Chương 1327: Đại Tịch Diệt Chỉ
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Bốn loại Dị hỏa phiêu phù nơi cuối chân trời, nhiệt độ tăng cao làm cho không khí xung quanh trở nên khô kiệt hẳn lại. Mặc dù những người ở đây không yếu đuối đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, nhưng dù thế trong ánh mắt không ít người đã xuất hiện sự khiếp sợ. Dị hỏa vốn là thứ cực kì trân quý, không ai ngờ trong tay Tiêu Viêm lại nắm giữ đến bốn loại! Điều đó quá mức khủng bố!
“Vẫn Lạc Tâm Viêm?”
Mang Thiên Xích nhìn thấy quanh thân Tiêu Viêm được bao bọc bởi ngọn lửa vô hình thì không kiềm được sự kinh ngạc thốt lên.
Vẫn Lạc Tâm Viêm này do chính tay Mang Thiên Xích năm đó phong ấn lại nên hiển nhiên vô cùng quen thuộc đối với nó. Chẳng qua lão gia hỏa này lại không thể ngờ rằng Dị hỏa được phong ấn ở trong Nội viện, dưới đáy Thiên Phần Luyện Khí Tháp lại nằm trong tay Tiêu Viêm.
“Bốn loại Dị hỏa, điều này sao có thể? Làm sao bốn loại này có thể cùng tồn tại trong một cơ thể con người chứ? Hắn thực sự không sợ mấy Dị hỏa xung đột với nhau rồi cuối cùng bạo nổ hay sao?”
Lão giả thuộc Viêm Tộc kia trước đó sắc mặt còn nhẹ nhàng thì giờ đầy sự kinh ngạc, ngước mắt nhìn bốn loại Dị hỏa trên trời, miệng lẩm bẩm.
“Thanh Liên Địa Tâm Hỏa! Vẫn Lạc Tâm Viêm! Cốt Linh Lãnh Hỏa! Tam Thiên Viêm Diễm Hỏa!” Ánh mắt Hỏa Huyễn hoàn toàn ngưng trọng ngước nhìn. Một lát sau hắn hít sâu, trong mắt vẫn còn lưu lại sự khiếp sợ. Thân là người Viêm Tộc, bọn họ cực kỳ mẫn cảm đối với hỏa diễm đặc biệt là Dị hỏa nhưng trong trí nhớ của hắn thì qua nhiều năm đám người Viêm Tộc chỉ sở hữu được vẻn vẹn bốn loại Dị hỏa mà thôi. Mà hiện tại mỗi mình Tiêu Viêm đã có trong tay chừng đó, trong lòng hắn hiển nhiên không thể không bị chấn động.
“Công pháp của hắn có công hiệu dung hợp các loại Dị hỏa. Hỏa diễm hắn thi triển ra lúc trước được hình thành khi dung hợp bốn loại Dị hỏa đó. Thần hiệu cỡ đó thì cho dù là công pháp trấn tộc của Viêm Tộc chúng ta - Hỏa Đế Huyền Điển, cũng không thể nào sánh bằng!” Đôi mày trên khuôn mặt được che mạng của Hỏa Trĩ khẽ nhíu lại, nhẹ giọng trả lời.
“Người này quả nhiên không thể nào nhìn bề ngoài mà đoán biết được!”
“Công pháp kỳ dị như thế cộng với số lượng Dị hỏa của Tiêu Viêm thật sự làm người khác không khỏi kinh ngạc mà!”
Ở góc khác của quảng trường, một nam tử trên trán đầy nếp nhăn biểu thị sự nghi hoặc đến cùng cực, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm thân hình Tiêu Viêm trên bầu trời, trong mắt không ngừng chớp động ánh sáng tham lam. Đối với một Luyện dược sư mà nói thì Dị hỏa có sức hấp dẫn vô bì. Thân phận như hắn trong Dược tộc mà còn phải trải qua quá trình cực khổ tranh đấu mới đạt được một loại Dị hỏa truyền thừa, không thể tưởng tượng được một tên đệ tử của khí đồ bị Dược Tộc ruồng bỏ lại có thể nắm giữ được bốn loại Dị hỏa.
Số lượng Dị hỏa khủng bố như thế, cho dù cộng gộp tất cả các loại hỏa diễm mà Dược tộc nắm giữ thì cũng sợ rằng không thể nào bằng được.
“Trong thể nội hắn có thể ẩn chứa bốn loại Dị hỏa mà lại không hề dẫn phát tình huống Dị hỏa phản phệ, vậy ắt hẳn nguyên nhân là do công pháp tu luyện rồi. Nếu có cơ hội giam giữ hắn thì phải buộc hắn giao ra công pháp và Dị hỏa, vậy thì ta đây sẽ có được công pháp cùng bốn loại Dị hỏa rồi! Hắc hắc, dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể dám chắc rằng chức vị tộc trưởng Dược Tộc làm sao thoát khỏi tay ta được!” Ánh mắt nam tử lóe sáng và ánh nhìn Tiêu Viêm càng lúc càng thêm nóng bỏng.
Bởi vì bốn loại Dị hỏa đồng thời xuất hiện làm chấn động toàn trường nên tất cả ánh mắt đều dừng lại trên người Tiêu Viêm. Đủ loại suy nghĩ ý tưởng xẹt qua trong đầu từng người: Có hâm mộ, có ghen tị, có kinh hỉ và hiển nhiên không thể thiếu ý nghĩ tham lam.
“Không thể ngờ trên người ngươi lại mang bốn loại Dị hỏa! Bất quá nếu như đó là chỗ dựa của ngươi vậy thì có lẽ trận chiến sẽ kết thúc rất nhanh rồi!”
Ánh mắt Cổ Yêu đảo qua bốn loại Dị hỏa, trong mắt không thiếu sự kinh ngạc, chợt tiếng cười lạnh vang lên, hai tay chuyển động để lại vô số tàn ảnh, nương theo đó Thủ ấn bắt đầu hình thành. Cuồng phong đang gào thét phía chân trời đột nhiên hoàn toàn ngưng lặng, thậm chí đến cả những đám mây đen lượn lờ trên bầu trời cũng ngừng chuyển động. Một luồng khí tức tịch diệt từ trong thể nội Cổ Yêu tuôn ra tràn ngập cả một vùng.
Cảm thụ được luồng khí tức tịch diệt hết thảy mọi sinh cơ bao trùm cả quảng trường, ai nấy xuất hiện ở chỗ này đều biến sắc. Trong lòng mọi người đều nổi lên cảm giác sa sút về tinh thần và đó cũng chính là tác dụng của luồng khí tức khủng bố này.
“Cổ Yêu thế mà bị bức tới mức phải vận dụng chiêu này sao? Tiêu Viêm có thể đạt tới mức thế này quả thực cực kì đáng kinh ngạc rồi!”
Trên bầu trời, sắc mặt ba lão nhân chủ trì nghi thức Cổ tộc đã trở nên xám xịt hẳn. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu rồi bất ngờ hét lớn một tiếng. Ngay lập tức, đấu khí trong cơ thể tuôn ra không chút cố kỵ bao trùm cả quảng trường. Lồng ánh sáng do Đấu khí tạo thành làm cho mọi người cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Đây là Đại Tịch Diệt Thuật!”
Huân Nhi nhẹ nhàng hít ngụm khí, trong mắt xẹt qua chút ngưng trọng. Không thể ngờ được tên Cổ Yêu này vì muốn thủ thắng mà thi triển ra đấu kỹ bậc này. Đối với Đại Tịch Diệt Thuật này Huân Nhi hết sức quen thuộc, bởi vì nàng cũng từng tu luyện qua loại đấu kỹ kia. Loại khí tức hủy diệt hết mọi sinh cơ vô cùng đáng sợ kia vẫn còn in rất sâu trong trí nhớ của nàng cho đến bây giờ.
“Tiêu Viêm có thế áp bức Cổ Yêu đến mức phải thi triển Thiên Giai đấu kỹ thì xem như đã giành được thắng lợi rồi! Cho dù lúc này hắn lùi lại thì đám người Cổ Tộc không không có lý do để phản đối nữa.” Khuôn mặt đang tươi cười của Mang Thiên Xích chợt ngưng lại, giọng nói nặng nề vang lên.
“Không có ích lợi thì Tiêu Viêm hắn sẽ không lui đâu!” Tiểu Y Tiên điềm nhiên nói, con ngươi không ngừng chăm chú vào thân ảnh quen thuộc trên bầu trời: “Mặc dù đến cuối cùng phải liều mạng lưỡng bại câu thương, hắn tuyệt đối sẽ không lui nửa bước!”
“Tên tiểu tử này cho đến chết cũng sẽ không cúi đầu, thực sự đủ ngoan độc a! Yên tâm đi, nếu thật sự đến mức đó ta sẽ ra tay!” Mang Thiên Xích khẽ gật đầu, trong mắt hiện ra sự vui mừng. Tiêu Viêm bộc lộ ra hết thảy, cho dù về thực lực hay tính cách cũng đều thỏa mãn được khẩu vị của lão. Lời nói của Tô Thiên quả nhiên không giả chút nào!
“Thiên Giai đấu kỹ sao?”
Đôi mắt Tiêu Viêm khép hờ, chăm chú quan sát bản thân Cổ Yêu đang từ từ biến mất sinh cơ, khuôn mặt ngưng trọng hẳn. Cổ Tộc là siêu cấp thế lực ở Trung Châu lại trải qua vô số năm được truyền thừa. Ở ngoại giới rất khó nhìn thấy được Thiên Giai đấu kỹ nhưng trong tộc bọn họ quả nhiên tồn tại, thêm nữa uy lực sợ rằng không hề thấp. Chỉ cần hắn hơi chút khinh suất hẳn sẽ phải ôm hận suốt đời nên chính vì thế Tiêu Viêm hiển nhiên phải vận toàn lực ứng phó.
Tiêu Viêm hít sâu ngụm khí, trên tay hắn chợt xuất hiện một quả thể châu đỏ ngầu. Từ phía chân trời ánh dương chiếu rọi xuống làm nó bộc phát ra một ngọn lửa nóng bỏng. Loại hỏa diễm này tự nhiên là Dương Hỏa mà Tiêu Viêm đoạt được của Diệp gia lúc trước, đến lúc này dùng để đảm đương thay loại hỏa diễm cuối cùng thì cũng không quá gượng ép lắm.
“Ngũ Luân - Ly Hỏa Pháp!”
Tiếp theo loại hỏa diễm cuối cùng xuất hiện, Tiêu Viêm lầm bầm mấy chữ trong miệng rồi liên tục biến đổi thủ ấn. Năm loại hỏa diễm trôi nổi ngay trước mặt hắn bắt đầu chuyển động cấp tốc.
“Lang Linh, ngưng!”
Chỉ một lát sau, tiếng quát chói tai từ miệng Tiêu Viêm phát ra, Dương Hỏa ngay lập tức ngưng tụ thành một con Hỏa Lang Tinh Linh rồi xuất hiện trên bầu trời vô cùng nhanh chóng.
“Chu Linh, ngưng!”
“Sư Linh, ngưng!”
“Hổ Linh, ngưng!”
Một hơi ngưng tụ ra bốn loại hỏa linh, bản thân Tiêu Viêm cũng cảm giác được đấu khí trong cơ thể hao hụt nhanh chóng. Chợt thủ ấn biến đổi rồi một tiếng hét lớn lại vang lên: “Giao Linh, ngưng!”
Sau tiếng quát của Tiêu Viêm, loại hỏa diễm cuối cùng của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa cũng nhanh chóng chuyển động, trong chớp mắt đã tạo thành hỏa linh Giao Long với hình thể như tòa sơn phong to lớn xuất hiện trên bầu trời.
“Ngũ Luân - Ly Hỏa Trận!”
Ngũ linh phối hợp làm cho nhiệt độ xung quanh tăng lên đáng sợ làm cả phiến không gian trở nên nóng bỏng hẳn, thậm chí mấy đám mây đen ở phía xa xa giống bị nướng cháy trở nên mỏng manh hư ảo. Ở lân cận quảng trường, cây cối trực tiếp bị thiêu đốt mà bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ khô vàng của chúng. Đến cuối cùng, dưới một tiếng nổ vang lên, tất cả đều bị bạo tạc thành tro tàn.
Năm đầu hỏa linh khổng lồ nơi cuối chân trời kết thành một trận pháp kỳ dị, còn Tiêu VIêm đã ở vào vị trí trận nhãn.
“Vù!”
Cảm nhận được đấu khí trong cơ thể hao hụt nhanh chóng, Tiêu Viêm thở ra một hơi thật sâu. Chợt ánh mắt hắn chuyển đến trên người Cổ Yêu đang ở phía xa, lúc này hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt nhưng khí tức tịch diệt kia vẫn không hề đình chỉ mà không ngừng tràn ngập ra từ trong cơ thể.
“Ngũ Luân - Tái Hỏa Bàn!”
Tiêu Viêm không phải loại quân tử hão, phải chờ đợi đối phương ngưng tụ lực lượng tới mức đỉnh phong mới ra tay. Cho nên thủ ấn hắn lại biến đổi nhanh chóng, âm thanh chói tai từ miệng phát ra.
Tiếng quát vừa dứt thì từng đầu hỏa linh to lớn lần lượt ngửa mặt lên trời rống lớn, chợt tốc độ xoay tròn tăng lên nhanh chóng. Với tốc độ như thế này, mảng không gian tại vị trí của Tiêu Viêm bị nứt toác ra, từng cái khe đen nhánh trông như những cái miệng rộng đầy dữ tợn không ngừng hiện ra ở phía cuối chân trời.
“Rầm! Rầm!”
Sau tất cả những cảnh đó, một cái Ngũ Sắc Hỏa Bàn khổng lồ lớn chừng hai trăm trượng hiện ra, không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu Tiêu Viêm rồi phát ra từng đợt âm thanh nổ bạo kinh khủng. Nguồn năng lượng khủng bố này bạo phát ra, cho dù là những trưởng lão Cổ Tộc như Cổ Khiêm - Cổ Hư đều không tránh khỏi bị chấn động.
Thiên Hỏa tôn giả nhìn chăm chú Ngũ Sắc hỏa bàn trôi nổi trên không trung. Nó cơ hồ bao phủ cả nửa vùng trời nên nhất thời tia nhìn nóng bỏng trong mắt lão ngày càng mãnh liệt hơn. Uy lực chân chính của Ngũ Luân Ly Hỏa Pháp đạt tới mức này thì hiển nhiên thừa sức so sánh với Thiên Giai đấu kỹ.
“Cổ Yêu, đón một chiêu của ta!”
Vạn chúng chăm chú ngước nhìn Tiêu Viêm đang phiêu phù trên bầu trời. Tay phải hắn giơ lên cao, nắm lấy Ngũ Sắc Hỏa Bàn khổng lồ, miệng hét lớn cùng lúc tay phóng Hỏa Bàn ra. Tiếng động kinh thiên vang lên, Hỏa Bàn giống như vẫn thạch xé toang bầu trời rồi bắn mạnh tới Cổ Yêu dưới ánh mắt khiếp hãi của chúng nhân.
“Đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với đèn cao áp sao?!”
Ngay lúc Ngũ Sắc Hỏa Bàn lao tới với khí thế sấm vang chớp giật, đôi mắt vẫn đóng chặt của Cổ Yêu chợt mở ra, trong miệng phát ra tiếng cười lạnh lẽo. Ngón tay gã chậm rãi vươn ra chỉ vào hư không ấn xuống.
“Đại Tịch Diệt Chỉ!”
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.