Chương 52: Ngoại truyện 5. Mang thai
Ngộ Thời
20/05/2023
Khoảng thời gian này, Văn Ý không chỉ hay ngủ, cô còn rất hay ăn.
Năm sáu giờ vừa ăn xong cơm tối, chín giờ mới từ phòng làm việc đi ra, Văn Ý đã bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Cái miệng nhỏ cứ nhai nhóp nhép suốt ngày, chưa hề dừng lại.
Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, ăn xong ba gói đồ ăn vặt, anh nắm chặt bàn tay không chịu an phận của Văn Ý, "Không được ăn nữa."
Trong miệng nhét đầy khoai tây chiên, Văn Ý tủi thân nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em đói."
"Đói cũng không được ăn." Thẩm Ôn Đình đóng ngăn kéo lại, đối mặt với đôi mắt trong veo của Văn Ý, anh dịu dàng nói, "Anh nấu mì cho em ăn nhé?"
"Được." Văn Ý gật đầu, cô lại tham lam nói thêm, "Nhưng em còn muốn ăn thêm gà rán nữa."
Thẩm Ôn Đình đau đầu, bây giờ hơn nửa đêm, biệt thự Yên Thủy lại khá vắng vẻ, đồ ăn ở bên ngoài không thể giao vào trong. Hơn nữa buổi tối ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, không tốt cho hệ tiêu hóa.
"Ăn mì trước đã." Thẩm Ôn Đình nói, "Ngày mai lại ăn gà rán."
Văn Ý suy nghĩ vài giây, miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi vào nhà bếp, Văn Ý lén thò bàn tay nhỏ bé của mình về phía tủ đựng đồ ăn vặt, còn chưa chạm vào, đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng ở cửa phòng bếp.
Ánh đèn chiếu xuống người anh, phản chiếu chiếc bóng mờ lên trên nền đất. Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Văn Ý, "Định lén ăn à?"
Cô ngượng ngủng rút tay về, Văn Ý lắc đầu, "Không phải, em chỉ muốn dọn dẹp lại tủ thôi."
Thẩm Ôn Đình cau mày, lời nói dối vụng về thế này mà em cũng nói được, "Đến đây, giúp anh một tay."
"Ồ."
Nấu mì thì cần giúp gì chứ, Văn Ý cùng lắm là đứng ở bên cạnh, uống sữa chua rồi nhìn anh.
Thẩm Ôn Đình vừa mới thêm hai quả trứng gà, anh quay đầu lại đã nhìn thấy Văn Ý đang uống sữa chua, anh bất đắc dĩ nói, "Buổi tối đừng uống đồ lạnh."
Văn Ý lại hút một hơi, khóe miệng cô dính một chút sữa màu trắng, giọng cô rất mềm mại, "Em đói."
"Cơm tối ăn không no à?" Mấy ngày nay Văn Ý chuẩn bị mang thai, cơm nước mỗi ngày cô đều ăn đủ. Lúc ăn cơm tối, Thẩm Ôn Đình còn nhớ là cô ăn hai cái đùi gà thêm một tô cơm.
"Ăn no rồi, xong lại đói." Văn Ý ném hộp sữa chua đi, cô ôm Thẩm Ôn Đình rồi nhìn xung quanh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào trong nồi, "Xong chưa?"
"Sắp rồi." Thẩm Ôn Đình nói, anh hơi cúi đầu, nụ hôn ấm áp dừng lại trên môi Văn Ý. Nhẹ nhàng chạm vào, đầu lưỡi có vị sữa ngọt ngào, "Ra ngoài đợi anh một lát."
Văn Ý bị trêu chọc, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, còn muốn hôn anh, Thẩm Ôn Đình đã xoay người lại gắp mì.
Anh bê mì ra, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Ăn trước đi, anh đi hâm cho em một ly sữa."
"Được."
Sữa giúp ngủ ngon, gần đây Thẩm Ôn Đình cố gắng chỉnh lại thói quen xấu là thức đêm của Văn Ý, trước mười hai giờ, nhất định phải đi ngủ. Nếu thực sự không thể, anh lôi cô ra vận động, vận động mệt rồi cô sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.
Anh rót một ly sữa rồi đi ra, Văn Ý đã ăn mì được một nửa.
Cô thật sự rất đói, không ngừng gắp mì, thậm chí cô còn không nhìn anh lần nào. Trên mũi cô vì nóng mà toát mồ hôi hột, gò má ửng đỏ, cô yên lặng ngồi ở đó ngoan ngoãn ăn mì, Thẩm Ôn Đình thấy trái tim mình đã mềm nhũn đi rồi.
Đợi đến khi cô ăn xong tô mì, Văn Ý hài lòng ợ một cái, cô nhìn anh mỉm cười, "No rồi."
Một tô mì lớn, nếu còn không no nữa, thì chắc là có kẻ háu ăn trong bụng.
"Uống sữa bò đi." Vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng anh. Văn Ý vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ôn Đình, "Nhưng mà em vẫn còn muốn ăn gà rán thì làm sao đây?"
"Buổi tối không được ăn nhiều quá." Thẩm Ôn Đình vẫn giống hệt như trước đây vậy, những lúc cần thiết anh đều dạy dỗ cô, "Ăn một tô mì, uống xong ly sữa này anh dẫn em ra ngoài tản bộ, xong rồi thì về ngủ."
"Ông già cổ hủ!" Văn Ý nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Buổi tối lúc đi ngủ, Văn Ý vẫn còn quấn lấy Thẩm Ôn Đình nói muốn ăn gà rán. Vất vả lắm mới dỗ cô đi ngủ được, Thẩm Ôn Đình sờ lên bụng Văn Ý, nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô tiêu thực.
Ánh mắt trong veo dừng lại trên mặt Văn Ý, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cánh tay anh, vì phải chen lấn nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi biến dạng, khóe miệng hơi chu ra, đỏ mọng hấp dẫn.
Thẩm Ôn Đình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lắng nghe cô nói mớ. Một lúc lâu sau, cô mới ngủ say.
Thứ tư, Văn Ý ở trong phòng vẽ hoàn thành bản thảo.
Phó Thừa Ảnh vừa mới kết thúc lớp học của một lớp, nhìn thấy cô ngáp ngắn ngáp dài, "Tối hôm qua chị Văn ngủ không ngon à?"
"Ngủ rất ngon." Văn Ý chớp mắt nhìn, hai giọt nước mắt rơi ra.
Phó Thừa Ảnh gật đầu, "Vậy có lẽ là do ngủ càng ngon thì càng buồn ngủ."
Nói chuyện, Văn Ý tỉnh táo hơn được một chút, nhìn cậu ta cô đơn đứng một mình ở phía sau, "Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu?"
Phó Thừa Ảnh bất đắc dĩ bật cười, "Vẫn chưa theo đuổi được, không tính là bạn gái."
Văn Ý ghét bỏ, "Cũng hơn nửa năm rồi, cậu không được nhỉ."
Năng lực làm việc của Phó Thừa Ảnh không thể nghi ngờ gì được, sau đó Văn Ý mới biết được, người đàn ông này khi còn là sinh viên năm nhất đã tham gia một cuộc thi, cậu ta trở nên nổi tiếng, được mệnh danh là họa sĩ thế hệ mới có triển vọng nhất. Đến studio nhỏ của cô để làm giáo viên quả thực có chút tủi thân.
Phó Thừa Ảnh không để ý, anh rót một ly nước ấm đặt lên bàn Văn Ý, "Em nhớ là tổng giám đốc Thẩm theo đuổi chị Văn mười năm."
Văn Ý: "..." Nghe cậu nói lại cảm thấy ưu việt hẳn?
Cuối cùng cũng lên màu xong. Văn Ý thoát khỏi phần mềm, lưu lại và gửi cho biên tập viên.
Cô vươn người một cái, Văn Ý nhìn sắc trời bên ngoài, "Sao cậu vẫn chưa về?"
"Cũng không thể để cho con gái con lứa như chị Văn ở lại studio một mình được." Phó Thừa Ảnh bật cười.
Chuyện này, Phó Thừa Ảnh quả thật rất ga lăng. Cậu ấy sinh ra trong một gia đình khoa bảng, tuy rằng sau đó ba cậu ta vào giới kinh doanh, nhưng sự lễ phép lịch sự vẫn còn ở trong xương.
"Vậy được, chị ngủ một lát." Studio không có phòng nghỉ ngơi, phải một lúc nữa Thẩm Ôn Đình mới đến đón cô. Văn Ý ngáp một cái, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Phó Thừa Ảnh xem WeChat, anh nhìn Văn Ý đang ngủ say rồi nói, "Chị Văn, em còn có việc, cần phải đi trước."
Văn Ý im lặng ngủ, không trả lời.
Phó Thừa Ảnh nhíu mày, "Chị Văn?"
...
Giấc ngủ này rất ngon, Văn Ý tỉnh lại, vô cùng tỉnh táo, khoang mũi toàn là mùi của thuốc khử trùng. Cô vẫn chưa quen được mà cau mày một cái, cô nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở bên ngoài gọi điện thoại. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên bóng người anh. Có ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh thêm vài phần ấm áp.
Văn Ý yên lặng thưởng thức người đàn ông nhà mình.
Có lẽ là do ánh mắt của cô quá là nóng bỏng, động tác gọi điện thoại của Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, anh xoay lại về phía cô, "Được rồi, trước mắt cứ như vậy."
Cúp điện thoại, Thẩm Ôn Đình bước đến, anh sờ đầu cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Có khó chịu chỗ nào không em?"
Văn Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đói có tính không?"
Thẩm Ôn Đình bật cười.
Văn Ý hơi giật mình, Thẩm Ôn Đình rất ít cười, "Em vào bệnh viện mà anh còn cười?"
"Quả nhiên là ngốc rồi." Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, anh cầm lấy áo khoác ở bên cạnh rồi giúp cô mặc lên, anh khom người xuống, nhìn thẳng vào cô, "Văn Ý, em mang thai rồi."
Đầu óc Văn Ý nhất thời cứng đờ.
Mặc dù cô vẫn luôn muốn có bé con, nhưng mà lúc cô thật sự mang thai rồi, tâm trạng lại rất phức tạp.
Cô vô thức sờ lên bụng mình, Văn Ý hỏi anh, "Ở đây có bé con sao?"
"Ừ, mới hơn một tháng." Thẩm Ôn Đình hơi suy tư. Giữa bọn họ luôn dùng biện pháp an toàn, chỉ là nửa tháng gần đây mới bắt đầu cố gắng, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên người Văn Ý, cô bị anh nhìn đến nỗi không biết phải làm sao, "Sao vậy?"
"Em lén đâm thủng bao cao su à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.
Văn Ý ho nhẹ một tiếng, "Cũng chỉ đâm cái ở trong phòng ngủ."
Ai biết cái tên đàn ông chó này lại mở thêm "bản đồ mới", hộp trong phòng ngủ mới dùng hai ba lần.
Thẩm Ôn Đình cắn cô một cái để trừng phạt, anh ôm lấy Văn Ý, "Lần này em làm anh sợ rồi."
Lúc Bạch Tiêu nhận được điện thoại, Thẩm Ôn Đình hoảng hồn. Cũng may kiểm tra ra, cô đang mang thai.
"Em sai rồi." Văn Ý ngoan ngoãn nhận sai, cô chọc chọc lên ngực anh, "Phó Thừa Ảnh đâu?"
"Có việc đi trước rồi." Lúc anh đến studio cậu ấy vẫn còn ở đó, nói là mình có việc bận, sau đó thì không thấy đâu nữa.
"Ồ." Văn Ý gật đầu, ánh mắt sáng lên, "Vậy em có thể ăn gà rán khôn?"
"Hôm nay phá lệ cho em một lần." Thẩm Ôn Đình vốn dĩ định từ chối, anh lại nghĩ rằng cô mang thai mười tháng, nếu như không thể ăn, cô nhóc này lại giở thói ra, khó mà phục vụ.
Văn Ý hài lòng, cô ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, cô làm nũng với anh, "Vậy sao em lai ngủ như vậy? Phụ nữ có thai đều như vậy sao?"
"Mang thai buồn ngủ là hiện tượng bình thường." Thẩm Ôn Đình đi giúp cô đi làm thủ tục, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh, "Chẳng qua là vấn đề buồn ngủ của em khá là nghiêm trọng."
Văn Ý: "Tại sao?"
Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, giọng nói mang theo ý cười, "Có lẽ do bình thường em làm cá mặn quen rồi."
Văn Ý: "...??" Em cảm thấy anh đang cười nhạo em.
Về đến nhà cũng đã một hai giờ, ông nội Thẩm đã ngủ rồi. Văn Ý tắm xong thì chui vào lòng Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình đặt quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay anh đặt lên bụng cô, "Mệt à?"
"Ngủ đủ rồi." Văn Ý chớp mắt nhìn, "Anh trông em lâu như vậy, anh ngủ trước đi."
Thẩm Ôn Đình lắc đầu, ôm cục cưng vào lòng, "Anh không buồn ngủ."
Văn Ý cũng không lên tiếng nữa, cô im lặng nằm trong lòng anh. Một lúc sau cô không chịu an phận mà cãi cọ với anh, "Thẩm Ôn Đình, sao anh lại bình tĩnh như vậy?"
Văn Ý bất mãn cắn anh một cái, trên chiếc cằm trắng trẻo nhất thời xuất hiện dấu răng nhàn nhạt, "xem phim truyền hình, khi nam chính biết nữ chính mang thai, anh ta hưng phấn nhảy múa, giống như một đứa trẻ vậy đó."
Thẩm Ôn Đình sờ lên cằm mình, đôi mắt đen láy nhìn Văn Ý đang làm nũng, "Một mình em làm trẻ con là đủ rồi."
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Văn Ý bất mãn nhìn Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Anh rất vui."
Thậm chí Bạch Tiêu cũng nhận ra được vẻ khác thường của anh, anh không còn là Thẩm Ôn Đình điềm tĩnh nữa. Bởi vì Văn Ý, anh bắt đầu trở nên hoạt bát hơn rồi.
Sự xuất hiện của đứa trẻ, khiến anh cảm thấy rất vui. Nhưng thứ mà anh để ý hơn là, Văn Ý sẵn lòng sinh con cho anh.
Niềm vui của anh, đều là vì Văn Ý.
Năm sáu giờ vừa ăn xong cơm tối, chín giờ mới từ phòng làm việc đi ra, Văn Ý đã bắt đầu ăn đồ ăn vặt. Cái miệng nhỏ cứ nhai nhóp nhép suốt ngày, chưa hề dừng lại.
Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, ăn xong ba gói đồ ăn vặt, anh nắm chặt bàn tay không chịu an phận của Văn Ý, "Không được ăn nữa."
Trong miệng nhét đầy khoai tây chiên, Văn Ý tủi thân nhìn Thẩm Ôn Đình, "Em đói."
"Đói cũng không được ăn." Thẩm Ôn Đình đóng ngăn kéo lại, đối mặt với đôi mắt trong veo của Văn Ý, anh dịu dàng nói, "Anh nấu mì cho em ăn nhé?"
"Được." Văn Ý gật đầu, cô lại tham lam nói thêm, "Nhưng em còn muốn ăn thêm gà rán nữa."
Thẩm Ôn Đình đau đầu, bây giờ hơn nửa đêm, biệt thự Yên Thủy lại khá vắng vẻ, đồ ăn ở bên ngoài không thể giao vào trong. Hơn nữa buổi tối ăn thức ăn nhiều dầu mỡ, không tốt cho hệ tiêu hóa.
"Ăn mì trước đã." Thẩm Ôn Đình nói, "Ngày mai lại ăn gà rán."
Văn Ý suy nghĩ vài giây, miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi vào nhà bếp, Văn Ý lén thò bàn tay nhỏ bé của mình về phía tủ đựng đồ ăn vặt, còn chưa chạm vào, đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng ở cửa phòng bếp.
Ánh đèn chiếu xuống người anh, phản chiếu chiếc bóng mờ lên trên nền đất. Ánh mắt anh bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Văn Ý, "Định lén ăn à?"
Cô ngượng ngủng rút tay về, Văn Ý lắc đầu, "Không phải, em chỉ muốn dọn dẹp lại tủ thôi."
Thẩm Ôn Đình cau mày, lời nói dối vụng về thế này mà em cũng nói được, "Đến đây, giúp anh một tay."
"Ồ."
Nấu mì thì cần giúp gì chứ, Văn Ý cùng lắm là đứng ở bên cạnh, uống sữa chua rồi nhìn anh.
Thẩm Ôn Đình vừa mới thêm hai quả trứng gà, anh quay đầu lại đã nhìn thấy Văn Ý đang uống sữa chua, anh bất đắc dĩ nói, "Buổi tối đừng uống đồ lạnh."
Văn Ý lại hút một hơi, khóe miệng cô dính một chút sữa màu trắng, giọng cô rất mềm mại, "Em đói."
"Cơm tối ăn không no à?" Mấy ngày nay Văn Ý chuẩn bị mang thai, cơm nước mỗi ngày cô đều ăn đủ. Lúc ăn cơm tối, Thẩm Ôn Đình còn nhớ là cô ăn hai cái đùi gà thêm một tô cơm.
"Ăn no rồi, xong lại đói." Văn Ý ném hộp sữa chua đi, cô ôm Thẩm Ôn Đình rồi nhìn xung quanh, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào trong nồi, "Xong chưa?"
"Sắp rồi." Thẩm Ôn Đình nói, anh hơi cúi đầu, nụ hôn ấm áp dừng lại trên môi Văn Ý. Nhẹ nhàng chạm vào, đầu lưỡi có vị sữa ngọt ngào, "Ra ngoài đợi anh một lát."
Văn Ý bị trêu chọc, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, còn muốn hôn anh, Thẩm Ôn Đình đã xoay người lại gắp mì.
Anh bê mì ra, Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Ăn trước đi, anh đi hâm cho em một ly sữa."
"Được."
Sữa giúp ngủ ngon, gần đây Thẩm Ôn Đình cố gắng chỉnh lại thói quen xấu là thức đêm của Văn Ý, trước mười hai giờ, nhất định phải đi ngủ. Nếu thực sự không thể, anh lôi cô ra vận động, vận động mệt rồi cô sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.
Anh rót một ly sữa rồi đi ra, Văn Ý đã ăn mì được một nửa.
Cô thật sự rất đói, không ngừng gắp mì, thậm chí cô còn không nhìn anh lần nào. Trên mũi cô vì nóng mà toát mồ hôi hột, gò má ửng đỏ, cô yên lặng ngồi ở đó ngoan ngoãn ăn mì, Thẩm Ôn Đình thấy trái tim mình đã mềm nhũn đi rồi.
Đợi đến khi cô ăn xong tô mì, Văn Ý hài lòng ợ một cái, cô nhìn anh mỉm cười, "No rồi."
Một tô mì lớn, nếu còn không no nữa, thì chắc là có kẻ háu ăn trong bụng.
"Uống sữa bò đi." Vừa dứt lời, một cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng anh. Văn Ý vòng tay ôm lấy cổ Thẩm Ôn Đình, "Nhưng mà em vẫn còn muốn ăn gà rán thì làm sao đây?"
"Buổi tối không được ăn nhiều quá." Thẩm Ôn Đình vẫn giống hệt như trước đây vậy, những lúc cần thiết anh đều dạy dỗ cô, "Ăn một tô mì, uống xong ly sữa này anh dẫn em ra ngoài tản bộ, xong rồi thì về ngủ."
"Ông già cổ hủ!" Văn Ý nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Buổi tối lúc đi ngủ, Văn Ý vẫn còn quấn lấy Thẩm Ôn Đình nói muốn ăn gà rán. Vất vả lắm mới dỗ cô đi ngủ được, Thẩm Ôn Đình sờ lên bụng Văn Ý, nhẹ nhàng xoa xoa giúp cô tiêu thực.
Ánh mắt trong veo dừng lại trên mặt Văn Ý, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cánh tay anh, vì phải chen lấn nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi biến dạng, khóe miệng hơi chu ra, đỏ mọng hấp dẫn.
Thẩm Ôn Đình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, lắng nghe cô nói mớ. Một lúc lâu sau, cô mới ngủ say.
Thứ tư, Văn Ý ở trong phòng vẽ hoàn thành bản thảo.
Phó Thừa Ảnh vừa mới kết thúc lớp học của một lớp, nhìn thấy cô ngáp ngắn ngáp dài, "Tối hôm qua chị Văn ngủ không ngon à?"
"Ngủ rất ngon." Văn Ý chớp mắt nhìn, hai giọt nước mắt rơi ra.
Phó Thừa Ảnh gật đầu, "Vậy có lẽ là do ngủ càng ngon thì càng buồn ngủ."
Nói chuyện, Văn Ý tỉnh táo hơn được một chút, nhìn cậu ta cô đơn đứng một mình ở phía sau, "Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu?"
Phó Thừa Ảnh bất đắc dĩ bật cười, "Vẫn chưa theo đuổi được, không tính là bạn gái."
Văn Ý ghét bỏ, "Cũng hơn nửa năm rồi, cậu không được nhỉ."
Năng lực làm việc của Phó Thừa Ảnh không thể nghi ngờ gì được, sau đó Văn Ý mới biết được, người đàn ông này khi còn là sinh viên năm nhất đã tham gia một cuộc thi, cậu ta trở nên nổi tiếng, được mệnh danh là họa sĩ thế hệ mới có triển vọng nhất. Đến studio nhỏ của cô để làm giáo viên quả thực có chút tủi thân.
Phó Thừa Ảnh không để ý, anh rót một ly nước ấm đặt lên bàn Văn Ý, "Em nhớ là tổng giám đốc Thẩm theo đuổi chị Văn mười năm."
Văn Ý: "..." Nghe cậu nói lại cảm thấy ưu việt hẳn?
Cuối cùng cũng lên màu xong. Văn Ý thoát khỏi phần mềm, lưu lại và gửi cho biên tập viên.
Cô vươn người một cái, Văn Ý nhìn sắc trời bên ngoài, "Sao cậu vẫn chưa về?"
"Cũng không thể để cho con gái con lứa như chị Văn ở lại studio một mình được." Phó Thừa Ảnh bật cười.
Chuyện này, Phó Thừa Ảnh quả thật rất ga lăng. Cậu ấy sinh ra trong một gia đình khoa bảng, tuy rằng sau đó ba cậu ta vào giới kinh doanh, nhưng sự lễ phép lịch sự vẫn còn ở trong xương.
"Vậy được, chị ngủ một lát." Studio không có phòng nghỉ ngơi, phải một lúc nữa Thẩm Ôn Đình mới đến đón cô. Văn Ý ngáp một cái, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Một lát sau, Phó Thừa Ảnh xem WeChat, anh nhìn Văn Ý đang ngủ say rồi nói, "Chị Văn, em còn có việc, cần phải đi trước."
Văn Ý im lặng ngủ, không trả lời.
Phó Thừa Ảnh nhíu mày, "Chị Văn?"
...
Giấc ngủ này rất ngon, Văn Ý tỉnh lại, vô cùng tỉnh táo, khoang mũi toàn là mùi của thuốc khử trùng. Cô vẫn chưa quen được mà cau mày một cái, cô nhìn Thẩm Ôn Đình đang ở bên ngoài gọi điện thoại. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, chiếu lên bóng người anh. Có ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh thêm vài phần ấm áp.
Văn Ý yên lặng thưởng thức người đàn ông nhà mình.
Có lẽ là do ánh mắt của cô quá là nóng bỏng, động tác gọi điện thoại của Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, anh xoay lại về phía cô, "Được rồi, trước mắt cứ như vậy."
Cúp điện thoại, Thẩm Ôn Đình bước đến, anh sờ đầu cô, giọng nói vô cùng dịu dàng, "Có khó chịu chỗ nào không em?"
Văn Ý nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đói có tính không?"
Thẩm Ôn Đình bật cười.
Văn Ý hơi giật mình, Thẩm Ôn Đình rất ít cười, "Em vào bệnh viện mà anh còn cười?"
"Quả nhiên là ngốc rồi." Thẩm Ôn Đình không biết phải làm sao, anh cầm lấy áo khoác ở bên cạnh rồi giúp cô mặc lên, anh khom người xuống, nhìn thẳng vào cô, "Văn Ý, em mang thai rồi."
Đầu óc Văn Ý nhất thời cứng đờ.
Mặc dù cô vẫn luôn muốn có bé con, nhưng mà lúc cô thật sự mang thai rồi, tâm trạng lại rất phức tạp.
Cô vô thức sờ lên bụng mình, Văn Ý hỏi anh, "Ở đây có bé con sao?"
"Ừ, mới hơn một tháng." Thẩm Ôn Đình hơi suy tư. Giữa bọn họ luôn dùng biện pháp an toàn, chỉ là nửa tháng gần đây mới bắt đầu cố gắng, ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên người Văn Ý, cô bị anh nhìn đến nỗi không biết phải làm sao, "Sao vậy?"
"Em lén đâm thủng bao cao su à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô.
Văn Ý ho nhẹ một tiếng, "Cũng chỉ đâm cái ở trong phòng ngủ."
Ai biết cái tên đàn ông chó này lại mở thêm "bản đồ mới", hộp trong phòng ngủ mới dùng hai ba lần.
Thẩm Ôn Đình cắn cô một cái để trừng phạt, anh ôm lấy Văn Ý, "Lần này em làm anh sợ rồi."
Lúc Bạch Tiêu nhận được điện thoại, Thẩm Ôn Đình hoảng hồn. Cũng may kiểm tra ra, cô đang mang thai.
"Em sai rồi." Văn Ý ngoan ngoãn nhận sai, cô chọc chọc lên ngực anh, "Phó Thừa Ảnh đâu?"
"Có việc đi trước rồi." Lúc anh đến studio cậu ấy vẫn còn ở đó, nói là mình có việc bận, sau đó thì không thấy đâu nữa.
"Ồ." Văn Ý gật đầu, ánh mắt sáng lên, "Vậy em có thể ăn gà rán khôn?"
"Hôm nay phá lệ cho em một lần." Thẩm Ôn Đình vốn dĩ định từ chối, anh lại nghĩ rằng cô mang thai mười tháng, nếu như không thể ăn, cô nhóc này lại giở thói ra, khó mà phục vụ.
Văn Ý hài lòng, cô ôm lấy cánh tay của Thẩm Ôn Đình, cô làm nũng với anh, "Vậy sao em lai ngủ như vậy? Phụ nữ có thai đều như vậy sao?"
"Mang thai buồn ngủ là hiện tượng bình thường." Thẩm Ôn Đình đi giúp cô đi làm thủ tục, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh, "Chẳng qua là vấn đề buồn ngủ của em khá là nghiêm trọng."
Văn Ý: "Tại sao?"
Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, giọng nói mang theo ý cười, "Có lẽ do bình thường em làm cá mặn quen rồi."
Văn Ý: "...??" Em cảm thấy anh đang cười nhạo em.
Về đến nhà cũng đã một hai giờ, ông nội Thẩm đã ngủ rồi. Văn Ý tắm xong thì chui vào lòng Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình đặt quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay anh đặt lên bụng cô, "Mệt à?"
"Ngủ đủ rồi." Văn Ý chớp mắt nhìn, "Anh trông em lâu như vậy, anh ngủ trước đi."
Thẩm Ôn Đình lắc đầu, ôm cục cưng vào lòng, "Anh không buồn ngủ."
Văn Ý cũng không lên tiếng nữa, cô im lặng nằm trong lòng anh. Một lúc sau cô không chịu an phận mà cãi cọ với anh, "Thẩm Ôn Đình, sao anh lại bình tĩnh như vậy?"
Văn Ý bất mãn cắn anh một cái, trên chiếc cằm trắng trẻo nhất thời xuất hiện dấu răng nhàn nhạt, "xem phim truyền hình, khi nam chính biết nữ chính mang thai, anh ta hưng phấn nhảy múa, giống như một đứa trẻ vậy đó."
Thẩm Ôn Đình sờ lên cằm mình, đôi mắt đen láy nhìn Văn Ý đang làm nũng, "Một mình em làm trẻ con là đủ rồi."
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em." Văn Ý bất mãn nhìn Thẩm Ôn Đình.
Thẩm Ôn Đình hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Anh rất vui."
Thậm chí Bạch Tiêu cũng nhận ra được vẻ khác thường của anh, anh không còn là Thẩm Ôn Đình điềm tĩnh nữa. Bởi vì Văn Ý, anh bắt đầu trở nên hoạt bát hơn rồi.
Sự xuất hiện của đứa trẻ, khiến anh cảm thấy rất vui. Nhưng thứ mà anh để ý hơn là, Văn Ý sẵn lòng sinh con cho anh.
Niềm vui của anh, đều là vì Văn Ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.