Chương 48: Tiểu Y Tiên Rời Đi
Đản Sao Thanh Tiêu
23/02/2023
Dịch: Lap Tran
------
“Rống...”
Tiếng rống đinh tai nhức óc vang vọng khắp động phủ, các đường hầm run rẩy kịch liệt, bụi đất không ngừng rơi xuống.
Nghe tiếng sư hống, Hồng Quỳ nhíu mày, vội vàng nói: “Ca ca, súc sinh kia phát hiện chúng ta.”
“Không sao cả, ta đã thu xong rồi.” Thu một lọ Tử Tinh Nguyên cộng sinh cuối cùng xong, Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa.
Sau đó lấy ra một cây bút lông, chấm mực, sau đó nhớ lại hình dạng Tiêu Viêm, không nhanh không chậm vẽ lên thạch đài, sau đó ghi thêm một dòng ‘ Tiêu Viêm đến đây du ngoạn ’.
Không bao lâu sau, Tử Tinh Dực Sư Vương liền chạy tới trước thạch đài, nhìn quả cầu màu tím đã bị đục thủng, Tử Tinh Nguyên cộng sinh bên trong không còn chút nào, khoé mắt Tử Tinh Dự Sư Vương như muốn nứt ra, khi nhìn đến thấy hình vẽ trên thạch đài, khí huyết càng cuồn cuộn, một ngụm Tử hoả cực nóng phụt tới phá huỷ thạch đài.
“A... Tiêu Viêm... Tốt cho một tên Tiêu Viêm... Bổn vương muốn ngươi chết... Muốn ngươi chết.....” Ngửa mặt lên trời rống giận, Tử Tinh Dực Sư Vương phát tiết một hồi rồi xoay người rời đi. Nó muốn phát ra tuyệt sát lệnh ở Ma Thú sơn mạch, toàn lực đuổi giết Tiêu Viêm.
Tiêu Sắt và Hồng Quỳ tránh trong Hãn hải càn khôn tráo ở chỗ rẽ, từ đầu đến cuối không bị Tử Tinh Dực Sư Vương phát hiện.
“Ca ca, ngươi quá xấu rồi nha!” Hồng Quỳ che môi đỏ, khẽ cười nói.
“Hắc hắc, dù sao tiểu tử Tiêu Viêm kia cũng không phải người tốt, đúng lúc cõng nồi thay ca ca.” Tiêu Sắt cười hắc hắc, chậm rãi đi đến trước thạch đài, lấy bình ngọc ra, tay phải có thú hoả Phệ hoả giao bao bọc, đưa một ngọn lửa màu tím trên đất vào trong bình ngọc.
“Ca ca, ngươi lấy ngọn lửa này làm gì? Không có đấu khí của Tử Tinh Dực Sư Vương duy trì, quá mấy canh giờ nó liền tắt. Dù ngươi luyện hóa cũng mất nhiều hơn được, không cách nào phát huy uy lực.” Nhìn Tiêu Sắt đưa Thú Hỏa vào bình ngọc, Hồng Quỳ hơi sửng sốt, tò mò hỏi.
“Nguyên nhân chính là vì nhỏ yếu, cho nên mới dễ hấp thu, chờ sau khi trở về ta liền luyện hoá vào trong cơ thể, sau đó dùng Tử Tinh Nguyên cộng sinh đào tạo ra một ngọn Tử hoả mới, cuối cùng lại cắn nuốt liền được.” Tiêu Sắt kiên nhẫn giải thích.
Nghe vậy, Long Quỳ bừng tỉnh hiểu ra, tay ngọc ôm cổ Tiêu Sắt, nói: “Ca ca, ngươi thật thông minh.”
“Ừ..” Tiêu Sắt vui vẻ tiếp nhận, hắn sẽ không thừa nhận mình bắt chước Tiêu Viêm trong nguyên tác đâu.
Có Hãn hải càn khôn tráo che giấu hơi thở cùng thân thể, cả hai thuận lợi ra khỏi động phủ của Tử Tinh Dực Sư Vương, nhưng khi nhìn thấy ma thú quanh động phủ bạo động thì mới biết mình tạo ra nhiễu loạn lớn thế nào.
Kinh ngạc cảm thán lắc lắc đầu, lòng Tiêu Sắt không gợn sóng, loạn thì loạn đi, dù sao cũng không ảnh hưởng tới hắn, một đường chạy về sơn cốc.
Không bao lâu sau đã đến.
“Tiểu Y Tiên, ta đã trở về.”
Thu Tử vân dực vào trong cơ thể, Tiêu Sắt vui vẻ tiến nhà gỗ, lại phát hiện nhà gỗ trống rỗng, trong phòng Tiểu Y Tiên cũng không có bóng người.
“Tiểu Y Tiên, Tiểu Y Tiên...” Tiêu Sắt ra khỏi nhà gỗ, lớn tiếng hò hét, trong sơn cốc đều quanh quẩn tiếng Tiêu Sắt nhưng không nghe được lời đáp lại.
“Ca ca, ta đã dò xét khắp sơn cốc tra xét, chắc là Tiểu Y Tiên đã rời khỏi rồi, có phải đi ra ngoài hay không?” Tiếng Long Quỳ vang lên, chậm rãi bay ra từ ma kiếm, rơi vào bên cạnh Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt có chút uể oải lắc lắc đầu, nói: “Lúc ăn sáng ta liền cảm thấy nàng có vẻ cổ quái, nhưng bởi vì đang cần Tử Tinh Nguyên cộng sinh nên không nghĩ nhiều. Có lẽ nàng thật sự đi rồi, hẳn là không muốn liên lụy ta đi.”
Bỗng nhiên Tiêu Sắt nghĩ tới điều gì đó, xoay người bước nhanh vào nhà gỗ, thấy được phía dưới ấm trà trên bàn có một phong thư, bên cạnh ấm trà còn có hai cái bình nhỏ.
Mở phong thư ra, mười mấy hàng chữ nhỏ đập vào mắt:
【 Tiêu Sắt, thời điểm ngươi nhìn thấy phong thư này, ta đã đi rồi.
Cảm ơn ngươi đã làm bạn với ta trong một tháng qua, để ta trải qua một đoạn thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời.
Nếu cứ sinh hoạt cùng ngươi trong sơn cốc cả đời, có lẽ cũng không tồi.
Nhưng nếu ta không thể giải quyết độc thể thì sao?
Khi ta còn nhỏ, Ách nạn độc thể từng bùng nổ một lần, dẫn tới cha mẹ, thậm chí toàn bộ người trong thôn chết oan uổng, vận mệnh chú định ta là người sẽ mang đến tai ương.
Ta không biết khi nào Ách nạn độc thể sẽ bùng nổ lần nữa, cho nên vì không muốn liên lụy đến ngươi, ta chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Tha thứ cho sự ích kỷ của ta, những cái tài liệu mà ngươi nói ta sẽ tận lực đi sưu tầm.
Phương pháp độc đan có chút khó nhưng hẳn là hồn cốt và trái ác quỷ độc vẫn có hy vọng đi, nếu một ngày ta tìm được một thứ thì ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó đừng ghét bỏ ta là độc sư nha!
Đúng rồi, hai cái bình trên bàn, bình đen là một loại độc dược có thể uy hiếp Đấu Vương, ta luyện chế theo Huyền thiên bảo lục, bình màu trắng là giải dược do ta tự tìm tòi, đừng nhầm nha, nếu không sẽ độc chết ngươi đó.
—— Tiểu Y Tiên 】
Đọc thư xong, Tiêu Sắt tâm tình rất là phức tạp cầm lấy trên bàn hai cái cái chai, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thế giới này căn bản là không có hồn cốt cùng trái ác quỷ độc, ngươi đi đâu tìm...”
“Ca ca, Tiểu Y Tiên đã đi rồi sao?” Không biết Long Quỳ đã đến cạnh Tiêu Sắt khi nào, ân cần hỏi.
“Ừ.” Tiêu Sắt gật đầu, đem thư vào tay Long Quỳ, hơn nửa năm qua Long Quỳ cũng theo Tiêu Sắt học chữ cho nên có thể đọc hiểu.
Long Quỳ xem thư xong, thở ra một hơi, cảm thán nói: “Tiểu Y Tiên thật là một nữ hài tốt.”
“Đúng vậy.” Tiêu Sắt gật đầu mạnh, thu hồi lòng thương cảm, biểu tình trở nên kiên định, nghiêm mặt nói: “Hiện tại còn chưa phải lúc thương cảm, dù giúp ngươi sống lại hay là giúp Tiểu Y Tiên giải quyết Ách nạn độc thể thì ta đều phải mạnh lên.”
Nhìn vẻ mặt Tiêu Sắt bỗng trở nên kiên định, Long Quỳ mỉm cười gật gật đầu, cổ vũ nói: “Vậy Long Quỳ sẽ cùng ca ca cố gắng.”
“Được.” Tiêu Sắt gật gật đầu, lấy bình ngọc có đựng Tử hoả cùng với Hộ mạch đan, Băng linh đan, hiện tại hắn muốn luyện hóa loại thú hoả thứ hai.
Một tháng sau.
Trên đỉnh sơn cốc đỉnh, ở một vách đá chênh vênh, Tiêu Sắt chợt mở mắt, trong hai tròng mắt lập loè ngọn lửa màu tím.
“Thành.”
Tiêu Sắt mừng rỡ, giờ phút này, trung tâm vòng xoáy đấu khí bởi vì cắn nuốt thú hoả của Phệ hỏa giao mà biến thành màu trắng xanh có thêm một ngọn lửa màu tím.
Vừa định nói chuyện với Long Quỳ, sắc mặt Tiêu Sắt chợt biến đổi, chỉ cảm thấy năng lượng thiên địa đột nhiên vọt về phía mình.
“Ca ca, ngươi sắp đột phá?” Biến cố bất ngờ khiến Long Quỳ trong ma kiếm có chút sợ hãi cùng vui sướng, tuy rằng lúc trước đã từng thấy Tiêu Sắt đột phá nhưng chỉ là Đấu Giả cực hạn, bây giờ đột phá Đấu Sư sẽ có nguy hiểm nhất định.
“Ừ, ta sắp đột phá đến Đấu Sư.” Vừa nói xong, Tiêu Sắt mở ra Tử vân dực, hai cánh rung lên, lao sâu xuống sơn cốc, năng lượng thiên địa bên dưới nồng đậm dị thường, thích hợp để đột phá Đấu Sư.
------
“Rống...”
Tiếng rống đinh tai nhức óc vang vọng khắp động phủ, các đường hầm run rẩy kịch liệt, bụi đất không ngừng rơi xuống.
Nghe tiếng sư hống, Hồng Quỳ nhíu mày, vội vàng nói: “Ca ca, súc sinh kia phát hiện chúng ta.”
“Không sao cả, ta đã thu xong rồi.” Thu một lọ Tử Tinh Nguyên cộng sinh cuối cùng xong, Tiêu Sắt nở nụ cười xấu xa.
Sau đó lấy ra một cây bút lông, chấm mực, sau đó nhớ lại hình dạng Tiêu Viêm, không nhanh không chậm vẽ lên thạch đài, sau đó ghi thêm một dòng ‘ Tiêu Viêm đến đây du ngoạn ’.
Không bao lâu sau, Tử Tinh Dực Sư Vương liền chạy tới trước thạch đài, nhìn quả cầu màu tím đã bị đục thủng, Tử Tinh Nguyên cộng sinh bên trong không còn chút nào, khoé mắt Tử Tinh Dự Sư Vương như muốn nứt ra, khi nhìn đến thấy hình vẽ trên thạch đài, khí huyết càng cuồn cuộn, một ngụm Tử hoả cực nóng phụt tới phá huỷ thạch đài.
“A... Tiêu Viêm... Tốt cho một tên Tiêu Viêm... Bổn vương muốn ngươi chết... Muốn ngươi chết.....” Ngửa mặt lên trời rống giận, Tử Tinh Dực Sư Vương phát tiết một hồi rồi xoay người rời đi. Nó muốn phát ra tuyệt sát lệnh ở Ma Thú sơn mạch, toàn lực đuổi giết Tiêu Viêm.
Tiêu Sắt và Hồng Quỳ tránh trong Hãn hải càn khôn tráo ở chỗ rẽ, từ đầu đến cuối không bị Tử Tinh Dực Sư Vương phát hiện.
“Ca ca, ngươi quá xấu rồi nha!” Hồng Quỳ che môi đỏ, khẽ cười nói.
“Hắc hắc, dù sao tiểu tử Tiêu Viêm kia cũng không phải người tốt, đúng lúc cõng nồi thay ca ca.” Tiêu Sắt cười hắc hắc, chậm rãi đi đến trước thạch đài, lấy bình ngọc ra, tay phải có thú hoả Phệ hoả giao bao bọc, đưa một ngọn lửa màu tím trên đất vào trong bình ngọc.
“Ca ca, ngươi lấy ngọn lửa này làm gì? Không có đấu khí của Tử Tinh Dực Sư Vương duy trì, quá mấy canh giờ nó liền tắt. Dù ngươi luyện hóa cũng mất nhiều hơn được, không cách nào phát huy uy lực.” Nhìn Tiêu Sắt đưa Thú Hỏa vào bình ngọc, Hồng Quỳ hơi sửng sốt, tò mò hỏi.
“Nguyên nhân chính là vì nhỏ yếu, cho nên mới dễ hấp thu, chờ sau khi trở về ta liền luyện hoá vào trong cơ thể, sau đó dùng Tử Tinh Nguyên cộng sinh đào tạo ra một ngọn Tử hoả mới, cuối cùng lại cắn nuốt liền được.” Tiêu Sắt kiên nhẫn giải thích.
Nghe vậy, Long Quỳ bừng tỉnh hiểu ra, tay ngọc ôm cổ Tiêu Sắt, nói: “Ca ca, ngươi thật thông minh.”
“Ừ..” Tiêu Sắt vui vẻ tiếp nhận, hắn sẽ không thừa nhận mình bắt chước Tiêu Viêm trong nguyên tác đâu.
Có Hãn hải càn khôn tráo che giấu hơi thở cùng thân thể, cả hai thuận lợi ra khỏi động phủ của Tử Tinh Dực Sư Vương, nhưng khi nhìn thấy ma thú quanh động phủ bạo động thì mới biết mình tạo ra nhiễu loạn lớn thế nào.
Kinh ngạc cảm thán lắc lắc đầu, lòng Tiêu Sắt không gợn sóng, loạn thì loạn đi, dù sao cũng không ảnh hưởng tới hắn, một đường chạy về sơn cốc.
Không bao lâu sau đã đến.
“Tiểu Y Tiên, ta đã trở về.”
Thu Tử vân dực vào trong cơ thể, Tiêu Sắt vui vẻ tiến nhà gỗ, lại phát hiện nhà gỗ trống rỗng, trong phòng Tiểu Y Tiên cũng không có bóng người.
“Tiểu Y Tiên, Tiểu Y Tiên...” Tiêu Sắt ra khỏi nhà gỗ, lớn tiếng hò hét, trong sơn cốc đều quanh quẩn tiếng Tiêu Sắt nhưng không nghe được lời đáp lại.
“Ca ca, ta đã dò xét khắp sơn cốc tra xét, chắc là Tiểu Y Tiên đã rời khỏi rồi, có phải đi ra ngoài hay không?” Tiếng Long Quỳ vang lên, chậm rãi bay ra từ ma kiếm, rơi vào bên cạnh Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt có chút uể oải lắc lắc đầu, nói: “Lúc ăn sáng ta liền cảm thấy nàng có vẻ cổ quái, nhưng bởi vì đang cần Tử Tinh Nguyên cộng sinh nên không nghĩ nhiều. Có lẽ nàng thật sự đi rồi, hẳn là không muốn liên lụy ta đi.”
Bỗng nhiên Tiêu Sắt nghĩ tới điều gì đó, xoay người bước nhanh vào nhà gỗ, thấy được phía dưới ấm trà trên bàn có một phong thư, bên cạnh ấm trà còn có hai cái bình nhỏ.
Mở phong thư ra, mười mấy hàng chữ nhỏ đập vào mắt:
【 Tiêu Sắt, thời điểm ngươi nhìn thấy phong thư này, ta đã đi rồi.
Cảm ơn ngươi đã làm bạn với ta trong một tháng qua, để ta trải qua một đoạn thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời.
Nếu cứ sinh hoạt cùng ngươi trong sơn cốc cả đời, có lẽ cũng không tồi.
Nhưng nếu ta không thể giải quyết độc thể thì sao?
Khi ta còn nhỏ, Ách nạn độc thể từng bùng nổ một lần, dẫn tới cha mẹ, thậm chí toàn bộ người trong thôn chết oan uổng, vận mệnh chú định ta là người sẽ mang đến tai ương.
Ta không biết khi nào Ách nạn độc thể sẽ bùng nổ lần nữa, cho nên vì không muốn liên lụy đến ngươi, ta chỉ có thể lựa chọn rời đi.
Tha thứ cho sự ích kỷ của ta, những cái tài liệu mà ngươi nói ta sẽ tận lực đi sưu tầm.
Phương pháp độc đan có chút khó nhưng hẳn là hồn cốt và trái ác quỷ độc vẫn có hy vọng đi, nếu một ngày ta tìm được một thứ thì ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó đừng ghét bỏ ta là độc sư nha!
Đúng rồi, hai cái bình trên bàn, bình đen là một loại độc dược có thể uy hiếp Đấu Vương, ta luyện chế theo Huyền thiên bảo lục, bình màu trắng là giải dược do ta tự tìm tòi, đừng nhầm nha, nếu không sẽ độc chết ngươi đó.
—— Tiểu Y Tiên 】
Đọc thư xong, Tiêu Sắt tâm tình rất là phức tạp cầm lấy trên bàn hai cái cái chai, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Thế giới này căn bản là không có hồn cốt cùng trái ác quỷ độc, ngươi đi đâu tìm...”
“Ca ca, Tiểu Y Tiên đã đi rồi sao?” Không biết Long Quỳ đã đến cạnh Tiêu Sắt khi nào, ân cần hỏi.
“Ừ.” Tiêu Sắt gật đầu, đem thư vào tay Long Quỳ, hơn nửa năm qua Long Quỳ cũng theo Tiêu Sắt học chữ cho nên có thể đọc hiểu.
Long Quỳ xem thư xong, thở ra một hơi, cảm thán nói: “Tiểu Y Tiên thật là một nữ hài tốt.”
“Đúng vậy.” Tiêu Sắt gật đầu mạnh, thu hồi lòng thương cảm, biểu tình trở nên kiên định, nghiêm mặt nói: “Hiện tại còn chưa phải lúc thương cảm, dù giúp ngươi sống lại hay là giúp Tiểu Y Tiên giải quyết Ách nạn độc thể thì ta đều phải mạnh lên.”
Nhìn vẻ mặt Tiêu Sắt bỗng trở nên kiên định, Long Quỳ mỉm cười gật gật đầu, cổ vũ nói: “Vậy Long Quỳ sẽ cùng ca ca cố gắng.”
“Được.” Tiêu Sắt gật gật đầu, lấy bình ngọc có đựng Tử hoả cùng với Hộ mạch đan, Băng linh đan, hiện tại hắn muốn luyện hóa loại thú hoả thứ hai.
Một tháng sau.
Trên đỉnh sơn cốc đỉnh, ở một vách đá chênh vênh, Tiêu Sắt chợt mở mắt, trong hai tròng mắt lập loè ngọn lửa màu tím.
“Thành.”
Tiêu Sắt mừng rỡ, giờ phút này, trung tâm vòng xoáy đấu khí bởi vì cắn nuốt thú hoả của Phệ hỏa giao mà biến thành màu trắng xanh có thêm một ngọn lửa màu tím.
Vừa định nói chuyện với Long Quỳ, sắc mặt Tiêu Sắt chợt biến đổi, chỉ cảm thấy năng lượng thiên địa đột nhiên vọt về phía mình.
“Ca ca, ngươi sắp đột phá?” Biến cố bất ngờ khiến Long Quỳ trong ma kiếm có chút sợ hãi cùng vui sướng, tuy rằng lúc trước đã từng thấy Tiêu Sắt đột phá nhưng chỉ là Đấu Giả cực hạn, bây giờ đột phá Đấu Sư sẽ có nguy hiểm nhất định.
“Ừ, ta sắp đột phá đến Đấu Sư.” Vừa nói xong, Tiêu Sắt mở ra Tử vân dực, hai cánh rung lên, lao sâu xuống sơn cốc, năng lượng thiên địa bên dưới nồng đậm dị thường, thích hợp để đột phá Đấu Sư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.