Chương 23: Hạ Trắng
Huy Phong
27/05/2021
Bùi Nguyễn Văn Phương chạy hết tốc lực về phía toà cao ốc, thang máy phải chờ đợi hắn đành dùng cầu thang bộ, toà nhà mười tầng nhưng chỉ trong mười phút hắn đã lên tới sân thượng.
Cửa sân thượng mở ra, gã tóc trắng vẫn ở đó. Gã đứng cạnh lan can, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang tận hưởng không khí trong lành trên cao.
“Tìm được mày rồi! Thằng chó!”
Bùi Nguyễn Văn Phương vừa thở dốc vừa nói, hắn ta dồn lực vào hai nắm đấm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Gã tóc trắng không hề quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, gã ta vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng gã. Gã nói với Bùi Nguyễn Văn Phương nhưng lại giống như đang tự độc thoại với bản thân:
“Ngươi nghĩ con người là sinh vật thế nào? Con người là một sinh vật kỳ lạ, bọn chúng tiến hoá vượt trội so với các sinh vật khác, chúng tư duy, trí tuệ và ngôn ngữ riêng. Chúng có thể biểu lộ nhiều sắc thái khác nhau như buồn, vui, yêu thương, chán ghét, tức giận... Con người có vài điểm đáng khen như tốt bụng, yêu thương đồng loại, cần cù, siêng năng... nhưng bên cạnh đó con người cũng là một sinh vật ích kỷ, tham lam, độc ác, tàn bạo, biến thái... Con người không nghi ngờ gì đang đứng đầu chuỗi thức ăn nhưng các ngươi lại chặt phá rừng, xây đê đập chặn đứng dòng chảy, săn bắt thú rừng đến tuyệt chủng, xả rác cũng như khói thải gây ô nhiễm môi trường, khiến Trái Đất nóng lên, trực tiếp và gián tiếp giết chết hàng ngàn hàng vạn sinh vật khác, huỷ hoại hệ sinh thái. Con người các ngươi chính là ung nhọt à không chính là kẻ thù của mẹ Trái Đất, các ngươi đang dần dần giết chết đất mẹ. Giá như con người các ngươi biến mất hoàn toàn thì tốt biết mấy đúng không?”
“Và ngươi nhìn ở dưới kia xem, con người đứng đầu chuỗi thức ăn thật nhỏ bé làm sao, giống như những con kiến mà ta có thể dẫm đạp bất cứ lúc nào. Ngươi thử tưởng tượng xem nếu bây giờ ta thả một vật thí nghiệm tương tự như gã bị nổ tung kia xuống thì sao nhỉ? Bọn chúng trong khoảng khắc sẽ đánh mất những thứ tư duy, trí tuệ thậm chí cả ngôn ngữ, bọn chúng chỉ biết la hét ầm ĩ rồi giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn, đúng là một giống loài ích kỷ, bình thường luôn miệng nói những lời đạo lý xa vời nhưng chỉ cần gặp chút chuyện sẽ trở thành những động vật cấp thấp nhất. Tất nhiên cái kết cho giả thuyết ta vừa nói chính là đám con ngươi kia bị tàn sát và ăn thịt không sót một ai, máu sẽ nhuộm đỏ cả con đường lát đá sáng bóng kia, cảnh tượng rất tuyệt vời mà đẹp đẽ đúng không?”
“Thằng này bị điên à? Nó đang lảm nhảm cái quần què gì vậy?” Bùi Nguyễn Văn Phương nghĩ thế, hắn nói to:
“Tao không có thời gian rảnh để nghe mày lảm nhảm đâu thằng điên! Mày là ai? Mày đã giở trò gì với Ngô Hiếu? Mày nói thí nghiệm thất bại, thí nghiệm đó có phải là biến người thành quái vật? Mày rốt cuộc là người... hay quái vật?”
Gã tóc trắng vẫn không mở mắt ra, gã có vẻ thất vọng vì bài diễn văn đầy tâm huyết của mình không được hưởng ứng. Gã tặc lưỡi:
“Ngươi làm ta buồn đấy, ta cứ nghĩ ngươi sẽ khác lũ con người tầm thường ngoài kia. Mấy câu hỏi của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi biết không?”
Bùi Nguyễn Văn Phương cười:
“Đương nhiên là mày sẽ không rồi. Vậy thì tao chỉ cần đánh đến khi nào mày nôn ra câu trả lời thì thôi!”
Hắn vừa dứt lời liền lao về phía gã tóc trắng, nắm đấm giấu sau vai chuẩn bị tung ra.
“Roẹt!” Sau lưng gã áo trắng phóng ra một cái xúc tu trơn nhẵn màu trắng lớn bằng một người ôm, xúc tu trắng như một ngọn roi quật mạnh vào ngực Bùi Nguyễn Văn Phương.
Bùi Nguyễn Văn Phương tuy rất sốc khi tận mắt chứng kiến cái chết của Ngô Hiếu, hắn lao lên như không có suy nghĩ nhưng thực ra trong đầu hắn đã có tính toán. Hắn biết gã tóc trắng sẽ phản công và có lẽ sẽ còn nhanh hơn hắn nên hắn chỉ giả vờ lao lên vài bước rồi lùi lại ngay, nhờ vậy kịp thời tránh đòn quật của xúc tu trắng. Hắn phản ứng rất nhanh, hai tay ôm chặt lấy xúc tu, dùng sức kéo cả xúc tu lẫn gã tóc trắng lên cao rồi quật mạnh xuống sân thượng.
Gã tóc trắng cuối cùng cũng mở mắt, hai con ngươi một trắng một đen, đặt biệt bên trắng có đến tận ba con ngươi. Bị phản công nhưng gã không hề hoản loạn, thản nhiên để cho Bùi Nguyễn Văn Phương quật xuống sàn sân thượng.
Khi lưng gã còn cách sàn khoảng hai mét thì lưng gã lại mọc ra hai xúc tu khác, hai xúc tu này chống xuống sàn ngăn vụ va chạm đồng thời một xúc tu khác phóng vút về phía Bùi Nguyễn Văn Phương.
Xúc tu này lớn hơn ba xúc tu kia và nó có màu đỏ tươi như máu, Bùi Nguyễn Văn Phương liền đưa xúc tu trắng mà hắn đang ôm lên đỡ xúc tu đỏ nhưng xúc tu trắng đột nhiên thu nhỏ lại rồi rút về phía gã tóc trắng còn xúc tu đỏ đã quật mạnh vào người hắn.
Lực quật cực mạnh, Bùi Nguyễn Văn Phương cảm giác như mình bị một cái búa tạ nặng cả mấy tấn đánh thẳng vào ngực, tiếng xương sườn gãy vang lên, máu từ mũi miệng hắn phun ra. Hắn bị đánh văng vào tường bao quanh sân thượng, bức tường không chịu nổi lực xung kích bị vỡ một mảng lớn.
So với xúc tu đỏ thì lưỡi của quái vật ếch xanh chỉ là trò trẻ con, Bùi Nguyễn Văn Phương bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy nổi, nếu gã tóc trắng bồi thêm một đòn nữa thì hắn chết chắc.
Chênh lệch sức mạnh lớn đến vậy sao? Hơn nữa gã tóc trắng rõ ràng chưa đánh hết sức, không! Gã ta giống như đang chơi đùa với hắn thì đúng hơn!
Mình phải đứng dậy! Vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc! Mình không thể làm một thằng vô dụng như trước đây được! Bùi Nguyễn Văn Phương, đứng dậy cho tao!
Bùi Nguyễn Văn Phương nghiến răng, hắn bấu chặt mười ngón tay xuống sàn, dùng hai cánh tay làm điểm tựa từ từ ngồi dậy. Dù có cố gắng đến mấy hắn cũng chỉ có thể ngồi chứ không đứng dậy nổi.
Thật thảm hại làm sao.
Gã tóc trắng nhìn Bùi Nguyễn Văn Phương, ánh mắt của gã ta giống như đang nhìn một con sâu cái kiến, tràn ngập sự khinh miệt và chế nhạo.
“Ngươi là con người đầu tiên còn sống sau khi trúng đòn đó của ta. Ta bắt đầu có hứng thú với ngươi rồi đó, ngươi tên là gì?”
Bùi Nguyễn Văn Phương bật cười:
“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết sao?”
Bùi Nguyễn Văn Phương trả đũa lại lần trước, hắn biết mình sắp chết rồi, dù sao hắn cũng từng muốn tự tử giờ chết cũng đâu có sao? Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra gương mặt của Nguyễn Châu Tú Linh, thật kỳ lạ trong giây phút thập tử nhất sinh người hắn nghĩ đến đầu tiên không phải cha mẹ, chị gái hay em gái mà lại là người thương Nguyễn Châu Tú Linh, hắn đúng là một đứa con bất hiếu.
“Được rồi! Có chết cũng phải đấm hắn ta một đấm không lại lỗ vốn!” Nghĩ vậy hắn vịn vào tường bao, gắng gượng đứng dậy.
Gã tóc trắng sắc mặt đột nhiên thoáng thay đổi, gã ta nhìn về phía xa rồi nói:
“Thật đáng tiếc, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút nữa nhưng hôm nay đến đây thôi. Hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ mạnh hơn một chút nếu không sẽ chán lắm!”
Bùi Nguyễn Văn Phương khá bất ngờ, hắn tự hỏi tại sao gã tóc trắng lại không giết chết hắn? Không lẽ gã ta khinh thường hắn đến mức này?
Bốn xúc tu lúc này đã chui lại vào lưng của gã tóc trắng, tiếng phạch phạch vang lên, lưng hắn mọc ra một đôi cánh trắng muốt tựa như cánh thiên thần, sải cánh dài tận hai mét.
Vỗ cánh một cái, gã tóc trắng đã bay lên cao mấy mét, hắn mỉm cười trong sự kinh ngạc của Bùi Nguyễn Văn Phương:
“Lúc nãy ngươi hỏi ta là ai đúng không? Tên ta là Verano Blanco (Tiếng Tây Ban Nha nghĩa là mùa hạ trắng) hoặc ngươi cũng có thể gọi là Bạch Hạ. À ta có một món quà tặng cho ngươi!”
Nói xong hắn lướt ra khỏi sân thượng, bàn tay trắng muốt vung về phía đám đông phía dưới phố đi bộ rồi lao vút lên cao, trong nháy mắt đã biến thành một đốm sáng màu trắng trên bầu trời đêm.
Verano gì cơ? Thôi thì cứ gọi hắn là Bạch Dạ cho dễ nhớ. Tên này rốt cuộc là thứ gì hết mọc xúc tu rồi còn mọc cánh bay lượn chư chim? Lúc nãy hắn làm gì nhỉ? Gã vất mấy hạt đậu xuống dưới kia? Khoan đã, không phải con bọ trên gáy Ngô Hiếu cũng rất giống hạt đậu sao? Nếu đúng thí nghiệm mà Bạch Hạ nói là biến con người thành quái vật thì rất có thể con bọ chính là nguyên nhân gây ra việc biến đổi từ người thành quái vật.
Những người ở phố đi bộ đang gặp nguy hiểm, nếu có một người bị biến thành quái vật thôi thì bọn họ sẽ bị thảm sát mất. Lúc nãy hắn vứt bao nhiêu hạt đậu? Hình như khoảng mười sáu, mười bảy con bọ. Càng nguy hiểm hơn nữa khi ở dưới có Nguyễn Châu Tú Linh.
Trong đầu Bùi Nguyễn Văn Phương lại xuất hiện nhiều câu hỏi. Bạch Hạ là quái vật hay gã ta cũng chỉ là một vật thí nghiệm thành công? Và kẻ nào đứng sau thí nghiệm vô nhân tính này? Kẻ chủ mưu chắc chắn quyền lực phải rất lớn, không ngờ đằng sau cuộc sống yên bình mà hắn thấy hằng ngày lại ẩn giấu những bí ẩn đáng sợ như thế.
Hắn loạng choạng đi vài bước liền ngã gục xuống, hắn vẫn chưa thể đứng vững nữa nói chi là đi lại? Nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng rất nhiều người, đi không được thì bò, bò không được thì lết, hắn cố gắng lết đến cửa sân thượng rồi ngã xuống cầu thang, hắn lăn lông lốc như một quả bóng xuống tầng dưới, tuy đau thật đấy nhưng chí ít hắn cũng có thể xuống được một tầng. Theo cách này hắn xuống đến tầng trệt còn nhanh hơn lúc chạy lên, trải qua mười lần lăn cầu thang, cơn đau càng lúc càng dữ dội, dường như xương sườn đã đâm vào nội tạng, máu bắt đầu từ ngực tứa ra nhưng hắn đã có thể đi lại được, dù chưa vững vàng cho lắm.
Bùi Nguyễn Văn Phương đành xé áo phông tạm thời cầm máu vết thương sau đó kéo khóa áo khoác che kín hết phần thân, may mắn là cơ thể hắn chỉ có ngực là chảy máu, mặt xây xát còn quần áo cũng chỉ rách đôi ba chỗ, bộ dạng cũng không tính là tơi tả cho lắm, người khác nhìn vào chắc chỉ nghĩ hắn bị ngã chứ không phải bị thương nặng.
Hắn cực nhọc hoà vào biển người, ai cũng vui vẻ vô tư không hề biết bên cạnh họ có những mối nguy hiểm tiềm tàng có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
***
Nguyễn Châu Tú Linh liên tục gọi điện cho Bùi Nguyễn Văn Phương nhưng hắn ta không bắt máy, hắn nói với cô đi vệ sinh nhưng nhà vệ sinh lúc nãy hắn vào giờ tan hoang, hắn không phải đã xảy ra chuyện gì không may chứ?
Phan Thị Ngọc Khanh đứng bên cạnh liên tục cằn nhằn, cô đã mất hết kiên nhẫn:
“Bà nói anh ta đi vệ sinh mà sao nửa tiếng rồi chưa thấy ló mặt ra? Có ai đi xem mắt lại để đằng gái chờ cả buổi trời vậy không? Nếu anh ta không xuất hiện thì tớ về đây, buổi coi mắt này coi như chưa từng xảy ra, ok?”
Trịnh Thuý Vân cũng nói thêm vào, cô rất ghét những người không tuân thủ giờ giấc, Bùi Nguyễn Văn Phương coi như đã bị trừ khá nhiều điểm trong lòng cô:
“Cái Khanh nói đúng đấy, anh ta rõ ràng không coi trọng buổi xem mắt này. Chuyện này kết thúc tại đây đi, sau này cậu đừng nhắc đến chuyện xem mắt trước mắt tớ nữa!”
Nguyễn Châu Tú Linh lòng rối như tơ vò không biết phải khuyên hai cô bạn thân thế nào thì đột nhiên phía xa xa thấp thoáng bóng dáng của Bùi Nguyễn Văn Phương, cô vẫy tay với hắn nhưng hắn đang mải tìm bọ nên không nhìn thấy.
Phan Thị Ngọc Khanh chỉ vào Bùi Nguyễn Văn Phương rồi hỏi Nguyễn Châu Tú Linh:
“Đừng nói anh ta là người mà cậu muốn giới thiệu cho bọn tớ?”
Nguyễn Châu Tú Linh gật đầu, Phan Thị Ngọc Khanh mở điện thoại đưa tấm ảnh trước đây của Bùi Nguyễn Văn Phương ngay trước mặt Nguyễn Châu Tú Linh:
“Cậu lừa ai hả? Trong ảnh với ngoài đời sao khác quá vậy? Cậu nhìn anh ta đi, mái tóc quê mùa đó là sao? Quần áo thì nhìn là biết đồ rẻ tiền thậm chí anh ta còn không mang dày mà xỏ dép đến xem mắt? Quá lắm rồi, tớ về đây!”
Nguyễn Châu Tú Linh đang định khuyên Phan Thị Ngọc Khanh thì đột nhiên phía sau gáy của cô ngứa ngáy. Cô bèn đưa tay về sau gáy xem thử, Trịnh Thuý Vân và Phan Thị Ngọc Khanh thấy lạ bèn hỏi:
“Cậu bị sao vậy? Con gì cắn à? Để tớ xem thử!”
“Không biết nữa! Sau gáy tớ cứ ngứa ngứa thế nào ấy!”
Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này từ xa đã nhìn thấy Nguyễn Châu Tú Linh nhưng hiện tại ưu tiên vẫn là tìm bọ trước, đột nhiên hắn thấy cô đang mò mẫm sau gáy, trong đầu hắn hiện lên một giả thuyết vô cùng đáng sợ. Nếu Nguyễn Châu Tú Linh bị bó bám vào thì chắc chắn là kịch bản tồi tệ nhất, hắn không thể điều này xảy ra được.
Bùi Nguyễn Văn Phương lao nhanh về phía Nguyễn Châu Tú Linh.
Cửa sân thượng mở ra, gã tóc trắng vẫn ở đó. Gã đứng cạnh lan can, hai mắt nhắm nghiền tựa như đang tận hưởng không khí trong lành trên cao.
“Tìm được mày rồi! Thằng chó!”
Bùi Nguyễn Văn Phương vừa thở dốc vừa nói, hắn ta dồn lực vào hai nắm đấm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Gã tóc trắng không hề quan tâm đến sự xuất hiện của hắn, gã ta vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng gã. Gã nói với Bùi Nguyễn Văn Phương nhưng lại giống như đang tự độc thoại với bản thân:
“Ngươi nghĩ con người là sinh vật thế nào? Con người là một sinh vật kỳ lạ, bọn chúng tiến hoá vượt trội so với các sinh vật khác, chúng tư duy, trí tuệ và ngôn ngữ riêng. Chúng có thể biểu lộ nhiều sắc thái khác nhau như buồn, vui, yêu thương, chán ghét, tức giận... Con người có vài điểm đáng khen như tốt bụng, yêu thương đồng loại, cần cù, siêng năng... nhưng bên cạnh đó con người cũng là một sinh vật ích kỷ, tham lam, độc ác, tàn bạo, biến thái... Con người không nghi ngờ gì đang đứng đầu chuỗi thức ăn nhưng các ngươi lại chặt phá rừng, xây đê đập chặn đứng dòng chảy, săn bắt thú rừng đến tuyệt chủng, xả rác cũng như khói thải gây ô nhiễm môi trường, khiến Trái Đất nóng lên, trực tiếp và gián tiếp giết chết hàng ngàn hàng vạn sinh vật khác, huỷ hoại hệ sinh thái. Con người các ngươi chính là ung nhọt à không chính là kẻ thù của mẹ Trái Đất, các ngươi đang dần dần giết chết đất mẹ. Giá như con người các ngươi biến mất hoàn toàn thì tốt biết mấy đúng không?”
“Và ngươi nhìn ở dưới kia xem, con người đứng đầu chuỗi thức ăn thật nhỏ bé làm sao, giống như những con kiến mà ta có thể dẫm đạp bất cứ lúc nào. Ngươi thử tưởng tượng xem nếu bây giờ ta thả một vật thí nghiệm tương tự như gã bị nổ tung kia xuống thì sao nhỉ? Bọn chúng trong khoảng khắc sẽ đánh mất những thứ tư duy, trí tuệ thậm chí cả ngôn ngữ, bọn chúng chỉ biết la hét ầm ĩ rồi giẫm đạp lên nhau mà chạy trốn, đúng là một giống loài ích kỷ, bình thường luôn miệng nói những lời đạo lý xa vời nhưng chỉ cần gặp chút chuyện sẽ trở thành những động vật cấp thấp nhất. Tất nhiên cái kết cho giả thuyết ta vừa nói chính là đám con ngươi kia bị tàn sát và ăn thịt không sót một ai, máu sẽ nhuộm đỏ cả con đường lát đá sáng bóng kia, cảnh tượng rất tuyệt vời mà đẹp đẽ đúng không?”
“Thằng này bị điên à? Nó đang lảm nhảm cái quần què gì vậy?” Bùi Nguyễn Văn Phương nghĩ thế, hắn nói to:
“Tao không có thời gian rảnh để nghe mày lảm nhảm đâu thằng điên! Mày là ai? Mày đã giở trò gì với Ngô Hiếu? Mày nói thí nghiệm thất bại, thí nghiệm đó có phải là biến người thành quái vật? Mày rốt cuộc là người... hay quái vật?”
Gã tóc trắng vẫn không mở mắt ra, gã có vẻ thất vọng vì bài diễn văn đầy tâm huyết của mình không được hưởng ứng. Gã tặc lưỡi:
“Ngươi làm ta buồn đấy, ta cứ nghĩ ngươi sẽ khác lũ con người tầm thường ngoài kia. Mấy câu hỏi của ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi biết không?”
Bùi Nguyễn Văn Phương cười:
“Đương nhiên là mày sẽ không rồi. Vậy thì tao chỉ cần đánh đến khi nào mày nôn ra câu trả lời thì thôi!”
Hắn vừa dứt lời liền lao về phía gã tóc trắng, nắm đấm giấu sau vai chuẩn bị tung ra.
“Roẹt!” Sau lưng gã áo trắng phóng ra một cái xúc tu trơn nhẵn màu trắng lớn bằng một người ôm, xúc tu trắng như một ngọn roi quật mạnh vào ngực Bùi Nguyễn Văn Phương.
Bùi Nguyễn Văn Phương tuy rất sốc khi tận mắt chứng kiến cái chết của Ngô Hiếu, hắn lao lên như không có suy nghĩ nhưng thực ra trong đầu hắn đã có tính toán. Hắn biết gã tóc trắng sẽ phản công và có lẽ sẽ còn nhanh hơn hắn nên hắn chỉ giả vờ lao lên vài bước rồi lùi lại ngay, nhờ vậy kịp thời tránh đòn quật của xúc tu trắng. Hắn phản ứng rất nhanh, hai tay ôm chặt lấy xúc tu, dùng sức kéo cả xúc tu lẫn gã tóc trắng lên cao rồi quật mạnh xuống sân thượng.
Gã tóc trắng cuối cùng cũng mở mắt, hai con ngươi một trắng một đen, đặt biệt bên trắng có đến tận ba con ngươi. Bị phản công nhưng gã không hề hoản loạn, thản nhiên để cho Bùi Nguyễn Văn Phương quật xuống sàn sân thượng.
Khi lưng gã còn cách sàn khoảng hai mét thì lưng gã lại mọc ra hai xúc tu khác, hai xúc tu này chống xuống sàn ngăn vụ va chạm đồng thời một xúc tu khác phóng vút về phía Bùi Nguyễn Văn Phương.
Xúc tu này lớn hơn ba xúc tu kia và nó có màu đỏ tươi như máu, Bùi Nguyễn Văn Phương liền đưa xúc tu trắng mà hắn đang ôm lên đỡ xúc tu đỏ nhưng xúc tu trắng đột nhiên thu nhỏ lại rồi rút về phía gã tóc trắng còn xúc tu đỏ đã quật mạnh vào người hắn.
Lực quật cực mạnh, Bùi Nguyễn Văn Phương cảm giác như mình bị một cái búa tạ nặng cả mấy tấn đánh thẳng vào ngực, tiếng xương sườn gãy vang lên, máu từ mũi miệng hắn phun ra. Hắn bị đánh văng vào tường bao quanh sân thượng, bức tường không chịu nổi lực xung kích bị vỡ một mảng lớn.
So với xúc tu đỏ thì lưỡi của quái vật ếch xanh chỉ là trò trẻ con, Bùi Nguyễn Văn Phương bị thương nặng đến mức không thể đứng dậy nổi, nếu gã tóc trắng bồi thêm một đòn nữa thì hắn chết chắc.
Chênh lệch sức mạnh lớn đến vậy sao? Hơn nữa gã tóc trắng rõ ràng chưa đánh hết sức, không! Gã ta giống như đang chơi đùa với hắn thì đúng hơn!
Mình phải đứng dậy! Vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc! Mình không thể làm một thằng vô dụng như trước đây được! Bùi Nguyễn Văn Phương, đứng dậy cho tao!
Bùi Nguyễn Văn Phương nghiến răng, hắn bấu chặt mười ngón tay xuống sàn, dùng hai cánh tay làm điểm tựa từ từ ngồi dậy. Dù có cố gắng đến mấy hắn cũng chỉ có thể ngồi chứ không đứng dậy nổi.
Thật thảm hại làm sao.
Gã tóc trắng nhìn Bùi Nguyễn Văn Phương, ánh mắt của gã ta giống như đang nhìn một con sâu cái kiến, tràn ngập sự khinh miệt và chế nhạo.
“Ngươi là con người đầu tiên còn sống sau khi trúng đòn đó của ta. Ta bắt đầu có hứng thú với ngươi rồi đó, ngươi tên là gì?”
Bùi Nguyễn Văn Phương bật cười:
“Mày nghĩ tao sẽ nói cho mày biết sao?”
Bùi Nguyễn Văn Phương trả đũa lại lần trước, hắn biết mình sắp chết rồi, dù sao hắn cũng từng muốn tự tử giờ chết cũng đâu có sao? Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra gương mặt của Nguyễn Châu Tú Linh, thật kỳ lạ trong giây phút thập tử nhất sinh người hắn nghĩ đến đầu tiên không phải cha mẹ, chị gái hay em gái mà lại là người thương Nguyễn Châu Tú Linh, hắn đúng là một đứa con bất hiếu.
“Được rồi! Có chết cũng phải đấm hắn ta một đấm không lại lỗ vốn!” Nghĩ vậy hắn vịn vào tường bao, gắng gượng đứng dậy.
Gã tóc trắng sắc mặt đột nhiên thoáng thay đổi, gã ta nhìn về phía xa rồi nói:
“Thật đáng tiếc, ta còn muốn chơi đùa với ngươi một chút nữa nhưng hôm nay đến đây thôi. Hy vọng lần sau gặp lại ngươi sẽ mạnh hơn một chút nếu không sẽ chán lắm!”
Bùi Nguyễn Văn Phương khá bất ngờ, hắn tự hỏi tại sao gã tóc trắng lại không giết chết hắn? Không lẽ gã ta khinh thường hắn đến mức này?
Bốn xúc tu lúc này đã chui lại vào lưng của gã tóc trắng, tiếng phạch phạch vang lên, lưng hắn mọc ra một đôi cánh trắng muốt tựa như cánh thiên thần, sải cánh dài tận hai mét.
Vỗ cánh một cái, gã tóc trắng đã bay lên cao mấy mét, hắn mỉm cười trong sự kinh ngạc của Bùi Nguyễn Văn Phương:
“Lúc nãy ngươi hỏi ta là ai đúng không? Tên ta là Verano Blanco (Tiếng Tây Ban Nha nghĩa là mùa hạ trắng) hoặc ngươi cũng có thể gọi là Bạch Hạ. À ta có một món quà tặng cho ngươi!”
Nói xong hắn lướt ra khỏi sân thượng, bàn tay trắng muốt vung về phía đám đông phía dưới phố đi bộ rồi lao vút lên cao, trong nháy mắt đã biến thành một đốm sáng màu trắng trên bầu trời đêm.
Verano gì cơ? Thôi thì cứ gọi hắn là Bạch Dạ cho dễ nhớ. Tên này rốt cuộc là thứ gì hết mọc xúc tu rồi còn mọc cánh bay lượn chư chim? Lúc nãy hắn làm gì nhỉ? Gã vất mấy hạt đậu xuống dưới kia? Khoan đã, không phải con bọ trên gáy Ngô Hiếu cũng rất giống hạt đậu sao? Nếu đúng thí nghiệm mà Bạch Hạ nói là biến con người thành quái vật thì rất có thể con bọ chính là nguyên nhân gây ra việc biến đổi từ người thành quái vật.
Những người ở phố đi bộ đang gặp nguy hiểm, nếu có một người bị biến thành quái vật thôi thì bọn họ sẽ bị thảm sát mất. Lúc nãy hắn vứt bao nhiêu hạt đậu? Hình như khoảng mười sáu, mười bảy con bọ. Càng nguy hiểm hơn nữa khi ở dưới có Nguyễn Châu Tú Linh.
Trong đầu Bùi Nguyễn Văn Phương lại xuất hiện nhiều câu hỏi. Bạch Hạ là quái vật hay gã ta cũng chỉ là một vật thí nghiệm thành công? Và kẻ nào đứng sau thí nghiệm vô nhân tính này? Kẻ chủ mưu chắc chắn quyền lực phải rất lớn, không ngờ đằng sau cuộc sống yên bình mà hắn thấy hằng ngày lại ẩn giấu những bí ẩn đáng sợ như thế.
Hắn loạng choạng đi vài bước liền ngã gục xuống, hắn vẫn chưa thể đứng vững nữa nói chi là đi lại? Nhưng chuyện này liên quan tới tính mạng rất nhiều người, đi không được thì bò, bò không được thì lết, hắn cố gắng lết đến cửa sân thượng rồi ngã xuống cầu thang, hắn lăn lông lốc như một quả bóng xuống tầng dưới, tuy đau thật đấy nhưng chí ít hắn cũng có thể xuống được một tầng. Theo cách này hắn xuống đến tầng trệt còn nhanh hơn lúc chạy lên, trải qua mười lần lăn cầu thang, cơn đau càng lúc càng dữ dội, dường như xương sườn đã đâm vào nội tạng, máu bắt đầu từ ngực tứa ra nhưng hắn đã có thể đi lại được, dù chưa vững vàng cho lắm.
Bùi Nguyễn Văn Phương đành xé áo phông tạm thời cầm máu vết thương sau đó kéo khóa áo khoác che kín hết phần thân, may mắn là cơ thể hắn chỉ có ngực là chảy máu, mặt xây xát còn quần áo cũng chỉ rách đôi ba chỗ, bộ dạng cũng không tính là tơi tả cho lắm, người khác nhìn vào chắc chỉ nghĩ hắn bị ngã chứ không phải bị thương nặng.
Hắn cực nhọc hoà vào biển người, ai cũng vui vẻ vô tư không hề biết bên cạnh họ có những mối nguy hiểm tiềm tàng có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
***
Nguyễn Châu Tú Linh liên tục gọi điện cho Bùi Nguyễn Văn Phương nhưng hắn ta không bắt máy, hắn nói với cô đi vệ sinh nhưng nhà vệ sinh lúc nãy hắn vào giờ tan hoang, hắn không phải đã xảy ra chuyện gì không may chứ?
Phan Thị Ngọc Khanh đứng bên cạnh liên tục cằn nhằn, cô đã mất hết kiên nhẫn:
“Bà nói anh ta đi vệ sinh mà sao nửa tiếng rồi chưa thấy ló mặt ra? Có ai đi xem mắt lại để đằng gái chờ cả buổi trời vậy không? Nếu anh ta không xuất hiện thì tớ về đây, buổi coi mắt này coi như chưa từng xảy ra, ok?”
Trịnh Thuý Vân cũng nói thêm vào, cô rất ghét những người không tuân thủ giờ giấc, Bùi Nguyễn Văn Phương coi như đã bị trừ khá nhiều điểm trong lòng cô:
“Cái Khanh nói đúng đấy, anh ta rõ ràng không coi trọng buổi xem mắt này. Chuyện này kết thúc tại đây đi, sau này cậu đừng nhắc đến chuyện xem mắt trước mắt tớ nữa!”
Nguyễn Châu Tú Linh lòng rối như tơ vò không biết phải khuyên hai cô bạn thân thế nào thì đột nhiên phía xa xa thấp thoáng bóng dáng của Bùi Nguyễn Văn Phương, cô vẫy tay với hắn nhưng hắn đang mải tìm bọ nên không nhìn thấy.
Phan Thị Ngọc Khanh chỉ vào Bùi Nguyễn Văn Phương rồi hỏi Nguyễn Châu Tú Linh:
“Đừng nói anh ta là người mà cậu muốn giới thiệu cho bọn tớ?”
Nguyễn Châu Tú Linh gật đầu, Phan Thị Ngọc Khanh mở điện thoại đưa tấm ảnh trước đây của Bùi Nguyễn Văn Phương ngay trước mặt Nguyễn Châu Tú Linh:
“Cậu lừa ai hả? Trong ảnh với ngoài đời sao khác quá vậy? Cậu nhìn anh ta đi, mái tóc quê mùa đó là sao? Quần áo thì nhìn là biết đồ rẻ tiền thậm chí anh ta còn không mang dày mà xỏ dép đến xem mắt? Quá lắm rồi, tớ về đây!”
Nguyễn Châu Tú Linh đang định khuyên Phan Thị Ngọc Khanh thì đột nhiên phía sau gáy của cô ngứa ngáy. Cô bèn đưa tay về sau gáy xem thử, Trịnh Thuý Vân và Phan Thị Ngọc Khanh thấy lạ bèn hỏi:
“Cậu bị sao vậy? Con gì cắn à? Để tớ xem thử!”
“Không biết nữa! Sau gáy tớ cứ ngứa ngứa thế nào ấy!”
Bùi Nguyễn Văn Phương lúc này từ xa đã nhìn thấy Nguyễn Châu Tú Linh nhưng hiện tại ưu tiên vẫn là tìm bọ trước, đột nhiên hắn thấy cô đang mò mẫm sau gáy, trong đầu hắn hiện lên một giả thuyết vô cùng đáng sợ. Nếu Nguyễn Châu Tú Linh bị bó bám vào thì chắc chắn là kịch bản tồi tệ nhất, hắn không thể điều này xảy ra được.
Bùi Nguyễn Văn Phương lao nhanh về phía Nguyễn Châu Tú Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.