Chương 41: Chiến Lang Thủ
Đản Sao Thanh Tiêu
23/02/2023
Dịch: Lap Tran
-----
Có tiếng hít hà vang lên.
Một kiếm hạ gục cao thủ đứng thứ ba Lang Thủ dong binh đoàn, Đấu Giả bát tinh Hách Mông, dù là đoàn trưởng Mục Xà trong tình huống không sử dụng sát chiêu cũng không cách nào làm được.
Trên không trung, Tiểu Y Tiên đang đứng trên lưng chim cũng ngây dại khi nhìn cảnh phía dưới, nàng cho rằng mình đã đánh giá cao thực lực của Tiêu Sắt, không nghĩ tới lại có thể một kích hạ gục Hách Mông.
Sau khi dại ra chính là cảm thấy may mắn, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi Tiêu Sắt không địch lại liền phải phóng thích độc dược áp đáy hòm, độc chết mọi người, sau đó giải cứu Tiêu Sắt.
Gương mặt Mục Xà trở nên dữ tợn khi nhìn đầu Hách Mông không ngừng trào máu trên mặt đất, khóe mắt muốn nứt ra, hàng năm lăn lộn trên mũi đao dính máu, Mục Xà nhìn ra Tiêu Sắt còn chưa tới cấp Đấu Sư, thực lực trước mắt chỉ ở Đấu Giả cửu tinh nhưng Đấu Giả cửu tinh lại hạ gục thủ hạ có phòng ngự mạnh mẽ của hắn trong một chiêu. Quan trọng nhất chính là trông đối phương rất tuỳ ý, chưa dùng hết toàn lực.
“Đáng chết, sao hắn có thể làm được?” Thầm mắng một tiếng, tầm mắt Mục Xà chợt dừng trên trường kiếm màu tím đặc biệt trong tay Tiêu Sắt, lộ vẻ tham lam.
Đột nhiên hắn rít gào một tiếng: “Mọi người không cần hoảng loạn, tiểu tử này chỉ có thực lực Đấu Giả cửu tinh, hắn hạ gục Hách Mông dựa vào trường kiếm trong tay, chỉ cần không chạm vào trường kiếm, chúng ta đây giết hắn như giết chó.”
“Giết, giết, giết...” Nghe vậy, cả đám bắt đầu hô hào.
Từng ánh mắt không có ý tốt sôi nổi phóng tới Tiêu Sắt.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ sự chú ý lại đặt vào Tiêu Sắt, hoàn toàn bỏ qua nguy hiểm đến từ không trung.
Lạnh nhạt nhìn đám lính đánh thuê chung quanh, Tiêu Sắt cười lạnh, đúng thật, hắn có thể đánh chết Hách Mông là dựa vào sự sắc bén của ma kiếm, nhưng hắn đã dễ dàng chém vào cổ Hách Mông mà không hề nhờ chút ngoại lực nào.
“Giết cho ta.” Cam Mục bên cạnh Mục Xà không có tùy tiện tiến lên, vung trường thương trong tay chỉ huy bọn thuộc hạ nhào tới.
“Giết giết...” m thanh hỗn loạn bao trùm hết thảy, bỗng nhiên có hơn mười mũi tên từ trên không trung mang theo tiếng xé gió bắn nhanh tới giữa lưng Cam Mục và Mục Xà.
Tiếng xé gió được tiếng hò hét ẩn giấu, Cam Mục không hề phát hiện, chỉ có Mục Xà dựa vào bản năng Đấu Sư cảm giác có nguy hiểm, vừa né tránh vừa hô to với Cam Mục: “Ngu ngốc, mau tránh ra cho ta.”
Cam Mục nghe vậy, không rõ nguyên do, giây tiếp theo, vài tiếng phụt phụt vang lên, bảy tám mũi tiễn đâm xuyên qua lưng Cam Mục.
“Sao có thể..” Cam Mục khó tin nhìn mấy đầu mũi đã xuyên đến trước ngực, tròng mắt tràn ngập vẻ không cam lòng cùng oán độc, ngã xuống vũng máu.
“A... Nhị đoàn trưởng đã chết!!!” Trong đám người chợt có tiếng hét vang lên, mấy tên lính đánh thuê đang vây công Tiêu Sắt vốn bị đánh đến hoa rơi nước chảy, nghe vậy sôi nổi tản ra.
Nhìn nhìn vị trí vừa đứng rồi lại nhìn về phía Cam Mục bị mũi tên đâm thủng ngực nằm trong vũng máu, Mục Xà đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi hắn chần chờ thêm một chút nữa, dưới tình huống không hề phòng bị, cho dù hắn có thực lực Đấu Sư, kết cục không chết cũng tàn.
“Khốn nạn, mau dừng lại cho ta.” Rít gào một tiếng với đám lính đánh thuê đang chạy trốn, Mục Xà nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, khóe mắt như muốn nứt ra.
Đám lính đánh thuê nghe tiếng Mục Xà rít gào, đều ngừng chạy trốn, tụ tập lại bên cạnh Mục Xà, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt mang theo sự sợ hãi.
“Tiểu tử, ngươi thật đê tiện, dĩ nhiên bắn lén.” Mục Xà giơ quan đao chỉ hướng Tiêu Sắt, giọng nói tràn ngập lửa giận cùng oán độc.
Tiểu Y Tiên dùng Gia Cát thần nỏ không thể bắn chết Mục Xà, Tiêu Sắt cũng không kinh ngạc, mỉm cười nhún vai, bình tĩnh nói: “Ngươi có thể vây công ta, vì sao ta không thể chuẩn bị ở sau, nói tới đê tiện, ngươi chính là thuỷ tổ, ta còn là đệ tử của ngươi đây!”
“Các ngươi chú ý kẻ bắn lén, hôm nay ta muốn lóc thịt hắn.” Giờ phút này, Mục Xà đã bị lửa giận làm choáng váng, hai thủ hạ đắc lực bị giết rồi, hắn không cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
“Lệ!”
Đúng lúc này, trên không trung có tiếng rít vang vọng, một con chim thật to đáp xuống, theo nó đến là một đám bột phấn màu trắng, trong giây lát, toàn bộ sân bị bột trắng bao phủ, trừ vài tên lính đánh thuê bị Tiêu Sắt giải quyết ở cổng sân, tất cả những tên còn lại, bao gồm cả Mục Xà đều bị phủ trắng.
Hít một chút bột phấn vào mũi, Mục Xà cảm giác đầu váng mắt hoa, đấu khí trong cơ thể tự tràn ra, tác dụng của bột phấn nhanh chóng bị áp chế.
Khôi phục tỉnh táo, Mục Xà lập tức hét to: “Bột phấn này có độc, mau lui ra phía sau.”
Đáng tiếc đã chậm, ngoại trừ hắn thì tất cả người dính vào bột phấn đều sùi bọt mép ngất đi.
Thấy đám lính đánh thuê không có nguy hiểm tính mạng, Mục Xà tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhấc quan đao, nhảy dựng lên, mang theo đấu khí màu vàng sẫm xông thẳng tới Tiêu Sắt.
“Tiểu tử, hôm nay lão tử phải lóc thịt ngươi.”
“Hừ, không biết lượng sức.” Nhìn Mục Xà cầm đao bổ tới, Tiêu Sắt hừ lạnh, nở nụ cười châm chọc, nắm chặt ma kiếm, mang theo khí kình chém tới.
Quan đao cùng ma kiếm giao nhau, tia lửa cùng tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.
Ngay sau đó, hai người đồng thời lui về phía sau hơn mười mét, vũ khí đều cắm trên mặt đất, tạo ra một cái khe thật dài.
Chiêu thứ nhất, lực lượng ngang nhau.
“Tiểu tử này lại có thực lực mạnh như vậy.” Một kích súc thế toàn lực mà không tổn thương được Tiêu Sắt, Mục Xà cảm thấy kinh hãi, nhưng mặt không đổi sắc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, nói đúng ra là nhìn ma kiếm trong tay Tiêu Sắt, trong mắt hắn, thanh trường kiếm quỷ dị này chẳng những chém sắt như chém bùn, càng có khả năng tăng phúc thực lực người sử dụng.
Nếu không thì đối phương chỉ là Đấu Giả cửu tinh, không có khả năng đỡ được một kích toàn lực của Đấu Sư như hắn.
Thật ra Mục Xà không đoán sai, ma kiếm có thể tăng phúc cho chủ nhân, vượt cấp giết người như ăn cơm uống nước, chỉ là hắn không biết Tiêu Sắt chưa mượn lực lượng ma kiếm nha.
Tiêu Sắt cũng có chút kinh ngạc với thực lực của Mục Xà, vừa rồi hắn dùng kiếm chiêu Hoành kiếm thuật trong Tần thời minh nguyệt đón đỡ, có thể hoá giải phần lớn lực công kích của đối thủ, là một trong số ít kiếm chiêu phòng ngự.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản, giờ phút này, khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, cánh tay có chút tê dại.
Thời gian ngừng lại ngắn ngủi qua đi, hai người lại giao chiến, trường kiếm cùng quan đao va chạm, tia lựa tung toé.
Dần dần, Mục Xà phát hiện kiếm chiêu của Tiêu Sắt càng lúc càng sắc bén, tinh xảo, đồng thời uy lực cũng lớn hơn.
-----
Có tiếng hít hà vang lên.
Một kiếm hạ gục cao thủ đứng thứ ba Lang Thủ dong binh đoàn, Đấu Giả bát tinh Hách Mông, dù là đoàn trưởng Mục Xà trong tình huống không sử dụng sát chiêu cũng không cách nào làm được.
Trên không trung, Tiểu Y Tiên đang đứng trên lưng chim cũng ngây dại khi nhìn cảnh phía dưới, nàng cho rằng mình đã đánh giá cao thực lực của Tiêu Sắt, không nghĩ tới lại có thể một kích hạ gục Hách Mông.
Sau khi dại ra chính là cảm thấy may mắn, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi Tiêu Sắt không địch lại liền phải phóng thích độc dược áp đáy hòm, độc chết mọi người, sau đó giải cứu Tiêu Sắt.
Gương mặt Mục Xà trở nên dữ tợn khi nhìn đầu Hách Mông không ngừng trào máu trên mặt đất, khóe mắt muốn nứt ra, hàng năm lăn lộn trên mũi đao dính máu, Mục Xà nhìn ra Tiêu Sắt còn chưa tới cấp Đấu Sư, thực lực trước mắt chỉ ở Đấu Giả cửu tinh nhưng Đấu Giả cửu tinh lại hạ gục thủ hạ có phòng ngự mạnh mẽ của hắn trong một chiêu. Quan trọng nhất chính là trông đối phương rất tuỳ ý, chưa dùng hết toàn lực.
“Đáng chết, sao hắn có thể làm được?” Thầm mắng một tiếng, tầm mắt Mục Xà chợt dừng trên trường kiếm màu tím đặc biệt trong tay Tiêu Sắt, lộ vẻ tham lam.
Đột nhiên hắn rít gào một tiếng: “Mọi người không cần hoảng loạn, tiểu tử này chỉ có thực lực Đấu Giả cửu tinh, hắn hạ gục Hách Mông dựa vào trường kiếm trong tay, chỉ cần không chạm vào trường kiếm, chúng ta đây giết hắn như giết chó.”
“Giết, giết, giết...” Nghe vậy, cả đám bắt đầu hô hào.
Từng ánh mắt không có ý tốt sôi nổi phóng tới Tiêu Sắt.
Nhưng giờ phút này, toàn bộ sự chú ý lại đặt vào Tiêu Sắt, hoàn toàn bỏ qua nguy hiểm đến từ không trung.
Lạnh nhạt nhìn đám lính đánh thuê chung quanh, Tiêu Sắt cười lạnh, đúng thật, hắn có thể đánh chết Hách Mông là dựa vào sự sắc bén của ma kiếm, nhưng hắn đã dễ dàng chém vào cổ Hách Mông mà không hề nhờ chút ngoại lực nào.
“Giết cho ta.” Cam Mục bên cạnh Mục Xà không có tùy tiện tiến lên, vung trường thương trong tay chỉ huy bọn thuộc hạ nhào tới.
“Giết giết...” m thanh hỗn loạn bao trùm hết thảy, bỗng nhiên có hơn mười mũi tên từ trên không trung mang theo tiếng xé gió bắn nhanh tới giữa lưng Cam Mục và Mục Xà.
Tiếng xé gió được tiếng hò hét ẩn giấu, Cam Mục không hề phát hiện, chỉ có Mục Xà dựa vào bản năng Đấu Sư cảm giác có nguy hiểm, vừa né tránh vừa hô to với Cam Mục: “Ngu ngốc, mau tránh ra cho ta.”
Cam Mục nghe vậy, không rõ nguyên do, giây tiếp theo, vài tiếng phụt phụt vang lên, bảy tám mũi tiễn đâm xuyên qua lưng Cam Mục.
“Sao có thể..” Cam Mục khó tin nhìn mấy đầu mũi đã xuyên đến trước ngực, tròng mắt tràn ngập vẻ không cam lòng cùng oán độc, ngã xuống vũng máu.
“A... Nhị đoàn trưởng đã chết!!!” Trong đám người chợt có tiếng hét vang lên, mấy tên lính đánh thuê đang vây công Tiêu Sắt vốn bị đánh đến hoa rơi nước chảy, nghe vậy sôi nổi tản ra.
Nhìn nhìn vị trí vừa đứng rồi lại nhìn về phía Cam Mục bị mũi tên đâm thủng ngực nằm trong vũng máu, Mục Xà đổ mồ hôi lạnh, nếu vừa rồi hắn chần chờ thêm một chút nữa, dưới tình huống không hề phòng bị, cho dù hắn có thực lực Đấu Sư, kết cục không chết cũng tàn.
“Khốn nạn, mau dừng lại cho ta.” Rít gào một tiếng với đám lính đánh thuê đang chạy trốn, Mục Xà nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, khóe mắt như muốn nứt ra.
Đám lính đánh thuê nghe tiếng Mục Xà rít gào, đều ngừng chạy trốn, tụ tập lại bên cạnh Mục Xà, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt mang theo sự sợ hãi.
“Tiểu tử, ngươi thật đê tiện, dĩ nhiên bắn lén.” Mục Xà giơ quan đao chỉ hướng Tiêu Sắt, giọng nói tràn ngập lửa giận cùng oán độc.
Tiểu Y Tiên dùng Gia Cát thần nỏ không thể bắn chết Mục Xà, Tiêu Sắt cũng không kinh ngạc, mỉm cười nhún vai, bình tĩnh nói: “Ngươi có thể vây công ta, vì sao ta không thể chuẩn bị ở sau, nói tới đê tiện, ngươi chính là thuỷ tổ, ta còn là đệ tử của ngươi đây!”
“Các ngươi chú ý kẻ bắn lén, hôm nay ta muốn lóc thịt hắn.” Giờ phút này, Mục Xà đã bị lửa giận làm choáng váng, hai thủ hạ đắc lực bị giết rồi, hắn không cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
“Lệ!”
Đúng lúc này, trên không trung có tiếng rít vang vọng, một con chim thật to đáp xuống, theo nó đến là một đám bột phấn màu trắng, trong giây lát, toàn bộ sân bị bột trắng bao phủ, trừ vài tên lính đánh thuê bị Tiêu Sắt giải quyết ở cổng sân, tất cả những tên còn lại, bao gồm cả Mục Xà đều bị phủ trắng.
Hít một chút bột phấn vào mũi, Mục Xà cảm giác đầu váng mắt hoa, đấu khí trong cơ thể tự tràn ra, tác dụng của bột phấn nhanh chóng bị áp chế.
Khôi phục tỉnh táo, Mục Xà lập tức hét to: “Bột phấn này có độc, mau lui ra phía sau.”
Đáng tiếc đã chậm, ngoại trừ hắn thì tất cả người dính vào bột phấn đều sùi bọt mép ngất đi.
Thấy đám lính đánh thuê không có nguy hiểm tính mạng, Mục Xà tức khắc thở phào nhẹ nhõm, nhấc quan đao, nhảy dựng lên, mang theo đấu khí màu vàng sẫm xông thẳng tới Tiêu Sắt.
“Tiểu tử, hôm nay lão tử phải lóc thịt ngươi.”
“Hừ, không biết lượng sức.” Nhìn Mục Xà cầm đao bổ tới, Tiêu Sắt hừ lạnh, nở nụ cười châm chọc, nắm chặt ma kiếm, mang theo khí kình chém tới.
Quan đao cùng ma kiếm giao nhau, tia lửa cùng tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.
Ngay sau đó, hai người đồng thời lui về phía sau hơn mười mét, vũ khí đều cắm trên mặt đất, tạo ra một cái khe thật dài.
Chiêu thứ nhất, lực lượng ngang nhau.
“Tiểu tử này lại có thực lực mạnh như vậy.” Một kích súc thế toàn lực mà không tổn thương được Tiêu Sắt, Mục Xà cảm thấy kinh hãi, nhưng mặt không đổi sắc.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, nói đúng ra là nhìn ma kiếm trong tay Tiêu Sắt, trong mắt hắn, thanh trường kiếm quỷ dị này chẳng những chém sắt như chém bùn, càng có khả năng tăng phúc thực lực người sử dụng.
Nếu không thì đối phương chỉ là Đấu Giả cửu tinh, không có khả năng đỡ được một kích toàn lực của Đấu Sư như hắn.
Thật ra Mục Xà không đoán sai, ma kiếm có thể tăng phúc cho chủ nhân, vượt cấp giết người như ăn cơm uống nước, chỉ là hắn không biết Tiêu Sắt chưa mượn lực lượng ma kiếm nha.
Tiêu Sắt cũng có chút kinh ngạc với thực lực của Mục Xà, vừa rồi hắn dùng kiếm chiêu Hoành kiếm thuật trong Tần thời minh nguyệt đón đỡ, có thể hoá giải phần lớn lực công kích của đối thủ, là một trong số ít kiếm chiêu phòng ngự.
Nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản, giờ phút này, khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, cánh tay có chút tê dại.
Thời gian ngừng lại ngắn ngủi qua đi, hai người lại giao chiến, trường kiếm cùng quan đao va chạm, tia lựa tung toé.
Dần dần, Mục Xà phát hiện kiếm chiêu của Tiêu Sắt càng lúc càng sắc bén, tinh xảo, đồng thời uy lực cũng lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.