Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 280: Luyện đan rồi đột phá
ChuaTeDiGioi
21/07/2021
Cơ Huyền không biết trong mơ hồ bản thân đã gây chú ý tới đám cường giả có thế lực lớn. Bản thân vẫn thầm cảm thấy may mắn chạy nhanh chân, né được khỏi căn phòng bị sập. Trong đầu bất mãn hỏi hệ thống:
- Rốt cuộc ngươi đã khám phá được ra được điều ngươi muốn biết từ tấm tàn đồ đó chưa.
- Tinh. Hiện tại hệ thống có thể khẳng định, tấm tàn đồ đó không phải là một vật bình thường. Có ẩn chứa bí mật không nhỏ.
- Mẹ nó, điều này cần ngươi phải nói sao! Ta dùng mắt thường còn biết được. Ngươi đang muốn chơi lão tử đấy hả.
Đổi lấy một căn phòng chỉ để nghe được cái câu trả lời mơ hồ như vậy, Cơ Huyền không giận sao được.
- Tinh. Kí chủ nghe hết câu nói đã. Tấm da dê quả thực là một loại nguyên liệu phổ thông được tạo thành, điểm đặc biệt chính là nét vẽ được vẽ trên tấm bản đồ đó. Nó chính huyết dịch vẽ lên, tuy trải qua năm tháng tuế nguyệt nhưng uy năng vẫn còn mạnh mẽ tới vậy đối kháng được dị hỏa và hỏa diễm uy năng không kém dị hỏa. Đủ tưởng tượng được thực lực của người kinh thiên tới mức nào.
Hệ thống đối với sự bất mãn của Cơ Huyền hoa lệ né tránh, tiếp tục nói.
Cơ Huyền bóp bóp my tâm, vẫn là hỏi lại câu hỏi trên:
- Vậy tác dụng của tấm tàn đồ này là gì? Ngươi đã tìm hiểu ra chưa?
- Tinh. Đẳng cấp kí chủ không đủ, khiến hệ thống bị giới hạn không thể tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin cần thiết.
Dịch lại lời chính là tại bản thân Cơ Huyền quá phế, khiến hệ thống nó cũng bị phế theo làm cho không thể phát huy được toàn bộ năng lực của nó tìm hiểu thêm thông tin. Quả là vậy mà, Cơ Huyền tự nhủ với lòng không tức giận với nó, việc cái hệ thống phế thải này như vậy không phải ngày một ngày hai. Không cần phải tức giận với nó.
Lúc này từ trong Nguyệt Mị từ trong phòng chạy tới kinh ngạc nhìn căn phòng bị đánh sập này nói:
- Có hỏa khí gì mà phải đánh sập, phòng ở như vậy. Không phải còn nô gia sao? Nô gia có thể giúp ngươi hạ nhiệt nga.
Nhìn nữ xà nhân trước mặt, toàn thân đều là máu, miệng còn nở tụ cười ghê rợn chưa thu được lại, lưỡi nhỏ không ngừng liếp qua, biến thái vô cùng. Cơ Huyền không tiện giải thích nhiều, đành nói qua qua:
- Không cẩn thận sai lầm đánh vỡ phòng thôi, không kinh động tới tiểu tử Tiểu Vũ chứ.
Cậu vẫn là lo lắng cho Tiểu Vũ, quá trình đột phá không cẩn thận khiến hắn phế mất thì đúng là lỗi tại bản thân rồi.
- Yên tâm, trước đó ta tiện tay tạo ra một vòng cách âm rồi. Chỉ cần không có âm thanh quá lớn thì không lọt được vào căn phòng đó đâu… Chà, không nhìn ra ngươi còn giấu món đồ chơi to lớn như vậy nga. Nhưng ngươi sao lại sở hữu một cái dược đỉnh?
Nguyệt Mị đang nói truyện thì bị một chiếc đỉnh vào chói thu hút tầm nhìn, khí thế trên chiếc đỉnh phát ra không tầm thường chút nào, nhìn vào cũng nhận ra đấy là đồ tốt. Ánh mắt có phần kinh hỉ nhìn Cơ Huyền, kiều mị nói:
- Ngươi thực là luyện dược sư… Không lẽ căn phòng này vô cớ sập xuống chính vì ngươi luyện đan cho nô gia? Bạo đỉnh? Thất bại rồi.
- Đúng rồi, còn phải luyện đan cho nàng ta nữa. Ta quên mất.
Nếu Nguyệt Mị không nhắc thì Cơ Huyền cũng quên mất rằng mình hứ luyện đan cho nàng ta, vừa rồi xảy ra vài truyện khiến bản thân cũng quen mất. Cậu hẵng giọng nói:
- Khụ….Coi như là vậy đi…. À cô đã lấy được thông tin gì chưa?
Tuy Cơ Huyền đổi chủ đề, nhưng Nguyệt Mị không có chút nghi ngờ gì cả. Nàng cười vô cùng câu dẫn nói:
- Việc nhỏ. Hắn là người của Thanh Mang trại hoạt động phía ngoài trăm dặm đế đô, chuyên chặt giết đánh cướp.
- Có thăm dò được trong Thanh Mang trại có bao nhiêu người, thực lực ra sao, có Đấu Vương nào khác nữa không?
Đối với mấy câu hỏi này Nguyệt Mị tự tin trả lời:
- Dưới Thanh Mang trại ngoài trại chủ chỉ có một tên Đấu Vương chính là hắn. Ở Thanh Mang trại hắn là phó trại chủ, chuyên thực hiện hành động theo lệnh trại chủ. Còn đám còn lại chỉ có hơn mười kẻ là Đấu Linh trung giai, phần lớn là Đấu sư và Đại Đấu sư. Không có gì đáng lo ngại.
Vốn lo rằng ở Thanh Mang trại vẫn còn cao thủ cấp bậc Đấu Vương, xem ra hơn dư thừa. Mặc dù cậu gặp tương đối nhiều kẻ đạt trình độ này nhưng không đại biểu rằng một cái trại tặc mà có tồn tại tới mấy tên Đấu Vương. Ở đây Đấu Vương vẫn tính là khá cao cấp. Nếu tên mắt chột ở Thanh Mang trại có quyền thế như vậy, chi bằng giữ lại mạng hắn còn hữu dụng.
Cậu nói với Nguyệt Mị:
- Tạm thời không giết tên mắt chột đó vội, giữ lại mạng của hắn còn có hữu dụng.
- Ách, việc này…
- Có vấn đề gì? Không lẽ cô chơi chết hắn rồi sao?
Nghe thấy Cơ Huyền bảo giữ lại mạng của tên mắt chột Nguyệt Mị hiện lại chút ngại hùng hiếm có, ngắt quãng trả lời:
- Thực ra tên đó chưa chết, nhưng cũng cách cái chết không bao xa. Và tứ chỉ của hắn cũng bị nô gia ăn sạch rồi. Giờ chỉ còn là tên phế vật thôi. Không biết còn có thể dùng hắn được không.
Ăn rồi!!! Cơ Huyền không nghĩ tới nàng ta lại ăn tên mắt chột, lại còn là ăn sống. Hài, xem ra dù có nửa trên là người nhưng chung quy vẫn là yêu thú, ăn thịt nhân loại là thiên tính, không bỏ được, đặc biệt là trước mặt là một tên Đấu Vương, thực nhiều dinh dưỡng. Cậu cũng không muốn tìm hiểu nàng ăn ra sao, chỉ phất tay nói:
- Vậy thì về ăn nốt bữa đi. Khỏi cần giữ lại mạng của hắn.
- Thật sao, ngươi không vì điều này mà không luyện đan cho ta nữa đấy chứ!
- Không phải, đan của cô chắc chắn sẽ có, đi về ăn nốt đi.
Nguyệt Mị như được đặc xá thân rắn trường nhanh về phòng thưởng thức nốt món ăn ngon đang chờ. Mà Cơ Huyền không muốn quản, vác cái đỉnh đó đi đến một gian phòng khác, may mắn phòng ở đây tương đối nhiều vẫn còn nơi để ở.
Đi vào phòng đóng chặt cửa lại, Cơ Huyền đứng khoảng cách an toàn, cách không đánh mở Cửu Dương Long đỉnh, thấy không còn gì phát sinh liền dùng hấp lực hút tàn đồ vào trong tay. Lúc này tàn đồ đã trở lại bình thường, không còn tí uy năng gì, khiến người ta nghi ngờ có thực tấm tàn đồ này đánh vỡ cả căn phòng hay không.
Cái món đồ chơi này giờ mức giá trị tăng cao trong mắt cậu, không thể để ở chỗ bình thường. Đem nó cất vào chiếc U giới chỉ, món đồ này có thể ngăn cách khí tức bảo đảm an toàn.
- Xem ra kẻ dùng máu vẽ ra tấm bản đồ hoàn chỉnh là này một tên cường giả từ vạn năm trước, không biết tấm tàn đồ này có phải dẫn tới kho báu cường giả hay không hay nữa.
Lẩm bẩm một hồi, Cơ Huyền nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
- Việc tàn đồ tạm gác lại, Thanh Mang trại chính là mục tiêu trước mắt của mình. Hắc, Nguyệt Mị dù sao cũng là Đấu Vương cao giai, luyện thuốc khiến nàng ta khôi phục thực lực, sau đó đem nàng ta tới Thanh Mang trại quần ẩu với tên trại chủ. Bốn tên Đấu Vương, dù tên trại chủ có bản lĩnh chạy trốn khỏi Đấu Hoàng cũng khó thoát được. Bốn đánh một không chột cũng què.
Mang theo tâm tư xấu xa, cậu lấy ra một đồng đan dược đặt lên loạn trong phòng bắt đầu luyện đan. Từ trong đầu Cơ Huyền tìm ra hai loại đan dược có tác dụng giống với Nguyệt Mị và đan dược phá giải.
Đó là ngũ phẩm đan dược gọi là Phách Khí đan, có công dụng giúp người khác phục hồi đấu khí. Vốn đấu khí của Nguyệt Mị bị Tán Thiên đan, một loại ngũ phẩm đan dược khiến đường đấu khí vận chuyển thành một chu thiên bị đánh gẫy khiến thực lực suy giảm mạnh còn lại trình độ Đấu giả.
Tán Thiên đan chính là một vị ngũ phẩm luyện dược sư lấy linh cảm từ mấy tuyệt kĩ phong ấn của các ma thú cấp bậc Đấu Hoàng mà tạo thành. Khả năng dù không thể bằng kĩ năng của lục giai ma thú, nhưng dưới Đấu Hoàng dính phải thì thực lực thụt lùi còn Đấu Giả, muốn phá vỡ nó thì phải tốn tối đa vài ba năm mới có thể khôi phục thực lực.
Buồn cười thay, người tạo ra Tán Thiên đan lại chính là người tạo ra Phách Khí đan. Bởi vì chính kẻ này đã tự nếm phải thiệt thòi bởi đan dược của mình, hao tâm tổn trí cùng với mấy vị bằng hữu luyện dược sư mới tạo được ra một cái đan phương phá giải.
Mà trong lần tạo ra loại đan này tiêu tốn thực nhiều gia tài của người này và bằng hữu. Cuối cùng bất đắc dĩ phải đem hai cái phương thuốc này bán ra để trả nợ. Phải nói kẻ này thực thảm, chế ra một loại đan dược đi tới đỉnh cao nhân sinh, rồi lại bị chính thành phẩm của mình hồ. Đến cuối cùng thì tiêu tốn cả giai tài để giải thuốc, đến nghèo luôn.
Cơ Huyền vốn muốn bán đan dược để mua dược liệu, không nghĩ tới không tốn tiền mà còn kiếm được ở chỗ lão Kiếm Hoàng, thực là tiết kiệm được một khoản.
Thở ra một hơi dài, Cơ Huyền đem tinh thần toàn bộ tập để luyện đan. Bàn tay khẽ động, hoàng ngọc chi diễm xuất hiện trong lòng bàn tay, cánh tay chậm rãi vỗ vào đỉnh, hoàng ngọc diễm bay vào trong đỉnh. Đồng thời bàn tay huy động tốc độ nhanh nhẹn, tức khắc đem từng gốc dược liệu hút vào trong tay rồi đẩy vào trong đỉnh.
Mỗi động tác cậu làm vô cùng thành thục, cách tay vũ động như trích diệp phi hoa. Theo đầu ngón tay chuyển động, hỏa diễm hóa thành sợi tóc mỏng đem toàn bộ dược phẩm vây vào bên trong.
…..
- Ngưng.
Trong phòng sạch sẽ, ngăn nắp, một tiếng quát nhỏ vang lên.
Ở giữa phòng chiếc đỉnh màu vàng to tới dọa người với ngọn lửa vàng ngọc từ bên trong bốc lên kịch liệt, năng lượng ba động không ngừng toả ra không gian xung quanh như sóng gợn. Những gợn sóng năng lượng này lấy kim đỉnh làm trung tâm toả ra xung quanh về bốn phương tám hướng, nhưng đến khi sắp đụng vào tường thì lặng lẽ tiêu tán.
Ngọn lửa bốc lên từ đan đỉnh, một viên đan dược thô sơ màu đỏ, to bằng ngón cái hiện ra trong ngọn ngọn lửa thiêu luyện, đang chậm rãi thành hình.
Nhìn đan dược đã định hình, hoàng ngọc hỏa diễm từ từ thu lại độ nóng, cuối cùng hóa thành ngọn lửa nhỏ bằng nắm tay, khỏa đan dược màu đỏ nhàn nhạt hình thái sơ khai đang phiêu phù trên nó, đan dược hơi tỏa ra độ nóng, chậm rãi hoàn thành bước luyện chế đan dược cuối cùng.
Sau gần một canh giờ một làn hương thuốc thơm mát, đột nhiên lan toả ra từ trong đan đỉnh, tràn ngập căn phòng, thật lâu không tiêu tán. Tiếp đó một cỗ năng lượng hung mãnh đột nhiên từ trong hỏa diễm bức ra, sau giây lát cỗ ba động lan ra khỏi dược đỉnh.
Mặc dù phần lớn năng lực được cản lại, nhưng phần nhỏ ba động đó vẫn khiến bàn ghế gỗ nứt vỡ.
Cơ Huyền sắc mặt bình thản, phất nhẹ ống tay áo nhất thời một cỗ vô hình linh hồn năng lượng trong chớp mắt tại trong phòng hình thành nên một cái lồng năng lượng. Năng lượng ba động khi tiếp xúc với lồng năng lược, nhất thời như cầm một viên đá ném xuống mặt hồ vậy, gây ra rung động mãnh liệt sau đó từ từ chuyển hoá thành nhỏ dần, rồi cuối cùng tiêu tán.
Sau khi năng lượng ba động mất đi, Cơ Huyền mới triêt tiêu linh hồn tráo, bàn tay đưa về phía đỉnh, đan dược màu đỏ bắn ra rơi vào tay.
Đem viên đan dược quan sát một hồi. Đan dược mặt ngoài có sắc đỏ, toàn thân trơn tròn, sáng bóng, hơn nữa bề mặt hình như mờ hồ có hình vẽ, không phải là hoa văn có trong lúc chế tạo mà là những hoa văn tạo thành một hình vẽ có chủ ý, giống như những bức hoạ bình thường.
Phách Khí đan tuy được xếp vào đan dược ngũ phẩm cao cấp nhưng độ khó không cao, so với Long Lực đan còn muốn dễ hơn. Vì yêu cầu không cao nên Cơ Huyền luyện chế lần đầu là thành công.
Còn cái công dụng của nó thì chỉ có một số ít người mới thực sự cần tới nó, còn những người khác có cầm trong tay cũng vô dụng mà thôi. Cho nên thực sự mà nói thì giá trị của Phách Khí đan còn kém hơn so với Phá Thiên đan. Ít nhất Phá Thiên đan có thể dùng để hố người, đối với nhiều người thực có tác dụng.
Cơ Huyền đem đan dược bỏ vào trong bình ngọc, vươn vai một cái đem Cửu Dương Long đỉnh thu hồi. Bỗng nhân thể cậu đột ngột có phản ứng, Hỗn Nguyên Thôn Thiên quyết tự động vận chuyển thành chu thiên, nguồn năng lượng nồng hậu do luyện chế đan dược chốc lát bị hấp thu vào bên trong người.
Nhưng như thế vẫn không đủ, Cơ Huyền như hóa thành một đầu hắc động không đáy tham lam hấp thụ đấu khí thiên địa. Chắc mấy chốc đấu khí của toàn phủ đệ loãng hơn rất nhiều. Vốn nơi này là nơi phồn hoa, nên đấu khí mỗi nhà đều được dùng một thủ pháp đặc biệt lưu giữ lại. Vì vậy so với bên ngoài thì nồng hậu hơn nhiều.
- Tiêu rồi, mình muốn đột phá.
Cơ Huyền ngay lập tức nhận ra biểu hiện của việc này chính là bản thân cậu muốn đột phá. Bản thân vội vàng áp chế đấu khí hấp thụ lại. Nếu để thả ra, e rằng sẽ hút hết đấu khí ở toàn bộ khu này mất, nếu nó xảy ra e rằng sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý không đáng có.
Trong cơ thể Cơ Huyền vang lên từng tiếng nổ nho nhỏ, cơ thể cậu cũng ngừng hấp thụ đấu khí từng bên ngoài. Đấu khí trong nội thể xung mãn hơn bao giờ hết. Vốn chỉ muốn luyện một chút đan dược, không nghĩ tới thế mà bản thân lại đột phá.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn căn phòng bị cậu tiếp tục phá hoại tới bừa bộn sau đó sửa sang lại quần áo, bước ra khỏi phòng.
….
Bên ngoài Nguyệt Mị không biết đứng bên ngoài cửa từ bao giờ, huyết tinh trên người đã rửa sạch, dáng đôi mắt yêu dị nhìn chằm chằm vào căn phòng Cơ Huyền đang luyện đan. Xem ra nàng vẫn là khá mong chờ đan dược giúp nàng khôi phục lại thực lực. Đồng thời mang theo lo lắng.
Mặc dù Cơ Huyền nói bản thân là luyện dược sư phẩm giai không thấp, lại biết cách luyện chế giải dược. Nhưng mụ điên của Huyền Thiên thương hội từng nói với nàng, người luyện ra dược liệu khiến nàng ra như vậy là một gã dược sư có thâm niên. Cơ Huyền vẫn còn trẻ, cho cậu tu trong bụng mẹ thì vẫn chỉ hơn hai mươi năm tuổi, có chút không đáng tin cho lắm.
Nếu nhỡ cậu thất bại, dựa vào sức nàng muốn tự phá giải tác dụng của đan dược này e rằng vô cùng khó khăn. Lại còn kẹt ở nơi xà nhân tộc chính là nô lệ bị đùa giỡn này vô cùng không an toàn. Nàng vuốn muốn dựa vào việc ăn thịt tên mắt chột để hấp thu thêm năng lượng, chỉ là khi năng lượng chuyển vào thân thể liền tắc nghẽn, vô dụng.
Mà lúc này năng lượng xung quanh nơi này kịch biến, sau đó tiêu thất vô cùng nhanh chóng khiến Nguyệt Mị giật mình, cảm nhận nguồn năng lượng đó hướng tới phòng của Cơ Huyền. Nàng nắm tay nặng nề để một chỗ, sắc mặt biến đổi kịch liệt, sau một hồi, lắc đầu cười khổ, nói:
- Tới bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng hắn mang đến kỳ tích thôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Nguyệt Mị cũng cảm thấy gấp gáp. Nàng thức muốn xông vào căn phòng đó xem Cơ Huyền thành công hay thất bại. Hít một hơi vào tỉnh táo, cuối cùng áp chế được cái tâm trạng thấp thỏm này.
Đúng lúc cánh cửa phòng mở ra lọt vào ánh mắt Cơ Huyền chính là bộ dáng lo lắng của Nguyệt Mị. Cậu ném bình đan dược cho nàng nói:
- Đây là đan dược ta dựa trên các triệu chứng của cô mà phỏng đoán ra giải dược. Còn lại bản thân cô tự cầu là nó chính xác đi.
Nhìn ngọc bình, Nguyệt Mị cơ hồ tay chân cứng lại, chật vật tiếp lấy, tự mình cẩn thận dùng hai bàn tay ôm lấy, hai mắt nổi lên sự kích động như điên khi thấy khoả đan dược màu đỏ trong bình.
- Nô gia đa tạ
- Rốt cuộc ngươi đã khám phá được ra được điều ngươi muốn biết từ tấm tàn đồ đó chưa.
- Tinh. Hiện tại hệ thống có thể khẳng định, tấm tàn đồ đó không phải là một vật bình thường. Có ẩn chứa bí mật không nhỏ.
- Mẹ nó, điều này cần ngươi phải nói sao! Ta dùng mắt thường còn biết được. Ngươi đang muốn chơi lão tử đấy hả.
Đổi lấy một căn phòng chỉ để nghe được cái câu trả lời mơ hồ như vậy, Cơ Huyền không giận sao được.
- Tinh. Kí chủ nghe hết câu nói đã. Tấm da dê quả thực là một loại nguyên liệu phổ thông được tạo thành, điểm đặc biệt chính là nét vẽ được vẽ trên tấm bản đồ đó. Nó chính huyết dịch vẽ lên, tuy trải qua năm tháng tuế nguyệt nhưng uy năng vẫn còn mạnh mẽ tới vậy đối kháng được dị hỏa và hỏa diễm uy năng không kém dị hỏa. Đủ tưởng tượng được thực lực của người kinh thiên tới mức nào.
Hệ thống đối với sự bất mãn của Cơ Huyền hoa lệ né tránh, tiếp tục nói.
Cơ Huyền bóp bóp my tâm, vẫn là hỏi lại câu hỏi trên:
- Vậy tác dụng của tấm tàn đồ này là gì? Ngươi đã tìm hiểu ra chưa?
- Tinh. Đẳng cấp kí chủ không đủ, khiến hệ thống bị giới hạn không thể tiếp tục tìm hiểu thêm thông tin cần thiết.
Dịch lại lời chính là tại bản thân Cơ Huyền quá phế, khiến hệ thống nó cũng bị phế theo làm cho không thể phát huy được toàn bộ năng lực của nó tìm hiểu thêm thông tin. Quả là vậy mà, Cơ Huyền tự nhủ với lòng không tức giận với nó, việc cái hệ thống phế thải này như vậy không phải ngày một ngày hai. Không cần phải tức giận với nó.
Lúc này từ trong Nguyệt Mị từ trong phòng chạy tới kinh ngạc nhìn căn phòng bị đánh sập này nói:
- Có hỏa khí gì mà phải đánh sập, phòng ở như vậy. Không phải còn nô gia sao? Nô gia có thể giúp ngươi hạ nhiệt nga.
Nhìn nữ xà nhân trước mặt, toàn thân đều là máu, miệng còn nở tụ cười ghê rợn chưa thu được lại, lưỡi nhỏ không ngừng liếp qua, biến thái vô cùng. Cơ Huyền không tiện giải thích nhiều, đành nói qua qua:
- Không cẩn thận sai lầm đánh vỡ phòng thôi, không kinh động tới tiểu tử Tiểu Vũ chứ.
Cậu vẫn là lo lắng cho Tiểu Vũ, quá trình đột phá không cẩn thận khiến hắn phế mất thì đúng là lỗi tại bản thân rồi.
- Yên tâm, trước đó ta tiện tay tạo ra một vòng cách âm rồi. Chỉ cần không có âm thanh quá lớn thì không lọt được vào căn phòng đó đâu… Chà, không nhìn ra ngươi còn giấu món đồ chơi to lớn như vậy nga. Nhưng ngươi sao lại sở hữu một cái dược đỉnh?
Nguyệt Mị đang nói truyện thì bị một chiếc đỉnh vào chói thu hút tầm nhìn, khí thế trên chiếc đỉnh phát ra không tầm thường chút nào, nhìn vào cũng nhận ra đấy là đồ tốt. Ánh mắt có phần kinh hỉ nhìn Cơ Huyền, kiều mị nói:
- Ngươi thực là luyện dược sư… Không lẽ căn phòng này vô cớ sập xuống chính vì ngươi luyện đan cho nô gia? Bạo đỉnh? Thất bại rồi.
- Đúng rồi, còn phải luyện đan cho nàng ta nữa. Ta quên mất.
Nếu Nguyệt Mị không nhắc thì Cơ Huyền cũng quên mất rằng mình hứ luyện đan cho nàng ta, vừa rồi xảy ra vài truyện khiến bản thân cũng quen mất. Cậu hẵng giọng nói:
- Khụ….Coi như là vậy đi…. À cô đã lấy được thông tin gì chưa?
Tuy Cơ Huyền đổi chủ đề, nhưng Nguyệt Mị không có chút nghi ngờ gì cả. Nàng cười vô cùng câu dẫn nói:
- Việc nhỏ. Hắn là người của Thanh Mang trại hoạt động phía ngoài trăm dặm đế đô, chuyên chặt giết đánh cướp.
- Có thăm dò được trong Thanh Mang trại có bao nhiêu người, thực lực ra sao, có Đấu Vương nào khác nữa không?
Đối với mấy câu hỏi này Nguyệt Mị tự tin trả lời:
- Dưới Thanh Mang trại ngoài trại chủ chỉ có một tên Đấu Vương chính là hắn. Ở Thanh Mang trại hắn là phó trại chủ, chuyên thực hiện hành động theo lệnh trại chủ. Còn đám còn lại chỉ có hơn mười kẻ là Đấu Linh trung giai, phần lớn là Đấu sư và Đại Đấu sư. Không có gì đáng lo ngại.
Vốn lo rằng ở Thanh Mang trại vẫn còn cao thủ cấp bậc Đấu Vương, xem ra hơn dư thừa. Mặc dù cậu gặp tương đối nhiều kẻ đạt trình độ này nhưng không đại biểu rằng một cái trại tặc mà có tồn tại tới mấy tên Đấu Vương. Ở đây Đấu Vương vẫn tính là khá cao cấp. Nếu tên mắt chột ở Thanh Mang trại có quyền thế như vậy, chi bằng giữ lại mạng hắn còn hữu dụng.
Cậu nói với Nguyệt Mị:
- Tạm thời không giết tên mắt chột đó vội, giữ lại mạng của hắn còn có hữu dụng.
- Ách, việc này…
- Có vấn đề gì? Không lẽ cô chơi chết hắn rồi sao?
Nghe thấy Cơ Huyền bảo giữ lại mạng của tên mắt chột Nguyệt Mị hiện lại chút ngại hùng hiếm có, ngắt quãng trả lời:
- Thực ra tên đó chưa chết, nhưng cũng cách cái chết không bao xa. Và tứ chỉ của hắn cũng bị nô gia ăn sạch rồi. Giờ chỉ còn là tên phế vật thôi. Không biết còn có thể dùng hắn được không.
Ăn rồi!!! Cơ Huyền không nghĩ tới nàng ta lại ăn tên mắt chột, lại còn là ăn sống. Hài, xem ra dù có nửa trên là người nhưng chung quy vẫn là yêu thú, ăn thịt nhân loại là thiên tính, không bỏ được, đặc biệt là trước mặt là một tên Đấu Vương, thực nhiều dinh dưỡng. Cậu cũng không muốn tìm hiểu nàng ăn ra sao, chỉ phất tay nói:
- Vậy thì về ăn nốt bữa đi. Khỏi cần giữ lại mạng của hắn.
- Thật sao, ngươi không vì điều này mà không luyện đan cho ta nữa đấy chứ!
- Không phải, đan của cô chắc chắn sẽ có, đi về ăn nốt đi.
Nguyệt Mị như được đặc xá thân rắn trường nhanh về phòng thưởng thức nốt món ăn ngon đang chờ. Mà Cơ Huyền không muốn quản, vác cái đỉnh đó đi đến một gian phòng khác, may mắn phòng ở đây tương đối nhiều vẫn còn nơi để ở.
Đi vào phòng đóng chặt cửa lại, Cơ Huyền đứng khoảng cách an toàn, cách không đánh mở Cửu Dương Long đỉnh, thấy không còn gì phát sinh liền dùng hấp lực hút tàn đồ vào trong tay. Lúc này tàn đồ đã trở lại bình thường, không còn tí uy năng gì, khiến người ta nghi ngờ có thực tấm tàn đồ này đánh vỡ cả căn phòng hay không.
Cái món đồ chơi này giờ mức giá trị tăng cao trong mắt cậu, không thể để ở chỗ bình thường. Đem nó cất vào chiếc U giới chỉ, món đồ này có thể ngăn cách khí tức bảo đảm an toàn.
- Xem ra kẻ dùng máu vẽ ra tấm bản đồ hoàn chỉnh là này một tên cường giả từ vạn năm trước, không biết tấm tàn đồ này có phải dẫn tới kho báu cường giả hay không hay nữa.
Lẩm bẩm một hồi, Cơ Huyền nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
- Việc tàn đồ tạm gác lại, Thanh Mang trại chính là mục tiêu trước mắt của mình. Hắc, Nguyệt Mị dù sao cũng là Đấu Vương cao giai, luyện thuốc khiến nàng ta khôi phục thực lực, sau đó đem nàng ta tới Thanh Mang trại quần ẩu với tên trại chủ. Bốn tên Đấu Vương, dù tên trại chủ có bản lĩnh chạy trốn khỏi Đấu Hoàng cũng khó thoát được. Bốn đánh một không chột cũng què.
Mang theo tâm tư xấu xa, cậu lấy ra một đồng đan dược đặt lên loạn trong phòng bắt đầu luyện đan. Từ trong đầu Cơ Huyền tìm ra hai loại đan dược có tác dụng giống với Nguyệt Mị và đan dược phá giải.
Đó là ngũ phẩm đan dược gọi là Phách Khí đan, có công dụng giúp người khác phục hồi đấu khí. Vốn đấu khí của Nguyệt Mị bị Tán Thiên đan, một loại ngũ phẩm đan dược khiến đường đấu khí vận chuyển thành một chu thiên bị đánh gẫy khiến thực lực suy giảm mạnh còn lại trình độ Đấu giả.
Tán Thiên đan chính là một vị ngũ phẩm luyện dược sư lấy linh cảm từ mấy tuyệt kĩ phong ấn của các ma thú cấp bậc Đấu Hoàng mà tạo thành. Khả năng dù không thể bằng kĩ năng của lục giai ma thú, nhưng dưới Đấu Hoàng dính phải thì thực lực thụt lùi còn Đấu Giả, muốn phá vỡ nó thì phải tốn tối đa vài ba năm mới có thể khôi phục thực lực.
Buồn cười thay, người tạo ra Tán Thiên đan lại chính là người tạo ra Phách Khí đan. Bởi vì chính kẻ này đã tự nếm phải thiệt thòi bởi đan dược của mình, hao tâm tổn trí cùng với mấy vị bằng hữu luyện dược sư mới tạo được ra một cái đan phương phá giải.
Mà trong lần tạo ra loại đan này tiêu tốn thực nhiều gia tài của người này và bằng hữu. Cuối cùng bất đắc dĩ phải đem hai cái phương thuốc này bán ra để trả nợ. Phải nói kẻ này thực thảm, chế ra một loại đan dược đi tới đỉnh cao nhân sinh, rồi lại bị chính thành phẩm của mình hồ. Đến cuối cùng thì tiêu tốn cả giai tài để giải thuốc, đến nghèo luôn.
Cơ Huyền vốn muốn bán đan dược để mua dược liệu, không nghĩ tới không tốn tiền mà còn kiếm được ở chỗ lão Kiếm Hoàng, thực là tiết kiệm được một khoản.
Thở ra một hơi dài, Cơ Huyền đem tinh thần toàn bộ tập để luyện đan. Bàn tay khẽ động, hoàng ngọc chi diễm xuất hiện trong lòng bàn tay, cánh tay chậm rãi vỗ vào đỉnh, hoàng ngọc diễm bay vào trong đỉnh. Đồng thời bàn tay huy động tốc độ nhanh nhẹn, tức khắc đem từng gốc dược liệu hút vào trong tay rồi đẩy vào trong đỉnh.
Mỗi động tác cậu làm vô cùng thành thục, cách tay vũ động như trích diệp phi hoa. Theo đầu ngón tay chuyển động, hỏa diễm hóa thành sợi tóc mỏng đem toàn bộ dược phẩm vây vào bên trong.
…..
- Ngưng.
Trong phòng sạch sẽ, ngăn nắp, một tiếng quát nhỏ vang lên.
Ở giữa phòng chiếc đỉnh màu vàng to tới dọa người với ngọn lửa vàng ngọc từ bên trong bốc lên kịch liệt, năng lượng ba động không ngừng toả ra không gian xung quanh như sóng gợn. Những gợn sóng năng lượng này lấy kim đỉnh làm trung tâm toả ra xung quanh về bốn phương tám hướng, nhưng đến khi sắp đụng vào tường thì lặng lẽ tiêu tán.
Ngọn lửa bốc lên từ đan đỉnh, một viên đan dược thô sơ màu đỏ, to bằng ngón cái hiện ra trong ngọn ngọn lửa thiêu luyện, đang chậm rãi thành hình.
Nhìn đan dược đã định hình, hoàng ngọc hỏa diễm từ từ thu lại độ nóng, cuối cùng hóa thành ngọn lửa nhỏ bằng nắm tay, khỏa đan dược màu đỏ nhàn nhạt hình thái sơ khai đang phiêu phù trên nó, đan dược hơi tỏa ra độ nóng, chậm rãi hoàn thành bước luyện chế đan dược cuối cùng.
Sau gần một canh giờ một làn hương thuốc thơm mát, đột nhiên lan toả ra từ trong đan đỉnh, tràn ngập căn phòng, thật lâu không tiêu tán. Tiếp đó một cỗ năng lượng hung mãnh đột nhiên từ trong hỏa diễm bức ra, sau giây lát cỗ ba động lan ra khỏi dược đỉnh.
Mặc dù phần lớn năng lực được cản lại, nhưng phần nhỏ ba động đó vẫn khiến bàn ghế gỗ nứt vỡ.
Cơ Huyền sắc mặt bình thản, phất nhẹ ống tay áo nhất thời một cỗ vô hình linh hồn năng lượng trong chớp mắt tại trong phòng hình thành nên một cái lồng năng lượng. Năng lượng ba động khi tiếp xúc với lồng năng lược, nhất thời như cầm một viên đá ném xuống mặt hồ vậy, gây ra rung động mãnh liệt sau đó từ từ chuyển hoá thành nhỏ dần, rồi cuối cùng tiêu tán.
Sau khi năng lượng ba động mất đi, Cơ Huyền mới triêt tiêu linh hồn tráo, bàn tay đưa về phía đỉnh, đan dược màu đỏ bắn ra rơi vào tay.
Đem viên đan dược quan sát một hồi. Đan dược mặt ngoài có sắc đỏ, toàn thân trơn tròn, sáng bóng, hơn nữa bề mặt hình như mờ hồ có hình vẽ, không phải là hoa văn có trong lúc chế tạo mà là những hoa văn tạo thành một hình vẽ có chủ ý, giống như những bức hoạ bình thường.
Phách Khí đan tuy được xếp vào đan dược ngũ phẩm cao cấp nhưng độ khó không cao, so với Long Lực đan còn muốn dễ hơn. Vì yêu cầu không cao nên Cơ Huyền luyện chế lần đầu là thành công.
Còn cái công dụng của nó thì chỉ có một số ít người mới thực sự cần tới nó, còn những người khác có cầm trong tay cũng vô dụng mà thôi. Cho nên thực sự mà nói thì giá trị của Phách Khí đan còn kém hơn so với Phá Thiên đan. Ít nhất Phá Thiên đan có thể dùng để hố người, đối với nhiều người thực có tác dụng.
Cơ Huyền đem đan dược bỏ vào trong bình ngọc, vươn vai một cái đem Cửu Dương Long đỉnh thu hồi. Bỗng nhân thể cậu đột ngột có phản ứng, Hỗn Nguyên Thôn Thiên quyết tự động vận chuyển thành chu thiên, nguồn năng lượng nồng hậu do luyện chế đan dược chốc lát bị hấp thu vào bên trong người.
Nhưng như thế vẫn không đủ, Cơ Huyền như hóa thành một đầu hắc động không đáy tham lam hấp thụ đấu khí thiên địa. Chắc mấy chốc đấu khí của toàn phủ đệ loãng hơn rất nhiều. Vốn nơi này là nơi phồn hoa, nên đấu khí mỗi nhà đều được dùng một thủ pháp đặc biệt lưu giữ lại. Vì vậy so với bên ngoài thì nồng hậu hơn nhiều.
- Tiêu rồi, mình muốn đột phá.
Cơ Huyền ngay lập tức nhận ra biểu hiện của việc này chính là bản thân cậu muốn đột phá. Bản thân vội vàng áp chế đấu khí hấp thụ lại. Nếu để thả ra, e rằng sẽ hút hết đấu khí ở toàn bộ khu này mất, nếu nó xảy ra e rằng sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý không đáng có.
Trong cơ thể Cơ Huyền vang lên từng tiếng nổ nho nhỏ, cơ thể cậu cũng ngừng hấp thụ đấu khí từng bên ngoài. Đấu khí trong nội thể xung mãn hơn bao giờ hết. Vốn chỉ muốn luyện một chút đan dược, không nghĩ tới thế mà bản thân lại đột phá.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn căn phòng bị cậu tiếp tục phá hoại tới bừa bộn sau đó sửa sang lại quần áo, bước ra khỏi phòng.
….
Bên ngoài Nguyệt Mị không biết đứng bên ngoài cửa từ bao giờ, huyết tinh trên người đã rửa sạch, dáng đôi mắt yêu dị nhìn chằm chằm vào căn phòng Cơ Huyền đang luyện đan. Xem ra nàng vẫn là khá mong chờ đan dược giúp nàng khôi phục lại thực lực. Đồng thời mang theo lo lắng.
Mặc dù Cơ Huyền nói bản thân là luyện dược sư phẩm giai không thấp, lại biết cách luyện chế giải dược. Nhưng mụ điên của Huyền Thiên thương hội từng nói với nàng, người luyện ra dược liệu khiến nàng ra như vậy là một gã dược sư có thâm niên. Cơ Huyền vẫn còn trẻ, cho cậu tu trong bụng mẹ thì vẫn chỉ hơn hai mươi năm tuổi, có chút không đáng tin cho lắm.
Nếu nhỡ cậu thất bại, dựa vào sức nàng muốn tự phá giải tác dụng của đan dược này e rằng vô cùng khó khăn. Lại còn kẹt ở nơi xà nhân tộc chính là nô lệ bị đùa giỡn này vô cùng không an toàn. Nàng vuốn muốn dựa vào việc ăn thịt tên mắt chột để hấp thu thêm năng lượng, chỉ là khi năng lượng chuyển vào thân thể liền tắc nghẽn, vô dụng.
Mà lúc này năng lượng xung quanh nơi này kịch biến, sau đó tiêu thất vô cùng nhanh chóng khiến Nguyệt Mị giật mình, cảm nhận nguồn năng lượng đó hướng tới phòng của Cơ Huyền. Nàng nắm tay nặng nề để một chỗ, sắc mặt biến đổi kịch liệt, sau một hồi, lắc đầu cười khổ, nói:
- Tới bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng hắn mang đến kỳ tích thôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Nguyệt Mị cũng cảm thấy gấp gáp. Nàng thức muốn xông vào căn phòng đó xem Cơ Huyền thành công hay thất bại. Hít một hơi vào tỉnh táo, cuối cùng áp chế được cái tâm trạng thấp thỏm này.
Đúng lúc cánh cửa phòng mở ra lọt vào ánh mắt Cơ Huyền chính là bộ dáng lo lắng của Nguyệt Mị. Cậu ném bình đan dược cho nàng nói:
- Đây là đan dược ta dựa trên các triệu chứng của cô mà phỏng đoán ra giải dược. Còn lại bản thân cô tự cầu là nó chính xác đi.
Nhìn ngọc bình, Nguyệt Mị cơ hồ tay chân cứng lại, chật vật tiếp lấy, tự mình cẩn thận dùng hai bàn tay ôm lấy, hai mắt nổi lên sự kích động như điên khi thấy khoả đan dược màu đỏ trong bình.
- Nô gia đa tạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.