Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh
Chương 241: Từ biệt
ChuaTeDiGioi
02/03/2021
- Đúng vậy…. Mỗi khi ta tiến gần tới đại điện của Lạc Nhạn Thiên thì Song Sinh Bạch Thủ Ngọc Liên hoa sẽ phát ra ánh sáng cộng hưởng với một nửa
còn lại, đó là dấu hiệu cho thấy một đóa hoa còn lại đang ở gần đó. Vì
điều này ta mới chịu nghe lời của Lạc Nhạn Thiên.
- Vậy là người cũng chưa từng được gặp thê tử sao?
Cơ Huyền khẽ nhíu mày, theo lời của Cơ Thiên Dương nghĩa là bản thân lão cũng chưa được gặp trực tiếp thê tử của mình mà chỉ thông qua Song Sinh Bạch Thủ Ngọc Liên hoa cộng hưởng mà làm ra phỏng đoán.
Cơ Thiên Dương lắc đầu có chút bất lực nói:
- Mấy năm nay ta âm thầm điều tra vị trí mà Lạc Nhạn Thiên dấu nàng ấy, nhưng Lạc Nhạn Thiên tên khốn này che dấu quá kĩ, ta tìm không ra. Ta cũng không dám làm quá lộ liễu sợ bị Lạc Nhạn Thiên phác giác ra.
- Tiền bối có bao giờ nghĩ rằng thực ra Lạc Nhạn Thiên không có bắt được thê tử của người, từ đầu tới cuối là hắn đã lừa gạt, khiến tiền bối tin tưởng rằng trong Kim Nhạn tông đang giam giữ người đó.
Vân Vận hiện nhiên cũng hiểu được ý của Cơ Huyền, nàng cũng khó lòng tin tưởng sau tất cả thì Kim Nhạn tông lại giữ lại mạng sống cho Linh Lung tiền bối. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không nghĩ bản thân sẽ để người đó sống.
- Ta không thể khẳng định được! Điều duy nhất ta có thể khẳng định là Linh Lung vẫn còn sống và liên kết giữa bai đóa hoa là thật. Mỗi đóa Song Sinh Bạch Thủ Ngọc Liên hoa đều có sự liên kết đặc thù với nhau, không thủ đoạn nào có thể thay thế được.
Cơ Huyền hiện tại đang suy đoán lại mọi việc dựa trên việc Linh Lung tiền bối ở trong Kim Nhạn tông. Giả dụ rằng, bà ấy sử dụng một thứ trân quý để bảo toàn mạng sống, giống Phá Hoàng Linh Đan bà ấy từng dùng để trao đổi với Cơ Thiên Dương. Do đó bà ấy vẫn còn sống.
Vì đang mang thai nên thực lực có phần suy giảm, nên bị Lạc Nhạn Thiên dùng thủ đoạn đem bà ấy và đứa con che dấu tại nơi nào đó trong Kim Nhạn tông. Hoặc Lạc Nhạn Thiên đã đem đứa con của bà ấy bắt cóc làm con tim khống chế bà ấy. Lý do này có thể hợp lý. Vẫn có điểm không đúng lắm.
- Sự việc bây giờ tương đối phức tạp, con nghĩ người nên về Kim Nhạn tông trước sau đó thu thập thêm thông tin.
Cơ Huyền càng nghĩ càng nhức đầu, thở dài một hơi, bây giờ suy đoán thêm cũng không có tác dụng gì, đến khi bắt được Lạc Nhạn Thiên mọi việc sẽ rõ ràng. Cậu nói với Cơ Thiên Dương:
- Trước tiên hãy tăng thêm vây cánh của người trong Kim Nhạn tông, làm mọi cách khiến họ chịu làm tay chân cho người. Có ân tình thì đòi ân tình, có thể lợi dụ thì dùng lợi ích, không thì dùng tới cách đe dọa. So với tự mình tìm kiếm thì có thêm tai mắt sẽ có ích hơn hẳn.
- Con nói đúng. Năm đó trong Kim Nhạn tông ta cũng có không ít phe cánh ủng hộ, dù Lạc Nhạn Thiên có lên chức tông chủ thì cũng không thể tùy tiện gạt bỏ bọn họ. Ta sẽ tìm cách liên lạc với họ.
Cơ Huyền cùng Cơ Thiên Dương bàn bạc qua một lượt về kế hoạch trước mắt. Sau khi ổn thỏa sơ bộ, Cơ Huyền từ trong giới chỉ lấy ra mấy tấm ngọc giản trống không và vài bình ngọc. Linh hồn lực như biển trào vào bên trong các tấm ngọc giản, một khắc sau ngọc giản phát ra ánh quang mơ hồ.
Cậu đưa mấy tấm ngọc giản này cho Cơ Thiên Dương nói:
- Trong tấm ngọc giản này có đan phương của các tứ phẩm và ngũ phẩm đan dược, còn các bình ngọc này chứ Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Với mấy thứ này dù là Đấu Hoàng không thể không động tâm. Hiện tại Lạc Nhạn Thiên nghĩ nắm người trong lòng bàn tay, không có cơ hội trở mình tốt nhất đang nằm trong tay người.
Nhìn những thứ trước mặt này Cơ Thiên Dương cảm thấy chút tư vị, dù là đan phương hay Địa Tâm Thối Thể Nhũ có vật nào không chân quý, nhưng Cơ Huyền không do dự đưa ra cho lão. Bất giác lão khảm khái, đứa trẻ bé nhỏ lão lựa chọn bỏ lại ở Tiêu gia trong thời gian này đã trưởng thành với tốc độ bất ngờ, ở trong đồng trang lứa ít người sánh được với cậu.
Cơ Thiên Dương biết Cơ Huyền từ bé đã hiểu chuyện, còn vô cùng thông minh, hơn nữa lúc nào cũng che dấu thực lực của mình. Chút thủ đoạn đó sao qua được mắt của lão, nhưng lão vẫn giả bộ không biết. Có một lần Cơ Thiên Dương hỏi cậu lí do mà câu trả lời đó khiến lão nhớ mãi, Cơ Huyền nói chỉ có bốn chứ:
- Cây cao đón gió.
Sau đó chứng minh rằng Cơ Huyền nói không sai, Tiêu Viêm hiển lộ thiên phú từ khi còn nhỏ nhưng sau khi thất thế thì bị toàn bộ đám ngươi của Tiêu gia bỏ đá xuống giếng. Đứa trẻ sùng bái hắn thì sỉ nhục hắn, đám người lớn từng xu nịnh hắn thì rè bửu hắn.
Trong một cái Tiêu gia nhỏ bé đã thấy được nhân tâm lạnh lẽo tới nhường nào, dù là đứa trẻ cũng thế. Còn Cơ Huyền thì luôn khác biệt, từ bé đã không đi theo suy nghĩ của lão, đó là lí do lão luôn muốn ngắm nhìn con đường trưởng thành của cậu, muốn xem đứa nhóc vài tuổi mà có thể thốt ra câu khiến kẻ làm người lớn cũng phát suy ngẫm như vậy tương lai sẽ chói mắt như nào.
Đưa những món đồ trước mặt vào giới chỉ, Cơ Thiên Dương biết bây giờ không phải thời điểm khách khí, vì những món đồ này liên quan tới vấn đề sống còn.
Nhìn Cơ Thiên Dương không nói lời dư thừa mà thu hết món đồ cậu đưa cho thì cũng thoáng hài lòng, cậu tiếp tục nói:
- Hiện tại khi người về Kim Nhạn tông thì cần một cái cớ hoàn mỹ để lừa gạt được tên Lạc Nhạn Thiên. May nắm thay trước khi con tấn công Vạn gia đã tìm được kẻ chết thay, chỉ một thời gian nữa tin đồn đó sẽ được truyền khắp Lạc Nhạn quốc. Hiện chỉ cần người đồng nhất lời nói với tin đồn đó là được….
Cơ Huyền cũng đoán biết Huyền Thiên thương hội sẽ tung ra tin đồn như thế nào, nên cậu đem suy đoán của mình thoáng trao đổi với Cơ Thiên Dương. Chỉ cần câu truyện của Cơ Thiên Dương trùng khớp tới bảy thành của tin đồn thì việc này sẽ coi như chót lọt, dù Lạc Nhạn Thiên có nghi ngờ cũng không thể làm gì.
Còn vấn đề còn lại chính là Thương Minh... Việc hắn còn sống chính là rắc rối vô cùng, với công pháp đoạt xá quỷ dị đó đúng là khiến người ta không yên tâm. Trong cái Dạ Mạc cốc này linh hồn lực bị áp chế gắt gao, cơ hội sống xót của Thương Minh nhỏ tới thảm thương.
Với điều đó Cơ Huyền vẫn không yên tâm, cậu thực muốn khiến cái đinh đó biến mất. Hiện tại thời kì đặc biệt Cơ Huyền chưa muốn vận dụng tới Huyết Tông, lúc này chắc Già Nam học viện cùng Hắc Minh - thế lực của Hàn Phong thành lập đánh tới sứt đầu mẻ trán. Nếu lúc này mình mượn lực của Huyết Tông, cái đám cáo già của Già Nam và Hắc Minh sẽ nhận ra điều gì.
Với cả Huyết Tông sau trận của Già Nam học viện cùng việc đem một lũ huyết nhân giúp cậu đoạt được Vẫn Lạc Tâm Viêm khiến nguyên khí hao tổn. Thời gian này không thể tu bổ kịp thời được, bước tính nào cũng không thể dùng tới Huyết Tông.
Đoán rằng bản thân Cơ Huyền cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mượn sức của Thiên Xà Phủ mà thôi. Có điều Thiên Xà quốc so với Lạc Nhạn quốc càng ngược đường, muốn đánh tới cũng khoảng hai tới ba tháng dường đi, dù Đấu Hoàng toàn lực triển khai cũng tốn đến một tháng.
Không biết đám dược sư công hội của Xuất Vân đế quốc có thế lực ở Lạc Nhạn quốc không. Nếu có được sự giúp đỡ của dược sư thì sự việc có thể đơn giản hơn chút, nhưng cái chứng nhận luyện dược của cậu chỉ là nhị phẩm luyện dược sư mà thôi. Còn cái lục phẩm không biết có thể dùng để lừa gạt được không.
Nếu Thương Tuyết Chi Ngao và Tử Tinh Dực Sư vương có thể sử dụng thì sự việc cũng không tới nỗi vất vả như vậy. Than thở trong lòng, cậu nói với Cơ Thiên Dương:
- Trước tiên người nên về Kim Nhạn tông thực hiện kế hoạch thâu tóm nội bộ của Kim Nhạn tông trước, đồng thời phòng bị Thương Minh trở lại. Giả dụ hắn thực đã đoạt xá được thì rất khó phòng bị.
- Con yên tâm việc này ta nhất định có thể làm được. Ta có quen một ngũ phẩm luyện dược sư có giao tình không tệ, số đan phương này có thể tin tưởng giao cho hắn để luyện chế. Còn về Thương Minh, với một thành thực lực muốn hồi phục lại đỉnh phong thì khó hơn lên trời. Ít nhất hắn sẽ đợi tới lúc đột phá Đấu Vương rồi mới quay lại Kim Nhạn tông…. Khi đó thì Kim Nhạn tông đã không còn an toàn cho hắn rồi.
Cơ Thiên Dương lúc này dáng vẻ thập phần tự tin, khá xa vẻ chán trường trước kia. Có lẽ vì gặp được Cơ Huyền, cũng có lẽ vì lão đã nhìn thấy tia hi vọng trong bóng đêm khiến lão có thêm dũng khí. Lão nhìn Cơ Huyền một ánh mắt thật sâu, nở nụ cười hiền từ, cánh tay nhẹ xoa đầu cậu nói:
- Con đã trưởng thành thật rồi….. xin lỗi trong thời gian con trưởng thành, con vấp ngã trên con đường đời đầy khắc nghiệt này ta đã không ở bên cạnh con…. Khó khăn lắm phải không.
Vừa rồi Cơ Huyền trong đầu vẫn tràn ngập suy tính không kịp phản ứng cho đến khi Cơ Thiên Dương đặt tay lên đầu cậu xoa nhẹ. Nghe lời nói của lão, nhìn ánh mắt hiền từ của lão, sống mũi cậu hơi cay cay.
Từ khi Cơ Huyền đến thế giới này thì Cơ Thiên Dương chính là người thân duy nhất của cậu, dù không có hai người không có máu mủ ruột thịt, nhưng quãng thời gian cậu được Cơ Thiên Dương chăm sóc ở Tiêu gia, Cơ Huyền vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Một người mất đi thê tử, mất đi đứa con; một kẻ mất đi tất cả những điều quen thuộc sống ở thế giới mới. Hai con người coi đối phương chính là điểm tựa tinh thần duy nhất, thời gian trôi đi thứ tình cảm không thua kém gì tình thân trong gia đình từ từ nảy mầm trong trái tim của hai người. Tuy không có chung dòng máu, nhưng họ chính là một gia đình.
- Khó khăn… Từ lúc rời Tiêu gia con đường con đi vô cùng thuận lợi. Kẻ mà gây khó khăn cho con vẫn chưa sinh ra trên cuộc đời này đâu.
- Cũng đúng, tiểu tử ngươi giảo hoạt như vậy, ai dám trêu chọc ngươi.
Cơ Thiên Dương cũng cười khà khà đùa giỡn, không khí có trầm lặng vừa nãy cũng tiêu tan. Hai người hăng xay nói truyện, đùa giỡn, trong cái hang động này tràn ngập tiếng cười.
……
Thời gian trôi qua thực anh, bên ngoài Dạ Mạc cốc bắt đầu lóe lên những tia sáng đón ngày mới. Từ trong Dạ Mạc cốc một đạo ngân quang lóe lên dưới những tia sáng đầu tiên, hướng về một phương lao đi. Chỉ để lại một đạo tàn ảnh và xung động năng lượng mờ nhạt.
Bên trong một hang động của Dạ Mạc cốc hai bóng người một nam một nữ đứng nhìn thân ảnh như thiểm điện đó lao đi. Người nữ tóc phượng búi cao, ánh mắt có chút dịu người nam đứng cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Không nói lời từ biệt trước khi ông ấy rời đi.
- Không cần thiết…. Ông ấy rời đi từ sớm chứng tỏ không muốn ta biết… Vậy thì ta cứ coi như không biết vậy đi… Dù sao cũng không phải sinh li tử biệt gì. Hơn nữa ta không phải người bi lụy như vậy.
Người nam nhún vai, dáng vẻ bất cần đáp.
- Cứ cứng miệng đi. Không phải hiện tại vẫn đứng nhìn ông ấy rời khỏi sao.
- Ta là đứng ngắm mặt trời mọc cùng nàng không phải sao. Nàng không có tí lãng mạn gì cả, phải biết rằng một nam một nữ ngắm bình minh chứng tỏ quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi…. Chuẩn bị bàn việc cưới hỏi được rồi.
Bị người nữ nói trúng tim đen người nam không gấp gáp, cậu thong thả nói, còn ném có người nữ cái nhìn ái nguội, vô cùng vô sỉ. Biểu hiện vô cùng thiếu đánh của người nam khiến người nữ khóe mắt giật giật mấy cái, trong lòng thầm nhủ phải bình tĩnh không được xúc động xông lên vả chết cậu.
- Thôi không đùa giỡn nữa, ta có mấy món đồ tốt cho nàng.
Người nam không trêu ghẹo nữ tử nữa, cậu đưa tay vào giới chỉ tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một vật lấy ra.
Người nữ nhìn thấy vậy người nam lấy ra, khuôn mặt từ tò mò chuyển sang tái mét. Nàng trợn tròn mắt, nhìn vào tay của người nam với vẻ không dám tin, hóa ra cậu đang cầm một tấm yếm của nữ tử. Trong lòng nàng ta, người nam lập tức hóa thành mấy kẻ biến thái, xấu xa chuyên ăn trộm nội y của mỹ nữ. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cơ Huyền, trong tay người cầm là vậy gì kia!
- Nàng hỏi gì lạ vậy đương nhiên là áo yếm!?
Cơ Huyền lúc này vẫn ngây ngô chưa hiểu tình hình, còn nghĩ món đồ này không phải nữ nhân các nàng phải biết sao.
Vân Vận nhận được câu trả lời thành thật của Cơ Huyền, nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà giống như không biết mình đang điều sai trái khiến nàng muốn thổ huyết, nàng gần như gầm lên:
- Vậy giải thích tại sao một người nam tử như người lại có nó đi…. Không lẽ ngươi…. người đi ăm trộm… trộm của người khác.
Cơ Huyền nghe gần xong câu nói thì giật thót, hiểu ra. Tại sao người đàn ông như cậu lại có món vật nhạy cảm của phụ nữ như vậy, Cơ Huyền vội quan sát sắc mặt của Vân Vận, quả nhiên ánh mắt nàng ấy có chút lạ.
Cơ Huyền muốn khóc mà không có nước mắt, vội rặn cười giải thích:
- Cái gì mà ăn trộm nội y của người ta chứ, tấm áo yếm này là ta vô tình phát hiện trong bụng của một con Tử Tinh Dực sư vương trong một lần nó chướng bụng nôn ra, vì thấy nó có lực phòng hộ lợi hại nên giữ lại tìm cơ hội đưa cho nàng.
Trong thoáng chốc não của cậu hoạt động nhanh chóng, bịa ra cái lí do thôi hoắc, đến bản thân cậu cũng không tin chứ đừng nói tới người khác. Hết cách, cậu không thể bảo rằng, ta trong người mang một hệ thống, cái áo yếm này là của nó biến ra.
Âm thầm nhìn tới mặt của Vân Vận, chà biểu cảm của nàng ấy quả thực vô cùng đặc sắc. Túm lại các điểm thì trên khuôn mặt nàng ấy chỉ muốn biểu hiện “ Ngươi gạt ai hả! Phát hiện nội y trong bụng Tử Tinh Dực sư vương. Nếu bụng Tử Tinh Dực sư vương thực có cái này, sao không bảo có Thiên cấp đấu kĩ từ bụng nó luôn đi ”
Cánh tay nàng đưa gần lại trường kiếm phân vân không biết rút kiếm chém chết tên vô sỉ này, trừ họa an dân không. Cơ Huyền trong lòng hiện tại cũng có cảm giác xúc động tới chết. Oan không nói được.
- Đây thực sự ta không phải ăn trộm, nàng tin ta đi. Ta lấy ra vì món đồ này thực sự tốt. Dù trước mặt Đấu Tông cường giả cũng có cơ hội sống xót…..
Cơ Huyền cố gắng lần cuối, chưa kịp phản ứng đã bị Vân Vận gõ lên đầu, đỏ mặt nói:
- Còn muốn tặng ta vật này…. Vậy đến khi ta kích phát thì làm thế nào…. Đồ đầu heo.
Vốn nghi ngờ Cơ Huyền ăn trộm nhưng khi nhìn thần văn lưu động nhàn nhạt trên cái áo thì Vân Vận cũng hiểu ra, đây quả thực là một món đồ tốt. Nhưng nếu nàng mặc vào trong rồi, khi kích phát phải làm thế nào? Không phải sẽ lộ hết sao. Vậy mà tên đầu heo này vẫn không hiểu.
- Túm lại ta không lấy vật này, ngươi đem cất đi.
- Vậy được rồi, ta còn tấm phù lục không gian này nàng cầm lấy. Tấm phù lục này có thể huy động không gian lực lượng phong ấn một kẻ từ đầu Đấu Tông cảnh giới trở xuống. Có thể giúp ích ít nhiều.
Nhìn Vân Vận quả quyết không nhận như vậy Cơ Huyền cũng hết cách. Đem tấm áo yếm này cất đi, lấy ra một tấm phù lục đưa tới. Lần này thì Vân Vận không từ chỗi nữa nhận lấy. Nàng cũng lấy ra một thứ giống pháo hiểu đưa tới, nhẹ nói:
- Ta cũng nên về Vân Lam tông báo cáo, thời gian của ta sắp hết rồi. Ngươi ở Lạc Nhạn đế quốc ngươi hãy cẩn thận. Ở Lạc Nhạn, ta còn mấy chi nhánh ẩn nấp lấy tình báo, nếu phát hiện ra điều không ổn bắn nó lên bầu trời. Người của Vân Lam tông sẽ lập tức giúp đỡ người hiểu chưa.
Cơ Huyền gật gật đầu, lúc này Vân Vận mới yên tâm khôi phục tư thái cao quý sang trọng. Thân ảnh chợt lóe, song dực xuất hiện lao đi trong hư không.
- Vân Vận.
Cơ Huyền la lớn, khiến thân ảnh Vân Vận dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Cơ Huyền. Thế nhưng, động tác kế tiếp của cậu khiến thân thể Vân Vận run run, khuôn mặt đỏ bừng, biểu tình nàng cũng tràn đầy vẻ xấu hổ.
- Màu đỏ tuy đẹp nhưng không hợp với nàng, ta sẽ cố mổ bụng của nhiều lục giai yêu thú tìm được tấm áo phù hợp hơn.
Cơ Huyền mở to tấm áo yếm vung vẩy, mỉm cười nói.
Vân Vận đứng trên hư không, thoáng chốc cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt. Nàng không để ý tới Cơ Huyền, thân ảnh chớp động lần thứ hai.
Trông thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia có vết tích bất ổn Cơ Huyền liền cười ha hả, tiếng cười càn rỡ, lại khiến thân ảnh mỹ lệ kia lại lần nữa tăng tốc.
- Vậy là người cũng chưa từng được gặp thê tử sao?
Cơ Huyền khẽ nhíu mày, theo lời của Cơ Thiên Dương nghĩa là bản thân lão cũng chưa được gặp trực tiếp thê tử của mình mà chỉ thông qua Song Sinh Bạch Thủ Ngọc Liên hoa cộng hưởng mà làm ra phỏng đoán.
Cơ Thiên Dương lắc đầu có chút bất lực nói:
- Mấy năm nay ta âm thầm điều tra vị trí mà Lạc Nhạn Thiên dấu nàng ấy, nhưng Lạc Nhạn Thiên tên khốn này che dấu quá kĩ, ta tìm không ra. Ta cũng không dám làm quá lộ liễu sợ bị Lạc Nhạn Thiên phác giác ra.
- Tiền bối có bao giờ nghĩ rằng thực ra Lạc Nhạn Thiên không có bắt được thê tử của người, từ đầu tới cuối là hắn đã lừa gạt, khiến tiền bối tin tưởng rằng trong Kim Nhạn tông đang giam giữ người đó.
Vân Vận hiện nhiên cũng hiểu được ý của Cơ Huyền, nàng cũng khó lòng tin tưởng sau tất cả thì Kim Nhạn tông lại giữ lại mạng sống cho Linh Lung tiền bối. Nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không nghĩ bản thân sẽ để người đó sống.
- Ta không thể khẳng định được! Điều duy nhất ta có thể khẳng định là Linh Lung vẫn còn sống và liên kết giữa bai đóa hoa là thật. Mỗi đóa Song Sinh Bạch Thủ Ngọc Liên hoa đều có sự liên kết đặc thù với nhau, không thủ đoạn nào có thể thay thế được.
Cơ Huyền hiện tại đang suy đoán lại mọi việc dựa trên việc Linh Lung tiền bối ở trong Kim Nhạn tông. Giả dụ rằng, bà ấy sử dụng một thứ trân quý để bảo toàn mạng sống, giống Phá Hoàng Linh Đan bà ấy từng dùng để trao đổi với Cơ Thiên Dương. Do đó bà ấy vẫn còn sống.
Vì đang mang thai nên thực lực có phần suy giảm, nên bị Lạc Nhạn Thiên dùng thủ đoạn đem bà ấy và đứa con che dấu tại nơi nào đó trong Kim Nhạn tông. Hoặc Lạc Nhạn Thiên đã đem đứa con của bà ấy bắt cóc làm con tim khống chế bà ấy. Lý do này có thể hợp lý. Vẫn có điểm không đúng lắm.
- Sự việc bây giờ tương đối phức tạp, con nghĩ người nên về Kim Nhạn tông trước sau đó thu thập thêm thông tin.
Cơ Huyền càng nghĩ càng nhức đầu, thở dài một hơi, bây giờ suy đoán thêm cũng không có tác dụng gì, đến khi bắt được Lạc Nhạn Thiên mọi việc sẽ rõ ràng. Cậu nói với Cơ Thiên Dương:
- Trước tiên hãy tăng thêm vây cánh của người trong Kim Nhạn tông, làm mọi cách khiến họ chịu làm tay chân cho người. Có ân tình thì đòi ân tình, có thể lợi dụ thì dùng lợi ích, không thì dùng tới cách đe dọa. So với tự mình tìm kiếm thì có thêm tai mắt sẽ có ích hơn hẳn.
- Con nói đúng. Năm đó trong Kim Nhạn tông ta cũng có không ít phe cánh ủng hộ, dù Lạc Nhạn Thiên có lên chức tông chủ thì cũng không thể tùy tiện gạt bỏ bọn họ. Ta sẽ tìm cách liên lạc với họ.
Cơ Huyền cùng Cơ Thiên Dương bàn bạc qua một lượt về kế hoạch trước mắt. Sau khi ổn thỏa sơ bộ, Cơ Huyền từ trong giới chỉ lấy ra mấy tấm ngọc giản trống không và vài bình ngọc. Linh hồn lực như biển trào vào bên trong các tấm ngọc giản, một khắc sau ngọc giản phát ra ánh quang mơ hồ.
Cậu đưa mấy tấm ngọc giản này cho Cơ Thiên Dương nói:
- Trong tấm ngọc giản này có đan phương của các tứ phẩm và ngũ phẩm đan dược, còn các bình ngọc này chứ Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Với mấy thứ này dù là Đấu Hoàng không thể không động tâm. Hiện tại Lạc Nhạn Thiên nghĩ nắm người trong lòng bàn tay, không có cơ hội trở mình tốt nhất đang nằm trong tay người.
Nhìn những thứ trước mặt này Cơ Thiên Dương cảm thấy chút tư vị, dù là đan phương hay Địa Tâm Thối Thể Nhũ có vật nào không chân quý, nhưng Cơ Huyền không do dự đưa ra cho lão. Bất giác lão khảm khái, đứa trẻ bé nhỏ lão lựa chọn bỏ lại ở Tiêu gia trong thời gian này đã trưởng thành với tốc độ bất ngờ, ở trong đồng trang lứa ít người sánh được với cậu.
Cơ Thiên Dương biết Cơ Huyền từ bé đã hiểu chuyện, còn vô cùng thông minh, hơn nữa lúc nào cũng che dấu thực lực của mình. Chút thủ đoạn đó sao qua được mắt của lão, nhưng lão vẫn giả bộ không biết. Có một lần Cơ Thiên Dương hỏi cậu lí do mà câu trả lời đó khiến lão nhớ mãi, Cơ Huyền nói chỉ có bốn chứ:
- Cây cao đón gió.
Sau đó chứng minh rằng Cơ Huyền nói không sai, Tiêu Viêm hiển lộ thiên phú từ khi còn nhỏ nhưng sau khi thất thế thì bị toàn bộ đám ngươi của Tiêu gia bỏ đá xuống giếng. Đứa trẻ sùng bái hắn thì sỉ nhục hắn, đám người lớn từng xu nịnh hắn thì rè bửu hắn.
Trong một cái Tiêu gia nhỏ bé đã thấy được nhân tâm lạnh lẽo tới nhường nào, dù là đứa trẻ cũng thế. Còn Cơ Huyền thì luôn khác biệt, từ bé đã không đi theo suy nghĩ của lão, đó là lí do lão luôn muốn ngắm nhìn con đường trưởng thành của cậu, muốn xem đứa nhóc vài tuổi mà có thể thốt ra câu khiến kẻ làm người lớn cũng phát suy ngẫm như vậy tương lai sẽ chói mắt như nào.
Đưa những món đồ trước mặt vào giới chỉ, Cơ Thiên Dương biết bây giờ không phải thời điểm khách khí, vì những món đồ này liên quan tới vấn đề sống còn.
Nhìn Cơ Thiên Dương không nói lời dư thừa mà thu hết món đồ cậu đưa cho thì cũng thoáng hài lòng, cậu tiếp tục nói:
- Hiện tại khi người về Kim Nhạn tông thì cần một cái cớ hoàn mỹ để lừa gạt được tên Lạc Nhạn Thiên. May nắm thay trước khi con tấn công Vạn gia đã tìm được kẻ chết thay, chỉ một thời gian nữa tin đồn đó sẽ được truyền khắp Lạc Nhạn quốc. Hiện chỉ cần người đồng nhất lời nói với tin đồn đó là được….
Cơ Huyền cũng đoán biết Huyền Thiên thương hội sẽ tung ra tin đồn như thế nào, nên cậu đem suy đoán của mình thoáng trao đổi với Cơ Thiên Dương. Chỉ cần câu truyện của Cơ Thiên Dương trùng khớp tới bảy thành của tin đồn thì việc này sẽ coi như chót lọt, dù Lạc Nhạn Thiên có nghi ngờ cũng không thể làm gì.
Còn vấn đề còn lại chính là Thương Minh... Việc hắn còn sống chính là rắc rối vô cùng, với công pháp đoạt xá quỷ dị đó đúng là khiến người ta không yên tâm. Trong cái Dạ Mạc cốc này linh hồn lực bị áp chế gắt gao, cơ hội sống xót của Thương Minh nhỏ tới thảm thương.
Với điều đó Cơ Huyền vẫn không yên tâm, cậu thực muốn khiến cái đinh đó biến mất. Hiện tại thời kì đặc biệt Cơ Huyền chưa muốn vận dụng tới Huyết Tông, lúc này chắc Già Nam học viện cùng Hắc Minh - thế lực của Hàn Phong thành lập đánh tới sứt đầu mẻ trán. Nếu lúc này mình mượn lực của Huyết Tông, cái đám cáo già của Già Nam và Hắc Minh sẽ nhận ra điều gì.
Với cả Huyết Tông sau trận của Già Nam học viện cùng việc đem một lũ huyết nhân giúp cậu đoạt được Vẫn Lạc Tâm Viêm khiến nguyên khí hao tổn. Thời gian này không thể tu bổ kịp thời được, bước tính nào cũng không thể dùng tới Huyết Tông.
Đoán rằng bản thân Cơ Huyền cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mượn sức của Thiên Xà Phủ mà thôi. Có điều Thiên Xà quốc so với Lạc Nhạn quốc càng ngược đường, muốn đánh tới cũng khoảng hai tới ba tháng dường đi, dù Đấu Hoàng toàn lực triển khai cũng tốn đến một tháng.
Không biết đám dược sư công hội của Xuất Vân đế quốc có thế lực ở Lạc Nhạn quốc không. Nếu có được sự giúp đỡ của dược sư thì sự việc có thể đơn giản hơn chút, nhưng cái chứng nhận luyện dược của cậu chỉ là nhị phẩm luyện dược sư mà thôi. Còn cái lục phẩm không biết có thể dùng để lừa gạt được không.
Nếu Thương Tuyết Chi Ngao và Tử Tinh Dực Sư vương có thể sử dụng thì sự việc cũng không tới nỗi vất vả như vậy. Than thở trong lòng, cậu nói với Cơ Thiên Dương:
- Trước tiên người nên về Kim Nhạn tông thực hiện kế hoạch thâu tóm nội bộ của Kim Nhạn tông trước, đồng thời phòng bị Thương Minh trở lại. Giả dụ hắn thực đã đoạt xá được thì rất khó phòng bị.
- Con yên tâm việc này ta nhất định có thể làm được. Ta có quen một ngũ phẩm luyện dược sư có giao tình không tệ, số đan phương này có thể tin tưởng giao cho hắn để luyện chế. Còn về Thương Minh, với một thành thực lực muốn hồi phục lại đỉnh phong thì khó hơn lên trời. Ít nhất hắn sẽ đợi tới lúc đột phá Đấu Vương rồi mới quay lại Kim Nhạn tông…. Khi đó thì Kim Nhạn tông đã không còn an toàn cho hắn rồi.
Cơ Thiên Dương lúc này dáng vẻ thập phần tự tin, khá xa vẻ chán trường trước kia. Có lẽ vì gặp được Cơ Huyền, cũng có lẽ vì lão đã nhìn thấy tia hi vọng trong bóng đêm khiến lão có thêm dũng khí. Lão nhìn Cơ Huyền một ánh mắt thật sâu, nở nụ cười hiền từ, cánh tay nhẹ xoa đầu cậu nói:
- Con đã trưởng thành thật rồi….. xin lỗi trong thời gian con trưởng thành, con vấp ngã trên con đường đời đầy khắc nghiệt này ta đã không ở bên cạnh con…. Khó khăn lắm phải không.
Vừa rồi Cơ Huyền trong đầu vẫn tràn ngập suy tính không kịp phản ứng cho đến khi Cơ Thiên Dương đặt tay lên đầu cậu xoa nhẹ. Nghe lời nói của lão, nhìn ánh mắt hiền từ của lão, sống mũi cậu hơi cay cay.
Từ khi Cơ Huyền đến thế giới này thì Cơ Thiên Dương chính là người thân duy nhất của cậu, dù không có hai người không có máu mủ ruột thịt, nhưng quãng thời gian cậu được Cơ Thiên Dương chăm sóc ở Tiêu gia, Cơ Huyền vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Một người mất đi thê tử, mất đi đứa con; một kẻ mất đi tất cả những điều quen thuộc sống ở thế giới mới. Hai con người coi đối phương chính là điểm tựa tinh thần duy nhất, thời gian trôi đi thứ tình cảm không thua kém gì tình thân trong gia đình từ từ nảy mầm trong trái tim của hai người. Tuy không có chung dòng máu, nhưng họ chính là một gia đình.
- Khó khăn… Từ lúc rời Tiêu gia con đường con đi vô cùng thuận lợi. Kẻ mà gây khó khăn cho con vẫn chưa sinh ra trên cuộc đời này đâu.
- Cũng đúng, tiểu tử ngươi giảo hoạt như vậy, ai dám trêu chọc ngươi.
Cơ Thiên Dương cũng cười khà khà đùa giỡn, không khí có trầm lặng vừa nãy cũng tiêu tan. Hai người hăng xay nói truyện, đùa giỡn, trong cái hang động này tràn ngập tiếng cười.
……
Thời gian trôi qua thực anh, bên ngoài Dạ Mạc cốc bắt đầu lóe lên những tia sáng đón ngày mới. Từ trong Dạ Mạc cốc một đạo ngân quang lóe lên dưới những tia sáng đầu tiên, hướng về một phương lao đi. Chỉ để lại một đạo tàn ảnh và xung động năng lượng mờ nhạt.
Bên trong một hang động của Dạ Mạc cốc hai bóng người một nam một nữ đứng nhìn thân ảnh như thiểm điện đó lao đi. Người nữ tóc phượng búi cao, ánh mắt có chút dịu người nam đứng cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Không nói lời từ biệt trước khi ông ấy rời đi.
- Không cần thiết…. Ông ấy rời đi từ sớm chứng tỏ không muốn ta biết… Vậy thì ta cứ coi như không biết vậy đi… Dù sao cũng không phải sinh li tử biệt gì. Hơn nữa ta không phải người bi lụy như vậy.
Người nam nhún vai, dáng vẻ bất cần đáp.
- Cứ cứng miệng đi. Không phải hiện tại vẫn đứng nhìn ông ấy rời khỏi sao.
- Ta là đứng ngắm mặt trời mọc cùng nàng không phải sao. Nàng không có tí lãng mạn gì cả, phải biết rằng một nam một nữ ngắm bình minh chứng tỏ quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi…. Chuẩn bị bàn việc cưới hỏi được rồi.
Bị người nữ nói trúng tim đen người nam không gấp gáp, cậu thong thả nói, còn ném có người nữ cái nhìn ái nguội, vô cùng vô sỉ. Biểu hiện vô cùng thiếu đánh của người nam khiến người nữ khóe mắt giật giật mấy cái, trong lòng thầm nhủ phải bình tĩnh không được xúc động xông lên vả chết cậu.
- Thôi không đùa giỡn nữa, ta có mấy món đồ tốt cho nàng.
Người nam không trêu ghẹo nữ tử nữa, cậu đưa tay vào giới chỉ tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một vật lấy ra.
Người nữ nhìn thấy vậy người nam lấy ra, khuôn mặt từ tò mò chuyển sang tái mét. Nàng trợn tròn mắt, nhìn vào tay của người nam với vẻ không dám tin, hóa ra cậu đang cầm một tấm yếm của nữ tử. Trong lòng nàng ta, người nam lập tức hóa thành mấy kẻ biến thái, xấu xa chuyên ăn trộm nội y của mỹ nữ. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cơ Huyền, trong tay người cầm là vậy gì kia!
- Nàng hỏi gì lạ vậy đương nhiên là áo yếm!?
Cơ Huyền lúc này vẫn ngây ngô chưa hiểu tình hình, còn nghĩ món đồ này không phải nữ nhân các nàng phải biết sao.
Vân Vận nhận được câu trả lời thành thật của Cơ Huyền, nhìn khuôn mặt thiên chân vô tà giống như không biết mình đang điều sai trái khiến nàng muốn thổ huyết, nàng gần như gầm lên:
- Vậy giải thích tại sao một người nam tử như người lại có nó đi…. Không lẽ ngươi…. người đi ăm trộm… trộm của người khác.
Cơ Huyền nghe gần xong câu nói thì giật thót, hiểu ra. Tại sao người đàn ông như cậu lại có món vật nhạy cảm của phụ nữ như vậy, Cơ Huyền vội quan sát sắc mặt của Vân Vận, quả nhiên ánh mắt nàng ấy có chút lạ.
Cơ Huyền muốn khóc mà không có nước mắt, vội rặn cười giải thích:
- Cái gì mà ăn trộm nội y của người ta chứ, tấm áo yếm này là ta vô tình phát hiện trong bụng của một con Tử Tinh Dực sư vương trong một lần nó chướng bụng nôn ra, vì thấy nó có lực phòng hộ lợi hại nên giữ lại tìm cơ hội đưa cho nàng.
Trong thoáng chốc não của cậu hoạt động nhanh chóng, bịa ra cái lí do thôi hoắc, đến bản thân cậu cũng không tin chứ đừng nói tới người khác. Hết cách, cậu không thể bảo rằng, ta trong người mang một hệ thống, cái áo yếm này là của nó biến ra.
Âm thầm nhìn tới mặt của Vân Vận, chà biểu cảm của nàng ấy quả thực vô cùng đặc sắc. Túm lại các điểm thì trên khuôn mặt nàng ấy chỉ muốn biểu hiện “ Ngươi gạt ai hả! Phát hiện nội y trong bụng Tử Tinh Dực sư vương. Nếu bụng Tử Tinh Dực sư vương thực có cái này, sao không bảo có Thiên cấp đấu kĩ từ bụng nó luôn đi ”
Cánh tay nàng đưa gần lại trường kiếm phân vân không biết rút kiếm chém chết tên vô sỉ này, trừ họa an dân không. Cơ Huyền trong lòng hiện tại cũng có cảm giác xúc động tới chết. Oan không nói được.
- Đây thực sự ta không phải ăn trộm, nàng tin ta đi. Ta lấy ra vì món đồ này thực sự tốt. Dù trước mặt Đấu Tông cường giả cũng có cơ hội sống xót…..
Cơ Huyền cố gắng lần cuối, chưa kịp phản ứng đã bị Vân Vận gõ lên đầu, đỏ mặt nói:
- Còn muốn tặng ta vật này…. Vậy đến khi ta kích phát thì làm thế nào…. Đồ đầu heo.
Vốn nghi ngờ Cơ Huyền ăn trộm nhưng khi nhìn thần văn lưu động nhàn nhạt trên cái áo thì Vân Vận cũng hiểu ra, đây quả thực là một món đồ tốt. Nhưng nếu nàng mặc vào trong rồi, khi kích phát phải làm thế nào? Không phải sẽ lộ hết sao. Vậy mà tên đầu heo này vẫn không hiểu.
- Túm lại ta không lấy vật này, ngươi đem cất đi.
- Vậy được rồi, ta còn tấm phù lục không gian này nàng cầm lấy. Tấm phù lục này có thể huy động không gian lực lượng phong ấn một kẻ từ đầu Đấu Tông cảnh giới trở xuống. Có thể giúp ích ít nhiều.
Nhìn Vân Vận quả quyết không nhận như vậy Cơ Huyền cũng hết cách. Đem tấm áo yếm này cất đi, lấy ra một tấm phù lục đưa tới. Lần này thì Vân Vận không từ chỗi nữa nhận lấy. Nàng cũng lấy ra một thứ giống pháo hiểu đưa tới, nhẹ nói:
- Ta cũng nên về Vân Lam tông báo cáo, thời gian của ta sắp hết rồi. Ngươi ở Lạc Nhạn đế quốc ngươi hãy cẩn thận. Ở Lạc Nhạn, ta còn mấy chi nhánh ẩn nấp lấy tình báo, nếu phát hiện ra điều không ổn bắn nó lên bầu trời. Người của Vân Lam tông sẽ lập tức giúp đỡ người hiểu chưa.
Cơ Huyền gật gật đầu, lúc này Vân Vận mới yên tâm khôi phục tư thái cao quý sang trọng. Thân ảnh chợt lóe, song dực xuất hiện lao đi trong hư không.
- Vân Vận.
Cơ Huyền la lớn, khiến thân ảnh Vân Vận dừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Cơ Huyền. Thế nhưng, động tác kế tiếp của cậu khiến thân thể Vân Vận run run, khuôn mặt đỏ bừng, biểu tình nàng cũng tràn đầy vẻ xấu hổ.
- Màu đỏ tuy đẹp nhưng không hợp với nàng, ta sẽ cố mổ bụng của nhiều lục giai yêu thú tìm được tấm áo phù hợp hơn.
Cơ Huyền mở to tấm áo yếm vung vẩy, mỉm cười nói.
Vân Vận đứng trên hư không, thoáng chốc cảm thấy khuôn mặt chính mình nóng như lửa đốt. Nàng không để ý tới Cơ Huyền, thân ảnh chớp động lần thứ hai.
Trông thấy thân ảnh tuyệt mỹ kia có vết tích bất ổn Cơ Huyền liền cười ha hả, tiếng cười càn rỡ, lại khiến thân ảnh mỹ lệ kia lại lần nữa tăng tốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.