Đấu Phá Thương Khung

Chương 1121: Đan gia.

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Mỗi chiếc thuyền không gian tựa như sao băng xuyên qua chân trời hắc ám, trông như một con kình ngư chen chúc nhau tiến vào trong vòng sáng bạc. Thuyền không gian của đám người Tiêu Viêm cũng theo dòng chảy cùng các thuyền khác vô cùng kịch liệt tiến vào trong vòng sáng, không gian ba động liền biến mất không thấy nữa.

Khi xông vào vòng ngân quang, cả thân thuyền không gian lắc lư kịch liệt. Chẳng qua tình trạng này diễn ra không lâu liền từ từ tiêu tán, vòng sáng màu bạc cũng mỏng dần. Sau một lúc lâu thì vòng sáng màu bạc lại mạnh mẽ dâng lên chói mắt khiến nhóm Tiêu Viêm híp mắt lại theo phản xạ.

Trong lúc đám người Tiêu Viêm híp mắt, đột nhiên có một làm gió mềm mại dịu dàng thổi đến, khiến cho sự căng thẳng trong lòng mọi người tiêu tan, dần buông lỏng xuống. Nhưng đúng lúc tâm tình bọn họ thoải mái, trong không gian dội lên tiếng vang cực kỳ chói tai tựa như tạp âm ồn ào. Thanh âm ầm ầm kéo đến chui vào tai làm cho đám người trong nháy mắt đầu choáng mắt hoa.

Tiêu Viêm từ từ mở mắt ra, đập vào trong chính là một mảnh nham thạch đỏ ngầu tạo nên một quảng trường khổng lồ thấy đầu không thấy cuối, ít nhất cũng dài hơn một ngàn thước. Đứng tại đây khiến cho người ta có cảm giác bản thân thật nhỏ bé như một con kiến không đáng để so sánh.

Mảnh cát đỏ đậm trên sân rộng dường như chứa đầy ắp người người đang ùn ùn kéo đến, thanh âm từ nơi đó truyền ra xông lên tận trời xanh. Nơi này chính là Thánh Đan thành sao? Nhìn quảng trường rộng khổng lồ thấy đầu không thấy cuối này, Tiêu Viêm nhịn không được hít một hơi.

Không gian phía sau hắn đang không ngừng nổi lên từng trận ba động kịch liệt. Thuyền không gian đưa đám người Tiêu Viêm đến đây dần thu nhỏ lại. Không biết bao nhiêu người đang từ trên trời bay xuống. Hiển nhiên, nơi này chính là một Không Gian Trùng Động. Chẳng qua, chỉ là chỗ dành cho Không Gian Trùng Động thôi mà đã rộng đến vậy sao?

Diệp Trọng ở bên cạnh thoáng nhìn bốn phía, ánh mắt có chút phức tạp. Từ khi Diệp gia thất bại hai lần tại khảo thí Ngũ đại gia tộc, bọn họ đã mất hết mặt mũi rời đi. Lúc này, Tiêu Viêm thấy chỉ là một cái quảng trường chứa Không Gian Trùng Động mà đã lớn bằng một phần Diệp thành rồi, Thánh Đan thành quả thật quá kinh khủng.

- Ha ha, không nên giật mình! Hiện tại, chúng ta đã ở bên trong Thánh Đan thành, còn Đan Tháp thì ở bên trong nội vực. Mà mặc kệ là ngoại vực hay nội vực, đều là địa bàn của Đan Tháp!

Diệp Trọng nhìn thấy bộ dáng kia của Tiêu Viêm không khỏi cười, nói:

- Thánh Đan thành mặc dù được gọi là ‘thành’ nhưng các thành thị bình thường không thể so sánh với nó được. Chỉ luận về diện tích thôi, nó cũng hơn Diệp thành không biết bao nhiêu lần!

Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh trên trán. Thành thị này quả thực quá rộng lớn. Mở bản đồ địa vực ra xem, dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm thì Thánh Đan thành chỉ sợ cũng không khác gì so với Hắc Giác Vực. Diện tích rộng lớn này, cho dù là Đấu Tông cường giả muốn đi từ Bắc đến Nam cũng phải cần nửa ngày thời gian. Hiện tại, lượng người còn chưa phải lúc đông nhất, còn phải chờ đến khi Đan hội bắt đầu trước một tháng kia.

- Thánh Đan thành rộng lớn kinh khủng như vậy mà bây giờ nhìn qua lại có vẻ chật chội.

Diệp Trọng cười nói:

- Ngươi không nên khinh thường sức hấp dẫn của Đan hội!

Tiêu Viêm cười khổ, lắc đầu. Đến Thánh Đan thành, hắn mới rồi còn chưa biết cái gì gọi là “Mở rộng tầm mắt”. Thành thị khổng lồ cổ kính như thế hôm nay coi như Tiêu Viêm đã được tăng thêm kiến thức.

- Hiện tại, đầu tiên chúng ta đi đến chỗ nào?



Thu liễm tâm tình, ánh mắt Tiêu Viêm cùng đám người Tiểu Y Tiên nhìn về phía Diệp Trọng. Đám người Tiêu Viêm lần đầu tiên đến Thánh Đan thành, đối với nơi này không có nửa điểm quen thuộc, hết thảy đều do Diệp Trọng hướng dẫn.

- Thời gian khảo thí của Ngũ đại gia tộc cũng đến rất gần rồi. Trước tiên, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi. Ngày mai, ta dẫn ngươi đi Đan Tháp dự khảo thí.

Diệp Trọng cười, nói.

- Đan Tháp là nơi chứng thực cấp bậc huy chương của Luyện dược sư.

Diệp Trọng hơi trầm ngâm, nói.

Nghe nói đến cấp bậc huy chương Luyện dược sư, Tiêu Viêm ngẩn ra, nói:

- Còn phải cần nó sao?

Huy chương xác định cấp bậc Luyện dược sư này Tiêu Viêm cũng có. Chính là khi lịch lãm ở Gia Mã đế quốc đã nhận lấy một mai huy chương Nhất phẩm Luyện dược sư.

- Ha ha, Đan Tháp khảo chứng thực lực Luyện dược sư nghiêm khắc hơn so với những nơi khác nhiều bởi vì huy chương này của họ thông dụng trên toàn đại lục. Cho dù đi tới bất kỳ địa phương nào cũng tuyệt đối có lực chấn nhiếp. Mà muốn được tham gia Đan hội, cấp bậc huy chương phải có nếu không sẽ không cho phép ngươi tham gia!

Diệp Trọng cười nói. Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Hắn cũng không có gì dị nghị đối với chuyện này. Bất quá nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng tham gia trắc thí cấp bậc nên quả thật có chút tò mò.

Nhìn thấy Tiêu Viêm không có dị nghị gì, Diệp Trọng cười cười, xác định phương hướng rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi. Trong lúc đó, phía xa xa trên trời lại nổi lên một trận ba động kịch liệt. Sau đó, một con Ngân sắc phi mã cùng với chiếc xe ngựa trắng như tuyết dần hiện ra. Ở trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện hoa lệ quý phái như vậy lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt chăm chú.

Từng tiếng động xôn xao kinh hãi vang lên. “Hư Không Thiên Mã Thú, ai lại phô trương hanh thế lớn như vậy chứ?”

Hư Không Thiên Mã Thú? Tiêu Viêm nghe được những tiếng kinh hô cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cổ xe trắng như tuyết kia. Hắn từng nghe kể về loại ma thú này. Mặc dù chỉ là ma thú Lục giai nhưng lại cực kỳ quý hiếm. Chúng nó có thể phi hành được trong không gian hư vô. Hơn nữa, tốc độ của chúng so với Thuyền không gian còn nhanh hơn, lại còn rất thoải mái. Rất nhiều người đều muốn có được Hư Không Thiên Mã Thú này là bởi vì thế. Ở những hội đấu giá cũng rất hiếm khi xuất hiện. Có tiền cũng chưa chắc mua được. Vậy mà, hôm nay, chủ nhân của loan xa tuyết bạch này lại có thể dùng vài đầu Hư Không Thiên Mã Thú chở đi!! Thủ bút bậc này thật không thể tưởng tượng nổi!

Ánh mắt Diệp Trọng ở bên cạnh đồng dạng cũng nhìn cổ xe trắng như tuyết kia, khẽ chau mày.

- Diệp Trọng trưởng lão biết chủ nhân của cỗ xe này là ai sao?

Tiêu Viêm không hỏi tò mò, hỏi.

- Trên chiếc xe kia có dấu hiệu đặc thù, là tộc huy của Đan gia. Nếu như ta nhìn không lầm thì người ngồi bên trong hẳn là người của Đan gia cử đi tham gia đợt khảo thí lần này.

Diệp Trọng gật đầu, nói.



Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Viêm hướng cổ xe nhìn kỹ, thoáng thấy một viên thuốc ánh lên màu vàng kim. Đan gia này chính là gia tộc đứng đầu Ngũ đại gia tộc ở Đan vực.

Ngũ đại gia tộc “Đan - Tào - Bạch - Khâu - Diệp” hiện giờ theo Tiêu Viêm được biết chính là Đan gia đứng đầu, không có đối thủ, ngạo thị ngũ gia (1). Có thể nói thanh thế Tào gia là lớn nhất. Có thể nói thanh thế Tào gia là lớn nhất, Bạch gia thì dược tài giàu có nhất, còn Khâu gia thì có tiếng nói quan trọng nhất tại Đan vực. Nhìn qua thì vẫn kém ba nhà kia nhưng so với Ngưu gia thì còn tốt hơn vô số lần. Tổng quát mà nói, trong ngũ đại gia tộc hiện giờ, chỉ có Diệp gia là thê thảm nhất. Mà tứ đại gia tộc còn lại, Khâu gia tuy tộc nhân không đông nhưng lại vẫn duy trì địa vị vững vàng ở Đan Tháp.

- Nếu như Đan gia đã đến đây rồi, thì ba gia tộc kia chắc cũng đã đến!

Diệp Trọng trầm ngâm, nói.

- Không biết, năm nay Đan gia sẽ cử ai tham gia khảo thí đây? Chẳng biết Đan gia có thể xuất hiện người nào so được với yêu nữ Tào Dĩnh kia không nữa?

Tiêu Viêm vân vê cằm, hỏi.

- Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm! Đan gia từ trước đến nay làm việc đều trầm lặng, nhưng gia tộc này có thiên phú luyện chế thuốc rất cao. Còn nhớ năm đó, nghe nói tại thời điểm huy hoàng nhất, họ đã chiếm được vị trí Trưởng lão thủ tịch của Đan Tháp.

Diệp Trọng có chút lúng túng, nói:

- Bất quá, dựa theo lẽ thường, bọn họ cũng sẽ không phái ra những người có thực lực mạnh nhất đâu. Bởi vì loại khảo thí đối với bọn họ mà nói cũng không khó, đây sẽ là cơ hội của chúng ta. Như thế, xác xuất thành công của chúng ta cũng sẽ nhiều hơn.

Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Hắn biết lần khảo thí này đối với Diệp gia trọng yếu cỡ nào. Nếu không có hắn ra tay trợ giúp, bằng vào những tộc nhân trẻ tuổi của Diệp gia, chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn.

Trong lúc đám người Tiêu Viêm đang nói chuyện với nhau. Cỗ xe trắng như tuyết ở trên bầu trời dần biến mất ở phía chân trời.

- Đi thôi, trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi và hồi phục. Ngày mai chúng ta đi Đan Tháp trắc nghiệm cấp bậc huy chương. Sau đó sẽ bàn tiếp về đợt khảo thí lần này!

Diệp Trọng cười nói. Đối với thực lực của Tiêu Viêm, hắn rất yên tâm. Bất quá, gánh nặng trong lòng hắn chính bốn đại gia tộc còn lại có phái ra những tộc nhân trẻ tuổi còn mạnh hơn so với trước kia. Hôm nay, gần tới Đan hội. Những tộc nhân trẻ tuổi đến đây tự nhiên cũng không phải là những kẻ xoàng xĩnh.

Thân hình Diệp Trọng hướng quảng trường bay vút đi, đám người Tiêu Viêm bám sát theo sau.

__________________________________________________

Chú thích:

(1): Do bản text tiếng Trung quá lởm nên đoạn giới thiệu Đan gia hơi lung tung. Các bằng hữu cứ đọc, sau đó mình sẽ tìm hiểu rồi chỉnh lại sau! Mong các bạn thông cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook