Chương 26: Ngọc Tiểu Tân Xui Xẻo
Đản Sao Thanh Tiêu
23/02/2023
Dịch: Lap Tran
----
“Ca ca, vừa mới có một cổ linh hồn lực rất mạnh phóng ra từ trong chiếc nhẫn của Tiêu Viêm này, hơn nữa chủ nhân của cổ linh hồn lực cũng ở dạng hồn thể nhưng rất là suy yếu, có thể ngủ say bất kỳ lúc nào.”
Khi Tiêu Sắt vận chuyển Liễm khí quyết cùng Quy nguyên hồn quyết che giấu linh hồn lực cùng tu vi, trong đầu vang tiếng Long Quỳ.
“Ừ, ta cũng cảm nhận được, đối phương không phát hiện ra ngươi đi.” Tiêu Sắt gật đầu nhẹ, hỏi tới vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Yên tâm đi ca ca, Long Quỳ ở trong ma kiếm, chỉ cần không chủ động tiết ra hơi thở, không ai có thể phát hiện, hơn nữa có Quy nguyên hồn quyết của ca ca, Long Quỳ có thể phóng thích linh hồn lực tra xét cùng ẩn giấu linh hồn lực, vừa rồi Long Quỳ đã quét cái nhẫn kia một lần, hì hì...” Long Quỳ cười nói.
“Dò xét được gì sao?” Nghe vậy, Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi.
“Không có, trong nhẫn có ấn ký linh hồn, Long Quỳ chỉ dò xét được linh hồn kia rất mỏng manh, trừ phi có thể xoá đi ấn ký linh hồn của đối phương, nếu không thì không cách nào dò xét được gì khác.” Long Quỳ thở dài.
Cảm nhận cổ linh hồn lực ra quét mình đã biến mất, đôi mày hơi nhíu của Tiêu Sắt mới giãn ra, gật đầu với Tiêu Viêm rồi lướt qua, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiêu Viêm một cái mới cất bước đi vào trong núi.
Nhìn bóng Tiêu Sắt dần dần đi xa, trong lòng Tiêu Viêm có chút phức tạp, trước kia, khi đệ tử Tiêu gia nhìn thấy hắn không tên nào không phải cúi đầu khom lưng, hiện giờ ngay cả Tiêu Sắt mà hắn chưa từng để vào mắt cũng bắt đầu phớt lờ hắn...
Tuy rằng không có tỏ vẻ châm chọc hay cười nhạo như những người khác nhưng nghĩ đến cảnh đối phương trò chuyện với Huân Nhi hai tháng trước, sáng nay lại ngồi cạnh Huân Nhi, được Huân Nhi chú ý, trong ánh mắt suy sút củanTiêu Viêm có chút hận ý.....
“Ai, thực lực! Nếu có thực lực thì Huân Nhi cũng sẽ không rời xa ta, Huân Nhi cũng sẽ không nói cười với tiểu tử Tiêu Sắt kia...” Than nhẹ một tiếng, Tiêu Viêm bước vào một đường núi khác.
Trong lúc Tiêu Viêm cảm thán, chiếc nhẫn trên gón tay hắn lập loè, đúng là Dược lão đã thức tỉnh, linh hồn khôi phục được một ít.
“Kỳ quái, rõ ràng vừa rồi cảm ứng được trên người tiểu tử Tiêu Sắt kia có một cổ linh hồn lực rất nhạy bén, sao vừa tới gần liền biến mất, chẳng lẽ ta cảm giác sai rồi? Đáng chết, lại phải ngủ say.....” Dược lão mang theo sự khó hiểu rơi vào ngủ say.
......
... Ở thạch thất trong sơn động.
Lúc này đã gần đến giờ Tý, Tiêu Sắt ngồi xếp bằng trong thạch thất, mũi miệng có đấu khí tràn vào.
Mặt trăng như khay bạc, bầu trời đầy sao.
Ánh trăng mờ nhạt xuyên thấu qua lỗ thông gió chiếu vào mặt Tiêu Sắt.
“Ca ca, nên nghỉ ngơi, mấy ngày nữa liền phải ra ngoài rèn luyện rồi, khoảng thời gian này bồi dưỡng tinh thần cho tốt.” Long Quỳ chuẩn bị giường đệm xong, đã nằm lên.
“Ca ca, tới nằm nào!” Nghe tiếng Long Quỳ gọi, Tiêu Sắt rời khỏi khỏi trạng thái tu luyện, cởi áo ngoài, cởi giày ra, chui vào trong ổ chăn, Long Quỳ nép vào lòng Tiêu Sắt.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu hai người ngủ như vậy.
Tuy nói mỗi buổi tối Tiêu Sắt đều tu luyện tới khuya, nhưng tóm lại vẫn buồn ngủ, dù sao chỉ có tu vi Đấu Giả, còn chưa thể đạt tới mức độ dùng tu luyện thay thế giấc ngủ.
Dần dần Long Quỳ có thói quen trải giường cho Tiêu Sắt ngủ, hơn nữa còn nhắc nhở hắn nghỉ ngơi.
Long Quỳ thoải mái nằm trong ngực Tiêu Sắt, nhẹ giọng nói: “Ca ca, hình như cả ngày qua Tiểu Hồng cũng không xuất hiện, ngay cả khi ca ca tu luyện cũng không ra để luyện chung.”
Tiểu Hồng là cách Lam Quỳ gọi Hồng Quỳ, Hồng Quỳ cũng sẽ gọi bản thể Lam Quỳ là Tiểu Lam. Hồng Quỳ cùng Lam Quỳ đều gọi Tiêu Sắt ca ca, mà Tiêu Sắt thì chẳng phân biệt hồng lam, đều gọi là Long Quỳ.
“Ách.. Có lẽ là nàng mệt, ngủ thôi.” Tiêu Sắt có chút chột dạ nói, dù sao tối hôm qua mình đã sờ soạng thân thể người ta, thậm chí còn...
“Ừ.” Long Quỳ chậm rãi nhắm lại mắt đẹp, dù nàng không cần giấc ngủ nhưng rất thích nằm trong lòng Tiêu Sắt, như vậy rất an tâm.
【 Đinh, thời hạn một tháng đã đến, hệ thống tăng thêm một lần trao đổi. 】
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Sắt rơi vào trầm tư, muốn đổi đấu kỹ, lại phát hiện trên người đã không còn quyển trục trắng.
Ánh mắt chuyển tới tủ đầu giường, trong rổ còn dư lại một cái trứng gà, còn sót lại sau khi Long Quỳ làm cơm chiều cho Tiêu Sắt.
Cầm lấy trứng gà, Tiêu Sắt hô: “Hệ thống, dùng trứng gà này trao đổi.”
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được "trứng" của Ngọc Tiểu Tân trong thế giới Đấu La đại lục. 】
“Mẹ nó.” Thầm mắng một tiếng, Tiêu Sắt suýt hộc máu.
.........
Đấu La đại lục.
Đế quốc Thiên Đấu, Nặc Đinh thành.
Học viện Nặc Đinh, Ngọc Tiểu Tân mới vừa vào ký túc xá.
Hắn đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn, sửa sang lại tài liệu “Vô địch lý luận”.
Hôm nay Ngọc Tiểu Tân rất vui vẻ, bởi vì hồn lực của đệ tử Đường Tam mà hắn đắc ý nhất đột phá cấp hai mươi.
Nói cách khác, chỉ cần thu hoạch hồn hoàn thứ hai liền có thể trở thành một Đại hồn sư.
Đại hồn sư không đến mười tuổi đại, quả thực chưa từng nghe thấy.
Ít nhất, trừ nữ nhân song sinh võ hồn mà hắn từng cầu không được, Ngọc Tiểu Tân chưa gặp qua người thứ hai có thể đột phá Đại hồn sư trước mười tuổi.
“Tiểu Tam thật đúng là cho lão sư này mặt mũi, chỉ cần tương lai Tiểu Tam tu thành song sinh võ hồn, như vậy ‘ Vô địch lý luận ’ của ta có thể được thế nhân tán thành, đến lúc đó...”
Đột nhiên trong mắt Ngọc Tiểu Tân có chút oán độc, khuôn mặt bình thản bắt đầu trở nên vặn vẹo, dữ tợn, lạnh lùng nói: “Sớm hay muộn sẽ có một ngày ta khiến những kẻ đã từng khinh thường ta trả giá lớn, còn Bỉ Bỉ Đông, chờ xem, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”
Thốt ra một câu tàn nhẫn xong, khuôn mặt Ngọc Tiểu Tân bình thường trở lại, xếp lại tư liệu “Vô địch lý luận” hơi lộn xộn trên bàn, ngáp một cái, đi đến giường chuẩn bị ngủ.
Khi mông hắn sắp chạm vào trên giường, bỗng nhiên hạ bộ truyền đến cảm giác đau nhức, tựa như lòng đỏ trứng gà bị lấy ra, sau đó mạnh mẽ nhét vào một cái trứng gà lớn hơn mấy lần.
Vừa ngồi xuống, Ngọc Tiểu Tân liền phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A....”
Nhưng cũng không có kết thúc, sự đau nhức đột nhiên ập tới khiến Ngọc Tiểu Tân bất ngờ, động tác ngồi cũng nhanh hơn.
Khoảnh khắc mông đặt vào trên giường, chỉ nghe một tiếng răng rác, vỏ trứng gà bị đè nát, lòng đỏ, lòng trắng từ giữa chảy ra.
“A....” Lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, xuyên thấu qua cửa sổ, truyền đi rất xa.
Đêm nay, toàn thể sư sinh ở Nặc Đinh học viện có một đêm không ngủ.....
----
“Ca ca, vừa mới có một cổ linh hồn lực rất mạnh phóng ra từ trong chiếc nhẫn của Tiêu Viêm này, hơn nữa chủ nhân của cổ linh hồn lực cũng ở dạng hồn thể nhưng rất là suy yếu, có thể ngủ say bất kỳ lúc nào.”
Khi Tiêu Sắt vận chuyển Liễm khí quyết cùng Quy nguyên hồn quyết che giấu linh hồn lực cùng tu vi, trong đầu vang tiếng Long Quỳ.
“Ừ, ta cũng cảm nhận được, đối phương không phát hiện ra ngươi đi.” Tiêu Sắt gật đầu nhẹ, hỏi tới vấn đề mà hắn quan tâm nhất.
“Yên tâm đi ca ca, Long Quỳ ở trong ma kiếm, chỉ cần không chủ động tiết ra hơi thở, không ai có thể phát hiện, hơn nữa có Quy nguyên hồn quyết của ca ca, Long Quỳ có thể phóng thích linh hồn lực tra xét cùng ẩn giấu linh hồn lực, vừa rồi Long Quỳ đã quét cái nhẫn kia một lần, hì hì...” Long Quỳ cười nói.
“Dò xét được gì sao?” Nghe vậy, Tiêu Sắt thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi.
“Không có, trong nhẫn có ấn ký linh hồn, Long Quỳ chỉ dò xét được linh hồn kia rất mỏng manh, trừ phi có thể xoá đi ấn ký linh hồn của đối phương, nếu không thì không cách nào dò xét được gì khác.” Long Quỳ thở dài.
Cảm nhận cổ linh hồn lực ra quét mình đã biến mất, đôi mày hơi nhíu của Tiêu Sắt mới giãn ra, gật đầu với Tiêu Viêm rồi lướt qua, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiêu Viêm một cái mới cất bước đi vào trong núi.
Nhìn bóng Tiêu Sắt dần dần đi xa, trong lòng Tiêu Viêm có chút phức tạp, trước kia, khi đệ tử Tiêu gia nhìn thấy hắn không tên nào không phải cúi đầu khom lưng, hiện giờ ngay cả Tiêu Sắt mà hắn chưa từng để vào mắt cũng bắt đầu phớt lờ hắn...
Tuy rằng không có tỏ vẻ châm chọc hay cười nhạo như những người khác nhưng nghĩ đến cảnh đối phương trò chuyện với Huân Nhi hai tháng trước, sáng nay lại ngồi cạnh Huân Nhi, được Huân Nhi chú ý, trong ánh mắt suy sút củanTiêu Viêm có chút hận ý.....
“Ai, thực lực! Nếu có thực lực thì Huân Nhi cũng sẽ không rời xa ta, Huân Nhi cũng sẽ không nói cười với tiểu tử Tiêu Sắt kia...” Than nhẹ một tiếng, Tiêu Viêm bước vào một đường núi khác.
Trong lúc Tiêu Viêm cảm thán, chiếc nhẫn trên gón tay hắn lập loè, đúng là Dược lão đã thức tỉnh, linh hồn khôi phục được một ít.
“Kỳ quái, rõ ràng vừa rồi cảm ứng được trên người tiểu tử Tiêu Sắt kia có một cổ linh hồn lực rất nhạy bén, sao vừa tới gần liền biến mất, chẳng lẽ ta cảm giác sai rồi? Đáng chết, lại phải ngủ say.....” Dược lão mang theo sự khó hiểu rơi vào ngủ say.
......
... Ở thạch thất trong sơn động.
Lúc này đã gần đến giờ Tý, Tiêu Sắt ngồi xếp bằng trong thạch thất, mũi miệng có đấu khí tràn vào.
Mặt trăng như khay bạc, bầu trời đầy sao.
Ánh trăng mờ nhạt xuyên thấu qua lỗ thông gió chiếu vào mặt Tiêu Sắt.
“Ca ca, nên nghỉ ngơi, mấy ngày nữa liền phải ra ngoài rèn luyện rồi, khoảng thời gian này bồi dưỡng tinh thần cho tốt.” Long Quỳ chuẩn bị giường đệm xong, đã nằm lên.
“Ca ca, tới nằm nào!” Nghe tiếng Long Quỳ gọi, Tiêu Sắt rời khỏi khỏi trạng thái tu luyện, cởi áo ngoài, cởi giày ra, chui vào trong ổ chăn, Long Quỳ nép vào lòng Tiêu Sắt.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu hai người ngủ như vậy.
Tuy nói mỗi buổi tối Tiêu Sắt đều tu luyện tới khuya, nhưng tóm lại vẫn buồn ngủ, dù sao chỉ có tu vi Đấu Giả, còn chưa thể đạt tới mức độ dùng tu luyện thay thế giấc ngủ.
Dần dần Long Quỳ có thói quen trải giường cho Tiêu Sắt ngủ, hơn nữa còn nhắc nhở hắn nghỉ ngơi.
Long Quỳ thoải mái nằm trong ngực Tiêu Sắt, nhẹ giọng nói: “Ca ca, hình như cả ngày qua Tiểu Hồng cũng không xuất hiện, ngay cả khi ca ca tu luyện cũng không ra để luyện chung.”
Tiểu Hồng là cách Lam Quỳ gọi Hồng Quỳ, Hồng Quỳ cũng sẽ gọi bản thể Lam Quỳ là Tiểu Lam. Hồng Quỳ cùng Lam Quỳ đều gọi Tiêu Sắt ca ca, mà Tiêu Sắt thì chẳng phân biệt hồng lam, đều gọi là Long Quỳ.
“Ách.. Có lẽ là nàng mệt, ngủ thôi.” Tiêu Sắt có chút chột dạ nói, dù sao tối hôm qua mình đã sờ soạng thân thể người ta, thậm chí còn...
“Ừ.” Long Quỳ chậm rãi nhắm lại mắt đẹp, dù nàng không cần giấc ngủ nhưng rất thích nằm trong lòng Tiêu Sắt, như vậy rất an tâm.
【 Đinh, thời hạn một tháng đã đến, hệ thống tăng thêm một lần trao đổi. 】
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiêu Sắt rơi vào trầm tư, muốn đổi đấu kỹ, lại phát hiện trên người đã không còn quyển trục trắng.
Ánh mắt chuyển tới tủ đầu giường, trong rổ còn dư lại một cái trứng gà, còn sót lại sau khi Long Quỳ làm cơm chiều cho Tiêu Sắt.
Cầm lấy trứng gà, Tiêu Sắt hô: “Hệ thống, dùng trứng gà này trao đổi.”
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được "trứng" của Ngọc Tiểu Tân trong thế giới Đấu La đại lục. 】
“Mẹ nó.” Thầm mắng một tiếng, Tiêu Sắt suýt hộc máu.
.........
Đấu La đại lục.
Đế quốc Thiên Đấu, Nặc Đinh thành.
Học viện Nặc Đinh, Ngọc Tiểu Tân mới vừa vào ký túc xá.
Hắn đang ngồi ngay ngắn cạnh bàn, sửa sang lại tài liệu “Vô địch lý luận”.
Hôm nay Ngọc Tiểu Tân rất vui vẻ, bởi vì hồn lực của đệ tử Đường Tam mà hắn đắc ý nhất đột phá cấp hai mươi.
Nói cách khác, chỉ cần thu hoạch hồn hoàn thứ hai liền có thể trở thành một Đại hồn sư.
Đại hồn sư không đến mười tuổi đại, quả thực chưa từng nghe thấy.
Ít nhất, trừ nữ nhân song sinh võ hồn mà hắn từng cầu không được, Ngọc Tiểu Tân chưa gặp qua người thứ hai có thể đột phá Đại hồn sư trước mười tuổi.
“Tiểu Tam thật đúng là cho lão sư này mặt mũi, chỉ cần tương lai Tiểu Tam tu thành song sinh võ hồn, như vậy ‘ Vô địch lý luận ’ của ta có thể được thế nhân tán thành, đến lúc đó...”
Đột nhiên trong mắt Ngọc Tiểu Tân có chút oán độc, khuôn mặt bình thản bắt đầu trở nên vặn vẹo, dữ tợn, lạnh lùng nói: “Sớm hay muộn sẽ có một ngày ta khiến những kẻ đã từng khinh thường ta trả giá lớn, còn Bỉ Bỉ Đông, chờ xem, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”
Thốt ra một câu tàn nhẫn xong, khuôn mặt Ngọc Tiểu Tân bình thường trở lại, xếp lại tư liệu “Vô địch lý luận” hơi lộn xộn trên bàn, ngáp một cái, đi đến giường chuẩn bị ngủ.
Khi mông hắn sắp chạm vào trên giường, bỗng nhiên hạ bộ truyền đến cảm giác đau nhức, tựa như lòng đỏ trứng gà bị lấy ra, sau đó mạnh mẽ nhét vào một cái trứng gà lớn hơn mấy lần.
Vừa ngồi xuống, Ngọc Tiểu Tân liền phát ra tiếng kêu thảm thiết: “A....”
Nhưng cũng không có kết thúc, sự đau nhức đột nhiên ập tới khiến Ngọc Tiểu Tân bất ngờ, động tác ngồi cũng nhanh hơn.
Khoảnh khắc mông đặt vào trên giường, chỉ nghe một tiếng răng rác, vỏ trứng gà bị đè nát, lòng đỏ, lòng trắng từ giữa chảy ra.
“A....” Lại là một tiếng kêu thảm thiết vang lên, xuyên thấu qua cửa sổ, truyền đi rất xa.
Đêm nay, toàn thể sư sinh ở Nặc Đinh học viện có một đêm không ngủ.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.