Đấu Phá Thương Khung

Chương 1379: Kết thúc!

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Ở cuối chân trời, hỏa diễm phong bạo đáng sợ thổi quét qua, nhiệt độ kinh khủng trực tiếp làm bốc hơi tất cả hơi nước trong trời đất, không khí trở nên khô nóng vô cùng. Một số người có thực lực hơi yếu thì lập tức cảm giác máu huyết trong cơ thể đều sôi lên sùng sục vì nóng.

“Bành!”

Bỗng có tiếng động trầm đục truyền ra từ hỏa diễm phong bạo. Một đạo thân ảnh bị hỏa diễm bao phủ chợt rơi xuống từ bầu trời như đạn pháo, tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai mọi người. Nhìn kỹ lại thì thanh âm này, bóng hình này rõ ràng là của vị cường giả uy phong lẫm lẫm Hồn Điện Tứ thiên tôn, nhưng vào giờ phút này thì vị đại nhân đó lại không khác gì một con heo nướng.

“Ầm!”

Trước tầm mắt soi mói của bao nhiêu người, Tứ thiên tôn trực triếp đâm thẳng vào trong huyết hải. Nhiệt độ nóng lên bất thường chợt tràn ra từ trong đó, làm cho biển máu sôi sục như muốn trào lên, sau đó nhanh chóng bốc hơi bằng tốc độ có thể nhận thấy bằng mắt thường, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, cả biển máu đã tan thành hư vô.

Luồng âm thanh xé gió rạch ngang bầu trời, thân ảnh như quỷ mị của Tiêu Viêm xuất hiện ngay tại vực sâu kia, ánh mắt bình thản liếc nhìn xuống dưới. Trước đó, hắn liên tục xuất ra ba đòn, tuyệt đối đủ để làm Tứ thiên tôn thương nặng, còn nếu vận khí không tốt nữa thì chuyện chết ngay tại chỗ cũng không phải điều không thể.

“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc!”

Trong mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên hung mang. Bàn tay hắn nắm chặt lại, một cột lửa màu trắng sữa chợt bạo phát, phóng mạnh vào trong vực sâu, oanh kích mạnh mẽ lên nơi có khí tức còn sót lại.

“Xuy!”

Vùng đất bên dưới vực vốn tương đối ẩm ướt, nhưng trong nháy mắt đã bị thiêu đốt đến mức gần như hóa thành nham thạch cứng rắn, hơi nóng từ trong đó không ngừng phả ra ngoài.

“Phốc phốc!”

Cột lửa biến mất, thân hình mà ngay cả da cũng biến mất của Tứ thiên tôn xuất hiện, cả người lão đầm đìa máu, cố gắng trợn tròn đôi mắt, trông suy yếu vô cùng. Ngón tay chợt di động, một quyển ngọc giản liền xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó hắn dùng toàn lực bóp nát nó.

“Xuy!”

Sau khi ngọc giản vỡ ra thì một cái không gian hắc động chợt xuất hiện bên cạnh Tứ thiên tôn. Một luồng hấp lực tuôn ra hút thân thể lão vào trong.

“Sưu sưu!”

Ngay lúc thân hình Tứ thiên tôn biến mất thì một luồng quang mang nhanh như chớp xuất hiện ngay tại vị trí lúc trước của lão, nhìn chằm chằm không gian vẫn còn vặn vẹo kia, lông mày không khỏi nhíu lại, lẩm bẩm nói: “Để lão trốn thoát mất rồi…”

Tiêu Viêm không ngờ rằng Tứ thiên tôn lại ngoan cường đến như thế, chịu đủ loại công kích mạnh mẽ của hắn mà vẫn còn sót lại chút hơi tàn. Có điều dù không thể hoàn toàn giết chết Tứ thiên tôn nhưng Tiêu Viêm không hề quá tiếc nuối. Lần này lão đã bị trọng thương, dù được chữa trị tốt thì cũng sẽ để lại di chứng, về sau lão khó có thể tiến thêm được nữa. Còn Tiêu Viêm thì khác, hắn chỉ cần thêm một khoảng thời gian tu luyện nữa là hoàn toàn đủ sức một tay bóp chết lão. Đến khi đó thì chuyện này chỉ đơn giản như giơ tay nhấc chân mà thôi.

“Phù!”



Nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên khuôn mặt Tiêu Viêm chợt xuất hiện vẻ tái nhợt. Liên tiếp nghênh chiến hai gã Thiên Tôn của Hồn Điện, hơn nữa còn mấy lần thi triển Thiên Giai đấu kỹ. Tiêu hao như vậy, dù hắn có chuẩn Thiên Giai công pháp Phần Quyết nhưng vẫn cảm thấy ăn không tiêu. Nếu như không kết thúc sớm thì sợ rằng hắn sẽ không thể cầm cự được nữa.

“Nguy cơ lần này của Viêm Minh coi như được giải quyết rồi…”

Cốt dực xanh hồng sau lưng Tiêu Viêm khẽ rung lên, nhanh chóng lướt ra khỏi vực sâu. Khi xuất hiện trên không trung, ánh mắt hắn đảo qua mấy chỗ vẫn còn cường giả Sư Minh Tông và Hồn Điện đang giao thủ. Một tiếng hừ lạnh chợt phát ra từ trong miệng, mười ngón tay liên tục búng ra làm xuât hiện mười cột lửa nóng rực, sau đó bay về phía mấy cường giả đối phương với tốc độ như chớp giật.

“Phanh, phanh!”

Sau tiếng vang trầm thấp là những tiếng kêu rên thảm thiết. Mấy tên cường giả Hồn Điện bị một chiêu tiện tay của Tiêu Viêm đánh cho hộc máu phải thoái lui, dị hỏa đáng sợ bám quanh thân thể bọn hắn như đỉa đói ngửi thấy hơi máu vậy. Cho dù bọn họ có thi triển đấu khí chống đỡ thì cũng đều vô ích, vì lẽ đó không ít cường giả giống như bị lửa đốt đít vắt giờ lên vai chạy trốn.

Khi nhìn thấy cảnh này, số cường giả còn lại của Hồn Điện cũng hiểu đại thế đã mất, nên không ai dám lưu lại chỗ này lâu hơn nữa nữa, tất cả đều bỏ chạy thục mạng.

“Tiêu minh chủ, thủ hạ lưu tình, chúng ta cũng chỉ bị ép buộc thôi!” Những cường giả bị Hồn Điện dùng uy bức lợi dụ đều trở nên kinh hoảng, thực sự bọn họ không thể ngờ rằng Tiêu Viêm lại mạnh mẽ đến như vậy. Một mình xử gọn hai vị cường giả có thực lực cực kì khủng bố của Hồn Điện, cho nên lúc này không ai dám có ý định phản kháng cả.

Ánh mắt điềm nhiên của Tiêu Viêm quét qua mấy tên a dua trước mặt, cũng không ra tay đuổi tận giết tuyệt. Những người này mặc dù nhìn chán ghét nhưng dù sao vẫn có chút danh khí ở Tây Bắc đại lục. Nếu như giết hết toàn bộ thì sẽ dẫn đến nhiều phiền toái cho quá trình phát triển của Viêm Minh, đồng thời hắn cũng không muốn mời chào đám người nhu nhược này, cho dù bây giờ bọn họ có đầu hàng thì đến sau này gặp cường địch hiển nhiên sẽ lại phản bội lần nữa. Nhất thời hắn trở nên trầm ngâm hẳn, giọng nói thản nhiên vang lên: “Muốn đi cũng được, chỉ cần một mạng đổi một mạng. Lấy mạng người của Sư Minh Tông đổi mạng của các ngươi.”

Nghe thấy lời nói của Tiêu Viêm, nhất thời mấy cường giả Sư Minh Tông biến sắc, ngược lại đó thì mấy cường giả thuộc về các thế lực khác hơi chần chừ một chút, sau đó trong mắt ai ai cũng lộ ra hung quang, xoay người nhào tới mấy tên cường giả lúc trước mình vẫn còn liên thủ mà ra tay không chút do dự, nhất thời một màn đại chiến hỗn loạn chợt bạo phát. Chẳng qua có điểm khác ở đây là nhóm người Viêm Minh lại trở thành quần chúng ngồi xem trò hay.

“Bọn người này cũng thật vô sỉ…”

Nhìn những trận giao thủ hung ác như lang sói, Tiêu Đỉnh phía dưới cũng mỉm cười. Nước cờ này của Tiêu Viêm không thể nói là không độc, trên tay bọn người kia đều sẽ nhiễm máu vài nhân mạng của Sư Minh tông, đương nhiên hai bên sẽ vì vậy mà trở mặt, về sau rất khó có thể tiếp tục hình thành liên minh. Đương nhiên, trận thua ở đây sẽ làm thế lực của Sư Minh tông đại giảm. Mà trong khoảng thời gian chinh chiến cả Tây Bắc đại lục này chúng đã đắc tội không ít thế lực, giờ đã không có Hồn Điện che chở, kết cục của Sư Minh tông sẽ khá là thê thảm. Giờ đây chỉ sợ sẽ đến thời đại mà Viêm Minh độc bá cả Tây Bắc đại lục.

Cuộc hỗn chiến trên bầu trời kéo dài hơn mười phút, cường giả Sư Minh tông tử thương thảm trọng, điều này dẫn đến quân đội phía dưới của chúng cũng chịu tổn thất rất lớn. Trong tình thế không người chỉ huy, cả đại quân tán loạn như chim bay thú tán, chật vật dẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy.

Liếc mắt nhìn bầu trời một cái, Tiêu Viêm đã hiểu được rằng lần này Sư Minh tông xong đời rồi. Ngày sau, trên Tây Bắc đại lục sẽ không có tông phái này tồn tại nữa.

“Hô…”

Khẽ thở ra một hơi, Tiêu Viêm xoay người quay lại tường thành. Mà thấy hắn trở về, trong căn cứ nhất thời vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

“Viêm Minh không ngã! Minh chủ bách tuế!”

Thân hình chậm rãi đáp xuống tường thành, nghe được tiếng hoan hô làm cả tòa căn cứ cũng phải rung động này, Tiêu Viêm cũng nở nụ cười.

“Lại để ngươi làm anh hùng một lần nữa…”

Thải Lân liếc nhìn Tiêu Viêm một cái, đạm mạc nói. Nhưng nụ cười khuynh thành trên khóe môi đã bán đứng nàng. Vì Viêm Minh, nàng đã trút xuống không biết bao nhiêu tâm huyết, tự nhiên sẽ không muốn chứng kiến cảnh nó bị hủy diệt.

Đối với người ngoài lạnh trong nóng như Thải Lân, Tiêu Viêm chỉ biết lắc đầu cười. Nhiều năm qua đi rồi mà nàng vẫn vậy.



“Ha ha, Thiếu Các chủ thật làm cho người khác bất ngờ, thậm chí có thể xử lý cả Huyết Hà tôn giả. Năm đó, danh tiếng của lão quái này thậm chí còn không kém sư phụ của ngươi, chỉ có điều đó là hung danh mà thôi.” Hồ thị tam lão cũng đón lên, cười to nói với Tiêu Viêm. Giờ đây, ánh mắt khi nhìn về phía Tiêu Viêm của họ đã mơ hồ có sự kính nể. Cường giả vi tôn, thực lực mà Tiêu Viêm thể hiện ra lúc trước đã đủ để làm họ kính nể.

“Ha ha, đa tạ chư vị. Đợi đến lúc trở về, phần thù lao còn lại chắc chắn sẽ đưa đủ.” Tiêu Viêm mỉm cười đáp.

“Không có gì, lấy thanh danh của Dược Trần, chẳng lẽ còn sợ hắn chơi xấu sao.” Nghe vậy, một vài cường giả Đấu Tôn được mời đến vội vàng nói.

Thấy thế, Tiêu Viêm cũng mỉm cười. Mà lúc này, Tiêu Đỉnh bên cạnh đã bắt đầu triệu tập quân đội ra ngoài thanh lý chiến trường. Trên tường thành cũng là cả một quang cảnh bận rộn.

“Phụ thân oai phong!”

Khi tâm thần Tiêu Viêm đang thả lỏng, một giọng nói thanh thúy làm trong lòng hắn run lên bỗng truyền tới. Khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười sáng lạn, quay đầu nhìn tiểu Tiêu Tiêu trong lòng Thải Lân đang vẫy vẫy tay với hắn, trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc kỳ lạ. Không ngờ rằng hắn đã làm cha…

“Nếu cha biết được, tất nhiên cũng sẽ rất vui mừng. Cha, người yên tâm đi, nhất định con sẽ nhanh chóng cười người ra. Đến lúc đó, một nhà chúng ta sẽ tiếp tục được đoàn tụ…”

Thầm thở dài một tiếng, Tiêu Viêm chợt bước nhanh về phía trước, ôm tiểu Tiêu Tiêu từ trong lòng Thải Lân ra, hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé một cái. Nhìn vẻ phát khổ của cô bé, hắn không khỏi phá lên cười.

“Tê!”

Khi Tiêu Viêm cười to, mi tâm của tiểu Tiêu Tiêu chợt sáng ngời. Một đạo thất thải quang mang chợt phóng ra, cuốn lên bả vai cô bé, sau đó hoan khoái thè lưỡi về phía Tiêu Viêm.

“Đây là… Thất Thải Thôn Thiên Mãng?”

Nhìn đoàn quang mang này, đầu tiên Tiêu Viêm ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói.

“Ừm, Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng không bị ta chiếm cứ hoàn toàn. Linh hồn của nó mượn thân thể của Tiêu Tiêu để trọng sinh thêm lại một lần nữa. Để báo đáp, Tiêu Tiêu có thể mượn dùng lực lượng của nó. Nói cách khác, từ lúc vừa ra đời, Tiêu Tiêu đã có thực lực của một Đấu Tông.” Thải Lân nhẹ giọng nói.

“Hả?”

Nghe vậy, hai hàng lông mày của Tiêu Viêm lại nhướng lên. Thất Thải Thôn Thiên mãng chính là tồn tại cao cấp nhất trong ma thú loại rắn. Vào thời viễn cổ, một số Thất Thải Thôn Thiên mãng cường đại thậm chí có thể khiêu chiến với Viễn Cổ Thiên Xà. Ma thú loại rắn có huyết mạch bậc này, dù là Bích Xà Tam Hoa đồng của Thanh Lân cũng không thể khống chế nổi. Thất Thải Thôn Thiên mãng thời kỳ đỉnh phong có thể so sánh với cường giả Thánh giai. Nói cách khác, thực lực sau này của Tiêu Tiêu có thể điệp gia với Thất Thải Thôn Thiên mãng. Một người một rắn liên thủ, uy lực khỏi phải nói cũng biết.

“Tuy tiềm lực của Thất Thải Thôn Thiên mãng là vô hạn, nhưng dù sao đó cũng là ngoại lực. Nữ nhi của ta không thể chỉ dựa vào lực lượng của người khác được…”

Tiêu Viêm mỉm cười, trong mắt xuất hiện một chút nóng bỏng: “Thể chất bây giờ của Tiêu Tiêu đang ở vào thời kỳ tốt nhất. Mặc dù dục tốc bất đạt, nhưng lại có thể tạo cho nó một điều kiện tu luyện hoàn mỹ nhất…”

Tiêu Tiêu, tất nhiên con sẽ hoàn mỹ, bởi vì con là con gái ta!

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook