Đấu Phá Thương Khung

Chương 696: Ngày đại hôn

Thiên Tằm Thổ Đậu

27/03/2013



Vân Lam Tông ngày hôm nay là một biển vui mừng nô nức. Đèn lồng màu đỏ tươi như làm đẹp cho ngọn núi khổng lồ này.

Đối với Vân Lam Tông mà nói, hôn lễ của tông chủ Vân Vận là một chuyện cực kỳ trọng yếu. Hơn nữa người mà Vân Vận gả cho chính là người có danh vọng cực cao tại Vân Lam Tông, đan vương Cổ Hà. Bởi vậy, không thể nghi ngờ rằng đây là ngày náo nhiệt nhất của Vân Lam Tông trong nhiều năm qua.

Mà ở dưới loại vui mừng này, rất nhiều người đều đem những chuyện mưa gió bên ngoài quên đi. Trong mắt một số người, lấy thực lực hiện giờ của Vân Lam Tông tại Gia Mã đế quốc, cho dù thực sự là tất cả các thế lực của đế đô liên hợp lại cũng không có quá lớn tính uy hiếp tới đại tông môn này. Lý do của lòng tin này là bởi vì Vân Lam Tông của bọn họ có một gã Đấu Tông cường giả duy nhất trong Gia Mã đế quốc, Vân Sơn!

Thanh âm vui mừng vang vọng toàn bộ Vân Lam Sơn từ sáng sớm. Mà khi ánh mặt trời chậm rãi mọc lên ở phía chân trời, không khí vui mừng kia càng thêm tràn ngập.

Vân Lam Tông, trong một ngôi đại điện chỉ có hai người ngồi trong đó. Mà hai người này bản thân đều có danh vọng lớn lao ở trong Vân Lam Tông. Ngồi ở vị trí trên cùng tự nhiên là Vân Sơn. Mà nhìn ở phía dưới, còn lại là nhân vật chính của hôn lễ ngày hôm nay, Cổ Hà!

“Ha ha, Cổ Hà! Ngày hôm nay qua đi thì ngươi chính là người của Vân Lam Tông ta. Sau này, nếu cái khớp xương cốt già này của ta mất, sợ là Vân Lam Tông chỉ có thể dựa vào ngươi.” Nghe được trận trận thanh âm vui mừng từ bên ngoài truyền đến, Vân Sơn nhìn Cổ Hà mỉm cười nói.

Nghe vậy, Cổ Hà vội vã khoát tay áo, cười nói: “Tông chủ hiện giờ đã là đấu tông cường giả, chính là lúc cường tráng nhất. Như thế nào lại nói những điềm xấu này.”

Vân Sơn cười, ngón tay khô khe khẽ gõ lên mặt bàn. Ánh mắt liếc nhìn phía bên ngoài, cười nhạt nói: “Nếu như ta đoán không sai ma nói, Tiêu Viêm cái tên này hôm nay sẽ giết lên Vân Lam Tông. Cái tên tiểu tử kia đối với Vận nhi vẫn là đặc biệt thèm muốn. Trước đây Vận nhi bị những lời ngon tiếng ngọt của hắn lừa gạt, cũng là làm một số chuyện lỗ mãng. Hiện giờ nghe được ta chấp nhận việc hôn sự này, dưới sự thẹn quá mà hóa giận tất nhiên là sẽ tới phá hoại.

Ánh sáng trong mắt hơi lóe ra, một lát sau Cổ Hà thanh âm hạ xuống, nói: “Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào phá hoại hôn lễ của ta cùng với Vân Vận…”

“Ha ha, lấy danh vọng Đan vương Cổ Hà của ngươi tại Gia Mã đế quốc. Nếu thật là bị người ta phá hủy hôn lễ thì thực sự là một chuyện mất mặt quá lớn.” Nghe được Cổ Hà nói thế, Vân Sơn cười, trong thanh âm có chút ý giật dây.

“Tông chủ, hôm nay nếu đại hôn thuận lợi hoàn thành, còn xin nhờ tông chủ giải khai phong ấn trong cơ thể Vân Vận. Ta sẽ dẫn nàng đi ra ngòai một chút. Đến lúc đó nếu nghĩ thông suốt thì nàng có thể lý giải được khổ tâm của tông chủ đối với nàng. Cổ Hà cười cười, bất thình lình chuyển giọng, nói.

Vân Sơn vuốt chòm râu, gật đầu cười nói: “Đây là đương nhiên! Nói thế nào thì nàng cũng là do một mình ta bồi dưỡng. Phong ấn nàng như vậy, ta cũng không chịu nổi.”

Tuy rằng không biết rằng trong lời nói này của Vân Sơn cuối cùng là có bao nhiêu dối trá, nhưng Cổ Hà vẫn như cũ gật đầu cười, chắp tay nói lời cảm tạ.

“Hôn lễ ngày hôm nay, ngươi liền yên tâm đi. Ta đã làm ra ổn thỏa an bài. Chỉ cần tiểu tử Tiêu Viêm kia có gan xuất hiện, ta sẽ dùng mạng của hắn để làm quà mừng cho đại hôn của các ngươi!” Vân Sơn mỉm cười nói.

“Đã như thế liền đa tạ đã bận tâm. Hôm nay bận rộn, ta cũng không tiện ở lại…” Cổ Hà lần nữa nói lời cảm tạ. Sau khi nhìn thấy Vân Sơn gật đầu liền đứng dậy, chậm rãi rời khỏi đại điện.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Cổ Hà, ý cười trên khuôn mặt Vân Sơn cũng dần dần thu liễm. Ánh mặt của hắn mờ ảo, lạnh lùng tia sáng thản nhiên lướt qua.



“Khặc khặc, không ngờ ngươi vì mượn sức Cổ Hà, dĩ nhiên còn bỏ được, đem Vân Vận gả đi…” Không bao lâu sau khi Cổ Hà rời đi, cánh cửa chính đột nhiên không có báo trước mà đóng chặt lại. Một đoàn hắc vụ quỷ dị từ trong chỗ tối tăm của đại điện tỏa ra. Cuối cùng còn có một đạo tiếng cười từ đó truyền ra.

"Cổ Hà tại Gia Mã đế quốc có danh vọng không thấp. Lúc này đây, trước tiên liền khiến cho hắn cùng Tiêu Viêm đại chiến một phen. Đợi đến khi tình hình lưỡng bại câu thương, chúng ta ngồi làm ngư ông thủ lợi…" Vân Sơn cười lạnh nói.

“Như thế cũng không có sao! Nhưng mà ngươi cũng đem tên Cổ Hà kia giết chết đi. Linh hồn lực lượng của tên kia không kém, chắc chắn lại là một cái linh hồn thể ưu tú. Khặc khặc…!”

Vân Sơn nhướng mày, hiện giờ Cổ Hà là lục phẩm luyện dược sư, đối với Vân Lam Tông của hắn là có lợi cực lớn.

“Hắc, thế nào? Ngươi còn không bằng lòng? Vân Sơn, Hồn điện chúng ta có thể cho ngươi từ năm đó gần chết đến thực lực Đấu tông như hiện giờ thì cũng có thể cho ngươi một lần nữa hai bàn tay trắng. Hiện tại tất cả của ngươi đều là do Hồn Điện ban tặng. Nếu một ngày nào đó Hồn điện mất hứng, đem thu hồi những thứ này. Vậy… Khặc khặc!” Làm như nhận thấy Vân Sơn không muốn, nhất thời trong hắc vụ kia truyền ra một trận tiếng cười âm lệ.

Nghe thế, sắc mặt Vân Sơn khẽ biến, chợt cười gượng nói: “Vụ hộ pháp. Lời nói này… Hồn Điện có đại ân đối với ta, tự nhiên là ta không có khả năng quên. Ha ha! Nếu Hồn Điện có hứng thú đối với Cổ Hà, như vậy liền đợi sau khi mọi việc đều xong, thì bắt đi linh hồn hắn là được!”

“Vân Sơn tông chủ quả nhiên thức thời, không uổng công Hồn điện chúng ta hết sức tài bồi. Hôm nay Vân Lam Tông của ngươi có thể có thêm phiền toái không nhỏ. Bản thân ngươi cũng chú ý nhiều một chút, đừng để lật thuyền trong mương…” Nghe được lời này, trong hắc vụ kia mới truyền ra một đạo âm lãnh tiếng cười.

“Đa tạ Vụ hộ pháp nhắc nhở. Về điểm ấy ta tự nhiên sẽ toàn bộ an bài xong…” Vân Sơn cười nói.

“Đã như thế thì hôm nay bản hộ pháp liền chờ xem một hồi trò hay đi. Hi vọng ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!” Hắc vụ một hồi ba động, chợt dần dần trở nên hư ảo. Một lát hoàn toàn tan biến trong đại điện.

Nhìn hắc vụ kia tiêu tán gần như không còn. Da mặt Vân Sơn giật giật, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc rồi cấp tốc biến mất.

Mặt trời từ từ lên cao ở phía chân trời, cuối cùng toàn bộ sự vui mừng của Vân Lam Tông cũng đạt đến đỉnh điểm. Vô số tiếng hoan hô hội tụ cùng một chỗ, xuyên thẳng chân mây .

Sân rộng khổng lồ được trang trí đâu đâu cũng là màu đỏ. Vân Lam Tông đệ tử thân mặc quần áo đỏ giống như thủy triều đỏ tràn ngập không gian.

Tại giữa sân rộng có một Hỷ đài khổng lồ đã sớm được dựng hoàn thành. Mà ở phía trên Hỷ đài, Vân Sơn ngồi ở vị trí đầu cao nhất. Hắn lúc này đang mang vẻ mặt tươi cười trò chuyện với các tân khách đến ăn mừng ở xung quanh. Lấy danh vọng của Cổ Hà tại Gia Mã đế quốc, hiện giờ tin tức đại hôn truyền ra, tự nhiên là có không ít cường giả đến chúc mừng.

Tại phía dưới Hỷ đài, Cổ Hà đã thay một thân bào phục màu đỏ tươi đẹp, cũng là vẻ mặt tươi cười chắp tay nói lời cảm tạ với người ăn mừng liên tiếp tiến đến ở xung quanh.

“Tân nương đến!”

Tại thời điểm mặt trời lên đến đỉnh đầu, rốt cuộc thì một thanh âm trong trẻo cũng vang lên tại sân rộng đang ồn ào không gì sánh được. Chợt vô số thanh âm hạ thấp xuống, từng ánh mắt nhìn đến chỗ phát ra thanh âm. Sau đó liền nhìn thấy một nữ tử mặc váy hỉ màu đỏ, gương mặt bị mũ phượng che kín, trong vòng vây xung quanh của hơn mười thị nữ xinh đẹp, chúng tinh củng nguyệt chậm rãi đi tới ở giữa sân rộng Hỷ đài.

Nhìn nhân vật xuất hiện cùng lúc với mặt trời kia, tiếng cười trong sân lại dày đặc thêm. Vô số người đều chắp tay chúc mừng Cổ Hà. Có thể lấy được một nữ tữ ưu tú như vậy, cho dù người đó là Cổ Hà thì cũng làm cho không ít người cảm thấy hâm mộ.

Nhưng mà mọi người không nhìn thấy tân nương dưới sự nâng hạ của thị nữ đang từ từ đi tới, bước đi hiện ra một chút cứng đờ như con rối.



Cổ Hà mỉm cười, cảm ơn từng tân khách đến chúc mừng. Sau đó bước nhanh về phía tân nương, ánh mắt nhìn về khuôn mặt phía sau tấm màn, nhưng bởi vì bị che kín nên không nhìn thấy một chút biểu tình nào.

Sau khi tới bên cạnh thị nữ cầm hồng kết (quả cầu tròn kết bằng lụa đỏ, mỗi người nắm một đầu ấy), trong tay, đôi tân nhân (tân lang- tân nương) dưới vô số ánh mắt chậm rãi đi đến dưới Hỷ đài.

“Ha ha, hôm nay là đại hôn của ái đồ. Các vị không nề hà từ vạn dặm xa xôi mà đến, Vân Sơn cùng Vân Lam Tông hướng tới các vị nói một câu cảm tạ!” Trên Hỷ đài, Vân Sơn vẻ mặt tươi cười nhìn xuống phía dưới một đôi người ngọc, chợt ngẩn đầu lên hướng về vô số người trên sân rộng cười vang và nói.

Nghe được lời nói của Vân Sơn, nhất thời trong sân rộng vang lên từng đợt tiếng chúc mừng như thủy triều.

“Vận Nhi là Vân Lam Tông tông chủ, địa vị hiển nhiên không thấp. Nhưng mà lấy thân phận, địa vị của Cổ Hà cũng tương xứng. Cho nên nói vậy cũng là môn đăng hộ đối.” Vân Sơn tủm tỉm cười nói.

Dưới Hỷ đài, Cổ Hà mỉm cười đáp lời nhũng tiếng chúc mừng xung quanh. Thỉnh thoàng liếc nhìn về phía tân nương từ sau khi xuất hiện không có nói lời nào, ý cười trên khuôn mặt không tự giác thoáng thu liễm. Trong mắt cũng xẹt qua một chút âm lãnh .

“Hôm nay, tại trước mặt chúng cường giả của Gia Mã đế quốc, lão phu tuyên bố mang ái đồ Vân Vận gả cho Cổ Hà!” Vân Sơn liếc nhẹ mắt nhìn Cổ Hà sắc mặt không quá đúng ở phía dưới, cười nói.

Nghe được tiếng cười kia của Vân Sơn, trên sân rộng kia lại một lần nữa bộc phát ra trận trận âm thanh. Vô số tiếng chúc mừng hướng về đôi tân nhân trước Hỷ đài.

Vân Sơn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua sắc trời, bàn tay vung lên, cười nói

“Giờ lành đã đến! Đại hôn bắt đầu!”

Giờ khắc này, bầu không khí vui mừng của toàn bộ Vân Lam Tông không thể nghi ngờ là đã hoàn toàn đạt tới thời điểm cao nhất.

Mà chỉ một thoáng ngay sau đó, khi niềm vui bạo phát tận chân trời, một tiếng xé gió sắc nhọn đột nhiên vang vọng tại phía trên bầu trời. Chợt một đạo bóng đen đột nhiên thiểm lược không gian, bạo xạ về hướng Hỷ đài.

Tiếng xé gió bất ngờ xảy ra, thân ảnh dẫn đến ánh mắt chú ý. Giữa lúc mọi người kinh ngạc, Vân Sơn sắc mặt trầm xuống, thân hình chớp động đã xuất hiện ở dưới Hỷ đài. Kình khí kinh khủng bạo dũng xuất ra, cuối cùng oanh kích thật mạnh trên bóng đen này.

“Keng!”

Âm thanh kim thiết chạm vào nhau vang lên, hắc ảnh bị Vân Sơn đẩy lùi, lượn một vòng giữa không trung rồi cuối cùng cắm thật mạnh trên mặt đất cứng rắn. Mọi người đảo mắt qua, nguyên lai là một thanh Hắc sắc trọng xích cực kỳ lớn.

“Ha ha! Vân Sơn tông chủ việc gì phải sốt ruột như vậy? Hôm nay rốt cuộc là Vân Lam tông làm chuyện vui hay là làm tang sự cho bản thân vẫn còn chưa có xác định cơ mà?”

Hắc xích rơi xuống đất, một tiếng cười trẻ tuổi trong trẻo cũng vang vọng phía chân trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu Phá Thương Khung

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook