Chương 74: Thịnh sủng 【 hai 】
Kỳ thật ta là Tiểu Thanh Tân
16/01/2016
Mùa hè đã qua đi, nhưng thời tiết vẫn còn nóng bức.
Cao Lộc đã quen với việc Minh Uyên luôn yên lặng đến Nhạc Thanh điện, không cho người khác thông truyền, giờ chẳng cần hoàng thượng mở miệng hay nháy mắt, đã hiểu ý ra hiệu cho thái giám truyền cửa.
Lúc đầu là do Lục Khê vừa sẩy thai, thân thể yếu ớt, thường không ngủ ngon, dù có ngủ cũng rất cạn, một âm thanh nhỏ cũng lay tỉnh nàng, vì vậy Minh Uyên liền ra lệnh cho thái giám không được thông truyền.
Sau này, thân thể của nàng dần dần tốt lên, tinh thần cũng khá hơn, nhưng Minh Uyên đã quen với việc này, mỗi lần đến đều rất tự nhiên bước vào, ngay cả Cao Lộc cũng có chút khốn hoặc.
Nhìn Tiểu Thuận quen tay đẩy cửa cho hắn, khóe môi Minh Uyên hiện lên chút ý cười, từ thời tiết nóng bức chói chang của ngày hè bước vào một không gian mát mẻ tĩnh lặng.
Không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh gì, giống như một nam tử vừa từ ngoài trở về nhà mình, thấy một người con gái bên trong đã đợi sẵn đang mỉm cười nhìn hắn: "Chàng về rồi."
Hắn nhìn người con gái đang ngồi bên cửa, tóc đen mượt mà bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim, trước mặt là một chậu sơn trà màu hồng nhạt. Tay nàng cầm kéo vàng, chuyên chú tỉa hoa, gò má lẫn trong ánh sáng vàng nhạt, vừa nhu hòa vừa có chút không chân thật, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng trong Vi an uyển.
Cắt tỉa bồn hoa sơn trà xong, Lục Khê để kéo xuống, nhẹ nhàng thở ra, cười híp mắt ngưng mắt chậu hoa trước mặt. Minh Uyên vẫn đứng tại chỗ, an tĩnh ngưng mắt nhìn người con gái không hề hay biết mình đã trở thành một bức họa động lòng người kia.
Bích Chân bưng thêm đá đi vào, vừa lúc nhìn thấy hai người đang thưởng thức phong cảnh của chính mình, cảnh tượng này làm nàng ta không nhịn được khẽ cười đi về phía Lục Khê, lúc lướt qua Minh Uyên thì cung kính cúi người thi lễ, sau đó đến cạnh Lục Khê, khom lưng nói nhỏ bên tai nàng.
Lục Khê ngẩn ra, sau đó quay đầu lại nhìn người đứng ở cửa, hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng thuần túy cùng chút ý cười, trong ánh mắt ấy, không hề chứa đựng sự uy nghiêm của đế vương.
Bởi vì thời tiết nóng bức, Minh Uyên thay long bào ra, chỉ khoác một chiếc áo xanh dương nhạt, tóc vãn thành búi, dùng một chiếc ngọc quan màu trắng cố định trên đỉnh đầu, chỉ còn vài sợi tóc rơi xuống vai, đơn giản đứng ở đó, mỉm cười mnhìn nàng.
Tim Lục Khê đập mạnh, chợt thấy giờ phút này hắn không giống đế vương, mà giống một quý công tử ôn nhuận như ngọc.
"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nàng đứng dậy hành lễ, cánh môi nở nụ cười.
Minh Uyên bình tĩnh đi tới, đưa tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn bên má nàng: "Sao không ngủ trưa, thức dậy sớm vậy?"
Lục Khê khẽ hừ một tiếng, u oán nói: "Hoàng thượng xem tần thiếp là heo thật rồi à? Bây giờ là lúc nào rồi còn ngủ trưa."
Minh Uyên bị lời giải thích của nàng chọc cười, dắt tay nàng đi đến bên cửa sổ: "Thân thể nàng còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lục Khê cúi đầu cười, khẽ tựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Tần thiếp không yếu ớt nhu hoàng thượng nghĩ đâu, mấy ngày nay bị mấy lão thái y thi nhau bồi bổ, sắp thành một con heo mập rồi này . . . . ."
Bích Chân nhìn cảnh tượng thân mật trước mắt, vui vẻ thối lui ra khỏi đại điện, đóng cửa lại, dành không gian riêng cho hai người bên trong.
Trong đại điện yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, âm thanh râm ran, giống như đang hợp xướng.
Nếu là bình thường, lúc Minh Uyên đang xử lý chính sự mà nghe được, chắc chắn cảm thấy phiền lòng, nhưng giờ phút này có lẽ là do tâm tình bất đồng, người con gái trước mắt như có một loại ma lực đặc biệt, có thể đem tất cả xao động, bất an biến thành mùi hoa nhàn nhạt bình thường, mọi thứ quanh người hắn đều trở nên yên ắng, tốt đẹp động lòng người.
Hắn cúi đầu nhìn người đang yên tâm dựa trên vai mình, ngũ quan trong suốt trắng nõn, lông mi cong dài, vầng tráng sáng bóng, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là. . . . . . phiến môi anh đào đỏ nhạt.
Như bị mê hoặc, hắn quen thuộc nâng cằm nàng lên, đặt môi mình lên đó, thời gian này bận tâm đến thân thể của nàng, hắn không dám có những hành động thân mật, vì vậy nụ hôn mê loạn này khiến Lục Khê lập tức mở to mắt, thậm chí còn thất thần nhìn hắn.
Đôi môi chạm nhau, ánh mắt giao hội, cái nhìn của nàng khiến Minh Uyên vui vẻ, hắn khẽ rời đi, nói nhỏ: "Nhắm mắt lại."
Lục Khê như người mộng du vừa bị lay tỉnh, gò má bỗng chốc đỏ lên, khẩn trương nhắm hai mắt lại, lông mi run lên một cái, dưới ánh mặt trời tựa như cánh bướm đang khẽ động.
Minh Uyên lại đặt môi lên môi nàng, khẽ mút, lưu luyến thưởng thức hơi thở mềm mại của nàng, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt ngào.
Đã lâu chưa thân mật, Lục Khê có chút không thích ứng với thế công liên tục như vậy, hô hấp có chút rối loạn, ngực khẽ phập phòng, đôi tay không tự chủ ôm lấy hông hắn, để mặc hắn mang mình lên tiên cảnh.
Trải qua tình cảnh đau khổ ấy, mới biết người trước mắt yếu ớt đến cỡ nào, Minh Uyên nhìn nàng toàn tâm toàn ý giao bản thân cho hắn, lòng mềm mại đến khó hiểu.
Ước chừng là nụ cười của nàng mê hoặc hắn, ánh đèn yếu ớt mỗi tối trước cửa điện hấp dẫn hắn, hoặc do chiếc hà bao nhỏ kia cảm động hắn. Hắn nhìn thấy một tiểu thê tử yêu thương trượng phu của mình, không hèn mọn, không cố ý lấy lòng, chỉ đơn giản đứng ở một chỗ nào đó ngắm nhìn hắn, không che giấu sự vui mừng cùng lưu luyến trong ánh mắt.
Hắn dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự hành hạ đôi môi của nàng đến sưng đỏ, lúc rời đi, ngón tay khẽ lau qua cánh môi, ánh mắt tối lại.
"Thân thể nàng đã khỏe hẳn chưa?" Hắn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lục Khê mù mờ nhìn hắn, rồi gật đầu theo bản năng.
Có trời mới biết vì sao hắn lại hỏi một câu như vậy, khi hắn ôm nàng ngồi xuống, mới phát giác phía dưới có một vật cứng rắn đang chỉa vào mông mình, nhiệt độ cùng sự cứng rắn kia nói cho nàng biết, hoàng thượng đang nghĩ tới chuyện cầm thú.
Nếu hắn đã muốn làm chuyện cầm thú, tất nhiên nàng cũng không cần giả dáng vẻ cừu non, ba tháng không động đến, nhưng vẫn khiến Đế Vương có hứng thú với ngươi, đây chính là chuyện tốt mà người bình thường có mong cũng không được.
Lục Khê mỉm cười ngẩng đầu lên, có chút vô tội nhìn hắn, "Hoàng thượng, bây giờ là ban ngày."
Minh Uyên nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ tinh nghịch đang mở lời từ chối nhưng hành động lại mời chào này, phối hợp đáp: "Đúng là trẫm muốn làm vào ban ngày."
Lục Khê nháy mắt mấy cái: "Nhưng tần thiếp vừa khỏi bệnh, không có sức."
Minh Uyên cười: "Cái này dễ thôi, ái phi chỉ cần nằm, để trẫm làm là được rồi."
Vừa nói xong miệng, tay hắn đã thuần thục cởi áo nàng ra, lụa mỏng rơi xuống, hiển lộ làn da sáng bóng cùng vòng cung ưu mỹ .
Lục Khe chỉ còn mặc mốt cái yếm xanh lá, càng làm da thịt thêm sáng bóng, trắng nõn đẹp mắt.
Sau khi sinh non nàng được tẩm bổ ba tháng, giờ thân thể càng thêm đẫy đà, bộ ngực mềm mại sinh động sau cái yếm.
Minh Uyên cười khẽ, nhìn cảnh xuân trước mắt, phấn khởi nói: "Biết thân thể nàng còn chưa tốt, trẫm đã nhịn ba tháng rồi."
Lục Khê hơi sững sờ, nửa là u oán nửa đùa nói: "Hoàng thượng có nhiều giai nhân làm bạn như vậy, không có tần thiếp thì có người khác, sao lại nói đến chữ nhịn chứ?"
Ánh mắt của Minh Uyên vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, bộc trực nhìn vào mắt nàng: "Dù có nghìn vạn hoa nhưng trẫm chỉ thích có một đóa."
Ba tháng này, số lần hắn qua đêm ở hậu cung không nhiều, không chỉ vì chính sự bận rộn mà còn vì hắn không có hứng thú.
Nàng bị bệnh, vì mất con mà trắng đêm không ngủ, thì sao hắn có thể quẳng hết ưu phiền buông thả bản thân hưởng thụ sung sướng chứ?
Nhưng hắn không nói, nàng cũng không hỏi.
Lục Khê bị câu trả lời thẳng thắn này làm kinh sợ, hắn đang nghiêm túc sao?
Ánh mắt nóng bỏng không che dấu dục vọng này khiến lòng nàng như bị luân hãm.
Nàng biết hắn thích nàng, thiên vị nàng, nhưng dù thế nào cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa, nàng không dám, cũng không muốn.
Nói chuyện yêu đương với đế vương? Trừ phi nàng điên rồi.
Minh Uyên trằn trọc để lại vết hôn trên cần cổ tuyết trắng, từng chút một dọc theo đường cong hôn xuống, đến bộ ngực đẫy đà.
Cách tơ lụa, nụ hôn của hắn nóng bỏng mà nhiệt liệt, mang đến một hồi run rẩy, đầu tiên chỉ là chạm nhẹ, tiếp đó hắn ngậm cả đóa hoa, làm ướt vải vóc, cũng làm nàng phải thở gấp.
Môi lưỡi của hắn hết sức linh hoạt, xoay tròn vòng quanh nhụy châu, thỉnh thoảng khẽ cắn, rốt cuộc cảm nhận được nhụy hoa mở ra, đứng thẳng sau lớp vải vóc, hết sức mê người.
Bày tay còn lại của Minh Uyên, từ phía sau lưng thăm dò vào trong yếm của nàng, dễ dàng cầm lấy một con thỏ ngọc. Theo hắn xoa nắn, phần đẫy đà hiện rõ trên tơ lụa, ngón tay thô ráp vân vê nhũ hoa, chậm rãi chuyển động, làm người trước mặt khẽ run lên, thân thể cũng mềm nhũn.
Nụ hôn nóng bỏng rơi vào sau gáy, xuống môi, Minh Uyên đưa tay kéo cái yếm của nàng xuống, phần đầy đặn liền bại lộ trong không khí, hoa lôi đỏ tươi như đang mời hắn thưởng thức.
"Nhìn trẫm yêu thương nàng." Hắn bá đạo ra lệnh, cúi người ngậm nụ hoa, như một đứa bé đang khát sữa.
Lục Khê nghe lời cúi đầu xuống, liền nhìn thấy hắn đang chôn đầu giữa ngực mình, thân thể lõa lồ của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.
Môi của hắn một khắc trước còn trên môi nàng, giờ lại đang ngậm lấy nụ hoa, lưu lại dấu vết ướt át.
Hai bên hồng mai đều bị tập kích, hắn sử dụng môi lưỡi cùng đầu ngón tay, mang đến cho nàng nhiều kích thích bất đồng, từng tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, nàng bị luân hãm trong cuộc ân ái.
"Như vậy không công bằng. . . . . ." Nàng vừa thở dốc vừa kháng nghị, "Hoàng thượng còn áo mũ chỉnh tề, tần thiếp lại bị. . . . . ."
"Lại bị trẫm lột hết." Hắn tốt bụng bổ sung.
Lục Khê cho hắn một nụ cười thẳng thắn cùng khiêu khích, không chịu thua bắt đầu lột áo hắn: "Vậy thần thiết cũng phải lột trần hoàng thượng."
Minh Uyên cười ra tiếng: "Được, trẫm cho nàng lột."
Tình thú nơi khuê phòng hóa ra là như thế.
Lục Khê cởi áo hắn ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thần thiếp sẽ đem những gì người đã làm trả lại cho người."
Nàng cúi người hôn lên hạt đậu trước ngực hắn, học dáng vẻ của hắn trằn trọc khẽ cắn, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi tỉ mỉ vỗ về chơi đùa, sau đó mút vào, rồi xoay tròn.
Minh Uyên không ngờ năng lực học tập của cô gái nhỏ này lại mạnh như vậy, nhìn nàng khỏa thân cúi người trêu chọc hắn, nụ hoa xinh xắn thỉnh thoảng còn chạm vào người hắn, lửa dục trong người nhanh chóng bùng cháy, chỗ nào đó sưng lên khó chịu, vô cùng cứng
Cao Lộc đã quen với việc Minh Uyên luôn yên lặng đến Nhạc Thanh điện, không cho người khác thông truyền, giờ chẳng cần hoàng thượng mở miệng hay nháy mắt, đã hiểu ý ra hiệu cho thái giám truyền cửa.
Lúc đầu là do Lục Khê vừa sẩy thai, thân thể yếu ớt, thường không ngủ ngon, dù có ngủ cũng rất cạn, một âm thanh nhỏ cũng lay tỉnh nàng, vì vậy Minh Uyên liền ra lệnh cho thái giám không được thông truyền.
Sau này, thân thể của nàng dần dần tốt lên, tinh thần cũng khá hơn, nhưng Minh Uyên đã quen với việc này, mỗi lần đến đều rất tự nhiên bước vào, ngay cả Cao Lộc cũng có chút khốn hoặc.
Nhìn Tiểu Thuận quen tay đẩy cửa cho hắn, khóe môi Minh Uyên hiện lên chút ý cười, từ thời tiết nóng bức chói chang của ngày hè bước vào một không gian mát mẻ tĩnh lặng.
Không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh gì, giống như một nam tử vừa từ ngoài trở về nhà mình, thấy một người con gái bên trong đã đợi sẵn đang mỉm cười nhìn hắn: "Chàng về rồi."
Hắn nhìn người con gái đang ngồi bên cửa, tóc đen mượt mà bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim, trước mặt là một chậu sơn trà màu hồng nhạt. Tay nàng cầm kéo vàng, chuyên chú tỉa hoa, gò má lẫn trong ánh sáng vàng nhạt, vừa nhu hòa vừa có chút không chân thật, giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng trong Vi an uyển.
Cắt tỉa bồn hoa sơn trà xong, Lục Khê để kéo xuống, nhẹ nhàng thở ra, cười híp mắt ngưng mắt chậu hoa trước mặt. Minh Uyên vẫn đứng tại chỗ, an tĩnh ngưng mắt nhìn người con gái không hề hay biết mình đã trở thành một bức họa động lòng người kia.
Bích Chân bưng thêm đá đi vào, vừa lúc nhìn thấy hai người đang thưởng thức phong cảnh của chính mình, cảnh tượng này làm nàng ta không nhịn được khẽ cười đi về phía Lục Khê, lúc lướt qua Minh Uyên thì cung kính cúi người thi lễ, sau đó đến cạnh Lục Khê, khom lưng nói nhỏ bên tai nàng.
Lục Khê ngẩn ra, sau đó quay đầu lại nhìn người đứng ở cửa, hắn lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ tán thưởng thuần túy cùng chút ý cười, trong ánh mắt ấy, không hề chứa đựng sự uy nghiêm của đế vương.
Bởi vì thời tiết nóng bức, Minh Uyên thay long bào ra, chỉ khoác một chiếc áo xanh dương nhạt, tóc vãn thành búi, dùng một chiếc ngọc quan màu trắng cố định trên đỉnh đầu, chỉ còn vài sợi tóc rơi xuống vai, đơn giản đứng ở đó, mỉm cười mnhìn nàng.
Tim Lục Khê đập mạnh, chợt thấy giờ phút này hắn không giống đế vương, mà giống một quý công tử ôn nhuận như ngọc.
"Tần thiếp tham kiến hoàng thượng." Nàng đứng dậy hành lễ, cánh môi nở nụ cười.
Minh Uyên bình tĩnh đi tới, đưa tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn bên má nàng: "Sao không ngủ trưa, thức dậy sớm vậy?"
Lục Khê khẽ hừ một tiếng, u oán nói: "Hoàng thượng xem tần thiếp là heo thật rồi à? Bây giờ là lúc nào rồi còn ngủ trưa."
Minh Uyên bị lời giải thích của nàng chọc cười, dắt tay nàng đi đến bên cửa sổ: "Thân thể nàng còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Lục Khê cúi đầu cười, khẽ tựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: "Tần thiếp không yếu ớt nhu hoàng thượng nghĩ đâu, mấy ngày nay bị mấy lão thái y thi nhau bồi bổ, sắp thành một con heo mập rồi này . . . . ."
Bích Chân nhìn cảnh tượng thân mật trước mắt, vui vẻ thối lui ra khỏi đại điện, đóng cửa lại, dành không gian riêng cho hai người bên trong.
Trong đại điện yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, âm thanh râm ran, giống như đang hợp xướng.
Nếu là bình thường, lúc Minh Uyên đang xử lý chính sự mà nghe được, chắc chắn cảm thấy phiền lòng, nhưng giờ phút này có lẽ là do tâm tình bất đồng, người con gái trước mắt như có một loại ma lực đặc biệt, có thể đem tất cả xao động, bất an biến thành mùi hoa nhàn nhạt bình thường, mọi thứ quanh người hắn đều trở nên yên ắng, tốt đẹp động lòng người.
Hắn cúi đầu nhìn người đang yên tâm dựa trên vai mình, ngũ quan trong suốt trắng nõn, lông mi cong dài, vầng tráng sáng bóng, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là. . . . . . phiến môi anh đào đỏ nhạt.
Như bị mê hoặc, hắn quen thuộc nâng cằm nàng lên, đặt môi mình lên đó, thời gian này bận tâm đến thân thể của nàng, hắn không dám có những hành động thân mật, vì vậy nụ hôn mê loạn này khiến Lục Khê lập tức mở to mắt, thậm chí còn thất thần nhìn hắn.
Đôi môi chạm nhau, ánh mắt giao hội, cái nhìn của nàng khiến Minh Uyên vui vẻ, hắn khẽ rời đi, nói nhỏ: "Nhắm mắt lại."
Lục Khê như người mộng du vừa bị lay tỉnh, gò má bỗng chốc đỏ lên, khẩn trương nhắm hai mắt lại, lông mi run lên một cái, dưới ánh mặt trời tựa như cánh bướm đang khẽ động.
Minh Uyên lại đặt môi lên môi nàng, khẽ mút, lưu luyến thưởng thức hơi thở mềm mại của nàng, giống như đang thưởng thức một món điểm tâm ngọt ngào.
Đã lâu chưa thân mật, Lục Khê có chút không thích ứng với thế công liên tục như vậy, hô hấp có chút rối loạn, ngực khẽ phập phòng, đôi tay không tự chủ ôm lấy hông hắn, để mặc hắn mang mình lên tiên cảnh.
Trải qua tình cảnh đau khổ ấy, mới biết người trước mắt yếu ớt đến cỡ nào, Minh Uyên nhìn nàng toàn tâm toàn ý giao bản thân cho hắn, lòng mềm mại đến khó hiểu.
Ước chừng là nụ cười của nàng mê hoặc hắn, ánh đèn yếu ớt mỗi tối trước cửa điện hấp dẫn hắn, hoặc do chiếc hà bao nhỏ kia cảm động hắn. Hắn nhìn thấy một tiểu thê tử yêu thương trượng phu của mình, không hèn mọn, không cố ý lấy lòng, chỉ đơn giản đứng ở một chỗ nào đó ngắm nhìn hắn, không che giấu sự vui mừng cùng lưu luyến trong ánh mắt.
Hắn dịu dàng nhưng không cho phép kháng cự hành hạ đôi môi của nàng đến sưng đỏ, lúc rời đi, ngón tay khẽ lau qua cánh môi, ánh mắt tối lại.
"Thân thể nàng đã khỏe hẳn chưa?" Hắn đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Lục Khê mù mờ nhìn hắn, rồi gật đầu theo bản năng.
Có trời mới biết vì sao hắn lại hỏi một câu như vậy, khi hắn ôm nàng ngồi xuống, mới phát giác phía dưới có một vật cứng rắn đang chỉa vào mông mình, nhiệt độ cùng sự cứng rắn kia nói cho nàng biết, hoàng thượng đang nghĩ tới chuyện cầm thú.
Nếu hắn đã muốn làm chuyện cầm thú, tất nhiên nàng cũng không cần giả dáng vẻ cừu non, ba tháng không động đến, nhưng vẫn khiến Đế Vương có hứng thú với ngươi, đây chính là chuyện tốt mà người bình thường có mong cũng không được.
Lục Khê mỉm cười ngẩng đầu lên, có chút vô tội nhìn hắn, "Hoàng thượng, bây giờ là ban ngày."
Minh Uyên nhíu mày, nhìn cô gái nhỏ tinh nghịch đang mở lời từ chối nhưng hành động lại mời chào này, phối hợp đáp: "Đúng là trẫm muốn làm vào ban ngày."
Lục Khê nháy mắt mấy cái: "Nhưng tần thiếp vừa khỏi bệnh, không có sức."
Minh Uyên cười: "Cái này dễ thôi, ái phi chỉ cần nằm, để trẫm làm là được rồi."
Vừa nói xong miệng, tay hắn đã thuần thục cởi áo nàng ra, lụa mỏng rơi xuống, hiển lộ làn da sáng bóng cùng vòng cung ưu mỹ .
Lục Khe chỉ còn mặc mốt cái yếm xanh lá, càng làm da thịt thêm sáng bóng, trắng nõn đẹp mắt.
Sau khi sinh non nàng được tẩm bổ ba tháng, giờ thân thể càng thêm đẫy đà, bộ ngực mềm mại sinh động sau cái yếm.
Minh Uyên cười khẽ, nhìn cảnh xuân trước mắt, phấn khởi nói: "Biết thân thể nàng còn chưa tốt, trẫm đã nhịn ba tháng rồi."
Lục Khê hơi sững sờ, nửa là u oán nửa đùa nói: "Hoàng thượng có nhiều giai nhân làm bạn như vậy, không có tần thiếp thì có người khác, sao lại nói đến chữ nhịn chứ?"
Ánh mắt của Minh Uyên vừa nghiêm túc vừa dịu dàng, bộc trực nhìn vào mắt nàng: "Dù có nghìn vạn hoa nhưng trẫm chỉ thích có một đóa."
Ba tháng này, số lần hắn qua đêm ở hậu cung không nhiều, không chỉ vì chính sự bận rộn mà còn vì hắn không có hứng thú.
Nàng bị bệnh, vì mất con mà trắng đêm không ngủ, thì sao hắn có thể quẳng hết ưu phiền buông thả bản thân hưởng thụ sung sướng chứ?
Nhưng hắn không nói, nàng cũng không hỏi.
Lục Khê bị câu trả lời thẳng thắn này làm kinh sợ, hắn đang nghiêm túc sao?
Ánh mắt nóng bỏng không che dấu dục vọng này khiến lòng nàng như bị luân hãm.
Nàng biết hắn thích nàng, thiên vị nàng, nhưng dù thế nào cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa, nàng không dám, cũng không muốn.
Nói chuyện yêu đương với đế vương? Trừ phi nàng điên rồi.
Minh Uyên trằn trọc để lại vết hôn trên cần cổ tuyết trắng, từng chút một dọc theo đường cong hôn xuống, đến bộ ngực đẫy đà.
Cách tơ lụa, nụ hôn của hắn nóng bỏng mà nhiệt liệt, mang đến một hồi run rẩy, đầu tiên chỉ là chạm nhẹ, tiếp đó hắn ngậm cả đóa hoa, làm ướt vải vóc, cũng làm nàng phải thở gấp.
Môi lưỡi của hắn hết sức linh hoạt, xoay tròn vòng quanh nhụy châu, thỉnh thoảng khẽ cắn, rốt cuộc cảm nhận được nhụy hoa mở ra, đứng thẳng sau lớp vải vóc, hết sức mê người.
Bày tay còn lại của Minh Uyên, từ phía sau lưng thăm dò vào trong yếm của nàng, dễ dàng cầm lấy một con thỏ ngọc. Theo hắn xoa nắn, phần đẫy đà hiện rõ trên tơ lụa, ngón tay thô ráp vân vê nhũ hoa, chậm rãi chuyển động, làm người trước mặt khẽ run lên, thân thể cũng mềm nhũn.
Nụ hôn nóng bỏng rơi vào sau gáy, xuống môi, Minh Uyên đưa tay kéo cái yếm của nàng xuống, phần đầy đặn liền bại lộ trong không khí, hoa lôi đỏ tươi như đang mời hắn thưởng thức.
"Nhìn trẫm yêu thương nàng." Hắn bá đạo ra lệnh, cúi người ngậm nụ hoa, như một đứa bé đang khát sữa.
Lục Khê nghe lời cúi đầu xuống, liền nhìn thấy hắn đang chôn đầu giữa ngực mình, thân thể lõa lồ của nàng hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn.
Môi của hắn một khắc trước còn trên môi nàng, giờ lại đang ngậm lấy nụ hoa, lưu lại dấu vết ướt át.
Hai bên hồng mai đều bị tập kích, hắn sử dụng môi lưỡi cùng đầu ngón tay, mang đến cho nàng nhiều kích thích bất đồng, từng tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng, nàng bị luân hãm trong cuộc ân ái.
"Như vậy không công bằng. . . . . ." Nàng vừa thở dốc vừa kháng nghị, "Hoàng thượng còn áo mũ chỉnh tề, tần thiếp lại bị. . . . . ."
"Lại bị trẫm lột hết." Hắn tốt bụng bổ sung.
Lục Khê cho hắn một nụ cười thẳng thắn cùng khiêu khích, không chịu thua bắt đầu lột áo hắn: "Vậy thần thiết cũng phải lột trần hoàng thượng."
Minh Uyên cười ra tiếng: "Được, trẫm cho nàng lột."
Tình thú nơi khuê phòng hóa ra là như thế.
Lục Khê cởi áo hắn ra, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thần thiếp sẽ đem những gì người đã làm trả lại cho người."
Nàng cúi người hôn lên hạt đậu trước ngực hắn, học dáng vẻ của hắn trằn trọc khẽ cắn, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi tỉ mỉ vỗ về chơi đùa, sau đó mút vào, rồi xoay tròn.
Minh Uyên không ngờ năng lực học tập của cô gái nhỏ này lại mạnh như vậy, nhìn nàng khỏa thân cúi người trêu chọc hắn, nụ hoa xinh xắn thỉnh thoảng còn chạm vào người hắn, lửa dục trong người nhanh chóng bùng cháy, chỗ nào đó sưng lên khó chịu, vô cùng cứng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.