Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 64: Cùng Tiểu Y Tiên rời đi
ChuaTeDiGioi
08/08/2020
Không để ý tới hệ thống bố láo chết tiệt đó, Cơ Huyền hỏi Tiểu Y Tiên:
- Người bên ngoài là ai? Sao lại giám thị ngươi?
Tiểu Y Tiên tùy ý nói:
- Lang đầu dong binh đoàn đem tin tức ta đoạt được bảo vật phát tán ra ngoài. Chủ nhân Vạn dược trai này cũng đối với bảo vật kia nổi lên tham tâm. Trong khoảng thời gian này vẫn muốn lấy cuốn độc kinh từ trong tay ta, bất quá bị ta từ chối khéo. Nhưng dường như gần đây hắn đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
- Vậy sao ngươi còn không đi? Lấy năng lực dụng độc của ngươi, nơi này hẳn không người nào ngăn trở được ngươi chứ?
- Chờ người tới cứu ta
Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của Cơ Huyền, Tiểu Y Tiên cười khanh khách nói:
- Ta muốn nghiên cứu thất thải độc kinh, tất nhiên cần có số lượng lớn dược liệu làm thí nghiệm. Nơi này chính là địa phương tốt nhất.
- Bất quá ta nghĩ cũng nên rời đi, bởi vì hôm nay đã là ngày cuối cùng trong hạn định ba ngày của tên kia cho ta.
Đem dược phấn trên bàn thu thập lại vào trong mấy chiếc bình nhỏ, Tiểu Y Tiên nghiêng đầu dừng ở trên người Cơ Huyền, mỉm cười nói:
- Ngươi lại ngoài dự tính của ta, không những có thể sống sót bên trong ma thú sơn mạch, thực lực có vẻ lại tinh tiến hơn nhiều. Xem ra lựa chọn ngươi làm minh hữu là quyết định sáng suốt nhất của ta.
Ngay khi Tiểu Y Tiên bắt đầu thu thập đồ vật, bỗng vang lên mấy tiếng đập cửa. Thanh âm của một người trung niên truyền đến:
- Khà khà, Tiểu Y Tiên, khỏe chứ?
Mặc dù trong giọng nói có ý hỏi thăm, nhưng khi hắn vừa nói xong cửa đã được mở ra. Con mắt quét qua trong phòng, sau đó sắc mặt khẽ biến dừng lại trên người một thanh niên, bàn tay vung lên, bốn gã hộ vệ phía sau rút vũ khí ra tiến đến hai người.
- Tiểu Y Tiên, vị này là?
Ánh mắt trung niên quét về phía Tiểu Y Tiên đang thu thập đồ đạc ở một bên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
- Một trong những người ngươi muốn tìm đó..
Tiểu Y Tiên tùy tiện nói.
Nghe vậy, người trung niên sắc mặt sửng sốt, nhãn đồng chợt xẹt qua một nét mừng, khách khí cười nói:
- Ha ha, không nghĩ tới bản lĩnh của tiểu huynh đệ lại mạnh mẽ như vậy, cư nhiên có thể từ phía trong ma thú sơn mạch được xưng là tử vong tuyệt địa ra ngoài, thật sự là bội phục.
- May mắn mà thôi.
Tùy ý ngước mắt, Cơ Huyền mỉm cười nói:
- Ta muốn cùng Tiểu Y Tiên ra đi, ngươi có thể tránh đường không?
Ngoài mặt hơi hơi nhếch lên, trung niên cười nói:
- Gặp mặt tức là có duyên. Nếu tiểu huynh đệ đã tới Vạn dược trai chúng ta, tất nhiên là nên ở lại lâu một chút. Điều ta thích thú nhất là được kết giao với một người như tiểu huynh đệ.
Vừa nói, trung niên liền lùi ra phía sau, chắn lại trước cửa. Hắn sớm đã nghe nói Cơ Huyền từ trong sơn động lấy ra được bảo bối. Hiện giờ miếng mồi ngon tự đưa đến trước cửa, tự nhiên không có khả năng để tuột mất.
Nghe lời nói của Diêu tiên sinh Cơ Huyền liền cười nhạt, uy áp mơ hồ hiện ra ép lên người mọi người trừ Tiểu Y Tiên.
- Muốn cản ta sao? Mấy cái đống rác rưởi như các ngươi có tư cách sao.
Diệu tiên sinh và bốn hộ vệ bị uy áp đè lên cả người toát ra mồ hôi hột, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Cơ Huyền.
Nắm lấy ống tay áo của Cơ Huyền khẽ lắc đầu. Thấy vậy Cơ Huyền thu hồi, khoắt tay lười biến nằm trên ghế.
Mất đi áp lực, Diệu tiên sinh liền thở dốc liên tực, ánh mắt sợ hãi cùng cực. Không ngờ thực lực người thiếu niên này thực lực mạnh đến như vậy.
- Diêu tiên sinh, xem tay phải ngươi có dấu màu xanh lục hiện lên không?
Bỗng sau khi đem đồ đạc gói thành một cái bọc nhỏ, Tiểu Y Tiên đeo lên trên vai, đột nhiên mỉm cười nói.
Nghe Tiểu Y Tiên nói thế, tên trung niên khẽ biến sắc, vội vã mở tay phải ra, quả nhiên phát hiện trong lòng bàn tay đã mơ hồ có màu xanh. Lập tức cấp bách quát:
- Ngươi... ngươi hạ độc ta
- Ha ha, chỉ là một thủ đoạn nhỏ tự bảo vệ mình mà thôi.
Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói:
- Đối với khả năng của ta, chắc Diêu tiên sinh cũng biết dược hiệu này như thế nào rồi chứ? Nếu ta không nói cách giải cho ngươi, nhiều lắm thì một tháng ngươi liền phát độc, nhẹ thì tinh thần tê liệt, nặng thì mất mạng.
Thanh âm êm ái, nhưng dưới ánh mặt trời chói chang vẫn khiến Diêu tiên sinh lạnh cả người. Hắn không nghĩ tới dù mình đã rất cẩn thận nhưng bản thân vẫn cứ gặp phải nguy hiểm.
Sau một hồi giằng co giữa tính mạng và lòng tham, Diêu tiên sinh mới cực kì oán hận không cam lòng nói:
- Ngươi đem cách điều chế giải dược giao cho ta, ta thả ngươi đi.
- Sống ở Vạn dược trai lâu như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Thả ta đi trước, sau đó mới giao giải dược.
Lắc đầu, Tiểu Y Tiên bình tĩnh nói.
Cơ Huyền lười biếng đứng một bên xem kịch, nhìn chủ nhân Vạn dược trai không ngờ lại bị Tiểu Y Tiên đùa giỡn trong lòng bàn tay, không khỏi âm thầm buồn cười. Bất quá ngoài buồn cười cũng có chút kiêng kị. Nữ nhân này nếu sau có kì ngộ thành tựu tuyệt sẽ không thấp.
- Ngươi...
Nhìn sắc mặt thong dong của Tiểu Y Tiên, Diêu tiên sinh sắc mắt tức giận đến xanh mét cả lên, sau đó dạo qua dạo lại vài vòng dừng trên người Cơ Huyền, rồi cũng phải hung hăng phất phất tay, cùng vài tên hộ vệ rời khỏi căn phòng.
- Đi thôi.
Nhìn Diêu tiên sinh lui bước, Tiểu Y Tiên quay đầu sang Cơ Huyền, mỉm cười nói.
Đi ra căn phòng, Diêu tiên sinh vẻ mặt âm trầm dẫn theo vài tên hộ vệ theo sau. Miếng mồi đến miệng lại để tuột mất, hắn sao có thể cao hứng được chứ.
Đi ra một khu vực trống trải, Tiểu Y Tiên từ trong lòng lấy ra một cái sáo trúc, nhẹ nhàng thổi ra một chuỗi thanh âm.
Lát sau, trên bầu trời xuất hiện một con lam ưng khổng lồ, từ xa xa bay tới, sau đó xoay quanh trên không trang viện, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.
Nhìn lam ưng đang ngày càng xuống thấp, Cơ Huyền ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân thể vọt lên cao, cuối cùng vững vàng trên lưng com chim.
Đứng ở trên lưng chim, Tiểu Y Tiên tùy ý bỏ lại thuốc giải, sau đó khống chế lam ưng, dưới con mắt tức giận của Diêu tiên sinh cùng Cơ Huyền dần dần rời khỏi nơi này.
Ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve lông mao của lam ưng, Tiểu Y Tiên nhìn vẻ mặt của Cơ Huyền, không nhịn được cười nói:
- Sao thế? Thích tiểu Lam của ta à? Bất quá không thể cho ngươi được, nó là bạn của ta đã nhiều năm rồi.
- Ta mới không thèm, ta cũng có sủng thú thậm chí còn bưu hãn trâu bò và bá khí hơn. Đâu giống đầu ngốc ưng này.
Cơ Huyền phi thường ngạo kiều nói.
Tiểu Y Tiên mỉm cười, ôn nhu vỗ về lông mao xanh biếc, nhẹ giọng nói:
- Mặc dù ma thú hung bạo,nhưng nếu đã đạt được sự trung thành của nó, vĩnh viễn chúng sẽ không phản bội, so với loài người thì tốt hơn rất nhiều.
Lam Ưng bay quanh một vòng trên không trung, sau đó giương cánh bay vút đi, trong nháy mắt liền biến mất trên bầu trời xanh biếc.
Cơ Huyền hai người cũng không có vội vã đi ra khỏi ma thú sơn mạch, ngược lại Tiểu Y Tiên đang dẫn tới một nơi có năng lượng cực kỳ sung mãn.
Từ từ hạ xuống thung lũng. Trong tiểu cốc tràn ngập năng lượng đậm đặc, làm cho Cơ Huyền hít sâu một ngụm lương khí, nhất thời, tinh thần rung lên. Cuối cùng thì bỏ chiếc mặt nạ ra hít thở.
- Thế nào? Nơi này có được không? Chỗ này, cùng bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, hơn nữa trên bầu trời có sương mù dày đặc che phủ. Cực kì bí mật, nếu không phải một lần tiểu Lam ngẫu nhiên bay vào, chỉ sợ ta cũng không thể phát hiện được chỗ kì địa này.
Nhìn Cơ Huyền thần sắc than thở, Tiểu Y Tiên thoáng có chút đắc ý cười duyên nói.
- Thật sự rất tuyệt.
Khen không dứt lời gật gật đầu, ánh mắt Cơ Huyền thản nhiên đảo qua trong cốc hiện tại đang đầy sương mù năng lượng, một lần nữa vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện, trong sơn cốc, dĩ nhiên vẫn sinh trưởng các loại dược thảo quý hiếm, một cỗ dược hương chi vị hỗn loạn trong sương mù, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
- Chúng ta tạm thời ở chỗ này một đoạn thời gian được không? Trong thất thải độc kinh của ta cần có một ít dược thảo để phối chế, vừa lúc nơi này có...
Quay đầu đi. Tiểu Y Tiên nhìn Cơ Huyền, trong giọng nói có ý tứ muốn thương lượng.
- Không thành vấn đề.
Nghe vậy, Cơ Huyền không chút do dự mở miệng đáp ứng, chỗ tu luyện tốt như vậy cũng không phải tùy tiện tìm được.
Tiểu Y Tiên cũng cười dài gật đầu, thổi một tiếng trúc với lam ưng, để nó tùy ý bay lượn trên trời, sau đó dẫn Cơ Huyền đi tới một góc nhỏ của sơn cốc, chỉ chỉ vào một cái lều cỏ mỉm cười nói:
- Đây là thứ ta dựng lên trước kia, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ ở tạm trong đó.
- A, a, a, mặc dù là lều cỏ, nhưng lại có có mỹ nhân sống cùng, cuộc sống càng ngày càng khoái hoạt a.
Ánh mắt nhẹ lướt qua lều cỏ, Cơ Huyền gật đầu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Tiểu Y Tiên, không khỏi cười trêu nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Tiểu Y Tiên ửng đỏ, hờn dỗi lườm hắn một cái, sau đó quơ quơ nắm tay nhỏ, hừ nhẹ nói:
- Tốt nhất là đừng cho rằng thực lực ta yếu kém, mà có dũng khí xằng bậy với ta.
- Hừ.
Mũi thon cau lại, Tiểu Y Tiên hướng Cơ Huyền giơ giơ lên ngọc thủ, nói:
- Ta đi trước hái thuốc, ngươi cứ tùy tiện đi dạo xung quanh một chút đi.
Vừa nói xong liền xoay người đi đến chỗ thảo dược phía xa.
- Người bên ngoài là ai? Sao lại giám thị ngươi?
Tiểu Y Tiên tùy ý nói:
- Lang đầu dong binh đoàn đem tin tức ta đoạt được bảo vật phát tán ra ngoài. Chủ nhân Vạn dược trai này cũng đối với bảo vật kia nổi lên tham tâm. Trong khoảng thời gian này vẫn muốn lấy cuốn độc kinh từ trong tay ta, bất quá bị ta từ chối khéo. Nhưng dường như gần đây hắn đã không thể kiên nhẫn được nữa rồi.
- Vậy sao ngươi còn không đi? Lấy năng lực dụng độc của ngươi, nơi này hẳn không người nào ngăn trở được ngươi chứ?
- Chờ người tới cứu ta
Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của Cơ Huyền, Tiểu Y Tiên cười khanh khách nói:
- Ta muốn nghiên cứu thất thải độc kinh, tất nhiên cần có số lượng lớn dược liệu làm thí nghiệm. Nơi này chính là địa phương tốt nhất.
- Bất quá ta nghĩ cũng nên rời đi, bởi vì hôm nay đã là ngày cuối cùng trong hạn định ba ngày của tên kia cho ta.
Đem dược phấn trên bàn thu thập lại vào trong mấy chiếc bình nhỏ, Tiểu Y Tiên nghiêng đầu dừng ở trên người Cơ Huyền, mỉm cười nói:
- Ngươi lại ngoài dự tính của ta, không những có thể sống sót bên trong ma thú sơn mạch, thực lực có vẻ lại tinh tiến hơn nhiều. Xem ra lựa chọn ngươi làm minh hữu là quyết định sáng suốt nhất của ta.
Ngay khi Tiểu Y Tiên bắt đầu thu thập đồ vật, bỗng vang lên mấy tiếng đập cửa. Thanh âm của một người trung niên truyền đến:
- Khà khà, Tiểu Y Tiên, khỏe chứ?
Mặc dù trong giọng nói có ý hỏi thăm, nhưng khi hắn vừa nói xong cửa đã được mở ra. Con mắt quét qua trong phòng, sau đó sắc mặt khẽ biến dừng lại trên người một thanh niên, bàn tay vung lên, bốn gã hộ vệ phía sau rút vũ khí ra tiến đến hai người.
- Tiểu Y Tiên, vị này là?
Ánh mắt trung niên quét về phía Tiểu Y Tiên đang thu thập đồ đạc ở một bên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
- Một trong những người ngươi muốn tìm đó..
Tiểu Y Tiên tùy tiện nói.
Nghe vậy, người trung niên sắc mặt sửng sốt, nhãn đồng chợt xẹt qua một nét mừng, khách khí cười nói:
- Ha ha, không nghĩ tới bản lĩnh của tiểu huynh đệ lại mạnh mẽ như vậy, cư nhiên có thể từ phía trong ma thú sơn mạch được xưng là tử vong tuyệt địa ra ngoài, thật sự là bội phục.
- May mắn mà thôi.
Tùy ý ngước mắt, Cơ Huyền mỉm cười nói:
- Ta muốn cùng Tiểu Y Tiên ra đi, ngươi có thể tránh đường không?
Ngoài mặt hơi hơi nhếch lên, trung niên cười nói:
- Gặp mặt tức là có duyên. Nếu tiểu huynh đệ đã tới Vạn dược trai chúng ta, tất nhiên là nên ở lại lâu một chút. Điều ta thích thú nhất là được kết giao với một người như tiểu huynh đệ.
Vừa nói, trung niên liền lùi ra phía sau, chắn lại trước cửa. Hắn sớm đã nghe nói Cơ Huyền từ trong sơn động lấy ra được bảo bối. Hiện giờ miếng mồi ngon tự đưa đến trước cửa, tự nhiên không có khả năng để tuột mất.
Nghe lời nói của Diêu tiên sinh Cơ Huyền liền cười nhạt, uy áp mơ hồ hiện ra ép lên người mọi người trừ Tiểu Y Tiên.
- Muốn cản ta sao? Mấy cái đống rác rưởi như các ngươi có tư cách sao.
Diệu tiên sinh và bốn hộ vệ bị uy áp đè lên cả người toát ra mồ hôi hột, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Cơ Huyền.
Nắm lấy ống tay áo của Cơ Huyền khẽ lắc đầu. Thấy vậy Cơ Huyền thu hồi, khoắt tay lười biến nằm trên ghế.
Mất đi áp lực, Diệu tiên sinh liền thở dốc liên tực, ánh mắt sợ hãi cùng cực. Không ngờ thực lực người thiếu niên này thực lực mạnh đến như vậy.
- Diêu tiên sinh, xem tay phải ngươi có dấu màu xanh lục hiện lên không?
Bỗng sau khi đem đồ đạc gói thành một cái bọc nhỏ, Tiểu Y Tiên đeo lên trên vai, đột nhiên mỉm cười nói.
Nghe Tiểu Y Tiên nói thế, tên trung niên khẽ biến sắc, vội vã mở tay phải ra, quả nhiên phát hiện trong lòng bàn tay đã mơ hồ có màu xanh. Lập tức cấp bách quát:
- Ngươi... ngươi hạ độc ta
- Ha ha, chỉ là một thủ đoạn nhỏ tự bảo vệ mình mà thôi.
Tiểu Y Tiên nhẹ giọng nói:
- Đối với khả năng của ta, chắc Diêu tiên sinh cũng biết dược hiệu này như thế nào rồi chứ? Nếu ta không nói cách giải cho ngươi, nhiều lắm thì một tháng ngươi liền phát độc, nhẹ thì tinh thần tê liệt, nặng thì mất mạng.
Thanh âm êm ái, nhưng dưới ánh mặt trời chói chang vẫn khiến Diêu tiên sinh lạnh cả người. Hắn không nghĩ tới dù mình đã rất cẩn thận nhưng bản thân vẫn cứ gặp phải nguy hiểm.
Sau một hồi giằng co giữa tính mạng và lòng tham, Diêu tiên sinh mới cực kì oán hận không cam lòng nói:
- Ngươi đem cách điều chế giải dược giao cho ta, ta thả ngươi đi.
- Sống ở Vạn dược trai lâu như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao? Thả ta đi trước, sau đó mới giao giải dược.
Lắc đầu, Tiểu Y Tiên bình tĩnh nói.
Cơ Huyền lười biếng đứng một bên xem kịch, nhìn chủ nhân Vạn dược trai không ngờ lại bị Tiểu Y Tiên đùa giỡn trong lòng bàn tay, không khỏi âm thầm buồn cười. Bất quá ngoài buồn cười cũng có chút kiêng kị. Nữ nhân này nếu sau có kì ngộ thành tựu tuyệt sẽ không thấp.
- Ngươi...
Nhìn sắc mặt thong dong của Tiểu Y Tiên, Diêu tiên sinh sắc mắt tức giận đến xanh mét cả lên, sau đó dạo qua dạo lại vài vòng dừng trên người Cơ Huyền, rồi cũng phải hung hăng phất phất tay, cùng vài tên hộ vệ rời khỏi căn phòng.
- Đi thôi.
Nhìn Diêu tiên sinh lui bước, Tiểu Y Tiên quay đầu sang Cơ Huyền, mỉm cười nói.
Đi ra căn phòng, Diêu tiên sinh vẻ mặt âm trầm dẫn theo vài tên hộ vệ theo sau. Miếng mồi đến miệng lại để tuột mất, hắn sao có thể cao hứng được chứ.
Đi ra một khu vực trống trải, Tiểu Y Tiên từ trong lòng lấy ra một cái sáo trúc, nhẹ nhàng thổi ra một chuỗi thanh âm.
Lát sau, trên bầu trời xuất hiện một con lam ưng khổng lồ, từ xa xa bay tới, sau đó xoay quanh trên không trang viện, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.
Nhìn lam ưng đang ngày càng xuống thấp, Cơ Huyền ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, thân thể vọt lên cao, cuối cùng vững vàng trên lưng com chim.
Đứng ở trên lưng chim, Tiểu Y Tiên tùy ý bỏ lại thuốc giải, sau đó khống chế lam ưng, dưới con mắt tức giận của Diêu tiên sinh cùng Cơ Huyền dần dần rời khỏi nơi này.
Ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve lông mao của lam ưng, Tiểu Y Tiên nhìn vẻ mặt của Cơ Huyền, không nhịn được cười nói:
- Sao thế? Thích tiểu Lam của ta à? Bất quá không thể cho ngươi được, nó là bạn của ta đã nhiều năm rồi.
- Ta mới không thèm, ta cũng có sủng thú thậm chí còn bưu hãn trâu bò và bá khí hơn. Đâu giống đầu ngốc ưng này.
Cơ Huyền phi thường ngạo kiều nói.
Tiểu Y Tiên mỉm cười, ôn nhu vỗ về lông mao xanh biếc, nhẹ giọng nói:
- Mặc dù ma thú hung bạo,nhưng nếu đã đạt được sự trung thành của nó, vĩnh viễn chúng sẽ không phản bội, so với loài người thì tốt hơn rất nhiều.
Lam Ưng bay quanh một vòng trên không trung, sau đó giương cánh bay vút đi, trong nháy mắt liền biến mất trên bầu trời xanh biếc.
Cơ Huyền hai người cũng không có vội vã đi ra khỏi ma thú sơn mạch, ngược lại Tiểu Y Tiên đang dẫn tới một nơi có năng lượng cực kỳ sung mãn.
Từ từ hạ xuống thung lũng. Trong tiểu cốc tràn ngập năng lượng đậm đặc, làm cho Cơ Huyền hít sâu một ngụm lương khí, nhất thời, tinh thần rung lên. Cuối cùng thì bỏ chiếc mặt nạ ra hít thở.
- Thế nào? Nơi này có được không? Chỗ này, cùng bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, hơn nữa trên bầu trời có sương mù dày đặc che phủ. Cực kì bí mật, nếu không phải một lần tiểu Lam ngẫu nhiên bay vào, chỉ sợ ta cũng không thể phát hiện được chỗ kì địa này.
Nhìn Cơ Huyền thần sắc than thở, Tiểu Y Tiên thoáng có chút đắc ý cười duyên nói.
- Thật sự rất tuyệt.
Khen không dứt lời gật gật đầu, ánh mắt Cơ Huyền thản nhiên đảo qua trong cốc hiện tại đang đầy sương mù năng lượng, một lần nữa vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện, trong sơn cốc, dĩ nhiên vẫn sinh trưởng các loại dược thảo quý hiếm, một cỗ dược hương chi vị hỗn loạn trong sương mù, làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
- Chúng ta tạm thời ở chỗ này một đoạn thời gian được không? Trong thất thải độc kinh của ta cần có một ít dược thảo để phối chế, vừa lúc nơi này có...
Quay đầu đi. Tiểu Y Tiên nhìn Cơ Huyền, trong giọng nói có ý tứ muốn thương lượng.
- Không thành vấn đề.
Nghe vậy, Cơ Huyền không chút do dự mở miệng đáp ứng, chỗ tu luyện tốt như vậy cũng không phải tùy tiện tìm được.
Tiểu Y Tiên cũng cười dài gật đầu, thổi một tiếng trúc với lam ưng, để nó tùy ý bay lượn trên trời, sau đó dẫn Cơ Huyền đi tới một góc nhỏ của sơn cốc, chỉ chỉ vào một cái lều cỏ mỉm cười nói:
- Đây là thứ ta dựng lên trước kia, trong khoảng thời gian này chúng ta sẽ ở tạm trong đó.
- A, a, a, mặc dù là lều cỏ, nhưng lại có có mỹ nhân sống cùng, cuộc sống càng ngày càng khoái hoạt a.
Ánh mắt nhẹ lướt qua lều cỏ, Cơ Huyền gật đầu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Tiểu Y Tiên, không khỏi cười trêu nói.
Nghe vậy, khuôn mặt Tiểu Y Tiên ửng đỏ, hờn dỗi lườm hắn một cái, sau đó quơ quơ nắm tay nhỏ, hừ nhẹ nói:
- Tốt nhất là đừng cho rằng thực lực ta yếu kém, mà có dũng khí xằng bậy với ta.
- Hừ.
Mũi thon cau lại, Tiểu Y Tiên hướng Cơ Huyền giơ giơ lên ngọc thủ, nói:
- Ta đi trước hái thuốc, ngươi cứ tùy tiện đi dạo xung quanh một chút đi.
Vừa nói xong liền xoay người đi đến chỗ thảo dược phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.