Chương 36: Chúng ta hẹn hò đi (III)
Mộ Thành Tuyết
18/04/2022
Trước khi khởi hành, hai người vẫn là đi siêu thị một chuyến. Nếu dự định ở hai ngày một đêm, vậy thì cũng cần thiết mua sắm thêm vài thứ.
Văn Già La có nhận được điện thoại của Niếp bí thư, trên núi lâu rồi cũng không có người ở, chỉ là định kỳ quét tước mà thôi, cho nên không có điều kiện nấu ăn, nhưng ông sẽ sắp xếp một người ngày ba bữa mang thức ăn lên núi, muốn ăn cái gì, liền trực tiếp gọi điện thoại cho ông được rồi. Nhưng mà sự sắp xếp này này bị Văn Già La từ chối, nàng chỉ nói là tự mình chuẩn bị làm cơm ăn, không có điều kiện thì thêm một chút dụng cụ thôi! Niếp bí thư lập tức biểu thị sẽ cho người đi làm liền.
Có người chuẩn bị Văn Già La tự nhiên bớt đi nhiều phiền toái, chỉ là khi cô đi ngang qua kệ bán rượu, có dừng lại một chút. Cô đột nhiên nghĩ tới đêm đó ở trong quán rượu, Từ Thời Thê ngồi bên người mình, trên người thoang thoảng mùi rượu, nhè nhẹ từng đợt đều bay vào trong lòng cô, để cho cô cũng bị say đến như trầm mê lấy.
Món này, cũng không nhọc đến Niếp bí thư chuẩn bị, cô lấy ra hai chai rượu chát, tuy rằng không qúy như rượu trong nhà, nhưng bây giờ không có thời gian đi lấy.
Mà Từ Thời Thê lại lưỡng lự ở đống đồ ăn trước mặt, đi cả hai ngày, điểm quan trọng nhất với nàng chính là muốn bảo vệ dạ dày Văn Già La, ngàn vạn không thể để cho em ấy bị đói. Lúc nàng đang lựa chọn, Văn Già La đẩy một cái xe qua, liếc nhìn thức ăn nàng cầm, thỉnh thoảng bỏ lại mấy túi, vẻ mặt nghề nghiệp mà ghét bỏ nói túi này hạn sử dụng sắp hết, túi kia nhãn hiệu còn chưa được chứng nhận này nọ.
Từ Thời Thê nghe đến mờ mịt, sau đó mới đột nhiên nghĩ tới cô gái kia mặc là loại đồng phục gì.
"Chị cũng quên mất nghề nghiệp của em là gì." Từ Thời Thê cười.
Văn Già La nhún vai: "Em hiện tại chính là nhân viên công vụ rất nổi tiếng."
Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi cô: "Lấy điều kiện của nhà em, em hoàn toàn có thể không cần làm việc, ngay cả là tiền lương công chức, cũng không đủ em xài a!?"
"Em chỉ muốn làm người đơn giản một chút," Văn Già La lộ ra hai cái răng khểnh, "Thích giống như người bình thường mà sống qua ngày."
Cô gái tình ý trong mắt không hề che giấu, Từ Thời Thê sắc mặt trở nên hồng, quay đầu qua tiếp tục đi lấy thức ăn.
Văn Già La thấy nàng cầm lại là thức ăn lót dạ, liền nói cho nàng biết trên núi có thể nấu cơm.
"Em không nói sớm." Từ Thời Thê trừng mắt liếc cô, cuối cùng liền để lại chút đồ ăn vặt. Vừa cúi đầu thấy cô gái lấy hai bình rượu, suy nghĩ một chút, cũng không quá đáng, liền không nói gì.
Hai người liên tục chiến đấu ở các mặt trận đến khu rau dưa, lại đi mua một con gà, thịt bò cùng cá tươi còn có một chút thức ăn chín, trong lúc đó Văn Già La cũng không có kén chọn gì, cô thủy chung đối với việc ăn uống chỉ coi như để sinh tồn, rất ít đòi hỏi gì.
Lúc ra khỏi siêu thị, Văn Già La trong tay có thêm hai bộ bài cùng một hộp cờ nhảy, cuối cùng tất cả mọi thứ đều ném vào trong cốp sau, lúc này mới bắt đầu lên đường lên núi.
Vốn chỉ cần một giờ lái xe kết quả bởi vì tuyết rơi mà phải chậm tốc độ xe lại một chút. Từ Thời Thê cũng không thực sự ngủ trên xe, mà là nhìn cảnh vật đều đặn triệt thoái phía sau ngoài của sổ xe, lại không cách nào thấy rõ những hoa tuyết nho nhỏ, phiêu linh rơi xuống.
Mặc dù nói là lên núi, nhưng núi này không phải núi hoang, cho nên có chút vòng vèo rồi lên quốc lộ. Mùa đông nhưng cây cối cũng không xác xơ, đều là một ít cây thường thanh*, giống như trong Văn gia lão trạch. Từ Thời Thê không phải là không biết núi này, chỉ là cũng nghe nói cả ngọn núi đều thuộc nội bộ thành phố, nếu là mùa xuân đi tiết thanh minh, bất quá chỉ nhìn mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều qua.
(*Cây thường thanh (xanh) - thường thanh thực vật
Cây thường xanh là chỉ cây cành lá tốt tươi, bốn mùa thường thanh thực vật như , , Hoa quế...)
Xe chạy thẳng đến đỉnh núi, dừng ở một mảng nhỏ được chỉnh sửa bằng phẳng trên mặt đất. Đất bằng phía trước đứng sừng sững một biệt thự hai tầng màu trắng, rồi lại thêm một khoảng đất mở rộng trải dài ra, diện tích thật không nhỏ.
Ông Niếp bí thư kia thật vô cùng hiểu chuyện, biết các nàng muốn tự mình nấu cơm liền biết không để cho người đi quấy rầy, hắn dặn dò người ở chỗ tiếp đón, ngay cả người đã được sắp xếp trước cũng đều ở chân núi, tuyệt không cho phép đi lên núi, phải chú ý không để ảnh hưởng đến hứng thú của khách thăm.
Cho nên, làm Từ Thời Thê sau khi xuống xe, phát hiện cả ngọn núi an tĩnh cực kỳ, giống như cả thế giới cũng chỉ còn lại có nàng và Văn Già La.
Văn Già La đóng cửa xe lại, dựa ở xe vừa nhìn nàng vừa hít sâu một hơi, sau đó thở ra một hơi khí lạnh, cũng không nhịn được tâm tình hào hứng lên cao: "Sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta, có được hay không?"
"Tốt," Từ Thời Thê cười vẫy tay, "Đi, mang đồ vào đi."
Mở ra cửa biệt thự sau, bên trong đã thật ấm áp, cũng không biết điều hòa đã được điều chỉnh tốt khi nào. Một bộ ghế sofa bọc da theo phong cách châu Âu trang nhã nằm ở giữa tầng một. Văn Già La cũng không khách khí đem đồ đạc mang tới nhét vào dưới chân sô pha, sau đó lôi kéo Từ Thời Thê một hai phải đến xem ôn tuyền còn có nước hay không.
Nếu nói là không có nước, ước chừng liền sẽ không tới, Từ Thời Thê cười thầm trong bụng, liền nói để đi tìm nhà bếp.
Biệt thự này nhà bếp hoàn toàn là kiểu cởi mở, giống như triển lãm trưng bày sản phẩm vậy, thoạt nhìn chưa từng sử dụng qua. Có thật nhiều thiết bị điện trưng mới bày ở trên bàn bếp, chỉ bất quá đều được đóng hộp chắc là sẽ không bị các nàng đụng đến.
Từ Thời Thê tấm tắc thành tiếng đi xem những sản phẩm mới tinh này, phát hiện có chuẩn bị một máy ép nước trái cây, một máy xay cùng một bộ trà cụ. Bên cạnh tương ứng bày các loại hoa quả cùng một lon cà phê hạt cùng một hộp lá trà.
Trông có vẻ hết thảy được đảm trách lựa chọn, chuẩn bị thật là đầy đủ cả. Từ Thời Thê trong lòng biết đây là bởi vì người tới là Văn Già La. Còn nếu là người chuẩn bị những cái đó biết kỳ thực những thứ này đều là cung ứng cho hai nữ nhân hẹn hò sử dụng, không biết biết là phản ứng gì. Nàng đứng ở đó hơi sửng sốt một chút, đột nhiên có chút không thể tưởng tượng biểu tình của những người đó.
"Thật có nhiều đồ quá. " Văn Già La cũng sang đây xem, cô biết những thứ này e rằng chỉ tốn của Niếp bí thư một câu nói, nhưng người được sai cũng rất ra sức đi chuẩn bị. Cô nhìn Từ Thời Thê chỉ đứng im không lên tiếng, liền ôm cả người kéo đi lên lầu, "Cái gì cũng đừng nghĩ, nghĩ tới em nhiều là được rồi."
Trong biệt thự tất nhiên không chỉ có một gian phòng ngủ, mỗi một gian phòng đều lấy tiêu chuẩn tinh cấp khách sạn bày ra. Các nàng chọn một gian có ban công sát đất, liếc mắt có thể nhìn ra xa đến ánh đèn của những ngôi nhà dưới chân núi.
Chọn phòng ngủ xong hai người liền lại đi xuống lầu, bất ngờ nhìn thấy trong những dụng cụ ở phòng bếp còn có một nồi nấu lẩu uyên ương, Văn Già La chẳng biết tại sao đối với nó đặc biệt thoả mãn, vốn là chỉ muốn đi ôn tuyền giờ cũng quên luôn, thẳng la hét nói buổi trưa muốn ăn lẩu.
Cái này đương nhiên là việc đơn giản nhất, Từ Thời Thê kiểm tra đồ ăn đã mua, có thể làm một cái canh gà hầm, có thịt bò sắt lát cùng một con cá quả, cũng không thiếu rau xanh và dưa, sau khi rửa sạch sẽ đặt vào trong mâm, cũng là có thể bày ra một bàn.
Văn Già La chỉ vào cái lẩu nói nàng không ăn được cay thì nhúng vào nước dùng trong bên này, bên kia nêm cay, để cô ăn.
Từ Thời Thê lúc này mới nhớ tới khi lần đầu tiên đi trong Văn gia lão trạch, chính mình lừa cô chuyện ăn cơm. Xem ra cô gái kia vẫn là không có phát hiện đó chẳng qua là cái mưu kế nho nhỏ mà thôi. Nàng cười lắc đầu, nói cô nếu như ăn cay lại bị đau dạ dày mất, vẫn là hai bên cũng không nêm cay a!.
Như vậy sao được, Văn Già La nhíu mày, chí khí hùng hồn, đây là lẩu uyên ương mà, phải uyên ương ăn. Cô nghiêng người về phía trước, cười đến có chút gian tà, chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên*, không biết là người nào nghĩ ra chủ ý chế thành cái nồi này, ân, phải thưởng.
(*chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên: Ý nói chỉ mong được có đôi chứ không muốn bất tử mà cô đơn)
Thấy cô cười đến lộ ra hai cái răng khểnh, lại thêm chút tính trẻ con, Từ Thời Thê trong lòng ôn nhu mềm nhũn. Một mặt này của cô gái trước tới giờ nàng chưa từng thấy qua, nói vậy cũng không phải tính cách này đột nhiên sinh ra, chỉ là vẫn bị đè nén mà thôi. Có thể ở trước mặt mình đã làm trở về Văn Già La chân thực, Từ Thời Thê trong lòng có mơ hồ đau lòng cùng kiêu ngạo. Nàng từ trong chậu nước đem cá quả vẫn còn vẫy đuôi bắt lại, đặt ấn xuống ở trên thớt gỗ, đột nhiên liền nhớ lại không phải có câu nói sao, giống như cá nằm trên thớt, đơn giản là không có thể chạy thoát vận mệnh.
Không biết vận mệnh trong tay là làm thế nào để thay đổi, chỉ biết đã cam tâm tình nguyện thuận theo cảm xúc, cũng giống như cảm giác không có thể trốn thoát.
Nếu như mình cũng sắp bị vận mệnh ăn đến không còn chút máu thịt nào, kia cũng chỉ cam nguyện bởi vì người gọi Văn Già La. Cầm trong tay dao mới sắc bén, Từ Thời Thê quyết tâm, hít một hơi thật sâu, giơ tay chém xuống, dứt khoát nhanh nhẹn mà bắt đầu làm cá.
Thấy Từ Thời Thê đem thịt cá quả thái thành từng miếng nhỏ mỏng, Văn Già La buông tha nghiên cứu cái nồi lẩu kia, ngược lại đứng ở bên cạnh xem tay nghề của nàng.
Trong biệt thự lớn như vậy, chỉ có một góc phòng bếp này, hai nữ nhân đứng đó, rất an tĩnh. Mùi cá nhàn nhạt chậm rãi tản ra, lại hóa thành tình tiết bình thường nhất trong cuộc sống, không phải hồng trần bên ngoài.
Canh gà thì đang hầm rồi, lúc việc chuẩn bị món khác sắp xếp ổn thỏa xong, nhìn thời gian một chút, vẫn chưa tới 11h. Hai người rảnh rỗi, Văn Già La liền nhớ lại mấy món mình thuận tay mua.
Trở lại trong phòng, thấy hài tử vừa mới chơi cờ nhảy, Từ Thời Thê ở một bên lau nước trên tay, có điểm dở khóc dở cười.
"Hai người em cũng không biết nên chơi cái gì, cờ vua cùng cờ vây vị gϊếŧ chóc đều rất đậm, cho nên chúng ta chơi nhẹ chút đi a!" Văn Già La lôi kéo nàng ngã xuống giường. Ở giữa đặt bàn cờ, hai người nằm nói chuyện, thực tế cơ hồ là đầu dựa vào đầu chơi cờ. Cảm giác này tự nhiên là hết chỗ chê.
Lần trước lúc cùng đi shopping, Văn Già La nhìn ra Từ Thời Thê cũng không phải là người rất thích náo nhiệt, bầu không khí lộn xộn làm cho cô cũng không thể nào thả lỏng, cho nên cũng chỉ quan tâm hưởng thụ thế giới hai người là được rồi.
Từ Thời Thê cũng không nói thêm gì, hai người nhặt một đỏ một xanh, lấy thế hạ cờ thôi.
Bất quá trò này nàng thật đã rất nhiều năm không có chơi, khi còn bé trong nhà cũng có một bộ, dạy nàng chính là ba ba. Từ dạy nàng làm sao đem hạt châu di chuyển, đến nhận thức chữ số đơn giản, cờ nhảy nhưng thật ra là bạn chơi vỡ lòng của nàng. Không biết Văn Già La có phải hay không biết việc này mới mua, nhưng lại tựa hồ không phải, bởi vì chơi hai ván qua đi, Từ Thời Thê đều nhanh ba bước trở lên thắng cô, môi của cô liền dẹt xuống.
"Chơi lại." Từ Thời Thê cười cười, lăn hạt châu.
Lần này Văn Già La lấy lại mặt mũi, ước chừng thắng Từ Thời Thê sáu bước. Cô lập tức đề nghị: "Chúng ta đặt cược chơi a!"
Từ Thời Thê nghiêng đầu một cái: "Đánh cuộc gì?"
"Chị thắng chị hôn em, em thắng em hôn chị." Văn Già La nói một hơi, sau đó liền vùi đầu lăn bước đầu tiên trước.
Cái này mà tính là đặt cược. Từ Thời Thê trong lòng buồn cười, nhưng cô gái kia đã đi rất nghiêm túc, giống như hoàn toàn không biết mình nói cũng như chưa nói. Ánh mắt nàng chuyển động, liền mỉm cười không ra tiếng mà cũng lăn hạt châu.
Muốn thắng là phải hoa cả đầu, muốn thua lại không hề khó khăn đến thế, khó chính là muốn thua mấy bước liền thua mấy bước. Lần này Từ Thời Thê lại khống chế được không tệ, cách Văn Già La còn có bốn bước xa lấp đầy. Nàng có chút tiếc hận thở dài: "Ai nha, lại thua rồi."
Văn Già La một phát đẩy bàn cờ ra, cũng không để ý hạt châu kia lăn xuống giường, ngũ thải ban lan*. Cô từ từ tiến về phía trước, giữ lấy đầu Từ Thời Thê.
(*ngũ thải ban lan: màu sắc/sắc thái lẫn lộn)
"Đừng cho là em không biết chị đây là để cho em thắng." Văn Già La lý sự, "Bất quá cơ hội là chính chị cho em." Nói rồi cô liền hôn lên.
Rất hiển nhiên, ghé vào như thế không phải cái động tác thực thích hợp để hôn môi, môi của hai người còn chưa có dính vào, ngực đã không đủ khí. Văn Già La hai tay đổi thành chống xuống giường, chậm rãi để cho mình ngồi dậy, đồng thời cũng dùng môi lưỡi chỉ thị Từ Thời Thê làm như vậy.
Đây tựa hồ là các nàng lần đầu tiên hôn ở trên giường.
Giường mềm mại lún xuống, đôi môi mềm mại, đặc biệt lúc cắn vào ấy dẫn phát từ trong tới ngoài đói khát, hận không thể ăn tươi nuốt sống như trở về nguyên thủy. Không có cách thức cũng không có quy tắc, mà ngây ngô vụng về vừa vặn so với thuần thục càng dụ người thâm nhập hơn. Cờ nhảy là thứ gì, Văn Già La đã quên mất, cô chỉ biết là cô gái phía trước này, lúc hôn vẫn như cũ ôn nhu nhìn cô, giống như cái nhìn vĩnh viễn, so với hôn càng làm người sợ hãi.
Chưa bao giờ làm mộng đẹp như vậy. Bởi vì liền sớm quyết định một mình qua trọn đời, liền diệt sạch tất cả khởi niệm. Từ Thời Thê ngay cả mộng xuân đều cảm giác mình chưa từng làm, vẫn cảm thấy mình là như vậy thanh tâm quả dục, không bị bất luận cái gì phong nguyệt sở động. Nhưng là, có lẽ vào nửa đêm nào đó, nàng đã từng dùng đầu lưỡi quét nhẹ qua răng mình, mơn trớn liếm cánh môi lạnh như băng, nhưng vẫn không thể tìm thấy những cảm xúc gì được gọi là động tình. Cho dù đổi vào ai đó, bất quá cũng là môi mà thôi, có thể lĩnh hội ra gì đây. Trong lòng nàng nghi hoặc, lại tuyệt sẽ không bởi vì tò mò mà đi nếm thử, khi đó lòng của nàng, vững như bàn thạch.
Nhưng là dĩ nhiên thực tế không giống vậy, dòng chảy kia không giống với huyết dịch trong thân thể, tim nhảy lên, so với nàng muốn nhanh. Không kềm chế được ngôn ngữ tay chân, khiến người ánh mắt biểu tình nóng lên, khi cuối cùng đều tập trung ở giữa môi, thực sự là so với lửa khói còn muốn huyễn lệ*.
(*huyễn lệ: rực rỡ, lộng lẫy)
Chỉ là kề lấy nhau, liền khiến người không nhịn được muốn rơi lệ.
Thảo nào trên thế giới có nhiều người, hãm sâu trong thất tình lục dục như vậy, những mơ màng trong đầu lại có thể nào hơn được chân thật chạm vào càng làm cho người ta trầm mê. Người, quả nhiên cũng chỉ là một loại động vật mà thôi, cũng không cao cấp hơn loài nào cả.
Có lẽ, chỗ bất đồng duy nhất, là hiểu được khắc chế cùng tự hạn chế.
Văn Già La thực sự liền làm đúng như đánh cược đã định của mình, hôn xong, liền buông người ra. Hai người thở chút gấp ngưng mắt nhìn nhau, rồi liền nở nụ cười. Lúc này Từ Thời Thê thực sự cái gì cũng đã không nghĩ nữa, chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt.
Hạt châu lăn đến lộn xộn, hai người giống như tiểu hài tử quỵ ở trên giường cùng nhặt chúng nó lên. Nhìn còn một chút thời gian, khiêu chiến thăng cấp, mỗi người chọn hai loại màu hạt châu cùng nhau đấu, Văn Già La chơi trong chốc lát liền hoa cả mắt.
Nhưng Từ Thời Thê vẫn rất nghiêm túc suy tính mỗi một bước. Văn Già La liền thừa dịp mỗi khoảng chờ nhìn nàng. Hơi rũ đầu, tóc rối tung, chóp mũi thực sự rất nhọn, khiến người ta không nhịn được muốn đi bóp một cái. Tròng mắt của nàng không ngừng mà trên bàn cờ cân nhắc, Văn Già La biết nàng không phải là đang suy nghĩ tiến công như thế nào, mà là chỉ đang nghĩ làm sao để cho cô đi được càng thông thuận.
Nàng đã lựa chọn ai, đối với người đó sẽ rất mềm mại dụng tâm, nàng vì thế mà thuyết phục, lại hy vọng ở lúc hướng ra ngoài, có thể cũng kiên định giống như mình.
Từ Thời Thê rốt cục hạ xuống hạt châu, có thể cho đối phương bắc cầu, lui lại không để dấu vết, nàng thoả mãn gật gật đầu, giương mắt liền thấy cô gái kia ngồi xếp bằng, đang nâng đầu nhìn nàng.
"Tới lượt em."
Văn Già La hạ thấp đôi mắt, thấy bàn cờ giao thoa phức tạp, cô tùy ý nắm lấy một hạt châu nhảy hai bước, sau đó liền miễn cưỡng dừng lại.
"Di, em còn có thể hướng bên này nhảy... " Từ Thời Thê nhịn không được duỗi ngón tay chỉ điểm, lại bị đối phương bắt lại.
"Em đói rồi." Văn Già La gặm vào đốt ngón tay của nàng.
Mặt Từ Thời Thê lại đỏ lựng lên, nàng rút tay ra, nhìn một chút nhàn nhạt dấu răng kia, giận dữ nhẹ gào: "Chị muốn nhổ răng nanh của em đi."
Văn Già La dùng đầu lưỡi liếm một phát bên trong hai cái bị oan uổng "Đầu sỏ gây tội", nhíu mày: "Mẹ em cũng nói để cho em đi làm cho bằng lại, chị cũng cảm thấy như vậy?"
Từ Thời Thê sửng sốt: "Kia ngược lại không có. " Nàng ổn định lại mới nói, "Nghe nói làm hàm răng thẳng lại đến già sẽ không tốt, cũng không thể cứ để cho em ăn đậu hũ a!, vẫn là... để vậy đi."
Văn Già La nghe xong liền nhe răng cười, vô cùng rực rỡ: "Đến già rồi còn có thể được ăn đậu hủ chị, thỏa mãn."
==========
Đoạn đánh cờ mình không biết cờ Nhảy chơi thế nào nên có thể dịch không đúng! (◠‿◠)
Văn Già La có nhận được điện thoại của Niếp bí thư, trên núi lâu rồi cũng không có người ở, chỉ là định kỳ quét tước mà thôi, cho nên không có điều kiện nấu ăn, nhưng ông sẽ sắp xếp một người ngày ba bữa mang thức ăn lên núi, muốn ăn cái gì, liền trực tiếp gọi điện thoại cho ông được rồi. Nhưng mà sự sắp xếp này này bị Văn Già La từ chối, nàng chỉ nói là tự mình chuẩn bị làm cơm ăn, không có điều kiện thì thêm một chút dụng cụ thôi! Niếp bí thư lập tức biểu thị sẽ cho người đi làm liền.
Có người chuẩn bị Văn Già La tự nhiên bớt đi nhiều phiền toái, chỉ là khi cô đi ngang qua kệ bán rượu, có dừng lại một chút. Cô đột nhiên nghĩ tới đêm đó ở trong quán rượu, Từ Thời Thê ngồi bên người mình, trên người thoang thoảng mùi rượu, nhè nhẹ từng đợt đều bay vào trong lòng cô, để cho cô cũng bị say đến như trầm mê lấy.
Món này, cũng không nhọc đến Niếp bí thư chuẩn bị, cô lấy ra hai chai rượu chát, tuy rằng không qúy như rượu trong nhà, nhưng bây giờ không có thời gian đi lấy.
Mà Từ Thời Thê lại lưỡng lự ở đống đồ ăn trước mặt, đi cả hai ngày, điểm quan trọng nhất với nàng chính là muốn bảo vệ dạ dày Văn Già La, ngàn vạn không thể để cho em ấy bị đói. Lúc nàng đang lựa chọn, Văn Già La đẩy một cái xe qua, liếc nhìn thức ăn nàng cầm, thỉnh thoảng bỏ lại mấy túi, vẻ mặt nghề nghiệp mà ghét bỏ nói túi này hạn sử dụng sắp hết, túi kia nhãn hiệu còn chưa được chứng nhận này nọ.
Từ Thời Thê nghe đến mờ mịt, sau đó mới đột nhiên nghĩ tới cô gái kia mặc là loại đồng phục gì.
"Chị cũng quên mất nghề nghiệp của em là gì." Từ Thời Thê cười.
Văn Già La nhún vai: "Em hiện tại chính là nhân viên công vụ rất nổi tiếng."
Từ Thời Thê suy nghĩ một chút, vẫn là hỏi cô: "Lấy điều kiện của nhà em, em hoàn toàn có thể không cần làm việc, ngay cả là tiền lương công chức, cũng không đủ em xài a!?"
"Em chỉ muốn làm người đơn giản một chút," Văn Già La lộ ra hai cái răng khểnh, "Thích giống như người bình thường mà sống qua ngày."
Cô gái tình ý trong mắt không hề che giấu, Từ Thời Thê sắc mặt trở nên hồng, quay đầu qua tiếp tục đi lấy thức ăn.
Văn Già La thấy nàng cầm lại là thức ăn lót dạ, liền nói cho nàng biết trên núi có thể nấu cơm.
"Em không nói sớm." Từ Thời Thê trừng mắt liếc cô, cuối cùng liền để lại chút đồ ăn vặt. Vừa cúi đầu thấy cô gái lấy hai bình rượu, suy nghĩ một chút, cũng không quá đáng, liền không nói gì.
Hai người liên tục chiến đấu ở các mặt trận đến khu rau dưa, lại đi mua một con gà, thịt bò cùng cá tươi còn có một chút thức ăn chín, trong lúc đó Văn Già La cũng không có kén chọn gì, cô thủy chung đối với việc ăn uống chỉ coi như để sinh tồn, rất ít đòi hỏi gì.
Lúc ra khỏi siêu thị, Văn Già La trong tay có thêm hai bộ bài cùng một hộp cờ nhảy, cuối cùng tất cả mọi thứ đều ném vào trong cốp sau, lúc này mới bắt đầu lên đường lên núi.
Vốn chỉ cần một giờ lái xe kết quả bởi vì tuyết rơi mà phải chậm tốc độ xe lại một chút. Từ Thời Thê cũng không thực sự ngủ trên xe, mà là nhìn cảnh vật đều đặn triệt thoái phía sau ngoài của sổ xe, lại không cách nào thấy rõ những hoa tuyết nho nhỏ, phiêu linh rơi xuống.
Mặc dù nói là lên núi, nhưng núi này không phải núi hoang, cho nên có chút vòng vèo rồi lên quốc lộ. Mùa đông nhưng cây cối cũng không xác xơ, đều là một ít cây thường thanh*, giống như trong Văn gia lão trạch. Từ Thời Thê không phải là không biết núi này, chỉ là cũng nghe nói cả ngọn núi đều thuộc nội bộ thành phố, nếu là mùa xuân đi tiết thanh minh, bất quá chỉ nhìn mà thôi, cũng không có suy nghĩ nhiều qua.
(*Cây thường thanh (xanh) - thường thanh thực vật
Cây thường xanh là chỉ cây cành lá tốt tươi, bốn mùa thường thanh thực vật như , , Hoa quế...)
Xe chạy thẳng đến đỉnh núi, dừng ở một mảng nhỏ được chỉnh sửa bằng phẳng trên mặt đất. Đất bằng phía trước đứng sừng sững một biệt thự hai tầng màu trắng, rồi lại thêm một khoảng đất mở rộng trải dài ra, diện tích thật không nhỏ.
Ông Niếp bí thư kia thật vô cùng hiểu chuyện, biết các nàng muốn tự mình nấu cơm liền biết không để cho người đi quấy rầy, hắn dặn dò người ở chỗ tiếp đón, ngay cả người đã được sắp xếp trước cũng đều ở chân núi, tuyệt không cho phép đi lên núi, phải chú ý không để ảnh hưởng đến hứng thú của khách thăm.
Cho nên, làm Từ Thời Thê sau khi xuống xe, phát hiện cả ngọn núi an tĩnh cực kỳ, giống như cả thế giới cũng chỉ còn lại có nàng và Văn Già La.
Văn Già La đóng cửa xe lại, dựa ở xe vừa nhìn nàng vừa hít sâu một hơi, sau đó thở ra một hơi khí lạnh, cũng không nhịn được tâm tình hào hứng lên cao: "Sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta, có được hay không?"
"Tốt," Từ Thời Thê cười vẫy tay, "Đi, mang đồ vào đi."
Mở ra cửa biệt thự sau, bên trong đã thật ấm áp, cũng không biết điều hòa đã được điều chỉnh tốt khi nào. Một bộ ghế sofa bọc da theo phong cách châu Âu trang nhã nằm ở giữa tầng một. Văn Già La cũng không khách khí đem đồ đạc mang tới nhét vào dưới chân sô pha, sau đó lôi kéo Từ Thời Thê một hai phải đến xem ôn tuyền còn có nước hay không.
Nếu nói là không có nước, ước chừng liền sẽ không tới, Từ Thời Thê cười thầm trong bụng, liền nói để đi tìm nhà bếp.
Biệt thự này nhà bếp hoàn toàn là kiểu cởi mở, giống như triển lãm trưng bày sản phẩm vậy, thoạt nhìn chưa từng sử dụng qua. Có thật nhiều thiết bị điện trưng mới bày ở trên bàn bếp, chỉ bất quá đều được đóng hộp chắc là sẽ không bị các nàng đụng đến.
Từ Thời Thê tấm tắc thành tiếng đi xem những sản phẩm mới tinh này, phát hiện có chuẩn bị một máy ép nước trái cây, một máy xay cùng một bộ trà cụ. Bên cạnh tương ứng bày các loại hoa quả cùng một lon cà phê hạt cùng một hộp lá trà.
Trông có vẻ hết thảy được đảm trách lựa chọn, chuẩn bị thật là đầy đủ cả. Từ Thời Thê trong lòng biết đây là bởi vì người tới là Văn Già La. Còn nếu là người chuẩn bị những cái đó biết kỳ thực những thứ này đều là cung ứng cho hai nữ nhân hẹn hò sử dụng, không biết biết là phản ứng gì. Nàng đứng ở đó hơi sửng sốt một chút, đột nhiên có chút không thể tưởng tượng biểu tình của những người đó.
"Thật có nhiều đồ quá. " Văn Già La cũng sang đây xem, cô biết những thứ này e rằng chỉ tốn của Niếp bí thư một câu nói, nhưng người được sai cũng rất ra sức đi chuẩn bị. Cô nhìn Từ Thời Thê chỉ đứng im không lên tiếng, liền ôm cả người kéo đi lên lầu, "Cái gì cũng đừng nghĩ, nghĩ tới em nhiều là được rồi."
Trong biệt thự tất nhiên không chỉ có một gian phòng ngủ, mỗi một gian phòng đều lấy tiêu chuẩn tinh cấp khách sạn bày ra. Các nàng chọn một gian có ban công sát đất, liếc mắt có thể nhìn ra xa đến ánh đèn của những ngôi nhà dưới chân núi.
Chọn phòng ngủ xong hai người liền lại đi xuống lầu, bất ngờ nhìn thấy trong những dụng cụ ở phòng bếp còn có một nồi nấu lẩu uyên ương, Văn Già La chẳng biết tại sao đối với nó đặc biệt thoả mãn, vốn là chỉ muốn đi ôn tuyền giờ cũng quên luôn, thẳng la hét nói buổi trưa muốn ăn lẩu.
Cái này đương nhiên là việc đơn giản nhất, Từ Thời Thê kiểm tra đồ ăn đã mua, có thể làm một cái canh gà hầm, có thịt bò sắt lát cùng một con cá quả, cũng không thiếu rau xanh và dưa, sau khi rửa sạch sẽ đặt vào trong mâm, cũng là có thể bày ra một bàn.
Văn Già La chỉ vào cái lẩu nói nàng không ăn được cay thì nhúng vào nước dùng trong bên này, bên kia nêm cay, để cô ăn.
Từ Thời Thê lúc này mới nhớ tới khi lần đầu tiên đi trong Văn gia lão trạch, chính mình lừa cô chuyện ăn cơm. Xem ra cô gái kia vẫn là không có phát hiện đó chẳng qua là cái mưu kế nho nhỏ mà thôi. Nàng cười lắc đầu, nói cô nếu như ăn cay lại bị đau dạ dày mất, vẫn là hai bên cũng không nêm cay a!.
Như vậy sao được, Văn Già La nhíu mày, chí khí hùng hồn, đây là lẩu uyên ương mà, phải uyên ương ăn. Cô nghiêng người về phía trước, cười đến có chút gian tà, chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên*, không biết là người nào nghĩ ra chủ ý chế thành cái nồi này, ân, phải thưởng.
(*chỉ nguyện uyên ương bất nguyện tiên: Ý nói chỉ mong được có đôi chứ không muốn bất tử mà cô đơn)
Thấy cô cười đến lộ ra hai cái răng khểnh, lại thêm chút tính trẻ con, Từ Thời Thê trong lòng ôn nhu mềm nhũn. Một mặt này của cô gái trước tới giờ nàng chưa từng thấy qua, nói vậy cũng không phải tính cách này đột nhiên sinh ra, chỉ là vẫn bị đè nén mà thôi. Có thể ở trước mặt mình đã làm trở về Văn Già La chân thực, Từ Thời Thê trong lòng có mơ hồ đau lòng cùng kiêu ngạo. Nàng từ trong chậu nước đem cá quả vẫn còn vẫy đuôi bắt lại, đặt ấn xuống ở trên thớt gỗ, đột nhiên liền nhớ lại không phải có câu nói sao, giống như cá nằm trên thớt, đơn giản là không có thể chạy thoát vận mệnh.
Không biết vận mệnh trong tay là làm thế nào để thay đổi, chỉ biết đã cam tâm tình nguyện thuận theo cảm xúc, cũng giống như cảm giác không có thể trốn thoát.
Nếu như mình cũng sắp bị vận mệnh ăn đến không còn chút máu thịt nào, kia cũng chỉ cam nguyện bởi vì người gọi Văn Già La. Cầm trong tay dao mới sắc bén, Từ Thời Thê quyết tâm, hít một hơi thật sâu, giơ tay chém xuống, dứt khoát nhanh nhẹn mà bắt đầu làm cá.
Thấy Từ Thời Thê đem thịt cá quả thái thành từng miếng nhỏ mỏng, Văn Già La buông tha nghiên cứu cái nồi lẩu kia, ngược lại đứng ở bên cạnh xem tay nghề của nàng.
Trong biệt thự lớn như vậy, chỉ có một góc phòng bếp này, hai nữ nhân đứng đó, rất an tĩnh. Mùi cá nhàn nhạt chậm rãi tản ra, lại hóa thành tình tiết bình thường nhất trong cuộc sống, không phải hồng trần bên ngoài.
Canh gà thì đang hầm rồi, lúc việc chuẩn bị món khác sắp xếp ổn thỏa xong, nhìn thời gian một chút, vẫn chưa tới 11h. Hai người rảnh rỗi, Văn Già La liền nhớ lại mấy món mình thuận tay mua.
Trở lại trong phòng, thấy hài tử vừa mới chơi cờ nhảy, Từ Thời Thê ở một bên lau nước trên tay, có điểm dở khóc dở cười.
"Hai người em cũng không biết nên chơi cái gì, cờ vua cùng cờ vây vị gϊếŧ chóc đều rất đậm, cho nên chúng ta chơi nhẹ chút đi a!" Văn Già La lôi kéo nàng ngã xuống giường. Ở giữa đặt bàn cờ, hai người nằm nói chuyện, thực tế cơ hồ là đầu dựa vào đầu chơi cờ. Cảm giác này tự nhiên là hết chỗ chê.
Lần trước lúc cùng đi shopping, Văn Già La nhìn ra Từ Thời Thê cũng không phải là người rất thích náo nhiệt, bầu không khí lộn xộn làm cho cô cũng không thể nào thả lỏng, cho nên cũng chỉ quan tâm hưởng thụ thế giới hai người là được rồi.
Từ Thời Thê cũng không nói thêm gì, hai người nhặt một đỏ một xanh, lấy thế hạ cờ thôi.
Bất quá trò này nàng thật đã rất nhiều năm không có chơi, khi còn bé trong nhà cũng có một bộ, dạy nàng chính là ba ba. Từ dạy nàng làm sao đem hạt châu di chuyển, đến nhận thức chữ số đơn giản, cờ nhảy nhưng thật ra là bạn chơi vỡ lòng của nàng. Không biết Văn Già La có phải hay không biết việc này mới mua, nhưng lại tựa hồ không phải, bởi vì chơi hai ván qua đi, Từ Thời Thê đều nhanh ba bước trở lên thắng cô, môi của cô liền dẹt xuống.
"Chơi lại." Từ Thời Thê cười cười, lăn hạt châu.
Lần này Văn Già La lấy lại mặt mũi, ước chừng thắng Từ Thời Thê sáu bước. Cô lập tức đề nghị: "Chúng ta đặt cược chơi a!"
Từ Thời Thê nghiêng đầu một cái: "Đánh cuộc gì?"
"Chị thắng chị hôn em, em thắng em hôn chị." Văn Già La nói một hơi, sau đó liền vùi đầu lăn bước đầu tiên trước.
Cái này mà tính là đặt cược. Từ Thời Thê trong lòng buồn cười, nhưng cô gái kia đã đi rất nghiêm túc, giống như hoàn toàn không biết mình nói cũng như chưa nói. Ánh mắt nàng chuyển động, liền mỉm cười không ra tiếng mà cũng lăn hạt châu.
Muốn thắng là phải hoa cả đầu, muốn thua lại không hề khó khăn đến thế, khó chính là muốn thua mấy bước liền thua mấy bước. Lần này Từ Thời Thê lại khống chế được không tệ, cách Văn Già La còn có bốn bước xa lấp đầy. Nàng có chút tiếc hận thở dài: "Ai nha, lại thua rồi."
Văn Già La một phát đẩy bàn cờ ra, cũng không để ý hạt châu kia lăn xuống giường, ngũ thải ban lan*. Cô từ từ tiến về phía trước, giữ lấy đầu Từ Thời Thê.
(*ngũ thải ban lan: màu sắc/sắc thái lẫn lộn)
"Đừng cho là em không biết chị đây là để cho em thắng." Văn Già La lý sự, "Bất quá cơ hội là chính chị cho em." Nói rồi cô liền hôn lên.
Rất hiển nhiên, ghé vào như thế không phải cái động tác thực thích hợp để hôn môi, môi của hai người còn chưa có dính vào, ngực đã không đủ khí. Văn Già La hai tay đổi thành chống xuống giường, chậm rãi để cho mình ngồi dậy, đồng thời cũng dùng môi lưỡi chỉ thị Từ Thời Thê làm như vậy.
Đây tựa hồ là các nàng lần đầu tiên hôn ở trên giường.
Giường mềm mại lún xuống, đôi môi mềm mại, đặc biệt lúc cắn vào ấy dẫn phát từ trong tới ngoài đói khát, hận không thể ăn tươi nuốt sống như trở về nguyên thủy. Không có cách thức cũng không có quy tắc, mà ngây ngô vụng về vừa vặn so với thuần thục càng dụ người thâm nhập hơn. Cờ nhảy là thứ gì, Văn Già La đã quên mất, cô chỉ biết là cô gái phía trước này, lúc hôn vẫn như cũ ôn nhu nhìn cô, giống như cái nhìn vĩnh viễn, so với hôn càng làm người sợ hãi.
Chưa bao giờ làm mộng đẹp như vậy. Bởi vì liền sớm quyết định một mình qua trọn đời, liền diệt sạch tất cả khởi niệm. Từ Thời Thê ngay cả mộng xuân đều cảm giác mình chưa từng làm, vẫn cảm thấy mình là như vậy thanh tâm quả dục, không bị bất luận cái gì phong nguyệt sở động. Nhưng là, có lẽ vào nửa đêm nào đó, nàng đã từng dùng đầu lưỡi quét nhẹ qua răng mình, mơn trớn liếm cánh môi lạnh như băng, nhưng vẫn không thể tìm thấy những cảm xúc gì được gọi là động tình. Cho dù đổi vào ai đó, bất quá cũng là môi mà thôi, có thể lĩnh hội ra gì đây. Trong lòng nàng nghi hoặc, lại tuyệt sẽ không bởi vì tò mò mà đi nếm thử, khi đó lòng của nàng, vững như bàn thạch.
Nhưng là dĩ nhiên thực tế không giống vậy, dòng chảy kia không giống với huyết dịch trong thân thể, tim nhảy lên, so với nàng muốn nhanh. Không kềm chế được ngôn ngữ tay chân, khiến người ánh mắt biểu tình nóng lên, khi cuối cùng đều tập trung ở giữa môi, thực sự là so với lửa khói còn muốn huyễn lệ*.
(*huyễn lệ: rực rỡ, lộng lẫy)
Chỉ là kề lấy nhau, liền khiến người không nhịn được muốn rơi lệ.
Thảo nào trên thế giới có nhiều người, hãm sâu trong thất tình lục dục như vậy, những mơ màng trong đầu lại có thể nào hơn được chân thật chạm vào càng làm cho người ta trầm mê. Người, quả nhiên cũng chỉ là một loại động vật mà thôi, cũng không cao cấp hơn loài nào cả.
Có lẽ, chỗ bất đồng duy nhất, là hiểu được khắc chế cùng tự hạn chế.
Văn Già La thực sự liền làm đúng như đánh cược đã định của mình, hôn xong, liền buông người ra. Hai người thở chút gấp ngưng mắt nhìn nhau, rồi liền nở nụ cười. Lúc này Từ Thời Thê thực sự cái gì cũng đã không nghĩ nữa, chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt.
Hạt châu lăn đến lộn xộn, hai người giống như tiểu hài tử quỵ ở trên giường cùng nhặt chúng nó lên. Nhìn còn một chút thời gian, khiêu chiến thăng cấp, mỗi người chọn hai loại màu hạt châu cùng nhau đấu, Văn Già La chơi trong chốc lát liền hoa cả mắt.
Nhưng Từ Thời Thê vẫn rất nghiêm túc suy tính mỗi một bước. Văn Già La liền thừa dịp mỗi khoảng chờ nhìn nàng. Hơi rũ đầu, tóc rối tung, chóp mũi thực sự rất nhọn, khiến người ta không nhịn được muốn đi bóp một cái. Tròng mắt của nàng không ngừng mà trên bàn cờ cân nhắc, Văn Già La biết nàng không phải là đang suy nghĩ tiến công như thế nào, mà là chỉ đang nghĩ làm sao để cho cô đi được càng thông thuận.
Nàng đã lựa chọn ai, đối với người đó sẽ rất mềm mại dụng tâm, nàng vì thế mà thuyết phục, lại hy vọng ở lúc hướng ra ngoài, có thể cũng kiên định giống như mình.
Từ Thời Thê rốt cục hạ xuống hạt châu, có thể cho đối phương bắc cầu, lui lại không để dấu vết, nàng thoả mãn gật gật đầu, giương mắt liền thấy cô gái kia ngồi xếp bằng, đang nâng đầu nhìn nàng.
"Tới lượt em."
Văn Già La hạ thấp đôi mắt, thấy bàn cờ giao thoa phức tạp, cô tùy ý nắm lấy một hạt châu nhảy hai bước, sau đó liền miễn cưỡng dừng lại.
"Di, em còn có thể hướng bên này nhảy... " Từ Thời Thê nhịn không được duỗi ngón tay chỉ điểm, lại bị đối phương bắt lại.
"Em đói rồi." Văn Già La gặm vào đốt ngón tay của nàng.
Mặt Từ Thời Thê lại đỏ lựng lên, nàng rút tay ra, nhìn một chút nhàn nhạt dấu răng kia, giận dữ nhẹ gào: "Chị muốn nhổ răng nanh của em đi."
Văn Già La dùng đầu lưỡi liếm một phát bên trong hai cái bị oan uổng "Đầu sỏ gây tội", nhíu mày: "Mẹ em cũng nói để cho em đi làm cho bằng lại, chị cũng cảm thấy như vậy?"
Từ Thời Thê sửng sốt: "Kia ngược lại không có. " Nàng ổn định lại mới nói, "Nghe nói làm hàm răng thẳng lại đến già sẽ không tốt, cũng không thể cứ để cho em ăn đậu hũ a!, vẫn là... để vậy đi."
Văn Già La nghe xong liền nhe răng cười, vô cùng rực rỡ: "Đến già rồi còn có thể được ăn đậu hủ chị, thỏa mãn."
==========
Đoạn đánh cờ mình không biết cờ Nhảy chơi thế nào nên có thể dịch không đúng! (◠‿◠)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.