Chương 63: Dị hỏa bảngh
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Trên bàn cơm, Tiêu Viêm hung hăng càn quét đồ ăn, hàm răng làm việc không nghỉ, lại nhìn Tiêu Ngọc đang bĩu môi xì một cái, hồi tưởng lại cảm giác tuyệt vời lúc đó, ngón tay phải cũng không tự chủ được sờ sờ lòng bàn tay.
Đối diện, Tiêu Ngọc hung ác giương mắt trừng Tiêu Viêm, thấy hành động này của hắn, trên mặt nhất thời lại một tầng ửng hồng.
Ánh mắt cổ quái nhìn Tiêu Ngọc cắn răng nghiến lợi, lại nhìn Tiêu Viêm bên cạnh vẻ mặt không liên quan tới ta, Huân Nhi nghi hoặc nhíu mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đưa thức ăn trong cái miệng nhỏ chậm rãi nuốt xuống.
Ánh mắt bỏ qua Tiêu Ngọc, nhìn Tiêu Trữ đứng bên cạnh lúc này thần tình vui sướng, miệng cơ hồ đã kéo ra đến nửa cái mặt, Tiêu Viêm ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong lòng sưng sướng xem họa mà nói:" Gia hỏa này hẳn là đã lấy được trúc cơ linh dịch a? Hắn tựa hồ cũng không biết, linh dịch đối với đấu khí đã ngoài bát đoạn, thực không có nhiều hiệu quả..."
Cười trộm lắc lắc đầu, Tiêu Viêm tầm mắt có chút nhàm chán đích đảo qua chung quanh, nhìn bọn người phụ thân bên cạnh bàn nụ cười trải rộng, trong lòng tràn đầy buồn bực:" Gia tộc mở tiệc, không phải chỉ có một ít ngày hội mới có hay sao? Hôm nay chẳng lẽ có cái gì đại hỉ? Đấu giá mua được trúc cơ linh dịch, chẳng lẽ cũng đáng ăn mừng?"
Tiêu Viêm miên man suy nghĩ, tự nhiên là không biết lần này gia tộc mở tiệc, đúng là bởi vì hôm nay hắn cải trang thành hắc bào thần bí nhân tùy ý nói là có cơ hội hợp tác.
Cùng một luyện dược sư hơn nhị phẩm hợp tác, Tiêu Gia có cơ hội thu được lợi lớn, nói không chừng, còn có thể theo đà mà lên, chèn ép hai đại gia tộc kia, bởi vậy, cũng chẳng trách phụ thân ngày thường luôn trầm tĩnh trấn định, cũng vui sướng như thế. Mà kia vài vị trưởng lão cũng đã miệng cười không ngớt, mắt già híp lại, hiển nhiên là bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này làm cho có chút mê hồ.
Bữa ăn chậm rãi chấm dứt trong không khí vui vẻ, nhìn thấy phụ thân phất tay, Tiêu Viêm lập tức nhảy xuống ghế, trước tiên chạy ra đại sảnh, sau đó cũng không quay đầu mà về thẳng phòng mình.
Tiêu Viêm rời đi không lâu, Tiêu Ngọc cũng cắn nha đuổi tới, nhưng cũng chỉ kịp thấy nửa cái bóng. Bất đắc dĩ, đành phải hậm hực chà chà chân, mang theo lửa giận ngùn ngụt rời đi.
......
Trở lại phòng mình, ăn đã no, Tiêu Viêm cũng không vội thỉnh dược lão lập tức luyện dược, đóng kín cửa nẻo, leo lên giường đánh một giấc.
Đợi đến khi đêm khuya, vạn vật đã ngủ say, Tiêu Viêm nằm trên giường bỗng mở bừng mắt, mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, đem dược tài đã dấu kĩ cẩn thận lấy ra đặt lên bàn, sau đó quay đầu, nhìn dược lão giống như u linh lơ lửng cách trên không một thước, nhẹ giọng hỏi:" Lão sư, lúc này có thể luyện chưa?"
" Ngươi cuối cùng cũng học được một chút cẩn thận, luyện dược cần hoàn cảnh cực kì yên tĩnh, nếu bị quấy rầy, hậu quả rất nghiêm trọng, ta hiện tại sẽ không giảng cái gì là phản phệ thương tổn, chẳng qua về sau chờ ngươi học xong luyện dược thuật, nếu còn bất cẩn coi nhẹ, chỉ sợ vứt bỏ cái mạng nhỏ cũng là đương nhiên." Dược lão đi đến cạnh bàn, bàn tay hư ảo nhẹ nhàng sờ soạng một chút các loại tài liệu, khẽ gật đầu, khẩu khí nhàn nhạt có chút nghiêm lệ.
Có chút xấu hổ gãi đầu, Tiêu Viêm cũng là gật đầu thụ giáo.
Nhìn Tiêu Viêm bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, dược lão lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên ngoài bàn tay, bạch sắc hỏa diễm chậm rãi đốt lên.
Linh hồn cảm giác lực không ngừng khống chế độ ấm ngọn lửa, dược lão nhân lúc này, liếc mắt thấy Tiêu Viêm thần tình tò mò nhìn ngọn lửa trong lòng bàn tay, thoáng chần chờ, rồi nhẹ giọng nói:" Luyện dược sư, bình thường có thể theo màu sắc ngọn lửa để phân biệt phẩm giai."
" Bình thường luyện dược sư, ngọn lửa đều là màu vàng nhạt, phẩm giai càng cao, màu sắc liền càng đậm, uy lực cũng càng mạnh."
Nghe vậy, Tiêu Viêm trừng mắt nhìn, ngón tay chỉ vào ngọn lửa trong tay dược lão, ngạc nhiên hỏi:" Vậy của lão sư, như thế nào lại là màu trắng?"
" A a, theo như ta nói, là ngọn lửa của luyện dược sư bình thường, nhưng mà trong cái vòng luẩn quẩn của luyện dược sư, trừ loại dùng đấu khí hùng hậu để thôi thúc ngọn lửa ra ngoài, còn có một loại khác..." Dược lão mỉm cười, trong nụ cười thoáng chút kiêu ngạo.
" Đó chính là, mượn lửa!"
" Mượn lửa?" Từ ngữ không lạ lẫm, nhưng lại ẩn chứa ý tứ, cũng làm Tiêu Viêm thần tình mê mang, lửa để luyện dược cũng có thể mượn?
" Đúng vậy, chính là mượn lửa." Gật đầu thật mạnh, dược lão cười nói:" Trong phiến thiên địa mờ mịt, tồn tại một ít thiên địa dị hỏa, có lẽ là ngọn lửa ở trung tâm thiên hàng vẫn thạch mang theo, cũng có lẽ là sâu trong núi lửa, hay dong nham địa hỏa bị thiêu trăm ngàn năm...... Mấy thứ dị hỏa này, uy lực so với ngọn lửa do đấu khí thôi thúc ra còn muốn mạnh hơn vài phần, dùng luyện đan dược, còn có thể tăng thêm dược lực. Chẳng qua, mấy thứ dị hỏa đó cực kỳ cuồng bạo, ngày thường khó cầu gặp, hơn nữa cho dù nhìn thấy, muốn lấy được cũng vô cùng khó khăn."
" Rất nhiều luyện dược sư tìm kiếm dị hỏa cả đời, cho đến chết cũng không được đền bù sở nguyện, dù sao, muốn khống chế dị hỏa, cần phải đem ngọn lửa tiến nhập vào thân thể chính mình, mà dị hỏa lại là cuồng bạo hủy diệt chi vật, cho dù là lấy kim chúc tài liệu ma kim toản nổi tiếng chắc chắn, cũng không chịu được dị hỏa, càng nói chi cơ thể con người yếu ớt như thế, không nghi ngờ là không thể được. Cho nên, chỉ có rất ít người may mắn, gặp được cơ duyên xảo hợp, có thể luyện hóa một phần nhỏ dị hỏa đem bồi dưỡng thành lủa của bản thân, mà những người này, đều không ngoại lệ là nổi danh giới luyện dược..."
Nghe được có chút hoa mắt thần mê tới nửa ngày, Tiêu Viêm liếm liếm môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa màu trắng trong tay dược lão, tinh tế cảm nhận, tựa hồ có một loại ảo giác lạnh như băng.
" Ngọn lửa này của lão sư, khẳng định cũng là một loại dị hỏa a?" Tiêu Viêm thử hỏi.
" A a." Nhắc tới ngọn lửa của mình, dược lão nét mặt già nua có chút tỏa sáng, ánh mắt nóng cháy nói:" Đấu khí đại lục luyện dược giới, thường xuyên thu thập thông tin về dị hỏa, biên chế thành một bức" Dị hỏa bảng", trên bảng có hai mươi ba loại, dị hỏa của ta chính là bài danh đệ thập nhất " Cốt linh lãnh hỏa", loại dị hỏa này, chỉ có tại mỗi trăm năm, lúc nhật nguyệt giao thế (*), mới có thể tại cực âm nơi lạnh vô cùng mà gặp..."
" Cốt linh lãnh hỏa?"
Ánh mắt không chớp nhìn ngọn lửa màu trắng không ngừng bốc lên, Tiêu Viêm nhẹ giọng lẩm bẩm.
**********************************************
* nhật nguyệt giao thế: ta nghĩ là lúc nhật thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.