Chương 34: Công tâm 【 ba 】
Kỳ thật ta là Tiểu Thanh Tân
20/09/2015
Một buổi sáng tinh mơ, Vân Nhất từ bên ngoài chạy vào, nói với Lục Khê lúc này còn đang trang điểm: "Chủ tử, nghe nói hoàng thượng ban tháp Lưu Ly bảo thạch do Tây Vực tiến cống cho An Uyển nghi, bây giờ bọn cung nữ thái giám đều xúm lại ở Tề hoa điện, nghe cung nữ cận thân của An Uyển nghi diễn tả lại dáng vẻ của Tháp Lưu Ly bảo thạch đấy."
Bàn tay đang gỡ trâm cài của Lục Khê hơi dừng lại, nghi ngờ hỏi: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại chú ý tới An Uyển nghi?"
"Nô tỳ nghe tiểu thái giám bên cạnh Cao công công nói, đêm qua lúc hoàng thượng đến chỗ An Uyển nghi thì nàng ta dâng khối khăn lụa mình thêu lên cho hoàng thượng, còn nói vài lời gì đó nữa, chẳng biết sao hoàng thượng rất vui vẻ, sáng nay liền kêu Cao công công mang Tháp lưu ly bảo thạch đến tặng cho nàng ta. Nô tỳ đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp tiểu thái giám bên cạnh Cao công công đang về phục mệnh, vì lúc trươc có chút giao tình, nên hắn mới kể cho em nghe."
Lục Khê chợt hiểu rõ, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt: "Nàng ta đích thân thêu?"
"Đúng vậy, cũng bởi vì đích thân nàng ta thêu, cho nên mới cảm động được hoàng thượng, dùng một mảnh chân tình đổi lấy tháp Lưu Ly bảo thạch quý giá đấy."
Lúc Lục Khê chưa vào cung đã từng nghe nói Tây Vực là nơi bắt nguồn của Lưu Ly bảo thạch, còn nghe nói những người thợ giỏi có thể mài nó thành những hình dáng khác nhau, lúc mang thành phẩm đặt ở dưới ánh mặt trời sẽ phát ra tia sáng rất rực rỡ, có thể so sánh với cả mặt trời.
Nhưng loại bảo thạch này rất ít, nên cực kỳ quý giá, hơn nữa chỉ Tây Vực mới có, khi nào tiến cống cho triều đình thì trong cung mới có thể nhìn thấy loại vật này.
Nàng mỉm cười lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, cầm cây trâm ngọc trai hoa mai vừa làm xong mấy ngày trước cài lên đầu, xuyên qua gương đồng hỏi Vân Nhất: "Nhìn được không?"
"Chủ tử vốn đã đẹp nên mang cái gì cũng đẹp, nhưng cây trâm hoa mai ngọc trai này quá đơn giản rồi, chủ tử vốn đã ăn mặc đơn thuần, nô tỳ cho là nên đeo thêm vật trang sức diễm lệ thì mới không bị mờ nhạt."
Lục Khê lắc đầu: "Cây trâm cài bằng vàng này tất nhiên đẹp, nhưng không phải do tự mình làm, dù mang đi ra ngoài, người khác cũng sẽ nói là ta dựa vào y trang, mới lấy được cây trâm vàng. Còn chiếc trâm ngọc trai hoa mai này tuy đơn giản, nhưng là do ta đích thân làm, trừ dung nhan ra, thì tài nghệ cũng là một điều hết sức quan trọng."
Vân Nhất giật mình ngẩn ra, có chút không hiểu, lại vẫn cúi mâu nhu thuận đáp: "Chủ tử nói rất đúng."
Trang điểm xong, nàng dẫn theo Vân Nhất đến thỉnh an hoàng hậu, bây giờ nàng luôn mang theo Vân Nhất, dù vết thương trên mặt Ảnh Nguyệt đã tốt hơn, nhưng vẫn ở lại Nhạc Thanh điện như lúc đang dưỡng thương.
Lục Khê nói: "Thương thế trên mặt ngươi đã đỡ hơn rồi, nhưng đi ra ngoài khó tránh khỏi bị nhiễm gió, vẫn nên ở trong điện nghỉ dưỡng thêm cho tốt."
Ảnh Nguyệt im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt tối lại.
Nàng ta biết biết giữa nàng ta và Lục Khê bởi vì một Quý Thanh An nên mới nảy sinh hiềm khích, Lục Khê trách nàng ta có lòng với người ngoài, nhưng nàng ta lại cảm thấy Lục Khê thật sự có lỗi với Quý Thanh An.
Hai người vốn lưỡng tình tương duyệt chỉ vì một bên chợt thay lòng, mà bên kia phải chịu đựng vô vàn khổ sở, Ảnh Nguyệt thương tiếc Quý Thanh An bao nhiêu thì càng thêm oán hận Lục Khê bấy nhiêu.
Chủ tử căn bản không xứng với Quý đại nhân.
Đức Dương điện.
An Uyển nghi bị lạnh nhạt một thời gian dài, hôm nay bởi vì được hoàng thượng ban cho tháp Lưu Ly bảo thạch mà cả người tràn ngập tự tin, ánh mắt nhìn chúng phi tần cũng cao ngạo hơn rất nhiều, nàng ta cảm thấy lúc này bản thân mình quả thật là “phong quan vô hạn”.
Nhờ phúc của Lục Khê, mảnh khăn lụa vô ý rơi lại kia lại đổi được bảo vật tốt nhất từ hoàng thượng.
Trên thực tế nàng ta cũng từng do dự không biết hoàng thượng có biết chiếc khăn này là do Lục Khê làm hay không, nên sáng nay lúc phục vụ hoàng thượng mặc quần áo thì liền cố ý đánh rơi chiếc khăn này, lúc cúi người nhặt thì vừa hay bị hoàng thượng bắt gặp.
"Đây là cái gì?" Ánh mắt hắn mang theo vẻ thú vị nhìn chăm chú vào chiếc khăn nàng ta đang bận rộn nhặt lên, quan sát một lúc, hoàng thượng chợt nở nụ cười vui vẻ: "Thấp Tang hữu, kỳ Diệp hữu."
Chiếc khăn lụa nho nhỏ trắng noãn đáng yêu, dùng chỉ màu xanh nhạt thêu hai hàng chữ đơn giản.
Hai câu này được trích trong một bài《 Kinh Thi 》, nói về tâm tình của một nữ nhân đang chờ đợi người yêu, người đời đều nói nếu nữ tử này đang chờ người trong lòng, thì tình cảm trong tim của nàng ta không lời nào miêu tả được.
Minh Uyên đã từng vô số lần nhìn thấy mẫu phi ngồi cô đơn bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn cảnh vật nơi xa, lúc đó hắn luôn chạy đến bên cạnh mẫu phi, buồn buồn hỏi vì sao mẫu phi không để ý tới hắn. Nhưng lúc nữ nhân xinh đẹp đó xoay đầu lại, trên mặt vĩnh viễn lộ ra vẻ ưu sầu mờ nhạt, hai mắt trong suốt như bị phủ một tầng sương, khiến hắn chẳng thể nhìn rõ thần thái của bà.
Bà vuốt đầu hắn, thì thào nói: "Có phải ở trong nhà đế vương, sẽ luôn phải sống trong sự chờ đợi cùng tưởng niệm dài dằng dẵng thế này?"
Lúc đó hắn không biết khúc mắc trong lòng mẫu phi, chỉ biết là mẫu phi hắn bởi vì ưu tư lâu ngày, nên sớm buông tay nhân thế. Bây giờ hắn đã hiểu khúc mắc trong lòng bà, nhưng lại chẳng thể an ủi được nữa.
Ánh mắt của Minh Uyên lặng yên dừng lại trên người nữ nhân trước mặt, trong thoáng chốc giống như xuyên thấu qua nàng ta nhìn thấy mẫu phi của mình, cũng là ôm tâm tình nhớ nhung như vậy, ngày qua ngày chờ đế vương khó có khi đến được một lần.
Cuối cùng trong lòng sinh ra một chút thương tiếc, dù hắn không có chút yêu thích nào với nữ nhân trước mắt, lại vẫn muốn bù đắp cho sự tưởng niệm của nàng ta.
Tháp Lưu Ly bảo thạch, dùng cái này đổi lấy lúm đồng tiền như hoa của nàng ta khiến Minh Uyên có chút buồn cười.
Không cho được tình yêu, thì cho một chút vui vẻ thế này cũng được.
Quả nhiên là được sủng ái, người bình thường luôn luôn tới thật sớm để thỉnh an, hôm nay lại gần như là người đến cuối cùng.
Hoàng hậu mỉm cười ban ngồi cho chúng tần phi: "Sáng nay bổn cung nghe cung nữ bên cạnh nói, gần như mọi cung nhân trong hậu cung đều chạy tới Lâm Hoa điện của An Uyển nghi xếp hàng muốn xem thử hình dáng của tháp Lưu Ly bảo thạch, thấy vậy, đến Bổn cung cũng phải hâm mộ An Uyển nghi đấy."
Ninh phi cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, nô tì nhớ mấy năm trước lúc Tây Vực tiến cống, hoàng thượng đã từng ban cho nương nương một chiếc tháp Lưu Ly bảo thạch, đây chính là bảo vật nhất đẳng đấy. Nô tì vẫn luôn nhớ đêm hôm đó, lúc nương nương sai người thắp sáng nó thì cảnh tượng ấy rực rỡ đến mức nào."
Hoàng hậu hiển nhiên cũng rất hài lòng, vừa sai cung nữ đến khố phòng lấy lá trà năm nay Giang Chiết tiến cống ra, vừa cười nói: "Hàng năm Tây Vực đều tiến cống lên, Bổn cung hi vọng sang năm sẽ thấy được món đồ trân quý hơn Lưu Ly bảo thạch, cũng hi vọng mọi người phục vụ tốt hoàng thượng, tận tâm tận lực với hoàng gia. Có thể sang năm cũng sẽ có người được như An Uyển nghi, lấy được trân phẩm ngự tứ."
Tiêu Chiêu viện hiển nhiên cũng chú ý tới việc này, nhìn hoàng hậu cười híp mắt nói: "Nô tì cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Uyển Nghi muội muội, lấy được bảo bối như vậy quả thực là vinh dự lớn lao, chỉ là nô tì không ngờ Uyển Nghi muội muội còn am hiểu cả tú họa, có thể thêu được một chiếc khăn tay đặc biệt như vậy tặng cho hoàng thượng đấy."
Tin tức của chúng phi tần ở hậu cung luôn đặc biệt linh thông, loại chuyện như thế này sớm đã lưu truyền khắp nơi, những người ngồi ở đây có ai mà không biết.
An Uyển nghi và Tiêu chiêu viện vốn đã bất hòa, nghe vậy liền lạnh nhạt nhìn lại nàng ta: "Chiêu viện tỷ tỷ vốn chẳng hay nói chuyện với muội muội, không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi, nếu tỷ tỷ cũng muốn học tú họa, muội muội rất vui lòng chia xẻ với tỷ tỷ."
Vừa nói chuyện, nàng ta vừa đưa mắt liếc qua Lục Khê đang ở phía sau, đôi mắt người phía sau đong đầy lạnh nhạt, hầu như chẳng có biểu tình gì.
Hừ, cũng chỉ là một Lương đệ nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ dám tranh công với mình? Dù nàng ta có nói khăn tay kia là của nàng ta, thì có mấy ai tin được chứ? Nghe vậy người nào chẳng cho rằng nàng ta đang ghen tỵ với mình.
Chỉ cần không phải là kẻ vô cùng ngu xuẩn, thì ắt hẳn Lục Khê sẽ không nói ra chuyện này để chuốc lấy phiền phức.
Đã lâu rồi mới có thể đấu khẩu lại Tiêu chiêu viện, An Uyển nghi sảng khoái đi ra khỏi đại điện, cảm thấy đến cả những cảnh sắc vốn đã quen thuộc trong hoàng cung này cũng đột nhiên trở nên mới mẻ mỹ lệ.
Liễn xa của nàng ta đi chưa xa, thì phía sau cũng có một chiếc khác chậm rãi đi theo, nàng ta quay đầu lại nhìn, nheo mắt, phát hiện ra là Lục Khê .
"Đi chậm lại cho ta." Nàng ta ra lệnh cho tiểu thái giám, vì vậy tốc độ xe chậm lại.
Phi tần phẩm cấp thấp không được vượt trước phi tần phẩm cấp cao hơn, Lục Khê thấy thế, cũng chỉ đành bảo người hầu giảm tốc độ, dùng vận tốc rùa bò đi theo sau An Uyển nghi.
Chỉ một đoạn lộ trình ngắn ngủn lại mất gần nửa nén hương, An Uyển nghi thoải mái liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lục Khê, cảm thấy tâm tình mình cực kỳ tốt.
Quả thật là phải cảm tạ nàng ta làm giá y giúp mình, nếu không sao mình có thể lấy được vinh sủng như hôm nay.
Lục Khê vẫn tâm bình khí hòa ngồi trên liễn xa, cúi mắt nhìn móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình.
"Vân Nhất, em nói thử xem, móng tay này cứ để trắng như thế này thì đẹp hay sơn hoa văn lên đẹp hơn??"
Vân Nhất đáp: "Nô tỳ cho là nên thoa sơn đỏ thẩm lên, sắc thái diễm lệ tương đối được người ta yêu thích."
Lục Khê khẽ cười: "Nha đầu ngốc, sao không nghĩ đến trong cung này có nhiều nương nương cũng sơn móng tay đỏ thẫm như vậy, hoàng thượng nhìn hoài cũng sẽ cảm thấy chói mắt. . . . . ."
Hơn nữa, sắc thái càng diễm lệ, thì lại càng chói mắt.
Vân Nhất cẩn thận liếc nhìn liễn xa của An Uyển nghi trước mặt, hơi bực mình oán trách: "Chủ tử, An Uyển nghi làm như vậy, rõ ràng là muốn khiến cho chủ tử khó chịu, đường này vốn bằng phẳng, lại cứ thích đi chậm như sên bò."
Lục Khê bật cười: "Nàng ta thích đi nhanh hay đi chậm, thì cứ mặc kệ nàng ta? Chúng ta vừa đi vừa ngắm phong cảnh không phải rất thú vị sao?"
Đối phương một lòng nhìn mình, mà mình lại nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ven đường, để cho sự kiêu ngạo của nàng ta như viên đá nhỏ chìm xuống đáy biển, không đáp trả—— mới là biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch.
Một lúc lâu sau, thấy đã thị uy đủ rồi, đoạn đường này cũng đã sắp bị An Uyển nghi mài nhẵn.
Liếc nhìn Lục Khê vẫn im lặng phía sau, sự khinh bỉ nơi đáy mắt nàng ta càng thêm rõ ràng. Chẳng những không có đầu óc, còn không có can đảm, từ trước đến giờ chỉ biết chịu áp bức, chẳng biết phản kháng.
Hậu cung cần loại nữ nhân này, mới có thể nâng được địa vị của nàng ta lên.
Nghĩ đến sự ân sủng hôm nay của hoàng thượng, trong lòng nàng ta càng thêm hả hê.
Khó khăn lắm mới thấy liễn xa của An Uyển nghi biến mất khỏi tầm mắt, Lục Khê buồn cười phân phó Vân Nhất: "Theo ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút."
Vân Nhất cứ nghĩ trong lòng chủ tử nhà mình đang tức giận, muốn giải giải sầu: "Vâng"
Nhìn dáng vẻ khéo léo của Vân Nhất, Lục Khê cười cười: "Em đến Nhạc Thanh điện của ta bao lâu rồi?"
"Bẩm chủ tử, ước chừng một tháng."
"Có nghĩ đến việc ở lại phục vụ ta không?"
Vân Nhất giật mình ngẩng đầu lên, có chút luống cuống, lại có chút không hiểu: "Chủ tử, mặc dù nô tỳ do Cao công công phái tới, nhưng nô tỳ đã sớm xem mình là người của Nhạc Thanh điện, chủ tử ở đâu, nô tỳ sẽ ở đó, tuyệt đối sẽ không rời khỏi."
Lục Khê gật đầu: "Ta biết tâm ý của em, nếu không phải trung thành với ta, em đã nói chuyện ngày đó ta gặp Thượng Thư đại nhân cho Cao công công rồi. Em cứ an tâm đi, đừng khẩn trương."
Vân Nhất nhìn nàng, hiển nhiên vẫn hết sức lo lắng.
Lục Khê chỉ đành phải cười cười trấn an: "Được rồi, nhìn dáng vẻ của em kìa, giống như ta muốn ăn thịt em vậy. Ta chỉ muốn nói cho em biết, Ảnh Nguyệt chỉ sợ sẽ không ở lại Nhạc Thanh điện lâu nữa đâu, sau này cũng chỉ còn em ở cùng với ta, em có bằng lòng toàn tâm toàn ý đi theo ta, làm cung nữ cận thân của ta không?"
Vân Nhất không hỏi về Ảnh Nguyệt nửa chữ, chỉ vững vàng lên tiếng: "Nô tỳ nguyện ý."
Lục Khê rất hài lòng.
Bàn tay đang gỡ trâm cài của Lục Khê hơi dừng lại, nghi ngờ hỏi: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại chú ý tới An Uyển nghi?"
"Nô tỳ nghe tiểu thái giám bên cạnh Cao công công nói, đêm qua lúc hoàng thượng đến chỗ An Uyển nghi thì nàng ta dâng khối khăn lụa mình thêu lên cho hoàng thượng, còn nói vài lời gì đó nữa, chẳng biết sao hoàng thượng rất vui vẻ, sáng nay liền kêu Cao công công mang Tháp lưu ly bảo thạch đến tặng cho nàng ta. Nô tỳ đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp tiểu thái giám bên cạnh Cao công công đang về phục mệnh, vì lúc trươc có chút giao tình, nên hắn mới kể cho em nghe."
Lục Khê chợt hiểu rõ, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt: "Nàng ta đích thân thêu?"
"Đúng vậy, cũng bởi vì đích thân nàng ta thêu, cho nên mới cảm động được hoàng thượng, dùng một mảnh chân tình đổi lấy tháp Lưu Ly bảo thạch quý giá đấy."
Lúc Lục Khê chưa vào cung đã từng nghe nói Tây Vực là nơi bắt nguồn của Lưu Ly bảo thạch, còn nghe nói những người thợ giỏi có thể mài nó thành những hình dáng khác nhau, lúc mang thành phẩm đặt ở dưới ánh mặt trời sẽ phát ra tia sáng rất rực rỡ, có thể so sánh với cả mặt trời.
Nhưng loại bảo thạch này rất ít, nên cực kỳ quý giá, hơn nữa chỉ Tây Vực mới có, khi nào tiến cống cho triều đình thì trong cung mới có thể nhìn thấy loại vật này.
Nàng mỉm cười lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, cầm cây trâm ngọc trai hoa mai vừa làm xong mấy ngày trước cài lên đầu, xuyên qua gương đồng hỏi Vân Nhất: "Nhìn được không?"
"Chủ tử vốn đã đẹp nên mang cái gì cũng đẹp, nhưng cây trâm hoa mai ngọc trai này quá đơn giản rồi, chủ tử vốn đã ăn mặc đơn thuần, nô tỳ cho là nên đeo thêm vật trang sức diễm lệ thì mới không bị mờ nhạt."
Lục Khê lắc đầu: "Cây trâm cài bằng vàng này tất nhiên đẹp, nhưng không phải do tự mình làm, dù mang đi ra ngoài, người khác cũng sẽ nói là ta dựa vào y trang, mới lấy được cây trâm vàng. Còn chiếc trâm ngọc trai hoa mai này tuy đơn giản, nhưng là do ta đích thân làm, trừ dung nhan ra, thì tài nghệ cũng là một điều hết sức quan trọng."
Vân Nhất giật mình ngẩn ra, có chút không hiểu, lại vẫn cúi mâu nhu thuận đáp: "Chủ tử nói rất đúng."
Trang điểm xong, nàng dẫn theo Vân Nhất đến thỉnh an hoàng hậu, bây giờ nàng luôn mang theo Vân Nhất, dù vết thương trên mặt Ảnh Nguyệt đã tốt hơn, nhưng vẫn ở lại Nhạc Thanh điện như lúc đang dưỡng thương.
Lục Khê nói: "Thương thế trên mặt ngươi đã đỡ hơn rồi, nhưng đi ra ngoài khó tránh khỏi bị nhiễm gió, vẫn nên ở trong điện nghỉ dưỡng thêm cho tốt."
Ảnh Nguyệt im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt tối lại.
Nàng ta biết biết giữa nàng ta và Lục Khê bởi vì một Quý Thanh An nên mới nảy sinh hiềm khích, Lục Khê trách nàng ta có lòng với người ngoài, nhưng nàng ta lại cảm thấy Lục Khê thật sự có lỗi với Quý Thanh An.
Hai người vốn lưỡng tình tương duyệt chỉ vì một bên chợt thay lòng, mà bên kia phải chịu đựng vô vàn khổ sở, Ảnh Nguyệt thương tiếc Quý Thanh An bao nhiêu thì càng thêm oán hận Lục Khê bấy nhiêu.
Chủ tử căn bản không xứng với Quý đại nhân.
Đức Dương điện.
An Uyển nghi bị lạnh nhạt một thời gian dài, hôm nay bởi vì được hoàng thượng ban cho tháp Lưu Ly bảo thạch mà cả người tràn ngập tự tin, ánh mắt nhìn chúng phi tần cũng cao ngạo hơn rất nhiều, nàng ta cảm thấy lúc này bản thân mình quả thật là “phong quan vô hạn”.
Nhờ phúc của Lục Khê, mảnh khăn lụa vô ý rơi lại kia lại đổi được bảo vật tốt nhất từ hoàng thượng.
Trên thực tế nàng ta cũng từng do dự không biết hoàng thượng có biết chiếc khăn này là do Lục Khê làm hay không, nên sáng nay lúc phục vụ hoàng thượng mặc quần áo thì liền cố ý đánh rơi chiếc khăn này, lúc cúi người nhặt thì vừa hay bị hoàng thượng bắt gặp.
"Đây là cái gì?" Ánh mắt hắn mang theo vẻ thú vị nhìn chăm chú vào chiếc khăn nàng ta đang bận rộn nhặt lên, quan sát một lúc, hoàng thượng chợt nở nụ cười vui vẻ: "Thấp Tang hữu, kỳ Diệp hữu."
Chiếc khăn lụa nho nhỏ trắng noãn đáng yêu, dùng chỉ màu xanh nhạt thêu hai hàng chữ đơn giản.
Hai câu này được trích trong một bài《 Kinh Thi 》, nói về tâm tình của một nữ nhân đang chờ đợi người yêu, người đời đều nói nếu nữ tử này đang chờ người trong lòng, thì tình cảm trong tim của nàng ta không lời nào miêu tả được.
Minh Uyên đã từng vô số lần nhìn thấy mẫu phi ngồi cô đơn bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn cảnh vật nơi xa, lúc đó hắn luôn chạy đến bên cạnh mẫu phi, buồn buồn hỏi vì sao mẫu phi không để ý tới hắn. Nhưng lúc nữ nhân xinh đẹp đó xoay đầu lại, trên mặt vĩnh viễn lộ ra vẻ ưu sầu mờ nhạt, hai mắt trong suốt như bị phủ một tầng sương, khiến hắn chẳng thể nhìn rõ thần thái của bà.
Bà vuốt đầu hắn, thì thào nói: "Có phải ở trong nhà đế vương, sẽ luôn phải sống trong sự chờ đợi cùng tưởng niệm dài dằng dẵng thế này?"
Lúc đó hắn không biết khúc mắc trong lòng mẫu phi, chỉ biết là mẫu phi hắn bởi vì ưu tư lâu ngày, nên sớm buông tay nhân thế. Bây giờ hắn đã hiểu khúc mắc trong lòng bà, nhưng lại chẳng thể an ủi được nữa.
Ánh mắt của Minh Uyên lặng yên dừng lại trên người nữ nhân trước mặt, trong thoáng chốc giống như xuyên thấu qua nàng ta nhìn thấy mẫu phi của mình, cũng là ôm tâm tình nhớ nhung như vậy, ngày qua ngày chờ đế vương khó có khi đến được một lần.
Cuối cùng trong lòng sinh ra một chút thương tiếc, dù hắn không có chút yêu thích nào với nữ nhân trước mắt, lại vẫn muốn bù đắp cho sự tưởng niệm của nàng ta.
Tháp Lưu Ly bảo thạch, dùng cái này đổi lấy lúm đồng tiền như hoa của nàng ta khiến Minh Uyên có chút buồn cười.
Không cho được tình yêu, thì cho một chút vui vẻ thế này cũng được.
Quả nhiên là được sủng ái, người bình thường luôn luôn tới thật sớm để thỉnh an, hôm nay lại gần như là người đến cuối cùng.
Hoàng hậu mỉm cười ban ngồi cho chúng tần phi: "Sáng nay bổn cung nghe cung nữ bên cạnh nói, gần như mọi cung nhân trong hậu cung đều chạy tới Lâm Hoa điện của An Uyển nghi xếp hàng muốn xem thử hình dáng của tháp Lưu Ly bảo thạch, thấy vậy, đến Bổn cung cũng phải hâm mộ An Uyển nghi đấy."
Ninh phi cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, nô tì nhớ mấy năm trước lúc Tây Vực tiến cống, hoàng thượng đã từng ban cho nương nương một chiếc tháp Lưu Ly bảo thạch, đây chính là bảo vật nhất đẳng đấy. Nô tì vẫn luôn nhớ đêm hôm đó, lúc nương nương sai người thắp sáng nó thì cảnh tượng ấy rực rỡ đến mức nào."
Hoàng hậu hiển nhiên cũng rất hài lòng, vừa sai cung nữ đến khố phòng lấy lá trà năm nay Giang Chiết tiến cống ra, vừa cười nói: "Hàng năm Tây Vực đều tiến cống lên, Bổn cung hi vọng sang năm sẽ thấy được món đồ trân quý hơn Lưu Ly bảo thạch, cũng hi vọng mọi người phục vụ tốt hoàng thượng, tận tâm tận lực với hoàng gia. Có thể sang năm cũng sẽ có người được như An Uyển nghi, lấy được trân phẩm ngự tứ."
Tiêu Chiêu viện hiển nhiên cũng chú ý tới việc này, nhìn hoàng hậu cười híp mắt nói: "Nô tì cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Uyển Nghi muội muội, lấy được bảo bối như vậy quả thực là vinh dự lớn lao, chỉ là nô tì không ngờ Uyển Nghi muội muội còn am hiểu cả tú họa, có thể thêu được một chiếc khăn tay đặc biệt như vậy tặng cho hoàng thượng đấy."
Tin tức của chúng phi tần ở hậu cung luôn đặc biệt linh thông, loại chuyện như thế này sớm đã lưu truyền khắp nơi, những người ngồi ở đây có ai mà không biết.
An Uyển nghi và Tiêu chiêu viện vốn đã bất hòa, nghe vậy liền lạnh nhạt nhìn lại nàng ta: "Chiêu viện tỷ tỷ vốn chẳng hay nói chuyện với muội muội, không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi, nếu tỷ tỷ cũng muốn học tú họa, muội muội rất vui lòng chia xẻ với tỷ tỷ."
Vừa nói chuyện, nàng ta vừa đưa mắt liếc qua Lục Khê đang ở phía sau, đôi mắt người phía sau đong đầy lạnh nhạt, hầu như chẳng có biểu tình gì.
Hừ, cũng chỉ là một Lương đệ nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ dám tranh công với mình? Dù nàng ta có nói khăn tay kia là của nàng ta, thì có mấy ai tin được chứ? Nghe vậy người nào chẳng cho rằng nàng ta đang ghen tỵ với mình.
Chỉ cần không phải là kẻ vô cùng ngu xuẩn, thì ắt hẳn Lục Khê sẽ không nói ra chuyện này để chuốc lấy phiền phức.
Đã lâu rồi mới có thể đấu khẩu lại Tiêu chiêu viện, An Uyển nghi sảng khoái đi ra khỏi đại điện, cảm thấy đến cả những cảnh sắc vốn đã quen thuộc trong hoàng cung này cũng đột nhiên trở nên mới mẻ mỹ lệ.
Liễn xa của nàng ta đi chưa xa, thì phía sau cũng có một chiếc khác chậm rãi đi theo, nàng ta quay đầu lại nhìn, nheo mắt, phát hiện ra là Lục Khê .
"Đi chậm lại cho ta." Nàng ta ra lệnh cho tiểu thái giám, vì vậy tốc độ xe chậm lại.
Phi tần phẩm cấp thấp không được vượt trước phi tần phẩm cấp cao hơn, Lục Khê thấy thế, cũng chỉ đành bảo người hầu giảm tốc độ, dùng vận tốc rùa bò đi theo sau An Uyển nghi.
Chỉ một đoạn lộ trình ngắn ngủn lại mất gần nửa nén hương, An Uyển nghi thoải mái liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lục Khê, cảm thấy tâm tình mình cực kỳ tốt.
Quả thật là phải cảm tạ nàng ta làm giá y giúp mình, nếu không sao mình có thể lấy được vinh sủng như hôm nay.
Lục Khê vẫn tâm bình khí hòa ngồi trên liễn xa, cúi mắt nhìn móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình.
"Vân Nhất, em nói thử xem, móng tay này cứ để trắng như thế này thì đẹp hay sơn hoa văn lên đẹp hơn??"
Vân Nhất đáp: "Nô tỳ cho là nên thoa sơn đỏ thẩm lên, sắc thái diễm lệ tương đối được người ta yêu thích."
Lục Khê khẽ cười: "Nha đầu ngốc, sao không nghĩ đến trong cung này có nhiều nương nương cũng sơn móng tay đỏ thẫm như vậy, hoàng thượng nhìn hoài cũng sẽ cảm thấy chói mắt. . . . . ."
Hơn nữa, sắc thái càng diễm lệ, thì lại càng chói mắt.
Vân Nhất cẩn thận liếc nhìn liễn xa của An Uyển nghi trước mặt, hơi bực mình oán trách: "Chủ tử, An Uyển nghi làm như vậy, rõ ràng là muốn khiến cho chủ tử khó chịu, đường này vốn bằng phẳng, lại cứ thích đi chậm như sên bò."
Lục Khê bật cười: "Nàng ta thích đi nhanh hay đi chậm, thì cứ mặc kệ nàng ta? Chúng ta vừa đi vừa ngắm phong cảnh không phải rất thú vị sao?"
Đối phương một lòng nhìn mình, mà mình lại nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ven đường, để cho sự kiêu ngạo của nàng ta như viên đá nhỏ chìm xuống đáy biển, không đáp trả—— mới là biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch.
Một lúc lâu sau, thấy đã thị uy đủ rồi, đoạn đường này cũng đã sắp bị An Uyển nghi mài nhẵn.
Liếc nhìn Lục Khê vẫn im lặng phía sau, sự khinh bỉ nơi đáy mắt nàng ta càng thêm rõ ràng. Chẳng những không có đầu óc, còn không có can đảm, từ trước đến giờ chỉ biết chịu áp bức, chẳng biết phản kháng.
Hậu cung cần loại nữ nhân này, mới có thể nâng được địa vị của nàng ta lên.
Nghĩ đến sự ân sủng hôm nay của hoàng thượng, trong lòng nàng ta càng thêm hả hê.
Khó khăn lắm mới thấy liễn xa của An Uyển nghi biến mất khỏi tầm mắt, Lục Khê buồn cười phân phó Vân Nhất: "Theo ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút."
Vân Nhất cứ nghĩ trong lòng chủ tử nhà mình đang tức giận, muốn giải giải sầu: "Vâng"
Nhìn dáng vẻ khéo léo của Vân Nhất, Lục Khê cười cười: "Em đến Nhạc Thanh điện của ta bao lâu rồi?"
"Bẩm chủ tử, ước chừng một tháng."
"Có nghĩ đến việc ở lại phục vụ ta không?"
Vân Nhất giật mình ngẩng đầu lên, có chút luống cuống, lại có chút không hiểu: "Chủ tử, mặc dù nô tỳ do Cao công công phái tới, nhưng nô tỳ đã sớm xem mình là người của Nhạc Thanh điện, chủ tử ở đâu, nô tỳ sẽ ở đó, tuyệt đối sẽ không rời khỏi."
Lục Khê gật đầu: "Ta biết tâm ý của em, nếu không phải trung thành với ta, em đã nói chuyện ngày đó ta gặp Thượng Thư đại nhân cho Cao công công rồi. Em cứ an tâm đi, đừng khẩn trương."
Vân Nhất nhìn nàng, hiển nhiên vẫn hết sức lo lắng.
Lục Khê chỉ đành phải cười cười trấn an: "Được rồi, nhìn dáng vẻ của em kìa, giống như ta muốn ăn thịt em vậy. Ta chỉ muốn nói cho em biết, Ảnh Nguyệt chỉ sợ sẽ không ở lại Nhạc Thanh điện lâu nữa đâu, sau này cũng chỉ còn em ở cùng với ta, em có bằng lòng toàn tâm toàn ý đi theo ta, làm cung nữ cận thân của ta không?"
Vân Nhất không hỏi về Ảnh Nguyệt nửa chữ, chỉ vững vàng lên tiếng: "Nô tỳ nguyện ý."
Lục Khê rất hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.