Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 244: Bí mật của tàn đồ

ChuaTeDiGioi

22/03/2021

Gian Minh thành, một trong số những thành thị lớn thuộc trung bộ đế quốc Lạc Nhạn. Đại thế lực trong đế quốc đều có trụ sở trong thành này. Lại thêm nơi này nằm sát biên giới Dạ Mạc cốc, sản vật phong phú, nên cũng có thể coi là một miền đất phong thủy hữu tình. Thêm cả trong Gian Minh thành, các thế lực lớn đều kiều chế lân nhau nên không có thế lực nào có thể nắm giữ toàn bộ tài nguyên của vùng.

Chỉ là dạo gần đây Gian Minh thành không yên bình lắm, hoàng thất Lạc Nhạn liên tục phái tinh binh tới nơi này, mà Kim Nhạn tông cũng ngầm điều phái đệ tử và trưởng lão tới đây.

Tuy giữa hai thế lực này không nảy sinh xung đột gì, nhưng mà, cũng khiến cho người trong Gian Minh thành có cảm giác hoảng sợ.

Trong một khu vực phồn hoa trong Gian Minh thành. Trong một căn phòng nhỏ của lữ quan gần sát đường, có ánh mắt đang êm thầm quan sát những người bên dưới, sau một hồi cửa sổ phòng mới chậm rãi đóng lại.

Trong gian phòng, người thanh niên này chau mày, lát sau thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Đúng là đen đủi, không nghĩ tới Gia Minh thành này cũng không bình an. Hai cái thế lực kia đều cử cao thủ tới đây. Đã vậy mình còn chui đầu vào, đúng là tự bê đá đập chân mình…. Phiền phức rồi.

- May nắm thay là bên Kim Nhạn tông, lão già kia đã không thể nói được nữa. Nếu lão ta có cơ may đoạt xá thì thực lực cũng không cao, muốn ra khỏi Dạ Mạc cố cũng phải mất một tháng, chạy đường vòng thì cũng tốn tới ba tháng…. Vấn đề là hoàng thất Lạc Nhạn, Lạc Vô Song chắc cũng cài người vào trong đây…. Cái mộ địa kia quả thực dụ hoặc nha.

Bây giờ Cơ Huyền đúng là khó khăn vô cùng, khi cậu vào thành thì cả cái thành này phong tỏa! Cả bên hoàng thất và Kim Nhạn tông đều hạ lệnh xuống, đến cái đám phân chi của thế lực lớn cũng không thể thoát thành.

Những người không biết tin tức, dưới tình huống này cũng không dám đi nghe ngóng chung quanh để biết xảy ra chuyện gì. Còn những người biết chút chuyện, dưới tình huống này cũng không dám nói gì cả, dù sao không cẩn thận sẽ đắc tội hai con quái vật lớn, một việc làm ngu xuẩn như vậy, cũng không ai muốn làm!

- Tạm thời không thể rời khỏi đây rồi, đành phải nghiên cứu cái tấm da dê của Lâm thị vậy, xem có huyền cơ gì không.

Cơ Huyền đem ba mảnh da dê ra, tổn chút công sức ghép lại vì cậu là cái lộ si không biết đọc bản đồ, nên muốn ghép được ba mảnh cũng khó khắn.

Ghép xong ba mảnh bản đồ thành một tấm tàn đồ ban đầu, cậu nhìn các kí hiệu trên mảnh bản đồ trán nhăn lại một đường. Vì cái tấm tàn đồ này không phải là bảo tàng gì cả, so với bảo tàng của Đấu Tông mộ địa, hay dị hỏa đồ khác hẳn. Chỉ là tấm tàn đồ bình thường.

- Đây không phải chỉ là tấm bản đồ phổ thông bình thường thôi…..

- Di, vị trí này là ma thú sơn mạch mà, vậy nơi đây không phải Gia Mã đế quốc sao? Ở trên tấm tàn đồ này sao lại ghi tên khác…..

Xem xét kĩ lưỡng một hồi Cơ Huyền lúc này nhận ra điểm lạ thường, tại vị trí ma thú sơn mạch thuộc Gia Mã đế quốc nhưng trong tấm tàn đồ này không phải kí hiệu của Gia Mã, mà là một nước khác, do thời gian dài khiến hình vẽ trên tàn đồ bị mờ đi kha khá, nhưng cậu vẫn có thể đoán ra.

Xuất Vân đế quốc có khoảng cách tương đối gần so với Gia Mã đế quốc nên trên tấm tàn đồ này có lẽ nó ở đâu đó gần đây. Cơ Huyền nhanh chóng tìm được vị trí của Vạn Yêu lâm, có Vạn Yêu lâm sẽ tìm được Xuất Vân. Quả nhiên bên cạnh biên giới Vạn Yêu lâm quả thực có một quốc gia, nhưng không phải là Xuất Vân.

Kí hiệu quốc gia này vô cùng kì lạ, Cơ Huyền chưa từng thấy nó. Một cái có thể là trùng hợp hai cái thì có lẽ còn có ẩn tình.

- Gia Mã, Xuất Vân, Mộ Lan, Thiên Xà, Lạc Nhạn… Mỗi quốc gia này ít nhất đã tồn tại tới nghìn năm. Nhưng trên tấm bản đồ này lại không lưu lại dấu vết gì mà là đế quốc khác….. Đến cả sa mạc Tháp Nhĩ Qua hay Hắc Giác Vực cũng không có trên tấm bản đồ này!

Sa mạc Tháp Nhĩ Qua cắt ngang qua ngũ đại đế quốc, bao trùm lên một khoảng diện tích không nhỏ của vùng Tây Bắc đại lục này, vô số thành trì nhỏ cũng được xây ở trên biển cát vô tận này. Mà trong tấm bản đồ này thì không hề có sự hiện diện của sa mạc, các con đường nối liền nhau, thậm chí các dãy sơn mạch cũng đường như nối liền với nhau.

Ngũ đại đế quốc cùng ngũ đại tông phái hiện nay, tồn tại ở cái vùng Tây Bắc đại lục này cũng khoảng nghìn năm. Mà sa mạc Tháp Nhĩ Qua ít nhất cũng phải ngang bằng với sự tồn tại của ngũ đại đế quốc hiện nay.



So với các tấm bản bồ hiện tại thì mảnh bản đồ này vô cùng khác biệt, Không lẽ cái tàn đồ này là Tây Bắc đại lục của hơn nghìn năm về trước ư! Cơ Huyền cảm thấy mình đang dính phải một thứ gì đó phiền phức.

- Tinh. Kí chủ họa tiết trên tấm tàn đồ này hệ thống phân tích ra có lẽ là một cái trận pháp. Hơn nữa phạm vi không hề nhỏ, theo phỏng đoán có lẽ bao trùm lên cả phần Tây Bắc đại lục này.

Vào lúc này hệ thống lên tiếng trong đầu Cơ Huyền, mà lời nó nói ra khiến cậu giật mình. Trận pháp! Bao trùm cả vùng Tây Bắc đại lục! Vừa nãy bị suy nghĩ của bản thân dọa, giờ thì bị lời nói của hệ thống dọa tới không nhỏ.

- Ý ngươi là gì? Nói rõ ràng thêm xem.

- Tinh. Theo sự tính toán của hệ thống, xuất phát từ dãy Ma Thú sơn mạch tiếp nối tới khu vực Vạn Yêu lâm dường như mơ hồ có xếp lại thành các thần văn thượng cổ cấu tạo lên đại trận, có điều bị hoang mạc Tháp Nhĩ Qua đem cắt ngang, khiến thần văn của hai nơi này bị đứt đoạn, không còn liên kết với nhau.

Cơ Huyền vội vàng quan sát tấm tàn đồ này, mắt cậu mở lớn, quả thực Ma Thú sơn mạch và Vạn Yêu lâm dường như có mối lên kết với nhau, nếu không có sự tồn tại của Tháp Nhĩ Qua chạy ngang qua thì đúng là khó có thể hình dung được.

Nếu như vậy thì có khả năng Ma thú sơn mạch, Vạn yêu lâm, Dạ Mạc cốc, Mộ Khư của Mộ Lan quốc và Bách Ngạ cảnh của Thiên Xà đều có liên quan tới nhau. Tuy tấm tàn đồ này khiến Cơ Huyền có thể nhìn ba nơi, đó là sơn mạch, yêu lâm và cốc, nhưng tấm tàn đồ này thể hiện rõ ràng sự liên kết của ba nơi này. Thoạt hình trong có vẻ không có gì đặc biệt, nếu không nhờ hệ thống nhắc nhở chắc cậu cũng không nhận ra.

Vậy thì có thể giả thiết rằng vốn năm nơi này không phải tự nhiên mà hình thành, là do có người cố ý tạo ra từ hơn nghìn năm về trước, để vẽ ra một cái trận pháp bao trùm lên toàn bộ vùng Tây Bắc đại lục này. Có thể tạo ra được ra cái trận pháp này chứng minh đây là một thế lực vô cùng khủng bố, hoặc là đây là cá nhân một người thực lực có thể dời núi lấp biển.

Đấu Đế! Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu của Cơ Huyền, cậu nhớ thời điểm Hồn Tộc bố trí Phệ Linh Huyết trận còn phải âm thầm làm không biết bao nhiêu lâu, vận dụng Đấu Tông, Đấu Tôn chạy khắp nơi mới bố trí được. Mà ở đây còn mạnh mẽ hơn, kiến tạo sơn hà xây trận pháp hoàn toàn vượt trên suy nghĩ của cậu.

Phệ Linh Huyết trận, nghĩ được điều gì Cơ Huyền vội vã hỏi hệ thống:

- Ngươi có thể phân tích được cái trận pháp này là trận pháp gì? Mục đích như nào không?

- Tinh. Không thể. Quá thiếu dữ liệu. Không có khả năng phân tích.

Nghe vậy Cơ Huyền cười khổ, nhìn vào dãy sơn mạch trùng điệp trong tàn đồ này rồi nghĩ tới cái sa mạc Tháp Nhĩ Qua hiện tại, hi vọng là cậu đa nghi, nếu thực sự là cái trận đó thì đúng là đáng sợ. Sinh linh nơi đây coi như hoàn toàn tử vong.

Có cảm giác mình vừa khám phá ra một điều gì đó không nên khám phá. Làm ơn đi, ta mới chỉ có là Đấu Vương nho nhỏ thôi, tại sao lại có bí mật kinh khủng vậy để ta tìm được chứ. Ta vô cùng mệt tâm nga.

Nhìn tấm tàn đồ trước mặt Cơ Huyền áp chế lại cái cảm xúc muốn vứt nó đi, coi như không biết gì. Cuối cùng vẫn nén được, đem nó thu vào giới chỉ. Đầu óc của cậu nặng trĩu, xem ra cái nơi chim không thèm ỉa này lại cất dấu bí mật vô cùng to lớn, với thực lực hiện tại của cậu thì chưa đủ tư cách tìm hiểu.

- Hệ thống, từ khi nào thế giới này lại thay đổi nhiều như vậy? Tất cả mọi thứ dường như không thể kiểm soát được nữa rồi, mọi thứ đều bị đi lệch khỏi quỹ đạo mà ta đã biết. Vì sự tồn tại của ta làm thế giới này biến đổi quá nhiều như vậy sao?

Nằm dài trên giường Cơ Huyền phát hiện ra những gì cậu trải qua gần đầy dường như không nằm trong tầm hiểu biết của cậu nữa rồi. Than thở hỏi hệ thống.

- Tinh. Hệ thống không có đủ dữ liệu để trả lời câu hỏi này, hệ thống sẽ thiết lập giả thiết cơ bản. Có lẽ tất cả mọi thứ đều là sự trùng hợp lại với nhau, mọi thứ đều là ngẫu nhiên. Từ sự xuất hiện của người tới những điều này, nó vẫn luôn ở đây chỉ có điều chưa từng ai phát hiện ra mà thôi.

- Một cái hệ thống dựa trên logic phân tích lại tổng kết bằng hai chữ trùng hợp. Có chút buồn cười.

Cơ Huyền thấy hơi tức cười, không nghĩ tới giải thiết mà cái hệ thống này đưa ra là hai chữ TRÙNG HỢP. Có chút không đáng tin.



- Tinh. Vẫn còn một giả thiết nữa, sự xuất hiện của kí chủ thực sự đã tác động tới thế giới này, giống như cái gọi là hiệu ứng hồ điệp do nhà hỗn độn học người Mỹ – Loranz mà kiếp trước đã nhắc tới. Một hành động vỗ cánh của một con bươm bướm ở một nơi cũng có thể gây ra cơn cuồng phong ở nơi cách đó nửa thế giới.

- Nếu ta chính là con bươm bướm đó vậy thì làm thế nào “ thế giới ” vẫn còn chấp nhận sự tồn tại của ta? Sớm phải có hiện tượng đào thải, thậm chí xóa bỏ ta rồi?

- Tinh. Sao kí chủ dám chắc rằng “ thế giới ” vẫn đang chấp nhận người mà không phải đang bắt đầu loại bỏ người? Biết đâu sau khi con bướm đó tạo ra cơn bão đó, ngay lập tức bị tiêu diệt. Hoặc nói nhưng con bướm đó liên tục bị săn giết nhưng vẫn sống xót nên không cảm nhận được.

Cơ Huyền lập tức im lặng. Đúng vậy, sao mình nghĩ rằng thế giới này đang chịu tải mình mà không phải đang loại bỏ mình. Ngẫm lại những gì mình trải qua, nếu là trùng hợp có lẽ không đáng tin lắm. Nhưng thế giới này đang loại bỏ mình sao? Vậy mà mình vẫn sống xót?

- Tinh. Có lẽ thế giới này không thực sự đang đào thải kí chủ. Nó coi người là cái sai số không đáng kể, nên nó cố gắng làm “ tròn ” phần sai số đó. Vậy nên kí chủ mới thảnh thơi tới giờ. Khi một ngày thế giới nhận ra kí chủ là sai số lớn, khiến quy tắc bị uốn công, có lẽ sẽ gọi từng đợt thiên lôi đánh xuống đầu kí chủ, cho tới khi oanh tạch không còn mẩu xương.

Vốn định nói chuyện vui đùa để quên đi cái tấm tàn đồ lúc nãy, giờ hay rồi bị dọa tới da đầu tê dại luôn. Cơ Huyền thật mệt não quá, cậu quyết không nói nhảm với cái hệ thống này nữa. Quá đáng sợ rồi, ngủ cho đỡ sợ mới được.

…….

Trong rừng rậm có chút âm u, mấy thân ảnh mặc khôi giáp hốt hoảng phóng qua, trên người bọn họ chằng chịt vết thương, ánh mắt trạn ngập sợ hãi, giống như theo sau họ là tử thần vậy, không dám dừng chân tẹo nào.

Theo lý nơi này, là biên giới của Dạ Mạc cốc, tuy cách trung tâm của dãy núi không xa, nhưng cũng không gần. Thông thường những nơi như vậy, có thể nói là thế giới của ma thú. Nhưng do nơi này không có các dãy núi sâu, vì vậy các ma thú xuất hiện ở đây cũng có đẳng cấp không cao.

Những nơi như vậy, cơ bản tam giai ma thú đã có thể chiêm núi làm vương rồi! Còn nhất, nhị giai ma thú thường phải sống thành bầy đàn! Đám người này ai đấy cũng phát ra khí thế cấp bậc Đại Đấu sư trung gia, cầm đầu là một tên Đại Đấu sư cao giai có lẽ sắp đột phá tới Đấu Linh.

Với cấp độ của đám người này, dù bị ma thú tứ giai tập kích cũng có sức phản kháng, nào giống như hiện giờ chạy trối chết.

Bất chợt, hung sát chi khí xung quanh ngưng kết mạnh mẽ, chợt có một luồng khí thế ngập trời từ xung quanh tràn tới. Cảm nhận được hung sát khí tức này cả đám người mặt trắng bệch, cuối cùng đám người thực lực Đại Đấu sư trung giai cắn răng, đột ngột dừng lại.

- Các ngươi làm gì vậy, Liệt Diễm Cuồng mãng sắp đuổi tới nơi rồi, muốn chết sao.

Tên thực lực mạnh nhất thấy đám thuộc hạ của mình toàn bộ dừng lại liền tức giận quát.

- Đội trưởng, người thực lực cao nhất trong số chúng ta, cũng là người có cơ hội sống sót cao nhất, chúng ta sẽ liều mạng với bọn chúng tranh thủ chút thời gian cho người chạy trốn. Người hãy mang tin tức này về phía Gian Minh thành.

Tên thủ lĩnh nhìn ánh mắt quyết tâm của đám thuộc hạ thì sững người một thoáng, cuối cùng hắn cắn răng quay đầu tiếp tục lao đi. Hắn lao đi vừa gầm lên:

- Các người tốt nhất còn sống mà quay trở lại cho lão tử, bằng không lão tử lấy quân pháp trị chết các ngươi. Nhớ đó.

Đám thuộc hạ không nói gì, trên bọn họ khuôn mặt nở nụ cười nhẹ.

Tên thủ lĩnh lao đi không hề quay lại, chỉ nghe được sau lưng phát ra từng đợt xung động mạnh mẽ, khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên phát ra từng tiếng động như tiếng ong kêu. Hắn cắn chặt răng lao đi, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Hắn nhất định phải mang tin tức này về Gian Minh thành, hắn không thể để sự hi sinh của thuộc hạ là vô ích, chắc chắn phải đào thoát được. Dạ Mạc cốc giống như có phát sinh biến hóa, vô số ma thú cường đại đang tụ tập lại giống như có ai đó hiệu triệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook