Đấu Phá Hậu Cung

Chương 80: Chương 80+81+82+ 83: thủ đoạn 【 một 】

Kỳ thật ta là Tiểu Thanh Tân

27/01/2016

An Uyển nghi chết đi, nguyên nhân tuyên bố với bên ngoài là bị bệnh nặng. Nhưng không biết kẻ nào trong cung đã truyền đãi rằng: vì An Uyển nghi đắc tội với Lục Dung Hoa đang được hoàng thượng sủng ái nhất, nên bị Lục Dung Hoa ban cho cái chết.

Chuyện này khiến người ta bán tín bán nghi. Nhưng ba ngày sau khi An Uyển nghi chết, hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ tấn phong cho Lục Dung Hoa, từ Chính Tứ Phẩm Dung Hoa thành Tòng nhị phẩm Chiêu Nghi.

Nghe nói ý của hoàng thượng là sắc phong phi vị, nhưng Lục Chiêu nghi từ chối, nói vị trí Chiêu Nghi so với tuổi tác của nàng đã là hiếm thấy, tuổi còn trẻ, tư lịch cũng không bằng người khác sao có thể đảm đương vị trí phi?

Có người cảm thấy nàng ngu ngốc, phi không làm, fuly leequydon còn giả bộ thanh cao. Nhưng chỉ có Lục Khê biết, vấn đề phẩm cấp giờ đây đã không còn ý nghĩa nữa, hoàng thượng để ngươi ở trong lòng, quan tâm ngươi bao nhiêu, mới là vấn đề mấu chốt quyết định tương lai.

Thời gian này hậu cung xảy ra nhiều việc, không ít phi tần phân vị cao đều mất, chỉ còn lại Ninh phi vì từng ở bên cạnh hoàng hậu, hơn nữa vào cung đã, chỉ luôn an phận thủ thường, chẳng có gì đặc biệt nên chẳng hề được hoàng thượng yêu thích.

Trước mắt chỉ còn lại Tiêu chiêu viện là ngang hàng với Lục Khê, về phần Thẩm Kha và những người khác không cần phải để ở trong lòng.

Đã khiến trong lòng hoàng thượng có ngươi thì những người khác không cần phải bận tâm tới nữa.

Đã tấn vị, theo lý nên chuyển vào Chung Cảnh cung, nhưng Lục Khê nói Nhạc Thanh điện đã quen, với lại nàng tương đối lười, vẫn nên ở lại đây thì tốt hơn.

Minh Uyên cũng gật đầu, còn sai người lại tặng quà đến, trong đó có không ít vật quý trọng. Lục Khê vẫn theo lệ chọn và món bày ở ngoài, còn lại thì giao cho Vân Nhất cất vào kho.

"Chọn lấy vài tấm vải, cũng nên làm thêm mấy bộ y phục rồi."

Bích Chân cười lắc đầu: "Nào có hạ nhân lại mặc vải giống như chủ tử? Nương nương muốn hại chết tụi nô tỳ sao?"

Vân Nhất nhìn mấy tấm vải màu sắc thanh lịch nói: "Nô tỳ rất vui mừng vì nương nương có ý này, nhưng Bích Chân cô cô đã nói, nô tỳ cũng không dám mặc."

Lục Khê bật cười, mở hộp trang sức lấy ra hai cây trâm vàng chế tác tinh mỹ, một cây là trâm hoa mẫu đơn, ít đi vài phần diễm lệ, nhiều hơn mấy phần dịu dàng; một cây khác khắc hình cá nhỏ, chiếc đuôi vểnh lên như đang bơi trong nước, hoạt bát dí dỏm —— những thứ này đều là vật nàng đeo khi còn là Dung Hoa, hôm nay thăng vị, thành Tòng nhị phẩm Chiêu Nghi, trang sức đều phải để ý, không được dùng những thứ phóng khoáng như thế này nữa.

Mẫu đơn đưa cho Bích Chân, còn cá nhỏ thì cho Vân Nhất, fuly leqdon Lục Khê khẽ mỉm cười: "Theo ta lâu như vậy, nhưng chưa từng tặng cho các em thứ gì, đi theo chủ tử trí nhớ kém như ta cũng thật khổ cực cho các em, mong rằng các em đừng chê ta keo kiệt."

Vân Nhất nhìn nụ cười ấm áp trên môi nàng, là thật sự xem các nàng như con người đồng lứa, mặc dù hôm nay thành Chiêu Nghi, vẫn không đề cập tới hai từ "Ban thưởng”, chỉ nói là tặng. . . . . . thân trâm, hình cá bóng loáng lạnh lẽo, chất vàng cùng hình dáng điêu khắc tỷ mỉ như vậy không phải ai cũng có thể hưởng thụ.

Hốc mắt đỏ lên: "Là phúc khí ba đời của nô tỳ, nô tỳ mới có thể phục vụ nương nương, thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . ."

Bích Chân cũng là cảm kích quỳ xuống: "Bích Chân cám ơn nương nương, ngày sau nhất định sẽ càng thêm tận tâm tận lực, không làm phí sự khổ tâm của nương nương."

Lục Khê lập tức bật cười, vừa đỡ các nàng, vừa hết cách nói: "Hôm nay hai người các ngươi sao thế? Khách khí với ta như vậy làm gì , khổ tâm với không khổ tâm gì chứ, ta đối tốt với các em là bởi vì các em rất tốt với ta, chứ không phải nhờ các em làm chuyện xấu gì đâu. Được rồi được rồi, mau đứng dậy đi, về sau đừng khách sáo với ta như vậy, sẽ khiến ta buồn đấy."

Lục Khê tính toán thời gian, quả nhiên chiều hôm đó Tần Vũ tới Nhạc Thanh điện , khách khí nói là thái hậu nương nương cho mời nàng đến Thọ Khang cung .



Cái gì tới sẽ tới, Lục Khê đáp ứng, giao phó cho Vân Nhất và Bích Chân xử lý công việc xong, liền bước lên liễn xa.

Nàng không hoảng hốt, cả đoạn đường đều rất bình thản, mi tâm cũng chưa từng nhăn lại, u tịch tựa ngọc lan, thanh tao như băng liên.

Tần Vũ nói: "Bây giờ Chiêu Nghi nương nương đã là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, đã lâu nô tài chưa được gặp người rồi, lúc nào Thái hậu cũng nhắc tới ngài, xem ngài như nữ nhi ruột thịt vậy."

Lục Khê chỉ cười nhạt: "Tần công công hiểu ý thái hậu thật đấy, bên cạnh bổn cung có nhiều người chăm sóc như vậy, nhưng chẳng một ai quan tâm tới ta triệt để đến thế, không biết nhìn sắc mặt chủ tử như Tần công công."

Tần Vũ lập tức ngậm miệng, chẳng thốt thêm được nửa lời.

Hắn chỉ là một hoạn quan, nhưng đến đâu cũng biểu thị mình là tâm phúc của Thái hậu, điều này thực có chút cổ quái, Lục Khê đang nhắc khéo hắn nên chú ý thân phận.

Tần Vũ đã sống trong cung gần ba mươi năm, tám tuổi đã vào cung làm chuyện vặt, sau được điều đến cạnh Thái hậu, bởi vì cơ trí, có tâm nhãn, nên từng bước từng bước cùng Thái hậu đi tới hôm nay, còn thân mật hơn những cung nữ bên cạnh bà ta.

Ngay cả đại cung nữ trong Thọ Khang cung cũng phải kính hắn ba phần, chỉ vì rất nhiều chuyện Thái hậu không nói cho các nàng biết, nhưng lại mật đàm với Tần công công.

Lục Khê đã sớm cảm thấy Tần Vũ này không đơn giản, fuly leequyydon nàng vừa quan sát, vừa cho người lưu ý nhất cử nhất động của hắn, phát hiện quả thật Thái hậu coi hắn là tâm phúc mật thiết nhất bên người.

Giờ nàng đã trở mặt với Thái hậu, cần gì phải tiếp tục diễn bộ dạng mềm yếu trước kia chứ?

Tần Vũ chỉ cười hai tiếng: "Bây giờ Nương nương đã khác trước kia, nô tài lắm mồm đắc tội với nương nương, mong rằng nương nương thông cảm cho nô tài tuổi cao mắt mờ đừng trách tội nô tài."

Lục Khê liếc hắn một cái: "Tần công công cần gì phải khiêm tốn như vậy? Tính ra trong cung này chỉ có công công là tổng quản trẻ tuổi nhất, làm gì có việc tuổi cao mắt mờ như vừa nói chứ? Theo ta thấy, nếu tuổi đã cao mắt đã mờ, chỉ sợ thái hậu nương nương cũng không dám yên tâm giao hết mọi chuyện lớn nhở cho công công như vậy."

Tần Vũ chỉ đành phải âm thầm suy nghĩ, lúc trước hẳn đã nhìn nhầm vị chủ tử này, cứ tưởng nàng chỉ là một người ôn hòa vô hại, không ngờ bản chất thật lại là một người bén nhọn như thế.

Nghĩ đến chuyện nàng đã hoàn toàn trở mặt với Thái hậu, ắt hẳn ngày sau sẽ là kẻ địch khó đối phó.

Đến Thọ Khang cung, Tần Vũ nói Thái hậu đang tụng kinh ở Phật Đường, Lục Khê liền đi đến Phật Đường. Trong đại điện yên lặng tràn đầy hương khói cùng mùi thơm ngát tử gỗ tử đàn, phụ nhân y phục hoa lệ đang quỳ gối trên bồ đoàn, từ bóng lưng nhìn qua cảm thấy rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp với cảnh sắc chung quanh.

Nhưng Lục Khê sẽ không vì vậy mà sinh ra ảo giác khác. Thái hậu có thể đi tới vị trí hôm nay, thủ đoạn thâm sâu cỡ nào trong lòng mọi người đều biết.

Nghe được tiếng bước chân, Thái hậu cũng không vội vã đứng dậy, vẫn là thản nhiên đọc hết đoạn kinh văn, rồi mới đứng dậy quay tới người nhìn Lục Khê đang an tĩnh đứng đó, vẫn giống như trước mỉm cười nhìn nàng, vẻ mặt hiền lành: "Đã lâu không thấy ngươi tới chỗ ai gia rồi, tới đây cho ai gia nhìn một chút, gầy đi nhiều đấy."

Một chữ cũng không đề cập đến thân phận hôm nay của nàng, cũng không nói đến chuyện An Uyển nghi chết, kẻ ngoài cười nhưng lòng không cười như vậy mới khiến người ta phải đề cao cảnh giác.



Lục Khê cũng cười đi tới đỡ bà ta: "Thái hậu vốn thích yên tĩnh, với lại thời gian trước nô tỳ bệnh nặng, dạo gần đây mới khỏe lên, nên không kịp đến thỉnh an Thái hậu, mong rằng Thái hậu đừng giận nô tỳ."

Thái hậu vịn tay nàng ngồi xuống ghế chủ tọa, ban ngồi cho nàng rồi mới thản nhiên nói: "Ai gia cũng biết chuyện ngươi sảy thai, thật là tai họa bất ngờ, đáng thương cho đứa bé chưa kịp ra đời kia."

Nói là đáng thương, nhưng trong mắt bà ta lại chẳng có chút cảm xúc.

Lục Khê cũng phối hợp cúi đầu lau nước mắt, con ngươi đỏ lên: "Thái hậu nương nương chớ đau lòng, là nô tì không có phúc phận đó."

Thái hậu nói: "Nói bậy, ngươi còn trẻ, ngày tháng còn dài, bây giờ hoàng thượng yêu thích ngươi như vậy, chẳng lẽ còn sợ không có con ư?"

Nói tới đây liền không tiếp tục đi sâu hơn nữa, bà ta ngước mắt nhìn Lục Khê, cười nói: "Đúng rồi, ai gia già rồi, quên chúc mừng ngươi, hôm nay ngươi đã là Lục Chiêu nghi nương nương, vinh sủng nhất hậu cung, ai gia cũng thật tâm vui mừng cho ngươi."

"Nô tì nào dám để thái hậu nương nương chúc phúc? Nhờ phúc của nương nương, nếu không phải ban đầu có nương nương dìu dắt, sao nô tỳ có được ngày hôm nay?"

Thái hậu khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: "Ngươi đã nhớ chuyện ai gia nâng đỡ ngươi ngày xưa, đối với ngươi được, đối xử tốt với ngươi vậy ai gia cũng không nhìn nhầm người rồi. Đừng giống như An Uyển nghi, ngày xưa được ai gia đối tốt, chưa kịp báo đáp đã đi rồi, ai, tuổi quá trẻ, quả thật là một đứa nhỏ mệnh bạc."

Lục Khê cười khẽ: "An Uyển nghi quả thật mệnh bạc, nhưng nô tỳ cũng chẳng phải người có phúc hậu dày đâu. Thái hậu nương nương đừng đau lòng quá, không tốt cho thân thể. Mặc dù nô tỳ không giống được hiền tuệ như An Uyển nghi, nhưng cũng may bộ dạng ngốc nghếch này được hoàng thượng để ý, nếu thái hậu nương nương không ngại, sau này hãy để nô tỳ chăm sóc người, thanh thản ổn định an hưởng tuổi già ở Thọ Khang cung ."

Khóe mắt thái hậu giật giật, Tần Vũ đứng bên cạnh cũng toát mồ hôi.

Vị này quả thật là lớn gan! Chỉ là một Chiêu Nghi bên cạnh hoàng thượng mà dám nói ra những lời này, câu nào cũng nhằm vào Thái hậu, ám chỉ bà ta đừng nên gây sóng gió nữa, an tĩnh ở hậu cung này an hưởng tuổi già đi. . . . . .

Nụ cười bên môi thái hậu vẫn chưa giảm: "Khó được người có lòng như ngươi, nhưng mà ai gia vô phúc, hiện giờ hậu cung không có hoàng hậu, có nhiều việc ai gia phải xử lý, quả thực phiền lòng, có nói ngươi cũng không hiểu hết được."

Lục Khê nói: "Mặc dù nô tì vào cung chưa lâu, nhưng có nhiều chuyện vẫn hiểu, nương nương đừng lo lắng chuyện hậu cung nữa, hoàng thượng đang định cho nô tì học xử lý chút chuyện, nếu nương nương không chê, thì cứ an tâm dưỡng thân thể, mọi chuyện cứ giao cho nô tỳ xử lý là được."

Hai người nói rất gay gắt, không ai nhượng bộ ai.

Ngày xưa Lục Khê như thế nào, hôm nay Lục Khê ra sao, Thái hậu xem như đã hiểu.

Nguyệt Dương Phu nhân , Đức Phi, Thường Tiệp dư, An Uyển nghi. . . . . . Người này nối tiếp người kia ra đi, còn vị trước mắt lại thuận buồm xuôi gió leo lên, hơn nữa còn chẳng khiến người ta sinh nghi, thủ đoạn hiển nhiên cao cường.

Ánh mắt Thái hậu tối lại, thấy rõ ý của Lục Khê, cũng liền cười nói, "Ngươi đã có chí hướng như vậy, ai gia cũng không nói nhiều nữa, chỉ là ngươi phải biết, ai gia có thể giúp ngươi đi lên, nhưng trời có mây gió bất ngờ, có được thì có mất, không biết chính xác ngày nào ngươi lại rơi xuống. Vẫn nên an phận thủ thường chút, đừng để là “cây cao đón gió lớn”.

Lục Khê cười nhạt: "Nô tì đa tạ nương nương đã dạy bảo, những thứ này nô tì cũng hiểu. Cây cao đón gió lớn quả thực sẽ dẫn họa đến."

Câu cuối cùng nàng nói rất uyển chuyển cảm động, cũng là đang ngầm châm chọc thái hậu nắm quyền không chịu buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Hậu Cung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook