thường:
“Xuỳ xuỳ! Anh thì đánh lại ai? Lúc trước có năm tên du côn đã bị đánh cho te tua rồi! Em thà thuê vệ sĩ còn hơn!”
Hắn có chút tức giận:
“Em dám coi thường anh? Nói cho em biết hôm trước anh còn hạ gục cả gấu xám Bắc Mỹ và cá mập trắng kia kìa, kinh chưa? Kinh chưa? Nếu anh đột phá được giới hạn bản thân thì anh sẽ là người mạnh nhất hành tinh à không mạnh nhất vũ trụ này mới đúng!”
Cô phì cười:
“Anh đang tự ái à? Hay hoang tưởng? Suốt ngày cứ lảm nhảm đột phá giới hạn vậy đến khi nào anh mới đột phá được hả quý ngài mạnh nhất vũ trụ?”
“À thì... cái này anh không chắc. Anh vẫn đang cố gắng, có thể hai năm, ba năm và cũng có thể là năm năm mười năm...”
“Anh đừng có nói nhảm nữa! Em gọi anh đến đây để làm em vui mà anh chỉ làm em thêm bực mình thôi! Chết tiệt!”
“Anh chỉ muốn em biết một điều rằng anh thực sự rất mạnh!”
“Biết rồi khổ lắm nói mãi!”
“Và một điều nữa anh sẽ luôn luôn bảo vệ em!”
***
Ngày hôm sau Bùi Nguyễn Văn Phương lại cưỡi con Cup Honda 87 cà tàng đi làm, cha mẹ hắn đã năn nỉ hết lời bảo lấy xe SH mà đi nhưng hắn không chịu.
Lí do đơn giản vì hắn thấy thoả mái hơn khi đi xe này, xe rẻ tiền thì không cần quá lo lắng, sửa chữa cũng rẻ, dù bị mất cũng không sao hơn nữa xe của hắn chắc cũng chẳng ai thèm cướp.
Lúc này hắn đang ở đoạn đường Trường Chinh, đường giờ này khá ít xe lưu thông.
“Cướp! Cướp!”
Tiếng hô hoán của một cô trung niên phía sau Bùi Nguyễn Văn Phương vang lên, tiếp đó hai thanh niên cầm theo túi xách vừa cướp được cưỡi trên chiếc Exciter vượt qua hắn, bọn chúng đều đeo khẩu trang nhưng hắn nhớ được biển số xe.
Những người đi đường và người dân ở đó chỉ xì xào bàn tán chứ không ai đuổi theo cướp, vô tâm cũng là một chuyện đáng buồn. Hoặc cũng có thể không ai dám đuổi theo, chẳng may cướp nó mang dao thì nó lại xiên cho vài nhát thì nhanh đi gặp ông bà.
Lúc này khoảng cách giữa hắn và hai tên cướp khoảng hai mét và đang nhanh chóng tăng lên. Hắn không đuổi theo mà tấp vào lề cầm lấy một cái thùng rác màu xanh.
“Rác rưởi thì phải vào thùng rác phải không nào?”
Đột nhiên tiếng động cơ chói tai vang lên, một chiếc mô tô phân khối lớn phóng vụt qua mặt Bùi Nguyễn Huy Phong, tốc độ của mô tô cực kỳ nhanh chỉ trong chớp mắt đã bắt kịp xe Exciter. Hai tên cướp còn chưa hiểu chuyện gì thì người điều khiển mô tô co chân đạp mạnh vào đầu xe khiến chiếc xe bị ngã kéo theo hai tên cướp văng vào dải phân cách giữa đường.
Hành động người này thực sự liều lĩnh, nếu không đủ gan dạ thì khó lòng làm được.
May mắn là đường ít xe cộ nên không ai bị liên luỵ, người đi đường cùng người dân gần đó thấy thế liền bu lại xem, có người còn rút cả điện thoại ra quay phim.
Két!!!
Người điều khiển mô tô thắng gấp rồi nhảy xuống khỏi xe, lúc này hai tên cướp tuy đau nhưng vẫn cố gắng đứng dậy, bọn chúng cùng rút ra hai con dao bấm. Mọi người thấy thế hét toáng lên nhưng người đi mô tô vẫn lao tới, hai tên cướp cũng xông lên nhắm người đi mô tô chém loạn xạ.
Khi kẻ địch sử dụng vũ khí lạnh thì ưu tiên không phải tước đoạt vũ khí mà phải hạ gục hắn càng nhanh càng tốt. Người đi mô tô chính là dùng chiến thuật này, đầu tiên người này dùng cạnh bàn tay gạt tay cầm dao của một tên cướp rồi tung cú đá cao như sấm sét vào đầu hắn, tên cướp bị trúng đòn ngã xuống đất bất tỉnh.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị hạ sợ hãi nên phân tâm, người đi mô tô liền nắm lấy thời cơ quét ngang chân phải vào mặt hắn, lực đá của người này rất mạnh, tên cướp còn lại cũng ngã xuống đất bất tỉnh.
Tiếng reo hò vang lên, người đi mô tô cầm lên túi xách trả lại cho cô trung niên bị mất, cô này ríu rít cảm ơn và muốn hậu tạ nhưng người kia lắc đầu từ chối.
Sau đó người kia trói hai tên cướp lại rồi gọi cho công an:
“A lô, tôi xin báo cáo tại số 112 Trường Chinh xảy ra một vụ cướp, tôi đã bắt được hai tên cướp, các đồng chí vui lòng nhanh chóng đến áp giải bọn chúng về đồn!”
Kỳ lạ là giọng người này khá nhẹ nhàng như con gái.
“Mọi chuyện còn lại nhờ mọi người giúp đỡ, tôi có việc phải đi trước!”
Người đi mô tô rời đi thì Bùi Nguyễn Văn Phương cũng rời hiện trường vụ cướp.
***
Bùi Nguyễn Văn Phương đến nhà để xe công ty R&J thì phát hiện cách đó không xa là người đi mô tô lúc nãy đã dũng cảm bắt cướp.
Người này cũng làm ở R&J? Vừa mạnh mẽ vừa dũng cảm, hắn có cảm tình với người này.
Người kia từ từ cởi nón bảo hiểm xuống, Bùi Nguyễn Văn Phương tròn xoe mắt.
Là một cô gái!
Tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt sáng rực như các vì tinh tú. Hắn nhận ra cô ấy, một trong tám người quyền lực nhất công ty R&J, CTO - Giám Đốc Công Nghệ, Võ Phương Anh.
Trong các giám đốc của R&J thì Bùi Nguyễn Văn Phương ấn tượng với cô nàng Võ Phương Anh này nhất.
Võ Phương Anh năm nay hai mươi bảy tuổi, xuất thân trong một gia đình bình thường ở miền Tây, tốt nghiệp loại xuất sắc Đại học Công Nghệ Thông Tin ĐHQG Tp.HCM ngành Công nghệ thông tin và Đại học Kinh Tế Tp.HCM ngành Quản trị kinh doanh.
Võ Phương Anh thông minh xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ, nhiệt huyết lại rất chính trực, cô có đai đen Karate và nhu đạo Brazil, cô từng mười lần bắt cướp bằng tay không vì thế cô được công an tuyên dương nhiều lần. Chính sự dũng cảm và mạnh mẽ của cô đã gây ấn tượng mạnh với Bùi Nguyễn Văn Phương.
Võ Phương Anh cởi bộ áo khoác mô tô để lộ bên trong là một bộ vét cùng váy công sở màu xám, vòng eo của cô là năm mươi sáu cen ti mét, vòng eo cực phẩm. Võ Phương Anh vô tư huýt sáo bước vào thang máy, chỉ nhìn thôi cũng thấy được năng lượng tích cực phát ra từ cô gái đó.
Bùi Nguyễn Văn Phương mỉm cười nhưng không hiểu sao hắn có linh cảm không lành.
***
Võ Phương Anh rời khỏi thang máy ở tầng năm, cô vừa đi vừa xem tài liệu về oan toàn thông tin.
“Giám đốc!” Võ Phương Anh quay đầu lại, người vừa gọi cô là Hồ Ngọc Trang, thư ký của cô.
Hồ Ngọc Trang có chút mũm mĩm nhưng đáng yêu, cô nghiêm túc trong công việc nhưng tính cách vẫn có chút ngây ngô nên thường hay bị Võ Phương Anh trêu chọc. Hồ Ngọc Trang có vẻ tức giận, cô đưa điện thoại ra trước mặt Võ Phương Anh, điện thoại đang chiếu video Võ Phương Anh bắt cướp lúc nãy.
“Người này là giám đốc đúng không?”
Võ Phương Anh giả bộ ngó lơ.
“Ờ thì...”
“Ờ thì cái gì mà ừ thì? Em đã dặn giám đốc bao nhiêu lần bắt cướp là công việc nguy hiểm, bắt cướp cứ để cho công an lo. giám đốc không sợ bị bọn chúng trả thù hay sao?” Hồ Ngọc Trang cao giọng.
Võ Phương Anh tươi cười:
“Nếu ai cũng sợ thì ai sẽ làm đây? Bọn chúng cướp ngay trên đường đợi công an tới thì chúng đã cao chạy xa bay rồi!”
“Đúng là hết cách với chị mà!”
“Bé Trang ngoan nào, chút nữa chị bao em ăn trưa!”
***
Bùi Nguyễn Văn Phương muốn đánh nhau.
Hắn muốn đánh nhau với Võ Phương Anh, đúng hơn là một trận đấu.
Hắn thắc mắc cô gái đó mạnh đến đâu?
***
7 giờ tối.
Sau khi tan ca Võ Phương Anh sẽ đến tập luyện Karate tại võ đường SSC, quận 7.
Cô tập luyện khoảng hai tiếng, võ đường gần chung cư của cô nên sau khi tập xong cô sẽ đi bộ về chung cư. Cô vừa đi vài bước thì bị một tên lạ mặt chặn lại.
Gã này khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét sáu mươi bảy, mặt mũi gầy gò, toàn thân xăm trổ, vừa nhìn đã biết không phải người tử tế. Hắn ta lên tiếng trước:
“Mày là Võ Phương Anh đúng không? Tuần trước mày chăm sóc thằng đệ tao chu đáo quá! Vào kia nói chuyện với tao một chút!”
Hắn chỉ vào một con hẻm vừa tối vừa vắng vẻ. Võ Phương Anh biết chắc chắn hắn sẽ còn có đồng bọn, tên này xem ra là đại ca của tên cướp tháng trước bị cô tẩm quất hôm nay tìm đến trả thù.
“Sao thế? Mày sợ à?” Thấy cô đứng im hắn ta liền khiêu khích.
Sợ? Cô từng một đấu mười tên du côn, cho dù bọn chúng có đông hơn cô cũng không sợ. Ta không vào địa ngục thì ai vào?
***
Ngay lúc này Bùi Nguyễn Huy Phong cũng có mặt ở quận 7.
Hắn tập luyện xong nên chạy bộ về nhà trọ, lí do hắn ghé ngang quận 7 là vì hắn muốn đến một nơi.
Nơi đó là phòng tập SSC.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.