Chương 70: Bộc phát toàn diện
Mộ Thành Tuyết
18/04/2022
Lúc Văn Già La ứng đối với mẹ, kỳ thực cũng quan tâm động tĩnh của ba cô, thế nhưng ba cô chỉ im lặng bất động, hoặc là không cho cô biết. Cũng may nói chuyện điện thoại sau cảm giác cô gái kia cũng không có gặp lại chuyện như vậy, nhưng vì phòng ngừa biến hóa, cô chỉ có thể mau sớm nghĩ biện pháp thuyết phục mẹ. Mà ở trong trận đấu tranh giữa mẹ và con gái này, cô vừa mới đạt được một chút cơ hội lấy hơi.
Bởi vì La Lâm Y thể xác và tinh thần đã uể oải, cùng con gái đã thẳng thắn nói chuyện, nhưng tựa hồ càng nói càng làm con gái tâm tính thêm kiên định, đến cuối cùng nó ngừng nói rồi đình chiến.
Vẫn luôn hoài nghi rằng con bé cự tuyệt tình cảm, cho nên ngay khi từ miệng nó nói ra một người như vậy, đối với nó là tốt, vì vậy trở thành một bước công phá trọng yếu, sinh ra nhận thức sai, rằng con bé tìm được một tình yêu ôn nhu. Huống chi nếu con gái ở trước tai nạn xe thích cô gái kia thì vì sao không nói, bức đến bây giờ chuyện bại lộ ra, chẳng lẽ nguyên nhân không phải chính là tụi nó cũng không có lòng tin? Còn nữa trước tai nạn xe có lẽ chỉ có ba phần cảm giác, ai dám cam đoan nguyên nhân không phải chính là do tai nạn xe cộ, hơn phần ba những thứ kia là xuất phát từ áy náy đồng tình. Hiện tại không phải là yêu nữa rồi, lúc đầu vốn chỉ có một chút a! như vậy thì không phải là thuần túy yêu. Mà tình yêu còn lẫn tạp những thứ khác, ai dám cam đoan hai đứa có thể vĩnh viễn bên nhau?
Văn Già La lúc đầu còn có thể cùng bà biện giải, nhưng khi phát hiện mẹ cô có xu hướng càng lúc càng quấy, cô liền chết ngậm miệng một câu cũng không nhả, vô luận là cảm tình như thế nào, thì nguyên là do mình yêu nàng, nếu như là người khác, sẽ lấy không được một chút cảm tình của mình, vô luận là kiểu nào.
Được a, La Lâm Y uống một hớp nước. Bà đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực bất kể là Từ Thời Thê hay là Trương Thời Thê hay là Lý Thời Thê đều là phụ nữ, bà hẳn là từ góc độ căn bản đi lập lại trật tự. Vì vậy bà đổi hướng, bắt đầu là nêu tấm gương những gia đình bình thường, quan điểm luân lý đạo đức, nhưng đều bị Văn Già La nhàn nhạt một câu "Vô dụng, mẹ, con chỉ thích con gái" trả về.
Mỗi lần đến lúc này, La Lâm Y cảm thấy tựa hồ trọng tâm câu chuyện sẽ lần nữa trở lại trên người con gái cùng Từ Thời Thê kia, sau đó lại lần nữa đi vào ngõ cụt.
Bà có chút tuyệt vọng, bởi vì trơ mắt nhìn con gái lựa chọn một con đường chật vật lại vô lực vãn hồi.
Nản lòng, giám sát liền lỏng lẽo, Văn Dục rốt cuộc tìm được cơ hội trộm Văn Già La ra ngoài.
Văn Dục có lẽ là người biểu hiện khoa trương nhất trong nhà, chỉ thiếu chạy ba vòng quanh Văn Già La, thái độ hiếm có khen ngược lại cô giống như cô là một tài năng mới vậy. Cũng may anh chàng lập tức nhớ ra chức trách làm anh của bản thân, nhớ tới cả bầu không khí trong nhà này. Các trưởng bối đều tránh hết rồi, đem chiến trường để lại cho thẩm thẩm, anh chàng cũng liền vô tình lẫn vào trốn đi, bất quá xem chừng hai ngày thấy Già La thực sự dày vò, liền động lòng trắc ẩn.
La Lâm Y bị tức đến đau đầu, buổi tối sớm đã vào phòng, Văn Già La bưng nước đi vào muốn biểu hiện một chút, bị mẹ cô đẩy ra còn đuổi ra ngoài.
Lúc đóng cửa lại Văn Già La cũng chán nản, đúng lúc này Văn Dục nhanh chóng đem cô lôi đi, trực tiếp kéo đến quán bar của mình.
Vừa đến bên quầy bar, Văn Già La còn chưa ngồi vào chỗ, Văn Dục liền đẩy một cô gái đến.
"Giới thiệu một chút, đây là bạn gái anh."
Văn Già La ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mập mạp nháy đôi mắt sáng rỡ hướng về phía mình.
Cái gì, bạn gái? quan sát trên dưới hai lần, Văn Già La gãi đầu, Đỗ Mông Mông đâu?
Không nhìn ý hỏi trong mắt cô em, Văn Dục ôm cô gái kia cười nói: "Anh chỉ thích những cô gái thế này, ngây thơ đáng yêu, thế nào, làm chị dâu của em thấy hợp không?"
Cô gái kia nghe được hai mắt càng phát sáng, tựa như làm nũng đập vào ngực Văn Dục hai cái, Văn Dục lập tức lộ ra một bộ dáng hưởng thụ say mê.
Văn Già La ngoài cười nhưng trong không cười mà quét mắt nhìn anh chàng một cái. Từ Thời Thê không cho cô uống rượu, bởi vì tổn thương dạ dày, cho nên cô chỉ gọi một ly nước chanh, dù bận vẫn ung dung hỏi cô gái kia: "Cô muốn làm chị dâu tôi?"
"Được thôi." Cô gái kia cười đến rất ngượng ngùng, "Dục ca thích là tốt rồi."
"À," Văn Già La gật đầu, "Nhà của chúng tôi hoàn cảnh có chút đặc thù, như vậy cũng được sao?"
"Cái gì đặc thù? "
Văn Dục vểnh tai nghe đến đó kỳ thực đã có điểm dự cảm bất hảo rồi, nhưng không nghĩ tới em gái đem chính bí mật mình khổ công giấu kín lâu như vậy thế mà rất tùy ý liền nói ra.
"Chẳng những anh của tôi thích nữ nhân, tôi cũng thích nữ nhân." Văn Già La nói xong còn ác ý mà lần nữa mập mờ quan sát cô ta.
Cô gái kia khuôn mặt nhất thời liền cứng lại, thân thể dựa vào Văn Dục chậm rãi dựng lên, đồng thời ánh mắt lóe lên. Cô ta thấy cô gái ốm yếu này lúc nói ánh mắt kiên định, cũng không có một chút ý đùa giỡn, mới mở ra đôi môi màu hồng đào, hỏi Văn Dục: "Dục ca, đây là thật sao? "
Văn Dục không nói gi, chỉ mím môi xem phản ứng của cô ta.
Đột nhiên liền có chút ghê tởm, cô gái kia giống như thoát khỏi đồ vật dơ bẩn vội vội vàng vàng nói: "Dục ca, em, em có chút việc, đi trước." Liền chạy.
Duỗi tay gõ cô em gái cười đến có chút đắc ý hai cái, Văn Dục đứng dậy đuổi theo.
Văn Già La ngừng thở định thần hai giây, cảm giác mình có chút tự ngược. Hiện nay người biết rõ xu hướng tính dục của cô giống như đều biểu hiện thật quá tốt, cô thậm chí đã quên mất xã hội này kỳ thực phần lớn vẫn là đối với những người như cô rất phản cảm. May mới vừa rồi ánh mắt cô gái mập mạp kia cũng không có đâm đến cô, tựa hồ có thể cảm thấy mình có một trái tim mạnh mẽ. Dựa vào quầy bar cô thở dài, nói gì cô cũng cần phải giúp Mông Mông, Văn Dục tìm cô gái này hiển nhiên vẫn là kiểu ngoại hình Mông Mông, thoạt nhìn rõ ràng chỉ là tìm người tương tự để dỗi mà thôi. Nhưng sợ rằng Mông Mông vẫn là điềm mỹ ít hơn kiên cường làm cho Văn Dục có chút lui bước a! Kỳ thực thương tổn người mình thích, thì có gì vui sướng chứ.
Suy nghĩ một hồi, Văn Già La bắt đầu nhớ Từ Thời Thê rồi, sau đó liền phát hiện mình xuất hiện ảo giác.
Từ Thời Thê đang đứng ở cách đó không xa nghiêng đầu nhìn cô, cười thật dịu dàng điềm tĩnh.
"Là Văn Dục điện thoại gọi tới." Từ Thời Thê tới gần cô, thấy cô gái hơi ngẩng đầu lên nhìn mình, mà lời nói vừa dứt, đã bị cô kéo vào trong lòng.
Từ Thời Thê lúc đầu muốn nói "Đừng như vậy... ", nhưng cô gái thuận thế mà dựa vào trước ngực của nàng, tay vòng ở eo nàng có viên mãn nói không nên lời. Vì vậy nàng cái gì cũng không muốn nói, chỉ là lặng lẽ vỗ về, chơi đùa tóc cô bé, trong đôi mắt cuối thấp đã nhìn không thấy những thứ khác.
"Thật nhớ chị... " Văn Già La than thở, đem nhớ nhung úp mở ở bên môi, quay đầu nhẹ hôn y phục của nàng. Ngay cả mùi trên y phục cũng làm người ta mê muội như vậy, giống như tẩm mê hồn dược, cô thật có điểm tìm không được mình ở nơi nào.
"... Đứa ngốc." Từ Thời Thê thấp giọng nói, đem cô kéo ra, ngồi bên người cô.
Bên cạnh đều có người qua lại, người pha rượu lại đang chơi trò gì, ánh đèn dần tối hơn, ban đêm hơi thở từ từ trở nên nồng. Hai người các nàng cố thủ ở một góc quầy bar, uống nước thanh đạm, nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nhìn qua giống như bằng hữu lâu ngày, chỉ có đầu gối nhẹ nhàng ma sát, chuyển đi ánh mắt ái muội, khóe môi khe khẽ nhếch lên, liền tự hình thành một không gian, một thế giới mà không ai có thể thể hội.
"Chuyện ba em làm, em đã biết rồi..."
Từ Thời Thê chấn động: "Ân. "
"Ân cái gì? " Văn Già La ngẩng đầu lên, "Để cho chị chịu nhiều khổ như vậy, chị hận ông sao?"
"Ông là ba em." Từ Thời Thê cười.
"Ông cũng sẽ không làm tiếp chuyện như vậy nữa." Văn Già La thật cẩn thận nói.
Từ Thời Thê tiếp tục cười cười, không nói gì.
Mà Văn Dục rất nhanh thì vòng trở về.
Nhìn anh chàng uống một hơi cạn sạch chén rượu, Văn Già La không khỏi cười nhạt: "Làm sao, nhanh như vậy liền lừa được bạn gái nhỏ rồi? "
"Chia tay." Văn Dục nhún vai, nhẹ nhàng nói.
Văn Già La cùng Từ Thời Thê hai mặt nhìn nhau.
"Coi như em thích nữ nhân thì cũng vẫn là em gái anh, cô ta không có tư cách làm chị dâu em. Cô ta nếu dám ở bên ngoài nói lung tung một chữ," Văn Dục nhếch miệng, dày đặc răng trắng, "Anh sẽ gϊếŧ cả nhà cô ta."
Văn Già La khẽ sững sờ, đáy lòng xông lên rất nhiều cảm động, cô đứng lên vỗ vỗ vai Văn Dục, cái gì cũng không nói.
Giống như nằm mơ, Từ Thời Thê trong mắt nhu hòa hơn. Tại sao có thể có cảm giác mỹ diệu như vậy, gông cùm xiềng xích trường kỳ trói buộc chồng chất ở trên người nàng, từng tầng từng tầng đang được cởi ra. Nàng nhìn hai người nhà họ Văn này, thực sự là nhịn không được cười rộ lên.
"Ai nha, quả nhiên vẫn là cười rộ lên xinh đẹp hơn." Văn Dục quay đầu, cười hì hì nói với nàng.
Từ Thời Thê ngượng ngùng cúi đầu, tuy là như vậy, nàng vẫn không quá thích ứng đi đối mặt.
"Được rồi, đừng đùa chị ấy." Văn Già La kéo nàng. "Chúng ta đi ra ngoài một chút. Phải rồi, kỳ thực Mông Mông cũng không phải hiếu thắng như anh tưởng đâu. "
Văn Dục nụ cười cứng đờ trên mép.
"Mông Mông không tệ đâu." Từ Thời Thê phu xướng phụ tùy, sau đó hướng anh chàng phất phất tay xoay người đi.
Trông hai thân ảnh cùng nhau rời đi, Văn Dục lắc đầu. Thật là, ngay cả chuyện của mình còn không giải quyết được nữa, còn có tâm tình quản tình cảm của người khác. Không tệ... Sao? Văn Dục thở dài, hắn xác thật thực sự không quá thích con gái hiếu thắng, bất quá nhớ tới Mông Mông đôi mắt từ trên người mình dời đi lúc cô đơn, trong lòng lại hơi vặn vẹo.
Rời khỏi quán bar hai người bước chậm trên đường, không mục đích.
Đèn đường hoa lệ chiếu sáng bóng đêm, màu sắc mê huyễn, tiếng nhạc từ trong những cửa tiệm khác nhau truyền ra, so với ban ngày càng thêm ồn ào náo động. Lúc đi ngang qua một công viên chính là thời gian suối phun mở ra, rất nhiều người vây xem, thời điểm các nàng chen vào vừa lúc bị hơi nước hất vào mặt, hơi nước ẩm ướt mang theo chút vị tanh, nhưng vẫn không làm giảm thích thú của mọi người.
Ngửa đầu nhìn hồi lâu, Văn Già La đột nhiên hướng về phía tai Từ Thời Thê nói một câu, đáng tiếc lúc đó suối phun đang trào, lấn át thanh âm của cô. Nhưng tuy là vậy, Từ Thời Thê vẫn có thể bắt được ý cô, tâm giống như suối phun trong ao nở rộ bạch liên hoa, tầng tầng nở rộ.
Lời tâm tình là bí mật, ai cũng không nghe lén được.
Không dám trở về quá muộn Văn Già La cùng Từ Thời Thê ở một đầu phố tách ra. Tranh thủ thời gian được một lần gặp mặt này, lúc rời đi nhịp bước cũng là vội vội vàng vàng, chỉ hy vọng lần gặp mặt tiếp theo sẽ có thể không phải rời đi.
Tuy rằng, Từ Thời Thê biết như vậy rất khó, bởi vì ở trong phòng của nàng hồ sơ ba của Văn Già La để lại còn nằm đó, còn có địa chỉ đơn vị -- nhưng không nghĩ tới nàng vừa về tới nhà liền thấy mẹ nàng cầm tập hồ sơ kia cao hứng bừng bừng hướng nàng vẫy tay.
"Thời Thê, mẹ quét dọn trong phòng con thấy, " Vương Viện đi theo phía sau con gái, "Mẹ còn nhận được điện thoại, đơn vị người ta đều đã tìm tới cửa, hỏi con thế nào chưa đi báo danh." Bà thấy con gái ngay cả đầu cũng không quay lại, liền đưa tay lôi nàng một cái, "Ai nha, con có nghe mẹ nói không đấy? "
Từ Thời Thê bất đắc dĩ xoay người, lấy tệp hồ sơ trong tay bà: " Con nghe rồi."
"Bộ văn hóa mặc dù là đơn vị trong nước, nhưng là không nghe nói có thể vào a, con làm sao có được cơ hội? " Vương Viện còn đang hưng phấn, vẫn nói không ngừng, "Nếu tính một công việc ổn định, thì đây là tốt nhất rồi."
"Mẹ." Từ Thời Thê đột nhiên cắt đứt lời bà, lẳng lặng nhìn bà.
Vương Viện nhất thời không dừng kịp, nụ cười cứng đờ trên mặt, lại rơi rụng trước biểu cảm quá mức bình tĩnh của con gái.
"Là... nhà Văn Già La giúp cho? " Vương Viện nhìn ánh mắt con gái ẩn ẩn, liền trầm mặc một lúc, "Làm sao có thể nợ người ta một ân tình lớn như vậy chứ, không tốt, không tốt. "
"Không có nợ," Từ Thời Thê mở miệng nói, mơ hồ, "Bởi vì con không muốn."
Vương Viện dao động một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp tập hồ sơ kia. Phần công việc này có thể giữ con gái ở bên người, có thể giúp nó tìm một nhà chồng tốt hơn, thứ có thể rất nhiều, nhưng con gái nụ cười ảm đạm cũng không là ý này.
"Mẹ," Từ Thời Thê ôm hồ sơ, nghiêng đầu một chút, "Nhận công việc, con sẽ mất đi người yêu. Mẹ cảm thấy, là người yêu quan trọng, hay là công việc quan trọng đây? "
Vương Viện gần như hít thở không thông, bà ngây ngốc mà nhìn con gái mình nói được khéo léo cùng vô tội như vậy, phảng phất mấy tháng này chịu khổ không thể nói chuyện đều không tồn tại, mồm miệng vẫn lanh lợi như trước, quả thực đã làm kinh hồn lạc phách rồi.
"Mẹ cũng có thể diễn giống như trong TV vậy," Từ Thời Thê híp mắt cười, "Nói với con gái có cốt khí một chút, không nên bị quyền lợi mê hoặc, đúng hay không? "
Vương Viện mê mê mang mang.
"Cho nên con chọn Văn Già La." Từ Thời Thê gằn từng chữ nói. Sau đó, trong lòng trống không, và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nàng chờ phản ứng của mẹ. Nàng nghĩ lúc này nàng và cô gái kia liền giống nhau. Giằng co giữa hai đầu thân tình và ái tình, có lẽ vết thương sẽ chồng chất, nhưng vẫn muốn kiên định. Nàng đã thật lâu không có nhớ tới cô gái tên Chương Nhã kia. Không biết cô ấy sau khi hướng gia đình thẳng thắn về xu hướng tính dục rồi sống thế nào, nhưng mình hẳn là so với Chương Nhã hạnh phúc rất nhiều. Bởi vì cô ấy chỉ có thể hướng mình - một bạn đồng hành mà không phải người yêu khóc lóc kể lể, mà mình thì có người kia cùng nhau gánh vác.
Dù cho nước bọt có giống như suối phun phủ đầy mặt, cũng không quan tâm.
Thế nhưng nàng nghĩ, người trước mắt này là chí thân của nàng, có phải hay không... hẳn là thử tin tưởng mẹ nàng một chút?
"Mẹ biết ngay... " sau một hồi, Vương Viện mới thì thào nói, sau đó cả người tựa như mất đi trọng lượng trượt ngồi trên mặt đất -- bắt đầu gào khóc.
Từ Thời Thê chưa bao giờ nhìn mẹ nàng khóc như vậy, thế cho nên nhất thời cũng không thể phản ứng kịp, một lúc lâu mới phát hiện mình cũng đã lệ rơi đầy mặt.
"Mẹ... " Từ Thời Thê bỏ lại túi hồ sơ của mình, quỳ gối trước mặt mẹ nàng.
"Vì sao, vì sao? " Vương Viện vô thần mà duỗi cao tay, từng cái từng cái đấm vào vai con gái. Mỗi một đấm liền hỏi một tiếng.
"Xin lỗi." Từ Thời Thê chỉ có thể nói vậy.
"Con đứa ngốc này!" đôi mắt Vương Viện đều đã sưng lên, nhìn con gái không rõ lắm. Bà cố gắng mở, nhưng lại phát hiện thà rằng không nhìn thấy khuôn mặt con gái. Nó sẽ không bởi vì mình thương tâm liền thay đổi, thế nhưng là bởi vì mình thương tâm mà chịu đựng đau khổ. Đây là con gái bà sinh ra, từng khúc xương từng giọt máu đều là, rút không được hút chẳng xong, sẽ không biến thành người khác.
Đây chính là mệnh của bà.
Bởi vì La Lâm Y thể xác và tinh thần đã uể oải, cùng con gái đã thẳng thắn nói chuyện, nhưng tựa hồ càng nói càng làm con gái tâm tính thêm kiên định, đến cuối cùng nó ngừng nói rồi đình chiến.
Vẫn luôn hoài nghi rằng con bé cự tuyệt tình cảm, cho nên ngay khi từ miệng nó nói ra một người như vậy, đối với nó là tốt, vì vậy trở thành một bước công phá trọng yếu, sinh ra nhận thức sai, rằng con bé tìm được một tình yêu ôn nhu. Huống chi nếu con gái ở trước tai nạn xe thích cô gái kia thì vì sao không nói, bức đến bây giờ chuyện bại lộ ra, chẳng lẽ nguyên nhân không phải chính là tụi nó cũng không có lòng tin? Còn nữa trước tai nạn xe có lẽ chỉ có ba phần cảm giác, ai dám cam đoan nguyên nhân không phải chính là do tai nạn xe cộ, hơn phần ba những thứ kia là xuất phát từ áy náy đồng tình. Hiện tại không phải là yêu nữa rồi, lúc đầu vốn chỉ có một chút a! như vậy thì không phải là thuần túy yêu. Mà tình yêu còn lẫn tạp những thứ khác, ai dám cam đoan hai đứa có thể vĩnh viễn bên nhau?
Văn Già La lúc đầu còn có thể cùng bà biện giải, nhưng khi phát hiện mẹ cô có xu hướng càng lúc càng quấy, cô liền chết ngậm miệng một câu cũng không nhả, vô luận là cảm tình như thế nào, thì nguyên là do mình yêu nàng, nếu như là người khác, sẽ lấy không được một chút cảm tình của mình, vô luận là kiểu nào.
Được a, La Lâm Y uống một hớp nước. Bà đột nhiên tỉnh ngộ, kỳ thực bất kể là Từ Thời Thê hay là Trương Thời Thê hay là Lý Thời Thê đều là phụ nữ, bà hẳn là từ góc độ căn bản đi lập lại trật tự. Vì vậy bà đổi hướng, bắt đầu là nêu tấm gương những gia đình bình thường, quan điểm luân lý đạo đức, nhưng đều bị Văn Già La nhàn nhạt một câu "Vô dụng, mẹ, con chỉ thích con gái" trả về.
Mỗi lần đến lúc này, La Lâm Y cảm thấy tựa hồ trọng tâm câu chuyện sẽ lần nữa trở lại trên người con gái cùng Từ Thời Thê kia, sau đó lại lần nữa đi vào ngõ cụt.
Bà có chút tuyệt vọng, bởi vì trơ mắt nhìn con gái lựa chọn một con đường chật vật lại vô lực vãn hồi.
Nản lòng, giám sát liền lỏng lẽo, Văn Dục rốt cuộc tìm được cơ hội trộm Văn Già La ra ngoài.
Văn Dục có lẽ là người biểu hiện khoa trương nhất trong nhà, chỉ thiếu chạy ba vòng quanh Văn Già La, thái độ hiếm có khen ngược lại cô giống như cô là một tài năng mới vậy. Cũng may anh chàng lập tức nhớ ra chức trách làm anh của bản thân, nhớ tới cả bầu không khí trong nhà này. Các trưởng bối đều tránh hết rồi, đem chiến trường để lại cho thẩm thẩm, anh chàng cũng liền vô tình lẫn vào trốn đi, bất quá xem chừng hai ngày thấy Già La thực sự dày vò, liền động lòng trắc ẩn.
La Lâm Y bị tức đến đau đầu, buổi tối sớm đã vào phòng, Văn Già La bưng nước đi vào muốn biểu hiện một chút, bị mẹ cô đẩy ra còn đuổi ra ngoài.
Lúc đóng cửa lại Văn Già La cũng chán nản, đúng lúc này Văn Dục nhanh chóng đem cô lôi đi, trực tiếp kéo đến quán bar của mình.
Vừa đến bên quầy bar, Văn Già La còn chưa ngồi vào chỗ, Văn Dục liền đẩy một cô gái đến.
"Giới thiệu một chút, đây là bạn gái anh."
Văn Già La ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mập mạp nháy đôi mắt sáng rỡ hướng về phía mình.
Cái gì, bạn gái? quan sát trên dưới hai lần, Văn Già La gãi đầu, Đỗ Mông Mông đâu?
Không nhìn ý hỏi trong mắt cô em, Văn Dục ôm cô gái kia cười nói: "Anh chỉ thích những cô gái thế này, ngây thơ đáng yêu, thế nào, làm chị dâu của em thấy hợp không?"
Cô gái kia nghe được hai mắt càng phát sáng, tựa như làm nũng đập vào ngực Văn Dục hai cái, Văn Dục lập tức lộ ra một bộ dáng hưởng thụ say mê.
Văn Già La ngoài cười nhưng trong không cười mà quét mắt nhìn anh chàng một cái. Từ Thời Thê không cho cô uống rượu, bởi vì tổn thương dạ dày, cho nên cô chỉ gọi một ly nước chanh, dù bận vẫn ung dung hỏi cô gái kia: "Cô muốn làm chị dâu tôi?"
"Được thôi." Cô gái kia cười đến rất ngượng ngùng, "Dục ca thích là tốt rồi."
"À," Văn Già La gật đầu, "Nhà của chúng tôi hoàn cảnh có chút đặc thù, như vậy cũng được sao?"
"Cái gì đặc thù? "
Văn Dục vểnh tai nghe đến đó kỳ thực đã có điểm dự cảm bất hảo rồi, nhưng không nghĩ tới em gái đem chính bí mật mình khổ công giấu kín lâu như vậy thế mà rất tùy ý liền nói ra.
"Chẳng những anh của tôi thích nữ nhân, tôi cũng thích nữ nhân." Văn Già La nói xong còn ác ý mà lần nữa mập mờ quan sát cô ta.
Cô gái kia khuôn mặt nhất thời liền cứng lại, thân thể dựa vào Văn Dục chậm rãi dựng lên, đồng thời ánh mắt lóe lên. Cô ta thấy cô gái ốm yếu này lúc nói ánh mắt kiên định, cũng không có một chút ý đùa giỡn, mới mở ra đôi môi màu hồng đào, hỏi Văn Dục: "Dục ca, đây là thật sao? "
Văn Dục không nói gi, chỉ mím môi xem phản ứng của cô ta.
Đột nhiên liền có chút ghê tởm, cô gái kia giống như thoát khỏi đồ vật dơ bẩn vội vội vàng vàng nói: "Dục ca, em, em có chút việc, đi trước." Liền chạy.
Duỗi tay gõ cô em gái cười đến có chút đắc ý hai cái, Văn Dục đứng dậy đuổi theo.
Văn Già La ngừng thở định thần hai giây, cảm giác mình có chút tự ngược. Hiện nay người biết rõ xu hướng tính dục của cô giống như đều biểu hiện thật quá tốt, cô thậm chí đã quên mất xã hội này kỳ thực phần lớn vẫn là đối với những người như cô rất phản cảm. May mới vừa rồi ánh mắt cô gái mập mạp kia cũng không có đâm đến cô, tựa hồ có thể cảm thấy mình có một trái tim mạnh mẽ. Dựa vào quầy bar cô thở dài, nói gì cô cũng cần phải giúp Mông Mông, Văn Dục tìm cô gái này hiển nhiên vẫn là kiểu ngoại hình Mông Mông, thoạt nhìn rõ ràng chỉ là tìm người tương tự để dỗi mà thôi. Nhưng sợ rằng Mông Mông vẫn là điềm mỹ ít hơn kiên cường làm cho Văn Dục có chút lui bước a! Kỳ thực thương tổn người mình thích, thì có gì vui sướng chứ.
Suy nghĩ một hồi, Văn Già La bắt đầu nhớ Từ Thời Thê rồi, sau đó liền phát hiện mình xuất hiện ảo giác.
Từ Thời Thê đang đứng ở cách đó không xa nghiêng đầu nhìn cô, cười thật dịu dàng điềm tĩnh.
"Là Văn Dục điện thoại gọi tới." Từ Thời Thê tới gần cô, thấy cô gái hơi ngẩng đầu lên nhìn mình, mà lời nói vừa dứt, đã bị cô kéo vào trong lòng.
Từ Thời Thê lúc đầu muốn nói "Đừng như vậy... ", nhưng cô gái thuận thế mà dựa vào trước ngực của nàng, tay vòng ở eo nàng có viên mãn nói không nên lời. Vì vậy nàng cái gì cũng không muốn nói, chỉ là lặng lẽ vỗ về, chơi đùa tóc cô bé, trong đôi mắt cuối thấp đã nhìn không thấy những thứ khác.
"Thật nhớ chị... " Văn Già La than thở, đem nhớ nhung úp mở ở bên môi, quay đầu nhẹ hôn y phục của nàng. Ngay cả mùi trên y phục cũng làm người ta mê muội như vậy, giống như tẩm mê hồn dược, cô thật có điểm tìm không được mình ở nơi nào.
"... Đứa ngốc." Từ Thời Thê thấp giọng nói, đem cô kéo ra, ngồi bên người cô.
Bên cạnh đều có người qua lại, người pha rượu lại đang chơi trò gì, ánh đèn dần tối hơn, ban đêm hơi thở từ từ trở nên nồng. Hai người các nàng cố thủ ở một góc quầy bar, uống nước thanh đạm, nhỏ giọng nói chuyện phiếm, nhìn qua giống như bằng hữu lâu ngày, chỉ có đầu gối nhẹ nhàng ma sát, chuyển đi ánh mắt ái muội, khóe môi khe khẽ nhếch lên, liền tự hình thành một không gian, một thế giới mà không ai có thể thể hội.
"Chuyện ba em làm, em đã biết rồi..."
Từ Thời Thê chấn động: "Ân. "
"Ân cái gì? " Văn Già La ngẩng đầu lên, "Để cho chị chịu nhiều khổ như vậy, chị hận ông sao?"
"Ông là ba em." Từ Thời Thê cười.
"Ông cũng sẽ không làm tiếp chuyện như vậy nữa." Văn Già La thật cẩn thận nói.
Từ Thời Thê tiếp tục cười cười, không nói gì.
Mà Văn Dục rất nhanh thì vòng trở về.
Nhìn anh chàng uống một hơi cạn sạch chén rượu, Văn Già La không khỏi cười nhạt: "Làm sao, nhanh như vậy liền lừa được bạn gái nhỏ rồi? "
"Chia tay." Văn Dục nhún vai, nhẹ nhàng nói.
Văn Già La cùng Từ Thời Thê hai mặt nhìn nhau.
"Coi như em thích nữ nhân thì cũng vẫn là em gái anh, cô ta không có tư cách làm chị dâu em. Cô ta nếu dám ở bên ngoài nói lung tung một chữ," Văn Dục nhếch miệng, dày đặc răng trắng, "Anh sẽ gϊếŧ cả nhà cô ta."
Văn Già La khẽ sững sờ, đáy lòng xông lên rất nhiều cảm động, cô đứng lên vỗ vỗ vai Văn Dục, cái gì cũng không nói.
Giống như nằm mơ, Từ Thời Thê trong mắt nhu hòa hơn. Tại sao có thể có cảm giác mỹ diệu như vậy, gông cùm xiềng xích trường kỳ trói buộc chồng chất ở trên người nàng, từng tầng từng tầng đang được cởi ra. Nàng nhìn hai người nhà họ Văn này, thực sự là nhịn không được cười rộ lên.
"Ai nha, quả nhiên vẫn là cười rộ lên xinh đẹp hơn." Văn Dục quay đầu, cười hì hì nói với nàng.
Từ Thời Thê ngượng ngùng cúi đầu, tuy là như vậy, nàng vẫn không quá thích ứng đi đối mặt.
"Được rồi, đừng đùa chị ấy." Văn Già La kéo nàng. "Chúng ta đi ra ngoài một chút. Phải rồi, kỳ thực Mông Mông cũng không phải hiếu thắng như anh tưởng đâu. "
Văn Dục nụ cười cứng đờ trên mép.
"Mông Mông không tệ đâu." Từ Thời Thê phu xướng phụ tùy, sau đó hướng anh chàng phất phất tay xoay người đi.
Trông hai thân ảnh cùng nhau rời đi, Văn Dục lắc đầu. Thật là, ngay cả chuyện của mình còn không giải quyết được nữa, còn có tâm tình quản tình cảm của người khác. Không tệ... Sao? Văn Dục thở dài, hắn xác thật thực sự không quá thích con gái hiếu thắng, bất quá nhớ tới Mông Mông đôi mắt từ trên người mình dời đi lúc cô đơn, trong lòng lại hơi vặn vẹo.
Rời khỏi quán bar hai người bước chậm trên đường, không mục đích.
Đèn đường hoa lệ chiếu sáng bóng đêm, màu sắc mê huyễn, tiếng nhạc từ trong những cửa tiệm khác nhau truyền ra, so với ban ngày càng thêm ồn ào náo động. Lúc đi ngang qua một công viên chính là thời gian suối phun mở ra, rất nhiều người vây xem, thời điểm các nàng chen vào vừa lúc bị hơi nước hất vào mặt, hơi nước ẩm ướt mang theo chút vị tanh, nhưng vẫn không làm giảm thích thú của mọi người.
Ngửa đầu nhìn hồi lâu, Văn Già La đột nhiên hướng về phía tai Từ Thời Thê nói một câu, đáng tiếc lúc đó suối phun đang trào, lấn át thanh âm của cô. Nhưng tuy là vậy, Từ Thời Thê vẫn có thể bắt được ý cô, tâm giống như suối phun trong ao nở rộ bạch liên hoa, tầng tầng nở rộ.
Lời tâm tình là bí mật, ai cũng không nghe lén được.
Không dám trở về quá muộn Văn Già La cùng Từ Thời Thê ở một đầu phố tách ra. Tranh thủ thời gian được một lần gặp mặt này, lúc rời đi nhịp bước cũng là vội vội vàng vàng, chỉ hy vọng lần gặp mặt tiếp theo sẽ có thể không phải rời đi.
Tuy rằng, Từ Thời Thê biết như vậy rất khó, bởi vì ở trong phòng của nàng hồ sơ ba của Văn Già La để lại còn nằm đó, còn có địa chỉ đơn vị -- nhưng không nghĩ tới nàng vừa về tới nhà liền thấy mẹ nàng cầm tập hồ sơ kia cao hứng bừng bừng hướng nàng vẫy tay.
"Thời Thê, mẹ quét dọn trong phòng con thấy, " Vương Viện đi theo phía sau con gái, "Mẹ còn nhận được điện thoại, đơn vị người ta đều đã tìm tới cửa, hỏi con thế nào chưa đi báo danh." Bà thấy con gái ngay cả đầu cũng không quay lại, liền đưa tay lôi nàng một cái, "Ai nha, con có nghe mẹ nói không đấy? "
Từ Thời Thê bất đắc dĩ xoay người, lấy tệp hồ sơ trong tay bà: " Con nghe rồi."
"Bộ văn hóa mặc dù là đơn vị trong nước, nhưng là không nghe nói có thể vào a, con làm sao có được cơ hội? " Vương Viện còn đang hưng phấn, vẫn nói không ngừng, "Nếu tính một công việc ổn định, thì đây là tốt nhất rồi."
"Mẹ." Từ Thời Thê đột nhiên cắt đứt lời bà, lẳng lặng nhìn bà.
Vương Viện nhất thời không dừng kịp, nụ cười cứng đờ trên mặt, lại rơi rụng trước biểu cảm quá mức bình tĩnh của con gái.
"Là... nhà Văn Già La giúp cho? " Vương Viện nhìn ánh mắt con gái ẩn ẩn, liền trầm mặc một lúc, "Làm sao có thể nợ người ta một ân tình lớn như vậy chứ, không tốt, không tốt. "
"Không có nợ," Từ Thời Thê mở miệng nói, mơ hồ, "Bởi vì con không muốn."
Vương Viện dao động một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp tập hồ sơ kia. Phần công việc này có thể giữ con gái ở bên người, có thể giúp nó tìm một nhà chồng tốt hơn, thứ có thể rất nhiều, nhưng con gái nụ cười ảm đạm cũng không là ý này.
"Mẹ," Từ Thời Thê ôm hồ sơ, nghiêng đầu một chút, "Nhận công việc, con sẽ mất đi người yêu. Mẹ cảm thấy, là người yêu quan trọng, hay là công việc quan trọng đây? "
Vương Viện gần như hít thở không thông, bà ngây ngốc mà nhìn con gái mình nói được khéo léo cùng vô tội như vậy, phảng phất mấy tháng này chịu khổ không thể nói chuyện đều không tồn tại, mồm miệng vẫn lanh lợi như trước, quả thực đã làm kinh hồn lạc phách rồi.
"Mẹ cũng có thể diễn giống như trong TV vậy," Từ Thời Thê híp mắt cười, "Nói với con gái có cốt khí một chút, không nên bị quyền lợi mê hoặc, đúng hay không? "
Vương Viện mê mê mang mang.
"Cho nên con chọn Văn Già La." Từ Thời Thê gằn từng chữ nói. Sau đó, trong lòng trống không, và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Nàng chờ phản ứng của mẹ. Nàng nghĩ lúc này nàng và cô gái kia liền giống nhau. Giằng co giữa hai đầu thân tình và ái tình, có lẽ vết thương sẽ chồng chất, nhưng vẫn muốn kiên định. Nàng đã thật lâu không có nhớ tới cô gái tên Chương Nhã kia. Không biết cô ấy sau khi hướng gia đình thẳng thắn về xu hướng tính dục rồi sống thế nào, nhưng mình hẳn là so với Chương Nhã hạnh phúc rất nhiều. Bởi vì cô ấy chỉ có thể hướng mình - một bạn đồng hành mà không phải người yêu khóc lóc kể lể, mà mình thì có người kia cùng nhau gánh vác.
Dù cho nước bọt có giống như suối phun phủ đầy mặt, cũng không quan tâm.
Thế nhưng nàng nghĩ, người trước mắt này là chí thân của nàng, có phải hay không... hẳn là thử tin tưởng mẹ nàng một chút?
"Mẹ biết ngay... " sau một hồi, Vương Viện mới thì thào nói, sau đó cả người tựa như mất đi trọng lượng trượt ngồi trên mặt đất -- bắt đầu gào khóc.
Từ Thời Thê chưa bao giờ nhìn mẹ nàng khóc như vậy, thế cho nên nhất thời cũng không thể phản ứng kịp, một lúc lâu mới phát hiện mình cũng đã lệ rơi đầy mặt.
"Mẹ... " Từ Thời Thê bỏ lại túi hồ sơ của mình, quỳ gối trước mặt mẹ nàng.
"Vì sao, vì sao? " Vương Viện vô thần mà duỗi cao tay, từng cái từng cái đấm vào vai con gái. Mỗi một đấm liền hỏi một tiếng.
"Xin lỗi." Từ Thời Thê chỉ có thể nói vậy.
"Con đứa ngốc này!" đôi mắt Vương Viện đều đã sưng lên, nhìn con gái không rõ lắm. Bà cố gắng mở, nhưng lại phát hiện thà rằng không nhìn thấy khuôn mặt con gái. Nó sẽ không bởi vì mình thương tâm liền thay đổi, thế nhưng là bởi vì mình thương tâm mà chịu đựng đau khổ. Đây là con gái bà sinh ra, từng khúc xương từng giọt máu đều là, rút không được hút chẳng xong, sẽ không biến thành người khác.
Đây chính là mệnh của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.