Chương 17: Thôn Phệ Thú Hoả
Đản Sao Thanh Tiêu
23/02/2023
Dịch: Lap Tran
-----
“Ngươi....” Da mặt Gia Liệt Tất nhăn nhúm, nổi giận nói: “Tiêu Chiến, ngươi đừng đắc ý, đừng cho là ta không có chứng cứ liền không có biện pháp, con ta bị thiến chắc chắn liên quan đến nhi tử Tiêu Viêm của ngươi, còn có nữ oa Tiêu Huân Nhi kia nữa.”
“Vậy chờ ngươi lấy ra chứng cứ rồi lại hỏi tội đi, ta còn muốn nói đấu khi con ta biến mất là do nhi tử ngươi làm đây.” Tiêu Chiến đắc ý nói.
“Xem như ngươi lợi hại, Tiêu Chiến, thù này coi như kết xuống.” Gia Liệt Tất nắm chặt tay, xương cốt kêu kẽo kẹt.
“Được rồi được rồi, rốt cuộc có muốn tăng giá hay không, không tăng giá thì ta nhận đó.” Tiêu Chiến ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói.
“Tăng, vì sao không tăng, ta ra sáu vạn.” Gia Liệt Tất bị lửa giận nung nóng đầu óc, trực tiếp thêm một vạn.
“Thêm một vạn sao, ta ra tám vạn.” Tiêu Chiến lại ngáp, lười biếng nói.
“Mười vạn.” Không hề nghĩ ngợi, Gia Liệt Tất trực tiếp báo ra giá trên trời.
Nhưng mới vừa nói ra hắn liền hối hận.
Dù Bồi nguyên linh dịch quý giá như thế nào, chung quy vẫn là đan dược nhị phẩm, phóng mắt toàn bộ đại lục Đấu Khí, chưa nghe nói đan dược nhị phẩm nào trị giá mười vạn đồng vàng.
“Ngươi thắng.” Không nằm ngoài dự kiến, tất cả mọi người đều biết Tiêu Chiến đang cố ý chọc giận Gia Liệt Tất. Chỉ là Gia Liệt Tất bị lửa giận nung ấm đầu, ngây ngốc không biết thôi.
Gia Liệt Tất có chút ngạc nhiên, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của Áo Ba Mạt mới phản ứng kịp, hắn biết mình bị chơi....
“Tiêu Chiến, xem như ngươi lợi hại.” Để lại một câu xong, Gia Liệt Tất quay đầu nhìn về phía đài đấu giá, thúc giục Đấu giá sư hoàn thành bán đấu giá....
Tiêu Sắt dở khóc dở cười, theo nguyên tác thì Tiêu Chiến sẽ nhảy hố, không nghĩ tới giờ lại hố Gia Liệt Tất, tiện nghi hắn.
......
Trở lại giám bảo thất, Tiêu Sắt tiếp nhận kim tạp cùng nạp giới có chứa dược liệu trước ánh mắt kính sợ của Cốc Ni cùng nam tử trung niên, rời khỏi nhà đấu giá.
Một đường lảo đảo lắc lư, tìm một góc không người, sau khi xác định Lăng Ảnh không có giám thị mình, Tiêu Sắt cởi áo đen, thu vào nạp giới rồi mới trở về thạch thất ở ngọn núi sau Tiêu gia.
.... Trong thạch thất.
Có linh hồn Long Quỳ phụ trợ, tu vi cùng cảnh giới linh hồn Tiêu Sắt đều tăng lên tới Đại Đấu Sư, luyện chế ra đan dược tam phẩm Băng linh đan.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Sắt tốn một đêm mới điều chỉnh thân thể cùng tinh thần đến trạng thái tốt nhất.
“Ca ca, ngươi thật sự muốn cắn nuốt thú hoả này sao? Tuy rằng thứ này không nguy hiểm với Long Quỳ nhưng ca ca chỉ có tu vi Đấu Giả nhất tinh, cắn nuốt rất nguy hiểm.” Nhìn bình ngọc đựng thú hoả trước mắt, Long Quỳ có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, căn cứ theo phương pháp trong ký ức của vị Đan Hoàng kia, có Băng linh đan phụ trợ, nhiều lắm thì ta chỉ thừa nhận nỗi đau thể xác mà thôi.” Tiêu Sắt mỉm cười nói.
Thật ra Tiêu Sắt cũng không chắc chắn, bởi vì chuyện sử dụng Băng linh đan để thu phục thú hoả khi dùng công pháp Huyền giai trung cấp trở lên mới có thể đảm bảo, công pháp hiện tại của Tiêu Sắt chỉ là Hoàng giai hạ cấp, lượng đấu khí xa xa theo không kịp.
Nhưng hiện tại hắn không quản được nhiều như vậy.
Tương lai khó liệu, thêm một phần thực lực liền tăng khả năng giữ mạng.
“Nhưng mà...”
“Long Quỳ, nếu chút nguy hiểm cũng không thể thừa nhận thì sao ta có thể mạnh lên, sao có thể bảo hộ ngươi, sao có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau.” Tiêu Sắt kiên định trả lời.
“Được.” Bị tín niệm của Tiêu Sắt đả động, Long Quỳ hóa thành một tia sáng màu lam chui vào hình thanh kiếm trên tay phải Tiêu Sắt.
Trong khoảnh khắc tiến vào không gian ma kiếm, Long Quỳ dịu dàng hiền thục màu lam nháy mắt biến thành Long Quỳ màu đỏ nóng bỏng, trong miệng thì thầm: “Ca ca.. Long Quỳ sẽ không để ngươi xảy ra chuyện...”
Thú hoả không có linh tính như dị hoả cho nên không cần nạp linh, chỉ cần tạo ra một không gian đủ để cất chứa mồi lửa trong vòng xoáy đấu khí là có thể hoàn thành việc thu phục.
Nhưng nói dễ hơn làm, trong nguyên tác, Tiêu Viêm chỉ sử dụng Tử tinh nguyên bồi dưỡng ra một mồi lựa cực kỳ nhỏ yếu mà đã quá sức, suýt nữa bỏ mạng; còn thú hoả trong tay Tiêu Sắt được lấy ra từ ma thú Phệ hoả giao ngũ giai, dù cường giả đấu vương cũng không dám dễ dàng đụng vào.
Hít sâu một hơi, Tiêu Sắt ngồi xếp bằng trên nền lạnh lẽo, chậm rãi nhắm mắt lại mắt, hay thi triển Phần quyết, linh hồn lực thâm nhập vào vòng xoáy đấu khí.
Theo phương pháp trong ký ức, bắt đầu tạo ra một không gian nhỏ trong vòng xoáy đấu khí.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Sắt chợt mở mắt, “Thành.”
Lấy bình đựng Băng linh đan ra, rút nút bình nghiêng sang một bên, một viên đan dược như hạt nhãn, trắng tinh lăn ra, dừng trong lòng bàn tay Tiêu Sắt.
Đưa đến chóp mũi ngửi nhẹ rồi bỏ vào trong miệng.
Đan dược vào miệng tức khắc hóa thành từng luồng năng lượng thuộc tính băng chảy vào tứ chi trăm mạch của Tiêu Sắt, ngưng kết thành một tầng băng sương trong cơ thể.
Chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh, Tiêu Sắt lẩm bẩm nói: “Thành hay không thành liền xem lần này, hy vọng mình có thể gượng qua.”
Cầm bình ngọc có đựng thú hoả, cảm nhận sự nóng bỏng trong tay, Tiêu Sắt cắn chặt răng, rút nút bình ra, đưa miệng bình tới sát môi, trực tiếp nuốt lấy thú hoả.
Mồi lửa vừa mới vào thể, Tiêu Sắt liền cảm thấy đau đến chảy nước mắt, cực kỳ giống như nuốt bánh trôi vừa mới chín, không nhai trực tiếp mà nuốt vào trong bụng, nóng đến chết đi sống lại.
Công pháp không đủ, đan dược tới thay.
Lần này Tiêu Sắt chuẩn bị năm viên Băng linh đan.
Cố nén đau nhức, Tiêu Sắt lại lấy ra một viên Băng linh đan nhét vào miệng, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng thúc giục đấu khí trong cơ thể cùng với dùng linh hồn lực phụ trợ, dần dần dẫn thú hoả vào không gian vừa tạo ra.
Thời gian thu phục thú hoả rất dài dòng, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ, lúc này Tiêu Sắt đã dùng hết Băng linh đan.
“Còn kém một chút... Còn kém một chút...”
Cố đèn nén đau đớn từ thú hoả trong cơ thể, Tiêu Sắt ra sức dẫn đường thú hoả tiến vào không gian trong vòng xoáy.
Đang lúc Tiêu Sắt sắp không chịu nổi, hình ma kiếm trên tay phải bỗng lập loè ánh sáng hồng.
Bị ánh sáng hồng ảnh hưởng, còn một phần thú hoả nhỏ còn chưa tiến vào không gian giống như chịu lực hút nào đó, đột nhiên chui hết vào không gian.
Ngay cả kinh mạch bỏng rát trong cơ thể Tiêu Sắt cũng được chữa trị.
Thành công thu phục thú hoả.
“Long Quỳ, là ngươi sao?”
Không còn chút sức lực ngã trên mặt đất, Tiêu Sắt lẩm bẩm nói.
“Ca ca, ngươi không sao chứ.”
Ánh sáng từ hình ma kiếm trên tay Tiêu Sắt từ hồng chuyển thành lam, Long Quỳ màu lam chui ra.
Thấy Tiêu Sắt ngã trên đất, vội vàng nâng dậy.
-----
“Ngươi....” Da mặt Gia Liệt Tất nhăn nhúm, nổi giận nói: “Tiêu Chiến, ngươi đừng đắc ý, đừng cho là ta không có chứng cứ liền không có biện pháp, con ta bị thiến chắc chắn liên quan đến nhi tử Tiêu Viêm của ngươi, còn có nữ oa Tiêu Huân Nhi kia nữa.”
“Vậy chờ ngươi lấy ra chứng cứ rồi lại hỏi tội đi, ta còn muốn nói đấu khi con ta biến mất là do nhi tử ngươi làm đây.” Tiêu Chiến đắc ý nói.
“Xem như ngươi lợi hại, Tiêu Chiến, thù này coi như kết xuống.” Gia Liệt Tất nắm chặt tay, xương cốt kêu kẽo kẹt.
“Được rồi được rồi, rốt cuộc có muốn tăng giá hay không, không tăng giá thì ta nhận đó.” Tiêu Chiến ngáp một cái, có chút không kiên nhẫn nói.
“Tăng, vì sao không tăng, ta ra sáu vạn.” Gia Liệt Tất bị lửa giận nung nóng đầu óc, trực tiếp thêm một vạn.
“Thêm một vạn sao, ta ra tám vạn.” Tiêu Chiến lại ngáp, lười biếng nói.
“Mười vạn.” Không hề nghĩ ngợi, Gia Liệt Tất trực tiếp báo ra giá trên trời.
Nhưng mới vừa nói ra hắn liền hối hận.
Dù Bồi nguyên linh dịch quý giá như thế nào, chung quy vẫn là đan dược nhị phẩm, phóng mắt toàn bộ đại lục Đấu Khí, chưa nghe nói đan dược nhị phẩm nào trị giá mười vạn đồng vàng.
“Ngươi thắng.” Không nằm ngoài dự kiến, tất cả mọi người đều biết Tiêu Chiến đang cố ý chọc giận Gia Liệt Tất. Chỉ là Gia Liệt Tất bị lửa giận nung ấm đầu, ngây ngốc không biết thôi.
Gia Liệt Tất có chút ngạc nhiên, dưới ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ của Áo Ba Mạt mới phản ứng kịp, hắn biết mình bị chơi....
“Tiêu Chiến, xem như ngươi lợi hại.” Để lại một câu xong, Gia Liệt Tất quay đầu nhìn về phía đài đấu giá, thúc giục Đấu giá sư hoàn thành bán đấu giá....
Tiêu Sắt dở khóc dở cười, theo nguyên tác thì Tiêu Chiến sẽ nhảy hố, không nghĩ tới giờ lại hố Gia Liệt Tất, tiện nghi hắn.
......
Trở lại giám bảo thất, Tiêu Sắt tiếp nhận kim tạp cùng nạp giới có chứa dược liệu trước ánh mắt kính sợ của Cốc Ni cùng nam tử trung niên, rời khỏi nhà đấu giá.
Một đường lảo đảo lắc lư, tìm một góc không người, sau khi xác định Lăng Ảnh không có giám thị mình, Tiêu Sắt cởi áo đen, thu vào nạp giới rồi mới trở về thạch thất ở ngọn núi sau Tiêu gia.
.... Trong thạch thất.
Có linh hồn Long Quỳ phụ trợ, tu vi cùng cảnh giới linh hồn Tiêu Sắt đều tăng lên tới Đại Đấu Sư, luyện chế ra đan dược tam phẩm Băng linh đan.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Sắt tốn một đêm mới điều chỉnh thân thể cùng tinh thần đến trạng thái tốt nhất.
“Ca ca, ngươi thật sự muốn cắn nuốt thú hoả này sao? Tuy rằng thứ này không nguy hiểm với Long Quỳ nhưng ca ca chỉ có tu vi Đấu Giả nhất tinh, cắn nuốt rất nguy hiểm.” Nhìn bình ngọc đựng thú hoả trước mắt, Long Quỳ có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, căn cứ theo phương pháp trong ký ức của vị Đan Hoàng kia, có Băng linh đan phụ trợ, nhiều lắm thì ta chỉ thừa nhận nỗi đau thể xác mà thôi.” Tiêu Sắt mỉm cười nói.
Thật ra Tiêu Sắt cũng không chắc chắn, bởi vì chuyện sử dụng Băng linh đan để thu phục thú hoả khi dùng công pháp Huyền giai trung cấp trở lên mới có thể đảm bảo, công pháp hiện tại của Tiêu Sắt chỉ là Hoàng giai hạ cấp, lượng đấu khí xa xa theo không kịp.
Nhưng hiện tại hắn không quản được nhiều như vậy.
Tương lai khó liệu, thêm một phần thực lực liền tăng khả năng giữ mạng.
“Nhưng mà...”
“Long Quỳ, nếu chút nguy hiểm cũng không thể thừa nhận thì sao ta có thể mạnh lên, sao có thể bảo hộ ngươi, sao có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau.” Tiêu Sắt kiên định trả lời.
“Được.” Bị tín niệm của Tiêu Sắt đả động, Long Quỳ hóa thành một tia sáng màu lam chui vào hình thanh kiếm trên tay phải Tiêu Sắt.
Trong khoảnh khắc tiến vào không gian ma kiếm, Long Quỳ dịu dàng hiền thục màu lam nháy mắt biến thành Long Quỳ màu đỏ nóng bỏng, trong miệng thì thầm: “Ca ca.. Long Quỳ sẽ không để ngươi xảy ra chuyện...”
Thú hoả không có linh tính như dị hoả cho nên không cần nạp linh, chỉ cần tạo ra một không gian đủ để cất chứa mồi lửa trong vòng xoáy đấu khí là có thể hoàn thành việc thu phục.
Nhưng nói dễ hơn làm, trong nguyên tác, Tiêu Viêm chỉ sử dụng Tử tinh nguyên bồi dưỡng ra một mồi lựa cực kỳ nhỏ yếu mà đã quá sức, suýt nữa bỏ mạng; còn thú hoả trong tay Tiêu Sắt được lấy ra từ ma thú Phệ hoả giao ngũ giai, dù cường giả đấu vương cũng không dám dễ dàng đụng vào.
Hít sâu một hơi, Tiêu Sắt ngồi xếp bằng trên nền lạnh lẽo, chậm rãi nhắm mắt lại mắt, hay thi triển Phần quyết, linh hồn lực thâm nhập vào vòng xoáy đấu khí.
Theo phương pháp trong ký ức, bắt đầu tạo ra một không gian nhỏ trong vòng xoáy đấu khí.
Sau nửa canh giờ, Tiêu Sắt chợt mở mắt, “Thành.”
Lấy bình đựng Băng linh đan ra, rút nút bình nghiêng sang một bên, một viên đan dược như hạt nhãn, trắng tinh lăn ra, dừng trong lòng bàn tay Tiêu Sắt.
Đưa đến chóp mũi ngửi nhẹ rồi bỏ vào trong miệng.
Đan dược vào miệng tức khắc hóa thành từng luồng năng lượng thuộc tính băng chảy vào tứ chi trăm mạch của Tiêu Sắt, ngưng kết thành một tầng băng sương trong cơ thể.
Chậm rãi phun ra một ngụm khí lạnh, Tiêu Sắt lẩm bẩm nói: “Thành hay không thành liền xem lần này, hy vọng mình có thể gượng qua.”
Cầm bình ngọc có đựng thú hoả, cảm nhận sự nóng bỏng trong tay, Tiêu Sắt cắn chặt răng, rút nút bình ra, đưa miệng bình tới sát môi, trực tiếp nuốt lấy thú hoả.
Mồi lửa vừa mới vào thể, Tiêu Sắt liền cảm thấy đau đến chảy nước mắt, cực kỳ giống như nuốt bánh trôi vừa mới chín, không nhai trực tiếp mà nuốt vào trong bụng, nóng đến chết đi sống lại.
Công pháp không đủ, đan dược tới thay.
Lần này Tiêu Sắt chuẩn bị năm viên Băng linh đan.
Cố nén đau nhức, Tiêu Sắt lại lấy ra một viên Băng linh đan nhét vào miệng, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, hắn nhanh chóng thúc giục đấu khí trong cơ thể cùng với dùng linh hồn lực phụ trợ, dần dần dẫn thú hoả vào không gian vừa tạo ra.
Thời gian thu phục thú hoả rất dài dòng, bất tri bất giác đã qua hai canh giờ, lúc này Tiêu Sắt đã dùng hết Băng linh đan.
“Còn kém một chút... Còn kém một chút...”
Cố đèn nén đau đớn từ thú hoả trong cơ thể, Tiêu Sắt ra sức dẫn đường thú hoả tiến vào không gian trong vòng xoáy.
Đang lúc Tiêu Sắt sắp không chịu nổi, hình ma kiếm trên tay phải bỗng lập loè ánh sáng hồng.
Bị ánh sáng hồng ảnh hưởng, còn một phần thú hoả nhỏ còn chưa tiến vào không gian giống như chịu lực hút nào đó, đột nhiên chui hết vào không gian.
Ngay cả kinh mạch bỏng rát trong cơ thể Tiêu Sắt cũng được chữa trị.
Thành công thu phục thú hoả.
“Long Quỳ, là ngươi sao?”
Không còn chút sức lực ngã trên mặt đất, Tiêu Sắt lẩm bẩm nói.
“Ca ca, ngươi không sao chứ.”
Ánh sáng từ hình ma kiếm trên tay Tiêu Sắt từ hồng chuyển thành lam, Long Quỳ màu lam chui ra.
Thấy Tiêu Sắt ngã trên đất, vội vàng nâng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.