Chương 1064: Băng Hà Cốc - Tiểu Sát
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Nhìn thấy bóng hình xinh đẹp màu trắng ở ngay cửa động, tâm thần vốn căng thẳng của Tiêu Viêm cũng dần buông lỏng xuống:
- May mà không có việc gì.
Trong lòng tự nói một tiếng, Tiêu Viêm liền nhìn sang lão giả đang đứng giữa hẽm núi kia. Lão giả này đầu bạc, toàn thân mặc đồ trắng, phía trên áo bào còn có những văn hoa bông tuyết màu trắng, cả người tản phát ra hàn ý nhàn nhạt. Sau khi nhìn lão giả này một chút thì đôi mắt Tiêu Viêm liền hơi híp lại:
- Lục tinh Đấu Tông.
Hơi trầm ngâm một chút rồi Tiêu Viêm lại nhìn sang chung quanh hẽm núi, ở đấy còn có mấy chục thân ảnh màu trắng đang đứng sững sững, hiển nhiên cũng là đệ tử Phần Viêm cốc. Ánh mắt của hắn lại quét ngang nhìn qua một tảng đá lớn lồi ra ở ngay bên hẽm núi, nơi đó còn có hai lão giả bạch y đang chắp tay đứng đó, mà người đứng ở trước cư nhiên cũng có thực lực lục tinh Đấu Tông, còn lão giả ở phía sau tuy không sánh bằng hai người trước nhưng thực lực cũng đạt đến nhị tinh Đấu Tông.
- Lại có đến ba cường giả Đấu Tông, còn có mấy chục đệ tử tinh nhuệ, Băng Hà cốc này cũng thật bỏ ra được a.
Trong con mắt đen kịt hiện lên hàn ý, Tiêu Viêm thấp giọng lẩm bẩm nói.
- Tiêu Viêm đại ca, hai người kia chính là hai trưởng lão Băng Nguyên, Băng Phù của Băng Hà cốc, thực lực của họ rất mạnh, cẩn thận.
Hân Lam cũng đảo mắt nhìn một chút, sau đó thấp giọng nói.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, trận chiến như vậy mặc dù không nhỏ nhưng đối với hắn hôm nay cũng không có bao nhiêu uy hiếp. Hiện giờ Địa Yêu khôi đã có thể chống lại một gã lục tinh Đấu Tông, huống chi hắn còn có Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cùng với Thiên Hỏa tôn giả trong giới chỉ.
- Ách Nan Độc Nữ, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi đã trúng Băng chi lực của Băng Hà cốc ta, trừ phi có giải được của bên ta, nếu không thì trong một tháng băng chi lực còn trong cơ thể của ngươi sẽ làm cho ngươi phải đóng băng lại!
Lão giả ở trên không trung đạm mạc nhìn về Tiểu Y Tiên ở cửa động, nói:
- Theo ta quay về Băng Hà cốc, đó là đường sống duy nhất của ngươi.
Ở ngay cửa động khẩu, đôi trong mắt lạnh lùng vô tình của Tiểu Y Tiên nhìn vị lão giả này một cái, khuôn mặt thoáng xuất hiện chút châm chọc. Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, trong đó ẩn chứa sát khí quanh quẩn khắp hẽm núi:
- Trước khi cơ thể của ta bị đông cứng, ta sẽ hủy diệt cái thân thể này, sẽ không để cho Băng Hà cốc các ngươi lấy được bất cứ thứ gì!
Nghe được những lời này thì hàn quang trong mắt của lão giả trên không trung bùng phát ra, chậm rãi nói:
- Tự ngươi đang đoạn tuyệt đường sống của mình…
Âm thanh vừa phát ra thì dường như hắn cũng không muốn nói nhiều nữa, một luồng hàn khí kinh người từ trên người hắn bạo phát ra:
- Nếu như ngươi đã không thích đi đường sống vậy thì lão phu sẽ tự tay bắt ngươi mang về Băng Hà cốc.
Ngay khi chữ cuối cùng phát ra thì không gian trước mặt lão bỗng nhiên bị vặn vẹo rồi hàn khí xung quanh bỗng nhiên tụ tập lại thành vô số nhũ băng.
Vèo! Vèo!
Tay áo lão giả khẽ vẫy nhẹ thì nhất thời vô số nhũ băng trước mặt run rẩy rồi vèo một tiếng đã ùn ùn kéo đến rồi trực tiếp bao quát phạm vi trăm trượng chung quanh động khẩu đó.
Nhìn thấy băng nhũ xé rách hư không dữ dội lướt đến, lông mày đen của Tiểu Y Tiên cũng khẽ nhíu lại, bản thân nàng đang bị trọng thương, căn bản không có khả năng là đối thủ của Băng Nguyên này. Hơn nữa, xung quanh còn còn có hai gã cường giả Đấu Tông, nếu như hai người này cũng ra tay thì sợ rằng cơ hội để nàng chạy trốn cũng không có:
- Cho dù có chết thì cũng không thể chết trong tay bọn họ!
Đấu khí màu tím nồng đậm không ngừng từ trong cơ thể Tiểu Y Tiên trào ra sau đó bao trùm cả động khẩu lại, những băng nhũ lao tới nhất thời bị tan rã, nhưng khi băng nhũ tan rã ra thì lồng năng lượng do đấu khí màu tím tạo thành cũng dần nhạt đi.
Cạch! Cạch!
Những băng nhũ còn sót lại đều bay tới cắm trên vách núi xung quanh sơn động, tầng tầng lớp băng nhanh chóng lan kết tràn ra, mà dưới hàn khí này thì độc khí chung quanh nhất thời cũng trở đi nhạt hơn rất nhiều.
Cảm thụ được hàn khí chung quanh đang lan tràn ra, hai má Tiểu Y Tiên cũng khẽ biến. Những hàn khí này vô cùng quái dị, nếu như bị xâm nhập vào trong thể nội thì sẽ cực kỳ phiền phức, lúc trước vì nàng sơ sẩy để cho hàn khí đó xâm nhập vào trong cơ thể cho nên đấu khí mới xuất hiện tình trạng trì trệ, nghĩ đến đây thì nàng liền quyết định:
- Không thể ở lâu được.
Trong lòng có ý niệm này, Tiểu Y Tiên quyết định thật nhanh, thân hình hóa thành một đạo thiểm điện lao ra sơn động, sau đó trực tiếp lao vào sâu trong hẽm núi.
- Băng Phong trận!
Tiểu Y Tiên vừa mới lao ra sơn động thì đã có mấy chục âm thanh quát lạnh đồng thời vang lên, rồi hàn khí bỗng nhiên dữ dội tuôn ra. Chỉ thấy không gian bên trng hẽm núi đó chỉ trong nháy mắt đã vang lên các âm thanh răng rắc rồi bị đọng lại thành một mảnh băng dày cứng, chỉ trong một thoáng chốc thôi thì bên trong hẽm núi đã có một núi băng hơn mười trượng khổng lồ. Mà Tiểu Y Tiên cùng với Băng Nguyên đều bị đóng vào trong đó, tảng băng này vô cùng quái lạ, người ở bên trong thì không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng bên ngoài lại có thể thấy mọi hành động của người bên trong.
- Còn muốn chạy trốn?
Trên bầu trời, Băng Nguyên thấy thế thì cười lạnh một tiếng, thân hình vừa động thì đã hiện ra phía sau Tiểu Y Tiên, hàn khí tụ tập xung quanh nắm tay rồi mạnh mẽ tung ra một quyền!
Nhận thấy được hàn khí của người phía sau tăng lên dữ dội, Tiểu Y Tiên cũng trong nháy mắt xoay người, đấu khí màu tím cũng tụ tập quanh bàn tay rồi nhanh chóng tung ra một chiêu.
Ầm!
Quyền chưởng giao tiếp, một luồng khí lãng kinh người nhất thời tản ra xung quanh.
Dưới lực phản kích này thì Băng Nguyên bị đẩy lùi ra sau hai bước mà Tiểu Y Tiên lại bị chấn ngã ra. Nàng vốn đã trọng thương, sức chiến đấu giảm đi, căn bản không phải là đối thủ của một gã lục tinh Đấu Tông.
Sau khi ổn định thân hình thì sắc mặt vốn tái nhợt của Tiểu Y Tiên lại càng xấu hơn, ánh mắt của nàng khẽ đảo qua lớp băng kín mít chung quanh, hai má khẽ hiện lên chút không cam. Xem ra hôm nay, thật sự là không có đường trốn a.
- Cùng lão phu về Băng Hà cốc thì có lẽ còn có đường sống. Nếu còn ngu xuẩn thì đừng trách lão phu ra tay độc ác!
Bàn chân Băng Nguyên khẽ bước trong hư không hướng về Tiêu Viêm, ngữ khí vẫn đạm mạc như trước.
Nhìn thấy Băng Nguyên chậm rãi bước đến thì sâu trong đôi mắt màu nâu tím của Tiểu Y Tiên lại tuôn ra hàn khí dữ dội, bàn tay của nàng bèn kết xuất một thủ ấn kỳ dị. Đã đến bước này rồi thì chỉ còn cách cởi bỏ phong ấn của Ách Nan Độc Thể, tuy nói làm như vậy thì sẽ làm cho độc thể bùng phát dữ dội, nhưng so với việc bị rơi vào tay lão gia hỏa này thì đúng là tốt hơn.
Nhìn thấy thủ ấn của Tiểu Y Tiên, Băng Nguyên dường như cũng biết nàng định đánh cược liều mạng một lần, sắc mặt lập tức trầm xuống. Thân hình hắn nhanh như chớp đã lướt đến, mà hàn khí xung quanh cũng nồng đậm hơn rất nhiều.
Tốc độ của Băng Nguyên cực kỳ nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ra phía sau Tiểu Y Tiên, khuôn mặt của hắn lúc này lạnh lẽo vô cùng. Bàn tay của hắn lúc này tỏa ra hàn khí nồng đậm trực tiếp hóa thành những đạo tàn ảnh rồi bao vây không gian xung quanh Tiểu Y Tiên lại.
Không gian xung quanh dưới lực ép kinh khủng của hàn khí nồng đậm trực tiếp tạo ra những tiếng nổ to trầm thấp, mà không khí cũng trực tiếp biến thành những làn sương trắng lượn lờ bốc lên.
Tiểu Y Tiên thấy vậy thì vội vàng tránh đi, thân thể mềm mại của nàng giống như những chiếc lá không ngừng đung đưa trong cơn bão vậy, lúc né tránh vô cùng hung hiểm, chỉ cần nàng sai một ly thôi thì cúng sẽ bị đánh trúng.
Nhưng mà, tuy nói miễn cưỡng tránh được thế công không dứt của Băng Nguyên, nhưng thủ ấn mà Tiểu Y Tiên đang triển khai để cởi bỏ phong ấn của Ách Nan Độc Thể cũng bị cắt đứt đi.
Ầm! Ầm!
Lúc này thì một chưởng kinh người của Băng Nguyên đã đánh xuống, Tiểu Y Tiên không thể tránh né được nữa chỉ còn cách đưa chưởng lên chống đỡ!
Phốc!
Một bụm máu tươi đỏ sẫm phun ra, thân thể Tiểu Y Tiên trực tiếp bị chấn ra xa.
Sắc mặt Băng Nguyên lạnh lùng vô cùng, trước khi bụm máu tươi của Tiểu Y Tiên đến trước mặt thì đã bị một luồng hàn khí đóng băng lại, rơi xuống.
- Ách Nan Độc Thể của ngươi còn chưa chân chính đạt đến đỉnh núi, nếu không thì lão phu còn chưa thể làm gì được ngươi đâu…nhưng đáng tiếc.
Băng Nguyên nhìn Tiểu Y Tiên đang chùi đi vết máu ở khóe miệng, cười nói.
Tiếng nói vừa dứt thì Băng Nguyên cũng không nhẫn nại nữa, lại lần nữa tấn công Tiểu Y Tiên. Lúc này đây thì trong mát của hắn đã hiện lên sát khí nồng nặc, chỉ cần giữ lại Ách Nan Độc Thể là được, còn việc Tiểu Y Tiên sống được hay không cũng không sao cả.
Nhìn thấy khuôn mặt cười lạnh của Băng Nguyên, Tiểu Y Tiên cũng đã biết người này đã nổi lên sát khí, nàng lập tức khu động đấu khí không còn bao nhiêu trong cơ thể lên, nàng muốn đánh cược một lần cuối cùng!
Răng rắc!
Ngay khi Tiểu Y Tiên vừa mới hạ quyết tâm thì những bức tường băng thật dày ở bốn phía đột nhiên phát ra tiếng kêu răng rắc, từng cái khe nhanh chóng lan tràn ra, cuối cùng nổ ầm một tiếng.
Tường băng đột nhiên nổ tung cũng làm cho Băng Nguyên cả kinh, nhưng còn không đợi hắn hoàn hồn thì từ trên hẽm núi bên cạnh truyền đến một tiếng xé gió, rồi có một bóng người đang hướng tới nơi này.
Đột nhiên xuất hiện công kích như vậy cũng làm cho Băng Nguyên có chút luống cuống tay chân. Vài cỗ đấu khí hàn băng từ trong tay trào ra giao thủ với bóng đen đang tấn công tới, nhưng cùng lúc đó thì bên cạnh lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết. Băng Nguyê định thần lại nhìn thì mới phát hiện đó là đệ tử của bên mình!
- Tiểu tử, ngươi dám phá hư đại sự của Băng Hà cốc ta, ta nhất định sẽ đem ngươi đuổi giết tới chân trời góc biển!
Ngay khi Băng Nguyên quát lạnh lên thì trên hẽm núi cũng truyền đến những âm thanh phẫn nộ, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy ở hẽm núi bên cạnh có một người thanh niên đang mỉm cười đứng đó, trong tay của hắn còn cầm lấy hai đệ tử Băng Hà cốc, hiển nhiên người vừa ra tay chính là hắn.
- Băng Hà cốc quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, nhiều người như vậy mà lại tấn công một nữ tử đã trọng thương, cũng thật không biết xấu hổ!
Thanh niên mỉm cười, sau đó ánh mắt nhìn sang nơi khác. Ở nơi đó có một nữ tử xinh đẹp bởi vì sự xuất hiện của hắn mà trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ khó tin.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia tái nhợt đi mà khiến cho người khác phải đau lòng, trong mắt Tiêu Viêm cũng hiện lên vẻ hiền hòa, âm thanh êm ái từ từ phát ra:
- Xin lỗi, ta tới chậm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.