Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 238: Chém giết
ChuaTeDiGioi
14/02/2021
- Bùng!
Khi thân thể bị vây trong hoàng ngọc hỏa diễm thì Thương Minh gầm lên tiếng kêu oán độc cực độ. Đấu khí trong thân thể điên cuồng vận chuyển, cơ thể không ngừng bành chướng ra, rồi bùng nổ. Thân thể tan nát, dị hỏa cũng dần tắt. Nhưng trong thân thể bắn ra bảy đạo quang hoa trong suốt, bảy làn quang hoa trong suốt hóa thành bảy người nhỏ xíu, điên cuồng phân thành bảy phương hướng bỏ chạy.
- A! Đợi đấy, ta sẽ xé ngươi thành vạn mảnh! Ta sẽ cho ngươi biết mùi sống không bằng chết!
Bảy người nhỏ xíu trong veo đều gầm lên oán độc.
- Không xong là Xá thân độn pháp…. Từ khi tu luyện tới giờ….. Mỗi cảnh giới sẽ hình thành một đạo phân thân…. Tiểu Huyền đừng tha cho đạo ấn nào…. Vì chỉ cần hắn thoát được là sẽ đoạt xá trùng sinh…. Chỉ cần bảy đạo còn sống thì tu vi có thẻ khôi phục được.
Tiêu lão thần sắc thay đổi nhìn bảy đạo tiểu nhân kia thì cuống lên. Thân hình lão cũng máy động hướng tới một trong bảy hướng kia chém tới. Vân Vận nghe vậy cũng thoáng biến, thân hình cũng hướng tới một phương lao tới, kiếm trong tay máy động chém ra từng đạo phong đao.
Tốc độ của người tí hon này nhanh đến khó tưởng tượng nổi, Xuất Phách Sát Kiếm và Liệt Phong Toàn Vũ cũng khó lòng chạm tới. Tích tắc sau, bảy người tí hon do Thương Minh hóa ra cách bọn Cơ Huyền hơn trăm trượng, với độn tốc kinh nhân cực độ, linh hồn lực cũng không thể khóa cứng.
- Muốn chạy, không dễ thế đâu!
Tiêu lão sắc mặt trầm xuống, mộc kiếm trên tay phiêu động nhẹ nhàng, nương theo động tác của Tiêu lão, lôi đình chi lực tản đi, biến đổi thành nguồn năng lượng khổng lồ kì dị khác. Xuyên thấu qua mũi trường kiếm, năng lượng cuồng bạo hướng phiến không gian hư vô mờ mịt kia trùng kích. Tiêu lão xuất ra bốn kiếm liên tục.
Kiếm ý của Tiêu lão mơ hồ kiến người ta có cảm giác huyền ảo. Xuân ý triền miên, kiếm thế trầm tịch, Hạ ý uyển chuyển, nóng bỏng như liệt diễm, Thu ý phong thu từng cơn, lại cho tâm tình của người ta thoải mái vui vẻ, nhưng kiếm khí sắc bén lại làm cho người ta sợ hãi, Đông ý chất chứa hàn ý vô hạn, gió lạnh gào thét, giống như rơi vào hầm băng.
- Địa giai đấu kĩ Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trận.
Vô số kiếm quang đem ba Thương Minh nhỏ xíu bao phủ vào bên trong, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm biến ảo khôn lường, nóng lạnh luân chuyển, tuế nguyệt luân hồi. Thương Minh trong kiếm trận này thỉ đổ mồ hôi hột, hắn đương nhiên biết uy năng của kiếm trận này. Ngoài xuất ra vô số kiếm quang bao vây lấy đối thủ, còn có sát chiêu ẩn dấu chính là một khi bị Tứ Quý chi khí xâm nhập, thân thể của mình sẽ già yếu rất nhanh.
Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận! Đây là kiếm trận huyền ảo nhất, phóng nhãn khắp cả đại lục cũng được xếp vào hàng nhất đẳng. Hắn chỉ là không ngờ tới một ngày mình sẽ phải nếm thử kiếm trận này. Dù ở Kim Nhạn tông cũng phải chia ra bốn người tu luyện rồi dùng công pháp đặc thù phối hợp với nhau. Với Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trận này Tiêu lão tuyệt là đệ nhất nhân trong Đấu Hoàng, dù là Đấu Tông còn kiêng kị.
- Cơ Thiên Dương khốn nạn, hóa ra ngươi còn con bài tẩy này.
Ba người nhỏ xíu đều vang lên tiếng Thương Minh kêu vang kinh hãi cực độ. Vốn hắn chỉ oán độc bọn Cơ Huyền, định thoát thân rồi sẽ báo cừu, nhưng lúc này đã cảm nhận được nguy hiểm.
- A!
Tiếng gầm vô cùng oán độc từ ba người tí hon vang lên, bốn người nổ tung. Trong kiếm trận này tuy Thương Minh tí hon tránh né được vô số luồng kiếm khí nhưng hắn bị Tứ Quý chi khí xâm nhập vào mài mòn linh hồn liền không trụ được mà nổ tung.
Vân Vận cũng không thua kém, mũi chân nàng điểm nhẹ lên hư không, thân thể ưu nhã xoáy nhẹ trên không trung, liền để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể lại quỷ dị biến mất. Xuất hiện lại thì đã cách hơn trăm thước. Mỗi lần bắn đi đều để lại một đạo tàn ảnh lơ lửng, một hồi sau mới chậm rãi tiêu tán, một đường lướt đi, dĩ nhiên lại xuất hiện tới tám tàn ảnh. Trong chốc lát thu hẹp khoảng cách với hai đạo Thương Minh.
- Địa giai đấu kĩ Phong Toàn Bích!
Mà theo tiếng quát, không gian mấy chục thước trước mặt trước mặt tiểu Thương Minh trở nên vặn vẹo. Một mảng tường hoàn toàn do cuồng phong ngưng tụ mà thành đột nhiên xuất hiện. Trên vách tường, vô số phong nhận điên cuồng xoay tròn.
Con mắt mở lớn gắt gao nhìn chằm chằm vách tường đầy phong nhận ngày càng gần, đồng tử tiểu Thương Minh giờ phút này cơ hồ co lại như chiếc kim. Bởi quán tính quá lớn, cho dù hắn đã gắt gao đem tốc độ đè ép xuống, thân thể vẫn vừa vặn hướng bức tường hung hăng đập tới.
- Bùm.
Một tiểu Thương Minh dùng đạo tiểu nhân còn lại làm đệm đỡ. Tiếng nổ tung vang lên, đổi lại thân thể của hắn đã ngừng lại được, hiện tại hắn cũng giống bị ghim tại giữa không trung, cứng ngắc một chỗ. Ở trước mặt hắn vài phân, vách tường cực lớn, chính giống như giảo vỡ cơ, luân phiên ma động. Âm thanh cheng cheng không ngừng vang lên, có chút đáng sợ.
- Ngươi không nên dừng lại.
Âm thanh bình thản lạnh lùng chậm rãi vang lên phía sau lưng, trong thanh âm thoáng có vài phần thở gấp. Hiển nhiên, ra tay đột ngột như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy có chút cố sức. Kiếm quang đem tiểu nhân còn lại chém nổ.
Thoáng chốc đem năm đạo tiểu nhân Thương Minh tiêu diệt. bảy người nhỏ xíu do Thương Minh hóa ra chỉ còn lại hai.
- Cơ Huyền… hai kẻ còn lại đang chạy mất hãy ngăn hắn lại.
Nhìn hai người bé nhỏ đang lao đi, Cơ Huyền đem một tấm phù lục với hoa văn kì dị ra. Đấu khí đem truyền vào tấm phù, hoa văn từ tấm phú sáng lên, hướng tới hai người nhỏ xíu kia lao tới. Tốc độ so với hai tiểu nhân kia chỉ có nhanh hơn. Thoáng chốc đã đuổi kịp Thương Minh, từ đám phù văn tỏa ra không gian chi lực nồng đậm.
Uy năng từ phù văn phủ xuống lập tức đem một trong hai Thương Minh nhỏ xíu chế trụ trong không gian, không thể cử động được. Diễn biến này xảy ra khiến Thương Minh không kịp ngờ được, đến khi nhận ra thì bản thân đã bị chế trụ lại trong không gian rồi. Có điều tấm phù đó dường như chỉ chế trụ lại một kẻ, kẻ còn lại nhân cơ hội tăng tốc độ lao đi.
- Di? Hệ thống tại sao tấm phù không thể ngăn được hai người tí hon kia?
Nhìn thấy chỉ một Thương Minh bị phong lại, còn một kẻ chạy thoát kiến Cơ Huyền không ngờ tới. Cậu lập tức vội vàng vận chuyển đấu khí, lôi quang mờ ảo xuất hiện trên lòng bàn chân. Xuyên thấu không gian mà lao đi. Lần này thì cậu không chỉ đơn giản là để lại tàn ảnh, mà chính xác là thuấn di. Trong đầu thì lên tiếng hỏi hệ thống.
- Tinh. Đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng….
Hệ thống dùng giọng điềm đạm giải thích với Cơ Huyền.
- Phong nguyên hư không phù chỉ có thể đem cường giả dưới Đấu Tông này phong ấn lại trong không gian, nhưng không thể tác động quá nhiều đối tượng. Chính xác là chỉ một lần một người.
Cơ Huyền thật sự muốn vả vào mặt mình một cái, biết thế nên hỏi hệ thống trước, ai mà biết cái “ hướng dẫn ” sử dụng đó lại oái oăm như vậy. Có điều bây giờ không còn có khả năng hối hận. Thủ ấn hai tay kết lại, hỏa diễm hừng hực phóng ra ánh quang trói rội. Cường quang phát ra quá dũng mãnh khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào nó.
Trong tay Cơ Huyền đấu khí hỏa diễm được ngưng tụ kia cũng rời ra nhằm hướng phía trân trời đánh tới. Một đoàn ánh sáng chói mắt ẩn phía trong là một hình đại ấn, giống như mặt trời trên cao lạc xuống, mang theo cỗ lực lượng làm người khác sởn cả gai ốc xé nát không gian lao về phía Thương Minh bị chế trụ trong không gian và đang chạy trốn.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ đáng sợ tựa như sấm động vang lên kèm theo từng đợt sóng năng lượng bạo cuồng trên không trung nhanh chóng bao phủ cả bầu trời. Toàn bộ trời đất như lâm vào cảnh yên tĩnh, năng lượng cuồng bạo sóng nhiệt tràng lan che phủ cả thiên địa. Theo sự tiêu biến của từng đợt sóng năng lượng ở trên bầu trời.
- Sao rồi?
Vân Vận và Tiêu lão lập tức tiến với Cơ Huyền lo lắng hỏi cậu.
- Để thoát mất một kẻ rồi.
Thở dài, vừa rồi đòn tấn công của Cơ Huyền lao tới phía hai đạo phân thân còn lại của Thương Minh, năng lực hủy diệt đó lập tức đem kẻ bị chế trụ trong không gian đó đánh tan. Còn lại một người tí hon không bị ngăn cản, chỉ lóe lên mấy lần là biến mất khỏi thị tuyến. Cuối cùng vẫn chậm mất một bước.
- Nếu là bình thường thì việc Thương Minh đào thoát đúng là khá lo lắng. Nhưng hai người đừng quên nơi này không phải là địa phương bình thường. Mà là Dạ Mạc cốc.
Nhìn được tia lo lắng trong mắt của hai người Cơ Huyền cười cười lắc đầu nói:
- Nơi này dù bản thân chúng ta còn sống mà tiến vào còn kiêng kị, kể cả luyện dược sư hồn lực mạnh mẽ vào nơi này cũng thoáng trở nên mê nan, lạc mất phương hướng. Chứ đừng nói tới một thành hồn lực được đào thoát được.
- Tiểu Huyền nói đúng….. Nơi này có đặc biệt áp chế với linh hồn, khi chúng ta còn sống tiến vào thì mới miễn cưỡng tìm được đường ra. Mà Thương Minh hiện tại cực hạn suy yếu, không nói tới việc hắn có khả năng sống sót. Dù hắn thực sự tìm được cơ hội đoạt xá thì thực lực hiện tại của hắn chỉ có thể tìm kẻ yếu đuối nhật trong đám Đại Đấu sư thì may ra có cơ hội. Còn nếu không, với cái hồn thể yếu ớt đó của hắn thì đừng mong tìm được lối ra.
Tiêu lão cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ Thương Minh còn sống sót hay không, nếu hắn chết đi thì là việc tốt. Còn nếu hắn vẫn sống nhờ đoạt xá thành công thì cũng chỉ là Đại Đấu sư đỉnh phong, với thực lực đó thì khi về tới tông tìm đại cái cơ nào đó hạ lệnh xuống, chỉ cần có kẻ khả nghi xuất hiện ở địa phận Kim Nhạn tông thì lập tức chém giết.
Việc công đã xong, hiện tại là thời gian để làm việc gia đình. Đem việc của Thương Minh an bài ổn thỏa, Tiêu lão nhìn Cơ Huyền một hồi, chuẩn bị giải thích với cậu toàn bộ sự việc, trong bốn năm đó cuối cùng thì phát sinh những gì.
…..
Một tương lai cực gần sau khi Tiêu lão, Vân Vận và Cơ Huyền hợp lực chém giết Thương Minh, ba người giải quyết vấn đề hết vấn đề thì Thương Minh thực sự tìm được sinh cơ và gặp được một kẻ để đoạt xá.
Trên một chỗ trong Dạ Mạc cốc, một đại hán cao to, thân quấn một bộ da của loài yêu thú nào, dáng vẻ cẩn thận, trốn đông trốn tây như sợ bị ai đó phát hiện ra. Đột nhiên, hắn dừng lại nhìn vì trước mặt hắn có một cái hồ nước nho nhỏ nhưng phát ra năng lượng nồng đậm. Đại hán này cẩn thận đánh ra một đoạn đấu khí lên mặt hồ.
“ Bùm ” một tiếng nổ nhỏ vang lên. Mặt hồ gợn sóng, rồi nhanh chóng bình đạm lại. Không có gì nguy hiểm đại hán liền hớn hở chạy tới bên mặt hồ, hắn cởi hết tấm da yêu thú khỏi người, thân hình to lớn nhảy xuống hồ nước. Sau đó hắn khoanh chân lại, chìm trong trạng thái tu luyện, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Đám chết tiệt đó, đoạt bảo tàng ta tìm được, chiếm hết bảo vật tốt của ta. Còn muốn giết ta nữa, nếu không phải lão tử mạng lớn chắc không còn sống mà rời khỏi nơi đó được…. Còn không phải cậy thực lực mình mạnh mẽ một chút hay sao…. Hừ, ngày ta đạt được thực lực như bọn chúng ta sẽ tìm từng kẻ tính sổ.
Nếu để đám Cơ Huyền hay Lạc Vô Song ở đây chắc ngạc nhiên tới trợn cả mắt. Vì kẻ này chính là tên Chân Thiết bị Đao Hoàng Qua Bố bắt đi. Không ngở tới hắn vẫn còn sống. Kẻ này đúng là mạng lớn, tìm được Đấu Tông mộ địa đã đành, còn từ trong tay đám hoàng thất kia bò trở lại nguyên vẹn cũng là một dạng bản lĩnh.
Nói đi cũng phải nói lại, ngày đó khi Xích Nguyên Vạn Đồng Xà thức tỉnh, đám Lạc Vô Song và Qua Bố cũng lười để ý tới Chân Thiết, mà tập chung đối phó với Xích Nguyên Vạn Đồng Xà. Chân Thiết nhân lúc mọi thức hỗn loạn liền sử dụng đấu kĩ ẩn tức của mình nhanh chân bỏ chạy. Mà sau đó thì đám Lạc Vô Song và Qua Bố bị Xích Nguyên Vạn Đồng Xà đánh cho bỏ chạy không rảnh đế ý tới hắn.
Vậy là Chân Thiết nhặt được cái mạng từ trong tay của Đấu Hoàng cường giả và một đống Đấu Vương cao thủ. Sự tích này mà kể ra đúng là khó có thể tin được. Đại Đấu sư trình độ lại sống sót trước tay của đám người kinh khủng như vậy.
Trong khi Chân Thiết đang tập chung vận công pháp hấp thụ năng lượng của cái hồ này thì dưới đáy hồ một thứ gì đó mờ ảo di động. Rồi một đạo bạch quang lao tờ đáy lên hướng tới mi tâm của Chân Thiết đâm tới.
- A!
Chân Thiết vốn đang tập chung vận chuyển công pháp hợt méo mó mặt mày, thân thể co rút cực kỳ thống khổ. Trong đầu hắn hiện lên hai từ “ Đoạt Xá ”, vận chuyển đấu khí liều mạng phản kháng lại.
Sau hai tuần hương, thân thể Chân Thiết ngừng co rút. Gương mặt của hắn hiện tại vô cùng hung hãn. Mặt hồ cũng không còn ánh sáng năng lượng ba dộng nữa. Hắn đứng dậy, cầm tấm da yêu thú có chút ghét bỏ nhưng vẫn đành mặc lên. Hắn cực kỳ oán độc nhìn về phía chân trời nào đó, sau đó hướng tới phương khác đi lao đi.
Lúc này, khí tức trên người Chân Thiết đã đạt tới bát tinh Đại Đấu sư, mạnh mẽ hơn trước nhiều lần.
....
Xin lỗi anh em độc giả nhé. Dạo gần đây biến cố nhiều quá, tết đến, lap hỏng chưa lấy được, iphone cùi bắp khó viết. Nay gia đình tôi có chút vấn đề nên các bạn thông cảm nhé.Hôm nay bù chương trước. Đợi khi giải quyết xong rồi sẽ up chương đầy đủ.
Khi thân thể bị vây trong hoàng ngọc hỏa diễm thì Thương Minh gầm lên tiếng kêu oán độc cực độ. Đấu khí trong thân thể điên cuồng vận chuyển, cơ thể không ngừng bành chướng ra, rồi bùng nổ. Thân thể tan nát, dị hỏa cũng dần tắt. Nhưng trong thân thể bắn ra bảy đạo quang hoa trong suốt, bảy làn quang hoa trong suốt hóa thành bảy người nhỏ xíu, điên cuồng phân thành bảy phương hướng bỏ chạy.
- A! Đợi đấy, ta sẽ xé ngươi thành vạn mảnh! Ta sẽ cho ngươi biết mùi sống không bằng chết!
Bảy người nhỏ xíu trong veo đều gầm lên oán độc.
- Không xong là Xá thân độn pháp…. Từ khi tu luyện tới giờ….. Mỗi cảnh giới sẽ hình thành một đạo phân thân…. Tiểu Huyền đừng tha cho đạo ấn nào…. Vì chỉ cần hắn thoát được là sẽ đoạt xá trùng sinh…. Chỉ cần bảy đạo còn sống thì tu vi có thẻ khôi phục được.
Tiêu lão thần sắc thay đổi nhìn bảy đạo tiểu nhân kia thì cuống lên. Thân hình lão cũng máy động hướng tới một trong bảy hướng kia chém tới. Vân Vận nghe vậy cũng thoáng biến, thân hình cũng hướng tới một phương lao tới, kiếm trong tay máy động chém ra từng đạo phong đao.
Tốc độ của người tí hon này nhanh đến khó tưởng tượng nổi, Xuất Phách Sát Kiếm và Liệt Phong Toàn Vũ cũng khó lòng chạm tới. Tích tắc sau, bảy người tí hon do Thương Minh hóa ra cách bọn Cơ Huyền hơn trăm trượng, với độn tốc kinh nhân cực độ, linh hồn lực cũng không thể khóa cứng.
- Muốn chạy, không dễ thế đâu!
Tiêu lão sắc mặt trầm xuống, mộc kiếm trên tay phiêu động nhẹ nhàng, nương theo động tác của Tiêu lão, lôi đình chi lực tản đi, biến đổi thành nguồn năng lượng khổng lồ kì dị khác. Xuyên thấu qua mũi trường kiếm, năng lượng cuồng bạo hướng phiến không gian hư vô mờ mịt kia trùng kích. Tiêu lão xuất ra bốn kiếm liên tục.
Kiếm ý của Tiêu lão mơ hồ kiến người ta có cảm giác huyền ảo. Xuân ý triền miên, kiếm thế trầm tịch, Hạ ý uyển chuyển, nóng bỏng như liệt diễm, Thu ý phong thu từng cơn, lại cho tâm tình của người ta thoải mái vui vẻ, nhưng kiếm khí sắc bén lại làm cho người ta sợ hãi, Đông ý chất chứa hàn ý vô hạn, gió lạnh gào thét, giống như rơi vào hầm băng.
- Địa giai đấu kĩ Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trận.
Vô số kiếm quang đem ba Thương Minh nhỏ xíu bao phủ vào bên trong, Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm biến ảo khôn lường, nóng lạnh luân chuyển, tuế nguyệt luân hồi. Thương Minh trong kiếm trận này thỉ đổ mồ hôi hột, hắn đương nhiên biết uy năng của kiếm trận này. Ngoài xuất ra vô số kiếm quang bao vây lấy đối thủ, còn có sát chiêu ẩn dấu chính là một khi bị Tứ Quý chi khí xâm nhập, thân thể của mình sẽ già yếu rất nhanh.
Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm Trận! Đây là kiếm trận huyền ảo nhất, phóng nhãn khắp cả đại lục cũng được xếp vào hàng nhất đẳng. Hắn chỉ là không ngờ tới một ngày mình sẽ phải nếm thử kiếm trận này. Dù ở Kim Nhạn tông cũng phải chia ra bốn người tu luyện rồi dùng công pháp đặc thù phối hợp với nhau. Với Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm trận này Tiêu lão tuyệt là đệ nhất nhân trong Đấu Hoàng, dù là Đấu Tông còn kiêng kị.
- Cơ Thiên Dương khốn nạn, hóa ra ngươi còn con bài tẩy này.
Ba người nhỏ xíu đều vang lên tiếng Thương Minh kêu vang kinh hãi cực độ. Vốn hắn chỉ oán độc bọn Cơ Huyền, định thoát thân rồi sẽ báo cừu, nhưng lúc này đã cảm nhận được nguy hiểm.
- A!
Tiếng gầm vô cùng oán độc từ ba người tí hon vang lên, bốn người nổ tung. Trong kiếm trận này tuy Thương Minh tí hon tránh né được vô số luồng kiếm khí nhưng hắn bị Tứ Quý chi khí xâm nhập vào mài mòn linh hồn liền không trụ được mà nổ tung.
Vân Vận cũng không thua kém, mũi chân nàng điểm nhẹ lên hư không, thân thể ưu nhã xoáy nhẹ trên không trung, liền để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể lại quỷ dị biến mất. Xuất hiện lại thì đã cách hơn trăm thước. Mỗi lần bắn đi đều để lại một đạo tàn ảnh lơ lửng, một hồi sau mới chậm rãi tiêu tán, một đường lướt đi, dĩ nhiên lại xuất hiện tới tám tàn ảnh. Trong chốc lát thu hẹp khoảng cách với hai đạo Thương Minh.
- Địa giai đấu kĩ Phong Toàn Bích!
Mà theo tiếng quát, không gian mấy chục thước trước mặt trước mặt tiểu Thương Minh trở nên vặn vẹo. Một mảng tường hoàn toàn do cuồng phong ngưng tụ mà thành đột nhiên xuất hiện. Trên vách tường, vô số phong nhận điên cuồng xoay tròn.
Con mắt mở lớn gắt gao nhìn chằm chằm vách tường đầy phong nhận ngày càng gần, đồng tử tiểu Thương Minh giờ phút này cơ hồ co lại như chiếc kim. Bởi quán tính quá lớn, cho dù hắn đã gắt gao đem tốc độ đè ép xuống, thân thể vẫn vừa vặn hướng bức tường hung hăng đập tới.
- Bùm.
Một tiểu Thương Minh dùng đạo tiểu nhân còn lại làm đệm đỡ. Tiếng nổ tung vang lên, đổi lại thân thể của hắn đã ngừng lại được, hiện tại hắn cũng giống bị ghim tại giữa không trung, cứng ngắc một chỗ. Ở trước mặt hắn vài phân, vách tường cực lớn, chính giống như giảo vỡ cơ, luân phiên ma động. Âm thanh cheng cheng không ngừng vang lên, có chút đáng sợ.
- Ngươi không nên dừng lại.
Âm thanh bình thản lạnh lùng chậm rãi vang lên phía sau lưng, trong thanh âm thoáng có vài phần thở gấp. Hiển nhiên, ra tay đột ngột như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy có chút cố sức. Kiếm quang đem tiểu nhân còn lại chém nổ.
Thoáng chốc đem năm đạo tiểu nhân Thương Minh tiêu diệt. bảy người nhỏ xíu do Thương Minh hóa ra chỉ còn lại hai.
- Cơ Huyền… hai kẻ còn lại đang chạy mất hãy ngăn hắn lại.
Nhìn hai người bé nhỏ đang lao đi, Cơ Huyền đem một tấm phù lục với hoa văn kì dị ra. Đấu khí đem truyền vào tấm phù, hoa văn từ tấm phú sáng lên, hướng tới hai người nhỏ xíu kia lao tới. Tốc độ so với hai tiểu nhân kia chỉ có nhanh hơn. Thoáng chốc đã đuổi kịp Thương Minh, từ đám phù văn tỏa ra không gian chi lực nồng đậm.
Uy năng từ phù văn phủ xuống lập tức đem một trong hai Thương Minh nhỏ xíu chế trụ trong không gian, không thể cử động được. Diễn biến này xảy ra khiến Thương Minh không kịp ngờ được, đến khi nhận ra thì bản thân đã bị chế trụ lại trong không gian rồi. Có điều tấm phù đó dường như chỉ chế trụ lại một kẻ, kẻ còn lại nhân cơ hội tăng tốc độ lao đi.
- Di? Hệ thống tại sao tấm phù không thể ngăn được hai người tí hon kia?
Nhìn thấy chỉ một Thương Minh bị phong lại, còn một kẻ chạy thoát kiến Cơ Huyền không ngờ tới. Cậu lập tức vội vàng vận chuyển đấu khí, lôi quang mờ ảo xuất hiện trên lòng bàn chân. Xuyên thấu không gian mà lao đi. Lần này thì cậu không chỉ đơn giản là để lại tàn ảnh, mà chính xác là thuấn di. Trong đầu thì lên tiếng hỏi hệ thống.
- Tinh. Đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng….
Hệ thống dùng giọng điềm đạm giải thích với Cơ Huyền.
- Phong nguyên hư không phù chỉ có thể đem cường giả dưới Đấu Tông này phong ấn lại trong không gian, nhưng không thể tác động quá nhiều đối tượng. Chính xác là chỉ một lần một người.
Cơ Huyền thật sự muốn vả vào mặt mình một cái, biết thế nên hỏi hệ thống trước, ai mà biết cái “ hướng dẫn ” sử dụng đó lại oái oăm như vậy. Có điều bây giờ không còn có khả năng hối hận. Thủ ấn hai tay kết lại, hỏa diễm hừng hực phóng ra ánh quang trói rội. Cường quang phát ra quá dũng mãnh khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào nó.
Trong tay Cơ Huyền đấu khí hỏa diễm được ngưng tụ kia cũng rời ra nhằm hướng phía trân trời đánh tới. Một đoàn ánh sáng chói mắt ẩn phía trong là một hình đại ấn, giống như mặt trời trên cao lạc xuống, mang theo cỗ lực lượng làm người khác sởn cả gai ốc xé nát không gian lao về phía Thương Minh bị chế trụ trong không gian và đang chạy trốn.
- Ầm ầm.
Một tiếng nổ đáng sợ tựa như sấm động vang lên kèm theo từng đợt sóng năng lượng bạo cuồng trên không trung nhanh chóng bao phủ cả bầu trời. Toàn bộ trời đất như lâm vào cảnh yên tĩnh, năng lượng cuồng bạo sóng nhiệt tràng lan che phủ cả thiên địa. Theo sự tiêu biến của từng đợt sóng năng lượng ở trên bầu trời.
- Sao rồi?
Vân Vận và Tiêu lão lập tức tiến với Cơ Huyền lo lắng hỏi cậu.
- Để thoát mất một kẻ rồi.
Thở dài, vừa rồi đòn tấn công của Cơ Huyền lao tới phía hai đạo phân thân còn lại của Thương Minh, năng lực hủy diệt đó lập tức đem kẻ bị chế trụ trong không gian đó đánh tan. Còn lại một người tí hon không bị ngăn cản, chỉ lóe lên mấy lần là biến mất khỏi thị tuyến. Cuối cùng vẫn chậm mất một bước.
- Nếu là bình thường thì việc Thương Minh đào thoát đúng là khá lo lắng. Nhưng hai người đừng quên nơi này không phải là địa phương bình thường. Mà là Dạ Mạc cốc.
Nhìn được tia lo lắng trong mắt của hai người Cơ Huyền cười cười lắc đầu nói:
- Nơi này dù bản thân chúng ta còn sống mà tiến vào còn kiêng kị, kể cả luyện dược sư hồn lực mạnh mẽ vào nơi này cũng thoáng trở nên mê nan, lạc mất phương hướng. Chứ đừng nói tới một thành hồn lực được đào thoát được.
- Tiểu Huyền nói đúng….. Nơi này có đặc biệt áp chế với linh hồn, khi chúng ta còn sống tiến vào thì mới miễn cưỡng tìm được đường ra. Mà Thương Minh hiện tại cực hạn suy yếu, không nói tới việc hắn có khả năng sống sót. Dù hắn thực sự tìm được cơ hội đoạt xá thì thực lực hiện tại của hắn chỉ có thể tìm kẻ yếu đuối nhật trong đám Đại Đấu sư thì may ra có cơ hội. Còn nếu không, với cái hồn thể yếu ớt đó của hắn thì đừng mong tìm được lối ra.
Tiêu lão cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ Thương Minh còn sống sót hay không, nếu hắn chết đi thì là việc tốt. Còn nếu hắn vẫn sống nhờ đoạt xá thành công thì cũng chỉ là Đại Đấu sư đỉnh phong, với thực lực đó thì khi về tới tông tìm đại cái cơ nào đó hạ lệnh xuống, chỉ cần có kẻ khả nghi xuất hiện ở địa phận Kim Nhạn tông thì lập tức chém giết.
Việc công đã xong, hiện tại là thời gian để làm việc gia đình. Đem việc của Thương Minh an bài ổn thỏa, Tiêu lão nhìn Cơ Huyền một hồi, chuẩn bị giải thích với cậu toàn bộ sự việc, trong bốn năm đó cuối cùng thì phát sinh những gì.
…..
Một tương lai cực gần sau khi Tiêu lão, Vân Vận và Cơ Huyền hợp lực chém giết Thương Minh, ba người giải quyết vấn đề hết vấn đề thì Thương Minh thực sự tìm được sinh cơ và gặp được một kẻ để đoạt xá.
Trên một chỗ trong Dạ Mạc cốc, một đại hán cao to, thân quấn một bộ da của loài yêu thú nào, dáng vẻ cẩn thận, trốn đông trốn tây như sợ bị ai đó phát hiện ra. Đột nhiên, hắn dừng lại nhìn vì trước mặt hắn có một cái hồ nước nho nhỏ nhưng phát ra năng lượng nồng đậm. Đại hán này cẩn thận đánh ra một đoạn đấu khí lên mặt hồ.
“ Bùm ” một tiếng nổ nhỏ vang lên. Mặt hồ gợn sóng, rồi nhanh chóng bình đạm lại. Không có gì nguy hiểm đại hán liền hớn hở chạy tới bên mặt hồ, hắn cởi hết tấm da yêu thú khỏi người, thân hình to lớn nhảy xuống hồ nước. Sau đó hắn khoanh chân lại, chìm trong trạng thái tu luyện, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Đám chết tiệt đó, đoạt bảo tàng ta tìm được, chiếm hết bảo vật tốt của ta. Còn muốn giết ta nữa, nếu không phải lão tử mạng lớn chắc không còn sống mà rời khỏi nơi đó được…. Còn không phải cậy thực lực mình mạnh mẽ một chút hay sao…. Hừ, ngày ta đạt được thực lực như bọn chúng ta sẽ tìm từng kẻ tính sổ.
Nếu để đám Cơ Huyền hay Lạc Vô Song ở đây chắc ngạc nhiên tới trợn cả mắt. Vì kẻ này chính là tên Chân Thiết bị Đao Hoàng Qua Bố bắt đi. Không ngở tới hắn vẫn còn sống. Kẻ này đúng là mạng lớn, tìm được Đấu Tông mộ địa đã đành, còn từ trong tay đám hoàng thất kia bò trở lại nguyên vẹn cũng là một dạng bản lĩnh.
Nói đi cũng phải nói lại, ngày đó khi Xích Nguyên Vạn Đồng Xà thức tỉnh, đám Lạc Vô Song và Qua Bố cũng lười để ý tới Chân Thiết, mà tập chung đối phó với Xích Nguyên Vạn Đồng Xà. Chân Thiết nhân lúc mọi thức hỗn loạn liền sử dụng đấu kĩ ẩn tức của mình nhanh chân bỏ chạy. Mà sau đó thì đám Lạc Vô Song và Qua Bố bị Xích Nguyên Vạn Đồng Xà đánh cho bỏ chạy không rảnh đế ý tới hắn.
Vậy là Chân Thiết nhặt được cái mạng từ trong tay của Đấu Hoàng cường giả và một đống Đấu Vương cao thủ. Sự tích này mà kể ra đúng là khó có thể tin được. Đại Đấu sư trình độ lại sống sót trước tay của đám người kinh khủng như vậy.
Trong khi Chân Thiết đang tập chung vận công pháp hấp thụ năng lượng của cái hồ này thì dưới đáy hồ một thứ gì đó mờ ảo di động. Rồi một đạo bạch quang lao tờ đáy lên hướng tới mi tâm của Chân Thiết đâm tới.
- A!
Chân Thiết vốn đang tập chung vận chuyển công pháp hợt méo mó mặt mày, thân thể co rút cực kỳ thống khổ. Trong đầu hắn hiện lên hai từ “ Đoạt Xá ”, vận chuyển đấu khí liều mạng phản kháng lại.
Sau hai tuần hương, thân thể Chân Thiết ngừng co rút. Gương mặt của hắn hiện tại vô cùng hung hãn. Mặt hồ cũng không còn ánh sáng năng lượng ba dộng nữa. Hắn đứng dậy, cầm tấm da yêu thú có chút ghét bỏ nhưng vẫn đành mặc lên. Hắn cực kỳ oán độc nhìn về phía chân trời nào đó, sau đó hướng tới phương khác đi lao đi.
Lúc này, khí tức trên người Chân Thiết đã đạt tới bát tinh Đại Đấu sư, mạnh mẽ hơn trước nhiều lần.
....
Xin lỗi anh em độc giả nhé. Dạo gần đây biến cố nhiều quá, tết đến, lap hỏng chưa lấy được, iphone cùi bắp khó viết. Nay gia đình tôi có chút vấn đề nên các bạn thông cảm nhé.Hôm nay bù chương trước. Đợi khi giải quyết xong rồi sẽ up chương đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.