Chương 82: thủ đoạn 【 ba 】
Kỳ thật ta là Tiểu Thanh Tân
28/03/2016
Edit: Fuly
Được Minh Uyên dùng cái ôm công chúa bế đi, hai tay Lục Khê theo quán tính vòng qua cổ hắn. Nàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn lên, đột nhiên cảm thấy người trước mắt vô cùng dễ nhìn.
Mày kiếm khuất sau tóc mai 3 phần, con ngươi sâu thẳm tựa nước hồ thu, sóng mũi cao thẳng như đang ám chỉ: đây là một Quân Vương quyết tuyệt kiên định, môi mỏng luôn khẽ mím đầy nghiêm túc, hôm nay lại bởi vì ôm giai nhân trong ngực mà nhẹ nhàng cong lên, hiển lộ sự dịu dàng bình thường không có.
Nàng bỗng dưng nở nụ cười, nàng sẽ không yêu một Quân Vương, nhưng chẳng chứng tỏ rằng nàng sẽ không thưởng thức một nam tử xuất chúng như vậy
Khẽ đưa tay dán lên lông mày hắn, miêu tả đi xuống, nàng mỉm cười nói khẽ: "Lông mày của hoàng thượng nhìn thật đẹp."
Tiếp đó, ngón tay nhỏ kia xẹt qua mắt, qua sống mũi, đến bên môi, sau đó đột nhiên ngừng lại, lưu luyến vuốt ve.
Minh Uyên ôm nàng đến tẩm cung, nhưng không thả lên giường, mà là nheo mắt đặt nàng ở trước bàn, trên bàn là một cái gương đồng, ắt hẳn thường dùng cho việc rửa mặt.
Đầu ngón tay của nàng vẫn vuốt ve bờ môi hắn, Minh Uyên bật cười, há miệng cắn lấy, sức lực rất nhẹ, tuy không làm đau nàng, nhưng sự ấm áp đó lại có một cảm giác mập mờ khó hiểu, khiến tim Lục Khê không tự chủ đập nhanh hơn mấy nhịp.
Minh Uyên vẫn im lặng, xoay người nàng lại đối mặt với gương đồng, sau đó mở chiếc hộp bạch ngọc, lấy ra một khối đá.
Lục Khê kinh ngạc, "Đây là. . . . . ."
"Là do Tây Vực tiến cống, nghe nói có thể vẽ nên lông mày đẹp nhất trên đời." Minh Uyên mỉm cười nhìn nàng qua tấm gương: "Trẫm đã sai người mài nó thành khối, định chờ nàng đến sẽ đưa cho nàng."
Lục Khê cười khẽ: "Hoàng thượng đang cười nhạo lông mày nô tỳ quá nhạt à."
Minh Uyên không giải thích, chỉ khẽ thầm thì bên tai nàng: "Nhắm mắt lại."
Sau đó bất ngờ vẽ dọc theo lông mày của nàng, xúc cảm nhẹ nhàng pha chút lạnh lẽo rơi vào mi mắt, khiến nàng hơi giật mình.
Hắn cách nàng gần như vậy, có thể nghe được cả tiếng thở nhẹ của hắn.
Cảm xúc lạnh trên lông mày cùng hơi thở ấm áp ở mặt tạo thành sự đối lập rõ ràng, Lục Khê cảm thấy toàn thân trở nên cứng ngắc.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, cuối cùng Minh Uyên mỉm cười nói: "Được rồi, mở mắt ra đi."
Lông mi Lục Khê hơi run lên, rồi chậm rãi mở mắt ra.
Người trong gương giống như được vẽ ra, gò má ửng hồng, lông mày cong cong hình trăng khuyết, cánh môi trơn bóng như hoa đào tháng ba.
Minh Uyên đứng ở sau lưng nàng, đôi tay xuyên qua eo ôm chặt lấy nàng, rồi từ từ đưa lên mơn trớn đôi bồng đào trước ngực, cả người Lục Khê chợt run lên, cúi đầu kêu khẽ: "Hoàng thượng. . . . . ."
Đôi mắt người trong gương đầy ngượng ngùng, nhưng cũng không cự tuyệt, Minh Uyên cúi đầu nở nụ cười, không chút để ý đáp lời: "Hả?"
Vừa nói, tay còn vừa hoạt động, từ từ vuốt ve phần mềm mại, cách một lớp vải mơn trớn hai nụ hoa, vừa bóp vừa khẽ xoa.
Hô hấp của Lục Khê dần dần dồn dập, chỉ có thể mềm yếu tựa vào ngực hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm, đôi mắt dần trở nên mê man đầy kiều mị.
Dần dần, đôi tay kia cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, chậm rãi leo lên cổ nàng, sau đó cởi dần lớp vải ngăn cách, nhưng không lột ra hoàn toàn, mà thả nó ra ngang lưng hiển lộ nửa người trên hoàn mỹ.
Trong gương phản chiếu hình ảnh đầy xấu hổ, Lục Khê nhìn thấy bản thân đang ngồi phịch trong ngực hắn, còn hắn ở sau lưng ôm lấy phần đẫy đà của mình, đầu ngón tay ác ý đùa bỡn, khiến hai đóa hoa nhỏ nở rộ, đỏ thẫm tựa như một viên ngọc thạch.
Ánh mắt của hắn đen thẳm thâm thúy, không hề che giấu sắc màu tình dục, xuyên qua gương khóa chặt lấy người nàng, khiến tim Lục Khê đột nhiên co rút.
Một tay đang chơi đùa nhũ hoa, một tay khác xuyên qua làn váy tìm đến nơi giữa hai chân nàng, quen thuộc chạm đến đóa hoa, cách một lớp vải đè lên u cốc, khiến nàng phải phát ra tiếng kêu kiềm nén, âm thanh uyển chuyển kiều mỵ, mê người vô hạn.
Minh Uyên vừa mút nhẹ vừa khẽ cắn tai nàng, một tay xoa phần đẫy đà, một tay từ từ chạm đến tiết khố ẩm ướt, vượt qua chướng ngại chạm đến u cốc thần bí kia.
Tay của hắn như mang theo ngàn đốm lửa, vừa chạm khẽ vừa vỗ về, thấy người trong ngực run rẩy, hắn mỉm cười tăng nhanh tốc độ ma sát lên hoa hạch, mang đến cho nàng vô hạn sảng khoái.
Cảm giác kia đối với Lục Khê mà nói là quá cuồng dã, sảng khoái xen lẫn khó chịu xâm nhập toàn thân.
Nàng khép hờ mi mắt, qua chiếc gương thấy bản thân đang hở hang, yếu ớt tựa vào người Minh Uyên, mặc hắn đùa bỡn phần đẫy đà cùng vườn hoa xấu hổ, âm thanh dâm mị truyền tới từ giữa hai chân cùng cảm giác tê dại vô lực khiến nàng không kìm nổi tiếng rên rỉ.
Tốc độ của bàn tay kia càng lúc càng nhanh, xoa lấy phần hoa hạch cùng đẫy đà, cuối cùng khẽ đâm vào hoa huyệt ướt át, Lục Khê không chịu nổi đạt đến cực hạn trong tay hắn, hoa lộ trào ra, theo chân nàng chảy xuống, cũng nhiễm ướt tay hắn.
Thân thể của nàng không ngừng run rẩy, cảm giác xấu hổ cũng lan rộng, tần số co rút đó trực tiếp truyền tới ngón tay Minh Uyên, cũng khiến bụng dưới hắn trở nên căng thẳng, không thể kìm chế được nữa.
Lục Khê có thể nhận thấy được phần nóng ấm cứng rắn kia qua lớp vải sau lưng.
Nhưng cả người nàng vô lực, chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng hắn, cảm thấy hoa lộ đang dần chảy ra mặt thảm.
Minh Uyên đưa tay ôm nàng lên trên bàn, đẩy hộp ngọc cùng chiếc gương qua một bên. Áo của nàng vẫn chưa cởi ra, hờ hững giắt ở bên hông, nửa người trên lộ trong không khí, chiếu thẳng vào mắt hắn.
Cảm giác xấu hổ dần đánh tới, Lục Khê không nhịn được muốn khép chân lại, nhưng bị Minh Uyên ngăn trở.
"Đừng che, trẫm muốn ghi nhớ dáng vẻ động tình của nàng lúc này." Minh Uyên trầm thấp nói bên tai nàng.
Sau một khắc, nàng có thể cảm giác được ngực mình đột nhiên bị người ta ngậm lấy, cảm xúc ấm áp mềm mại khiến nàng phải thở dốc, tiếp đó đầu lưỡi linh hoạt kia đi dọc theo nụ hoa, thỉnh thoảng khẽ cắn, mang đến sảng khoái vô hạn.
Nàng không nhịn được ưỡn ngực, đưa tay ôm lấy cổ của hắn, để cho hắn càng thêm gần sát ngực mình, hầu hạ mình tốt hơn.
Minh Uyên không buông tha cho bên nào, đưa tay còn lại vừa nắm vừa xoa vừa xoay tròn đỉnh hoa.
Nụ hôn theo thân thể tuyết trắng đi dần xuống bụng, hắn ngẩng đầu cười khẽ, nhìn dáng vẻ động tình của nữ nhân trên bàn, cứ như vậy đè ép chân nàng, rồi vùi đầu ngậm lấy hoa tâm.
Lục Khê bỗng chốc mở mắt ra, nhìn thấy bản thân mình đang nằm trong tư thế xấu hổ, còn người nam tử cao cao tại thượng kia thì cung phụng mình như nữ vương, cánh môi ngậm lấy địa phương yếu ớt nhất của nàng, linh hoạt đánh lưỡi. Hoa huyệt vừa trải qua cao triều càng thêm bị kích thích.
Là thân thể sảng khoái hay đáy lòng sảng khoái nàng chẳng thể phân biệt được, kỹ xảo cao siêu của hắn mang đến cho nàng quá nhiều rung động, đầu lưỡi còn thâm nhập vào hoa huyệt, cảm thụ sự khít khao của nó.
Vừa đến cực hạn, Lục Khê chỉ cảm thấy trước mắt làm như có vô số đóa hoa nở rộ.
Nhưng không đợi nàng thở dốc, Minh Uyên liền cởi áo, ôm chân nàng quặp lấy hông hắn, sau đó không chút do dự động thân mà vào.
Cảm giác căng trướng bất ngờ đó khiến nàng đạt đến cao triều trong nháy mắt, hoa huyệt không ngừng co rút run rẩy, mang đến cho Minh Uyên cảm giác tiêu hồn khó nói.
Hắn hung hăng yêu nàng, không ngừng qua lại đâm tới, nhìn thân thể Lục Khê run rẩy ngày càng mạnh hơn theo động tác của mình, bộ ngực mềm mại đẫy đà cũng không ngừng rung động, tạo thành những vòng cung mê người.
Đôi tay khẽ dùng sức nắm phần đẫy đà, vừa xoa nắn, vừa tiếp tục động thân cùng kết hợp cùng nàng, hoa lộ trong suốt chạy dọc theo góc bàn, ám chỉ một cuộc kịch chiến.
Âm thanh của Lục Khê cũng trở nên khàn khàn, mềm yếu cầu xin: "Không cần. . . . . . Hoàng thượng, nô tì không cần. . . . . ."
Nhưng Minh Uyên chỉ cúi đầu cười: "Ái phi muốn báo ơn, trẫm đang chiều ý nàng mà."
Hắn rút người ra, ở lúc Lục Khê thở phào nhẹ nhõm liền xoay người nàng lại, từ phía sau hung hăng tiến vào lần nữa.
Tư thế như vậy cho phép hắn vào sâu hơn, Lục Khê thét lên, cảm thấy sảng khoái cực hạn xông thẳng lên đỉnh đầu. Nàng gục xuống bàn, phần đỉnh nhụy hoa nhạy cảm chạm vào mặt bàn lành lạnh, theo động tác của hắn mà cảm xúc kích thích vô vàn.
Hạ thân cảm nhận được sự sảng khoái do động tác chạy nước rút của hắn mang tới, đây quả thực là một cuộn ái ân mãnh liệt.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc trầm thấp của hai người cùng vài tiếng rên rỉ khó nén, Minh Uyên cảm thấy có chút mất hồn, hắn vốn không phải là một kẻ trầm mê nữ sắc đến bất chấp, nhưng gặp được Lục Khê , chỉ cảm thấy muốn nàng thế nào cũng không đủ.
Hoa huyệt Lục Khê co rút càng lúc càng nhanh khiến Minh Uyên gần như mất khống chế, hắn gia tăng tốc độ đi tới, rốt cuộc giải phóng trong cơ thể nàng.
Cả người Lục Khê phủ đầy màu hồng phấn, xinh đẹp không gì sánh được.
Minh Uyên ôm lấy nàng, thương yêu hôn lên vành tai, khuôn mặt vừa mơ hồ vừa mị hoặc của nàng lúc này làm lòng hắn chợt căng thẳng, phần cứng rắn vừa phát tiết giữa hai chân lại có động tĩnh.
Hắn thở dài, ôm lấy nàng đi đến Ôn tuyền.
Lục Khê yếu ớt dựa vào ngực hắn, khẽ hỏi: "Hoàng thượng định đi đâu vậy?"
Đến cả âm thanh cũng trở nên kiều mị.
Minh Uyên nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn lên gò má nàng: "Đi ngâm suối nước nóng, giảm mệt mỏi."
Lục Khê nhìn ánh mắt của hắn liền biết hôm nay mình khẳng định sẽ phải chịu dày vò, nhưng không phải đây cũng là một loại hưởng thụ sao? Mặc dù có chút mệt nhọc, nhưng nể tình hắn tốt bụng cho mình và phụ thân gặp mặt vậy. . . . . .
Khóe môi lộ ra một nụ cười khuynh thành, Lục Khê cứ như vậy lười biếng chui đầu vào trong ngực hắn, ngậm lấy đỉnh hoa cứng rắn, học cách vừa cắn vừa ngậm mút của hắn trước đó.
Nhận thấy bước chân hắn hơi chậm lại, thân thể cũng trở nên cứng đờ, Lục Khê ngẩng đầu lên vô tội nháy mắt mấy cái: "Nô tì chỉ muốn thử một chút xem hoàng thượng có cảm giác như nô tỳ không mà thôi."
Minh Uyên ôm nàng đi tới bên suối nước nóng, tiến dần vào ao, nặng nề hôn môi của nàng: "Dám cả gan trêu đùa trẫm, trẫm phải phạt nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.