Chương 60
Hoa Khai Thường Tại
13/09/2020
Đêm đã khuya, trong phòng thắp đèn dầu, Hà Sinh cầm quạt hương bồ, đứng ở bên giường đuổi muỗi. Trời đã bắt đầu nóng, côn trùng các loại cũng vào mùa sinh sôi nảy nở. Trong nhà có tiểu hài tử không thể để cho trẻ nhỏ
bị muỗi đốt.
Những chuyện này đều là Trương Tích Hoa làm, nhưng hôm nay nàng có chút không khoẻ, Hà Sinh liền tiếp nhận việc này. Xác định không để lọt con muỗi nào, hắn mới buông màn, nhẹ nhàng trèo vào giường.
Hà Du nằm sát trong tường, bên cạnh là Trương Tích Hoa, hắn lên giường nhẹ nhàng ôm nương tử vào lòng, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Trương Tích Hoa đột nhiên cấu trượng phu một cái, hừ hừ lẩm bẩm: “Xem chàng kìa, chọn tên gì không chọn lại lấy cái cây đặt cho con.”
Hôm nay giải thích chữ “du” cho cha mẹ, sợ mọi người không hiểu rõ, Hà Sinh liền trực tiếp nói “du” là cây du, chuyện xưa thường nói thân du vững vàng, ba búa năm búa cũng không lung lay.
Trương Tích Hoa nhìn thấy cha mẹ chồng đều hết sức yêu thích cái tên này, vui vẻ gọi “Du ca… Du ca…” thì trong lòng có chút phức tạp, đoán chừng ông bà cũng không nghĩ đến cây du cuối cùng cũng chỉ là một cái cây thôi. Vì thế nàng đợi đến tận đêm thì nàng mới dám biểu đạt bất mãn nho nhỏ của mình với trượng phu.
“Ừ ?” Hà Sinh sửng sốt, hắn cũng không có nghĩ qua, nghĩ lại một lát sắc mặt lập tức đỏ, tên cũng đã đặt rồi, hắn cũng không muốn thừa nhận mình thiếu tinh tế như thế. Vì vậy, chẳng mấy khi Hà Sinh mặt dày, trở người nháy mắt nói: “Ta thấy tên rất hay nha.”
Còn muốn nói thêm mấy lời nhưng hắn lại thôi. Hà Sinh nghĩ trong lòng, cho dù con trai hắn lớn lên có bị trêu chọc là cây du đi nữa, chỉ cần đứa nhỏ lớn lên giống như cây du bền bỉ rắn chắc thì đã vô cùng đáng giá rồi.
Trương Tích Hoa liếc mắt một cái, nghĩ rằng sau này nàng phải chú ý dạy dỗ Du ca biết cách ăn nói một chút. Nếu không cha là hũ nút, con là cái cây suốt ngày im lìm cũng thật sự là cực phẩm khó tìm.
Nhìn thấy ánh mắt nương tử, Hà Sinh có chút xấu hổ, sợ nàng nói gì đó trêu ghẹo hắn. Thế là hắn đột nhiên ôm chặt lấy nương tử, nhẹ nhàng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng mà hôn xuống.
Đôi phu thê bỗng dưng chấn động, gần như cùng lúc sợ ngây người. Hà Sinh đang vì hành động trẻ con mình mà có chút ảo não, Trương Tích Hoa vội vàng đẩy hắn ra mà không được, đành để hắn tiếp tục làm càn. Đã đi đến bước này, thể diện cũng đã rơi hết, có gì đâu mà mất nữa? Chỉ có hương vị mê người của nương tử lúc này là quan trọng nhất.
Hà Sinh quấn quýt không ngừng, rất nhanh đem đầu lưỡi của mình đi vào miệng nương tử, ngọt ngào hưởng thụ.
Hắn đã không tự chủ được chạm vào ngực nàng, chậm rãi cưng chiều. Trương Tích Hoa đỏ mặt, thực muốn cự tuyệt nhưng lại nhớ đến trượng phu đã nghẹn lâu như vậy, liền đau lòng một chút.
Qua một lát sau, Hà Sinh vẫn nhớ đến việc bảo dưỡng thân thể cho nàng. Dừng hôn sâu một lúc lâu mới buông nàng ra, cẩn thận chỉnh sửa xiêm y cho nàng, đắp chăn cẩn thận. Sau cùng còn hôn nhẹ vầng trán sáng bóng của nương tử rồi mới xấu hổ xoay lưng lại, nhẹ nhàng nói: “Đã không còn sớm, chúng ta mau ngủ thôi.”
Trương Tích Hoa nghẹn lời, cứ nói như thể nàng không muốn đi ngủ vậy? Rõ ràng là hắn thẹn thùng chuyện không kiềm chế được bản thân thì có. Trong lòng thầm oán như vậy nhưng trêи mặt nàng vẫn không giấu được mật ý.
Nằm một lát, Hà Sinh xoay người trở lại, dùng ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Trương Tích Hoa: “Nàng thật sự thấy ta đặt tên này cho con là không hay phải không?”
Trương Tích Hoa nhịn không được cười, xem ra trượng phu thế nhưng thật sự rối rắm, thật sự để ý. Nàng vội vàng nói: “Du ca thật sự dễ nghe, rất hay mà.”
Vì chứng minh mình không phải nói láo, Trương Tích Hoa kể ra một đống ưu điểm của cây du. Nào là cây du cứng cỏi khó đốn ngã, gỗ lại tốt chuyên làm vật dụng quý, quả du cùng lá non nhào chung với bột mì hấp chín cũng rất ngon, vỏ và lá cây còn có thể làm dược liệu. Rõ ràng, trượng phu đặt cho con một cái tên rất hay, nàng không hề ghét bỏ nha.
Không biết vì cái gì, nghe nương tử giải thích nhiều như vậy, Hà Sinh lại có cảm giác như con mình lại trở thành một loại vật phẩm ăn ngon, dùng tốt.
Hà Sinh nhất thời buồn rầu, phải chi nàng đừng giải thích có khi lại hay. Trương Tích Hoa lại cười một tiếng, xoay người cùng trượng phu mặt đối mặt, cố gắng làm lơ tâm tình đang hồi hộp ngượng ngùng, tự mình hôn hắn một cái.
Giống như gà con mổ thóc vậy, chạm nhẹ một cái liền vùi đầu vào ngược Hà Sinh, thẹn thùng nhỏ giọng: “Chàng cái đồ cây du này…”
Hà Sinh cả người chấn động, buồn bực trong người nháy mắt tan biến. Đây là lần đầu tiên nương tử chủ động hôn mình, vừa rồi nàng làm nhanh quá, chỉ là chạm vào khoé miệng của hắn rồi rời đi. Hà Sinh có một chút nhộn nhạo, tuy rằng hắn đã sớm biết tâm ý của nàng cho mình nhưng được biểu lộ bằng hành động so với chỉ hiểu rõ trong lòng thì thật sự là một trời một vực, kϊƈɦ động hơn rất nhiều…
Khiến người ta say mê không thôi. . .
Hà Sinh kìm lòng không đậu ôm lấy eo nàng, đem đầu nàng nâng lên, dùng trán chạm nhẹ nhẹ vào trán nàng. Trương Tích Hoa trốn tránh không ngừng, tránh mãi không được mặt nàng lại đỏ lựng lên.
Hà Sinh thấp giọng nói: “Ừ… Vừa mới nói là đồ cây du chứ?”
Trương Tích Hoa xấu hổ nói: “Trừ bỏ trượng phu của thϊế͙p͙, còn có thể là ai ?”
Hà Sinh nghiêm mặt nói: “Là vợ của ta, vợ của ta nàng mới là đồ cây du đó.”
Trương Tích Hoa không thừa nhận nói: “Là cha của con thϊế͙p͙.”
Hà Sinh hừ hừ không buông tha nói: “Là nương của con ta.”
Hai người cũng đã làm cha mẹ của người khác, lại bướng bỉnh càng quấy với nhau như vậy. Hà Sinh rốt cục nhận thua, hắn đường đường là nam nhân cũng không so đo với phụ nhân, vả lại cũng là nương tử của mình, không nhường nhịn nàng thì nhường nhịn ai bây giờ. Hắn xoa đầu nàng không nói nữa, xoay lưng nhắm mắt, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Náo loạn một trận, Trương Tích Hoa không khỏi mỉm cười, nàng cảm nhận được khoảng cách giữa nàng và trượng phu đã dần biến mất rồi…
Hắn để nàng thấy được tâm tình chân thật của hắn, nàng cũng không còn băn khoăn khổ sở nữa. Cả hai cùng nhau thản nhiên bộc lộ thành thực cảm tình với đối phương là một chuyện rất tốt…
Tâm tư ngọt ngào, Trương Tích Hoa cẩn thận kiểm tra xem Du ca có cần thay tã hay không, sau mới nhẹ nhàng an tĩnh ngủ.
Vụ lúa xuân cũng đã bắt đầu. Sau lễ tắm hài tử, Hà gia cũng bận rộn cày bừa vụ lúa mới. Ruộng đất trong nhà mấy ngày rối ren đã có huynh đệ Giang gia gieo quá nửa. Hà gia đương nhiên không thiệt thòi anh em bọn họ, cũng theo thời giá tính tiền công cho bọn họ.
Cũng đã có giao tình từ khi cùng nhau đi săn thú, Hà Sinh cũng thân thiết với anh em Giang gia, lại thêm chuyện Trương Tích Hoa giúp Nhạn Nương một lần, Giang gia nhất định không chịu lấy tiền nhưng lại vô cùng nhiệt tình đến giúp đỡ Hà gia.
Nhạn Nương vào ngày Hà gia làm lễ cho Du ca cũng có ghé qua, nàng vô cùng hâm mộ Trương Tích Hoa có thể sinh hạ một đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, Trương Tích Hoa cười an ủi Nhạn Nương, nhắc nàng ấy đừng nóng vội, cũng khen ngợi Nhạn Nương dạo này chăm sóc thân thể rất tốt, chỉ cần khoẻ hơn một chút là có thể mang thai rồi.
Thân thể Nhạn Nương được chú ý chăm sóc đã thay đổi rất nhiều. Nàng cao lên không ít, khuôn mặt tròn lên thanh lệ đáng yêu, mắt to long lanh, eo thon duyên dáng. Chưa kể tính tình nàng cũng tốt, mỗi ngày mỗi ngày đều quán xuyến chu đáo gia vụ, để cho nam nhân trong nhà an tâm ra ngoài làm việc. Huynh đệ Giang gia sao lại không muốn thả nàng vào lòng mà chăm sóc?
Thôn hộ xung quanh nhìn thấy nàng sáng sủa lên không ít, tính tình cũng hoạt bát hơn, chậm rãi nguyện ý cùng nàng lui tới, cứ theo đà này, cuộc sống của Nhạn Nương về sau nhất định thuận lợi hơn rất nhiều.
Trở về từ hôm làm lễ cho Du ca, Hà Nguyên Tuệ đã ở lại thêm mấy ngày. Nàng đã có ý định này từ sớm, mang theo không ít đồ đạc của mình và Đông Ca đến Hà gia. Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị biết là không đúng nhưng vẫn muốn giữ khuê nữ cùng cháu ngoại ở nhà, vì thế ỡm ờ nhận lời.
Hà Nguyên Tuệ muốn cùng mọi người đi ruộng gieo mạ nhưng do thân thể đã có chút béo tròn, chỉ ra ruộng một ngày đã chịu không nổi. Hà Nguyên Nguyên làm việc hùng hục mấy ngày còn không kêu mệt, nàng liền thừa dịp này chê cười đại tỷ một chút.
Hà Tằng thị xót con liền bảo Hà Nguyên Tuệ ở nhà. Nhìn thấy nương vừa phải chiếu cố hai mẹ con Trương Tích Hoa, vừa phải lo lắng nấu cơm giặt quần áo nay lại phải để tâm đến chuyện đồng ruộng, Hà Nguyên Tuệ đau lòng nương tuổi đã cao còn phải bận bịu như vậy, liền chủ động nhận quán xuyến việc nhà và chú ý mẹ con Trương Tích Hoa.
Dù sao Hà Nguyên Tuệ cũng đã sinh nở qua hai lần, chuyện chiếu cố sản phụ cùng trẻ mới sinh cũng rành rọt, chưa kể thức ăn nàng làm còn rất hợp với khẩu vị của Trương Tích Hoa.
Có Hà Nguyên Tuệ giúp một tay, Hà Tằng thị buông lỏng, Hà Sinh cũng yên tâm, cả nhà đều vui vẻ.
Mỗi ngày mọi người từ tờ mờ sáng đã rời đi, đến khi trở về cũng là mệt mỏi không dứt, Hà Nguyên Tuệ sắc mặt lại bình thường, vui vẻ hoà thuận, tâm tình rất tốt cho nên không ai chú ý đến sự khác lạ của đại tỷ Hà gia.
Hạnh Hoa thôn nói xa cũng không xa, chạy đi cũng chỉ hơn một giờ, thế nhưng đại tỷ đã ở nhà mẹ đẻ liên tục năm sáu ngày, huống hồ lại đang vào lúc ngày mùa bận rộn, mặc dù nàng không làm được mấy việc đồng áng nhưng quán xuyến gia vụ cũng rất gọn gàng ổn thoả, tại sao Lý gia không một ai đả động gọi nàng về?
Sự khác thường này khiến Trương Tích Hoa có chút bất an nhưng biết Hà Nguyên Tuệ là người sống rất có chủ kiến, nếu nàng ấy đã không muốn nói, Trương Tích Hoa liền quyết định không hỏi han gì, chờ xem một hai ngày nữa người nhà Lý gia có động thái gì hay không mới nói tiếp được.
Những chuyện này đều là Trương Tích Hoa làm, nhưng hôm nay nàng có chút không khoẻ, Hà Sinh liền tiếp nhận việc này. Xác định không để lọt con muỗi nào, hắn mới buông màn, nhẹ nhàng trèo vào giường.
Hà Du nằm sát trong tường, bên cạnh là Trương Tích Hoa, hắn lên giường nhẹ nhàng ôm nương tử vào lòng, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Trương Tích Hoa đột nhiên cấu trượng phu một cái, hừ hừ lẩm bẩm: “Xem chàng kìa, chọn tên gì không chọn lại lấy cái cây đặt cho con.”
Hôm nay giải thích chữ “du” cho cha mẹ, sợ mọi người không hiểu rõ, Hà Sinh liền trực tiếp nói “du” là cây du, chuyện xưa thường nói thân du vững vàng, ba búa năm búa cũng không lung lay.
Trương Tích Hoa nhìn thấy cha mẹ chồng đều hết sức yêu thích cái tên này, vui vẻ gọi “Du ca… Du ca…” thì trong lòng có chút phức tạp, đoán chừng ông bà cũng không nghĩ đến cây du cuối cùng cũng chỉ là một cái cây thôi. Vì thế nàng đợi đến tận đêm thì nàng mới dám biểu đạt bất mãn nho nhỏ của mình với trượng phu.
“Ừ ?” Hà Sinh sửng sốt, hắn cũng không có nghĩ qua, nghĩ lại một lát sắc mặt lập tức đỏ, tên cũng đã đặt rồi, hắn cũng không muốn thừa nhận mình thiếu tinh tế như thế. Vì vậy, chẳng mấy khi Hà Sinh mặt dày, trở người nháy mắt nói: “Ta thấy tên rất hay nha.”
Còn muốn nói thêm mấy lời nhưng hắn lại thôi. Hà Sinh nghĩ trong lòng, cho dù con trai hắn lớn lên có bị trêu chọc là cây du đi nữa, chỉ cần đứa nhỏ lớn lên giống như cây du bền bỉ rắn chắc thì đã vô cùng đáng giá rồi.
Trương Tích Hoa liếc mắt một cái, nghĩ rằng sau này nàng phải chú ý dạy dỗ Du ca biết cách ăn nói một chút. Nếu không cha là hũ nút, con là cái cây suốt ngày im lìm cũng thật sự là cực phẩm khó tìm.
Nhìn thấy ánh mắt nương tử, Hà Sinh có chút xấu hổ, sợ nàng nói gì đó trêu ghẹo hắn. Thế là hắn đột nhiên ôm chặt lấy nương tử, nhẹ nhàng chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng mà hôn xuống.
Đôi phu thê bỗng dưng chấn động, gần như cùng lúc sợ ngây người. Hà Sinh đang vì hành động trẻ con mình mà có chút ảo não, Trương Tích Hoa vội vàng đẩy hắn ra mà không được, đành để hắn tiếp tục làm càn. Đã đi đến bước này, thể diện cũng đã rơi hết, có gì đâu mà mất nữa? Chỉ có hương vị mê người của nương tử lúc này là quan trọng nhất.
Hà Sinh quấn quýt không ngừng, rất nhanh đem đầu lưỡi của mình đi vào miệng nương tử, ngọt ngào hưởng thụ.
Hắn đã không tự chủ được chạm vào ngực nàng, chậm rãi cưng chiều. Trương Tích Hoa đỏ mặt, thực muốn cự tuyệt nhưng lại nhớ đến trượng phu đã nghẹn lâu như vậy, liền đau lòng một chút.
Qua một lát sau, Hà Sinh vẫn nhớ đến việc bảo dưỡng thân thể cho nàng. Dừng hôn sâu một lúc lâu mới buông nàng ra, cẩn thận chỉnh sửa xiêm y cho nàng, đắp chăn cẩn thận. Sau cùng còn hôn nhẹ vầng trán sáng bóng của nương tử rồi mới xấu hổ xoay lưng lại, nhẹ nhàng nói: “Đã không còn sớm, chúng ta mau ngủ thôi.”
Trương Tích Hoa nghẹn lời, cứ nói như thể nàng không muốn đi ngủ vậy? Rõ ràng là hắn thẹn thùng chuyện không kiềm chế được bản thân thì có. Trong lòng thầm oán như vậy nhưng trêи mặt nàng vẫn không giấu được mật ý.
Nằm một lát, Hà Sinh xoay người trở lại, dùng ánh mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Trương Tích Hoa: “Nàng thật sự thấy ta đặt tên này cho con là không hay phải không?”
Trương Tích Hoa nhịn không được cười, xem ra trượng phu thế nhưng thật sự rối rắm, thật sự để ý. Nàng vội vàng nói: “Du ca thật sự dễ nghe, rất hay mà.”
Vì chứng minh mình không phải nói láo, Trương Tích Hoa kể ra một đống ưu điểm của cây du. Nào là cây du cứng cỏi khó đốn ngã, gỗ lại tốt chuyên làm vật dụng quý, quả du cùng lá non nhào chung với bột mì hấp chín cũng rất ngon, vỏ và lá cây còn có thể làm dược liệu. Rõ ràng, trượng phu đặt cho con một cái tên rất hay, nàng không hề ghét bỏ nha.
Không biết vì cái gì, nghe nương tử giải thích nhiều như vậy, Hà Sinh lại có cảm giác như con mình lại trở thành một loại vật phẩm ăn ngon, dùng tốt.
Hà Sinh nhất thời buồn rầu, phải chi nàng đừng giải thích có khi lại hay. Trương Tích Hoa lại cười một tiếng, xoay người cùng trượng phu mặt đối mặt, cố gắng làm lơ tâm tình đang hồi hộp ngượng ngùng, tự mình hôn hắn một cái.
Giống như gà con mổ thóc vậy, chạm nhẹ một cái liền vùi đầu vào ngược Hà Sinh, thẹn thùng nhỏ giọng: “Chàng cái đồ cây du này…”
Hà Sinh cả người chấn động, buồn bực trong người nháy mắt tan biến. Đây là lần đầu tiên nương tử chủ động hôn mình, vừa rồi nàng làm nhanh quá, chỉ là chạm vào khoé miệng của hắn rồi rời đi. Hà Sinh có một chút nhộn nhạo, tuy rằng hắn đã sớm biết tâm ý của nàng cho mình nhưng được biểu lộ bằng hành động so với chỉ hiểu rõ trong lòng thì thật sự là một trời một vực, kϊƈɦ động hơn rất nhiều…
Khiến người ta say mê không thôi. . .
Hà Sinh kìm lòng không đậu ôm lấy eo nàng, đem đầu nàng nâng lên, dùng trán chạm nhẹ nhẹ vào trán nàng. Trương Tích Hoa trốn tránh không ngừng, tránh mãi không được mặt nàng lại đỏ lựng lên.
Hà Sinh thấp giọng nói: “Ừ… Vừa mới nói là đồ cây du chứ?”
Trương Tích Hoa xấu hổ nói: “Trừ bỏ trượng phu của thϊế͙p͙, còn có thể là ai ?”
Hà Sinh nghiêm mặt nói: “Là vợ của ta, vợ của ta nàng mới là đồ cây du đó.”
Trương Tích Hoa không thừa nhận nói: “Là cha của con thϊế͙p͙.”
Hà Sinh hừ hừ không buông tha nói: “Là nương của con ta.”
Hai người cũng đã làm cha mẹ của người khác, lại bướng bỉnh càng quấy với nhau như vậy. Hà Sinh rốt cục nhận thua, hắn đường đường là nam nhân cũng không so đo với phụ nhân, vả lại cũng là nương tử của mình, không nhường nhịn nàng thì nhường nhịn ai bây giờ. Hắn xoa đầu nàng không nói nữa, xoay lưng nhắm mắt, rất nhanh đi vào giấc ngủ. Náo loạn một trận, Trương Tích Hoa không khỏi mỉm cười, nàng cảm nhận được khoảng cách giữa nàng và trượng phu đã dần biến mất rồi…
Hắn để nàng thấy được tâm tình chân thật của hắn, nàng cũng không còn băn khoăn khổ sở nữa. Cả hai cùng nhau thản nhiên bộc lộ thành thực cảm tình với đối phương là một chuyện rất tốt…
Tâm tư ngọt ngào, Trương Tích Hoa cẩn thận kiểm tra xem Du ca có cần thay tã hay không, sau mới nhẹ nhàng an tĩnh ngủ.
Vụ lúa xuân cũng đã bắt đầu. Sau lễ tắm hài tử, Hà gia cũng bận rộn cày bừa vụ lúa mới. Ruộng đất trong nhà mấy ngày rối ren đã có huynh đệ Giang gia gieo quá nửa. Hà gia đương nhiên không thiệt thòi anh em bọn họ, cũng theo thời giá tính tiền công cho bọn họ.
Cũng đã có giao tình từ khi cùng nhau đi săn thú, Hà Sinh cũng thân thiết với anh em Giang gia, lại thêm chuyện Trương Tích Hoa giúp Nhạn Nương một lần, Giang gia nhất định không chịu lấy tiền nhưng lại vô cùng nhiệt tình đến giúp đỡ Hà gia.
Nhạn Nương vào ngày Hà gia làm lễ cho Du ca cũng có ghé qua, nàng vô cùng hâm mộ Trương Tích Hoa có thể sinh hạ một đứa nhỏ đáng yêu như vậy. Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, Trương Tích Hoa cười an ủi Nhạn Nương, nhắc nàng ấy đừng nóng vội, cũng khen ngợi Nhạn Nương dạo này chăm sóc thân thể rất tốt, chỉ cần khoẻ hơn một chút là có thể mang thai rồi.
Thân thể Nhạn Nương được chú ý chăm sóc đã thay đổi rất nhiều. Nàng cao lên không ít, khuôn mặt tròn lên thanh lệ đáng yêu, mắt to long lanh, eo thon duyên dáng. Chưa kể tính tình nàng cũng tốt, mỗi ngày mỗi ngày đều quán xuyến chu đáo gia vụ, để cho nam nhân trong nhà an tâm ra ngoài làm việc. Huynh đệ Giang gia sao lại không muốn thả nàng vào lòng mà chăm sóc?
Thôn hộ xung quanh nhìn thấy nàng sáng sủa lên không ít, tính tình cũng hoạt bát hơn, chậm rãi nguyện ý cùng nàng lui tới, cứ theo đà này, cuộc sống của Nhạn Nương về sau nhất định thuận lợi hơn rất nhiều.
Trở về từ hôm làm lễ cho Du ca, Hà Nguyên Tuệ đã ở lại thêm mấy ngày. Nàng đã có ý định này từ sớm, mang theo không ít đồ đạc của mình và Đông Ca đến Hà gia. Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị biết là không đúng nhưng vẫn muốn giữ khuê nữ cùng cháu ngoại ở nhà, vì thế ỡm ờ nhận lời.
Hà Nguyên Tuệ muốn cùng mọi người đi ruộng gieo mạ nhưng do thân thể đã có chút béo tròn, chỉ ra ruộng một ngày đã chịu không nổi. Hà Nguyên Nguyên làm việc hùng hục mấy ngày còn không kêu mệt, nàng liền thừa dịp này chê cười đại tỷ một chút.
Hà Tằng thị xót con liền bảo Hà Nguyên Tuệ ở nhà. Nhìn thấy nương vừa phải chiếu cố hai mẹ con Trương Tích Hoa, vừa phải lo lắng nấu cơm giặt quần áo nay lại phải để tâm đến chuyện đồng ruộng, Hà Nguyên Tuệ đau lòng nương tuổi đã cao còn phải bận bịu như vậy, liền chủ động nhận quán xuyến việc nhà và chú ý mẹ con Trương Tích Hoa.
Dù sao Hà Nguyên Tuệ cũng đã sinh nở qua hai lần, chuyện chiếu cố sản phụ cùng trẻ mới sinh cũng rành rọt, chưa kể thức ăn nàng làm còn rất hợp với khẩu vị của Trương Tích Hoa.
Có Hà Nguyên Tuệ giúp một tay, Hà Tằng thị buông lỏng, Hà Sinh cũng yên tâm, cả nhà đều vui vẻ.
Mỗi ngày mọi người từ tờ mờ sáng đã rời đi, đến khi trở về cũng là mệt mỏi không dứt, Hà Nguyên Tuệ sắc mặt lại bình thường, vui vẻ hoà thuận, tâm tình rất tốt cho nên không ai chú ý đến sự khác lạ của đại tỷ Hà gia.
Hạnh Hoa thôn nói xa cũng không xa, chạy đi cũng chỉ hơn một giờ, thế nhưng đại tỷ đã ở nhà mẹ đẻ liên tục năm sáu ngày, huống hồ lại đang vào lúc ngày mùa bận rộn, mặc dù nàng không làm được mấy việc đồng áng nhưng quán xuyến gia vụ cũng rất gọn gàng ổn thoả, tại sao Lý gia không một ai đả động gọi nàng về?
Sự khác thường này khiến Trương Tích Hoa có chút bất an nhưng biết Hà Nguyên Tuệ là người sống rất có chủ kiến, nếu nàng ấy đã không muốn nói, Trương Tích Hoa liền quyết định không hỏi han gì, chờ xem một hai ngày nữa người nhà Lý gia có động thái gì hay không mới nói tiếp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.