Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 141: Trêu ghẹo đạo sư
ChuaTeDiGioi
08/08/2020
Trên bầu trời của quảng trường, bỗng vang lên một tiếng xé gió chói tai, khiến cho ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
Theo âm thanh xé gió vang lên, một đạo bóng đen bỗng từ trên bầu trời bắn xuống, nện thật mạnh xuống quyết đấu tràng, khiến cho sàn đấu cứng rắn, trực tiếp bị chấn thành bột phấn, chỉ nghe phịch một tiếng, rồi sau đó bụi mù bay lên che kín cả khu vực.
Nhìn thấy bóng đen kia bắn xuống trên đài, trọng tại lại lần nữa biến sắc khẽ quát:
- Là ai?
Huân Nhi ánh mắt nhìn vào khu vực bị bụi mù che phủ kia, trên khuôn mặt tươi cười dâng lên một chút kích động khó có thể che giấu:
- Hắn đến rồi!
Nghe được lời này của Huân Nhi, Nhược Lâm đ*o sư cùng với đám người Tiêu Ngọc thân thể mềm mại đều run lên, ánh mắt vội vàng hướng về phía giữa sân.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, từ bên trong đám bụi mù, có tiếng bước chân rất nhỏ chợt vang lên, một hắc bào thanh niên lưng đeo hắc thước thật lớn, từ trong khói bụi như ẩn như hiện dần dần bước ra xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Cơ Huyền nhìn người này trên khuôn mặt treo nụ cười nhàn nhạt nói:
- Người này mới chính là Tiêu Viêm.
Lời của Cơ Huyền vừa dứt thì toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt đẩy dồn lại phía Tiêu Viêm. Có người tò mò, có người đánh giá, có người như có thù giết cha đoạt thê…… Túm lại là đủ loại ánh mắt kì quái.
Tiêu Viêm còn chưa hiểu gì thì ánh mắt của hắn bỗng lướt tới Cơ Huyền, hắn cảm thấy Cơ Huyền rất quen, đặc biệt hơn là khí tức cậu toát ra. Có điều không thể nhớ được.
Cũng phải thôi, ba năm thời gian ai cũng thay đổi Tiêu Viêm không nhớ ra Cơ Huyền cũng là bình thường. Hơn nữa hắn và Cơ Huyền cũng không có tiếp xúc nhiều, chỉ có duy nhất lần Cơ Huyền đỡ lấy kiếm hộ Tiêu Viêm nhưng duy có lần đó. Sau đó thì cũng chỉ giống như người quen biết thôi.
Cơ Huyền ánh mắt đảo qua phía Tiêu Viêm, hai ánh mắt giao phong trong tích tắc. Sau đó cậu chậm rãi thu hồi tâm mắt.
Đúng lúc này trên trời xuất hiện hai trung niên nhân, mặc đạo sư y xuất hiện, đấu khí hóa cánh trên lưng họ vỗ mạnh hướng tới đấu trường lao tới. Trong vài khắc, hai trung niên nhân đáp xuống vị trí của Cơ Huyền.
- Hừ, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi. Sao ngươi không chịu ngoan ngoãn ở lại vị trí đó chờ chúng ta tới đón? Hại hai lão già ta phải bay loanh quanh tìm ngươi.
Một trung niên nhân vừa đáp xuống liền hướng tới Cơ Huyền hung hăng mắng một phen, nước bọt tung bay tứ phía.
Lùi lại một bước, Cơ Huyền nhìn hai trung niên nhân này đánh giá thực lực không thấp tí nào, đấu vương đỉnh cao. Ở ngoại giới có thể xem như là tiểu bá chủ, các gia tộc lớn đua nhau lấy lòng. Xem ra Già Nam học viện đúng là chứa đựng rất nhiều cường giả nga.
- Không biết hai vị là…..
Cơ Huyền ôm quyền nhìn hai trung niên nhân hỏi.
- Làm gì mà rườm rà vậy, hai lão già ta chỉ phụng mệnh của Hách lão đem ngươi tiến nhập nội viện thôi, còn việc khác thì không cần hỏi nhiều.
Vị trung niên nhân nóng nảy vừa nãy mắng Cơ Huyền lập tức khoắt tay chặn lại lời nói của Cơ Huyền.
……..
- Tiến nhập nội viện!!!!!
Đám đông trên kia nghe vậy liền hít ngụm hơi lạnh, là học viên của Già Nam học viện họ đương nhiên biết nội viện là khái niệm gì. So với ngoại viện thì còn khốc liện hơn nghìn lần. Dù là thiên tài của ngoại viện thì khi tiến nhập vào nội viện thì cũng trở thành phổ thông, có thể bị đào thải bất cứ khi nào.
Chỉ có những kẻ được coi là đứng đầu trong các thiên tài lúc tiến vào nội viện mới miễn cưỡng có chỗ đứng.
Nhưng nếu vào được nội viện thì sẽ sảy ra biến hóa nghiêng trời, giống như thoát thai hoán cốt vậy, họ biết các đệ tử trước khi đi vào với đệ tử sau khi đi ra có chênh lệch lớn cỡ nào. Vì vậy họ điên cuồng phấn đấu để có cơ hội tiến nhập vào nội viện. Có thể từ bên trong Già Nam học viện trổ hết tài năng, điều này chứng minh thiên phú cùng cố gắng của bọn họ.
Vậy mà ở đây lại có kẻ trực tiếp tuyển thẳng vào nội viện. Khiến đám người ở đây sao không kinh ngạc cho được.
……
Thanh niên họ Bạch đang khoanh tay trước ngực đang bày vẻ mặt thong dong nghe thấy câu nói “ tiến nhập nội viện ” thì sắc mặt biết hóa mười phần. Trên khuôn mặt thanh niên họ Bạch hiện lên ngạc nhiên, khó tin, tức giận, đố kị…..
Trước đó mới nói Cơ Huyền không phải đối thủ của hắn thì hiện nay bị vả mặt. Tiến nhập nội viện là khái niệm gì, ngay cả hắn được coi là một trong các thiên tài đứng đầu ngoại viện cũng không có tư cách tuyển thẳng này. Vậy mà một tên nào đó nhảy từ đâu ra lại có được khả năng này.
……
Bên khác, lão nhân và hồng y thiếu nữ nhìn cảnh đó cũng hiện lên vẻ mặt không thể tin nổi.
Hồng y thiếu nữ quay sang phía lão nhân giọng nói giống như gầm thét:
- Gia gia việc này là sao vậy? Sao lại có việc trực tiếp thông qua tiến nhập vào nội viện.
- Ta cũng không biết. Con hỏi ta, ta hỏi ai?
- Sao người có thể không biết, người là phó viện trưởng cơ mà…. Điều phá luật này sao người không biết.
Trong căn phòng này bị bao trùm bởi âm thanh như hổ gầm của hồng y thiếu nữ.
……
Nhược Lâm đại sự ở bên cạnh chậm rãi từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Nhìn bóng lưng thanh niên ở giữa sân tới bây giờ vẫn như cũ vẫn có chút khó mà tin được.
Hai năm trước, Cơ Huyền lúc đó đem một học viên của học viện đánh tới tàn phế chỉ bằng một quyền. Hiện tại gặp lại Cơ Huyền vẫn như cũ có thể đem người giỏi nhất của huyền giai ban cấp đánh bại. Hơn nữa phương thức đánh bại lại là loại cưỡng hãn nhất và trực tiếp nhất… Một quyền phế.
Hồi tưởng lại lúc trước Cơ Huyền một quyền tựa như sấm sét. Nhược Lâm đ*o sư tự hỏi, nếu như đổi lại là mình chỉ sợ cũng khó có thể hoàn toàn ngăn cản được...tiến bộ tốc độ thật sự là đáng sợ.
Huân Nhi vẫn như cũ, dáng vẻ của nàng vẫn lãnh đạm băng lãnh nhưng đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp đã bán đứng nàng rồi. Ánh mắt đó khi Cơ Huyền xuất hiện vẫn luôn quang sát bóng lưng gầy gò đó chưa từng rời đi. Đến cả khi Tiêu Viêm ca ca nàng yêu nhất xuất hiện thì nàng vẫn chưa phát giác ra.
Tiêu Ngọc ở bên cạnh Huân Nhi cũng phát hiện ra vẻ khác lạ của nàng. Nhược Lâm đ*o sư liếc tới Cơ Huyền rồi nhìn tới Tiêu Viêm cuối cùng là nhìn tới Huân Nhi không biết nghĩ gì mà thở dài.
……
Sự xuất hiện hoành tráng của Tiêu Viêm hoàn toàn bị ló ngơ, hiện tại Cơ Huyền vẫn như cũ là tâm điểm của đám đông.
Cơ Huyền trước ánh mắt trợn tròn tới nỗi rớt cả tròng mắt của mọi người hoàn toàn không để tâm. Ánh mắt cậu hướng tới phía khán đài trước mắt – nơi có Huân Nhi và Nhược Lâm đ*o sư mà nở nụ cười. Cậu quay đầu nói với hai trung niên nhân:
- Hai vị xin chờ ta một chút. Ta đi chào hỏi người quen đã.
Cơ Huyền nhìn lên chỗ hoàng giai nhị ban vị trí, đúng chỗ Huân Nhi và Nhược Lâm đ*o sư đang đứng nói to:
- Lâu lắm không gặp…..
Phía hoàng giai, Huân Nhi thấy Cơ Huyền hướng tới mình lên tiếng chào hỏi thì trong lòng không biết tại sao có chút vui vẻ không rõ len lỏi trong cảm xúc của nàng.
- Từ phép lịch sự thì ta cũng nên đáp lại hắn chứ. Dù gì hắn cũng đã giúp đỡ Tiêu Viêm ca ca rất nhiều. Vậy thì giúp hắn không mất mặt một lần vậy. Ừm, vậy đi.
Môi mỏng khẽ mấp máy, Huân Nhi trước lí do chắp vá trong lòng mình định đáp lại lời chào hỏi của cậu thì câu còn lại của Cơ Huyền thốt ra khiến nàng thập phần khó xử. Mà người khó xử không chỉ mình nàng.
- Lâu rồi không gặp…. Nhược Lâm đ*o sư….. Ta nhớ người chết mất.
Cơ Huyền hướng tới phía Nhược Lâm hét to. Hét xong, cậu còn bày ra dáng vẻ cợt nhả nháy nháy mắt trêu ghẹo Nhược Lâm.
Đám người nghe thấy tiếng hét rồi dáng vẻ “ liếc mắt đưa tình ” của Cơ Huyền với Nhước Lâm thì vô số nam sinh bỗng có sự sùng bái vô tận với cậu. Đầu năm nay yêu nghiệt thì nhiều, nhưng người có gan to trêu ghẹo đạo sư thì chưa có ai, Cơ Huyền là người đầu tiên.
Tuy Nhược Lâm không có vẻ đẹp thánh khiết hoàn mỹ như Huân Nhi, có điều vị đạo sư này lại có sự dịu dàng, nhu mì như nước khiến nam nhân không thể chạy thoát, đều sẽ bị sự dịu dàng của cô mềm hóa cả người.
Chỉ có đàn ông mới càng hiểu đàn ông thích kiểu phụ nữ nào.
Huống hồ Nhược Lâm lại rất đẹp!
Sự thùy mị, dịu dàng trên người nàng rất khó tìm được. Cặp mắt của nàng khi nhìn người khác, đều có thể khiến đối phương say mê cả người. Giọng nói du dương nhẹ nhàng của nàng cho dù là với ai cũng đều có thể tiếp xúc rất tốt với họ, không hề gây ra cảm giác ngại ngùng.
Đó là lí do ở ngoại viện này dù có rất nhiều người ái mộ Huân Nhi nhưng càng nhiều người yêu mến Nhược Lâm. Huân Nhi giống như thứ kích thích khát khao chinh phục của nam nhân. Còn Nhược Lâm thì ngược lại giống như thứ nước ấm áp, đem lại sự bình yên cho lòng người vậy.
Nhược Lâm bị câu nói của Cơ Huyền làm cho mặt mũi đỏ bừng như mông khỉ vậy, khuôn mặt dịu nàng với nụ cười nhẹ nhàng nay trở nên ngượng ngùng, ánh mắt hoảng loạn. Cánh tay khơ khơ trước không trung, lời nói cũng bị nghẹn lại.
Cơ Huyền hoa lệ bỏ qua vẻ phẫn nộ của Nhược Lâm xoay người tiến tới chỗ hai vị trung niên nhân vội vàng nói:
- Hai vị tiền bối đi thôi, không chốc nữa sẽ có án mạng đó.
Hai trung niên nhân trước dáng vẻ vô lại của Cơ Huyền rất muốn phỉ nhổ cậu, mặt kệ cậu. Nhưng nhiệm vụ của họ là hộ tống Cơ Huyền nên đành đưa cậu đi. Hai người kết thủ ấn, đấu khí xung quanh dao động, một con hùng ưng lục sắc được ngưng kết từ đấu khí xuất hiện.
Triệu hoán lục sắc hùng ưng xong hai người chộp với vai Cơ Huyền rồi phi thân lên hùng ưng. Cơ Huyền đối với cưỡi lên sinh vật khổng lồ rất quen thuộc rồi nên không có vấn đề gì cả. Ngồi trên lưng Lục sắc hùng ưng, Cơ Huyền tiếp tục bày ra một vẻ vô sỉ nói:
- Hắc, ta biết tỷ cũng rất nhớ ta nhưng hiện tại ta cùng hai vị tiền bối này đi làm một chút thủ tục. Nhược Lâm tỷ tỷ yên tâm ta đến rồi không chạy đi đâu được đâu, Đợi làm xong việc ta đến tìm tỷ, chúng ta cùng nhau ôn lại kỉ niệm nga…. Chụt
Nói xong cậu còn gửi cái hôn gió tới phía Nhược Lâm rồi nở nụ cười càn rỡ vang vọng khắp không gian,
- Cút.
Nhược Lâm cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa hét lên một chữ cút thật to. Mặt nàng trở nên đỏ hồng, đôi gò bồng bị chọc giật tới mức phập phòng lên xuống quyến rũ khôn cùng, tay ngọc khơ khơ vào vị trí của Cơ Huyền trên không.
Một người dịu dàng như Nhược Lâm bị cậu chọc tới phải mắng người, cả đám người ở đấu trường đều gật gù thán phục không thôi. Đúng là mồm mép tức chết người.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc phẫn nộ của Nhược Lâm và tiếng cười càn rỡ của Cơ Huyền thôi.
Theo âm thanh xé gió vang lên, một đạo bóng đen bỗng từ trên bầu trời bắn xuống, nện thật mạnh xuống quyết đấu tràng, khiến cho sàn đấu cứng rắn, trực tiếp bị chấn thành bột phấn, chỉ nghe phịch một tiếng, rồi sau đó bụi mù bay lên che kín cả khu vực.
Nhìn thấy bóng đen kia bắn xuống trên đài, trọng tại lại lần nữa biến sắc khẽ quát:
- Là ai?
Huân Nhi ánh mắt nhìn vào khu vực bị bụi mù che phủ kia, trên khuôn mặt tươi cười dâng lên một chút kích động khó có thể che giấu:
- Hắn đến rồi!
Nghe được lời này của Huân Nhi, Nhược Lâm đ*o sư cùng với đám người Tiêu Ngọc thân thể mềm mại đều run lên, ánh mắt vội vàng hướng về phía giữa sân.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, từ bên trong đám bụi mù, có tiếng bước chân rất nhỏ chợt vang lên, một hắc bào thanh niên lưng đeo hắc thước thật lớn, từ trong khói bụi như ẩn như hiện dần dần bước ra xuất hiện trong tầm mắt của mọi người!
Cơ Huyền nhìn người này trên khuôn mặt treo nụ cười nhàn nhạt nói:
- Người này mới chính là Tiêu Viêm.
Lời của Cơ Huyền vừa dứt thì toàn bộ mọi người đều đem ánh mắt đẩy dồn lại phía Tiêu Viêm. Có người tò mò, có người đánh giá, có người như có thù giết cha đoạt thê…… Túm lại là đủ loại ánh mắt kì quái.
Tiêu Viêm còn chưa hiểu gì thì ánh mắt của hắn bỗng lướt tới Cơ Huyền, hắn cảm thấy Cơ Huyền rất quen, đặc biệt hơn là khí tức cậu toát ra. Có điều không thể nhớ được.
Cũng phải thôi, ba năm thời gian ai cũng thay đổi Tiêu Viêm không nhớ ra Cơ Huyền cũng là bình thường. Hơn nữa hắn và Cơ Huyền cũng không có tiếp xúc nhiều, chỉ có duy nhất lần Cơ Huyền đỡ lấy kiếm hộ Tiêu Viêm nhưng duy có lần đó. Sau đó thì cũng chỉ giống như người quen biết thôi.
Cơ Huyền ánh mắt đảo qua phía Tiêu Viêm, hai ánh mắt giao phong trong tích tắc. Sau đó cậu chậm rãi thu hồi tâm mắt.
Đúng lúc này trên trời xuất hiện hai trung niên nhân, mặc đạo sư y xuất hiện, đấu khí hóa cánh trên lưng họ vỗ mạnh hướng tới đấu trường lao tới. Trong vài khắc, hai trung niên nhân đáp xuống vị trí của Cơ Huyền.
- Hừ, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi. Sao ngươi không chịu ngoan ngoãn ở lại vị trí đó chờ chúng ta tới đón? Hại hai lão già ta phải bay loanh quanh tìm ngươi.
Một trung niên nhân vừa đáp xuống liền hướng tới Cơ Huyền hung hăng mắng một phen, nước bọt tung bay tứ phía.
Lùi lại một bước, Cơ Huyền nhìn hai trung niên nhân này đánh giá thực lực không thấp tí nào, đấu vương đỉnh cao. Ở ngoại giới có thể xem như là tiểu bá chủ, các gia tộc lớn đua nhau lấy lòng. Xem ra Già Nam học viện đúng là chứa đựng rất nhiều cường giả nga.
- Không biết hai vị là…..
Cơ Huyền ôm quyền nhìn hai trung niên nhân hỏi.
- Làm gì mà rườm rà vậy, hai lão già ta chỉ phụng mệnh của Hách lão đem ngươi tiến nhập nội viện thôi, còn việc khác thì không cần hỏi nhiều.
Vị trung niên nhân nóng nảy vừa nãy mắng Cơ Huyền lập tức khoắt tay chặn lại lời nói của Cơ Huyền.
……..
- Tiến nhập nội viện!!!!!
Đám đông trên kia nghe vậy liền hít ngụm hơi lạnh, là học viên của Già Nam học viện họ đương nhiên biết nội viện là khái niệm gì. So với ngoại viện thì còn khốc liện hơn nghìn lần. Dù là thiên tài của ngoại viện thì khi tiến nhập vào nội viện thì cũng trở thành phổ thông, có thể bị đào thải bất cứ khi nào.
Chỉ có những kẻ được coi là đứng đầu trong các thiên tài lúc tiến vào nội viện mới miễn cưỡng có chỗ đứng.
Nhưng nếu vào được nội viện thì sẽ sảy ra biến hóa nghiêng trời, giống như thoát thai hoán cốt vậy, họ biết các đệ tử trước khi đi vào với đệ tử sau khi đi ra có chênh lệch lớn cỡ nào. Vì vậy họ điên cuồng phấn đấu để có cơ hội tiến nhập vào nội viện. Có thể từ bên trong Già Nam học viện trổ hết tài năng, điều này chứng minh thiên phú cùng cố gắng của bọn họ.
Vậy mà ở đây lại có kẻ trực tiếp tuyển thẳng vào nội viện. Khiến đám người ở đây sao không kinh ngạc cho được.
……
Thanh niên họ Bạch đang khoanh tay trước ngực đang bày vẻ mặt thong dong nghe thấy câu nói “ tiến nhập nội viện ” thì sắc mặt biết hóa mười phần. Trên khuôn mặt thanh niên họ Bạch hiện lên ngạc nhiên, khó tin, tức giận, đố kị…..
Trước đó mới nói Cơ Huyền không phải đối thủ của hắn thì hiện nay bị vả mặt. Tiến nhập nội viện là khái niệm gì, ngay cả hắn được coi là một trong các thiên tài đứng đầu ngoại viện cũng không có tư cách tuyển thẳng này. Vậy mà một tên nào đó nhảy từ đâu ra lại có được khả năng này.
……
Bên khác, lão nhân và hồng y thiếu nữ nhìn cảnh đó cũng hiện lên vẻ mặt không thể tin nổi.
Hồng y thiếu nữ quay sang phía lão nhân giọng nói giống như gầm thét:
- Gia gia việc này là sao vậy? Sao lại có việc trực tiếp thông qua tiến nhập vào nội viện.
- Ta cũng không biết. Con hỏi ta, ta hỏi ai?
- Sao người có thể không biết, người là phó viện trưởng cơ mà…. Điều phá luật này sao người không biết.
Trong căn phòng này bị bao trùm bởi âm thanh như hổ gầm của hồng y thiếu nữ.
……
Nhược Lâm đại sự ở bên cạnh chậm rãi từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần. Nhìn bóng lưng thanh niên ở giữa sân tới bây giờ vẫn như cũ vẫn có chút khó mà tin được.
Hai năm trước, Cơ Huyền lúc đó đem một học viên của học viện đánh tới tàn phế chỉ bằng một quyền. Hiện tại gặp lại Cơ Huyền vẫn như cũ có thể đem người giỏi nhất của huyền giai ban cấp đánh bại. Hơn nữa phương thức đánh bại lại là loại cưỡng hãn nhất và trực tiếp nhất… Một quyền phế.
Hồi tưởng lại lúc trước Cơ Huyền một quyền tựa như sấm sét. Nhược Lâm đ*o sư tự hỏi, nếu như đổi lại là mình chỉ sợ cũng khó có thể hoàn toàn ngăn cản được...tiến bộ tốc độ thật sự là đáng sợ.
Huân Nhi vẫn như cũ, dáng vẻ của nàng vẫn lãnh đạm băng lãnh nhưng đôi mắt chứa đầy cảm xúc phức tạp đã bán đứng nàng rồi. Ánh mắt đó khi Cơ Huyền xuất hiện vẫn luôn quang sát bóng lưng gầy gò đó chưa từng rời đi. Đến cả khi Tiêu Viêm ca ca nàng yêu nhất xuất hiện thì nàng vẫn chưa phát giác ra.
Tiêu Ngọc ở bên cạnh Huân Nhi cũng phát hiện ra vẻ khác lạ của nàng. Nhược Lâm đ*o sư liếc tới Cơ Huyền rồi nhìn tới Tiêu Viêm cuối cùng là nhìn tới Huân Nhi không biết nghĩ gì mà thở dài.
……
Sự xuất hiện hoành tráng của Tiêu Viêm hoàn toàn bị ló ngơ, hiện tại Cơ Huyền vẫn như cũ là tâm điểm của đám đông.
Cơ Huyền trước ánh mắt trợn tròn tới nỗi rớt cả tròng mắt của mọi người hoàn toàn không để tâm. Ánh mắt cậu hướng tới phía khán đài trước mắt – nơi có Huân Nhi và Nhược Lâm đ*o sư mà nở nụ cười. Cậu quay đầu nói với hai trung niên nhân:
- Hai vị xin chờ ta một chút. Ta đi chào hỏi người quen đã.
Cơ Huyền nhìn lên chỗ hoàng giai nhị ban vị trí, đúng chỗ Huân Nhi và Nhược Lâm đ*o sư đang đứng nói to:
- Lâu lắm không gặp…..
Phía hoàng giai, Huân Nhi thấy Cơ Huyền hướng tới mình lên tiếng chào hỏi thì trong lòng không biết tại sao có chút vui vẻ không rõ len lỏi trong cảm xúc của nàng.
- Từ phép lịch sự thì ta cũng nên đáp lại hắn chứ. Dù gì hắn cũng đã giúp đỡ Tiêu Viêm ca ca rất nhiều. Vậy thì giúp hắn không mất mặt một lần vậy. Ừm, vậy đi.
Môi mỏng khẽ mấp máy, Huân Nhi trước lí do chắp vá trong lòng mình định đáp lại lời chào hỏi của cậu thì câu còn lại của Cơ Huyền thốt ra khiến nàng thập phần khó xử. Mà người khó xử không chỉ mình nàng.
- Lâu rồi không gặp…. Nhược Lâm đ*o sư….. Ta nhớ người chết mất.
Cơ Huyền hướng tới phía Nhược Lâm hét to. Hét xong, cậu còn bày ra dáng vẻ cợt nhả nháy nháy mắt trêu ghẹo Nhược Lâm.
Đám người nghe thấy tiếng hét rồi dáng vẻ “ liếc mắt đưa tình ” của Cơ Huyền với Nhước Lâm thì vô số nam sinh bỗng có sự sùng bái vô tận với cậu. Đầu năm nay yêu nghiệt thì nhiều, nhưng người có gan to trêu ghẹo đạo sư thì chưa có ai, Cơ Huyền là người đầu tiên.
Tuy Nhược Lâm không có vẻ đẹp thánh khiết hoàn mỹ như Huân Nhi, có điều vị đạo sư này lại có sự dịu dàng, nhu mì như nước khiến nam nhân không thể chạy thoát, đều sẽ bị sự dịu dàng của cô mềm hóa cả người.
Chỉ có đàn ông mới càng hiểu đàn ông thích kiểu phụ nữ nào.
Huống hồ Nhược Lâm lại rất đẹp!
Sự thùy mị, dịu dàng trên người nàng rất khó tìm được. Cặp mắt của nàng khi nhìn người khác, đều có thể khiến đối phương say mê cả người. Giọng nói du dương nhẹ nhàng của nàng cho dù là với ai cũng đều có thể tiếp xúc rất tốt với họ, không hề gây ra cảm giác ngại ngùng.
Đó là lí do ở ngoại viện này dù có rất nhiều người ái mộ Huân Nhi nhưng càng nhiều người yêu mến Nhược Lâm. Huân Nhi giống như thứ kích thích khát khao chinh phục của nam nhân. Còn Nhược Lâm thì ngược lại giống như thứ nước ấm áp, đem lại sự bình yên cho lòng người vậy.
Nhược Lâm bị câu nói của Cơ Huyền làm cho mặt mũi đỏ bừng như mông khỉ vậy, khuôn mặt dịu nàng với nụ cười nhẹ nhàng nay trở nên ngượng ngùng, ánh mắt hoảng loạn. Cánh tay khơ khơ trước không trung, lời nói cũng bị nghẹn lại.
Cơ Huyền hoa lệ bỏ qua vẻ phẫn nộ của Nhược Lâm xoay người tiến tới chỗ hai vị trung niên nhân vội vàng nói:
- Hai vị tiền bối đi thôi, không chốc nữa sẽ có án mạng đó.
Hai trung niên nhân trước dáng vẻ vô lại của Cơ Huyền rất muốn phỉ nhổ cậu, mặt kệ cậu. Nhưng nhiệm vụ của họ là hộ tống Cơ Huyền nên đành đưa cậu đi. Hai người kết thủ ấn, đấu khí xung quanh dao động, một con hùng ưng lục sắc được ngưng kết từ đấu khí xuất hiện.
Triệu hoán lục sắc hùng ưng xong hai người chộp với vai Cơ Huyền rồi phi thân lên hùng ưng. Cơ Huyền đối với cưỡi lên sinh vật khổng lồ rất quen thuộc rồi nên không có vấn đề gì cả. Ngồi trên lưng Lục sắc hùng ưng, Cơ Huyền tiếp tục bày ra một vẻ vô sỉ nói:
- Hắc, ta biết tỷ cũng rất nhớ ta nhưng hiện tại ta cùng hai vị tiền bối này đi làm một chút thủ tục. Nhược Lâm tỷ tỷ yên tâm ta đến rồi không chạy đi đâu được đâu, Đợi làm xong việc ta đến tìm tỷ, chúng ta cùng nhau ôn lại kỉ niệm nga…. Chụt
Nói xong cậu còn gửi cái hôn gió tới phía Nhược Lâm rồi nở nụ cười càn rỡ vang vọng khắp không gian,
- Cút.
Nhược Lâm cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa hét lên một chữ cút thật to. Mặt nàng trở nên đỏ hồng, đôi gò bồng bị chọc giật tới mức phập phòng lên xuống quyến rũ khôn cùng, tay ngọc khơ khơ vào vị trí của Cơ Huyền trên không.
Một người dịu dàng như Nhược Lâm bị cậu chọc tới phải mắng người, cả đám người ở đấu trường đều gật gù thán phục không thôi. Đúng là mồm mép tức chết người.
Không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc phẫn nộ của Nhược Lâm và tiếng cười càn rỡ của Cơ Huyền thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.