Đấu Phá Thương Khung

Chương 204: Đội hình khủng bố

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Mặt trăng to lớn đang hiện ra ở phía trên của bầu trời. Ánh sáng lung linh huyền ảo bao phủ khắp sa mạc làm cho có cảm giác cả sa mạc như đang được bao phủ bởi một tầng ngân sa.

“Hưu...”

Trong sa mạc an tĩnh, âm thanh xé gió đột nhiên vang lên, từ xa đến gần, một bóng đen đột nhiên từ chân trời phía bắc hiện ra. sau đó mãnh xẹt qua giữa không trung, bởi vì tốc độ cao mà sinh ra cơn gió lốc mạnh mẽ, tạo ra một cái thông đạo bằng cát như là một cái đuôi dài đến trên trăm thước trong sa mạc

Trong cát bụi mù mịt khắp nơi, bóng đen đã từ từ biến mất tại chân trời phía bên này, nhưng cát vàng mù trời vẫn còn chưa kịp rơi xuống, một bóng đen thứ hai lại xuất hiện, tốc độ bay đuổi theo lại càng hung mãnh, thực tiếp đem thông đạo bằng cát mà bóng đen lúc trước tạo ra mở rộng lên gấp đôi.

“Mẹ kiếp “

Nữ nhân này cũng quá kiên nhẫn đi, ta chỉ là một gã đấu sư nho nhỏ mà thôi, có đáng giá nàng lãng phí từng đấy khí lực để đuổi theo không nhỉ ?

Hai cánh cấp tốc chấn động, Tiêu Viêm bỗng nghe được tiếng xé gió từ phía sau mình không xa truyền đến.

Hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Nguyệt Mị đang cấp tốc đuổi theo phía sau.

mặc dù cách xa nhau khá xa, bất quá hắn vẫn như cũ có thể nhìn thấy nụ cười trên gương mặt xinh đẹp, một nét trêu tức thoáng hiện như kiểu mèo vờn chuột, lập tức không khỏi cười khổ nói.

“Sư phụ...”

Cúi đầu liếc mắt một cái nhìn giới chỉ màu đen trên ngón tay, Tiêu Viêm trong lòng vội vàng la lên.

Tiếng gọi ầm ĩ giằng co chỉ diễn ra trong chốc lát,nhưng không có nhận được một câu trả lời nào đáp lại, Tiêu Viêm biết điều này đại biểu cho ý gì, nhất thời lắc đầu, cảm thấy mình thật đen đủi a...

“Sư phụ a, đây chính là cường giả cấp bậc đấu vương a, rèn luyện cũng không phải là làm theo cách này mà”

Cười khổ thì thào vài tiếng, Tiêu Viêm đành phải bất đắc dĩ lắc đầu,lấy ra một viên hồi khí đan bỏ vào trong miệng, sau đó hai cánh rung lên, tốc độ lần nữa tăng lên

Nguyệt mị không nhanh không chậm vẫn bám sát phía sau Tiêu Viêm, nhìn bóng dáng chạy trốn của hắn bị truy đuổi đến chật vật, không khỏi quyến rũ cười, nhẹ giọng cười nói:“Tiểu tử kia, hay là theo tỷ tỷ đi đến bộ lạc chơi đùa đi, loài người các ngươi không phải thích nhất là mang xà nữ chúng ta làm nô lệ sao ? Ta đây cũng đem ngươi thu làm nô lệ của ta, có được hay không?”

Thanh âm cười khẽ vang lên. Dưới tác dụng của đấu khí, chuẩn xác bắn về phía trước truyền vào trong tai Tiêu Viêm.

“Đại tỷ, ngài nếu muốn phát tình, phải đi tìm người nào thân thể có chút cường tráng đi chứ, ta đây người ngợm gầy nhom, hơn nữa lại không thểt thỏa mãn được ngươi a!”

Mặc dù thanh âm của Nguyệt Mị mềm mại kiều nị. Nhưng Tiêu Viêm vẫn nhân ra sát ý đang toả ra lạnh như băng, lập tức cũng không khách khí, quay đầu lớn tiếng nói.

“Thật là một tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn”

Nghe được thanh âm Tiêu Viêm hô to,vẻ mặt Nguyệt Mị đột nhiên lạnh lẽo,cắn răng, cánh tay nhỏ nhắn đột nhiên lộ ra, năm luồng năng lượng màu xanh bắn mạnh ra, quấn quanh lấy nhau. Cuối cùng năng lượng ngưng tụ thành năm đầu thanh xà thật lớn.

Năng lượng thanh xà như tia chớp đột phá trở ngại không khí. Trong thời gian nháy mắt. Tiến đến sau lưng Tiêu Viêm. Nhất thời há to miệng, lộ ra răng nanh, hung hăng cắn mạnh vào sau lưng Tiêu Viêm.

“Dựa vào cái này a…”



Nghiêng đầu nhìn ngũ đầu thanh xà thật lớn xuất hiện ở sau lưng. Tiêu Viêm trong lòng giật mình. Thân thể vội vàng quỷ dị giãy dụa. Kinh hiểm vạn phần tránh thoát năm đầu năng lượng màu xanh thôn phệ.

“Lăn xuống đi!” Vẻ mặt lạnh lẽo cười. Cánh tay nhỏ nhắn của Nguyệt mị vung lên. Năm đầu năng lượng thanh xà cự đại hung hăng đập bể Tử Vân dực tại giữa lưng Tiêu Viêm.

“Hừ...” Chợt chịu khổ đòn nghiêm trọng. Tiêu Viêm sắc mặt thoáng tái nhợt. Kêu rên lên một tiếng. Tử Vân dực sau lưng chợt hóa thành hình xăm áp vào trên lưng. Sau đó... Thân hình cấp tốc rớt xuống.

“Oa a a...” phong thanh kịch liệt vang lên bên tai. Tiêu Viêm hai tay vũ động lung tung. Một lát sau mặt đất vang lên một tiếng trầm đục. Thân thể ầm ầm tiến vào một bên trong chỗ cồn cát.

Trôi nổi giữa không trung. Nguyệt Mị biếng nhác vuốt nhẹ mái tóc dài. Con ngươi quét về phía chỗ cồn cát. Chậm rãi đạp không bước xuống. Cười dài nói:“Tiểu tử kia. Ngươi mắng nghe đến là rất tàn nhẫn. Ta lại càng muốn đem ngươi chuẩn bị thu làm nô lệ.”

“Phi, phi...” Từ cồn cát trung chui ra, Tiêu Viêm đem cát vàng trong miệng ói ra ngoài, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Mị nọ đã đi tới trước người hơn mười thước, ánh mắt đảo qua tại nơi tràn ngập hấp dẫn là vòng eo thủy xà, đôi mắt híp lại, thân thể thoáng yên lặng.

Một đạo tiếng nổ năng lượng mạnh mẽ đột nhiên tự phía trong cồn cát truyền ra. Mà theo thanh âm vang lên,thân thể Tiêu Viêm băn lên giống như một quả pháo đạn bình thường. Nhằm thẳng về phía Nguyệt Mị đang đứng cách đó không xa

Đang ở giữa không trung, Tiêu Viêm đảo bàn tay , huyền trọng xích thật lớn bỗng hiện ra, sau đó cùng với kình khí hung mãnh, hung hăng nhằm đầu Nguyệt Mị đầu nện xuống.

“Hì hì, tiểu tử này xuống tay thật sự là tàn nhẫn, bất quá cái này đối với tỷ tỷ thật là vô dụng nha...” Trong tiếng cười thản nhiên, bàn tay trắng như tuyết của Nguyệt Mị chậm rãi nâng lên, hơi hơi vung lên, năng lượng u thanh phô thiên cái địa từ trong lòng bàn tay bạo dũng xuất ra, cuối cùng hóa thành nghìn vạn đầu năng lượng trường xà thật nhỏ, đem trọng xích ẩn chứa kình khí của Tiêu Viêm bao vây, lực đánh tới của hắn dễ dàng bị hoá giải.

Nhìn huyền trọng xích bị năng lượng trường xà bao vây, Tiêu Viêm nhíu mày, không chút do dự buông ra chuôi xích, thân thể nhất sai, quay, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Nguyệt Mị.

Bàn chân bước lên một bước, thân thể Tiêu Viêm đột nhiên vọt tới gần khi gần thân thể Nguyệt Mị, hai tay nắm chặt,lực lượng đột nhiên tăng vọt, hô lớn :“Bát cực băng!”

Nắm tay ẩn chứa kình khí kinh khủng, hung hăng nhằm bộ ngực cao vút của Nguyệt Mị cuồng nộ đánh đến, hiển nhiên là một kích toàn lực của Tiêu Viêm, hắn cũng không có giữ lại một chút nào lực lượng.

“ Lực lượng không tồi...” Đối với lần công kích hung mãnh này của Tiêu Viêm, Nguyệt Mị lông mày hơi nhíu nhẹ,buông ra một câu đánh giá, đợi đến lúc nắm tay sắp tiếp xúc đến thân thể, trong chốc lát, thân thể mềm mại đột nhiên giống như con rắn giãy dụa một cách quỷ dị.

nắm tay ẩn chứa kình khí kinh khủng,nhằm vào bộ ngực cao vút của Nguyệt Mị xuyên vào, cận thân công kích cực mạnh này của Tiêu Viêm, dĩ nhiên bị nàng ung dung tránh né một cách thoải mái đi.

“Aa, tiểu tử kia, mặc kệ ngươi chiêu thức tinh diệu như thế nào, với chênh lệch thực lực hiện tại, đương nhiên sẽ không có một chút nào tác dụng.”

Thân thể Nguyệt Mị mềm mại khẽ đảo qua, gương mặt xinh đẹp cơ hồ cùng khuôn mặt của Tiêu Viêm tựa hồ chỉ vẻn vẹn cách nhau nửa tấc, nhìn thần sắc thiếu niên nọ vẫn không chút thay đổi, Nguyệt Mị thản nhiên cười, thân thể lại nghiêng tới trước, đỏ mọng mê người , tự nhiên nhẹ nhàng hôn lên trên trán Tiêu Viêm một cái, để lại trên đó một cái dấu môi son cực kỳ gợi cảm.

“Phù phù...” Một đòn nghiêm trọng thất bại, cảm giác như đánh vào trong không khí, làm cho sắc mặt Tiêu Viêm tái nhợt, kêu rên một tiếng, rồi rơi xuống cồn cát.

“Đây là chênh lệch cấp bậc a... Căn bản không phải bất cứ cái đồ vật gì có thể đền bù .”

Thân thể vừa mới tiếp xúc với mặt cát, Tiêu Viêm hai tay chống giữ lại, thân thể mạnh mẽ lăng không một phen, cuối cùng rơi xuống cách Nguyệt mị vài thước , ngẩng đầu nhìn Nguyệt Mị đang cười dài, không khỏi tại trong lòng cười khổ nói.

Sau khi rơi xuống đất, Tiêu Viêm vuốt vuốt cái dấu môi son trên trán, đột nhiên cảm giác được đầu thoáng có chút choáng váng, lập tức khuôn mặt biến đổi, vội vàng từ trong giới chỉ lấy ra một viên giải độc đan mà dược lão tự mình luyện chế. Vội vàng nuốt xuống, cảm giác choáng váng lúc này mới đỡ hơn rất nhiều.

“mẹ kiếp, nữ nhân này ngay cả miệng cũng đều có độc a?” Lấy ống tay áo vội vàng đem dấu môi son lau đi,trong lòng Tiêu Viêm nổi giận mắng.

“Di, tiểu tử này dĩ nhiên có cả được giải độc đan tốt nhất sao ?” Nhìn Tiêu Viêm dĩ nhiên có thể ngạnh khánh của độc dược mà mình hạ thủ, Nguyệt Mị không khỏi có chút kinh ngạc nói.



“Ai. Thời gian không có nhiều lắm, hay là nhanh lên một chút giải quyết đi, tiểu tử kia, ngươi nếu là không muốn làm nô lệ của tỷ tỷ, vậy thì có thể trở thành một khối xương trắng nằm cùng với cát vàng nga.” Ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng càng thêm sáng ngời, Nguyệt Mị cũng thoáng có chút mất đi kiên nhẫn, khuôn mặt vẫn hơi mỉm cười nhưng lại có vài phần lạnh như băng.

“Sư phụ... Ta thật sự là đánh không lại nàng, người không xuất thủ. Ta đây cũng chỉ có bị bắt mà thôi.”

Nhìn khí thế sắc bén mà Nguyệt Mị từ từ phát ra, Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, dĩ nhiên là trực tiếp đặt mông ngồi ở trên cồn cát. Trong lòng cười khổ nói.

“Tiểu tử kia, đừng vội, lập tức đã có người tới cứu ngươi, thời gian này đừng kêu gọi ta, trong đám người đang đến kia, có một người linh hồn cảm giác thực sự rất mạnh, nếu mà ta cùng với ngươi liên lạc liên tục, sợ rằng sẽ bị hắn cảm ứng được sự tồn tại của ta.” Thanh âm Dược lão rất nhanh mà dồn dập,sau khi nói xong , lại lâm vào sự trầm mặc.

“Ách...”

Sự trả lời ngoài mong đợi này, làm cho Tiêu Viêm vẻ mặt đầy ngạc nhiên, linh thức rất nhanh kiểm tra một vòng xung quanh, một lát sau, vẻ mặt của hắn rất nhanh thu liễm lại, ánh mắt đảo qua sa mạc xung quanh, trừ bỏ hạt cát ở khắp nơi... Hoàn toàn trống không,làm gì có đám cứu binh gì đâu...

“Đến cùng là ngươi đang làm cái gì a...”

Nguyệt Mị đang đứng phía đối diện, trên mặt mang đầy vẻ tươi cười chậm rãi đi tới,

Tiêu Viêm thấy không thể phản kháng . Đành phải cười khổ thấp giọng nói.

“Tốt lắm, tiểu tử kia,đi theo tỷ tỷ đi thôi...”

Nguyệt mị nhẹ nhàng tới trước mặt Tiêu Viêm, cánh tay nhỏ nhắn khẽ vung lên, trong đó u thanh năng lượng từ từ lóe ra, song lúc nàng chuẩn bị bắt Tiêu Viêm đem về, mặt cười đột nhiên sững lại, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt ác lạnh nhìn về bầu trời phía đông sa mạc.

Tất cả bỗng trở nên yên tĩnh trong chốc lát. Sau đó hai đạo thân ảnh đột nhiên từ bầu trời phía đông hiện lên. Phía sau hai người không xa, xuất hiện một bóng người, lúc ẩn lúc hiện

“Ha ha, ta đã nói bên này có hơi thở của xà nhân , quả nhiên không sai, hơn nữa thoạt nhìn lại là một người có lai lịch không nhỏ a.”

Bóng người nhanh chóng từ nhỏ biến thành lớn, một tiếng cười to sang sảng, mang theo sự khoếch đại của đấu khí, vang vọng khắp thiên địa của phiến sa mạc này.

“Oanh!” Trên bầu trời, hai bóng người đột nhiên dừng lại, cấp tốc chợt hiện ra, kình khí xé gió bén nhọn giống như là đang ở giữa không trung bỗng vang lên một tiếng sấm sét.

Kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Viêm nhìn hai bóng người xuất hiện ở phía trên đỉnh đầu, nhãn đồng chợt co rút nhanh, sau một lúc lâu, yết hầu di động nuốt một miếng nước bọt.

“Hai gã đấu vương cường giả?”

Lúc hai người này xuất hiện, Vẻ mặt Nguyệt Mị phía dưới bỗng trở nên cực kì ngưng trọng, ánh mắt đang tập trung trên người Tiêu Viêm bỗng dời đi, sau đó lạnh lùng liếc nhìn hai người giữa không trung.

Một lúc sau khi hai người xuất hiện không lâu, một tiếng hô to rõ ràng, cũng là vang vọng khắp nơi, điểm đen xa xa nọ từ từ lớn dần, một lát sau, một đầu ma thú thật lớn toàn thân bích lục , từ từ xuất hiện ở trên không trung của phiến sa mạc này.

“Aa, quả nhiên ở đây có người...” Sau khi ma thú thật lớn dừng lại giữa không trung, một đạo lãng tiếng cười truyền ra, chợt sáu đạo bóng dáng, tự trên lưng ma thú nhảy xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào một chỗ trên cồn cát cách Tiêu Viêm không xa.

Ánh mắt vội vàng đảo qua nơi sáu bong người vừa rơi xuống đất ,đồng tử của Tiêu Viêm vốn là đã co rút rất nhỏ, hiện tại cơ hồ lại là biến thành nhỏ hơn nữa, bởi vì hắn phát hiện, sáu người này trong đó có năm người là cường giả cấp bậc đấu linh, mà trung niên nhân cầm đầu chính là cường giả cấp bậc đấu vương ... Nhưng mà làm cho Tiêu Viêm cảm thấy khiếp sợ , lại là một hắc bào nhân đang đứng cạnh vị trung niên nhân này, những người khác, Tiêu Viêm thật ra có thể mơ hồ phỏng đoán ra thực lực, nhưng hắc bào nhân này, lại là cho hắn một loại cảm giác huyền ảo, mà Vân Chi lúc đầu mới gặp cũng như vậy.

“Đấu hoàng?” Trên khuôn mặt, một mảnh rung động, trong lòng Tiêu Viêm , giờ phút này cũng giống như đang nổi sóng cồn, năm tên cường giả đấu linh, ba gã cường giả đấu vương, cùng với một người có lẽ là siêu cấp cường giả đấu hoàng...

Như vậy có thể nói là một đội hình khủng bố, xuất hiện ở trong sa mạc này, đến tột cùng là vì mưu đồ gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook