Chương 530: Loại tài liệu cuối cùng
Thiên Tằm Thổ Đậu
27/03/2013
Yên lặng trong mật thất hồi lâu, từ khi Tử Nghiên nói ra tin tức chấn động, phải một lúc lâu sau Tiêu Viêm mới có thể dần bình tĩnh lại. Dùng sức sờ sờ khuôn mặt, cười khổ một tiếng, không nghĩ tới đệ nhất cường bảng thần bí theo lời nói của Lâm Diễm chỉ là một tiểu cô nương, không, phải nói một loại ma thú cường hãn mang diện mạo tiểu cô nương mới đúng.
- Tiểu cô nương này rất đáng yêu, không biết vì cái gì Lâm Diễm e ngại nàng như vậy, bất quá lấy thực lực khủng bố thì vị trí đệ nhất kia hẳn là không sai, cho dù là một đấu vương cường giả bình thường, cũng không dám cùng với nàng đánh bừa.
Tiêu Viêm thấp giọng thì thào.
- Tiểu cô nương này lực lượng khủng bố quả có chút quá phận, từ lúc xem nàng ra tay đến giờ, hoàn toàn là dựa vào lực lượng thân thể, không hề có một nửa ba động năng lượng.
Dược lão thanh âm bỗng nhiên chậm rãi vang lên trong lòng.
- Sư phụ không nhìn ra được Tử Nghiên đến tột cùng là loại ma thú nào sao?
Tiêu Viêm hỏi đến.
- Nhìn không ra được…do nàng đã ăn hóa hình thảo cho nên nếu nàng không chính mình hiện ra bản thể thì người bình thường cũng rất khó phân biệt được nàng thuộc loại ma thú nào.
Dược Lão trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Bất quá theo việc từ khi nàng bắt đầu có linh trí mà đã sở hữu lực lượng khủng bố như thế, thì rất có khả năng là một loại cổ ma thú cực kì hiếm thấy, bởi vì dù sao ma thú bình thường muốn tu luyện đến cấp bậc đấu vương thì trừ khi gặp phải cơ duyên còn không cũng phải mất gần trăm năm thời gian, mà nhìn khí tức từ tiểu cô nương này toát ra hẳn là không phải ma thú đã tu luyện trăm năm, vì vậy, bản thể của nàng lai lịch chắc bất phàm.
Khẽ gật đầu, tuy nói thực lực Tử Nghiên mạnh mẽ là thế, nhưng tựa hồ tâm trí thì cũng như một đứa con nít mười hai mười ba tuổi, đương nhiên điều này cũng đã loại trừ ra những lúc khí tức lạnh lùng từ nàng thỉnh thoảng phát ra.
Cố gắng thu lại sự tò mò về Tử Nghiên, Tiêu Viêm đem lực chú ý đặt vào đống dược liệu trước mặt dùng để luyện chế Long Lực đan. Hắn không dám chắc là làm một lần liền có thể thành công nên mới đòi lấy hai phần tài liệu.
- Ai, thứ này luyện chế có chút hao tâm tốn sức, nhưng vì Long Tu băng hỏa quả đành phải liều mạng thôi…
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm một lần nữa triệu hồi ra một thanh sắc hỏa diễm, tâm thần tập trung vào trong dược đỉnh bắt đầu cẩn thận luyện chế.
Luyện chế Long Lực đan so với lúc luyện Kim Cương Bồ cho Tử nghiên phức tạp gấp trăm lần, bất quá hiện giờ thực lực của Tiêu Viêm đã là cấp bậc đấu linh, vô luận là đấu khí hùng hồn hay trình độ khống chế lửa đều đã tiến bộ rõ rệt, cho nên đợt luyện chế này so với lần tỉ thí cùng với Hàn Nhàn dễ dàng hơn rất nhiều. Nói là vậy nhưng trên trán Tiêu Viêm mồ hôi không ngừng đổ ra, luyện chế Long Lực đan này xem ra vẫn có phần hơi quá sức với hắn.
Bên trong tĩnh thất, thanh sắc hỏa diễm xuyên thấu qua dược đỉnh bắn lên vách tường, bốc lên vũ động như một đầu ác ma đang giương nanh múa vuốt, trong lúc đó dược liệu trước mặt Tiêu Viêm cũng đang nhanh chóng vơi bớt đi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, cuối cùng phải mất đến gần tám giờ thời gian luyện chế mới chậm chạp chấm dứt. Tất cả diễn ra theo ý muốn hắn.
- Ngưng!
Quát khẽ một tiếng, nhất thời một đạo ánh sáng đỏ sậm từ trong dược đỉnh bắn ra ngoài, cuối cùng bị Tiêu Viêm mạnh mẽ nắm trong lòng bàn tay, đánh giá qua một chút, lúc này mới thỏa mãn gật đầu đem bỏ vào bình ngọc rồi thu vào trong nạp giới.
Luyện chế lần này mặc dù thành công luyện ra một hoàn Long Lực đan nhưng cũng có tổn hại đi một phần dược liệu, đối với điều này Tiêu Viêm không cảm thấy đau lòng cho lắm, hắn rõ rằng chỉ với xác suất 50% đã thành công cũng xem như thành tích không tồi.
Hoàn thành xong những chuyện này, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, từ trong nạp giới lấy ra một hoàn Hồi Khí đan nhét vào miệng, bất chấp cả người đang mỏi mệt vội vàng ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyên. Đấu khí bên trong cơ thể lúc này đã khô kiệt, lúc này tu luyện sẽ có hiệu quả gấp mấy lần. Cho nên Tiêu Viêm vô cùng cẩn thận tích thủy thành hà.(tích nước thành sông)
Tu luyện lần này mất ước chừng một giờ, cảm giác trống rỗng trong cơ thể Tiêu Viêm dần được thay thế bằng cảm thụ đấu khí hùng hồn chảy xuôi trong kinh mạch. Hắn thoáng cảm ứng liền hoan hỉ phát hiện đấu khí có tinh tiến lên một chút, xem ra lần luyện đan này mặc dù khổ cực nhưng không phải là không có thu hoạch.
- Hiện giờ Long Tu băng hỏa quả này chắc chắn đã tới tay, vậy luyện chế địa linh đan chỉ còn thiếu một loại tài liệu cuối cùng là lục giai thủy hệ ma hạch.
Ngón tay Tiêu Viêm nhẹ nhàng vuốt ve nạp giới, nhất thời liền xuất hiện trên tay hắn là băng hỏa đồng thể mê người.
- Lục giai… Ai, đây chính là ma thú cường giả cấp bậc đấu hoàng, đi đâu mà tìm đây…
Buồn rầu sờ sờ đầu, Tiêu Viêm thấp giọng nói.
- Tự nghĩ biện pháp đi, ta mơ hồ có chút cảm ứng, Vẫn Lạc Tâm Viêm bên trong Thiên phần luyện khí tháp dao động càng ngày càng mạnh, chỉ sợ ngày mà nó bạo liệt không còn xa.
Dược Lão chậm rãi nói.
- Tại thời điểm mà Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo liệt, chính là cơ hội tốt nhất để chúng ta cướp lấy, ta tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu để vuột mất ngày sau muốn cướp lại chỉ sợ khó khăn nhân lên gấp bội, cho nên phải tận dụng thời gian luyện chế linh đan.
Cười khổ gật đầu, Tiêu Viêm thở dài nói:
- Đệ tử sẽ cố gắng hết sức.
- Ha ha, yên tâm đi, nếu mà bất đắc dĩ quá, cùng lắm chúng ta vào thâm sơn tìm kiếm lục giai ma thú mà thôi, sơn lĩnh lớn như vậy tuyệt đối không thể không có lục giai ma thú ẩn núp trong đó.
Dược Lão cười an ủi.
Nghe Dược Lão an ủi, Tiêu Viêm cười cười nhưng vẫn chưa yên tâm, có lẽ núi này bên trong đích xác có che giấu lục giai ma thú, nhưng với loại ma thú cấp bậc này muốn đánh chết cũng đâu phải dễ như là nói? Hơn nữa cho là có khả năng đánh chết đi, thì tuyệt đối sẽ là cuộc đại chiến kinh thiện động địa, đến lúc đó kinh động đến viện trưởng nội viện, liên lụy đến sư phụ phải hiện thân ra, điều này xem ra có chút phiền phức.
Lại lần nữa thở dài một tiếng, Tiêu Viêm chỉ có thể đem lo lắng này thu liễm xuống trước, chậm rãi thu dược đỉnh vào trong nạp giới, phủi phủi tay, hướng về bên ngoài tĩnh thất chậm rãi bước ra.
Trong phòng, Hách trưởng lão nhìn thấy Tiêu Viêm đi ra, vội vàng đứng dậy, có chút thấp thỏm hỏi:
- Luyện chế thế nào rồi? Thành công hay không?
Hắn đối với luyện đan cũng biết chút ít, cho nên cũng hiểu được xác xuất luyện chế thành công ngũ phẩm đan dược là rất thấp.
- Ha ha, có thất bại một lần, nhưng may mắn không có phụ sự kì vọng của trưởng lão.
Tiêu Viêm gật đầu cười, tiến lên, từ trong nạp giới lấy ra cái bọc đựng bình ngọc chứa Long Lực đan nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn.
Nhìn bình ngọc trên mặt bàn, Hách trưởng lão vội vàng đứng lên, thật cẩn thận đổ ra giữa một mảnh đan dược đỏ sậm, ngửi thật sâu rồi sung sướng nói:
- Quả nhiên thành công! Cái tên tiểu gia hỏa nhà ngươi quả là có vài phần bổn sự, khó trách ngay cả Dị hỏa cũng đều có thể chiếm tới tay.
Nghe vậy Tiêu Viêm cười khiêm tốn nói vài câu.
- Ngươi đã luyện chế ra một hoàn Long Lực đan, vậy coi như Long Tu băng hỏa quả kia là của ngươi, ngươi quả là có con mắt đó, thứ này xếp trong dược khố độ quý trọng có thể xếp trong top mười.
Đem Long Lực đan cất thật kĩ, Hách trưởng lão phất phất tay trêu ghẹo nói:
- Về sau nếu cần dược liệu gì, cứ việc tới tìm ta, nhưng nhớ kĩ là chúng ta giao dịch đấy nhé, ha ha.
"Còn có lần sau nữa? Luyện chế một hoàn Long Lực đan thiếu điều thoát hết cả khí lực của ta rồi". Trên mặt cười tạ ơn một tiếng, nhưng trong lòng thì không ngừng càu nhàu. Vừa tính rời đi, trong lòng hơi động, lại dò hỏi:
- Hách trưởng lão, ta quả thật lúc này đang rất cần một thứ, không biết trưởng lão có thể cấp cho ta hay không? Nếu được, chỉ cần trưởng lão mở miệng muốn cái loại đan dược gì, Tiêu Viêm ta sẽ tận lực luyện chế.
- A? Thứ gì?
Nghe vậy, Hách trưởng lão thần tình sáng lên, hứng thú hỏi.
- Lục giai thủy hệ ma hạch.
Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hách trưởng lão, hắn rõ ràng cảm nhận được khi hắn nó ra lời này, da mặt đối phương có chút run rẩy.
- Lục giai…Ngươi muốn tìm cao giai ma hạch như thế để làm gì? Lục giai ma thú chính là tương đương với cường giả đấu hoàng đó… Lấy thực lực của ta bây giờ cũng không có cái gan đi tìm chúng lấy ma hạch, lần giao dịch này xem ra ta không thể trông mong vào được rồi.
Cười khổ lắc lắc đầu, toàn lưng Hách trưởng lão đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, người kia khẩu khí cũng là quá lớn đi? Mở miệng ra thì chính là lục giai ma hạch, cứ làm như là tùy ý nhặt đá ven đường vậy.
Nghe được những lời này, Tiêu Viêm cũng đành thất vọng thở dài một hơi, cười khổ nói:
- Nếu trưởng lão đã nói như vậy, việc này cũng đành quên đi.
Nói xong, hắn liền muốn xoay người rời đi, bất quá tại lúc Hách trưởng lão đang vuốt râu trầm tư đột nhiên mở miệng nói:
- Lục giai thủy hệ ma hạch, ta đích xác không có, nhưng ta có thể giúp đưa ngươi đến gặp một trưởng lão, trong tay hắn vừa lúc có một lục giai thủy hệ ma hạch mà năm đó may mắn đọat được.
Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt khuôn mặt trong nháy mắt xuất hiện cuồng hỉ:
- Thật vậy ? Nếu Hách trưởng lão có thể dẫn tiến, chỉ cần Tiêu Viêm có được lục giai ma hạch, tất nhiên sẽ không quên ơn của trưởng lão.
- Ngươi cũng đừng nên cao hứng quá sơm, tên kia tính tình keo kiệt, năm đó liều mạng cộng vài phần vận khí mới đánh chết được một đầu lục giai ma thú đang bị trọng thương, cho nên đem viên ma hạch cất chứa như là bảo bối, thỉnh thoảng mới khoe ra trước mặt chúng ta, ngươi nếu mà muốn từ trong tay hắn lấy đi lục giai ma hạch, trừ phi xuất ra cho hắn cái gì đó tương đương thỏa mãn được hắn, nếu không mà nói thì chuẩn bị từ bỏ đi thôi. Đi theo ta!
Hách trưởng lão khoát tay, rồi dẫn đầu bước ra ngoài.
Tiêu Viêm vội vàng gật đầu, bước nhanh đuổi theo, dưới loại tình huống thời cấp bách, tin tức về lục giai ma hạch với hắn mà nói không nghi ngờ chính là một tin vui hiếm thấy, mặc kệ phải trả giá cỡ nào, đều cũng phải đem cho được viên lục giai ma hạch thu vào trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.