Chương 992: Khởi đích huyết án
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Theo tiếng quát dữ tợn kia vang lên, bầu không khí căng thẳng tại khu vực này nhất thời vỡ tan, không ít người có ý phản kháng vào giờ khắc này lại bị chiếm cứ bởi sự tham lam nồng đậm, Thiên Sơn huyết đàm đối với bọn hắn đều có lực hấp dẫn cực lớn, nhưng nếu như không có Thông Linh Bạch Hồ dẫn đường, bọn họ căn bản không có khả năng xông ra cầu trận, cho nên. . . tuy nói biết rõ thực lực Tiêu Viêm mạnh hơn, nhưng vì sự hấp dẫn của Thiên Sơn huyết đàm, cũng chỉ có thể liều chết một lần!
Ầm!
Tham niệm vừa mới hiện lên trong mắt mọi người thì một đạo âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên. Mọi người còn đang ngạc nhiên thì liền thấy có một bóng người bị đánh bay ra giống như diều bị đứt dây tung bay hồi, cuối cùng mạnh mẽ đụng vào trên một gốc cây đại thụ, lực đạo mạnh mẻ đến nỗi trực tiếp làm cho đại thụ nhanh chóng tạo ra vài cái khe to bằng nắm tay, đại thụ che trời thoáng cái trở nên lung lay như sắp đổ.
Phốc!
Bóng người vừa rơi xuống đất thì một ngụm máu tươi nhất thời phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt đi, ánh mắt hướng về phía Tiêu Viêm, trong đó mơ hồ có một chút hoảng sợ cùng oán độc.
Nhìn một màng tranh đấu nảy lửa vừa xảy ra, không ai thấy rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, bọn họ duy nhất có thể thấy là tên xui xẻo này dẫn đầu phá vỡ bầu không khí căng thẳng, chân vừa mới bước ra một bước, liền là đụng phải công kích hung mãnh. Như vậy có thể nhận biết người động thủ, rất rõ ràng là vị thanh niên mang vẻ mặt lạnh lùng kia.
- Tiếp theo, sẽ không tiếp tục lưu thủ.
Cước bộ di chuyển nhẹ nhàng, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chằm chằm cổng gỗ, thầm nói ở trong lòng, tiếp đó chậm rãi phun ra một đạo lời nói nghiêm nghị mang đầy sát ý.
Nghe được lời này thì yết hầu của không ít người bỗng giật giật mấy cái, tham niệm vừa mới trào ra trong lòng cũng bị sự việc vừa rồi mang đến thoáng phai nhạt một chút. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, dĩ nhiên không ai có dũng khí tiếp tục dẫn đầu ra tay trước.
- Nếu hắn tiến nhập mê trận, mọi người muốn có được cơ hội tiếp tục, phải chờ thêm ba năm, nếu có thể thuận lợi xông ra, nói không chừng còn có thể có một đường cơ hội, chỉ cần có thể đi vào Thiên Sơn huyết đàm, cái gì cũng đều đáng giá. Đến lúc đó thì gia tộc cùng tông môn của các vị tất nhiên cũng sẽ có đãi ngộ khác cho các vị, Đãi ngộ đó, có thể so với hiện tại mạnh hơn nhiều, nếu là sợ đầu sợ đuôi, có thể thành đại sự sao?
Ngay khi tham niệm của mọi người vừa mới chùng xuống thì một tiếng hét phẫn nộ tràn ngập kích động, lại là lần thứ hai vang lên.
Ánh mắt Tiêu Viêm vào giờ khắc này trở nên âm hàn một cách dị thường, chậm rãi quay đầu lại, nhìn người vừa phát ra âm thanh, rõ ràng là người vừa bị đánh , nhưng nhìn thấy Tiêu Viêm nhìn sang thì trong lòng người nọ nhất thời run rẫy, xóa đi vết máu trên người , lui về sau mấy bước. Ánh mắt của hắn đảo qua chung quanh, nhìn thấy sự tham lam lần nữa trỗi dậy trong mắt mọi người thì lúc này mới cười lạnh.
Nét cười này vừa mới xuất hiện không lâu thì đột nhiên cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy trước mặt giống như có một thân ảnh quỷ mị nhanh chóng hiện lên, Tiêu Viêm với nét mặt âm hàn đã hiện ra ngay trước mặt hắn. Tại khoảnh khắc thân hình Tiêu Viêm hiện lên thì đồng tử người kia cũng là co rụt lại, làm cường giả Đấu Hoàng, phản ứng của hắn đồng dạng không chậm, một chân đập mạnh mặt đất, đại địa đột nhiên mạnh mẽ lồi ra một cây cột đá, trên đỉnh cột đá lúc này là lòng bàn chân của hắn, một luồng lực lượng đẩy mạnh, trực tiếp theo hướng hậu phương vọt tới.
Cảm thụ được gió bên tai, trong lòng người kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, chợt lại lần nữa quát chói tai:
- Các người còn đứng ngây đó làm gì? Mặc dù người nầy là cửu Tinh Đấu hoàng, nhưng nếu như chúng ta liên thủ lại thì tuyệt không thể chống lại chúng ta đâu.
Hắn đang nói thì đột nhiên ngừng lại, thân hình đang tung bay về phía sau cũng đột nhiên ngừng lại, đồng tử nhanh chóng co rút, sau đó chậm rãi cúi đầu thì đã nhìn thấy một cái bàn tay bị bao phủ bởi một ngọn lửa xanh lục sắc bén như đao phong, từ phía sau lưng mạnh mẽ chém tới. Nhiệt độ hỏa diễm nóng bỏng làm cho trên bàn tay không hề dính vào nửa giọt máu tươi.
Một kích đánh chết người này vừa mới phát ra thì sắc mặt Tiêu Viêm lại càng thêm băng hàn, hắn có thể cảm giác được tham niệm trong mắt những tên kia, đã muốn hoàn toàn bị dụ dỗ mà ra.
Ngọn lửa trong nháy mắt lập tức đem thân thể người này đốt thành tro bụi thì Tiêu Viêm đã xuất hiện tới bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên, một tay giữ chặt nàng, sau đó như thiểm điện hướng đến cổng gỗ dữ dội mà đi.
Ầm! Ầm!
Với khoảng cách hơn mười mét thì lấy tốc độ Tiêu Viêm cũng không xa, trong nháy mắt là tới được, nhưng ngay tại khoảnh khắc thân hình vừa động đó thì đại địa trước cổng gỗ nhanh chóng động đậy, hơn mười cột gỗ bén nhọn thật lớn do đấu khí ngưng tụ mà thành chui từ dưới đất lên, vừa vặn đem cổng gỗ phong kín lại.
Đôi mắt híp lại nhìn bức tường phòng ngự bằng cột gỗ ở cổng gỗ kia, tay áo Tiêu Viêm vung lên, một ngọn lửa xanh lục như thiểm điện bắn ra, trực tiếp đem nó bẻ gãy nghiền nát. Cũng vào giây phút này thì bàn tay hắn nắm chặt lại, Huyền Trọng Xích đã hiện ra.
Ầm! Ầm!
Đám gỗ vừa mới bị phá hủy thì ở dưới mặt đất đã lộ ra vô số trụ thạch. Thấy thế, Nạp Lan Yên Nhiên vội vàng nhắc nhở:
- Cẩn thận.
Thanh âm vừa mới phát ra thì nàng liền cảm giác được sự căng thẳng của vòng eo tinh tế, thân hình thoáng một cái thì đã đến trước cánh cổng bằng gỗ.
Thân hình vừa mới hạ xuống thì đột nhiên có một tiếng xé gió chói tai vang lên, từng đạo kình phong ẩn chứa năng lượng hùng hồn ùn ùn hướng đến hai người Tiêu Viêm mạnh mẽ đánh tới.
Khuôn mặt Tiêu Viêm không chút thay đổi, bàn tay nắm chặt trọng xích, bàn tay hắn vừa động một cái thì nhất thời xuất hiện tầng tầng thước ảnh, tạo ra trước mặt một cái phòng ngự bằng thước ảnh kín không kẽ hở.
Ầm! Àm!
Phần đông công kích đấu khí rơi vào phía trên phòng ngự thước ảnh, nhất thời phát ra trận trận thanh thúy, mà thước ảnh cũng giảm rất nhiều, nhưng vừa mới tiêu tán, lại có thêm càng nhiều thước ảnh hiện lên, rậm rạp, liên miên bất tận...
Thước ảnh phòng ngự đen nhánh tựa như cái lồng tròn màu đen bao phủ Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên, mà những trận công kích tuy nhìn hung mãnh nhưng cũng chỉ có thể làm cho thước ảnh hiện lên chút gợn sóng mà thôi. Lấy thực lực Tiêu Viêm hôm nay khi thi triển Lục Hợp Du Thân Xích thì bằng vào thực lực bọn người kia, thật sự là khó có thể đem nó phá giải. Hơn nữa đạo pháp phòng ngự của xích pháp này vốn liên miên bất tận thì cho dù đám người kia có nhiều hơn cũng không thể làm gì được.
Khi mà đạo công kích cuối cùng cũng bị thước ảnh màu đen chống đỡ được thì trong lòng mọi người không khỏi run rẫy, tuy nói người này là cửu Tinh Đấu hoàng, nhưng bọn hắn nơi này chính là có gần hai mươi người Đấu Hoàng a, vậy mà khi hiệp lực lại cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của đối phương? Cửu tinh Đấu hoàng tuy mạnh, nhưng muốn đạt tới trình độ như vậy, cũng là rất khó khăn a.
Thước ảnh màu đen chậm rãi tiêu tán, chợt thân ảnh trẻ tuổi làm cho trong lòng mọi người phát lãnh lại lần nữa xuất hiện, một đôi mắt đen nhánh không trộn lẫn chút tình cảm nào chậm rãi nâng lên, mà phàm là người bị con ngươi ấy đảo qua, đều có cảm giác cảm giác lạnh lẽo như bị độc xà nhìn thẳng.
- Ngươi đi vào trước.
Tiêu Viêm đưa lưng về phía Nạp Lan Yên Nhiên, nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Nạp Lan Yên Nhiên ngẩn ra, chợt ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, nói:
- Ta tại cửa cầu trận chờ ngươi, ngươi tiến vào không nên đi loạn, cẩn thận một chút.
Tiêu Viêm khẽ gật đầu, thấy thế, Nạp Lan Yên Nhiên ôm chồn bạc, lúc này mới thật cẩn thận thối lui đến chỗ cổng gỗ, sau đó đang lúc bên trong ánh mắt mọi người bốc hỏa đi vào bên trong.
Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên đi vào, trọng xích trong tay Tiêu Viêm vung lên lên. Đấu khí màu xanh lục hùng hồn nhất thời từ trong cơ thể bùng phát rồi tiến vào trong trọng xích, mà theo sự quán chú đấu khí không ngừng vào thì trọng xích màu đen nhánh cũng dần dần chuyển sang màu xanh.
Cảm thụ được đấu khí bên trong trọng xích trong tay Tiêu Viêm càng ngày càng hùng hồn thì sắc mặt bọn người ở đây đều biến đổi. Có một ít người cẩn thận cư nhiên bắt đầu lặng lẽ thối lui, tới bây giờ bọn hắn mới hiểu được người thanh niên trước mắt này nhìn qua trẻ tuổi, nhưng thực chất lại có thực lực như đám gia hỏa Vương Trần, Đường Ưng a.
- Bây giờ mới đi thì đã chậm rồi!
Cảm nhận được có người muốn rút đi, trên khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Viêm xuất hiện nụ cười lạnh lẽo. Ánh mắt hắn vừa mới híp lại thì trọng xích trong tay đã vung ra!
- Diễm Phân Phệ Lãng Thước!
Âm thanh quát khẽ vừa mới vang lên thì ánh sáng trong phiến khu vực này bỗng nhiên bùng lên, một đạo xích mang màu xanh biếc khoảng chừng mười trượng đột nhiên giống như một con giao long phát ra tiếng rít chói tai rồi điên cuồng bắn đến. Khi con giao long này đánh đến thì nhất thời mặt đất ở chung quanh bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, từng khe nứt giống không ngừng lan tràn ra khắp nơi.
Đạo xích mang màu xanh biếc này cực nhanh, hầu như chỉ là trong nháy mắt thì đã tới gần bọn người kia. Mà thấy như vậy thì bọn người này cũng vô cùng kinh hãi, chỉ có thể liều mạng thúc dục đấu khí trong cơ thể hình thành một màng phòng ngự ở phía trước mình.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng nổ mạnh do năng lượng va chạm không ngừng vang lên trong tiếng mảnh đất trống này, từng tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó vang lên. Từng đạo thân ảnh trong đám người nhất thời bị đè mạnh xuống đất, những khe nứt trên mặt đất cũng vì vậy mà nhiều hơn. Mà những cây đại thụ trong phạm vi trăm mét quanh đây cũng vì vậy mà trở nên nghiêng ngả không thôi.
Lấy thực lực của Tiêu Viêm hiện giờ thì khi thi triển Diễm Phân Lãng Phệ Xích thì cho dù là cường giả Đấu Hoàng đỉnh phong cũng không dám chống đỡ, còn những người này lại chưa vượt qua được ngũ tinh Đấu Hoàng thì kết cục tự nhiên là vô cùng thê thảm.
Xích mang chậm rãi tiêu tán, mặt đất chấn động cũng là từ từ đình chỉ, Tiêu Viêm hơi hơi ngẩng đầu. Nhìn thấy đám người ở bên ngoài giờ phút này đang thống khổ rên rỉ thì mới gật đầu một chút, bọn người này sợ rằng giờ đây cũng không thể nhúc nhích nổi.
Bàn tay hắn khẽ vung lên thì trọng xích đã thu vào trong giới chỉ. Tiêu Viêm vừa mới tiến vào bên trong thì một âm thanh già nua quái dị đột nhiên vang lên bên tai:
- Hắc hắc, chàng trai, thủ đoạn cũng ngoan độc lắm, lại có thể thu thập hết đám người này. Nhưng mà, chẳng lẽ ngươi đã biến nơi này loạn lên như vậy rồi nghĩ rời đi dễ dàng như vậy sao?
Bước chân của Tiêu Viêm khẽ dừng lại, vừa mới ngẩng đầu thì đã thấy có một lão giả áo xám đang ngồi trên một thân cây, đang cười híp mắt nhìn hắn.
- Đấu Tông?
Ánh mắt nhìn qua lão giả áo xám này, đồng tử Tiêu Viêm hơi co lại. Người này xuất hiện vô cùng quỷ dị, lấy lực lượng linh hồn của hắn vậy mà không thể phát hiện được người này, hơn nữa, không phải là cường giả có thực lực trên Đấu Hoàng không thể tiến vào sơn mạch Thiên Mục sao? Vì sao người này có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.