Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 214: Người quen
ChuaTeDiGioi
17/12/2020
Bỗng chốc, thiên địa năng lượng như dồn về phía Cơ Huyền, trên bầu trời mơ
hồ xuất hiện các đám mây phảng phất tia sáng đỏ. Các đám mây đã xuất
hiện dày đặc giữa lưng chừng trời. Ánh sáng xung quanh đã bị nhuốm sắc
đỏ, bên trong đám mây còn ẩn hiện những tia chớp đó nhấp nháy.
Cơ Huyền trên không trung từ từ giơ tay phải lên, không khí bao quanh dường như đang lay động.
Một chùm tia điện màu đỏ chém xuống từ trên trời, Cơ Huyền giơ tay ra tóm lấy luồng điện, cùng lúc ấy, một lớp đấu khí đỏ rực lan tỏa trên người cậu, nhanh chóng tập trung tạo thành hình một vầng Huyết Nguyệt trong bàn tay phải.
- Địa giai đấu kĩ HUYẾT NGUYỆT.
Cơ Huyền đem vầng huyết nguyệt trong tay bổ xuồng Lạc Vô Song, theo sau bàn tay cậu là một đạo ánh sáng đỏ tươi hình mặt trăng, nơi vầng huyết nguyệt chạm đến tất cả đều tan thành mây khói, thiên địa dường như bị xé toạc hoàn toàn!
Lạc Vô Song lúc này cũng máy động thân thể, thanh trường kiếm trên tay nàng phát ra một chùm tia sáng xanh lam, thân kiếm khẽ động nháy mắt biến một cái vòi rồng khổng lồ. Trong chớp mắt, vòi rồng vốn rất bé bỗng chốc bao phủ đất trời, cây cối như sắp bật khỏi gốc.
- Địa giai trung cấp đấu kĩ Thiên Niên Băng Kiếm Giới.
Trong vòi rồng là vô số tiếng gào thét, còn có rất nhiều lưỡi kiếm gió bắn ra. Những nơi chiếc vòi rồng lướt qua, cây cối rậm rạp lập tức biến thành băng giới lạnh lẽo không có chút sự sống.
Huyết Nguyệt và băng kiếm giới đâm vào nhau gây nên một tiếng nổ long trời lở đất, kèm theo đó là những đạo ánh sáng chói chang.
- Uỳnh!
Cùng với trận nổ như sấm rền, những đạo ánh sáng đỏ và xanh không ngừng bắn ra khắp nơi, tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cả khu rừng dường như bị tiếng nổ làm cho trung chuyển. Cả bầu trời bị hai màu sắc này làm cho ảm đạm rất nhiều, không gian trước mắt là một màn trắng xóa.
Nhưng chấn động không dừng lại ở đó. Dưới sự thúc động của hai bên, băng diện kiếm giới và vầng huyết nguyệt đã hơi tách ra lại lao vào nhau, cảm giác như không bao giờ dừng lại vậy.
Mỗi lần huyết nguyệt và băng diện kiếm giới va chạm với nhau bốn bề như gặp phải đại họa tai ương, không phải bị đóng băng thì bị cắt vụn. Cuối cùng, mỗi lần đâm sầm vào nhau dường như đều có thể tạo ra vô vàn vết rạn nứt trong không trung.
Băng diện kiếm giới và huyết nguyệt đâm vào nhau không tách ra nữa, mà như hai con rắn đang liều mạng quấn lấy nhau. Không gian xung quanh hai trận đấu kĩ này như bị xé toạc ra rồi bị hai nguồn năng lượng khủng bố này chôn vui….. cuối cùng thì…… phát nổ!
Hai tuyệt kĩ địa giai cùng phát nổ giống như một vầng mặt trời vừa nổ tung bên dưới khu rừng này. Cây cối, rừng, núi, hay những màn sương đang chùm kín nơi này cũng bị thổi bay. Màu đỏ của vầng huyết nguyệt và màu trắng của băng diện kiếm giới bao phủ, nhấn chìm toàn bộ trời đất!
Ánh sáng tắt dần, khói bụi từ vụ nổ vừa rồi cũng dần tan đi. Trên không gian lộ ra hai bóng người khá chật vật. Cơ Huyền sắc mặt hơi tái đi, quần áo trên người cũng trở nên rách rưới, trên mình đầy rất những vết cắt lớn nhỏ, máu tươi không ngừng ứa ra. Lạc Vô Song thì càng tệ hơn, khải giáp băng diễm nàng triệu hoán ra thì tan vỡ mất gần hết, máu chảy ra từ khóe miệng, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Hai người nhìn nhau từ xa, khi hai ánh mắt chạm nhau dường như lóe lên một tia lửa điện.
- Ha ha...
Cơ Huyền cười nói:
- Quả nhiên là Đấu Hoàng cường giả danh bất hư truyền... đòn vừa rồi cũng không thể đem Vô Song công chúa diệt sát…. Tại hạ bái phục!... Có điều…. Vô Song công chúa không phải nghĩ đó là kết thúc rồi chứ.
Chỉ quyết trên tay Cơ Huyền đột ngột biến hóa, vô số sợi đấu khí màu đỏ vốn đang thâm thấu trong hư không điên cuồng tụ lại hóa thành một trận huyết cầu khổng lồ, huyết cầu ngày càng bành chướng tới vô cùng, chú tâm nuốt Lạc Vô Song vào bên trong.
Cảm nhận được uy hiếp cận kề, Lạc Vô Song từng hồi rùng mình, nàng không nghĩ tới Cơ Huyền vẫn còn ẩn tàng một chiêu tất sát này. Nàng phun máu ra thanh trường kiếm, lập tức thanh kiếm tỏa ra vô vàn tia sáng đỏ...
- Bùng nổ đi vầng trăng của ta.
- Uỳnh
Trời đất một lần nữa rung chuyển bởi trận nổ, âm thanh tại nơi đây lập tức bị xé toạc ra. Sức mạnh có thể hủy diệt cả đất trời bùng nổ từ bên trong vầng huyết nguyệt, trong chốc lát, một luồng khí tức lạnh lẽo đến cực điểm lan tỏa... Trong hư không bỗng gợn lên từng đợt sóng nhỏ, mặt đất bốn bề hóa thành cát bụi.
Lạc Vô Song trực diện đối mặt với chiêu này thì mặt cắt không còn hột máu, chỉ trong vài giây mà nàng đã hộc máu đến ba lần, mặc kệ cho tinh quang trên thanh trường kiếm một lần nữa bùng phát, nhưng đứng trước huyết nguyệt thì chút ánh sáng này thật nhỏ nhoi.
- Keng.
Trường kiếm trong tay Lạc Vô Song xuất hiện vài vết nứt, dường như không thể chống đỡ lại được uy lực của chiêu này bất cứ lúc nào.
Cuối cùng tiếng vỡ giòn tang vang lên thanh kiếm Lạc Vô Song biến thành từng mảnh vụn, ánh sáng trên kiếm cũng theo đó tan biến. Sắc mặt nàng tái mét, thân người thối lui ra sau nhưng dường như không thể chạy thoát được sự lạnh lẽo vô bờ này...
Khí tức lạnh lẽo cuối cùng cũng phát nổ toàn bộ. Những tia điện màu máu bay tứ tán trong không trung, mọi nơi mà mắt có thể nhìn đến đều bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi của máu!
Lạc Vô Song không can tâm chịu chết, nàng gầm lên:
- Dù chết ta cũng phải lôi người theo! Băng Kiếm… Thiên Vũ.
Cùng với tiếng hét, kiếm thế trong tay Lạc Vô Song bỗng bẻ ngoặt, hàng chục lưỡi băng rộng vài mét xuất hiện trên không trung, tạo nên một hình xoắn ốc kỳ lạ mạnh mẽ bắn vào trong khối huyết cầu đang bùng nổ khí tức lạnh lẽo kia.
Lạc Vô Song dùng chút thực lực cuối cùng của mình chọc thủng bầu trời máu này, khiến vụ nổ bị khuếch đại lên gấp nhiều lần. Thành một vụ nổ liên hoàn. Đây không còn là vụ nổ của huyết nguyệt mà Cơ Huyền có thể kiểm soát nữa mà còn trộn lẫn của băng diễn đấu khí của Lạc Vô Song vào trong đó. Giờ nó chỉ có điên cuồng cắn nuốt tất cả cho tới khi hết năng lượng mà thôi.
- Mẹ nó…. Nữ nhân điên.
Cơ Huyền cũng bị hành động điên cuồng của Lạc Vô Song làm rùng mình, cậu điên cuồng thúc dục Tam Thiên Lôi Động lao nhanh đi, trong chốc lại Cơ Huyền vợt qua vô số dặm nhưng vụ nổ đó không ngừng lan rộng. Cuối cùng, cậu vẫn bị nuốt vào trong đó.
- Tam Thiên Lôi Động…. Lôi Thuấn.
Vào khoảng khắc Cơ Huyền sắp bị nuốt vào trong vụ nổ thì thân hình cậu đột ngột biến mất…. không phải tốc độ cậu nhanh hơn mà chính là cậu trực tiếp thuấn di.
Sau khi Cơ Huyền biến mất thì vụ nổ liên hoàn đó bùng nổ mạnh mẽ thành một trận phong bạo khổng lồ trông giống như một đóa mây hình nấm ở phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện. Sóng xung kích lan truyền vạn dặm, giữa cả trời và đát, rồi yên tĩnh trở lại như chưa có gì phát sinh, ngoại trừ một việc.
Ban nãy khi Huyết Nguyệt phát nổ, một cái hố cực sâu hình bán nguyệt đã xuất hiện trên mặt đất. Cái hố này bề mặt vô cùng trơn nhẵn, bên trong còn có vô số những tia điện màu đỏ phát ra một thứ khí tức nguy hiểm khiến người ta nghẹt thở. Còn trên trời, hai người lúc nãy còn đang giao chiến đã biến mất...
……
Trong vùng núi tĩnh lặng bốn bề đều là cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu kỳ quái, khiến cho nơi có thể coi là u tịch bỗng chốc trở nên âm u kỳ bí.
- Lạc Vô Song thật là một ả điên mà… May không phải mình cao số thì đúng là hôm nay nằm lại đây rồi.
Một tiếng nói vang lên, một người thanh niên dáng vẻ có chút chật vật vừa đi vừa mắng, đem cả những gì cậu có thể nghĩ ra mà chửi Lạc Vô Song. Dừng một hồi, vẫn thấy bực tiếp tục mắng.
- Tinh. Kí chủ nên biết may đi, nếu không phải vừa rồi ngài thuấn di kịp thời thì kết quả không chỉ là chật vật như bây giờ đâu nên ngài nên tạ ơn trời đất là chạy thoát được.
Hệ thống trong đầu thanh niên cuối cùng không chịu nổi phải lên tiếng ngăn chặn.
Người thanh niên ngẩn ra, hỏi lại hệ thống:
- Ý ngươi là gì?
- Tinh. Vào khoảng khắc người thuấn di thì hệ thống cảm nhận được ba động không gian cực kì quái lạ, nếu người chỉ chậm hơn chút xíu thì người sẽ bị không gian đó kéo tới chắn trước nữ tử kia ngăn đòn hộ nàng.
Người thanh niên nghe xong trên trái liền nổi gân xanh, đúng là giận điên người. Trước tiên là chặn bắt cậu, sau đó thì quần ẩu với cậu, quá đáng hơn là không chỉ muốn giết cậu mà còn đem cậu làm lá chắn trước tuyệt chiêu của mình. Nếu cậu mà chết bởi chính tuyệt chiêu mình tung ra thì sẽ thế nào? Phi thường mất mặt, thậm chí còn để tiếng cười muôn đời.
- Nếu để ta gặp lại nàng ta, ta sẽ tấu nàng ta một trận, phế tu vi ném vào chốn sơn mạch này sống một cuộc đời tuyệt vọng, lẩn trốn rồi làm mồi trước miệng của yêu thú mới có thể sả được cơn giận này….. Không làm được Cơ Huyền ta đổi thành tiểu Huyền Huyền.
Cơ Huyền khuôn mặt hung thần sát ác thầm thề dưới cái tên của mình.
Lúc này trong rừng lại truyền tới một hồi ba động nhẹ nhàng, linh hồn lực nhạy bén của cậu nhắc nhở có người tiếp cận. Thêm nữa người này thực lực không hề thấp chút nào, là một Đấu Hoàng cao thủ.
Nếu bình thường Cơ Huyền sẽ chọn nhún nhường, lẹ lẹ rời đi, nhưng bây giờ thì khác nghĩ tới Lạc Vô Song khiến cậu tức điên lên cậu quyết định xem người này có phải nàng ta không.
Rất nhanh trên cao trăm thước, một thân ảnh với khí tức mạnh mẽ lướt trên hư không khoảng cách với Cơ Huyền ngày càng gần, có điều Cơ Huyền chợt cảm thấy quái quái. Sao ta lại có cảm giác quen thuộc vậy, khí tức này giống như đã cảm nhận ở đâu rồi, hơn nữa còn là phi thường quen thuộc.
Trong lúc Cơ Huyền đang miên man suy nghĩ thì cỗ khí tức càng ngày càng gần, mơ hồ nhìn bóng dáng nữ tử uyển chuyển ung dung dưới tấm hắc bào. Nhìn thì tốc độ của người này dù tiến tới gần Cơ Huyền vẫn không giảm bớt, có lẽ không phải nhắm tới Cơ Huyền. Đến khi nữ nhân mặc hắc bào bay tới thẳng với Cơ Huyền, mắt phượng vô ý lướt qua cánh rừng bên dưới thì thân hình đột nhiên bị chấn động mạnh mẽ.
Thân hình nữ nhân mặc hắc bào chợt cứng ngắc, mắt phượng xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang tái nhợt kia. Này đâu chỉ là giật mình thôi a... Quả thực chính là rung động như bị thiên lôi bổ trúng. Dưới hắc bào, hắc bào nhân bộ ngực rõ ràng kịch liệt nhấp nhô.
Cơ Huyền thấy nữ tử mặc hắc bào dừng lại nhìn chằm chằm bản thân thì ầm thầm dâng lên cảnh giác, đấu khí vận chuyển chậm rãi. Tuy người này không phải Lạc Vô Song nhưng không có gì đảm bao đây không phải người của nàng ta. Tự thuyết phục bản thân vậy, nhưng từ sâu trong lòng cậu lại kì lạ tin rằng người này sẽ không hại mình.
Thấy hắc bào trên hư không thân thể không ngừng run rẩy, Cơ Huyền vô cùng quái lạ. Phun ra một hơi thật dài, nữ tử mặc vẫn có chút khó tin, nàng không kiềm chế được tức giận nói:
- Như thế nào có thể là ngươi? Như thế nào có thể là ngươi? Sao nơi nào có náo nhiệt thì đều có mặt ngươi vậy? Chê mạng quá dài sao?
Bị thái độ của nữ tử mặc hắc bào làm cho sửng sốt, Cơ Huyền có chút khóc cười không ra. Di, sao cái cảnh này cảm giác này quen quen ta, giống như mình từng nghe ở đâu rồi.
Nhớ ra cái gì đó, thân thể chợt cứng đờ. Ngẩng đầu lên, con mắt Cơ Huyền gắt gao nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kì dị toả ra thanh quang trên tay nữ tử mặc hắc bào, đột nhiên ở trong não hải, hiện lên một nữ tử cùng với thân hình xinh đẹp, khí chất tao nhã quý phái…..
Lúc này thì tâm trạng không vui của Cơ Huyền ném lên chín tầng mây rồi, khuôn mặc Cơ Huyền vô cùng mừng rỡ, cậu hét lên với nữ tử mặc hắc bào:
- Vân Vận! Là nàng sao? Ha ha, không nghĩ sẽ gặp nàng ở đây! ta yêu nàng chết mất!! Ha ha!
Cơ Huyền hướng tới nữ tử mặc hắc bào nhân điên cuồng vẫy tay, thậm chí còn nhảy nhảy thu hút sự chú ý của nàng, dáng vẻ có chút ngốc nghếch dễ thương.
- Thật là oan gia...
Thân thể mềm mại chợt cứng ngắc, trong lòng nghĩ thầm, gò má xinh đẹp liền nổi lên một tầng ửng đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu. Cảm giác ngượng ngùng kéo dài không bao lâu thì nữ tử mặc hắc bào nhìn tới hướng chân trời nhíu chặt mày ánh mắt lóe lên tia nghiêm trọng.
Nữ tử mặc hắc bào mau đáp xuống chụp lấy Cơ Huyền một lần nữa phi hành, Cơ Huyền hoàn toàn không có ý định phản kháng, ngoài ra còn có chút hưởng thụ. Nàng điểm nhẹ mũi chân lên hư không, thân thể ưu nhã xoáy nhẹ trên không trung, liền để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể lại quỷ dị biến mất. Xuất hiện lại thì đã cách hơn trăm thước.
Cơ Huyền trên không trung từ từ giơ tay phải lên, không khí bao quanh dường như đang lay động.
Một chùm tia điện màu đỏ chém xuống từ trên trời, Cơ Huyền giơ tay ra tóm lấy luồng điện, cùng lúc ấy, một lớp đấu khí đỏ rực lan tỏa trên người cậu, nhanh chóng tập trung tạo thành hình một vầng Huyết Nguyệt trong bàn tay phải.
- Địa giai đấu kĩ HUYẾT NGUYỆT.
Cơ Huyền đem vầng huyết nguyệt trong tay bổ xuồng Lạc Vô Song, theo sau bàn tay cậu là một đạo ánh sáng đỏ tươi hình mặt trăng, nơi vầng huyết nguyệt chạm đến tất cả đều tan thành mây khói, thiên địa dường như bị xé toạc hoàn toàn!
Lạc Vô Song lúc này cũng máy động thân thể, thanh trường kiếm trên tay nàng phát ra một chùm tia sáng xanh lam, thân kiếm khẽ động nháy mắt biến một cái vòi rồng khổng lồ. Trong chớp mắt, vòi rồng vốn rất bé bỗng chốc bao phủ đất trời, cây cối như sắp bật khỏi gốc.
- Địa giai trung cấp đấu kĩ Thiên Niên Băng Kiếm Giới.
Trong vòi rồng là vô số tiếng gào thét, còn có rất nhiều lưỡi kiếm gió bắn ra. Những nơi chiếc vòi rồng lướt qua, cây cối rậm rạp lập tức biến thành băng giới lạnh lẽo không có chút sự sống.
Huyết Nguyệt và băng kiếm giới đâm vào nhau gây nên một tiếng nổ long trời lở đất, kèm theo đó là những đạo ánh sáng chói chang.
- Uỳnh!
Cùng với trận nổ như sấm rền, những đạo ánh sáng đỏ và xanh không ngừng bắn ra khắp nơi, tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cả khu rừng dường như bị tiếng nổ làm cho trung chuyển. Cả bầu trời bị hai màu sắc này làm cho ảm đạm rất nhiều, không gian trước mắt là một màn trắng xóa.
Nhưng chấn động không dừng lại ở đó. Dưới sự thúc động của hai bên, băng diện kiếm giới và vầng huyết nguyệt đã hơi tách ra lại lao vào nhau, cảm giác như không bao giờ dừng lại vậy.
Mỗi lần huyết nguyệt và băng diện kiếm giới va chạm với nhau bốn bề như gặp phải đại họa tai ương, không phải bị đóng băng thì bị cắt vụn. Cuối cùng, mỗi lần đâm sầm vào nhau dường như đều có thể tạo ra vô vàn vết rạn nứt trong không trung.
Băng diện kiếm giới và huyết nguyệt đâm vào nhau không tách ra nữa, mà như hai con rắn đang liều mạng quấn lấy nhau. Không gian xung quanh hai trận đấu kĩ này như bị xé toạc ra rồi bị hai nguồn năng lượng khủng bố này chôn vui….. cuối cùng thì…… phát nổ!
Hai tuyệt kĩ địa giai cùng phát nổ giống như một vầng mặt trời vừa nổ tung bên dưới khu rừng này. Cây cối, rừng, núi, hay những màn sương đang chùm kín nơi này cũng bị thổi bay. Màu đỏ của vầng huyết nguyệt và màu trắng của băng diện kiếm giới bao phủ, nhấn chìm toàn bộ trời đất!
Ánh sáng tắt dần, khói bụi từ vụ nổ vừa rồi cũng dần tan đi. Trên không gian lộ ra hai bóng người khá chật vật. Cơ Huyền sắc mặt hơi tái đi, quần áo trên người cũng trở nên rách rưới, trên mình đầy rất những vết cắt lớn nhỏ, máu tươi không ngừng ứa ra. Lạc Vô Song thì càng tệ hơn, khải giáp băng diễm nàng triệu hoán ra thì tan vỡ mất gần hết, máu chảy ra từ khóe miệng, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.
Hai người nhìn nhau từ xa, khi hai ánh mắt chạm nhau dường như lóe lên một tia lửa điện.
- Ha ha...
Cơ Huyền cười nói:
- Quả nhiên là Đấu Hoàng cường giả danh bất hư truyền... đòn vừa rồi cũng không thể đem Vô Song công chúa diệt sát…. Tại hạ bái phục!... Có điều…. Vô Song công chúa không phải nghĩ đó là kết thúc rồi chứ.
Chỉ quyết trên tay Cơ Huyền đột ngột biến hóa, vô số sợi đấu khí màu đỏ vốn đang thâm thấu trong hư không điên cuồng tụ lại hóa thành một trận huyết cầu khổng lồ, huyết cầu ngày càng bành chướng tới vô cùng, chú tâm nuốt Lạc Vô Song vào bên trong.
Cảm nhận được uy hiếp cận kề, Lạc Vô Song từng hồi rùng mình, nàng không nghĩ tới Cơ Huyền vẫn còn ẩn tàng một chiêu tất sát này. Nàng phun máu ra thanh trường kiếm, lập tức thanh kiếm tỏa ra vô vàn tia sáng đỏ...
- Bùng nổ đi vầng trăng của ta.
- Uỳnh
Trời đất một lần nữa rung chuyển bởi trận nổ, âm thanh tại nơi đây lập tức bị xé toạc ra. Sức mạnh có thể hủy diệt cả đất trời bùng nổ từ bên trong vầng huyết nguyệt, trong chốc lát, một luồng khí tức lạnh lẽo đến cực điểm lan tỏa... Trong hư không bỗng gợn lên từng đợt sóng nhỏ, mặt đất bốn bề hóa thành cát bụi.
Lạc Vô Song trực diện đối mặt với chiêu này thì mặt cắt không còn hột máu, chỉ trong vài giây mà nàng đã hộc máu đến ba lần, mặc kệ cho tinh quang trên thanh trường kiếm một lần nữa bùng phát, nhưng đứng trước huyết nguyệt thì chút ánh sáng này thật nhỏ nhoi.
- Keng.
Trường kiếm trong tay Lạc Vô Song xuất hiện vài vết nứt, dường như không thể chống đỡ lại được uy lực của chiêu này bất cứ lúc nào.
Cuối cùng tiếng vỡ giòn tang vang lên thanh kiếm Lạc Vô Song biến thành từng mảnh vụn, ánh sáng trên kiếm cũng theo đó tan biến. Sắc mặt nàng tái mét, thân người thối lui ra sau nhưng dường như không thể chạy thoát được sự lạnh lẽo vô bờ này...
Khí tức lạnh lẽo cuối cùng cũng phát nổ toàn bộ. Những tia điện màu máu bay tứ tán trong không trung, mọi nơi mà mắt có thể nhìn đến đều bị bao trùm bởi một màu đỏ tươi của máu!
Lạc Vô Song không can tâm chịu chết, nàng gầm lên:
- Dù chết ta cũng phải lôi người theo! Băng Kiếm… Thiên Vũ.
Cùng với tiếng hét, kiếm thế trong tay Lạc Vô Song bỗng bẻ ngoặt, hàng chục lưỡi băng rộng vài mét xuất hiện trên không trung, tạo nên một hình xoắn ốc kỳ lạ mạnh mẽ bắn vào trong khối huyết cầu đang bùng nổ khí tức lạnh lẽo kia.
Lạc Vô Song dùng chút thực lực cuối cùng của mình chọc thủng bầu trời máu này, khiến vụ nổ bị khuếch đại lên gấp nhiều lần. Thành một vụ nổ liên hoàn. Đây không còn là vụ nổ của huyết nguyệt mà Cơ Huyền có thể kiểm soát nữa mà còn trộn lẫn của băng diễn đấu khí của Lạc Vô Song vào trong đó. Giờ nó chỉ có điên cuồng cắn nuốt tất cả cho tới khi hết năng lượng mà thôi.
- Mẹ nó…. Nữ nhân điên.
Cơ Huyền cũng bị hành động điên cuồng của Lạc Vô Song làm rùng mình, cậu điên cuồng thúc dục Tam Thiên Lôi Động lao nhanh đi, trong chốc lại Cơ Huyền vợt qua vô số dặm nhưng vụ nổ đó không ngừng lan rộng. Cuối cùng, cậu vẫn bị nuốt vào trong đó.
- Tam Thiên Lôi Động…. Lôi Thuấn.
Vào khoảng khắc Cơ Huyền sắp bị nuốt vào trong vụ nổ thì thân hình cậu đột ngột biến mất…. không phải tốc độ cậu nhanh hơn mà chính là cậu trực tiếp thuấn di.
Sau khi Cơ Huyền biến mất thì vụ nổ liên hoàn đó bùng nổ mạnh mẽ thành một trận phong bạo khổng lồ trông giống như một đóa mây hình nấm ở phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện. Sóng xung kích lan truyền vạn dặm, giữa cả trời và đát, rồi yên tĩnh trở lại như chưa có gì phát sinh, ngoại trừ một việc.
Ban nãy khi Huyết Nguyệt phát nổ, một cái hố cực sâu hình bán nguyệt đã xuất hiện trên mặt đất. Cái hố này bề mặt vô cùng trơn nhẵn, bên trong còn có vô số những tia điện màu đỏ phát ra một thứ khí tức nguy hiểm khiến người ta nghẹt thở. Còn trên trời, hai người lúc nãy còn đang giao chiến đã biến mất...
……
Trong vùng núi tĩnh lặng bốn bề đều là cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng kêu kỳ quái, khiến cho nơi có thể coi là u tịch bỗng chốc trở nên âm u kỳ bí.
- Lạc Vô Song thật là một ả điên mà… May không phải mình cao số thì đúng là hôm nay nằm lại đây rồi.
Một tiếng nói vang lên, một người thanh niên dáng vẻ có chút chật vật vừa đi vừa mắng, đem cả những gì cậu có thể nghĩ ra mà chửi Lạc Vô Song. Dừng một hồi, vẫn thấy bực tiếp tục mắng.
- Tinh. Kí chủ nên biết may đi, nếu không phải vừa rồi ngài thuấn di kịp thời thì kết quả không chỉ là chật vật như bây giờ đâu nên ngài nên tạ ơn trời đất là chạy thoát được.
Hệ thống trong đầu thanh niên cuối cùng không chịu nổi phải lên tiếng ngăn chặn.
Người thanh niên ngẩn ra, hỏi lại hệ thống:
- Ý ngươi là gì?
- Tinh. Vào khoảng khắc người thuấn di thì hệ thống cảm nhận được ba động không gian cực kì quái lạ, nếu người chỉ chậm hơn chút xíu thì người sẽ bị không gian đó kéo tới chắn trước nữ tử kia ngăn đòn hộ nàng.
Người thanh niên nghe xong trên trái liền nổi gân xanh, đúng là giận điên người. Trước tiên là chặn bắt cậu, sau đó thì quần ẩu với cậu, quá đáng hơn là không chỉ muốn giết cậu mà còn đem cậu làm lá chắn trước tuyệt chiêu của mình. Nếu cậu mà chết bởi chính tuyệt chiêu mình tung ra thì sẽ thế nào? Phi thường mất mặt, thậm chí còn để tiếng cười muôn đời.
- Nếu để ta gặp lại nàng ta, ta sẽ tấu nàng ta một trận, phế tu vi ném vào chốn sơn mạch này sống một cuộc đời tuyệt vọng, lẩn trốn rồi làm mồi trước miệng của yêu thú mới có thể sả được cơn giận này….. Không làm được Cơ Huyền ta đổi thành tiểu Huyền Huyền.
Cơ Huyền khuôn mặt hung thần sát ác thầm thề dưới cái tên của mình.
Lúc này trong rừng lại truyền tới một hồi ba động nhẹ nhàng, linh hồn lực nhạy bén của cậu nhắc nhở có người tiếp cận. Thêm nữa người này thực lực không hề thấp chút nào, là một Đấu Hoàng cao thủ.
Nếu bình thường Cơ Huyền sẽ chọn nhún nhường, lẹ lẹ rời đi, nhưng bây giờ thì khác nghĩ tới Lạc Vô Song khiến cậu tức điên lên cậu quyết định xem người này có phải nàng ta không.
Rất nhanh trên cao trăm thước, một thân ảnh với khí tức mạnh mẽ lướt trên hư không khoảng cách với Cơ Huyền ngày càng gần, có điều Cơ Huyền chợt cảm thấy quái quái. Sao ta lại có cảm giác quen thuộc vậy, khí tức này giống như đã cảm nhận ở đâu rồi, hơn nữa còn là phi thường quen thuộc.
Trong lúc Cơ Huyền đang miên man suy nghĩ thì cỗ khí tức càng ngày càng gần, mơ hồ nhìn bóng dáng nữ tử uyển chuyển ung dung dưới tấm hắc bào. Nhìn thì tốc độ của người này dù tiến tới gần Cơ Huyền vẫn không giảm bớt, có lẽ không phải nhắm tới Cơ Huyền. Đến khi nữ nhân mặc hắc bào bay tới thẳng với Cơ Huyền, mắt phượng vô ý lướt qua cánh rừng bên dưới thì thân hình đột nhiên bị chấn động mạnh mẽ.
Thân hình nữ nhân mặc hắc bào chợt cứng ngắc, mắt phượng xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang tái nhợt kia. Này đâu chỉ là giật mình thôi a... Quả thực chính là rung động như bị thiên lôi bổ trúng. Dưới hắc bào, hắc bào nhân bộ ngực rõ ràng kịch liệt nhấp nhô.
Cơ Huyền thấy nữ tử mặc hắc bào dừng lại nhìn chằm chằm bản thân thì ầm thầm dâng lên cảnh giác, đấu khí vận chuyển chậm rãi. Tuy người này không phải Lạc Vô Song nhưng không có gì đảm bao đây không phải người của nàng ta. Tự thuyết phục bản thân vậy, nhưng từ sâu trong lòng cậu lại kì lạ tin rằng người này sẽ không hại mình.
Thấy hắc bào trên hư không thân thể không ngừng run rẩy, Cơ Huyền vô cùng quái lạ. Phun ra một hơi thật dài, nữ tử mặc vẫn có chút khó tin, nàng không kiềm chế được tức giận nói:
- Như thế nào có thể là ngươi? Như thế nào có thể là ngươi? Sao nơi nào có náo nhiệt thì đều có mặt ngươi vậy? Chê mạng quá dài sao?
Bị thái độ của nữ tử mặc hắc bào làm cho sửng sốt, Cơ Huyền có chút khóc cười không ra. Di, sao cái cảnh này cảm giác này quen quen ta, giống như mình từng nghe ở đâu rồi.
Nhớ ra cái gì đó, thân thể chợt cứng đờ. Ngẩng đầu lên, con mắt Cơ Huyền gắt gao nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kì dị toả ra thanh quang trên tay nữ tử mặc hắc bào, đột nhiên ở trong não hải, hiện lên một nữ tử cùng với thân hình xinh đẹp, khí chất tao nhã quý phái…..
Lúc này thì tâm trạng không vui của Cơ Huyền ném lên chín tầng mây rồi, khuôn mặc Cơ Huyền vô cùng mừng rỡ, cậu hét lên với nữ tử mặc hắc bào:
- Vân Vận! Là nàng sao? Ha ha, không nghĩ sẽ gặp nàng ở đây! ta yêu nàng chết mất!! Ha ha!
Cơ Huyền hướng tới nữ tử mặc hắc bào nhân điên cuồng vẫy tay, thậm chí còn nhảy nhảy thu hút sự chú ý của nàng, dáng vẻ có chút ngốc nghếch dễ thương.
- Thật là oan gia...
Thân thể mềm mại chợt cứng ngắc, trong lòng nghĩ thầm, gò má xinh đẹp liền nổi lên một tầng ửng đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu. Cảm giác ngượng ngùng kéo dài không bao lâu thì nữ tử mặc hắc bào nhìn tới hướng chân trời nhíu chặt mày ánh mắt lóe lên tia nghiêm trọng.
Nữ tử mặc hắc bào mau đáp xuống chụp lấy Cơ Huyền một lần nữa phi hành, Cơ Huyền hoàn toàn không có ý định phản kháng, ngoài ra còn có chút hưởng thụ. Nàng điểm nhẹ mũi chân lên hư không, thân thể ưu nhã xoáy nhẹ trên không trung, liền để lại một đạo tàn ảnh, còn bản thể lại quỷ dị biến mất. Xuất hiện lại thì đã cách hơn trăm thước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.