Đấu Phá Thương Khung

Chương 505: Địa Tâm Thối Thể Nhũ

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Tiêu Viêm triệu hồi ra Tử Vân Dực, hướng nơi có tiếng thú từ xa truyền tới cấp tốc bay đến. Vẻn vẹn chưa đến mười phút đồng hồ, liền tiếp cận nơi có tiếng thú kêu, hơn nữa khi nghe thấy tiếng thú kêu, còn có thể cảm ứng được mấy cỗ hơi thở khác, những hơi thở mạnh mẽ so với Lâm Diễm không sai biệt nhiều, thậm chí trong đó có một hai đạo hơi thở so với Lâm Diễm còn mạnh mẽ hơn.

Cảm thụ được những hơi thở này, Tiêu Viêm cảm thấy một chút kinh dị, Lâm Diễm cũng đã đạt được cấp bậc cường giả Đấu Linh đỉnh phong, so với hắn còn mạnh hơn, đây chẳng phải là nói... Nơi này có thể có Đấu Vương cường giả sao?

Hiện lên ý niệm này, Tiêu Viêm hơi có chút cảnh giác, thật cẩn thận ẩn dấu đấu khí dao động của bản thân, tiếng hít thở cũng dần dần chậm lại, sau lưng Tử Vân Dực hơi rung lên, thân hình lặng lẽ đi vào bên trong rừng rậm.

Đi vào trong rừng, Tiêu Viêm nhanh chóng đem Tử Vân Dực thu hồi, sau đó nhanh nhẹn phi hành trên những cây cối này, trông giống như linh hầu đang chuyền cành. Không lâu sau, trước tầm mắt có một khu đất trống trải, mà đặc biệt Tiêu Viêm ánh mắt quét nhìn về phía rừng rậm phía trên có một khe núi nhỏ, trên khuôn mặt vốn kinh ngạc hiện giờ lại càng thêm phần kinh hãi.

Ở chỗ khe núi nhỏ, có một sơn khẩu giống như một cái hồ lô, mà giờ khắc này tại chỗ sơn khẩu này có một con vượn màu trắng đầu to, thân thể to lớn cỡ ba bốn trượng đang đứng sừng sững. Vượn bạch khổng lồ hơi thở tản ra hàn băng sắc bén, ồ ồ hô hấp từ bên trong cái mũi to lớn, rồi lại thở ra giống như hai luồng sương khói màu trắng, hai cánh tay có chút thon dài. Thủ trảo to cỡ chừng hai cái đầu người lớn, thủ trảo ngẫu nhiên huy động liền có vài đạo kình phong hung hăng bắn ra, bổ thẳng vào tảng đá làm đám đá vụn bắn đi khắp nơi, đôi mắt màu đỏ tràn đầy cuồng bạo cùng sát ý, lúc này đây hung hăng nhìn chằm chằm vào sáu đạo nhân ảnh phía trước.

- Đây là Tuyết Ma Thiên Viên, bọn người kia lá gan cũng không nhỏ, Tuyết Ma Thiên Viên trưởng thành lực lượng có thể bổ vỡ đôi núi thép, mặc dù con vượn trước mặt mọi người mới trưởng thành không lâu, nhưng ít nhất có thể so sánh với 3 tinh đấu vương cường giả đấy… Có nhìn thấy cốc khẩu kia không, đứng chắn là một con vượn lớn mà vẫn hấp dẫn mấy người kia.

Thanh âm kinh ngạc nhất thời vang lên từ trong lòng Tiêu Viêm.

- Mấy tên gia hỏa kia cũng không yếu.

Thanh âm Dược Lão tiếp tục nhàn nhạt vang lên.

Nghe vậy, Tiêu Viêm vội vàng đem ánh mắt quét về phía kia, vây quanh Tuyết Ma Thiên Viên có sáu người, người đầu tiên trên ngực đeo huy chương, khuôn mặt không khỏi có chút thay đổi:

"Tên này là Nội Viện đệ tử? Như thế nào thực lực lại mạnh mẽ được đến vậy? A? Hàn Nguyệt học tỷ sao lại cũng ở đây?"

Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm bỗng nhiên kinh dị. Bởi vì hắn bỗng nhiên nhìn thấy đứng ở bên trái có một vị nữ tử dịu dàng, mái tóc dài sáng ngọc màu bạc, mặc áo bào trắng, đúng là người học cùng với Tiêu Viêm-Nội viện đệ tử Hàn Nguyệt.

"Bọn họ như thế nào đều tụ tập ở trong này?" Mày khẽ nhíu lại, ở đây hắn chỉ nhận ra mỗi Hàn Nguyệt còn những người khác hắn đều không biết, nhưng là từ Hàn Nguyệt cũng có thể nhìn ra một ít manh mối, tại trong nội viện này, ngoại trừ người bài danh "Cường bảng" cao thủ đứng đầu, còn có thể có đệ tử nào đủ quyết đoán dám đến vây giết ma thú cấp bậc Đấu Vương?

- Tên đại gia hỏa thật đúng là khó chơi. Hàn nguyệt, bên trong thực sự theo lời ngươi nói có vật kia hả? Ngươi cũng không nên linh tinh để chúng ta chém giết hộ ngươi. Tuyết Ma Thiên Viên này cho dù là một ít trưởng lão của Nội Viện đều cũng khó đánh lại, chúng ta nơi này nếu là luận đơn đả độc đấu, cũng không thể đánh được nó, một khi nó nổi điên lên thì chúng ta có phiền toái không nhỏ.

Tiêu Viêm trong lòng nghi hoặc, bỗng nhiên có một đạo thanh âm vang lên, Tiêu Viêm nhìn thấy người này là một gã có dáng dấp cường tráng, trên khuôn mặt hơi xương xương, ước chừng so với thường nhân cao hơn hai cái đầu, một thân thể khổng lồ, làm cho người khác cảm giác áp bức, điều làm cho người ta chú ý, hắn tay phải đang nắm chặt một thanh thiết chùy thật lớn… Thiết chùy đen thui, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phản xạ ra những tia ám quang.

Cánh tay của nam tử đường gân nổi lên cuồn cuộn, cầm thiết trùy to lớn kia rất nhẹ nhàng.



- Nghiêm Hạo học trưởng yên tâm đi, ta rõ ràng biết trong đó nguy hiểm, cho nên sẽ không nói giỡn. Nếu là sai lầm, Nghiêm Hạo học trưởng muốn tới hỏi tội, Hàn nguyệt sẽ không trốn tránh.

Hàn Nguyệt nhẹ giọng nói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như núi lạnh.

- Ha ha, Nghiêm Hạo, loại chuyện này Hàn Nguyệt biết tính toán thế nào cả rồi, ngươi cũng không cần quá mức hoài nghi. Nếu là trong sơn cốc thực sự có vật kia, vậy đối với chúng ta chỗ tốt là không nhỏ, bốn tháng nữa là đến giải đấu, nếu lúc này thực lực chúng ta có thể tiếp tục tăng tiến, trong trận đấu sắp tới thật có khả quan.

Tiếng cười trong sáng vang lên.

Ánh mắt Tiêu Viêm theo thanh âm nhìn lại, nhưng trong lòng không khỏi tán thưởng một tiếng, người nói chuyện là một gã dung mạo tuấn tú, thân mặc áo bào xanh, thanh niên này tuổi ước chừng 26. Thông thường, người trẻ tuổi hay kiêu ngạo nhưng người thanh niên này có cảm giác khác hẳn. Vẻ mặt, ý cười, bộ dáng cực kỳ làm cho người khác có hảo cảm, áo bào màu xanh, ăn nói đi đứng nhỏ nhẹ, làm cho người ta kinh ngạc không thôi.

- Ha ha, Nghiêm Hạo, ý kiến không cần thiết đâu, làm sao mà phải lo lắng về lời nói của Hàn Nguyệt chứ.

"Nghiêm Hạo?" Trong lòng lặng lẽ nói thầm một tiếng tên này, Tiêu Viêm mơ hồ cảm thấy được có chút quen tai.

Lúc này, Nghiêm Hạo có khuôn mặt hơi chút ngăm đen đảo cặp mắt trắng dã, mở miệng nói:

- Ngươi nói thật thoải mái, ma thú này đủ sánh với cấp bậc đấu vương cường giả, xem như thực lực của chúng ta nếu đấu với nó mà chủ quan thì có người có thể mất mạng đều không phải không có khả năng, Lâm Tu Nhai cũng là nghĩ xác nhận một chút thôi, dù sao ai cũng không muốn một mình đánh nhau với nó.

"Lâm Tu Nhai? Không nghĩ tới người này được Lâm Diễm nhắc tới, xem khí chất của người này, cũng khó trách người có tính cuồng ngạo như Lâm Diễm tại mơ hồ cũng mang theo một chút kiêng kị." Hắn chợt nhảy dựng lên, ở nội viện để tử, tên này hắn đã nghe vô số lần, ai nhắc đến tên này đều mang theo một tia ngưỡng mộ, tôn sùng. Có lẽ người này, nếu nói về thực lực cũng không phải là đệ tử cực mạnh của nội viện, nhưng luận về mị lực chỉ sợ toàn bộ nội viện, còn không có người có thể sánh cùng.

- Ha hả, có thể ở trong nhóm Cường bảng, không có ai kém cả. Tuy nhiên, thực lực so với ma thú Tuyết Ma Thiên Viên này đích xác còn kém hơn. Nhưng muốn đánh bại nó nhất định phải chịu thiệt.

Lâm Tu Nhai cười nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm một thanh trường kiếm màu xanh, nhất thời, tiếng vang thanh thúy truyền ra, mà theo thanh âm này truyền bá, một luồng lốc xoáy gần như thực chất, bỗng nhiên xuất hiện, vù vù cuốn không ngưng nghỉ.

- Bây giờ không phải lúc cãi cọ, các ngươi cũng đã đi theo ta đến nơi này, và vật kia đối với các vị, sự thật là rất có hấp dẫn, cho nên, hiện tại công việc hàng đầu là trước tiên đem đầu ma thú Tuyết Ma Thiên Viên này đánh bại. Các ngươi cũng đều rõ ràng sự trân quý của vật kia một khi tin tức bị truyền ra thì chỉ sợ ngay cả bên trong Hắc Giác Vực đều đã có không ít người tiến đến dòm ngó, lúc đó có hối hận cũng không còn kịp rồi.

Nghe mọi người chung quanh có chút ý kiến bất đồng, Hàn nguyệt nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nhàn nhạt nói.

Hàn Nguyệt vừa nói ra, mấy người bên cạnh đều cười hắc hắc, nhún vai, cũng không ai cãi lại, quay lại nhìn về phía Tuyết Ma Thiên Viên ma thú.

- Đợi năm người chúng ta ngăn chặn nó lại. Các vị có thủ đoạn gì thì cũng dùng ra đi, mấy người chúng ta cũng không phải vô dụng. Tuy Hàn Nguyệt so với mọi người ở đây thì có thực lực hơi yếu một chút, cũng không tham gia vào hoạt động vây giết này, cho nên ngươi chú ý giúp chúng ta quan sát động tĩnh chung quanh một chút.

Lâm Tu Nhai nâng trường kiếm lên nhìn, khẽ cười nói.



Khi nghe vậy, Hàn nguyệt có đôi chút chần chờ. Khẽ nghiêng cằm, chân dẫm lên trên tảng đá thân hình nhanh nhẹn phóng ra ngoài, cuối cùng thân thể mềm mại đứng thẳng ở chỗ trống trải, tập trung quan sát động tĩnh chung quanh.

- Ha ha. Chư vị, đã lâu chưa từng liên thủ với nhau rồi, không biết có còn tốt không đây?

Nhìn thấy Hàn nguyệt lui về phía sau, Lâm Tu Nhai ảm đạm cười, Thanh Sam tung bay, một cỗ khí thế mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể bạo dũng mà ra, xem cỗ khí thế này có có vẻ đã đạt cấp bậc Đấu Linh đỉnh phong, chỉ chờ đột phá đến đấu vương.

- Không nghĩ tới ngươi đã bước một chân vào cấp bậc Đấu Vương, thật không hổ là quán quân trong giới tân sinh.

Cảm giác trong cơ thể Lâm Tu Nhai tràn ngập ra khí thế mạnh mẽ. Nghiêm Hạo không khỏi than lên.

- Nghiêm Hạo, ngưỡi cũng đã tiếp cận đến rồi chứ.

Lâm Tu Nhai nhìn Nghiêm Hạo, nói.

- Chỉ là mơ hồ tiếp xúc thôi, không so được với ngươi đâu.

Nghiêm Hạo cười khổ lắc lắc đầu, bàn tay nắm chặt thiết chùy đen thui. Nhất thời kình khí khủng bố như muốn đem không khí xé rách, truyền ra tiếng vang bén nhọn, chém ra một trùy thật lớn, đất đá văng tung tóe.

Đứng ở sau Lâm Tu Nhai và Nghiêm Hạo, khác với hai người đem khí thế cuồng bạo, bùng nổ. Ba người này, cũng là đấu linh cường giả, khí thế của họ xem ra yếu hơn Lâm Tu Nhai và nghiêm Hạo.

Nội viện không hổ là nơi tu tập thiên tài của đại lục, mấy người bọn họ bất quá chỉ khoảng 25 tuổi mà đã đạt cấp bậc đấu linh cường giả. Thiên phú này ở bất kỳ địa phương nào đều có thể xưng là kỳ tài ngút trời…Cảm giác ở giữa sân có những cỗ khí thế mạnh mẽ khiến trong long Tiêu Viêm không khỏi than thầm.

Giữa sân, cảm giác được nguy cơ có thể sảy ra, đầu Tuyết Ma Thiên Viên to lớn kia trong mắt đỏ đậm lại càng nồng đậm them rất nhiều, trảo của nó như hắc thiết vỗ mạnh vào lồng ngực đầy lông mao của nó, nhất thời một cỗ kình khí phát tán ra làm cho những tàng đá lớn xung quanh bị đánh tơi tả.

- Một lũ ngu xuẩn, vọng tưởng cướp đi Địa Tâm Thối Thể Nhũ của ta, ta có thể giết chết các ngươi.

Tuyết Ma Thiên Viên nâng cái đầu thật lớn lên, ánh mắt màu đỏ gắt gao nhìn vào mấy người, sau nửa ngày trầm mặc, âm thanh cuồng bạo bỗng như tiếng sấm nổ vang bên tai của mỗi người.

Tuyết Ma Thiên Viên đã đạt tới cấp bậc Đấu Vương nên nó mới có thể mở miệng nói chuyện. Trong lòng Tiêu Viêm cảm thấy kinh ngạc vì Tuyết Ma Thiên Viên có thể cảm giác được hành động của đám người này, sau lại biết là ở trong động này còn có Địa Tâm Thối Thể Nhũ.

Trong miệng lặp đi lặp lại cái tên này. Một lát sau thân thể Tiêu Viêm đột nhiên run rẩy mãnh liệt, phía trên khuôn mặt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, sau đó lại là mừng rỡ như điên.

Nơi này lại có cả "Địa Tâm Thối Thể Nhũ", chính là một loại địa chi linh vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook