Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 185: Áp chế
ChuaTeDiGioi
08/11/2020
Tô Thiên thấy vô hình hỏa mãng nhanh như vậy đã xông ra thiên phần khỏi tháp làm mặt biến sắc. Nhưng ngay sau đó lại quát lớn:
- Tất cả trưởng lão nghe lệnh, kết Thiên Tầng Phong Trận!
Lệnh của Tô Thiên vừa hạ, mười tám vị trưởng lão đang phiêu phù trên không trung lập tức tề thanh đáp ứng. Mười tám đạo đấu khí hùng hậu bạo dũng xạ xuất, sau đó đan vào nhau nhanh như tia chớp. Lúc chúng giao nhau trong nháy mắt trông như ngọn đèn chiết xạ, phản xạ ra vô số sợi tơ năng lượng. Những sợi tơ năng lượng này lại giao nhau, chỉ trong chốc lát đã dựng nên một lưới năng lượng cực kỳ nghiêm mật trên không trung.
Năng lượng võng đầy màu sắc không ngừng chiết xạ, cơ hồ hết tầng này lại đến tầng khác. Hình dáng đó trông cứ như cả nghìn tầng đè ép lên nhau, lực phòng kinh người. Nghiêm trọng nhìn năng lượng võng đang được tạo thành trên không trung, đôi tay Tô Thiên nhanh chóng kết ấn, bất chợt bắn một chỉ vào trung tâm của lưới năng lượng, tức thì một cỗ năng lượng cực kỳ khổng lồ bạo dũng ra, quán chú vào trong đó.
Nhận được sự hỗ trợ từ cỗ năng lượng khổng lồ này, đôi tay Tô Thiên lại lần nữa giựt về. Lưới năng lượng rộng chừng trăm mét trên không trung trong giây lát từ đường biên bắn ra một tầng năng lượng tráo dày đặc xuống phía dưới. Mà theo sự đè xuống của năng lượng tráo, nhất thời, một phòng ngự võng cực kỳ chặt chẽ lại lần nữa ngăn trên đỉnh đầu của Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Bởi lúc trước đột phá Thiên Phần Luyện Khí Tháp đã tiêu hao năng lượng quá mức khổng lồ, nên một thời gian ngắn sau khi xông ra, ngọn lửa trên người vô hình hỏa mãng cũng thoáng có chút ảm đạm. Sau khi Thiên Tầng Phong Trận trên không trung được kiến tạo xong một lúc lâu, ngọn lựa hừng hực mới lần nữa từ thân thể hỏa mãng bốc cao lên.
- Vâng!
Nghe được tiếng quát, các vị trưởng lão ngưng sắc mặt, trầm giọng đáp.
- Chi!
Tiếng quát chỉnh tề vừa vang lên, vô hình hỏa mãng kia chợt quét thân hình khổng lồ, bắn về phía trước nhanh như thiểm điện. Tốc độ đó quả thực có thể so với tia chớp, cũng không vì thân hình của nó quá to lớn mà có một chút gì chậm chạp.
Chỗ mà hỏa mãng lướt qua, không gian hư vô chợt để lại một vết hằn. Nhiệt độ ở đó nóng cháy khiếp người khiến cho dù đứng ở khá xa, nhưng sắc mặt một vài trưởng lão cũng hơi thay đổi. Đích thân giao phong, họ mới nhận ra Vẫn Lạc Tâm Viêm so với trước kia đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Hống!
Đang trừng mắt, vô hình hỏa mãng cấp tốc phóng đại, chỉ nháy mắt sau, kết ấn trong tay Tô Thiên chợt động, phát ra trước một tiếng quát lớn. Theo tiếng quát đó, năng lượng võng chặt chẽ chợt bộc phát ra ngũ thải cường quang chói mắt.
Bành! Thân hình khổng lồ mang theo lực xung kích cuồng mãnh vô cùng va chạm kịch liệt ngay trên lưới năng lượng chặt chẽ. Cỗ kình lực mạnh mẽ trực tiếp đem năng lượng võng đánh lõm vào gần mười thước. Độ cong gần như phá vỡ năng lượng võng đó trực tiếp khiến trong lòng những học viên đứng xa xa kia đổ một trận mồ hôi lạnh.
- Lui ra cho ta!
Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào vô hình hỏa mãng đang điên cuồng giãy giụa trong năng lượng võng, song chưởng Tô Thiên đột nhiên ấn xuống rất mạnh, nhất thời không khí ở không gian xung quanh đều bị đè mạnh xuống.
Lần công kích này không hiệu quả, vô hình hỏa mãng không đình trệ chút nào, đuôi lớn vung lên, thân hình lại một lần nữa lao lên trời. Khi còn cách năng lượng võng không đầy chục trượng, nó há cái miệng khổng lồ ra, vô hình hỏa diễm lập tức phun ra ngập trời ngập đất!
Thấy mức độ lan đi của vô hình hỏa diễm như thế lửa quét trên đồng cỏ, sắc mặt Tô Thiên cũng thoáng biến hóa, ấn kết trên tay nhanh chóng kết động, đấu khí cuồn cuộn không ngừng được quán chú vào trong năng lượng võng.
Vô hình hỏa diễm nhanh chóng va chạm với năng lượng võng, nhiệt độ cực kỳ khủng bố lập tức làm năng lượng võng nổi lên từng đợt dao động.
Vô hình hỏa diễm tuy hung mãnh, nhưng năng lượng võng được tạo thành bởi tập hợp mười tám cường giả nội viện lại thêm một tên đấu tôn cường giả nên cũng không tầm thường chút nào. Do đó, giữa hai bên dần dần hình thành thế giằng co, không ai làm gì được người kia.
- Chi!
Lại một đạo sóng âm sắc bén đột nhiên vang lên, thế lao đi phô thiên cái địa của vô hình hỏa diễm đột nhiên nhuyễn động. Dưới sắc mặt đại biến của Tô Thiên, nó ngưng tụ thành một con rắn lửa nhỏ to cỡ cánh tay
Theo song chưởng Tô Thiên đè xuống, năng lượng võng đang bị chèn ép đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt, một cỗ phản lực mãnh liệt ầm ầm tràn ra, trực tiếp bắn vào thân hình khổng lồ của vô hình hỏa mãng. Cỗ năng lượng mạnh mẽ đó nhất thời đè ép nó xuống.
Cái đuôi lớn đong đưa giữa không trung, khi còn cách mặt đất không đến mười thước, thân hình nó lúc này mới dừng lại.
Ngọn lửa dâng lên, năng lượng cuồng bạo trong cơ thể vô hình hỏa mãng tựa hồ như đã khôi phục khá nhiều. Nó chầm chậm năng cái đầu khổng lồ lên, mắt lộ ra hung quang nhìn năng lượng tráo chặt chẽ trên khoảng không. Đã nếm được mùi vị ngon ngọt của sự tự do, nó không cam lòng quay trở lại cái thế giới tràn ngập dung nham và hỏa độc nữa.
Hỏa mãng tiểu xà vừa thành hình đã dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố lao bổ vào năng lượng võng, ầm ầm nổ tung!
Thời khắc bạo tạc xảy ra, năng lượng võng lập tức chấn động. Một lỗ hỏng cực nhỏ lẳng lặng xuất hiện. Lỗ hỏng này dưới sự chống đỡ của đám người Tô Thiên vẫn chưa trở thành nguyên nhân phá vỡ lưới năng lượng nhưng khi lỗ hỏng xuất hiện trong chốc lát, một cỗ năng lượng cực kỳ cuồng bao từ đây bắn ra, hướng thẳng phía chân trời. Cỗ năng lượng ba động đó, cho dù là ngoài ngàn dặm cũng có thể quan sát rõ ràng.
- Nguy rồi.
Thời khắc cỗ năng lượng cuồng bạo dâng lên, khuếch tán ra, trong lòng Tô Thiên lập tức trầm xuống.
"Oành!"
Vô hình hỏa mãng lần thứ hai liên tiếp đụng vào bề mặt năng lượng võng màu sắc sặc sỡ. Nhất thời, làm dậy lên một trận nổ vang như kinh lôi. Tuy nhiên năng lượng võng lúc thắt lúc nới cũng làm vô hình hỏa mãng căn bản khó có thể thoát ra trong thời gian ngắn.
Vô hình hỏa mãng liên tiếp va chạm lên năng lượng võng, màu sắc năng lượng võng ban đầu vốn sặc sỡ rõ ràng đã ảm đạm đi nhiều. Một vài trưởng lão sắc mặt cũng tái nhợt, hô hấp dồn dập, có lẽ vì ngăn chặn vô hình hỏa mãng, bọn họ đã tiêu hao không ít.
"Oành!"
Vô hình hỏa mãng điên cuồng đụng vào năng lượng võng. Thân thể to lớn tràn đầy năng lượng, mỗi lần va chạm đều mang theo uy thế cực kỳ khủng bố. Mà trước sự va chạm điên cuồng này, trong vòng khoảng một hai giờ đã có một danh trưởng lão không chịu nổi.
"Phụt!"
Trong một lần va chạm dữ dội, một trưởng lão vì đấu khí trong cơ thể bắt đầu khô kiệt, ngụm máu tươi không nén được phun ra. Hắn miễn cưỡng điều động đấu khí còn sót lại trong cơ thể, thúc động đấu khí chi dực, từ từ đáp xuống.
Mất đi một vị trưởng lão, áp lực lên các trưởng lão khác tăng lên nhiều. Mà vô hình hỏa mãng kia như cũng rõ ràng giờ phút này cơ hội đã tới, tốc độ va chạm lần sau nhanh hơn lần trước. Chừng khoảng một khắc đồng hồ thì một vị trưởng lão hộc máu lùi ra, lại tiếp tục một khắc đồng hồ nữa hao tổn một vị trưởng lão, cứ thế đã đến vị vị trưởng lão thứ 3 bại lui…
Nhìn tên trưởng lão sắc mặt tái nhớt lui ra, sắc mặt Tô Thiên ngày càng khó coi. Nhiều năm vẫn giao tiếp với Vẫn Lạc Tâm Viêm, thế nhưng hắn chưa bao giờ thực sự giáp mặt với sự bạo phát khủng bố của nó. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, hắn đã hiểu, linh vật thiên địa này, quá là khủng bố…
Trong hai canh giờ ngắn ngủi, mười tám vị trưởng lão đã lui về mười người, chỉ còn lại tám người mạnh mẽ nhất cùng với Tô Thiên vất vả, đau khổ chống đỡ.
Trưởng lão nội viện tổn thất thảm trọng, nhưng tình huống vô hình hỏa mãng kia cũng chẳng phải tốt. Điên cuồng va chạm như thế, năng lượng tiêu hao làm cho hỏa diễm bên ngoài thân thể ảm đạm đi rất nhiều. Uy thế va chạm, chậm rãi yếu đi nhiều.
Trong lúc các vị trưởng lão tận lực kiên trì, cũng cảm giác được thế công của vô hình hỏa mãng đang giảm dần nên mới ánh lên một tia hy vọng.
Ở một vị trí xa xa bao quanh bởi núi rừng um tùm, một bạch y thanh niên trên mặt đeo chiếc mặt nạ vô diện quỷ dị chứng kiến tràng cảnh đó… Bao nhiêu đây trưởng lão liên thủ mà vẫn bị Vẫn Lạc Tâm Viêm làm cho thê thảm như vậy.có chút tấm tắc cảm thán :
- Xem tình huống này, các nội viện trưởng lão tựa hồ không kiên trì nổi rồi… Hướng Đông có rất nhiều hơi thở đang chạy đến, chắc hẳn là ngoại viện cường giả.
Như cảm nhận được gì đó vô diện bạch y này nhìn vế phía chân trời ngoài nội viện, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy vài chấm đen. Các chấm đen nhanh chóng phóng to, sau một thoáng đã hóa thành mộ nhóm nhân ảnh, xuất hiện trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
- Ha ha, Tô trưởng lão, chỉnh đốn nhân thủ quả tiêu phí không ít thời gian, hy vọng chúng ta không tới trễ chứ.
Âm thanh già nua cười sang sảng đột nhiên vang vọng từ phía chân trời. Âm thanh này hơi quen thuộc, chẳng phải là ngoại viện Phó Viện trưởng Hổ Kiền thì còn ai vào đây?
Nhìn viện binh xuất hiện tại thời khắc mấu chốt, Tô Thiên cũng thở phào một cái. Xem ra hôm nay sẽ không xuất hiện tình huống xấu nhất…
…..
Bên ngoài biên giới sơn mạch của Nội Viện có một thành thị mang tên Phong Thành. Thành này mặc dù không lớn nhưng trong Hắc Giác Vực cũng đạt được địa vị hết sức quan trọng. Nguyên do là bởi vì Hắc Giác Vực Dược Hoàng Hàn Phong cư ngụ tại nơi này.
Là đệ nhất luyện dược sư trong Hắc Giác Vực, Hàn Phong từ sớm đã tiến vào Lục Phẩm luyện dược sư. Địa vị trong lòng đa số cường giả cũng khá cao. Đương nhiên, một gã Lục phẩm luyện dược sự cho dù là trên toàn đại lục cũng cực kỳ hiếm thấy. Dù là Đấu Hoàng, hay thậm chí cả Đấu Tông cường giả khi gặp mắt hắn cũng phải khách khí 3 phần, bởi ai ai cũng biết một vị Lục Phẩm luyện dược sư có sức kêu gọi lớn đến mức nào!
Phong Thành, tòa thành này đặt theo tên của Hàn Phong. Vinh dự đặc biệt này, trong vùng tràn ngập giết chóc và hỗn loạn như Hắc Giác Vực này cũng chỉ có vài người ít ỏi. Mà Hàn Phong là một trong số đó!
Chỗ trung tâm thành thị là một mảnh rừng trúc hoàn toàn tương phản với không khí ồn ào, tấp nập của phố thị. Mảnh trúc lâm này được phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm. Người bình thường, cho dù là ai chớ nói đến việc tiến vào mà chỉ cần đến gần đã bị tấn công. Hàng năm, số người bị trúc lâm thủ vệ giết cũng không ít. Nơi này tuy rằng u tĩnh, nhưng lại là cấm địa trong lòng rất nhiều người dân Phong Thành.
Sâu trong trúc lâm có một tòa trúc lâu, màu sắc xanh như ngọc bích lại thẩm thấu một loại hương thơm nhè nhẹ của trúc.
Trong trúc lâu, ở một vị trí cao ráo gần cửa sổ có một vị nam tử đang ngồi xếp bằng. Thân hắn mặc một bộ bào phục của Luyện Dược Sư. Phía sau bào phục được thêu một chữ "Phong" cực kỳ tinh tế. Lúc này, tâm thần nam tử đang chìm vào một toa thuốc trong tay, lòng không một sự lơ đễnh, cực kỳ chuyên chú.
Trong lúc yên lặng trầm thần, cái đầu đang rũ xuống bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt lợi hại bắn thẳng về phía chân trời phương Bắc. Ở nơi này, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng dao động mơ hồ nhưng có một ít quen thuộc.
Mày hơi nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn hơi mím chặt đôi môi mỏng, toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng như vậy lại thêm vài phần mị lực cho hắn.
- Loại cảm giác này…
Chậm rãi gõ quyển trục trong tay lên trán, nam tử nhẹ giọng than.
Trông não không ngừng hiện lên vô số tin tức, sau một lúc lâu, quyển trục đang gõ lên trán đột nhiên cứng lại, nam tử mắt như điện, lại bắn về phía ba động năng lượng đang truyền ra, âm thanh kinh nghi xen lẫn vài phần kinh ngạc:
- Cái này… hình như là dị hỏa dao động?
Tâm cảnh đang bình ổn, dưới sự dao động năng lượng bất thình lình được truyền tới trở nên bất ổn. Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, đầu ngón tay gãy nhẹ, một cỗ hỏa diễm màu xanh đậm trong như nước hồ, quỉ dị từ trong cơ thể nam tử phụt ra, đem hắn bao kín lại.
Thâm lam hỏa diễm này có chút kỳ dị, thoạt nhìn thì giống như nước hồ trong suốt đang lưu động nhưng lại khiến cho giác quan người khác cảm nhận được rõ ràng đây không phải là một vũng nước mà là một loại hỏa diễm.
Theo thâm lam sắc hỏa diễm bùng lên, linh hồn lực lượng của nam tử vào lúc này cũng tăng trưởng trên phạm vi lớn. Lúc trước là cảm ứng mơ hồ, giờ phút này lại rõ ràng như đang xảy ra bên cạnh…
- Quả nhiên là dị hỏa!
Thâm lam sắc hỏa diễm mạnh mẽ quanh thân vừa thu lại, nam tử trở mình đứng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía núi non xa xôi. Một lát sau, hình như đã nhận ra điều gì, đôi mày nhíu lại, tự mình lẩm bẩm:
- Năng lượng dao đồng truyền đến là từ nội viện của Già Nam học viện sao? Chẳng lẽ là bọn họ?
Hắn tuy rằng trong Hắc Giác Vực có lực kêu gọi vô cùng to lớn, nhưng Già Nam học viện cũng là một con quái vật khổng lồ. Bình thường mà nói hắn sẽ không khinh suất mà trêu chọc vào. Tất nhiên sự cố kỵ này khi động chạm đến một mức độ lợi ích nhất định sẽ tự động tiêu tán, ví như sự hấp dẫn của… Dị hỏa!
- Hàn Băng
Đột ngột xoay người, nam tự trầm giọng quát.
Âm thanh vừa hạ xuống, một đạo thân ảnh uyển chuyển như quỷ mị thiểm lược đến, sau đó, hiện ra trước căn trúc phòng, quỳ một gối xuống. Một âm thanh tuy khàn khàn nhưng vẫn không mất một chút cung kính vang lên:
- Chủ tử có gì phân phó?
- Cầm lệnh bài này đến báo cho Viêm Tông, Bát Phiến Môn, Huyết Tông, còn có… bảo bọn họ trong vòng 2 giờ tới "Phong Thành", ta có việc cần bọn hắn hỗ trợ. Mặt khác, hai lệnh bài này, người tự mình đưa đến chỗ đó, thỉnh hai vị tiên sinh kia đến một chuyến.
Nam tử tiện tay ném ra vài đạo lệnh bài về phái người đang quỳ trên mặt đất. Tên này cũng nhanh như tia chớp bắt các đạo tá trợ lệnh bài cất vào Nạp giới. Vừa xong, lại có thêm 2 đạo lệnh bài 1 vàng, 1 bạc được bắn qua.
Hai tay tiếp được kim ngân lệnh bài đặc thù, bóng người vốn không biểu lộ sắc mắt chợt hơi động dung, thấp giọng nói:
- Chủ tử, ngay cả bọn hắn ngài cũng muốn mời? Người bình thường thì ngay cả nhìn bọn hắn cũng không nhìn. Lần này mời bọn chúng đến, e rằng chủ tử phải lấy ra vật khiến chúng động tâm rồi.
- Chỉ cần chiếu theo lời ta làm là được, nếu ta có thể đạt được mục đích, vật mà bọn chúng muốn cũng không thành vấn đề. Nam tử thản nhiên phất tay nói.
- Dạ!
Nghe vậy, bóng người kia cũng không chần chừ, cung kinh đáp lai. Thân ảnh lại chợt tiến vào bóng tối, sau đó biến mất.
Nhìn theo bóng đen biến mất, nam tử mới chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía cửa sổ, hướng tầm mắt về phía núi non phía xa. Đôi mắt chợt ảnh lên thâm lam sắc hỏa diễm.
- Tất cả trưởng lão nghe lệnh, kết Thiên Tầng Phong Trận!
Lệnh của Tô Thiên vừa hạ, mười tám vị trưởng lão đang phiêu phù trên không trung lập tức tề thanh đáp ứng. Mười tám đạo đấu khí hùng hậu bạo dũng xạ xuất, sau đó đan vào nhau nhanh như tia chớp. Lúc chúng giao nhau trong nháy mắt trông như ngọn đèn chiết xạ, phản xạ ra vô số sợi tơ năng lượng. Những sợi tơ năng lượng này lại giao nhau, chỉ trong chốc lát đã dựng nên một lưới năng lượng cực kỳ nghiêm mật trên không trung.
Năng lượng võng đầy màu sắc không ngừng chiết xạ, cơ hồ hết tầng này lại đến tầng khác. Hình dáng đó trông cứ như cả nghìn tầng đè ép lên nhau, lực phòng kinh người. Nghiêm trọng nhìn năng lượng võng đang được tạo thành trên không trung, đôi tay Tô Thiên nhanh chóng kết ấn, bất chợt bắn một chỉ vào trung tâm của lưới năng lượng, tức thì một cỗ năng lượng cực kỳ khổng lồ bạo dũng ra, quán chú vào trong đó.
Nhận được sự hỗ trợ từ cỗ năng lượng khổng lồ này, đôi tay Tô Thiên lại lần nữa giựt về. Lưới năng lượng rộng chừng trăm mét trên không trung trong giây lát từ đường biên bắn ra một tầng năng lượng tráo dày đặc xuống phía dưới. Mà theo sự đè xuống của năng lượng tráo, nhất thời, một phòng ngự võng cực kỳ chặt chẽ lại lần nữa ngăn trên đỉnh đầu của Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Bởi lúc trước đột phá Thiên Phần Luyện Khí Tháp đã tiêu hao năng lượng quá mức khổng lồ, nên một thời gian ngắn sau khi xông ra, ngọn lửa trên người vô hình hỏa mãng cũng thoáng có chút ảm đạm. Sau khi Thiên Tầng Phong Trận trên không trung được kiến tạo xong một lúc lâu, ngọn lựa hừng hực mới lần nữa từ thân thể hỏa mãng bốc cao lên.
- Vâng!
Nghe được tiếng quát, các vị trưởng lão ngưng sắc mặt, trầm giọng đáp.
- Chi!
Tiếng quát chỉnh tề vừa vang lên, vô hình hỏa mãng kia chợt quét thân hình khổng lồ, bắn về phía trước nhanh như thiểm điện. Tốc độ đó quả thực có thể so với tia chớp, cũng không vì thân hình của nó quá to lớn mà có một chút gì chậm chạp.
Chỗ mà hỏa mãng lướt qua, không gian hư vô chợt để lại một vết hằn. Nhiệt độ ở đó nóng cháy khiếp người khiến cho dù đứng ở khá xa, nhưng sắc mặt một vài trưởng lão cũng hơi thay đổi. Đích thân giao phong, họ mới nhận ra Vẫn Lạc Tâm Viêm so với trước kia đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
- Hống!
Đang trừng mắt, vô hình hỏa mãng cấp tốc phóng đại, chỉ nháy mắt sau, kết ấn trong tay Tô Thiên chợt động, phát ra trước một tiếng quát lớn. Theo tiếng quát đó, năng lượng võng chặt chẽ chợt bộc phát ra ngũ thải cường quang chói mắt.
Bành! Thân hình khổng lồ mang theo lực xung kích cuồng mãnh vô cùng va chạm kịch liệt ngay trên lưới năng lượng chặt chẽ. Cỗ kình lực mạnh mẽ trực tiếp đem năng lượng võng đánh lõm vào gần mười thước. Độ cong gần như phá vỡ năng lượng võng đó trực tiếp khiến trong lòng những học viên đứng xa xa kia đổ một trận mồ hôi lạnh.
- Lui ra cho ta!
Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào vô hình hỏa mãng đang điên cuồng giãy giụa trong năng lượng võng, song chưởng Tô Thiên đột nhiên ấn xuống rất mạnh, nhất thời không khí ở không gian xung quanh đều bị đè mạnh xuống.
Lần công kích này không hiệu quả, vô hình hỏa mãng không đình trệ chút nào, đuôi lớn vung lên, thân hình lại một lần nữa lao lên trời. Khi còn cách năng lượng võng không đầy chục trượng, nó há cái miệng khổng lồ ra, vô hình hỏa diễm lập tức phun ra ngập trời ngập đất!
Thấy mức độ lan đi của vô hình hỏa diễm như thế lửa quét trên đồng cỏ, sắc mặt Tô Thiên cũng thoáng biến hóa, ấn kết trên tay nhanh chóng kết động, đấu khí cuồn cuộn không ngừng được quán chú vào trong năng lượng võng.
Vô hình hỏa diễm nhanh chóng va chạm với năng lượng võng, nhiệt độ cực kỳ khủng bố lập tức làm năng lượng võng nổi lên từng đợt dao động.
Vô hình hỏa diễm tuy hung mãnh, nhưng năng lượng võng được tạo thành bởi tập hợp mười tám cường giả nội viện lại thêm một tên đấu tôn cường giả nên cũng không tầm thường chút nào. Do đó, giữa hai bên dần dần hình thành thế giằng co, không ai làm gì được người kia.
- Chi!
Lại một đạo sóng âm sắc bén đột nhiên vang lên, thế lao đi phô thiên cái địa của vô hình hỏa diễm đột nhiên nhuyễn động. Dưới sắc mặt đại biến của Tô Thiên, nó ngưng tụ thành một con rắn lửa nhỏ to cỡ cánh tay
Theo song chưởng Tô Thiên đè xuống, năng lượng võng đang bị chèn ép đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt, một cỗ phản lực mãnh liệt ầm ầm tràn ra, trực tiếp bắn vào thân hình khổng lồ của vô hình hỏa mãng. Cỗ năng lượng mạnh mẽ đó nhất thời đè ép nó xuống.
Cái đuôi lớn đong đưa giữa không trung, khi còn cách mặt đất không đến mười thước, thân hình nó lúc này mới dừng lại.
Ngọn lửa dâng lên, năng lượng cuồng bạo trong cơ thể vô hình hỏa mãng tựa hồ như đã khôi phục khá nhiều. Nó chầm chậm năng cái đầu khổng lồ lên, mắt lộ ra hung quang nhìn năng lượng tráo chặt chẽ trên khoảng không. Đã nếm được mùi vị ngon ngọt của sự tự do, nó không cam lòng quay trở lại cái thế giới tràn ngập dung nham và hỏa độc nữa.
Hỏa mãng tiểu xà vừa thành hình đã dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố lao bổ vào năng lượng võng, ầm ầm nổ tung!
Thời khắc bạo tạc xảy ra, năng lượng võng lập tức chấn động. Một lỗ hỏng cực nhỏ lẳng lặng xuất hiện. Lỗ hỏng này dưới sự chống đỡ của đám người Tô Thiên vẫn chưa trở thành nguyên nhân phá vỡ lưới năng lượng nhưng khi lỗ hỏng xuất hiện trong chốc lát, một cỗ năng lượng cực kỳ cuồng bao từ đây bắn ra, hướng thẳng phía chân trời. Cỗ năng lượng ba động đó, cho dù là ngoài ngàn dặm cũng có thể quan sát rõ ràng.
- Nguy rồi.
Thời khắc cỗ năng lượng cuồng bạo dâng lên, khuếch tán ra, trong lòng Tô Thiên lập tức trầm xuống.
"Oành!"
Vô hình hỏa mãng lần thứ hai liên tiếp đụng vào bề mặt năng lượng võng màu sắc sặc sỡ. Nhất thời, làm dậy lên một trận nổ vang như kinh lôi. Tuy nhiên năng lượng võng lúc thắt lúc nới cũng làm vô hình hỏa mãng căn bản khó có thể thoát ra trong thời gian ngắn.
Vô hình hỏa mãng liên tiếp va chạm lên năng lượng võng, màu sắc năng lượng võng ban đầu vốn sặc sỡ rõ ràng đã ảm đạm đi nhiều. Một vài trưởng lão sắc mặt cũng tái nhợt, hô hấp dồn dập, có lẽ vì ngăn chặn vô hình hỏa mãng, bọn họ đã tiêu hao không ít.
"Oành!"
Vô hình hỏa mãng điên cuồng đụng vào năng lượng võng. Thân thể to lớn tràn đầy năng lượng, mỗi lần va chạm đều mang theo uy thế cực kỳ khủng bố. Mà trước sự va chạm điên cuồng này, trong vòng khoảng một hai giờ đã có một danh trưởng lão không chịu nổi.
"Phụt!"
Trong một lần va chạm dữ dội, một trưởng lão vì đấu khí trong cơ thể bắt đầu khô kiệt, ngụm máu tươi không nén được phun ra. Hắn miễn cưỡng điều động đấu khí còn sót lại trong cơ thể, thúc động đấu khí chi dực, từ từ đáp xuống.
Mất đi một vị trưởng lão, áp lực lên các trưởng lão khác tăng lên nhiều. Mà vô hình hỏa mãng kia như cũng rõ ràng giờ phút này cơ hội đã tới, tốc độ va chạm lần sau nhanh hơn lần trước. Chừng khoảng một khắc đồng hồ thì một vị trưởng lão hộc máu lùi ra, lại tiếp tục một khắc đồng hồ nữa hao tổn một vị trưởng lão, cứ thế đã đến vị vị trưởng lão thứ 3 bại lui…
Nhìn tên trưởng lão sắc mặt tái nhớt lui ra, sắc mặt Tô Thiên ngày càng khó coi. Nhiều năm vẫn giao tiếp với Vẫn Lạc Tâm Viêm, thế nhưng hắn chưa bao giờ thực sự giáp mặt với sự bạo phát khủng bố của nó. Hiện giờ tận mắt nhìn thấy, hắn đã hiểu, linh vật thiên địa này, quá là khủng bố…
Trong hai canh giờ ngắn ngủi, mười tám vị trưởng lão đã lui về mười người, chỉ còn lại tám người mạnh mẽ nhất cùng với Tô Thiên vất vả, đau khổ chống đỡ.
Trưởng lão nội viện tổn thất thảm trọng, nhưng tình huống vô hình hỏa mãng kia cũng chẳng phải tốt. Điên cuồng va chạm như thế, năng lượng tiêu hao làm cho hỏa diễm bên ngoài thân thể ảm đạm đi rất nhiều. Uy thế va chạm, chậm rãi yếu đi nhiều.
Trong lúc các vị trưởng lão tận lực kiên trì, cũng cảm giác được thế công của vô hình hỏa mãng đang giảm dần nên mới ánh lên một tia hy vọng.
Ở một vị trí xa xa bao quanh bởi núi rừng um tùm, một bạch y thanh niên trên mặt đeo chiếc mặt nạ vô diện quỷ dị chứng kiến tràng cảnh đó… Bao nhiêu đây trưởng lão liên thủ mà vẫn bị Vẫn Lạc Tâm Viêm làm cho thê thảm như vậy.có chút tấm tắc cảm thán :
- Xem tình huống này, các nội viện trưởng lão tựa hồ không kiên trì nổi rồi… Hướng Đông có rất nhiều hơi thở đang chạy đến, chắc hẳn là ngoại viện cường giả.
Như cảm nhận được gì đó vô diện bạch y này nhìn vế phía chân trời ngoài nội viện, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy vài chấm đen. Các chấm đen nhanh chóng phóng to, sau một thoáng đã hóa thành mộ nhóm nhân ảnh, xuất hiện trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
- Ha ha, Tô trưởng lão, chỉnh đốn nhân thủ quả tiêu phí không ít thời gian, hy vọng chúng ta không tới trễ chứ.
Âm thanh già nua cười sang sảng đột nhiên vang vọng từ phía chân trời. Âm thanh này hơi quen thuộc, chẳng phải là ngoại viện Phó Viện trưởng Hổ Kiền thì còn ai vào đây?
Nhìn viện binh xuất hiện tại thời khắc mấu chốt, Tô Thiên cũng thở phào một cái. Xem ra hôm nay sẽ không xuất hiện tình huống xấu nhất…
…..
Bên ngoài biên giới sơn mạch của Nội Viện có một thành thị mang tên Phong Thành. Thành này mặc dù không lớn nhưng trong Hắc Giác Vực cũng đạt được địa vị hết sức quan trọng. Nguyên do là bởi vì Hắc Giác Vực Dược Hoàng Hàn Phong cư ngụ tại nơi này.
Là đệ nhất luyện dược sư trong Hắc Giác Vực, Hàn Phong từ sớm đã tiến vào Lục Phẩm luyện dược sư. Địa vị trong lòng đa số cường giả cũng khá cao. Đương nhiên, một gã Lục phẩm luyện dược sự cho dù là trên toàn đại lục cũng cực kỳ hiếm thấy. Dù là Đấu Hoàng, hay thậm chí cả Đấu Tông cường giả khi gặp mắt hắn cũng phải khách khí 3 phần, bởi ai ai cũng biết một vị Lục Phẩm luyện dược sư có sức kêu gọi lớn đến mức nào!
Phong Thành, tòa thành này đặt theo tên của Hàn Phong. Vinh dự đặc biệt này, trong vùng tràn ngập giết chóc và hỗn loạn như Hắc Giác Vực này cũng chỉ có vài người ít ỏi. Mà Hàn Phong là một trong số đó!
Chỗ trung tâm thành thị là một mảnh rừng trúc hoàn toàn tương phản với không khí ồn ào, tấp nập của phố thị. Mảnh trúc lâm này được phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm. Người bình thường, cho dù là ai chớ nói đến việc tiến vào mà chỉ cần đến gần đã bị tấn công. Hàng năm, số người bị trúc lâm thủ vệ giết cũng không ít. Nơi này tuy rằng u tĩnh, nhưng lại là cấm địa trong lòng rất nhiều người dân Phong Thành.
Sâu trong trúc lâm có một tòa trúc lâu, màu sắc xanh như ngọc bích lại thẩm thấu một loại hương thơm nhè nhẹ của trúc.
Trong trúc lâu, ở một vị trí cao ráo gần cửa sổ có một vị nam tử đang ngồi xếp bằng. Thân hắn mặc một bộ bào phục của Luyện Dược Sư. Phía sau bào phục được thêu một chữ "Phong" cực kỳ tinh tế. Lúc này, tâm thần nam tử đang chìm vào một toa thuốc trong tay, lòng không một sự lơ đễnh, cực kỳ chuyên chú.
Trong lúc yên lặng trầm thần, cái đầu đang rũ xuống bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt lợi hại bắn thẳng về phía chân trời phương Bắc. Ở nơi này, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng dao động mơ hồ nhưng có một ít quen thuộc.
Mày hơi nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn hơi mím chặt đôi môi mỏng, toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Nhưng như vậy lại thêm vài phần mị lực cho hắn.
- Loại cảm giác này…
Chậm rãi gõ quyển trục trong tay lên trán, nam tử nhẹ giọng than.
Trông não không ngừng hiện lên vô số tin tức, sau một lúc lâu, quyển trục đang gõ lên trán đột nhiên cứng lại, nam tử mắt như điện, lại bắn về phía ba động năng lượng đang truyền ra, âm thanh kinh nghi xen lẫn vài phần kinh ngạc:
- Cái này… hình như là dị hỏa dao động?
Tâm cảnh đang bình ổn, dưới sự dao động năng lượng bất thình lình được truyền tới trở nên bất ổn. Đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, đầu ngón tay gãy nhẹ, một cỗ hỏa diễm màu xanh đậm trong như nước hồ, quỉ dị từ trong cơ thể nam tử phụt ra, đem hắn bao kín lại.
Thâm lam hỏa diễm này có chút kỳ dị, thoạt nhìn thì giống như nước hồ trong suốt đang lưu động nhưng lại khiến cho giác quan người khác cảm nhận được rõ ràng đây không phải là một vũng nước mà là một loại hỏa diễm.
Theo thâm lam sắc hỏa diễm bùng lên, linh hồn lực lượng của nam tử vào lúc này cũng tăng trưởng trên phạm vi lớn. Lúc trước là cảm ứng mơ hồ, giờ phút này lại rõ ràng như đang xảy ra bên cạnh…
- Quả nhiên là dị hỏa!
Thâm lam sắc hỏa diễm mạnh mẽ quanh thân vừa thu lại, nam tử trở mình đứng dậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm về phía núi non xa xôi. Một lát sau, hình như đã nhận ra điều gì, đôi mày nhíu lại, tự mình lẩm bẩm:
- Năng lượng dao đồng truyền đến là từ nội viện của Già Nam học viện sao? Chẳng lẽ là bọn họ?
Hắn tuy rằng trong Hắc Giác Vực có lực kêu gọi vô cùng to lớn, nhưng Già Nam học viện cũng là một con quái vật khổng lồ. Bình thường mà nói hắn sẽ không khinh suất mà trêu chọc vào. Tất nhiên sự cố kỵ này khi động chạm đến một mức độ lợi ích nhất định sẽ tự động tiêu tán, ví như sự hấp dẫn của… Dị hỏa!
- Hàn Băng
Đột ngột xoay người, nam tự trầm giọng quát.
Âm thanh vừa hạ xuống, một đạo thân ảnh uyển chuyển như quỷ mị thiểm lược đến, sau đó, hiện ra trước căn trúc phòng, quỳ một gối xuống. Một âm thanh tuy khàn khàn nhưng vẫn không mất một chút cung kính vang lên:
- Chủ tử có gì phân phó?
- Cầm lệnh bài này đến báo cho Viêm Tông, Bát Phiến Môn, Huyết Tông, còn có… bảo bọn họ trong vòng 2 giờ tới "Phong Thành", ta có việc cần bọn hắn hỗ trợ. Mặt khác, hai lệnh bài này, người tự mình đưa đến chỗ đó, thỉnh hai vị tiên sinh kia đến một chuyến.
Nam tử tiện tay ném ra vài đạo lệnh bài về phái người đang quỳ trên mặt đất. Tên này cũng nhanh như tia chớp bắt các đạo tá trợ lệnh bài cất vào Nạp giới. Vừa xong, lại có thêm 2 đạo lệnh bài 1 vàng, 1 bạc được bắn qua.
Hai tay tiếp được kim ngân lệnh bài đặc thù, bóng người vốn không biểu lộ sắc mắt chợt hơi động dung, thấp giọng nói:
- Chủ tử, ngay cả bọn hắn ngài cũng muốn mời? Người bình thường thì ngay cả nhìn bọn hắn cũng không nhìn. Lần này mời bọn chúng đến, e rằng chủ tử phải lấy ra vật khiến chúng động tâm rồi.
- Chỉ cần chiếu theo lời ta làm là được, nếu ta có thể đạt được mục đích, vật mà bọn chúng muốn cũng không thành vấn đề. Nam tử thản nhiên phất tay nói.
- Dạ!
Nghe vậy, bóng người kia cũng không chần chừ, cung kinh đáp lai. Thân ảnh lại chợt tiến vào bóng tối, sau đó biến mất.
Nhìn theo bóng đen biến mất, nam tử mới chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía cửa sổ, hướng tầm mắt về phía núi non phía xa. Đôi mắt chợt ảnh lên thâm lam sắc hỏa diễm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.